Sau khi về đến nhà, Tô Duyệt nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, đầu tóc còn ướt phủ ở sau lưng cô cũng không thèm để ý, lập tức cầm lấy túi xách chuẩn bị đến công ty.
"Tóc ướt vậy còn dự định ra ngoài sao? Hiện giờ sức đề kháng của em còn kém lắm, không sợ bị cảm lạnh à." Một bàn tay chuyên chế kéo Tô Duyệt trở lại, "Ngồi xuống đi, anh giúp em sấy khô tóc."
"Không kịp đâu, dù sao nhà chúng ta cũng cách công ty không xa lắm, đi cũng nhanh tới thôi mà."
"Vậy cũng không được, đừng lo lắng, lát nữa anh sẽ đưa em đi, sấy tóc cũng rất nhanh thôi." Ninh Duệ Thần ấn Tô Duyệt ngồi xuống ghế lần nữa, lục kiếm trong ngăn tủ mãi cuối cùng cũng tìm thấy cái máy sấy, cắm điện vào, vừa dùng tay chải tóc vừa cẩn thận giúp cô sấy tóc.
"Thật ra.... anh có thể đưa em đi ngay bây giờ luôn cũng được, ra ngoài gió thổi một hồi cũng khô, vậy sẽ không bị cảm lạnh nữa." Tô Duyệt nhỏ giọng nói, Ninh Duệ Thần nhướn nhướn mày, quyết định lờ đi.
Đùa hử, sao anh có thể để cho bà xã của mình mang đầu tóc ướt đi ra ngoài được chứ? Cô không biết lúc cô mới tắm xong đôi mắt mê mông đầu tóc ướt sũng thả ở một bên nhìn rất mê người sao, còn anh thì biết rất rõ đấy! Cho nên anh Ninh tuyệt đối không thể để cho tên đàn ông khác cũng hưởng thụ phúc lợi như vậy.
Người đàn ông dùng tay làm lược, nhẹ nhàng vuốt thẳng sợi tóc mềm mại, khoảng cách cầm máy sấy cũng vô cùng thỏa đáng, vừa không nóng đến da đầu của cô, gió cũng không cách cô quá xa. Nếu như cứ tiếp tục hưởng thụ như vậy, Tô Duyệt hoài nghi mình có thể bất giác mà ngủ gật lúc nào cũng không biết.
"Có phải trước kia anh cũng từng giúp người khác sấy tóc đúng không?" Tô Duyệt không nhịn được lên tiếng hỏi, dù sao một người đàn ông có thể có kỹ thuật như vậy, nếu nói không có kinh nghiệm tích lũy thì thật sự chả ai tin.
"Ừ." Ninh Duệ Thần gật đầu một cái, lại nói, "Chỉ là rất nhiều năm trước rồi."
Mười lăm năm trước, một mình anh rời khỏi nơi này, khi đó Ninh Uyển Thu chỉ mới tám tuổi, buổi tối trước khi rời đi anh đã chủ động giúp cô sấy tóc. Khi đó Ninh Uyển Thu vẫn chưa biết gì, một lần giúp này, anh lại rời khỏi cô nhiều năm như vậy, cho đến sau này mới có liên lạc.
"Xem ra anh rất có thiên phú về sấy tóc đấy." Tô Duyệt trêu ghẹo cười nói, lấy tay sờ sờ tóc của mình, "Thế này là được rồi, chúng ta đi thôi."
"Ừ." Ninh Duệ Thần cất máy sấy, lái xe đưa Tô Duyệt đến công ty. Vừa tới cửa công ty, anh liền nhận được điện thoại của người bên phủ thị chính điện tới.
Điện thoại di động không ngừng vang lên, Ninh Duệ Thần lại không hề sốt ruột, đôi mắt thâm thúy nhìn Tô Duyệt, nói: "Sau khi tan làm anh tới đón em."
Tô Duyệt gật đầu một cái, "Được."
"Ừ." Anh nhàn nhạt đáp một tiếng, nhưng vẫn không nhận điện thoại, thân hình cao lớn đột nhiên tiến lại gần, trong khoảng khắc cô gái trước mặt ngây người, anh lập tức hôn lên đôi môi mềm mại của cô, để lại một nụ hôn nhẹ.
Tuy nụ hôn này rất nhẹ, nhưng lại khiến cho lòng của Tô Duyệt không khỏi run lên, trong lúc này lông mi dầy rậm cũng run rẩy một chút.
Ninh Duệ Thần hài lòng híp mắt lại, dịu dàng nói với Tô Duyệt vẫn còn đang sững sờ: "Vợ à, anh đi đây." Lúc này mới nhận điện thoại xoay người rời đi.
Trong công ty
"Tiểu Duyệt, rốt cuộc cậu đã trở lại!" Hứa Hàm vừa thấy Tô Duyệt trở lại thì lập tức chạy tới, nước mắt nước mũi lả chả rơi xuống.
"Ngốc quá đi, khóc cái gì chứ? Cậu xem này, mình đã bình an trở lại rồi." Tô Duyệt vừa cười nói vừa lau nước mắt trên mặt Hứa Hàm. Mặc dù trên mặt đùa cợt Hứa Hàm, nhưng nhìn thấy cô bạn nhớ thương mình như vậy, Tô Duyệt cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
"Nếu không phải vì chồng của cậu, cậu có thể bình an trở về sao?" Hứa Hàm trợn mắt nhìn Tô Duyệt một cái, luyên thuyên không ngừng: "Cậu thật là, chỉ biết cậy mạnh thôi, lúc nào cũng không biết chăm sóc bản thân mình. May mà cậu lấy chồng sớm, nếu không thế gian này sẽ tổn thất đi một người."
"Mình biết mỗi ngày cậu đều vì mình niệm kinh bái Phật, vận rủi gì gì đó nhất định sẽ tự động cách xa mình, đương nhiên không cần lo lắng cho mình sẽ xảy ra chuyện gì." Tô Duyệt vội vàng nịnh nọt nói, lúc này sắc mặt của Hứa Hàm mới rạng rỡ hơn chút.
"Ít nói nhảm đi, Tiểu Duyệt, mình sắp đi rồi, một mình cậu ở đây nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy, làm việc không được xúc động như vậy nữa, biết không?" Hứa Hàm dặn dò Tô Duyệt, giọng nói càng lúc càng thấp, "Người nhà của mình đã tìm tới đây rồi, mình phải trở về. Lần từ biệt này, có thể sẽ rất lâu không gặp mặt lại được."
Thần kinh của Hứa Hàm luôn luôn không ổn định, cả ngày đều hi hi ha ha, nhưng hôm nay trên mặt lại hiện ra thần sắc cô đơn quạnh hiu. Đương nhiên Tô Duyệt biết trong lòng cô khổ sở cỡ nào, mà bây giờ cô vẫn còn đứng ở đây chính là vì muốn nói lời từ biệt với mình.
Trong lúc nhất thời, ngay cả trong bầu không khí cũng tràn ngập sự ly biệt.
"Cậu đoán thử xem người đến thế chỗ của mình là dạng người gì?" Hứa Hàm nháy nháy mắt, giống như nghĩ tới điều gì đó, hì hì bật cười, "Mình nghĩ chắc chắn là dạng xử nữ mặc đồ công sở màu đen, mang vớ da, đi giày cao gót mày đen, ngực lớn mông to, lại thích nói chuyện trên trời dưới đất."
"Đúng vậy, cho nên mình nhất định sẽ càng nhớ cậu hơn." Tô Duyệt hùa theo cô nói. Cô biết, sở dĩ Hứa Hàm nói như vậy là vì muốn làm dịu không khí, cô không thích cảm giác chia ly, chỉ có nói chuyện cười giỡn mới có thể hòa tan bi thương.
"Tiểu Duyệt, mau đi gặp chị Lý đi, cơ hội lần này ngàn vạn lần phải bắt được, còn nữa, cậu phải thật sự bảo trọng đấy." Hứa Hàm nói xong liền đi về hướng bàn làm việc của mình, quay lưng lại mau chóng thu dọn đồ đạc. Còn Tô Duyệt lại thấy có từng giọt từng giọt nước mắt rơi ở trên sàn nhà.
Cô vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên cô bị người khác xem thường thì chính Hứa Hàm đã mạnh mẽ vọt tới mắng người đó xối xả, kết quả hai người đều bị Lý Tuyết Lỵ dạy dỗ ba giờ liền, còn Hứa Hàm lại xem thường lén lút nhìn cô chớp chớp hai mắt; khi Lý Tuyết Lỵ đưa cho cô một chồng lớn tài liệu về khách quý để cho cô sàn lọc lấy những thông tin hữu dụng thì cũng chính Hứa Hàm xung phong ở lại, thức đêm cùng cô tra tài liệu, còn lén lút kín đáo đưa đồ ăn vặt mà mình tích trữ cho cô.
Nếu không phải là Hứa Hàm, có lẽ cô cần phải kiêng cường hơn để đối mắt với tất cả những chuyện này, nếu không phải là Hứa Hàm, có lẽ cô sẽ nhận được mùi vị tình người nhạt nhẽo. Cô cảm thấy mình cực kỳ may mắn, mới có thể có được người bạn tốt Hứa Hàm này.
