Edit: quynhle—diễn đàn Lê Quý Đôn
Mặt trời chiều ngã về hướng Tây, rốt cuộc thì Từ gia cũng yên tĩnh lại.
Vở tuồng cuối cùng được diễn trên đài cao cũng đã hạ màn, Từ Oản đi theo Từ Viên cả một này, quả thật khỉ con bát nháo này có thể làm náo loạn cả lên, sức lực tràn đầy, nhưng mà cứ đi theo như vậy cũng không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chuyện này cũng tốt rồi, Từ Viên vì chân của mình, đã buông xuôi hết một quãng thời gian rất dài.
Nhất định phải tránh được, nàng có thể thay đổi mọi chuyện, nhất định phải thay đổi chuyện này. Người của gánh hánh đã xuống sân khấu thu dọn đồ đạt, không biết Từ Viên lấy được ở đâu một mặt nạ của nghệ sĩ hát hí khúc, cột dây vải lại, đội trên đầu.
"A Man, ngươi nhìn xem, ta có giống Thần Quân mặt quỷ hay không?”
"Ta thấy ngươi giống như khỉ con!"
Trong mấy đứa nhỏ ở hậu viện, nàng ấy là người lớn tuổi nhất, nhưng nàng ấy cũng bướng bỉnh nhất.
Từ Oản buồn cười nhìn nàng ấy: "Thật sự ta có nghĩ tới nên lấy dây thừng buộc ngươi lại, để tránh cho ngươi chạy khắp cả sân ~."
Từ Viên giương nanh múa vuốt hù dọa nàng, chọc cho nàng cũng phải cưởi.
Trên đất bừa bộn, mấy người sai bặt bắt đầu quét từ cửa lớn vào, ai làm việc của người đó, trước cửa có tiếng ngựa hí, Từ Phượng Bạch đang đứng dưới ngựa, trong tay cầm roi ngựa của hắn, tức giận đùng đùng.
Từ Oản nhìn thấy, vội vàng nén xuống lời đang muốn nói với Từ Viên: “Đứng yên.”
Đi qua san khấu thì Từ Phượng Bạch ném mạnh roi ngựa xuống đất, trên mặt đầy vẻ lạnh lùng, trong đôi mắt lại chứa sự phiền não, vội vã đi qua, đi thẳng tới sương phòng của hắn.
Từ Oản lập tức đứng dậy, vừa đúng lúc nhìn thấy Hoa Quế chạy tới tìm nàng, vội vàng gọi nàng ta một tiếng: “Hoa Quế, mau lại đây, phải hết sức để ý biểu tỷ, không được để nàng ấy té.”
Mặc dù Hoa Quế không rõ chân tướng, nhưng vẫn đứng bên cạnh Từ Viên.
Bước chân Từ Oản nhanh hơn, hiện tại tay chân ngắn, làm gì cũng không thoải mái.
Đến cửa, đang muốn gõ cửa, không biết cái gì bị hất trên đất, một tiếng rầm, làm nàng giật mình.
Chờ giây lát, lại hất tiếp.
Cũng may đều là đồ sử dùng, chỉ phát ra âm thanh trầm trầm, chứ không phải âm thanh vỡ nát, nếu không thì không biết đã bể bao nhiêu đồ rồi. Từ Oản nắm tay lại, bỗng nhiên không muốn đi vào, nhưng mà, không vào thì sẽ không hỏi được, cảm thấy không cam lòng.
Đứng đó một lát, bên trong đã yên tĩnh lại, nàng mới bước tới gõ cửa: "Cậu à, con là A Man ~."
Từ Phượng Bạch trả lời: “Đợi chút.”
Sau một lúc, hắn tự mình đi mở cửa: “Vào đi.”
Từ Oản thi lễ, đi theo hắn vào, trên mặt đất cũng không có vật gì, chắc là đã nhặt lên.
Từ Phượng Bạch tới ngồi bên cạnh bàn, nàng đi tới trước mặt hắn.
