Editor: Wave Literature
Tại điểm hồi sinh ở thành phố tự do Duy Đa Lợi Á đang tụ tập rất đông người chơi. Vì hôm nay, một người vô cùng đặc biệt sẽ trở lại.
A Phi - kẻ đã đi biền biệt suốt hai tháng trời kể từ ngày thử nghiệm ba bắt đầu. Nhưng mỗi ngày vẫn đều đặn cập nhật tình trạng của bản thân lên diễn đàn - thực sự đã trở lại. Không những thế còn dùng loại phương thức người chết hồi sinh này. Điều này không khỏi dấy lên lòng tò mò của những tay chơi khác, nên mới kéo nhau tới xem rõ thực hư.
Tình huống cụ thể ra sao, trên diễn đàn đã có hẳn một bài sớ để phân tích, mà người đăng không ai khác chính là A Phi kia, tuy nhiên cũng không quá thu hút. Dù sao thì nhật ký mỗi ngày của anh ta nên không thiếu bài nào, ngoài việc bị đánh cũng chỉ có bị đánh, về cơ bản chẳng có gì mới mẻ, không mấy ai chú ý là điều dễ hiểu.
Đương nhiên A Phi không ngại trần thuật lại kinh nghiệm xương máu của mình một phen, nghĩ lại đến là đau lòng. Nhờ duyên kỳ ngộ mà nhận được nhiệm vụ hiếm có này, nhưng còn chưa hiểu trời trăng ra sao đã bị đá ra ngoài. Rõ ràng anh ta vừa nhận được một công việc, sẽ ở lại đó một năm làm nô lệ để từ từ bồi dưỡng kỹ thuật chiến đấu cơ mà.
Chính A Phi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại bị out khỏi nhiệm vụ này, vừa online đã thấy mình đang đứng giữa một nơi hoang dã, chạy qua chạy lại mấy vòng vẫn ko tìm được đường về, đi mãi thì thấy một thôn trang. Nghĩ tới cái bụng đang kêu gào biểu tình của mình liền nhanh chân chạy tới một ngôi nhà nhìn có vẻ giống cửa hàng thực phẩm, nhưng vừa chạm tay vào "lấy" đồ đã bị ông chủ bắn chết.
Gì cơ? Bạn nói ăn trộm á? Không không không, việc thường của người chơi sao có thể gọi là ăn cắp được!
Cứ như vậy, hành trình của A Phi kết thúc một cách kỳ diệu thế đấy.
Giờ lại nhắc tới chuyện công tước Ước Khắc vì phát hiện ra A Phi mất tích mà nổi trận lôi đình.
Ban đầu anh ta ra lệnh truy bắt toàn bộ đám người trốn ngục và A Phi nhưng bản thân cũng biết cơ hội thành công là rất mong manh. Những chiến sĩ bị bắt làm nô lệ luôn lăm le tìm cơ hội chạy trốn, một khi đã thoát ra thì nào có dễ đem trở lại. Dù sao mỗi ngày của A Phi không phải đối mặt với cảnh bị người ta ngược đãi thì cũng là đương đầu với những bài học chiến đấu dài liên miên, giây giây phút phút như bị đặt tại nơi chiến trường tàn khốc, nếu đổi lại là anh ta đã sớm tự sát rồi, vậy mà tên A Phi kia lại không hề rên rỉ lấy một tiếng, vẫn ngày ngày vui vẻ tiếp nhận. Trong mắt công tước Ước Khắc, tiểu tử này đúng là một tên chiến sĩ cuồng!
Nhưng bây giờ tên Chiến sĩ cuồng của anh ta lại chạy mất, nhưng anh ta vừa mới đăng ký cho cậu ta tham gia Cuộc thi đấu vật ngầm ở Vương đô xong. Đây mà là điều anh ta không thể chấp nhận được. Anh ta thề, dù phải dùng bất kỳ phương pháp gì cũng phải lôi được A Phi về đây.
Công tước Ước Khắc cũng không phải kẻ ngốc, A Phi chạy trốn, tìm lung tung chẳng khác nào mò kim đáy bể. Nhưng một người tồn tại trên thế giới này, không thể nào không có thân nhân, không có người thương được. Anh ta tin, chỉ cần tìm được cha mẹ vợ con cậu ta rồi lấy bọn họ ra để uy hiếp, A Phi không thể không hiện thân. Rất nhanh, công tước Ước Khắc đã tìm được người có khả năng cung cấp thông tin mình cần.
Chính là tên chủ nô đã đem bán A Phi.
"Bốp!"
Một nhát roi hung hăng quật lên thân hình mập mạp của gã chủ nô, khắp cơ thể chi chít vết thương, gã sắp ko còn sức để khóc nữa rồi.
Công tước Ước Khắc xưa nay xưng tàn bạo, ngồi trên ghế vừa thản nhiên ăn điểm tâm vừa xem gã bị đánh đập, anh ta lau miệng, nói: "Vậy nên, A Phi kia là một trong số nô lệ cậu mua được từ tay Ái Đức Hoa? Vậy cậu nói tôi xem bây giờ Tiễn đao thủ Ái Đức Hoa đang ở đâu? Xem chừng là cậu đang muốn lừa tôi nhỉ, cậu bạn yêu quý."
