Edit: quynhle—diễn đàn Lê Quý Đôn
Bán vào phủ không được mấy ngày, Hồng Châu vừa gầy lại vừa rụt rè.
Từ Oản dẫn nàng ta đi, trước hết để cho Hoa Quế chải đầu lại cho nàng ta lần nữa, thay đổi mới tất cả quần áo, giày vớ từ trong ra ngoài, dĩ nhiên tiểu cô nương cảm tạ ân đức, nhất quyết quỳ xuống dập đầu với nàng.
Đây cũng là một người có tâm, đi vào trong nhà, xin với Từ Oản để nàng giúp đỡ giữ Hồng Phúc lại.
Nàng ta nói Hồng Phúc đã tham ăn từ nhỏ, cho tới bây giờ hai người còn không có rời xa nhau, lo lắng nàng ta phục vụ không tốt quý nhân ở hậu viện, xảy ra chuyện gì.
Trước hết Từ Oản đồng ý, nhưng bất quá chỉ là lời nói, còn phải chờ cơ hội.
Sau đó ăn ít đồ, mặt trời đã lên cao, nàng cũng không đợi tin tức của cha nàng, lập tức buông đũa, gọi Hồng Châu cùng nhau ra cửa. Trên cành cây ở trong sân, không biết con chim gì mà kêu ríu ra ríu rít, tới trước của Từ Viên, nghe được trong nhà rất ầm ĩ, Từ Oản liền vội vàng bước vào.
Hồng Liễu mở cửa, nói mau đi vào, bên trong đang cãi vả.
Vừa nghe tiếng ồn ào trong phòng, Từ Oản có chút nhức đầu, chậm rãi bước vào, mấy người đứa trẻ đều ở đây.
Từ Xúc và Từ Họa cũng coi như hiểu chuyện, hai tỷ muội đều ngồi ở một bên, trong tay mỗi người còn cầm một cây quạt tròn, che nửa gương mặt. Trong tay Từ Chỉ đang cầm một cái trống lắc bị một đứa bé đuổi theo chạy không ngừng.
Đứa nhỏ đang chạy kia chính là đệ đệ Từ Dật của các nàng, đang chạy trên đất, hai nha hoàn, hết người này tới người kia đuổi theo, không có dừng lại.
Từ Viên co một chân, vỗ tay vui vẻ.
Từ Oản vừa vào cửa, nàng ấy đã tranh thủ ngoắc ngoắc nàng: “A Man, mau tới đây, ngươi coi Từ Dật đang làm gì ha ha!"
Bọn nha hoàn đã kéo hai đứa bé ra, nhưng Từ Chỉ đã quen được nuông chìu, không chịu được uất ức, đá chân, nhất định phải đá hắn ta hai cái mới hả giận, Từ Oản đi tới trước mặt Từ Viên, buồn cười nhìn nàng ấy.
Từ Viên để nàng nhìn chân mình: “A Man, mau nhìn đi, chân của ta biến thành lớn như vậy, thấy buồn cười không?"
Ngây thơ hồn nhiên, Từ Oản cúi đầu nhìn một chút, quả nhiên đã bắt đần sưng lên: “Phải cố gắng dưỡng bệnh cho tốt, nếu không mai mốt chỉ cần bước một bước đã bị trẹo chân thì nguy to rồi.”
Từ Viên kéo vai nàng qua: “Giọng điệu nói chuyện này của ngươi giống nương ta như đúc. Ta phát hiện hai ngày nay ngươi trông gầy đi không ít, sao vậy? Bởi vì chuyện của cha ngươi mà không vui à?”
Tiểu biểu tỷ lúc nào cũng là thân thiết nhất, Từ Oản lắc đầu, đi tới chỗ nàng ấy ngồi xuống: “Cậu nói là đã kéo được hắn về rồi, hôm nay có thể sẽ đến thăm ta.”
Từ Viên cũng vui mừng cho nàng, vỗ nàng mấy cái thật mạnh: “Ha, thật không?! Chú thật lợi hại! Nhưng mà ngươi cũng đừng có vui mừng quá sớm, ngươi là người của Từ gia chúng ta, thỉnh thoảng gặp hắn một chút thì được, chứ muốn sống chung với hắn thì sợ là hơi khó khăn đó.”
Từ Oản không có được ký ức lúc trước, cũng không hiểu được: “Tại sao vậy? Tại sao lại không thể ở chung với hắn?”
Từ Viên kéo nàng lại, kề vào nói nhỏ bên tai nàng: “Ta nghe cha ta nói, ngươi là người của Từ gia, không thể nào lại để cho người khác nuôi được.”
Nghe những lời này, trong lòng Từ Oản cũng ấm lại: “Cha ta không phải là người khác, lại nói cũng không phải đi đâu xa, còn có thể trở về thăm mọi người mà.”