Cứ nhìn hắn như vậy, nàng không biết phải hỏi từ đâu.
Quả thật nếu giống như đứa trẻ năm đó, mở miệng đã có thể hỏi tiểu cữu rồi.
Nhưng nhìn hắn tức giận, chỉ nghĩ là không có kéo người trở về được, cho nên không muốn hỏi.
Từ Phượng Bạch liếc mắt nhìn nàng, sắc mặt hơi bình tĩnh lại: “Biết con muốn hỏi chuyện gì, đã kéo được người về rồi.”
Ôi chao?
Đưa được người về rồi hả?
Từ Oản vui mừng đến nỗi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, (dđ.le.quy.don.com) nhất thời luống cuống, nắm lấy tay hắn lắc mạnh: “Thật hả? Vậy bây giờ cha con đang ở đâu?”
Đung đưa hai cái mới phản ứng kịp, vội vàng buông ra.
Ban ngày đã cùng Từ Viên chạy loạn hết cả buổi, đầu tóc có chút bù xù, hình như Từ Phượng Bạch cũng không để ý tới nàng muốn che dấu, chẳng những không trách tội, còn đưa tay sửa lại đầu tóc của nàng: “Ngay mai, có thể ngày mai hắn sẽ đến.”
Từ Oản gật đầu: "Thật tốt quá! Thật tốt quá!"
Quá mức kích động, lùi về sau một bước, muốn dập đầu với hắn: “Cậu à, đại ân đại đức . . . . ."
Bị hắn kéo đứng lên: “Nói gì mà đại ân đại đức, được rồi, đi chơi đi."
Đúng là phải chạy đi lâu như vây, chắc chắn là mệt chết đi được, Từ Oản vội vàng cáo lui.
Đợi nàng đi, sắc mặt Từ Phượng Bạch trầm xuống, hắn cởi áo ngoài ra, đi tới trước gương, kéo cổ áo xuống, có thể nhìn thấy dưới cổ có một dấu ấn màu đỏ, đưa tay chạm vào còn cảm thấy hơi đau.
Đồ con lừa ngu ngốc! Vô lại!
Hắn nói gì chứ? Phải thừa nhận cái gì?
Những lời như vậy làm sao hắn có thể nói ra được? Biết rõ. . . . . .
Biết rõ không có thể nói gì hết, vậy mà hắn lại dùng chuyện này để uy hiếp.
Đúng, hắn biết được mọi chuyện, cho nên lấy giọng điệu như không muốn làm khó người khác để nói chuyện, cũng không phải cố ý muốn làm khó dễ người, chỉ cần trong lòng thừa nhận là tốt rồi.
Sau khi nói xong còn hôn một cái.
Hôn một cái thì coi như xong đi, chính là không nên tin tưởng hắn mà.
Lời của hắn đều là vứt đi!
Thân thể nóng ran làm cho lòng người cũng thêm loạn, lúc hắn đang hôn, lại đè người ta vào thân cây, xé cổ áo cắn mút. Chuyện cũ năm xưa lại tràn về trong đầu giống như thủy triều, kéo lại cổ áo một lần nữa, Từ Phượng Bạch đến bên giường, tháo xâu chuỗi phật của mình xuống, bắt đầu niệm phật.
Nhưng cho dù có niệm nhiều hơn nữa thì trong đầu cũng không gạt bỏ được cảm xúc của mình khi bị hắn cắn mút, tay vừa động đậy, phật châu đã bị rơi xuống đất và cả trên giường.
Từ Oản ra khỏi sương phòng, tâm tình vui vẻ, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên nghe được trên đài cao bên kia có tiếng cãi nhau, /quynhle/dđlqđ/ cũng không biết là người nào la lên một tiếng là đại tỷ bị té! Nghe thấy lời này đầu óc nàng ong lên một tiếng.
Chạy nhanh tới, có vài người đã vây quanh.