Dù cho từng câu từng chữ của công tước Ước Khắc đều nhẹ nhàng nhưng xưa nay xuống tay với các kẻ buôn nô lệ, nhưng anh ta chưa từng mềm lòng.
"Xin lỗi ngài, thực sự xin lỗi ngài thưa ngài công tước, không phải tôi muốn gạt người. Ái Đức Hoa quả thực đã cung cấp cho tôi một lượng lớn nô lệ, ban đầu tôi vốn định sau khi lợi dụng hắn xong sẽ nói cho ngài biết chỗ của hắn, xin ngài nhất định phải tin tôi, công tước đại nhân!"
Gã vừa dứt lời, một roi nặng nề quật xuống làm gã kêu lên thảm thiết, công tước Ước Khắc cầm tờ giấy lên xem: "Hừm, để tôi xem lời khai khác của cậu nào, cậu chỉ biết mỗi việc A Phi là tới từ thành phố Tự do Duy Đa Lợi Á thôi à?"
"Vâng vâng, Ái Đức Hoa từng nói hắn bắt A Phi từ thành phố Tự do Duy Đa Lợi Á. Nếu cậu ta đúng là người ở thành phố tự do Duy Đa Lợi Á thì chắc chắn người nhà cậu ta cũng ở đó."
Gã chủ nô vội vội vàng vàng tiếp lời.
"Duy Đa Lợi Á..."
Công tước Ước Khắc trầm vào suy tư, anh ta cảm thấy cái tên này rất quen, phụ tá đứng cạnh nhanh chóng ghé xuống nói thầm vào tai công tước Ước Khắc: "Trước đây từng có một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen, mang theo rất nhiều vàng tới mua một phần lãnh địa, ngài đã đồng ý bán cho hắn ta, hình như sau đó kiến tạo lại thành một thị trấn du lịch nhỏ, tên là Duy Đa Lợi Á. Chắc là nơi đó ạ."
"Mua? Không không không, lãnh địa của tôi, cũng là lãnh thổ của vương quốc, sao có thể bán được, tôi chỉ cho anh ta thuê thôi."
Công tước Ước Khắc lắc đầu rồi nói.
"Điều tra kỹ địa chỉ của cái nới Duy Đa Lợi Á đó, điều động một đội kỵ binh tới thông báo cho thị trưởng, bảo bọn họ giao A Phi hoặc toàn bộ người nhà của anh ta ra, tin rằng vị thị trưởng giàu có kia sẽ không từ chối yêu cầu của tôi đâu."
Phụ tá nhẹ nhàng gật đầu, đáp lời rồi lui xuống.
Công tước Ước Khắc nhìn gã buôn người bị treo lên, sau đó là tràng quật tới tấp của đám người hầu.
- --
Tiểu yêu tinh ngồi trong nhà cây, hào hứng bàn tán chuyện hôm nay với Vũ Trà.
"Sau đó, tôi cảm nhận được luống gió lạnh lao về phía mình. Tôi sợ muốn chết, là Sừ Hòa từ đâu lao tới, dùng khiên chặn hắn lại."
"Sừ Hòa? Là cái tên dã thú trước kia sao? Hình như tôi có nghe cậu nhắc tới rồi."
Tiểu yêu tinh cau mày hỏi.
"Đúng vậy, đúng vậy, chính là tên dã thú đã thổi bay cả một đám người trong cuộc đấu tay đôi ấy. Còn nữa..."
Vũ Trà tiếp tục nói, tiểu yêu tinh ngồi bên cạnh lắng nghe những chuyện xảy ra mấy ngày nay, cũng đại khái hiểu được tình hình.
Vì Vũ Trà bị người ta bắt nạt nên mọi người mới muốn rồi khỏi thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, nhưng không được bao lâu thì đã bị Hạ Lạc Khắc bắt lại định xử quyết. Thế nên Vũ Trà mới ở lại đây, còn chuyện sau đó, chính tiểu yêu tinh cô cũng biết.
Sau khi Vũ Trà bị bắt lại được một con Hắc Long thả ra. Tiểu yêu tinh đã xác nhận lại, Vũ Trà không hề biết Hắc Long Cẩu Đản đó, thế nên lời cậu ta nói vì chuyện của Vũ Trà mới thả cô ra hoàn toàn không đáng tin.
Còn một số điểm khác cũng đáng ngờ, tỉ như chuyện đột nhiên nhảy từ đâu ra một con mèo đen dạy ma pháp chữa trị cho Vũ Trà.
Hay như lúc đang thi đấu trên đài, những video đáng ngờ được trình chiếu, đủ loại tình tiết làm tiểu yêu tinh không thể không nghi ngờ khả năng mà mình đang nghĩ tới.
Tất cả, sẽ không phải đều nằm trong kế hoạch của Hạ Lạc Khắc đó chứ?!