Cho nên Tiểu Hàm à, mặc kệ là ở nơi nào, cậu đều phải sống cho tốt đấy.
Xoay người, đang chuẩn bị đi tìm Lý Tuyết Lỵ thì bị một đồng nghiệp ngăn lại.
"Hiện giờ chị Lý rất bận, chị ấy bảo tôi chuyển lời lại cho cô, lần phỏng vấn này cô làm không tệ, cô phải tiếp tục cố gắng nhiều hơn."
"Ừm." Tô Duyệt gật đầu một cái, cũng không hỏi nhiều thêm nữa, liền xoay người rời đi.
Trong phòng làm việc, cửa sổ sát đất màu đen che đậy toàn bộ ánh sáng, cả căn phòng lộ ra vẻ hết sức mờ tối, một bóng nữ xem chừng vô cùng yểu điệu đang đứng ở trước cửa sổ, rõ ràng là không nhìn thấy cái gì hết, nhưng tầm mắt của cô ta vẫn luôn luôn nhìn chằm chằm về phía trước.
"Cô ta đã trở lại rồi." Lý Tuyết Lỵ nhỏ giọng nói, "Cô ta lại thông qua khó khăn chúng ta cố ý gây ra rồi, cô gái này, e rằng chúng ta rất khó đối phó."
"Vậy cứ tiếp tục gây khó dễ đi." Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ bất chợt vang lên, "Tại sao lần trước cô lại muốn để cho cô ta đi phỏng vấn Ninh Duệ Thần? Cho dù vứt bỏ tỉ lệ người xem ti vi, cũng không thể để cho cô ta có cơ hội nở mày nở mặt, chẳng lẽ cô không biết điều này sao?"
"Là tôi sơ sót, tôi chỉ muốn mượn dùng danh nghĩa để cô ta phỏng vấn, muốn người khác biết con gái của thị trưởng từng ngồi tù hiện nay đã trở thành nữ biên tập, hy vọng có thể thông qua áp lực của dư luận buộc Tô Duyệt từ chức. Không ngờ lại đưa tới hiệu ứng quần chúng lớn như vậy, người xem tràn đầy đồng cảm với Tô Duyệt, vừa lộ mặt ra, biểu hiện của Tô Duyệt càng khiến cho mọi người ủng hộ cô ta."
Lý Tuyết Lỵ nhỏ giọng nói, tiết mục lần trước sau khi truyền ra, phần lớn người xem đều rối rít điện tới, bày tỏ hy vọng có thể thường thấy Tô Duyệt phỏng vấn. Nếu không phải bên trên có người đè ép, đồng thời tìm ra lấy nhiều lý do, chỉ sợ vô luận như thế nào cũng không ngăn được lực lượng quần chúng.
"Tiết mục phỏng vấn lần này của cô ta, cô biết nên làm thế nào rồi chứ?" Giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa, trong lòng Lý Tuyết Lỵ có chút không đành lòng, "Chuyện này.... sợ rằng không tốt lắm đâu?"
Người phụ nữ đứng trước rèm cửa sổ đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lý Tuyết Lỵ, mặc dù ánh sáng mờ mờ không nhìn thấy rõ vẻ mặt của cô ta, nhưng Lý Tuyết Lỵ lại cảm thấy cả người đều bị u ám bao vây, khiến cho đáy lòng cô không khỏi run lên.
"Cô mềm lòng rồi hả?" Trong giọng nói của người phụ nữ tràn đầy ý vị nguy hiểm.
Thu hồi một chút cảm xúc thương hại trong mắt, Lý Tuyết Lỵ lắc đầu, "Không có, từ khi tôi lựa chọn giúp cô, vốn không nghĩ tới hối hận."
"Vậy thì tốt." Người phụ nữ lạnh lùng nói, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, không nói thêm gì nữa.
——
Lúc này, trong đại trạch Tô gia, không khí không hề nhẹ nhõm thoải mái như ngày thường, ngược lại làm cho người ta cảm thấy hết sức ngột ngạt.
Trong phòng khách, Tô Lê Đông ngồi trên ghế sô pha, hai hàng lông mày nhíu lại không có chút kiên nhẫn, đứng trước mặt ông là một cô gái trẻ tuổi bụng hơi nhô ra.
"Cháu tới làm gì?" Giọng của Tô Lê Đông lạnh như băng, khiến cho lòng của Tô Thiến Tuyết bỗng dưng lạnh đi mấy phần, nhưng cô vẫn không rời đi, đôi mắt hoa đào vốn lẳng lơ lúc này lại quá tải, chỉ có sự mệt mỏi trong đôi mắt đó.
Cô sống ở Thẩm gia không hề tốt chút nào, Lâm Tuyết Mai ba ngày hai bữa lời mặn lời nhạt dần dần tăng lên, ngay cả Thẩm Phong cũng chưa từng cho cô sắc mặt tốt. Còn Thẩm Gia Dũng hèn nhát, lại càng khiến cho cô cảm thấy lúc trước mình có mắt như mù. Hôm nay, cô ở Thẩm gia, mỗi bước đi đều rất khó khăn.
Cô khát vọng ấm áp, khát vọng được người khác yêu thương, còn Triệu Nhã Cầm lúc nào cũng nhắc nhở cô phải có biểu hiện thật tốt ở trước mặt Thẩm Phong, tranh thủ tài sản nhà họ Thẩm, nhưng chưa từng hỏi cô, cuộc sống của cô có hạnh phúc, có vui vẻ hay không.
Còn Tô Viễn Hàng, sau khi cô mang thai thì chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô nữa, ngay cả nhìn mặt cô cũng không muốn nhìn.
Hôm nay cô nhận lấy đều là sự lạnh nhạt, cô trăm cay nghìn đắng chiếm được Thẩm Gia Dũng, lại không hề chiếm được chút hạnh phúc nào.
Vì vậy, cô đến nơi này.
Cô nhớ, lúc cô còn nhỏ, Tô Lê Đông cũng rất thương cô.
"Ông nội, cháu cũng là cháu gái của ông, ông không thể quan tâm đến cháu sao?" Tô Thiến Tuyết đứng ở bên cạnh Tô Lê Đông, trong giọng nói đều là vẻ cầu khẩn.
Tô Lê Đông nhắm mắt lại, hiển nhiên, ông cũng không muốn nhìn thấy Tô Thiến Tuyết dù chỉ là một cái liếc mắt.
Ông sẽ không vì chú ý đến mặt mũi của hai bên mà bày ra sắc mặt tốt với Tô Thiến Tuyết. Từ trước đến nay ông Tô vẫn giữ vững tác phong người lính, toàn bộ hỉ nộ ái ố yêu ghét rõ ràng đều biểu hiện ra trên mặt,.
Thích chính là thích, ví dụ như yêu thương Tô Duyệt, ghét chính là ghét, ví dụ như Tô Thiến Tuyết đứng bên cạnh mà làm như không nhìn thấy.
"Ông nội, trước kia ông luôn miệng nói, cháu và Tô Duyệt đều là cháu gái của ông. Nhưng ông lại thiên vị chỉ cho Tô Duyệt những thứ tốt nhất mà ông có, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của cháu không?" Tô Thiến Tuyết ngồi xổm xuống, trong mắt hoa đào hơi ngấn nước, Tô Lê Đông nhìn thấy trong lòng càng thêm khó chịu.
"Hừ, cháu làm chuyện gì, chẳng lẽ chính cháu không biết?" Tô Lê Đông thoáng nhìn qua Tô Thiến Tuyết, "Trong ngày sinh nhật bảy tuổi của Tiểu Duyệt, cháu đã làm gì có cần ông nhắc lại lần nữa không?"
Tô Thiến Tuyết nghe xong lời này, trong mắt dần dần hiện lên chút ánh sáng mê mang, qua một hồi lâu, mới nhớ tới cái gì.
Năm Tô Duyệt bảy tuổi, có một bé trai vô cùng xinh đẹp tặng cho cô ta một hộp âm bát bảo xoay tròn, cô sinh lòng ghen tỵ cho nên đã bỏ rất nhiều sâu róm vào trong hộp âm đó. Tô Duyệt nhất thời bị hù sợ nên khóc to lên, còn cô lại nói với Tô Duyệt rằng, chính bé trai kia cố ý làm như vậy, từ đó Tô Duyệt lập tức không để ý đến bé trai kia nữa.
"Còn nhỏ tuổi nhưng đã có lòng dạ độc ác như vậy, căn bản không xứng làm cháu gái của Tô Lê Đông ta. Sở dĩ ta không vạch trần cháu, là vì ta không muốn để cho Tô Duyệt từ nhỏ đã biết tình người xấu xa. Tiểu Duyệt thiện lương, luôn luôn khoan dung với cháu, còn cháu lại ngày càng thậm tệ hơn, nó có cái gì cháu cũng đều muốn cướp, cho nên Tô Lê Đông ta không có đứa cháu gái như vậy!"
