Gã Đàn Ông Xấu Xa

chương 96: ý loạn tình mê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Lang chưa từng điên cuồng như vậy, thế nên khi tỉnh lại chỉ thấy thẹn không để đâu cho hết. Vừa rồi trong lúc mê loạn, mấy lần người nọ muốn tiến vào thân thể Lâm Lang, nhưng đều bị cậu cự tuyệt theo bản năng.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu mơ hồ nghĩ, nếu cậu thực sự là đồng tính, vậy nhất định chỉ trao thân thể cho người sẽ bầu bạn với mình cả đời, không cho phép kẻ khác xâm phạm. Cậu ôm quần áo chạy vô phòng tắm, đầu óc ngập tràn những hình ảnh dâm đãng kia, xúc động thời kỳ trưởng thành tấn công trực diện khiến cậu không tài nào chống cự nổi.

Cậu được người nọ khai thông cánh cửa tình dục, cái loại khoái cảm sát bờ vực cực hạn bắt sống cậu, mê hoặc thể xác và linh hồn cậu. Cậu ngắm cơ thể trẻ trung thon gầy trong gương, bọt nước lăn xuống, cọ rửa những dấu đỏ mà xúc cảm mãnh liệt lưu lại. Một sự tồn tại xa lạ mà bản thân cậu không sao hiểu được. Cậu xoay người quan sát gò mông căng tròn của mình, thầm nghĩ đây là nơi người nọ yêu thích không nỡ rời tay, một cảm giác kỳ diệu trào dâng, vừa xấu hổ vừa đắc ý. Cậu thậm chí còn cọ rửa khe mông thật kỹ, thân thể khó tránh run rẩy, không dám tưởng tượng nơi này làm thế nào tiếp nhận xâm nhập của hắn. Chuyện giữa nam nam là một loại tội lỗi, càng bí ẩn càng kích thích, cuồng dã.

Cậu sợ mình chỉ nhất thời ý loạn tình mê, sa vào kỹ thuật cao siêu của hắn, sợ mình chỉ e ngại cô độc nên mới biến thành như vậy. Nếu quả thực như thế, chờ đến ngày cậu tỉnh ngộ, thân thể dơ bẩn làm cách nào đối mặt với người yêu, làm cách nào đối mặt với vợ mình, hoặc là một người đàn ông khác. Từ nhỏ cậu đã hạ quyết tâm, trọn đời chỉ yêu một người, cậu không thể dễ dàng nhận định người nọ.

Lâm Lang thích nhất thời tiết mưa dầm của tháng tư, nhiệt độ không lạnh không nóng, bầu không khí chìm trong nỗi sầu bi nhạt nhòa. Lâm Lang gục lên bàn ngắm mưa rơi lất phất trên hồ, thứ ba là ngày nhiều tiết học nhất trong tuần. Trời đổ mưa, cậu lại không mang dù. Vì hôm nay căn tin rất đông đúc nên mọi người vừa nghe tiếng chuông đã chạy ra ngoài, lớp học rộng thênh thang nhoáng cái chỉ còn mình cậu. Lâm Lang nhìn mưa to bên ngoài, an vị trước cửa sổ sát đất ngẩn người. Cửa "két" một tiếng, nhấc đầu lại thấy Mạc Tiểu Ưu nhìn cậu như cười như không, hỏi: "Đúng lúc đi ngang qua, sao, bạn không mang dù à?"

Cô đã đổi kiểu tóc, tóc mái dài trên trán khiến cô trông hiền dịu hẳn lên. Lâm Lang đứng lên, khóe miệng khẽ cong: "Ừ, lúc đi học tưởng mưa nhỏ nên không mang."

Mạc Tiểu Ưu giơ dù trong tay: "Đi thôi, tụi mình đi chung, đợi tí nữa đồ ăn trong căn tin cũng lạnh luôn."

Lâm Lang lắc đầu: "Thôi, giờ tôi chưa đói, cậu đi trước đi."

Mạc Tiểu Ưu lại cầm dù đi đến: "Vậy mình ở đây đợi bạn, ai bảo mình dễ mềm lòng đâu."

Lâm Lang cười hai tiếng, hai người ra khỏi khu phòng học. Mạc Tiểu Ưu đột nhiên im lặng hơn rất nhiều, khiến hai người đâm ra ngượng nghịu. Mới vừa đến cửa căn tin, Lâm Lang chợt bắt gặp Hàn Tuấn cầm dù đứng trên lối đi cách đây không xa. Cậu thất kinh, quay sang bảo Mạc Tiểu Ưu: "Có người tìm tôi, bạn vào ăn cơm trước đi."

Mạc Tiểu Ưu cũng thấy Hàn Tuấn, giật mình nói: "Sao bạn quen được dân đi làm vậy?"

Lâm Lang toan nói Hàn Tuấn là đàn anh mới tốt nghiệp, song cậu nghĩ Mạc Tiểu Ưu chắc chắn không tin, liền nói xạo: "Chú họ xa của tôi đấy."

Nói xong, không đợi Mạc Tiểu Ưu đáp lời đã đội mưa chạy qua. Mưa phùn làm ướt quần áo cậu, người nọ ôm cậu vào lòng, cất giọng trách cứ: "Sao ăn mặc phong phanh thế này?"

Lâm Lang muốn giãy khỏi tay hắn, lại bị ôm càng chặt, ngẩng đầu thấy hắn đang nhìn Mạc Tiểu Ưu chằm chằm bằng ánh mắt cảnh giác, thế là hết dám vùng vẫy, ngoan ngoãn đáp: "Tôi quên mang dù, nhỏ bạn tốt bụng đưa tôi đến căn tin."

Người nọ mím môi bảo: "Kia là nữ sinh đang theo đuổi em đúng không?"

Lâm Lang muốn lảng sang chuyện khác, ngẩng đầu hỏi: "Sao anh tới đây?"

"Biết em không mang dù, đi thôi, đi ăn cơm."

Lâm Lang ngoảnh lại nhìn Mạc Tiểu Ưu, bỗng dưng bật cười khẽ: "Hồi nãy nhỏ hỏi tôi anh là ai, tôi bảo anh là chú họ xa của tôi."

Hắn quả nhiên sửng sốt: "Vì sao?"

"Sao trăng cái gì," Lâm Lang ngậm cười, "anh ăn mặc như vầy, tôi muốn nói anh là đàn anh cũng phải có người chịu tin mới được."

"..."

"Ý tôi là anh phong độ lỗi lạc, vừa nhìn là biết quý ngài thành đạt, cực ra dáng ông tổng."

Ngay sau đó, giọng Lâm Lang bị vùi lấp trong tiếng mưa rơi. Vào xe rồi, cậu lập tức bị đè lên hôn thật lâu. Gần đây hai người gắn bó keo sơn, gần như vừa có cơ hội hắn liền ức hiếp cậu, thường xuyên nhất là ở trên xe. Mặc dù Lâm Lang xấu hổ, nhưng mỗi lần đều chống đỡ không nổi trêu ghẹo của hắn. Tính tự chủ của cậu đã kém sẵn, huống chi còn gặp Hàn Tuấn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio