Editor: Wave Literature
"Anh hỏi tôi vì sao lại mạnh như vậy? Tôi cũng không biết, NPC kỳ ngộ dậy tôi gì đó, trên cơ bản tôi đều up lên diễn đàn, anh có thể lên diễn đàn tìm tên của tôi. Nhưng nói thật, những cái này đều là trên lý thuyết, cho dù có tìm trong bách khoa, tôi đều có thể tìm được những thứ tương tự, chính là chiến đấu nhiều hơn, số lần gần chết nhiều hơn, thân thể dường như sẽ tự động nhớ được nên chiến đấu như thế nào, đại khái chính là kiểu quen tay hay việc ý."
Tại cửa Duy Đa Lợi Á, một đám người vây quanh A Phi, khom lưng, rất khó có thể tưởng tượng tên A Phi bị dị dạng này, ngay vừa rồi đã cho tất cả người chơi một chùy nổ tung.
Các người chơi bội phục kỹ xảo chiến đấu của A Phi không thôi, nhưng dựa theo A Phi mà nói, chính là: "Tay tôi còn không mạnh bằng vũ khí của tôi."
Còn về phần sự thật có phải hay không, các người chơi cũng không biết, nhưng đại bộ phận người đều cho rằng A Phi rất khiêm tốn, dù sao võ công có cao tới đâu cũng sẽ sợ dao phay.
A Phi giảng giải cho các người chơi về PVP, điểm yếu và mạnh của các loại vũ khí, còn có một chút hạng mục công việc cần chú ý trong thời gian tới, tại cửa thông cách Duy Đa Lợi Á không xa, một đội kỵ binh chậm rãi đi tới bên này.
Đội kỵ binh này đại khái có khoảng hơn trăm người, từ xa đến gần, tạo nên một trận bụi đất, nhưng vẫn vô cùng có khí thế.
Trong tay kỵ sĩ đi đầu có cầm một chiếc cờ xí, trên cờ xí vẽ một con sư tử màu vàng đứng thẳng. Cực hiển nhiên, đây là cờ xí của gia tộc Công tước Ước Khắc.
Những kỵ sĩ này một đường chạy tới gần nơi các người chơi đang đứng, mới dừng lại. Một đám người chơi mắt to trừng mắt nhỏ nhìn bọn họ, rất nhanh, một người mặc áo giáp đi ra từ trong đám kỵ sĩ.
Người đàn ông kia cạo sạch râu, gương mặt trắng trẻo nõn nà, không phải ai khác, chính là phụ tá của Công tước Ước Khắc. Phụ tá nhìn các người chơi trước mặt, trong lòng không biết đang nghĩ những gì.
Tuy đã sớm nghe nói qua, con dân Duy Đa Lợi Á, đại đa số đều là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa còn có hình thể cân xứng gần như hoàn mỹ, đương nhiên cũng có những gương mặt phổ thông đến không thể phổ thông hơn, cũng có những nhân loại, yêu tinh, hoặc là tinh linh phải dùng từ dị dạng, xấu xí, còn có không được tự nhiên để hình dung.
Yêu tinh thì dễ hiểu rồi, nhưng vì sao tại một nơi hẻo lánh, đơn sơ, có thể nói là nơi bỏ đi như trấn nhỏ tại Duy Đa Lợi Á này lại có tinh linh gia nhập?!
Tinh linh từ trước đến nay đều là độc lai độc vãng, dùng lời nói của nhân loại để hình dung thì chính là sinh vật vô cùng có cá tính, bọn họ có thể ở cùng với nhân loại sao?
Cho dù là trong tòa thành của Công tước Ước Khắc cũng không có mấy tinh linh làm việc ở đó.
Phụ tá nhìn các người chơi phía trước đại đa số là trai xinh gái đẹp, cưỡng chế ghen tị cùng xao động không hiểu sao dâng lên trong lòng.
Anh ta lấy hơi, nói với các người chơi phía trước: "Chúng tôi đều là đầy tớ đến từ nơi cao quý của Công tước Ước Khắc, tôi là phụ tá của Công tước Ước Khắc, xét thấy các ngươi trước đó bạo lực lại vô lễ với các kỵ sĩ dưới trướng của Công tước Ước Khắc, tuy Công tước Ước Khắc của chúng tôi rất phẫn nộ, nhưng vẫn nhân từ quyết định cho các người một cơ hội hối cải! Hiện tại, quỳ gối trước mặt tôi, ăn bùn đất dưới vó ngựa, Công tước Ước Khắc sẽ coi như đây là thành ý các người xin lỗi ngài ấy!"
Phụ tá cao ngạo ngẩng đầu, dùng ánh mắt miệt thị từ trên cao nhìn xuống các con dân của Duy Đa Lợi Á.
Anh ta cực kỳ tự tin, dưới yêu cầu này, không có bất cứ một người có tôn nghiêm nào sẽ đồng ý, liền cho dù thật sự có người sợ quyền thế của Công tước Ước Khắc, nhưng tinh linh là tuyệt đối sẽ không làm như vậy!