Tô Thiến Tuyết nghe xong, giọng nói lập tức chói tai hẳn lên, "Đúng vậy, tôi ác độc! Đó là vì trên thế giới này, chỉ có tôi mới có thể tính toán cho bản thân mình! Tô Duyệt có ông, có Tô Đông Thần, có Triệu Tuyết Nhu bảo vệ, giúp cô ta xử lý tốt tất cả, đương nhiên sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng tôi thì sao, ngoại trừ bản thân ra, không ai giúp tôi cả!"
Tô Lê Đông hừ lạnh một tiếng, "Tô Thiến Tuyết, lúc nào cháu cũng tự mình bi thương hối tiếc, cho rằng mình là người đáng thương nhất trên thế giới này. Nhưng cháu có từng nghĩ tới, vấn đề là nằm trên bản thân cháu hay không. Ông tin rằng, cho dù Tiểu Duyệt và cháu có thay đổi thân phận đi chăng nữa, thì nó cũng sẽ không làm ra hành động như cháu!"
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, Tô Duyệt đi vào, vừa vặn nhìn thấy Tô Thiến Tuyết.
Tô Thiến Tuyết vốn là người không trang điểm sẽ không đi ra ngoài, nhưng hôm nay lại chỉ trang điểm nhạt, khuôn mặt lẳng lơ bởi vì quá gầy mà nhô cả xương gò má lên, vết thâm quầng ở dưới mắt tương đối rõ ràng, nhìn cả người vô cùng tiều tụy.
Tô Lê Đông ngồi ở trên ghế sô pha, nhìn sắc mặt xem chừng cũng không chào đón Tô Thiến Tuyết cho lắm. Còn Tô Thiến Tuyết, lúc nhìn thấy Tô Duyệt tới thì lập tức rút lại vẻ cô đơn trên mặt, tựa như con gà chọi ngẩng đầu ưỡn ngực, vẻ mặt khiêu khích nhìn Tô Duyệt.
"Tiểu Duyệt, mau tới đây ngồi bên cạnh ông nào." Lúc nhìn thấy Tô Duyệt thì vẻ mặt như băng sương của Tô Lê Đông lập tức biến mất, vui vẻ nói với Tô Duyệt.
"Dạ." Không nhìn Tô Thiến Tuyết lấy một cái, Tô Duyệt trực tiếp đi tới bên cạnh Tô Lê Đông.
Tô Lê Đông cười híp mắt nhìn cháu gái của mình, không thèm nhìn vẻ mặt khó coi của Tô Thiến Tuyết lúc này, tựa như cô không hề tồn tại hỏi Tô Duyệt: "Tiểu Duyệt, nói chuyện với ông nội một lát, lần phỏng vấn này như thế nào rồi?"
"Dạ." Tô Duyệt cười lên tiếng, đem chuyện Ninh Duệ Thần ra ngoài tìm cô kể ra, đương nhiên, những chi tiết nhỏ đều lượt bỏ hết.
Cho dù như vậy, trên mặt Tô Lê Đông cũng lộ ra nụ cười vui mừng, "Xem ra, thằng nhóc đó đối với cháu rất tốt."
"Vâng ạ." Tô Duyệt gật đầu một cái, anh Ninh đối với cô thật sự tốt là không có chỗ chê.
Sợ rằng, cho dù Thẩm Gia Dũng không có phản bội cô, gặp phải chuyện như vậy, cũng sẽ không giống như Ninh Duệ Thần đi vào rừng sâu núi thẳm tìm cô.
Tô Thiến Tuyết đứng ở một bên nhìn vẻ mặt hạnh phúc của Tô Duyệt, lửa giận trong lòng càng cháy mãnh liệt hơn. Người đàn ông kia cưng chiều cô ta như thế nào, cho dù là một người qua đường, e rằng cũng nhìn thấy rất rõ ràng!
Hơn nữa, người đàn ông kia xuất sắc như thế, cử chỉ ưu nhã như vậy, mặc dù nhìn rất lạnh lùng nhưng lại không có cách nào ngăn cản sức hấp dẫn phát ra từ trên người anh. Còn Thẩm Gia Dũng, sợ rằng ngay cả một đầu ngón tay của Ninh Duệ Thần cũng không sánh nổi!
Nghĩ tới đây, đôi mắt hoa đào nhìn Tô Duyệt lúc này lại càng tràn ngập phẫn hận hơn. Tô Duyệt, sao cô lại hạnh phúc như thế? Còn tôi, tại sao phải chịu đựng nhiều khổ sở thế này?
Không, tôi không cam lòng!
Nếu như tôi khổ sở, tôi cũng muốn cô khổ sở cùng với tôi!
"Còn không đi?" Giọng của ông Tô đột nhiên lạnh lẽo, nhìn Tô Thiến Tuyết vẫn còn đứng ở đó, không vui cau mày nói.
Tiểu Duyệt vất vả lắm mới về nhà một lần, ông không thích có người ở nơi này làm chướng mắt ông.
Tô Thiến Tuyết vẫn đứng bất động, đôi mắt hoa đào kia nhìn chằm chằm vào Tô Duyệt. Lúc này, Tô Duyệt đang kéo cánh tay ông Tô nói nhỏ gì đó ở bên tai ông, đôi mắt sáng ngời trong veo. Còn cô, lại hận nhất chính là đôi mắt trong veo đó.
Nhìn vào rất trong veo không có tạp chất gì, nhưng Tô Thiến Tuyết không tin, Tô Duyệt thật sự cũng giống như vẻ ngoài của nó không có tạp chất như thế?
Tô Duyệt khiến cho cô ta lúc nào cũng không giành được sự yêu thương của mọi người.
Xoay người đi ra ngoài, nhưng, một ý nghĩ âm hiểm mau chóng xuất hiện ở trong đầu Tô Thiến Tuyết.
Sau khi Tô Thiến Tuyết rời đi, càng hiện rõ một sự thật chính là, không có Tô Thiến Tuyết, trong đại trạch Tô gia có vẻ ấm áp hơn nhiều.
"Duệ Thần đâu rồi, tại sao không cùng về với cháu?" Ông Tô hỏi.
"Anh ấy có chuyện cho nên cháu tới một mình." Sau khi tan làm, cô gọi điện thoại cho Ninh Duệ Thần nhưng điện thoại của anh tắt máy, cho nên Tô Duyệt đến đây một mình.
"Bây giờ cháu sẽ gọi điện cho anh ấy lần nữa, xem điện thoại anh ấy có mở máy không. Nói với anh ấy một tiếng, tối nay cháu muốn ở lại với ông." Tô Duyệt nói, ông Tô cũng không ngăn cản, mặc dù rất muốn bồng cháu, nhưng mấy ngày nay không nhìn thấy cháu gái của mình, ông thật sự là rất nhớ đó.
Nhưng, khi cô đang lấy điện thoại ra thì Ninh Duệ Thần tiến vào.
"Anh Ninh?" Tô Duyệt giật mình hô một tiếng, không ngờ anh lại tìm tới nơi này nhanh như vậy.
"Không phải bảo em đứng đợi ở cổng công ty sao?" Ninh Duệ Thần nói, trong đôi mắt thâm thúy đầy vẻ lo lắng, cả khuôn mặt đều nhăn lại cùng một chỗ, giống như người nào đó thiếu tiền anh vậy.
Mới vừa xử lý xong chuyện thì anh liền vội vàng chạy tới công ty của Tô Duyệt, nhưng lại phát hiện cô không có ở đó. Còn điện thoại của anh vì hai ngày nay liên tục không sạc pin nên đã tự động tắt nguồn.
Anh vội vàng về nhà cũng không thấy Tô Duyệt trong nhà, vì vậy anh liền đoán được cô tới nơi này.
"Em không thấy anh tới nên tự mình tới thăm ông nội. Anh Ninh, anh đừng xụ mặt nữa, nhìn rất hung dữ đó. Nào, cười một cái xem nào." Tô Duyệt trêu ghẹo người đàn ông trước mặt, nhưng Ninh Duệ Thần từ đầu đến cuối đều không cho cô sắc mặt tốt, anh nắm lấy tay Tô Duyệt nói, "Đi, theo anh trở về."
"Nhưng tối nay em muốn ở...." Mới nói được một nửa, Ninh Duệ Thần đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt thâm thúy nhìn vào Tô Duyệt. Rõ ràng là không có gì, thậm chí là vẻ mặt cũng dịu dàng giống như ngày thường, nhưng Tô Duyệt lại nuốt nước miếng một cái, thức thời đem lời nói còn lại nuốt hết vào bụng.
"Ông nội, chúng cháu đi đây, lần khác sẽ đến thăm người." Nói xong, cũng không để ý đến Tô Lê Đông bất mãn hừ hừ, kéo Tô Duyệt đi ra ngoài.
Vừa về tới nhà, Ninh Duệ Thần lập tức kéo Tô Duyệt vào trong phòng ngủ, đôi mắt thâm thúy nhìn Tô Duyệt, môi mỏng khẽ mở, giọng nói không cho phép cự tuyệt, "Cởi quần áo ra."