Dù là Hắc Long Cẩu Đản hay mèo đen Ba La, đều là thuộc hạ của Hạ Lạc Khắc, nhất định là bọn chúng đã hành động theo chỉ thị của Hạ Lạc Khắc, cả những chiếc video bất ngờ được chiếu trên đấu trường giúp Vũ Trà minh oan. Một chuỗi các sự kiện như thế, hiển nhiên phải có bàn tay ác ma của Hạ Lạc Khắc ở sau màn thao túng!
Nhưng vì sao thượng vị ác ma đó lại phải giúp Vũ Trà? Chẳng lẽ...
Hạ Lạc Khắc nhìn trúng Vũ Trà, định mượn tay cô nàng làm chuyện ác độc đáng sợ nào đó!
Quả là đáng sợ!
"Thành Trường An, dù bây giờ cậu nói gì thì đều sẽ bị những người chơi khác chửi thôi, trên diễn đàn bọn họ hoàn toàn không lên tiếng được nữa rồi, còn đám thủy quân dám bêu rếu tôi, tất cả đều bị A Sắt và Hi Nhĩ Ngõa Na Tư xử lý hết rồi, đúng là thoải mái..."
Bên cạnh, Vũ Trà vui vẻ lan man kể chuyện, còn tiểu yêu tinh lại thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng.
- --
Hạ Lạc Khắc hoàn toàn không biết mình đang bị một tiểu yêu tinh đổ tiếng xấu lên đầu, vùi mặt trước máy tính làm việc.
Cuối cùng Hạ Lạc Khắc cũng hoàn thành xong trò chơi "Văn Minh " dài lê thê, sau khi san phẳng toàn bộ thế giới, anh dừng trò chơi lại, tắt nó đi, thở dài nhẹ nhõm.
Chơi vui quá rồi, nhưng dưới một số tình huống sai lầm, h duy trì hình hài ác ma là không đủ, nhưng lại không thể kéo dài lên h được, đúng là khó đấy.
Trò chơi cũng là công việc mà.
Bạn cho rằng Hạ Lạc Khắc chỉ đang chơi game thôi sao? Đây chẳng qua chỉ là cái bày ra cho mọi người thấy thôi, có lẽ mãi mãi bạn sẽ không biết được rằng, những gì bạn thấy, là thật đấy.
"Quả nhiên chơi Rome vẫn hơn! Binh đoàn Rome vô địch! Lại còn đỡ tốn thời gian."
Hắc Long Cẩu Đản đứng sau lưng Hạ Lạc Khắc, xem đến đoạn Hạ Lạc Khắc san bằng thế giới, nói.
"Nếu còn sớm, chẳng phải chơi Tư Cơ sẽ càng hay sao?"
Hạ Lạc Khắc phản bác.
Cẩu Đản lẩm bẩm hai câu rồi nhanh chân chạy về chỗ máy tính của mình, ngồi xuống. Xem Hạ Lạc Khắc làm một ván "Văn Minh " làm chân tay Cẩu Đản cũng ngứa ngày theo, "Văn Minh " khởi động!
Hạ Lạc Khắc cũng không cản Cẩu Đản, hôm nay anh còn có việc phải hoàn thành, cập nhật phiên bản ..
(Nhật ký cập nhật phiên bản .)
"Tất cả những người chơi thân yêu, ba tháng sau khi bắt đầu thử nghiệm ba, chúng ta chào đón phiên bản . mới nhất. Khi mà nguy cơ quái vật vẫn chưa được giải quyết, Lâm Đông Thành lại nảy sinh một vấn đề mới. Thành Lâm Đồng vốn là người hàng xóm hữu hảo của chúng ta, chúng ta không thể thấy chết mà không cứu được...
Cập nhật bản đồ - Hắc Hỏa Sơn: Ngay giữa trung tâm thế giới ngầm phía Bắc, dưới lòng đất, tồn tại một ngọn núi lửa khổng lồ, theo chu kỳ một năm thì có nửa năm hoạt động, nửa năm ngủ yên. Là một điểm đến du lịch trứ danh thế giới ngầm.
Cập nhật nguy cơ - Khủng hoảng thương mại ở Lâm Đông Thành: Lâm Đông Thành và Công quốc mậu dịch phương Bắc trên đường tới Hắc Hỏa Sơn bị cướp bóc, lính hộ vệ của Lâm Đông Thành phần lớn mất tích, vài người còn sống sót lại cũng ra đi ngay sau đó, các hộ vệ khác lành ít dữ nhiều...
Cập nhật chức nghiệp - Ma dược học: Trải qua hai chuỗi nhiệm vụ trước đó, tiểu yêu tinh đã mở lòng hơn với người chơi, kiến thức ma dược học bạn nhận được sẽ càng thêm sâu sắc.
Tăng thêm BUG - Độ thiện cảm của tiểu yêu tinh: Nếu bạn từng tiếp tay cho hành động xử tử các tiểu yêu tinh, tiểu yêu tinh có thể sẽ ghét bạn, tuy nhiên hiện tại vẫn chưa có cách nào thay đổi điều này.
Nếu còn bất cứ thắc mắc gì, xin hãy liên hệ với chúng tôi."