Lao vào thì thấy mặt Từ Viên tái xanh, đang ngồi dưới đất ôm chân kêu rên: “Chân của ta bị gãy rồi, chân của ta bị té gãy rồi!”
Mấy tiểu tỷ muội đều đang ở bên cạnh, đại phu còn chưa tới, không ai dám di chuyển nàng ấy. Từ Oản chen vào, nhìn thấy bộ dáng này của nàng ấy cũng buồn bã: “Trước hết đừng di chuyển, chờ đại phu tới coi một chút.”
Từ Viên vừa thấy được nàng, nước mắt đã rơi xuống: “A Man, ta đau lắm!”
Đau thì có biện pháp gì, Từ Oản ngồi xổm xuống: "Sao lại té? Một chân không thể cử động được rồi sao?”
Từ Viên chỉ lên đài cao buồn bực không thôi, lau nước mắt, kéo đầu nàng xuống, nói nhỏ với nàng: “Từ Họa nói trên đài còn có mặt nạ quỷ của gánh hát bỏ lại không cần, mấy người chúng ta đi lên coi, không biết là ai đã đẩy ta một cái, ta liền bị té xuống. . . . . ."
Nói thật là nàng ấy quên mất tại sao mình bị té xuống, bây giờ vừa nghe thấy cũng cảm thấy giật mình sợ hãi.
Mọi người đều nói một đứa trẻ thì không có ác ý, sợ là nói ra cũng không có người tin tưởng, nàng quay đầu lại nhìn, quả nhiên Từ Họa đang sợ hãi đứng bên cạnh Từ Xúc, đang nhìn chuyện xảy ra ở đây.
Mới vừa quay đầu lại, Từ Viên đã tự mình đứng lên: "Ái chà, hình như ta có thể cử động được, ui cha~."
Chính nàng ấy vuốt vuốt xương, quơ quơ chân, lại vui mừng đứng lên: "A Man, ta có thể cử động, chân ta không bị gãy!"
Hoa Quế ở bên cạnh đang bị dọa sợ và Từ Oản cũng vội vàng đỡ nàng ấy, trăm miệng một lời: “Đừng lộn xộn!”
Hồng Liễu không biết chạy đâu nãy giờ, lúc này mới chen ra từ giữa đám người, bị sợ đến nỗi khóc nấc lên. Từ Viên thử giật giật chân, nhưng mà chỗ mắt cá chân lại rất đau, Hoa Quế thở dài: “Cho dù cử động được cũng phải chờ đại phu tới rồi nói, Tiểu Ma Đầu, người làm ta sợ muốn chết có biết không?"
Từ Viên dựa vào cánh tay nàng ấy, chân sau nhảy: “Hà hà, may nhờ có Hoa Quế đón lấy ta, nếu không thật sự bị té gãy chân rồi.”
Hoa Quế xoay người, cúi đầu xuống cõng nàng: "Mai mốt cho dù có bướng bỉnh thế nào, cũng không thể dung túng người nữa ~."
Vội vàng cõng nàng ấy về khuê phòng ở hậu viện, Từ Oản thẳng đi theo phía sau.
Trong hậu viện, chuyện này đã kinh động tới Vương phu nhân, bình thường nàng ta ăn chay niệm Phật, không quản tới chuyện gì.
Mặc dù Từ viên không phải ngoan ngoãn, nhưng vừa đến trước mặt mẫu thân, ngay lập tức trở thành con cừu nhỏ ngoan ngoãn, nàng ấy cũng không khóc không náo, ngồi yên trên giường, ăn nói khéo léo, nói rằng mình không cẩn thận bị té, lần sau sẽ không bướng bỉnh leo lên chỗ cao, vân vân.
Hoa Quế đứng một bên, nha hoàn Bình Nhi của Vương phu nhân đứng chung một chỗ với nàng ta.