"Hả?" Tô Duyệt kinh ngạc nhìn Ninh Duệ Thần, trong lúc nhất thời, cô vẫn chưa theo kịp ý nghĩ của luật sư Ninh.
"Bôi thuốc cho em." Ninh Duệ Thần lấy từ trong ngăn tủ ra một bình sứ nhỏ, mở ra, một mùi thuốc nhàn nhạt lập tức tản ra.
Tô Duyệt vội vàng lắc đầu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một màn ở trong rừng sâu núi thẳm kia. Nhưng khi đó bốn phía đều đen như mực, còn bây giờ, đèn điện sáng trưng, nhớ tới tất cả sắp có thể xảy ra, mặt của Tô Duyệt nhất thời đỏ bừng lên.
"Không.... Không cần, tự em làm cũng được."
Lông mày chợt nhíu lại, ánh mắt thâm thúy ý bảo vết thương ở sau lưng của cô, "Em xác định em có thể tự làm?"
Rõ ràng là một câu nghi vấn, nhưng lúc này nghe vào tai, lại mang theo hàm ý uy hiếp nào đó.
Cô vợ nhỏ do dự bất an đứng ở đó, cúi đầu, không dám nhìn vào người đàn ông trước mặt, "Thật ra tôi không sao, mấy ngày nữa nó sẽ phục hồi như cũ thôi."
Không sao? Lông mày của người đàn ông nhíu chặt lần thứ hai, xem ra anh vẫn không biết, cô vợ nhỏ của anh lại quật cường như thế.
Nếu đã vậy, anh đành phải....
Bàn tay to lấy tốc độ cô không chuẩn bị kịp nhanh chóng bắt lấy vòng eo của cô, kéo Tô Duyệt vào vào trong ngực mình, một bàn tay khác nhanh chóng vén áo của cô lên, da thịt nõn nà dưới ánh đèn càng lộ ra hương vị mê người, cũng lập tức rơi vào trong mắt của người đàn ông.
"Anh Ninh!" Tô Duyệt bất mãn hô một tiếng, cái anh Ninh này, ở trong rừng cũng như vậy, bây giờ cũng như thế, chẳng lẽ anh chỉ thích tập kích bất ngờ sao?
Không để ý sự bất mãn của cô gái, ánh mắt thâm thúy nhìn vào từng vết thương nhợt nhạt trên làn da trắng nõn, so với vết thương trên bụng anh đã kiểm tra ngày hôm qua thì vẫn còn nhiều hơn một chút. Người đàn ông không nhịn được hơi trách móc nói, "Còn nói không sao!"
"Em thật sự không sao mà." Tô Duyệt nhỏ giọng lầm bầm, những vết thương nhỏ này thật sự không đau lắm. Cô có chút không rõ, tại sao anh Ninh lại khẩn trương như thế, giống như cô bị bệnh gì nặng lắm vậy.
Thật lâu về sau, khi cô nâng cái bụng lớn gắng gượng tiến vào phòng phẩu thuật, cô mới biết được, người đàn ông này, có thể vì cô mà khẩn trương đến mức nào.
Anh dùng ngón tay quét thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên lưng Tô Duyệt. Anh bôi thuốc chỗ nào thì chỗ đó mát rượu một hồi, Tô Duyệt cũng không lộn xộn nữa, biết điều tùy ý để cho người đàn ông này bôi thuốc giúp mình.
Dưới ánh đèn sáng rọi, mùi thuốc nhàn nhạt chậm rãi vờn quanh giữa hai người. Rõ ràng bọn họ không nói câu nào, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác hai người chung sống với nhau rất tốt.
"Xoay lại." Ninh Duệ Thần nói với Tô Duyệt, "Để anh xem vết thương trên bụng em."
Tô Duyệt nghe xong, vội vàng lắc đầu, "Không.... Không cần, tự em làm được." Nói xong, liền vội vàng mang quần áo vào, cầm lấy bình thuốc trong tay Ninh Duệ Thần nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, khuôn mặt đỏ đến mức có thể chảy ra nước liên tục cúi thấp, không dám liếc nhìn người đàn ông lấy một cái.
Khóe môi lạnh bạc bất giác mỉm cười, cô vợ nhỏ của anh, so với anh tưởng tượng thì xấu hổ hơn nhiều. Còn anh, càng ngày càng thích nhìn dáng vẻ xấu hổ đó của cô.
Hôm sau đến công ty, Lý Tuyết Lỵ ném cho Tô Duyệt một chồng tài liệu lớn, nói cô hiểu biết quá ít, nên để cho cô tiến hành chỉnh lý tư liệu về những hoàn cảnh sinh vật này tiến hàng bổ khuyết. Đồng thời nói cho cô biết, nếu như ngày mai không giao ra tư liệu chỉnh lý, như vậy kỳ phỏng vấn lần này của cô, cũng sẽ vì hai nguyên nhân hộp số mà xóa bỏ.
Những thứ báo chí tập san này đã cũ kỹ quá rồi, có rất nhiều quyển bị ố vàng, chất đống ở trên bàn. Thậm chí có thể hoàn toàn chôn Tô Duyệt vào trong đó.
Hít một hơi thật sâu, lập tức vùi đầu vào bắt đầu chỉnh lý, cô tin rằng, những thứ này tuyệt đối sẽ không làm khó được cô.
Vừa chỉnh lý, sau khi ngước mặt lên khỏi núi cao chất trước bàn lần nữa thì trời đã tối.
Sáng nay Ninh Duệ Thần nói với cô, hôm nay anh có chuyện cho nên sau khi cô tan việc thì trực tiếp về nhà luôn, trong tủ lạnh có thức ăn anh đã làm sẵn, chỉ cần để vào lò vi sóng hâm nóng lên là được.
Đi ra khỏi công ty, con đường hướng về nhà tối đến mức căn bản không nhìn thấy rõ phía trước, bốn phía gần như không nhìn thấy bóng người, cho dù có người đi lướt qua mình, chỉ cần không nghe thấy giọng, e rằng cũng sẽ không phát hiện. Mà bây giờ cô phải đi lên hơn chục phút mới có thể đến trung tâm thành phố tương đối nhiều người.
Nhưng đoạn đường này từ trước đến nay khá an toàn, chưa từng xảy ra chuyện gì, cho nên Tô Duyệt cũng không lo lắng lắm.
Vậy mà, thỉnh thoảng, vận số của con người chính là cực kỳ bi thống, cố tình sẽ đụng phải chuyện trăm năm cũng không dễ gặp.
Nhất là khi có người cố ý chế tạo ra ngoài ý muốn.
"Cô em, em đang muốn đi đâu vậy?" Mấy gã lưu manh đột nhiên chắn ngang trước mặt Tô Duyệt, mà phía sau của cô lại là bức tường, tay của gã lưu manh chống ở bên tường, còn hai tên khác thì đứng ở hai bên trái phải của cô.
Đèn pin sáng rực đột nhiên chiếu vào mặt Tô Duyệt, Tô Duyệt theo bản năng che hai mắt của mình lại, gã đàn ông kia huýt sáo một hơi, "Ô, Kẻ Ngốc, lần này bắt được phụ nữ có ngọai hình không tệ đấy, thằng nhóc cậu rốt cuộc cũng có số đào hoa rồi."
"Ha ha, xem ra hôm nay mấy anh em chúng ta có thể chơi đùa một chút rồi." Gã đàn ông được gọi là Kẻ Ngốc kia bên khóe miệng luôn chảy nước miếng, gã bắt lấy tay của Tô Duyệt, "Nào, đi theo anh em đến quán rượu ngồi một chút."
Trong lúc này, Tô Duyệt một mực yên lặng không lên tiếng, còn đầu nhỏ của cô lại không ngừng chuyển động.
Lúc còn rất nhỏ, cô và Tô Đông Thần đã được ông nội Tô bắt đầu tiến hành đứng trung bình tấn, học thuật phòng thân cơ bản. Lúc ấy thân thể Tô Duyệt gầy yếu, ông Tô cũng không nhẫn tâm, hơn nữa Tô Đông Thần ở một bên lúc nào cũng ầm ĩ náo loạn, nói gì mà cô không cần luyện anh sẽ liên tục bảo vệ em gái mình..., cho nên luyện được thời gian thì không luyện nữa, nhưng chiêu số cơ bản cô vẫn còn nhớ.
Hai mắt to tròn không ngừng di chuyển trên người của mấy gã này, mặc dù không thấy rõ vị trí then chốt trên người mấy gã, nhưng xem xét từ góc độ của gã đàn ông bắt lấy tay mình, căn bản Tô Duyệt có thể đoán được đại khái thân hình gã đàn ông trước mặt. Huống chi cô đã từng chơi trò bịt mắt đá trúng vị trí then chốt của bốn hình nộm được đặt xung quanh.
Nhưng hiện tại, ba người này không phải là hình nộm, hơn nữa mấy ngày này cô rất mệt, sức lực cũng không lớn lắm, nếu cứng đối cứng, sợ thua thiệt vẫn là mình.