Mà sở dĩ đến đây thể hiện địch ý như vậy, đây cũng là ý của Công tước Ước Khắc. Bởi vì Công tước Ước Khắc muốn lấy nhục nhã Duy Đa Lợi Á để làm lý do khai chiến, tuy trước đó có sỉ nhục một lần, nhưng dù sao cũng chỉ có mấy chục kỵ sĩ, hơn nữa còn nô lệ đào tẩu bị bắt lại, nói ra tóm lại cũng không dễ nghe, thật muốn tinh tế mà nói, sẽ có rất nhiều người dùng lý do này để chống lại Công tước Ước Khắc.
Đã vậy liền tới một lần cho xong, bây giờ, để cho người của Duy Đa Lợi Á chủ động công kích bọn họ!
Phụ tá chính là nghĩ như vậy, còn về chuyện trốn không thoát? Anh ta cũng sẽ không giống như mấy kỵ sĩ lần trước chạy trốn đến trong thôn, chỉ giễu võ dương oai ở cửa thôn chút thôi, cho dù là thật sự đánh nhau, bên mình còn có hơn một trăm kỵ sĩ đó, muốn chạy vẫn rất đơn giản.
Trên thực tế hiện tại phụ tá vẫn đang ngồi ở trên lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, không chút lơi lỏng nào.
Chẳng qua ngay từ đầu anh ta đã không để ý đến chuyện có mấy con dân Duy Đa Lợi Á té trên mặt đất, anh ta chỉ cảm thấy, đây có lẽ là do bị dọa ngất đi. Anh ta đang chờ nhóm người quê mùa trước mặt bị chọc giận mà công kích anh ta, chỉ thấy một tinh linh nổi giận đùng đùng đi ra.
Tinh linh? Cũng được! Chỉ cần là con dân thành phố tự do Duy Đa Lợi Á thì cho dù là chủng tộc gì cũng không sao hết! Phụ tá vui vẻ nghĩ.
Đến đây đi! Thẹn quá thành giận đi! Công kích chúng ta đi! Sau đó chờ khai chiến đi!
Phụ tá nhìn thấy tinh linh nổi giận đùng đùng kia, rất nhanh nụ cười vặn vẹo liền xuất hiện trên mặt, nhưng tinh linh kia đi đến trước mặt anh ta, phịch một tiếng liền quỳ xuống, sau đó nắm lấy một nắm đất nhét vào trong miệng sau đó hô to.
"Sao đó thì sao? Nhiệm vụ kế tiếp là gì?"
"Cái gì?!"
Phụ tá quả thực không thể tin vào hai mắt của mình, nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng, thấy một yêu tinh chạy tới từ bên cạnh, một cước đá ngã tinh linh kia trên mặt đất, sau đó gầm thét: "Phế vật! Cậu cho là như vậy có thể nhận được nhiệm vụ kỳ ngộ sao?! NPC bảo cậu làm gì thì cậu làm cái nấy, không có tý ty mâu thuẫn nào sao?!"
Yêu tinh kia gào lên xong, lập tức nâng hai tay, phóng tới trước mặt phụ tá, bên cạnh còn có đồng bạn lập tức lấy ra dây thừng, bắt đầu trói hai tay anh ta lại.
Tên yêu tinh kia nói với phụ tá: "Tôi tuyệt đối sẽ không khuất phục! Cho dù các người bắt được tôi, bán tôi thành chiến sĩ nô lệ, mỗi ngày quất roi tôi, mắng tôi, vũ nhục tôi, hay tìm thầy đến huấn luyện tôi, một ngày giờ không ngừng ép tôi chiến đấu, bị thương, tôi cũng tuyệt đối không khuất phục!"
Vừa nói chuyện, hai tay của anh ta cũng bị trói xong, anh ta giơ hai tay đến trước mặt phụ tá: "Cho dù hiện tại anh dẫn tôi đi! Tôi cũng sẽ không khuất phục!"
Rất nhanh lại có rất nhiều người chơi xúm đến, chen chúc trước ngựa của phụ tá: "Bắt tôi đi, bắt tôi đi! Anh xem răng tôi này, anh xem bắp thịt tôi này, những người cảm thấy chúng tôi không thích hợp làm chiến sĩ nô lệ quả thực đã bị mù rất lâu rồi!"
"Tôi! Tôi! Tôi! Chỉ có tôi mới đúng là toàn tâm toàn ý với Công tước Ước Khắc a! Mang tôi trở về đi! Làm gì tôi cũng đều vui vẻ chấp nhận!"
"Độ thuần thục vũ khí của tôi đã là cấp ! Mang tôi đi, bản lĩnh của tôi trâu bò hơn anh ta!"
Ngay trong lúc một đám người đang hô hào, phụ tá ngoài ý muốn thấy được bóng dáng quen thuộc, A Phi.