Vương phu nhân ngồi bên giường, cúi đầu nhìn kỹ chân của con gái: "Để con cứ chạy khắp nơi suốt ngày, nói cũng không nghe, tốt rồi, nếu một cô nương mà bị té gãy chân, đã vậy tài nghệ con cũng không có, mai mốt có thể làm được gì.”
Ngược lại Từ Viên an ủi nàng ta: "Đừng lo lắng, nương, con không đau chút nào, thật đó, một chút xíu cũng không có đau mà.”
Vừa mới nói xong, một tay Vương phu nhân đụng phải mắt cá chân của nàng ấy, làm nàng ấy đau đến nổi phải thét lên.
Vào lúc này, đại phu tới, Vương phu nhân cũng vội vàng đứng lên.
Lại nói cũng thật may mắn, Hoa Quế đón được Từ Viên từ trên đài cao té xuống, hai người cũng ngã xuống đất, để cho đại phu kiểm tra cẩn thận, nói chỉ là trẹo chân thôi, giảm sưng, về sau không có gì đáng ngại nữa.
Trước hết thoa chút thuốc, mọi chuyện đều căn dặn xuống.
Con gái bị té, dĩ nhiên Vương phu nhân đau lòng, không bao lâu, đại cữu cũng dẫn theo hai di nương tới, Từ Xúc, Từ Họa, Từ Chỉ đều theo cùng, chỉ đi sau lưng người lớn, không dám bước ra trước.
Từ Oản đứng ở một bên, nhìn Từ Cẩn Du dặn đi dặn lại đại phu, Vương phu nhân thì căn dặn nha hoàn thật kỹ, đại phu cũng viết xuống một đơn thuốc để uống, cũng cho thuốc dán. Nàng ngồi bên giường, hất cằm về phía Từ Họa, Từ Viên lập tức hiểu ý, kéo tay nàng lắc đầu.
Từ Oản biết tại sao nàng ấy không muốn nói, Hồng Liễu khóc đến hai mắt sưng đỏ, tội trông coi bất lực không thể nào không bị phạt.
Thứ nhất là nàng ấy không chắc chắn là Từ Họa cố ý, thứ hai nếu do chính miệng Từ Viện nói ra điểm nghi ngờ là do chính Từ Họa cố tình dẫn nàng ấy lên đài cao, sau đó có người cố tình đẩy nàng ấy, trong nhất thời không tra ra được, thì chịu phạt cũng sẽ là nha hoàn bên cạnh thôi, sợ là nàng ta không có quả ngon để ăn đâu.
Mắt cá chân là hoạt động của khớp xương, một khi bị trật cũng không dễ dàng hồi phục.
Dán thuốc dán thẳng lên trên, Từ Viên cười hì hì, ngay trước mặt cha mẹ, lúc này cũng không nói đau.
Vương phu nhân thấy cả một phòng đầy người, vội vàng đuổi về, Từ Cẩn Du cũng rất đau lòng, mở miệng trách mắng khỉ con, mặc dù giọng nói không hiền từ, nhưng cũng có thể nhìn ra sự đau lòng, lo lắng.
Đây chính là lòng cha mẹ đi, Từ Oản đều nhìn thấy, càng thêm hy vọng ngày mai tới nhanh một chút.
Từ Cẩn Du dẫn theo di nương và mấy đứa bé rời khỏi, uống thuốc xong, Hồng Liễu và Hoa Quế đang ở bên cạnh giường chăm sóc Từ Viên. Thời gian không còn sớm, Vương phu nhân dặn dò Từ Oản, muốn nàng cũng nên về sớm một chút.
Nói xong, sai Bình Nhi cầm đèn ra cửa, cũng muốn rời đi.
Từ Oản vội vàng đuổi theo: "Mợ, con sợ tối, có thể cùng đi không?"
Nàng ở tại góc khuất cách xa thư phòng nhất trong hậu viện, !quynhle!!lequyđon! quả thật rất tối, bình thường Hoa Quế cũng cầm đèn, bây giờ ra ngoài từ sớm, hiển nhiên không có mang theo. Dĩ nhiên Vương phu nhân gật đầu, cùng nhau đi ra.
