Editor: Wave Literature
Trong cục canh gác tại trấn nhỏ xa xôi, bởi vì bị nổ mạnh, mà dẫn tới oanh động cả trấn nhỏ rồi truyền đi xa. Dân chúng trong trấn vốn quen với hòa bình, nhao nhao đi tới trước trấn nhỏ xa xôi, giống như việc nổ mạnh xảy ra ngày hôm qua chính là một vụ án, tất cả đều đến vây kín.
Văn phòng của Anh Đào vì bị nổ mạnh nên đã hỏng bét, người tử vong tại trận nhiều vô số không đếm hết được, hơn nữa tất cả đều là người của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ.
Người của cục canh gác đã liên lạc với lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ, cho anh biết tin xảy ra chuyện khiến người bị thương này.
Anh Đào không khỏi nghĩ, nếu Hạ Lạc Khắc đại nhân biết rõ các con dân của anh, vốn là một ngày nghỉ yên bình lại khiến tất cả phải nhuộm sắc đỏ của máu, nhất định sẽ rất khổ sở đi.
"Cho này."
Ngay lúc Anh Đào đang đau lòng vì thương vong của Vĩnh Hằng Quốc Độ, cục trưởng địa tinh cục canh gác đưa một chiếc khăn mặt tới trước người Anh Đào.
"Cảm ơn."
Anh Đào bởi vì được các người chơi của Thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ "bảo vệ" mà không bị thương, nhưng dù sao vẫn đứng hơi gần, ít nhiều cũng bị chút ảnh hưởng, ít nhất trên mặt cùng trên người dính không ít tro bụi.
"Cảm ơn cục trưởng."
Anh Đào cũng không từ chối ý tốt của cục trưởng địa tinh, giơ tay đón lấy chiếc khăn cục trưởng địa tinh đưa đến, sau khi lau qua mặt mình, cục trưởng nói với Anh Đào: "Thật đúng là không may cậu mới đến làm được mấy ngày, liền gặp phải chuyện này, trên thực tế trước kia trấn nhỏ của chúng tôi vẫn rất hòa bình, vụ án nổ mạnh như vầy vẫn là lần thứ hai gặp phải."
Cục trưởng nhìn dáng vẻ trầm mặc của Anh Đào, tựa như cho rằng Anh Đào bị dọa, cho nên mới vậy.
Anh Đào ngây ra một lúc, đáp lại: "Ồ, tôi vừa nghĩ đến vụ án đã trải qua, trên thực tế trước kia lúc còn làm ở cục canh gác tại Lâm Đông Thành, cũng thường xuyên gặp đủ những án kiện khó giải quyết, đương án nổ mạnh vẫn tương đối ít."
"Ha ha... Cũng phải, tôi đã nghĩ Lâm Đông Thành lớn như vậy, cậu công tác ở đó, khẳng định cũng đã sớm thân kinh bách chiến, đúng rồi, vụ án có tiến triển gì mới không?"
Cục trưởng ngồi xuống bên người Anh Đào.
"À, là nói đến vụ án thương đội Lâm Đông Thành sao? Ngày hôm qua lấy được bản nhật ký kia, đã có chút manh mối, ông cũng biết, dù sao trước kia tôi cũng đã từng trải qua rất nhiều vụ án lớn quan trọng, cho nên ở phương diện này vẫn rất có kinh nghiệm, tôi có thể tra xét rõ ràng!"
Anh Đào rất nhanh thổi phồng bản thân.
"Thế à, thật đúng là không tệ! Đúng rồi, nói cho tôi biết chút..."
Cục trưởng gật gật đầu, tùy ý nói xong, trên trán Anh Đào liền lấm tấm mồ hôi.
Chuyện này sẽ không vừa nói đã lộ chứ?
"Má nó! Mau nhìn xem tôi phát hiện ra cái gì!"
Ngay lúc Anh Đào tiến thối lưỡng nan, những người chơi lục soát trong đống phế tích, đột nhiên có người hưng phấn hô to.
"A! Xem ra là có phát hiện!"
Anh Đào hưng phấn khẩn trương đứng lên, thuận tiện trả lại khăn mặt cho cục trưởng địa tinh, sau đó đi về phía các người chơi trong đống phế tích.
Liền thấy được nửa bản nhật ký nắm trong tay một người chơi, cực hiển nhiên chính là chứng cứ trước đó, hơn nữa còn là bản nhật ký trước đó địa tinh tự bạo kia muốn thiêu hủy!
Mà ở bên trên bản nhật ký, có một mảnh kim loại, dính trong một trang giấy, vụ nổ mạnh dường như không gây ảnh hưởng gì đến mảnh kim loại này cả, mà lúc Anh Đào bị nhóm người chơi vây xem, nhận lấy mảnh kim loại này để xem xét, thấy được mặt trên có viết chữ:
(Tôi đặt mọi thứ trong huyệt động dung nham)
"Má nó! Nhanh đi thăm dò huyệt động dung nham!"