Không bằng, đi cùng bọn họ đến quán rượu trước, đến lúc đó lại tìm cơ hội thoát thân.
Dù sao, nơi đó chai rượu tương đối nhiều.
Mấy gã kia không hề biết suy nghĩ của Tô Duyệt, chỉ cảm thấy người phụ nữ này đã bị dọa sợ đến mức choáng váng đầu, cho nên mới ngoan ngoãn mặc cho bọn họ định đoạt, trong lòng không khỏi có chút không nhịn được, nóng lòng muốn lập tức nếm thử tư vị nũng nịu của phụ nữ này một chút.
Một bàn tay quấy rối nhanh chóng vươn đến trước ngực Tô Duyệt, nhưng lập tức bị một gã đàn ông khác đè lại, quát lên, "Gấp cái gì! Đợi đến quán rượu cho cô ta uống thuốc rồi, chẳng phải sẽ khiến cho mày thoải mái hơn sao!"
Mấy gã kia cho rằng người phụ nữ này chỉ là một quả hồng mềm, hơn nữa người đó đã từng nói người phụ nữ này rất dễ đối phó, nói chuyện đương nhiên cũng không cố kỵ.
Đúng vào lúc này, điện thoại trong túi xách của Tô Duyệt đột nhiên vang lên, nhưng cô chưa kịp cầm thì mấy gã đàn ông kia đã đột nhiên cướp lấy túi xách của cô, lấy điện thoại của Tô Duyệt ra, hung hăng đạp nát nó.
Còn Tô Duyệt vẫn giữ vững bình tĩnh, nhưng trong lòng cô lại có chút sốt ruột, cú điện thoại này nhất định là anh Ninh gọi cho cô.
Bây giờ anh đang ở đâu, có thể đoán được lúc này cô đang xảy ra chuyện hay không?
Giờ khắc này, cô thật sự rất hi vọng, người đàn ông thỉnh thoảng bá đạo thỉnh thoảng dịu dàng đó có thể xuất hiện, dẫn cô rời khỏi nơi nguy hiểm này.
"Đi thôi nào, em gái nhỏ!" Mấy gã đó vây quanh Tô Duyệt, trong giọng nói đều là dâm dục, bàn tay quấy rối muốn cướp đoạt lại bị Tô Duyệt khéo léo tránh thoát, nhưng mấygã kia cũng không nghi ngờ gì.
Mấy gã kia tương đối quen thuộc khu vực này, đi đường nhỏ, lại vòng qua trung tâm thành phố, bảy rẽ tám quẹo, liền đi đến một quán rượu.
Mà quán rượu này, Tô Duyệt cũng rất quen thuộc.
Bởi vì đây là quán rượu duy nhất cô đến từ lúc cô sinh ra đến giờ.
Tình Say.
Trong bóng tối, một bóng người chậm rãi đi ra, nhếch miệng gợi lên một nụ cười nham hiểm. Nếu nhìn kỹ, còn có thể phát hiện, bụng của cô ta hơi nhô lên.
Tô Duyệt, nếu như Tô gia bị cô bôi nhọ, như vậy, Tô Lê Đông có thể còn lấy cô làm kiêu ngạo nữa hay không đây?
————
Lúc Ninh Duệ Thần chạy tới, thì thấy một cô gái tay cầm bình rượu vỡ đi ra khỏi phòng bao nhìn anh đang sững ra cười cười, còn hỏi, "Anh Ninh, sao anh lại tới đây?"
Ninh Duệ Thần có một loại kích động muốn ôm cô vào lòng ngay tại chỗ.
Cho nên, anh cũng lập tức làm như vậy.
Trên đường tới đây anh không ngừng tự trách mình, nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của anh, có thể biết anh đau lòng cỡ nào, có lẽ ngay cả chính anh cũng không biết điều này.
Anh cho rằng cô sẽ về nhà sớm một chút, cho nên mới ở lại trong cao ốc chính phủ xử lý vụ án. Nghĩ rằng cô đã về nhà, nên mới muốn gọi điện thoại để khỏi phải lo.
Anh biết, cô gái này không nhận điện thoại của anh, khẳng định là đã xảy ra chuyện!
Nhưng không ngờ, lại nghiêm trọng như vậy!
"Xin lỗi, là anh không chăm sóc tốt cho em." Ninh Duệ Thần tự nhủ nói, vòng tay ôm lấy Tô Duyệt càng lúc càng chặt.
Tô Duyệt chớp chớp mắt, "Tại sao lại nói xin lỗi? Đây cũng không phải là lỗi của anh."
Trong suy nghĩ của cô, hai người bọn họ không thiếu nợ lẫn nhau. Anh giúp cô là do tâm tính anh thiện lương, không giúp cô cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng, cô không có cách nào phủ nhận, lúc cô đối mặt với nguy hiểm, người đầu tiên cô nghĩ đến chính là anh. Lúc nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông này, tất cả sợ hãi trong đáy lòng cô đều bị một trận gió thổi tan. Mũi bỗng nhiên ê ẩm, sự xuất hiện của anh mang đến cho cô cảm giác an toàn khó tả.
"Anh, nữ biên tập anh nhìn trúng thật sự không tệ đấy, có đảm lược, đủ mạnh mẽ." Ninh Uyển Thu không muốn chết một cách tử tế đột nhiên xuất hiện vào lúc này, cười hì hì khen ngợi nói.
Ban nãy khi Tô Duyệt tiến vào quán cũng với mấy gã kia, Ninh Uyển Thu liền chú ý đến cô, chỉ là luôn đứng ở phía sau cô, híp mắt quan sát người phụ nữ anh trai nhìn trúng.
Người phụ nữ này cố ý nán lại ở quầy rượu rất lâu, mới bị ba gã đàn ông kia đẩy đi vào phòng, Ninh Uyển Thu cảm thấy cực kỳ không thích hợp.
Sau đó, người pha rượu đi tới, nói cho cô biết, Tô Duyệt cầu cứu cô.
Quả nhiên, cô gặp nguy hiểm.
Nhưng, Ninh Uyển Thu không lựa chọn ra tay cứu giúp.
Nếu người phụ nữ Ninh Duệ Thần nhìn trúng, như vậy cô lại muốn xem xem người phụ nữ này có đủ mạnh mẽ đủ gan dạ hay không,
Cha mẹ của hai anh em bọn họ đều là quân nhân, từ nhỏ cô và Ninh Duệ Thần đã chịu tiếp nhận huấn luyện. Cho nên, cô hy vọng người phụ nữ có thể sóng vai với Ninh Duệ Thần, sẽ không trở thành gánh nặng của anh.
Mặc dù rất hy vọng Ninh Duệ Thần có thể kết hôn, nhưng cô lại không muốn có một chị dâu yếu đuối!
Vì vậy, cô đi vào trong một căn phòng, tất cả các phòng bao này đều có lắp camera, nhưng đều được lấp hết sức bí mật, cho dù có nhìn kỹ cũng sẽ không bị phát hiện.
Mở camera ra, tất cả cử động của Tô Duyệt đều bị cô nhìn thấy rất rõ ràng.
Nếu Tô Duyệt thật sự không thể ứng phó được, cô sẽ tìm người đến giúp cô ấy, như vậy cũng sẽ không đến mức phát sinh chuyện không thể liệu trước.
Vậy mà, hành động kế tiếp của Tô Duyệt lại khiến cho cô nghẹn họng nhìn trân trối.
Trên bàn có ba khóa tay, còn có nến, roi đều là đồ vật tình thú, trong phòng bao toàn là lời nói dâm ô. Còn Tô Duyệt, lại tỉnh táo nhìn một gã đàn ông bỏ thuốc vào trong ly rượu, đưa tới trước mặt cô. Cô nhận lấy, ở dưới ánh mắt dâm uế của ba gã đàn ông, trong khoảng khắc sắp đưa ly đến trước miệng thì một chuyện đã nhanh chóng xảy ra một cách biến hóa cấp tốc….
Người phụ nữ nhanh chóng hất rượu vào mặt của gã đàn ông kia, ly rượu trong tay lập tức nát tan bành, cô cầm lấy mảnh vỡ ly sắc bén đâm vào chỗ yếu của hai gã muốn khống chế cô, nhanh chóng còng tay của bọn họ vào chân bàn, sau đó, bình tĩnh nhìn ba gã kia gào khóc.
Hàng loạt động tác này, ngay cả Ninh Uyển Thu đã quen với trường hợp này, cũng phải xem đến ba lần mới nhìn thấy rõ.
Ninh Uyển Thu không khỏi bật cười, người phụ nữ Ninh Duệ Thần nhìn trúng đâu chỉ là một quả hồng mềm? Quả thật chính là con cọp cái.
Nhếch miệng nở nụ cười, Ninh Uyển Thu cầm điện thoại bấm một dãy dố, "Anh, người phụ nữ anh nhìn trúng quả thật không tệ." Sau đó kẻ lại đầu đuôi mọi chuyện.