Lúc nhóm người đang xông tới, khóc kêu cầu xin phụ tá đưa bọn họ về chỗ Công tước Ước Khắc làm chiến sĩ nô lệ, phụ tá có phần luống cuống, anh ta khẩn trương đổi ngựa, những kỵ sĩ ở xung quanh phụ tá rất nhanh chạy đến bảo vệ phụ tá, tràng diện lập tức trở nên hỗn loạn.
Phụ tá lập tức luống cuống, hô lớn: "Các người đang làm gì vậy! Mau tránh ra! Gọi lĩnh chủ của các người đến! Lĩnh chủ tất sẽ tự mình giải thích với chúng tôi! Quỳ xuống trước mặt chúng tôi!"
Phụ tá còn chưa nói xong, kỵ sĩ bên cạnh lại đột nhiên khua tay va vào khuỷu tay của anh ta.
Kỵ sĩ này mặc áo giáp màu vàng, huých phụ tá có chút đau, nhưng anh ta vẫn quay đầu lại, liền nhìn về phía mà kỵ sĩ kia chỉ. Không biết từ lúc nào, phía sau bọn họ trong rừng cây đã có đầy những tên nhân loại quên mùa, yêu tinh cùng các tinh linh.
Bọn họ mặc y phục hoặc áo giáp cũ nát, trong tay cầm vũ khí lưỡi dao, đương nhiên cũng có một vài người mặc quần áo chói lóa, vũ khí thậm chí còn phát ra ánh sáng chói mắt như có dùng phụ ma.
Từ từ?! Bọn họ bao vây từ khi nào!
Phụ tá kinh ngạc một phen, bởi vì kích động, tay nắm dây cũng có chút dùng chút lực, ngựa dưới mông hắn hí lên một tiếng, vó ngựa bất an đạp vài bước tại chỗ.
Một người đàn ông trên đỉnh đầu có dòng chữ màu xanh, bắt được dây cương ngựa của phụ tá, ánh mắt anh ta nhìn phụ tá không hề có cảm tình, thật giống như không phải đang nhìn một người, mà đang nhìn một món đồ chơi vậy.
Người đàn ông kia nói: "Hiện tại mang hết chúng tôi đi làm chiến sĩ nô lệ cũng không tốt, chúng tôi sẽ tiêu tốn ngựa và trang bị của các người!"
- --
Các người chơi của thành phố ngầm Vĩnh Hằng Quốc Độ gần đây đều dùng toàn lực tiến công chiếm đóng huyệt động dung nham. Mà ở huyệt động dung nham nơi miệng núi lửa, lực lượng nguyên tố hỏa vô cùng mạnh, ở trong dung nham nóng chảy liên tục xuất hiện sinh vật nguyên tố mới.
Chuyện này đối với các người chơi mà nói, nhìn qua thật giống như quái vật "nảy sinh cái mới".
Các người chơi ở thử nghiệm , độ thuần thục vũ khí của bọn họ đã số đều rất cao, đến sào huyệt của nhền nhện cũng chẳng có thêm được chút rèn luyện nào.
Một mình đấu nhau với nhền nhện dưới lòng đất, trên cơ bản không chiếm được rèn luyện gì, ở thành lũy của quái vật ngược lại còn có thể rèn luyện, nhưng điều kiện để tiến vào thành lũy quái vật quá mức hà khắc. Hiện tại số người chơi có thể đi vào quá ít, hơn nữa một đội nhiều nhất cũng chỉ có năm người đánh một quái vật, quá khó khăn rồi.
Hiện giờ trừ huyệt động dung nham, không hạn chế điều kiện vào ra, cũng không hạn chế số người, tùy tiện đều có thể bắt gặp mấy chục người chơi quần ẩu một chiến sĩ dung nham, lính trinh thám dung nham.
Tuy nhiên trang bị của bọn họ sẽ bị tổn tại, nhưng các người chơi cũng có biện pháp. Ta không mặc trang bị, thân thể trần truồng đánh nhau còn không được sao!
Chính là vì vậy, tùy tiện đều có thể bắt gặp những người chơi không sửa chữa trang bị, không mặc quần áo, chỉ cầm một thanh võ khí chạy rông khắp nơi.
Nhiệt tình thăm dò của các người chơi tăng vọt, huyệt động dung nham còn chưa mở ra được vài ngày, bản đồ bên ngoài của huyệt động dung nham cũng đã bị đánh dấu hoàn toàn, mà theo các người chơi không ngừng xâm nhập, một thế giới sinh vật trước nay chưa từng có, xuất hiện trước mặt các người chơi, tỷ như Mã Khả Ba La lúc thăm dò huyệt động dung nham, ngẫu nhiên phát hiện ra một sinh vật khổng lồ.
"Đây là cái thứ gì thế?!"
Nhìn trước mắt ước chừng có cự nhân nguyên tố hỏa cao khoảng bốn năm mươi mét, Mã Khả ba La không khỏi hô lên.