"Nhanh nhanh, bắt đầu cốt truyện rồi, đến muộn sẽ không còn nữa!"
Các người chơi ở bên cạnh la lên, như ong vỡ tổ chạy về phái huyệt động dung nham.
Còn về Anh Đào lại chìm trong đống suy luận của bản thân. Anh ta ngửi được hương vị của âm mưu!
"Phát hiện ra gì sao?"
Đồng nghiệp nhìn vẻ mặt của chứng thực Anh Đào, cũng vội vàng đến dò hỏi, dù sao vị này chính là đội trưởng đội canh gác tiền nhiệm từ thành thị lớn đến Lâm Đông Thành, nhất định có bản lĩnh nào đó!
Anh Đào trầm ngâm một phen, nghiêm túc nói: "Trước mắt còn chưa rõ, nhưng huyệt động dung nham này chính là vấn đề mấu chốt!"
Anh Đào nhìn mảnh kim loại viết: (Tôi đặt tất cả vào trong huyệt động dung nham) nói như thế.
Các đồng nghiệp bên cạnh thấy được suy luận rõ ràng thuyết phục của Anh Đào, đều nhao nhao vỗ tay:
"Thật không hổ là người đến Lâm Đông Thành!"
"Quá lợi hại rồi!"
"Chuyện này đều bị anh phát hiện sao?!"
Có điều Anh Đào không kiêu ngạo, cũng không thể kiêu ngạo, bởi vì còn chưa phá được án! Hai vụ án nổ mạnh này, sau màn nhất định che dấu một chuyện khủng bố nào đó không thể cho ai biết!
Ánh mắt Anh Đào không khỏi sắc bén, quả nhiên không hổ là mình, cho dù đến trấn nhỏ du lịch, vụ án cũn vấn theo mình mà đến!
- --
Hạ Lạc Khắc vừa xem diễn đàn, vừa xử lý một đống bài post @Lĩnh chủ Hạ Lạc Khắc, nội dung chủ yếu là xóa bỏ phạm vi lệnh cấm, dẫn tới cãi nhau, v.v...
Mà lúc xử lý chuyện này, Bố Lỗ nói tỉ mỉ chuyện xảy ra trong hai ngày qua tại trấn nhỏ xa xôi cho Hạ Lạc Khắc nghe.
Mà quan điểm của Hạ Lạc Khắc đối với chuyện này chính là:
"Lại xảy ra chuyện nhàm chán như vậy?"
"Tuy có chút nhàm chán, nhưng tôi cảm thấy vẫn có chút giúp ích cho việc chúng ta tìm ra trung tâm thành phố ngầm, tôi so sánh gương mặt của hai địa tinh tự bạo, bọn họ đều là một trong người kia."
Bố Lỗ rất nhanh nói.
"Cực hiển nhiên, người phản bội thương đội vẫn còn đang ở gần trấn nhỏ xa xôi, về phần tại sao vẫn không rời đi, rất có khả năng vì bọn họ đang chờ người mua trung tâm thành phố ngầm, dù sao nếu tôi là hộ vệ, hộ tống một trung tâm thành phố ngầm có cả triệu ma thạch cấp , tôi cũng sẽ làm phản, rất hiếm người có thể không động lòng với sự hấp dẫn này."
"Dáng vẻ này của anh, không khỏi làm tôi có chút lo lắng về trung tâm thành phố ngầm."
Hạ Lạc Khắc nhíu nhíu mày.
Bố Lỗ theo sau nói: "Hạ Lạc Khắc đại nhân, ngài hoàn toàn không cần lo lắng về sự trung thành của tôi dành cho người, tôi chỉ ví dụ nhóm sinh vật của thế giới ngầm đó, nhưng ngài cũng biết tôi không phải là đám sinh vật đó, tôi là người trung thành với trung tâm thành phố ngầm!"
"Chỉ đùa chút thôi, anh không cần khẩn trương, chuyện này anh cứ tiếp tục điều tra đi, tựa như chữ viết trên mảnh kim loại, bên trong huyệt động dung nham hẳn là có đáp án mà tôi muốn."
"Tôi hiểu rồi Hạ Lạc Khắc đại nhân."
"Ừ."
Hạ Lạc Khắc đột nhiên nghĩ tới cái gì, sau đó nói với Bố Lỗ: "Gọi Cẩu Đản về cho tôi, tôi có nhiệm vụ muốn giao cho anh ta."