"Anh, anh câu được cô ấy tới tay chưa? Có muốn em gái giúp anh một tay hay không?" Ninh Uyển Thu càng nói càng hưng phấn, còn bên kia điện thoại lại luôn giữ yên lặng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khởi động xe.
"Em trơ mắt nhìn cô ấy đi vào trong?"
"Vâng."
"Em không giúp cô ấy?"
"Vâng."
"Rất tốt, vô cùng tốt." Ninh Duệ Thần thản nhiên nói, còn Ninh Uyển Thu lại trực tiếp cảm thấy ý lạnh lan khắp toàn thân, bên kia đột nhiên tắt máy. Sau đó cô đi ra khỏi căn phòng, Ninh Uyển Thu lập tức nhìn thấy Ninh Duệ Thần đi vào quán rượu, cùng với một màn ôm lấy Tô Duyệt.
Ninh Duệ Thần lạnh lẻo nhìn Ninh Uyển Thu một cái, từ trong kẻ răng nặn ra một câu, "Cô ấy là chị dâu của em, bọn anh đã kết hôn rồi."
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Ninh Uyển Thu lập tức hiện ra một chút khiếp sợ, giọng nói lạnh lùng lại rót vào trong lỗ tai của cô, "Em đối xử với chị dâu của em như vậy đấy hả?"
Cũng chỉ trong một cái nháy mắt, sắc mặt của Ninh Uyển Thu lập tức xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, vội vàng cầm lấy cánh tay của Ninh Duệ Thần gào khóc thảm thiết nói: "Em oan uổng quá anh ơi, nếu em biết chị ấy là chị dâu của em sao có thể làm ngơ được chứ? Sao em có thể để cho đám cặn bã kia bắt nạt chị dâu chứ? Người không biết không có tội mà anh, anh bỏ qua cho em lần này đi, anh xem em sám hối đến mức nước mắt ướt hết cả quần áo của anh thì anh cũng biết trong lòng em hối hận cỡ nào mà."
"Đừng có chảy nước miếng của em lên quần áo của anh, có chảy nhiều hơn nữa cũng không thể nào giấu được sự thật nó là nước miếng." Ninh Duệ Thần lạnh lùng nói.
Ninh Uyển Thu cười ha ha, nịnh hót nháy nháy mắt với người đàn ông đang đen mặt, "Anh à, không ngờ chỉ số IQ của anh vẫn cao như vậy đấy, nước miếng và nước mắt cũng có thể phân biệt ra được."
"Em có khóc sao? Vậy nhất định là giả dối hơn cả nước mắt cá sấu rồi." Ninh Duệ Thần càng nói càng độc miệng, bất cứ tình huống nào anh cũng đều có thể nhường Ninh Uyển Thu, nhưng giờ phút này cô đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, trêu chọc đại luật sư Ninh phát bực rồi.
Ninh Uyển Thu trừng mắt liếc người đàn ông mặt đen một cái, cô đã ăn nói khép nép như vậy rồi mà anh vẫn không tha thứ cho cô sao?
Nghiêng đầu, nhất thời đổi đối tượng, Ninh Uyển Thu chân chó đi đến bên cạnh Tô Duyệt, vội vàng nhận lấy chai rượu bể trong tay cô, "Ôi chao chị dâu ơi, sao chị có thể cầm cái này được chứ, ngộ nhỡ làm chị bị thương thì thật không tốt đâu nha."
"Quán này là do em mở sao?" Tô Duyệt hỏi.
Ninh Uyển Thu liên tục gật đầu, "Đúng vậy ạ."
"Chị đập bể ba chai rượu." Tô Duyệt nói.
Ninh Uyển Thu hào phóng vung tay nhỏ, "Không sao cả, chỉ là ba chai rượu mà thôi, cho dù đập nát chai cũng không hề gì!"
"Ba chai rượu kia hình như là Lafite...."
"Không sao, không phải chỉ là Lafite thôi sao, một chút này em vẫn không để vào mắt đâu!"
" Ba chai rượu kia hình như là Lafite năm...."
"...."
Ninh Duệ Thần liếc nhìn Ninh Uyển Thu đau lòng không dứt, trong lòng sảng khoái một trận, nhưng trên mặt vẫn không cho cô sắc mặt tốt.
"Anh Ninh, những người đó làm thế nào đây, có cần đưa bọn họ đến cục cảnh sát không?" Tô Duyệt ngẩng mặt lên nhìn Ninh Duệ Thần nói.
Ninh Duệ Thần nhếch miệng gợi lên một độ cong âm u, đưa đến cục cảnh sát? Như vậy thì có lợi cho bọn họ quá, nếu đã đụng chạm đến người phụ nữ của anh, vậy thì nên bỏ ra một cái giá nên có!
"Chuyện này cứ giao cho anh, bây giờ đã khuya lắm rồi, hôm nay chúng ta không về nhà nữa. Ở trên lầu có phòng đấy, em đi lên nghĩ ngơi trước đi, anh sẽ lên sau." Đại luật sư Ninh dịu dàng nói với Tô Duyệt, ngón tay thon dài vén sợi tóc ở bên má ra sau tai.
"Vâng." Tô Duyệt gật đầu đáp, lúc này cô thật sự mệt chết đi được, chỉ muốn nằm trên giường đánh một giấc thật ngon mà thôi.
Ánh mắt ấm áp nhìn theo Tô Duyệt lên lầu, nụ cười nhẹ nhàng so với ánh mắt trời trong ngày mùa đông càng hòa tan lòng người hơn.
Bóng dáng nhỏ xinh biến mất trong tầm mắt của anh, nghiêng đầu, mặt lạnh nhìn về phía Ninh Uyển Thu, vẻ mặt biến hóa chỉ trong một cái chớp mắt, khiến người ta có cảm giác từ mùa xuân ấm áp hòa hợp bất ngờ chuyển sang trời đông tháng Chạp rét buốt lạnh thấu xương.
"Ha ha, anh à, đừng nóng giận đừng nóng giận, bây giờ em sẽ lập tức đi gọi người giải quyết mấy tên cặn bã kia, để cho anh nguôi giận nhé." Trên mặt Ninh Uyển Thu chất đống ý cười nịnh hót nói.
Dù sao chị dâu của mình gặp nạn, cô lại buông tay mặc kệ thì quả thực là hết nói nổi rồi.
Nhưng, không phải bây giờ cô mới biết sao, Ninh Duệ Thần cần gì phải nghiêm mặt với cô như vậy?
"Khỏi đi, những người đó anh sẽ tự mình giải quyết." Giọng nói của người đàn ông càng lúc càng lạnh, Ninh Uyển Thu liếc nhìn phòng bao, vì những người đó mà yên lặng thở dài.
Aizz, chọc ai không chọc, lại đi chọc vật cưng của anh cô? Đã làm sai chuyện thì phải chịu đựng hậu quả, còn hậu quả, e rằng bọn họ có thể sẽ không chịu đựng được!
"Ba ly rượu dùng Kim Mạch, Vodka và HapsburgGold trộn chung lại với nhau." Ninh Duệ Thần nhìn sang bartender nói.
Bartender không khỏi sững sờ trong lòng, "Thưa anh, ba loại này đều là rượu cực mạnh, nếu trộn chung vào, sợ rằng...."
Ninh Duệ Thần liếc bartender một cái, anh ta lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.
"Bảo cậu làm thì cậu cứ làm đi, yên tâm, có xảy ra chuyện thì cậu cũng không chịu trách nhiệm đâu." Ninh Uyển Thu nhìn bartender nói, bây giờ đối với đại luật sư Ninh, trừ Tô Duyệt ra, người nào chọc vào thì người đó tự tìm cái chết.
Chỉ mấy phút sau, rượu cốc-tai mạnh nhất lịch sử được ra đời. Ninh Duệ Thần lại hỏi Ninh Uyển Thu lấy chút thuốc bột, cầm ba ly rượu cốc-tai này rảo bước rời đi.
Mà lúc này ở trong phòng, ba người kia vẫn còn đang văng tục chửi bậy.
"Không ngờ con tiện nhân kia nhìn nhu nhược vậy, mà lại độc ác như thế!"
"Con tiện nhân đó dám dùng thủ đoạn thâm độc như vậy, lần sau lão tử gọi hết tất cả anh em, thay phiên nhau hãm hiếp cô ta, sau đó lột sạch quần áo của cô ta ném ra ngoài đường, như vậy mới báo được mối hận trong lòng!"
"Bộ dáng của con tiện nhân kia tao nhớ rõ, cả Lạc Thành này cũng không lớn lắm, cho dù cô ta có chạy đến nơi nào cũng vô dụng!"
Vừa nghĩ tới phải đối phó với cô ả hung dữ đó như thế nào, cùng với phản ứng của cô ta, trên mặt ba người lại xuất hiện nụ cười thô bỉ, nhưng không hề phát hiện ra, nguy hiểm đang từng bước từng bước đến gần bọn họ.