Vừa nhắc tới chuyện này, hai người nhìn nhau, giống như sắp phải chia ly, vội vàng ôm nhau.
"A Man ~"
"Biểu tỷ ~"
"Ta sẽ nhớ ngươi ~"
"Ta cũng vậy ~"
Mới vừa ôm nhau, cửa phòng mở ra.
Vương phu nhân dẫn theo Trần di nương và Triệu di nương cùng với những người khác nối đuôi nhau đi vào, Từ Chỉ nhìn một màn này, bật khóc lên, Từ Dật nháy mắt, nhìn nàng ta, đi theo phía sau Triệu di nương.
Trong lúc nhất thời, cả phòng đều yên tĩnh lại.
Từ Chỉ bắt đầu khóc lóc kể lể chuyện Từ Dật giành đồ của nàng ta, Từ Dật ngẩng đầu, thấy mẹ mình không có hỏi mình, xoay người chạy tới chỗ Vương phu nhân: “Mẫu thân, con đã chọc cho tỷ tỷ khóc rồi.”
Vương phu nhân ôm hắn ta vào lòng, xoay người ngồi xuống.
Bình Nhi sau lưng nàng ta nhanh chóng bước lên: “Chị em trong nhà đều còn nhỏ, các người đang làm gì vậy? Không để ý các ngươi một chút thì đã lười biếng, không để ý bọn trẻ còn lấy chuyện đó ra để làm trò cười? Không muốn ở lại trong phủ cứ nói thẳng ra, chỉ cần gọi người tới mang các ngươi đi là được rồi!”
Bọn nha hoàn rối rít quỳ xuống, dường như Vương phu nhân không có kiên nhẫn: "Được rồi, các phòng đều mang tất cả trở về dạy bảo lại đi, còn tái phạm lần nào nữa thì sẽ đuổi đi!”
Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, chỉ đơn giản là hai đứa bé giành giật đồ nên cãi nhau ầm ĩ.
Chính là cố ý làm lớn chuyện để chỉnh đốn lập uy mà thôi.
Từ Dật là con trai, nhưng vẫn còn nhỏ tuổi, bị dạy dỗ đã quen rồi, lại sợ bị dạy dỗ nữa, lập tức kéo tay Vương phu nhân, lại nắm chặt: “Mẫu thân, con không có đánh tỷ tỷ, là tỷ tỷ đánh con."
Vừa nghe hắn ta tố cáo với Vương phu nhân, ngay lập tức Triệu di nương đã đẩy Từ Chỉ một cái.
Từ Chỉ tức giận ném mạnh cái trống lắc, nước mắt chảy ra: “Đã cướp đồ của ta còn nói hả, chính là ngươi đánh mà! Sao vậy. . . . . . Ô ô. . . . . ."
Triệu di nương kéo nàng ta qua, bịt miệng lại.
Nàng ta nhìn Vương phu nhân, cười cười: “Tỷ tỷ chê cười, đứa nhỏ này đã bị chìu đến hư rồi.”
Từ Dật là nàng ta sinh, !dđ.le.quy.don.com!! nàng ta cũng dựa vào điều này mà cảm thấy cao hơn những người kia một bậc.
Hôm nay Vương phu nhân cũng không cho nàng ta thái độ dễ chịu: “Vừa nhìn đã biết bị chìu hư, dẫn về dạy dỗ lại đi.”
Nói xong, những người kia lần lượt gật đầu.
Từ Xúc, Từ Họa, Từ Chỉ đều sợ nàng ta, vội vàng bước tới.
Từ Oản cũng đi tới.
Vương phu nhân lạnh lùng nói: "Tỷ muội huynh đệ, phải biết yêu thương kính trọng lẫn nhau, nếu ta còn thấy người nào tranh giành với nhau, người này đẩy người kia, người kia đánh người nọ, ta sẽ phạt đánh đòn, đánh cho chết!”
Người khác đều không sao chỉ có Từ Chỉ vốn đang khóc, bị sợ đến nỗi không cũng im lặng, sắc mặt Từ Họa tái nhớt, đầu cũng cuối thấp hơn, không dám ngước mắt nhìn.
Từ Dật thấy Vương phu nhân đã tức giận, vội vàng quỳ xuống: “Mẫu thân đừng nóng giận, đều là do con sai.”
"Đứa bé ngoan ~"
Từ Viên cũng bị sợ đến không dám nói tiếng nào, nàng ấy bướng bỉnh, đã vậy còn bị té trật chân, sợ mẹ cũng dạy dỗ cả mình.
Nhưng mà, dường như Vương phu không nhìn thấy nàng ấy, kéo tay Từ Dật, rời khỏi.