Hoa Quế vội vàng đuổi theo, Từ Oản khéo léo đi theo ở đằng sau.
Bên ngoài trời đã tối đen rồi, cả ngày nay rất mệt mỏi, Từ Oản che miệng ngáp, quả thật rất mệt mỏi.
Đến trước cửa, nàng đẩy Hoa Quế đi vào trước, tự mình đóng cửa lại.
Vương phu nhân vừa định đi, Từ Oản lại bước tới, thở dài: “Mợ, có một chuyện biểu tỷ không để cho con nói, nhưng con cảm thấy nhất định phải nói với người."
Vương phu nhân xoay người lại, kinh ngạc nhìn nàng: "Có chuyện gì, con nói đi.”
Từ Oản đi đến bên người nàng ta, muốn nàng ta cuối xuống, đợi nàng ta cuối xuống, mới nói nhỏ vào lỗ tai nàng ta: “Biểu tỷ nói với con, nàng ấy bị người ta đẩy xuống.”
Vương phu nhân đứng thẳng người, quả nhiên thay đổi sắc mặt.
Vẻ mặt Từ Oản rụt rè, ngẩng đầu nhìn nàng ta, nàng ta đưa tay vỗ nhẹ lên vai Từ Oản, gật đầu thật nhẹ: "Đứa bé ngoan, mợ với con, và A Viên biết là được, không nên nói chuyện này với người khác, trở về nghỉ ngơi đi!"
Từ Oản gật đầu, xoay người vào trong nhà.
Như vậy là đủ rồi, gieo xuống sự nghi ngờ như vậy, tự bản thân Vương phu nhân có thể bảo vệ biểu tỷ cẩn thận.
Đời trước lúc nàng xuất giá thì Từ Cẩn Du đã bàn bạc xong với người ta về hôn sự của Từ Họa và Từ Xúc rồi, ai cũng là nhân trung long phụng, chỉ có hôn sự của Từ Viên là khó định đoạt, nàng ấy là một trưởng nữ, nếu không phải bị té gãy chân, tự bản thân mình không thể bỏ được, sao có thể tự ti như vậy, nói gì mà cả đời ở trong nhà hầu hạ cha mẹ, cũng không biết đã khóc sau lưng biết bao nhiêu lần rồi.
Ban đầu ý chỉ ban hôn vừa đưa ra, Từ Viên đã ôm nàng khóc thật lâu mới chịu ngừng.
Vốn Quận Vương gia này bị đồn đại như một hung thần ác sát, Từ Viên nói chân của mình không tốt, người ta nhìn thấy còn không biết bị ghét bỏ như thế nào, còn chưa tới ba ngày thì đã hành hạ nàng ấy chết mất, vì vậy mà còn có một lần muốn nhảy giếng.
Từ Oản xoay người trở vào nhà, Hoa Quế đã chuẩn bị xong nước rửa mặt cho nàng.
Rửa mặt qua loa, thật là mệt mỏi, ngã đầu liền ngủ mất.
Cả đêm mộng mị, tỉnh lại cũng quên hết mọi thứ.
Buổi sáng, Hoa Quế giúp nàng rửa mặt, mặc quần áo, để cho nàng có thể làm nhanh hơn, có thể tới tiền viện sớm hơn để lựa chọn tiểu nha đầu.
Trải qua chuyện Từ Viên bị té trật chân tối hôm qua, Vương phu nhân tập hợp đám nha hoàn ở tiền viện lại để chọn, còn có mấy người ở trong nhà từ nhỏ, cũng gọi mấy tiểu thư qua đó, nói là muốn sắp xếp lại.
Từ Oản nhớ tới Hồng Phúc Hồng Châu, cũng không thèm ăn cơm, vội vàng cùng Hoa Quế đi tới tiền viện.