Đá văng cửa phòng bao ra, nhìn ba gã đàn ông kia đang che ‘em trai nhỏ’ của mình, trong mắt của Ninh Duệ Thần thoáng qua một chút nham hiểm.
"Mày là ai? Lại dám xông vào đây?"
Gã đàn ông tên Kẻ Ngốc quái gở nói, Ninh Duệ Thần để ba ly rượu xuống, quan tâm giúp bọn họ mở còng tay ra.
"Mày là người của anh Long sao, người anh em, chú mày xuất hiện đúng lúc lắm. Mày yên tâm, chờ anh em bọn tao bắt được con quỷ nhỏ kia, nhất định sẽ để cho chú mày nếm thử một chút.... A...."
Lời còn chưa dứt, một ly cốc-tai mạnh mẽ chuốc vào trong miệng của gã Kẻ Ngốc kia, Kẻ Ngốc liều mạng lắc đầu, giãy thoát khỏi trói buộc của đại luật sư Ninh. Nhưng lúc này Ninh Duệ Thần đã hóa thân làm ác ma, nắm chặt đầu của Kẻ Ngốc, tàn nhẫn chuốc vào, Kẻ Ngốc kia cắn chặt răng, không dám mở miệng ra. Ác ma độc ác cười một tiếng, nhấn nhẹ cằm của gã, tiếng xương vỡ vụn giòn tan thoáng chốc vang lên ở trong phòng bao.
Tơ máu ào ào từ trong miệng của gã liên tục chảy ra, Ninh Duệ Thần không hề cau mày, tiếp tục rót cốc-tai vào trong miệng gã, rượu mạnh và máu tươi nhanh chóng dung hợp cùng một chỗ, đau đớn kia khiến cho yết hầu của Kẻ Ngốc phát ra từng tiếng ‘a a’ khàn khàn.
Một ly cốc-tai hoàn mỹ từ từ vơi đi, trên ngón tay thon dài của người đàn ông lại không nhiễm chút máu tươi nào, Ninh Duệ Thần nhếch miệng gợi lên độ cong hài lòng và khát máu, nghiêng đầu nhìn những gã khác đang run lẩy bẩy, dịu dàng nói, "Đến lượt chúng mày rồi."
Hai gã kia hoảng sợ nhìn Ninh Duệ Thần, một người lấy can đảm hỏi, "Mày… Rốt cuộc là ai?"
Ninh Duệ Thần nghe xong, trên mặt đều bị nụ cười choáng chỗ, anh lắc lắc cái ly thủy tinh, ánh mắt thâm thúy mà sáng ngời lẳng lặng xuyên qua ly thủy tinh nhìn chất lỏng gợi lên từng đợt sóng ở bên trong, khóe môi lạnh bạc nhẹ nhàng mở ra, "Tao ấy à, chính là người khiến cho chúng mày sống không bằng chết."
Giọng nói dịu dàng chậm rãi vang lên ở trong phòng bao, vốn tràn đầy tính nhu, nhưng lại khiến ba gã kia rợn cả tóc gáy, mỗi một chữ đều như một thanh đao cùn đang chậm rãi cắt mạch máu của bọn họ, biết rõ tiếp theo sẽ đối mặt với cái gì, nhưng bọn họ lại không có lực để phản kháng.
Ánh mắt của hai gã đàn ông trừng lớn, sợ hãi đã mau chóng ăn mòn thần kinh của bọn họ. Bọn họ đều đã từng giết người, cũng đã từng chỉnh người sống không bằng chết, nhìn bộ dạng muốn chết của người đó mà cười ha ha. Vậy mà hôm nay, khi loại đau đớn này ập xuống trên người bọn họ thì hai gã đàn ông này mới hiểu ra, quá trình chờ chết so với trực tiếp chết đi càng giày vò hơn nhiều.
Kẻ Ngốc cuộn mình trên ghế sô pha đã cảm nhận được tác dụng của thuốc phát huy, nhiệt lượng phát ra trong cơ thể khiến hắn không tự chủ được mà cởi hết quần áo của mình. Còn vẻ mặt kia, động tác kia đều tràn ngập hương vị dâm đãng, một chút lý trí còn sót lại khiến cho hắn tràn ngập sợ hãi đối với chuyện sắp xảy ra tiếp theo. Hắn không biết người đàn ông đột nhiên xuất hiện này muốn làm gì, nhưng hắn biết, người đàn ông này sẽ không bỏ qua hắn.
Trên đất có mảnh vỡ của chai rượu, Kẻ Ngốc hạ quyết tâm, cầm mảnh vỡ thủy tinh lên, hung hăng vạch lên mạch máu của mình!
Ninh Duệ Thần nhìn thoáng qua, anh sao có thể cam lòng để cho hắn chết đi như vậy?
Bên chân cũng có một mảnh thủy tinh của chai rượu, mũi chân khẽ lướt, nhanh chóng lại chính xác bay về phương hướng anh muốn!
"Kít!" Bởi vì sự va chạm của hai thứ sắc bén mà sinh ra nghiêng lệch, còn mảnh thủy tinh từ mũi chân của Ninh Duệ Thần bay qua tựa như có mắt vậy, không chỉ đánh bay mảnh vỡ trong tay hắn, còn chuẩn xác có lực cắt đứt gân tay phải của Kẻ Ngốc.
Máu tươi lại phun ra, tiếng kêu gào càng khiến cho người nghe lo lắng.
"Nếu mày còn muốn chết, tao không ngại giúp mày cắt đứt gân tay của mấy ngón còn lại." Ninh Duệ Thần vẫn đứng ở vị trí cũ, nhẹ nhàng nói, "Ồ tao quen, chân cũng có thể giúp mày tự sát, vậy tao cắt đứt gân tay của mày đồng thời thuận tiện cắt luôn gân chân nhé."
Giọng nói kia tùy ý nhẹ nhàng giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt vậy, ác ma còn hết sức thân thiện nghiêng đầu nhìn Kẻ Ngốc khẽ mỉm cười, lúc này mới từng bước từng bước đi về hướng hai người kia.
"Nếu như chúng mày hi vọng tao đút cho chúng mày uống, tao cũng không ngại mà cống hiến sức lực cho chúng mày." Nụ cười như tẩm gió xuân từ đầu đến cuối đều treo ở trên mặt Ninh Duệ Thần, đến lời nói cũng khéo hiểu lòng người như thế, nhưng lại khiến cho hai gã kia run lên từ trong xương.
"Tao tự uống, tao tự uống!" Hai gã kia vội vàng nhận lấy cái ly của ác ma đưa tới, nhìn sắc mặt của Kẻ Ngốc, bọn họ lại do dự.
"Sao, không thích uống hả?" Dưới ánh mắt nhu tình của anh, hai gã kia vội vàng uống sạch.
Người đàn ông này, nhìn như vô hại, nhưng bàn về độ độc ác, từ lúc chào đời đến giờ bọn họ thấy đây là tàn nhẫn nhất.
Không chỉ khiến cho người đó sống không bằng chết, còn phải cầu xin anh để cho người đó sống không bằng chết. Đây là loại độc ác từ trong xương mà ra, ba người bọn họ không có bất kỳ đường phản kích nào.
Ninh Duệ Thần hài lòng nhìn ba ly rượu trống trơn, tao nhã ngồi lên ghế sô pha, chậm rãi đợi tác dụng của thuốc phát tác.
Kẻ Ngốc cuộn mình ở trên mặt đất đã không chịu nổi, chỉ cảm thấy dục hỏa đốt người, nhìn Ninh Duệ Thần "a a" kêu lên, lại không nói ra được câu hoàn chỉnh nào.
"Có phải mày muốn hỏi tao cho bọn mày uống cái gì phải không, thật ra cũng không có gì, chỉ bỏ thêm một chút thứ chúng mày thích vào rượu cốc-tai mà thôi."
Ninh Duệ Thần vô hại cười một tiếng, "Không phải chúng mày thích cắn thuốc sao, không phải thích những thứ thuốc bột khiến người ta muốn ngừng mà không được sao, cho nên tao bỏ thêm một chút đấy, thế nào, có thích không?"
Ánh mắt của Kẻ Ngốc nhìn Ninh Duệ Thần từ từ biến thành sợ hãi, không, thuốc bột kia tuyệt đối không chỉ thêm một chút!
Thuốc bột đó nếu sử dụng với số lượng vừa phải, vậy sẽ làm cho người ta thật sự dục tiên dục tử ở trên giường. Nhưng nếu dùng quá liều, thật sự sẽ khiến cho người ta hết tinh mà chết!
"Mày nhịn chút đi, tác dụng thuốc của hai người kia sắp phát tác rồi." Ninh Duệ Thần săn sóc nói, "Chờ một chút, mày sẽ không cảm thấy khô nóng khó chịu nữa."
Anh vừa nói như thế, ba gã kia lập tức hiểu rõ, hai mắt hoảng sợ đỏ lên như muốn nứt ra, người đàn ông này, tuyệt đối còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của bọn họ!
"Sao… sao lại đối xử với chúng tôi như vậy?" Lôi Tử nhìn Ninh Duệ Thần, người đàn ông như vậy, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hạ độc thủ với bọn họ.