Lúc này không ai còn muốn chơi đùa hay náo loạn nữa, di nương vội vàng mang theo nha hoàn và đứa trẻ quay về, Từ Viên nói là không thú vị, Cầm Thư và Bão Cầm lấy đồ chơi để dụ dỗ nàng. Hồng Liễu có chút căng thẳng, Từ Oản nhìn thái độ của nàng ta không ổn, có lẽ đã bị phạt qua rồi.
Nàng ngồi một lúc ở trong nhà, cảm thấy Tiểu Cữu đã sắp về rồi, nhanh chóng chạy ra đón.
Hồng châu trải qua sự răn đe của Vương phu nhân mới vừa rồi, cũng cẩn thận hơn.
Từ Oản dẫn nàng ta theo đi về phía tiền viện. Sương phòng ở tiền viện phía dưới có trồng hoa, có một ghế nằm. Bình thường lúc mặt trời chiếu ấm áp, Vương phu nhân sẽ ôm con mèo nhỏ của nàng ta ra ngoài phơi nắng, đi thẳng đường này thì có thể nhìn thấy một cánh cửa đỏ thắm khác.
Nếu như Triệu Lan Chi tới, thì có thể nhìn thấy.
Vương phu nhân mới trở về phòng, nên không có ở đây, bước chân Từ Oản vội vàng chạy tới cái ghế kia, nhưng không nghĩ con mèo nhỏ của người ta lại ở đây.
Bình thường nàng thích những con vật có nhiều lông như vậy, bây giờ càng thêm vui vẻ.
Mặt trời mọc lên cao, ấm áp.
Từ Oản khom lưng bế mèo con lên: “Hoa Nhi, sao ngươi lại ở chỗ này? Nếu một lát nữa Bình Nhi không tìm được ngươi, sẽ lo lắng lắm đó."
Con mèo lười này rất thân quen với nàng, được nàng ôm cũng không nhúc nhích, nàng khẽ vuốt lưng của nó, nó còn kêu meo meo.
Từ Oản cười, nói chuyện với mèo con: “Đúng là, ngươi cứ như vậy, phải tỏ ra miễn cưỡng mới đúng chứ, ngươi không biết lúc ngươi già thì như thế nào đâu, thiếu chút nữa là quên mất ngươi rồi, bây giờ gặp lại, chà chà, là bạn bè lâu năm ~."
Điểm vào mũi của mèo con, trêu chọc nó, chơi hết sức hưng thú, Hồng châu lại hấp tấp lôi kéo nàng: "Tiểu thư, tiểu thư, nhìn kìa, là Hồng Phúc! Hồng Phúc!"
Từ Oản quay đầu lại, đoàn người đi ngang qua hậu viện.
Người thiếu niên đi đầu, như đã gặp ở đâu đó rồi.
Cả người quần áo đạm bạc cũng không che giấu được khuôn mặt tuấn tú, nhìn qua cũng khoảng mười ba mười bốn tuổi, một chút kí ức xuất hiện trong đầu, nàng nhớ ra được người kia chính là người đi bên cạnh cậu hôm qua, cũng từ miệng của Từ Viên mà biết được người kia chính là con trai của công chúa.
Đội thị vệ theo sát phía sau, Hồng Phúc cũng nhắm mắt đi theo sau lưng hắn.
Nhìn kỹ, cặp mắt của cô nương nhỏ này đỏ bừng, /quynhleddlequydon/ thiếu chút nữa thì Hồng Châu đã khóc nấc lên, nắm tay áo của Từ Oản thật chặt.
Từ Oản ôm mèo con, nhẹ nhàng phúc thân với thiếu niên, sau đó đứng sang một bên.
Hồng Phúc len lén liếc nhìn Hồng Châu, to gan bắt lấy bàn tay dưới ống tay áo, nước mắt liền rơi xuống.
Lúc đi sát qua vai, ánh mắt của thiếu niên nhàn nhạt quét qua Từ Oản, đứng lại.
Hắn nhìn về phía Hồng Phúc: "Tại sao khóc?"
Tỷ muội gặp nhau, trong nhất thời sợ hãi dâng lên trong lòng, Hồng Phúc sợ hãi lập tức quỳ xuống: “Bẩm chủ tử, nô tỳ nhìn thấy tỷ tỷ, thật sự không nhịn được.”
Thiếu niên ngước mắt, lại nhìn về phía này.
Từ Oản chỉ sợ người này cũng bị hắn cướp đi, bị dọa đến nỗi kéo cả người Hồng Châu ra sau lưng mình, ưỡn thẳng ngực: “Nhìn cái gì? Đây là nha hoàn của ta.”
Nói xong lại có cảm giác đường đột, nhưng trong chớp mắt, thiếu niên nhẹ nhàng câu môi, dường như giương ra ý cười hai phần.
Nhưng mà, rất nhanh, nụ cười biến mất, nhàn nhạt nhìn thoáng qua, cùng nàng thoáng gặp qua.