- --
Trảo Văn Bảo cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh của mình, mặc dù ở trong trò chơi, nhưng tiếng tim đập vẫn rõ ràng như thế. Bởi vì tiết tấu chiến đấu nhanh, mang đến cảm giác khẩn trương kích thích, khiến cho Trảo Văn Bảo cảm thấy hưởng thụ trước nay chưa từng có.
Tuy lúc bình thường, Trảo Văn Bảo là một người có vẻ hướng nội, nhưng một khi chiến đấu, tính cách Trảo Văn Bảo thật giống như thay đổi thành một người khác.
Đây cũng là lý do vì sao mỗi lần Âu Ngật Mâu đưa ra kế hoạch tác chiến, đều cho Trảo Văn Bảo hoàn thành, cũng không phải vì giả bộ, thuần túy là vì chiến đấu mang đến cảm giác kích thích không cách nào kháng cự cho Trảo Văn Bảo.
Mà kẻ địch trước mặt Trảo Văn Bảo, cũng không phải là NPC trong trò chơi, mà là người chơi - A Phi!
Hoặc cái tên "Kẻ ngủ say" A Phi này.
Bởi vì A Phi hoàn thành một loạt nhiệm vụ kỳ ngộ, ở bên ngoài học tập cận chiến hai tháng, gần như từ lúc thử nghiệm đến bây giờ, vẫn luôn dựa vào nhiệm vụ kỳ ngộ này, chiến đấu liên miên, gần chết, rồi lại chiến đấu, lặp đi lặp lại. Dựa theo thời gian A Phi vào trò chơi, một ngày cũng phải có đến gần tiếng đồng hồ, đều là trải qua chiến đấu trong tuyệt cảnh.
A Phi trước mắt, độ thuần thục vũ khí đã đạt tới cấp kinh người!
Phải biết rằng trước mắt trừ A Phi ra, cao thủ đệ nhất này, cũng chỉ có Trảo Văn Bảo, có cả độ thuần thục vũ khí cùng cấp bậc đều ở cấp mà thôi. Cấp bậc của A Phi, đều phải cao hơn ba cấp so với người chơi bình thường, quả thực tồn tại giống như một dạng BUG vậy.
Mà làm người chơi của Duy Đa Lợi Á, Trảo Văn Bảo có lòng nhiệt huyết với chiến đấu, đương nhiên không có khả năng buông tha cơ hội PK với A Phi rồi.
Vốn dĩ Trảo Văn Bảo cũng không có khái niệm gì với độ thuần thục vũ khí cấp mười này, nhưng khi anh ta nhìn thấy cột sống dị dạng của A Phi, trên tay không mang theo bất cứ vũ khí nào, chỉ dựa vào bước chân linh mẫn, cùng với nắm đấm như cuồng phong bão tố, đánh anh ta đến choáng váng đầu óc.
Trảo Văn Bảo mới cảm nhận được cái gì gọi là khủng bố. Từ sau đó, Trảo Văn Bảo hẽ có thời gian là tìm A Phi chiến đấu, nhưng vẫn phải xếp hàng chờ.
Dù sao thích PVP, thích chiến đấu không chỉ có riêng một mình Trảo Văn Bảo, những người chơi có ham thích này cũng không ít.
Tại cọc gỗ ở cửa thành Duy Đa Lợi Á, một đám người chơi đang đối chiến, tuy không dám dừng, nhưng cuộc chiến thường lấy tử vong để chấm dứt.
Chủ yếu là không khống chế nổi khi đánh nhau, bạn nói xem một búa này rơi xuống, một mảnh Mosaic trắng hồng, còn có thể dừng thế nào được. Người chơi bị trọng thương phải chờ thời gian để dưỡng thương, còn không bằng tự sát một lần nữa rồi sống lại cho xong.
Còn về ma pháp chữa khỏi? Trước mắt tất cả server chỉ có một vú em Vũ Trà!
Tuy nói về phương diệp ma pháp cũng đã mở ra cho người chơi các ma pháp chữa khỏi, nhưng muốn học tập ma pháp, trù chi phí chữa khỏi cao ra, còn cần sách ma pháp đặc biệt, mà loại này sách ma pháp này đến giờ vẫn chỉ có một mình Vũ Trà nhận được nhiệm vụ kỳ ngộ mới đạt được ma pháp chữ khỏi.
A Phi với cột sống dị dạng nhảy lên, quả đấm có kích cỡ như bao cát, hướng về phía Trảo Văn Bảo cầm kiếm nhưng đang mất tập trung.
Gần như dùng bả vai cường bạo tiếp được đoản kiếm của Trảo Văn Bảo, sau đó quả đấm đập mạnh vào đầu Trảo Văn Bảo.
Trảo Văn Bảo chỉ kịp hô một tiếng "Má nó!" trong lòng, đã bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.