"Vì sao à, bởi vì chúng mày chọc phải người phụ nữ không nên chọc, chúng mày đả thương cô ấy một phần, thì đồng nghĩa với việc đả thương tao mười phần. Chúng mày, hoặc là đánh bại tao, hoặc là trả nợ gấp trăm lần!" Trong mắt Ninh Duệ Thần hiện lên một chút âm hiểm, "Đã đến lúc rồi, nếu cắt đứt gân tay của mày, như vậy coi như xứng đáng, hai người chúng mày đồng thời tiến công, bắt đầu đi!"
Ninh Duệ Thần ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt khiến người ta sợ hãi nhìn ba người đang cứng đờ ở một chỗ, ánh mắt thâm thúy khẽ híp lại, lạnh lùng nói, "Thế nào, còn muốn tao giúp chúng mày sao?"
"Không, không cần!" Hai gã kia liền vội vàng đứng lên, nhìn Kẻ Ngốc đang nằm trên đất, khóe miệng và cổ tay phải của gã ta không ngừng chảy máu. Bởi vì đã uống thuốc, sắc mặt từ thống khổ đến dâm đãng lặp lại nhiều lần, cánh tay trái vẫn còn nguyên vẹn không ngừng xé rách quần áo của mình. Bộ dáng kia, đổi lại là bất cứ người bình thường nào, nhìn thấy đều muốn ói ra.
Còn bọn họ lại làm chuyện kia với Kẻ Ngốc, thật sự không có cách nào nhịn được.
Thế nhưng lúc này, không cần Ninh Duệ Thần đốc thúc, cả người bọn họ bắt đầu nóng ran, hiệu lực của loại thuốc này mạnh hơn so với loại bọn họ dùng trước kia, hơn nữa còn phải đối mặt với ánh mắt âm trầm của người đàn ông kia. Hai gã nhắm hai mắt lại, cắn răng một cái, cởi dây nịt ra.
Thuốc đã phát huy đến cực điểm, hai gã đàn ông này cũng sắp chịu không nổi, nhắm hai mắt không nhìn vào mặt của Kẻ Ngốc, tận tình phóng thích lửa dục trong lòng, hai người này thậm chí vì tranh đoạt Kẻ Ngốc mà đánh nhau.
Trong đôi mắt thâm thúy lóe lên một chút chán ghét, lúc này anh căn bản không có hứng thú nhìn màn biểu diễn của ba người kia, đứng dậy, rảo bước đi ra ngoài.
"Ba người này, giao cho em giải quyết." Ninh Duệ Thần nói với Ninh Uyển Thu đang nhìn lén, Ninh Uyển Thu gật đầu một cái, "Không thành vấn đề!"
"Ừ." Đại luật sư Ninh phát ra âm thanh từ trong khoang mũi, xong liền bước đi lên lầu.
Nhìn bóng dáng cao lớn cùng tao nhã kia bước đi, Ninh Uyển Thu không khỏi gợi lên một đường cong hả hê. Không hổ là anh trai của cô, lúc tàn nhẫn thì muốn lấy mạng người, lúc dịu dàng thì so với vương tử thâm tình còn khiến người ta say lòng hơn.
Quay đầu, mắt phượng xinh đẹp nhìn ba gã ở bên trong muốn ngừng mà ngừng không được, trong đầu đột nhiên xuất hiện một mưu kế ác độc, phất tay, nhỏ giọng nói với thủ hạ vài câu.
Hừ, dám bắt nạt chị dâu của cô? Ninh Uyển Thu cô không giống với anh trai Ninh Duệ Thần, há có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!
Không phải thích chơi phụ nữ sao? Vậy cô sẽ để cho bọn họ chơi với chó dữ tới chết!
Nhưng khi từng con chó dữ cắn nát thân thể của ba gã kia, đột nhiên Ninh Uyển Thu phát hiện một vật trên mặt đất....
Chỉ là vật kia khiến cho Ninh Uyển Thu phát hiện chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bên ngoài của nó....
Bên ngoài phòng, người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đèn ly bên trong vẫn còn sáng, cô gái trên giường đã ngủ say, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ nhu tình, đèn ly này, là cô đặc biệt để lại cho anh sao.
Sự độc ác quanh thân đã được rút đi, Ninh Duệ Thần nhìn người đang ngủ say, trái tim trống trải kia rốt cuộc cũng tìm được trở về.
Khi tám tuổi, anh đã chạy thoát khỏi sự khống chế của Ninh Hạc Hiên, muốn một mình đi đến nơi nào đó của nước Mĩ thì cần phải có bản lĩnh. Lúc bắt đầu, anh ở trong phòng ăn của nhân viên phục vụ, nhận hết sự thờ ơ cùng cười nhạo của người khác, anh nén giận, chỉ cần có thể lấy được tiền thì sống kiểu gì anh cũng cam chịu. Anh đã từng ngủ ở trạm xe lửa, lại bị người ta nói ‘mày chiếm địa bàn của tao’ rồi đánh cho mình đầy thương tích.
Mười tuổi, anh bắt đầu học đầu tư cổ phiếu, mỗi ngày chờ bắt đầu phiên giao dịch, ngay cả nháy mắt cũng không nháy để quan sát những người mua vào, bán ra. Ba tháng sau, anh đem tất cả tiền tích lũy đô-la của mình toàn bộ đổ vào thị trường chứng khoán, một tuần lễ sau, biến thành Đô-la.
Mười lăm tuổi, anh trở thành người dẫn đầu đầu tư trẻ tuổi nhất, bắt đầu cùng bạn bè kết hội mở công ty, còn có một cô bạn gái đầu tiên nữa. Nhưng bởi vì bạn bè và bạn gái kết hợp phản bội, từ giá trị con người một trăm vạn trong một đêm cảm nhận được tư vị hai bàn tay trắng lần thứ hai.
Mười sáu tuổi, anh làm lại từ đầu, đã trải qua một thời gian kinh khủng, sau đó tự học luật pháp, trở thành luật sư cao cấp nhất của công ty Alan, sau khi có chút tiền tích góp, tiếp tục đầu tư cổ phiếu.
Mười chín tuổi, anh thành lập công ty của mình, hơn nữa còn tới lui với thế lực đen, không lâu sau thì được xưng là "Kim Ưng Bang" tổ chức đen đệ nhất, trực tiếp trở thành người cầm đầu, chỉ giúp công ty mình dọn sạch chướng ngại.
Hai mươi hai tuổi, anh bắt đầu làm ăn ở trong nước lẫn ngoài nước, Tô Đông Thần là bạn chơi hồi nhỏ với anh, cách xa nhau mười bốn năm mới có liên lạc, cũng trong lúc đó, thông qua Tô Đông Thần, biết được Thẩm Tuấn Ngạn và Hạ Việt; cũng trong lúc đó, Tô Đông Thần đã bắt đầu vô tình hay cố ý ở trước mặt anh nói đến em gái bảo bối của cậu ta.
Hôm nay, anh hai mươi sáu tuổi, chuyện đã trải qua còn nhiều hơn những người bốn mươi. Phản bội, rời bỏ, hành hạ, khuất nhục, tình người ấm lạnh tất cả anh đều đã nếm hết. Lần này trở về nước, lựa chọn làm luật sư cao cấp nhất của thị trưởng cũng chỉ là tạm thời thay đổi cuộc sống. Công ty ở bên Mĩ anh giao cho cấp dưới xử lý, rõ ràng chưa từng nghĩ tới sẽ ở lại, nhưng không ngờ vì cô mà trì hoãn đến bây giờ.
Trong tình cảm, anh không phải chưa từng bị tổn thương, chỉ là anh cố ý giấu đi, không muốn nói cho người khác biết, cho dù là Ninh Uyển Thu, cũng không nói tới dù chỉ là nửa chữ.
Anh cho rằng, cả đời này anh sẽ không yêu bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù Tô Đông Thần dùng hết bất kỳ thủ đoạn nào cũng không có ích lợi gì. Vậy mà, ở trong một khoảng khắc nhìn thấy cô, nhìn thấy dòng chữ xinh đẹp kia thì lại động lòng.
Trên tay anh đã từng dính máu, trong lúc quanh quẩn qua lại giữa chính đạo và hắc đạo, anh đối với mọi người vô tình vô nghĩa, lấy ích lợi làm trọng, tim của anh, còn cứng rắn hơn cả sắc thép.
Chỉ là, ở trước mặt Tô Duyệt, toàn bộ những thứ này đều bị sụp đổ.
Tất cả tín ngưỡng của kiếp này, đều muốn trở thành tên cô, khắc ở trong lòng anh.
Bàn tay to xoa nhẹ gò má của cô gái, da thịt trắng nõn ở dưới ngọn đèn mờ càng hiện ra vẻ mê người, Ninh Duệ Thần cúi người, khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tô Duyệt, nếu như lòng em là một cái hộp, như vậy anh nguyện biến thành một con sâu, cho dù là dùng hết thủ đoạn, cũng muốn chui vào trong.