Trong sân đã đứng chừng khoảng hai mươi nha hoàn, có lớn có nhỏ. Vương phu nhân ngồi trên ghế mây, quan sát mọi người.
Từ Xúc, Từ Họa, Từ Chỉ, và hai di nương đều ở đây. Từ Oản đi theo đứng bên cạnh Hoa Quế, ánh mắt cũng di chuyển trong vài người, nếu nàng nhớ không lầm, lúc này Hồng Phúc và Hồng châu cũng được khoảng mười mấy tuổi rồi.
Quả nhiên, đang đứng ở đằng sau, hai người này đứng bên cạnh nhau, tầm thường nhất.
Các nàng ta là do người môi giới bán tới đây, cha mẹ ở trong nhà sinh đôi, nói không nuôi nổi thì bán, vốn là không có tên, vào trong phủ mới được đặt tên.
Vương phu nhân chọn hai nha hoàn lớn gọi là Cầm Thư, Bảo Cầm, để Hồng Liễu dần đến viện của Từ Viên rồi.
Ngay sau đó, Triệu di nương và Trần di nương cũng đều để nữ nhi của mình chọn nha hoàn, còn dư lại mười người, Từ Oản buồn bực vì sao không để cho nàng chọn thì Từ Phượng Bạch cả người mặc triều phục, đi ra từ sương phòng.
Tên sai vặt Hồng Vận đi theo sau lưng hắn, hai người đi qua bên này.
Vương phu nhân ngoắc tay với Từ Oản: “A Man, con qua đây."
Từ Oản liền vội vàng đi tới, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh nàng ta.
Vương phu nhân đứng lên, dắt tay của nàng, đón Từ Phượng Bạch: "Phượng Bạch, ngươi tới vừa đúng lúc, giúp cho A Man chọn hai nha hoàn, bọn nhỏ đều lớn rồi, không thể ở cùng với ông lão bà lão mãi được, phải có hai người mới có thể để tâm mà chú ý tới.”
Từ Phượng Bạch quay đầu lại, Từ Oản bước lên trước gọi hắn: “Cậu!”
Hắn nhìn về phía nàng: “Sao vậy?”
Từ Oản chỉ vào hai đứa bé gầy còm giống nhau ở phía sau, tha thiết nhìn hắn: “Cậu, con muốn hai người này, các nàng đứng đó trông thật ốm yếu, thật đáng thương ~."
Vương phu nhân kéo tay của nàng: "Hồ đồ, còn nhỏ quá, làm sao có thể hầu hạ tốt cho con.”
Từ Oản vội nói: "Ở cùng nhau từ nhỏ, cùng thành tâm thành ý hơn.”
Đang nói thì có một tên sai vặt trẻ tuổi vội vã chạy vào hậu viện, hắn ta vội vàng chạy đến trước mặt Vương phu nhân, vì chạy nhanh nên thở gấp gáp: “Phu nhân, công tử của chúng ta mới đến quý phủ, vì đi vội vàng cho nên không có mang theo nha hoàn, rất là bất tiện, có thể để một nha hoàn qua phục vụ cuộc sống thường ngày của công tử được không?”
Trên mặt Vương phu nhân nở nụ cười: "Sao nói như vậy, vốn là nên đưa qua đó hai nha hoàn.”
"Không không không, công tử nói chỉ cần một người là được rồi.”
". . . . . ."
Từ Oản đi tới trước mặt Từ Phượng Bạch, len lén nắm tay áo hắn: “Cậu ~."
Nàng chỉ hy vọng làm nũng có tác dụng, ngước mắt nhìn hắn.
Vốn nàng cũng không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ Từ Phượng Bạch lại nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý.
Từ Oản vui mừng, mặt mày cong cong, +quynhle/ddlequydon+ nhưng vừa quay đầu lại, mới phát hiện tên sai vặt vừa mới nói kia, đã chọn Hồng Phúc dẫn ra ngoài rồi.