Gặp Gỡ Mỹ Nhân Ở Siêu Thị

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi khoảng vài phút qua con đường này là tới văn phòng Hứa Tường, nhìn thiết kế nơi đây luôn có cảm giác vừa xa cách vừa hòa nhã. Tuy không biết lần đó bị hắn bắt gặp thì Hứa Tường có phản ứng gì, nhưng từ khi thấy được sự kiện kia, Âu Nhược Thành đã không đi thang máy chuyên dụng.việc này phải nói là Hứa Tường thường xuyên sử dụng phương hướng ngược với thang máy dành cho khách hang. Các nhân viên đều lảng tránh bên kia,thà rằng nhiều một chút nhưng cũng đi cái này để ngắm cảnh, thuận tiện có thể ngắm toàn bộ cảnh đẹp bên ngoài. Âu Nhược Thành cảm thấy phản ứng của mình cũng hơi quá, nghĩ cũng có chút buồn cười, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.

Khách sạn này thiết kế có hơi hướng cong, cùng với thiết kế tao nhã của Minh Châu thì không giống lắm, cái cảm giác tràn đầy màu sắc hiện đại cùng với sở thích của Hứa Tường có lẽ có liên quan, vì hướng vòm cung nên từ xa Âu Nhược Thành vẫn thấy văn phòng của hắn còn sáng đèn, cũng biết chắc chắn Hứa Tường chưa về, không chút do dự mà đi về phía đó.

Càng gần văn phòng càng nghe thấy tiếng động từ trong phát ra, có chút cứng rắn, hắn có chút chần chừ mà đứng ngoài cửa, ngẫm lại vẫn nên xác định bên trong có vấn đề gì hay không rối tính. Âm thanh đứt quãng mà truyền ra ngoài, tuy không nghe rõ nhưng Âu Nhược Thành vẫn biết hắn và tiểu tình nhân đang cãi nhau, tâm trạng có chút không thoải mái, đang chuẩn bị quay về thì cửa “cạch” một tiếng mở ra, hắn thấy một tiểu nam sinh đang nổi trận lôi đình, chính là người ngày đó Hứa Tường ôm ấp tên a Hoa.

“anh tới thật đúng lúc!” Nhìn thấy Âu Nhược Thành, tiểu nam sinh ngẩn người, lập tức nhắm mắt lại, không nói hai lời cứ thế lôi kéo Âu Nhược Thành tới trước mặt Hứa Tường.

“Tiểu Thành, em tại sao lại ở chỗ này?” Hứa Tường nhíu mày.

“Há, em, em nghĩ muốn đến xin lỗi, sáng sớm em hơi quá đáng .” Âu Nhược Thành dùng sức bỏ qua cái năm tay chặt chẽ của tiểu nam sinh, ngượng ngùng cười, “Có điều, em có lẽ đã quấy rầy hai vị, em sẽ nhận lỗi sau, em đi trước.. ai người tiếp tục.” Lúc này không tránh đi thì chờ lúc nào? Vừa nãy chậm chân mới để người ta bắt được, giờ hắn cũng không quấy rối việc gia đình người ta.

“Đi cái gì?” A hoa tàn bạo mà trừng Âu Nhược Thành, “tôi cũng muốn hỏi anh một chút, đến cùng là anh đã dùng cái quỷ gì mà mê hoặc ông chủ đến thần hồn điên đảo? Anh Tường, anh coi trọng cái tên này ở điểm nào chứ?”

“A?” Âu Nhược Thành không hiểu ra sao mà nghe chỉ trích của đối phương, đầu óc dần mơ hồ.

“Em ở chỗ này nổi điên cái gì?” Hứa Tường rõ ràng có chút khó chịu, ngữ khí mang theo trách cứ.

Nam hài hình như bị tức giận đến đầu óc choáng váng, căn bản không có dấu hiệu dừng lại, liền tóm chặt lấy vạt áo của Âu Nhược Thành: “anh nói đi, anh dạy tôi, làm sao mới đem tâm của nam nhân trói buộc như thế? đến nỗi khi làm tình còn kêu tên của anh!!?”

“Cút ra ngoài!” Hứa Tường hiếm thấy nổi giận, tay chỉ về ngoài cửa.

Hai mắt trừng to của nam hài bỗng nhiên ứa nước, bàn tay để trên vạt áo Âu Nhược Thành cũng cứng ngắc hạ xuống, mang theo ai oán quay đầu nhìn Hứa Tường, cắn cắn môi mà đập cửa xông ra ngoài.

Âu Nhược Thành hết sức khó xử mà giương mắt nhìn, mình thực sự chọn sai thời điểm rồi!! nhìn Hứa Tường nới lỏng cà vạt có chút mệt mỏi mà ngã người xuống sopha, hắn thấy giờ đứng không được ngồi cũng không xong, ba sáu kế nên chuồn là nhất? sửa sang lại vạt áo bị kéo, Âu Nhược Thành tìm kiếm từ ngữ thích hợp mà nói: “chủ tịch, nếu anh không đi về, anh xem có phải ngày mai,..”

Hứa Tường ngả người tựa đàng sau không nói lời nào mà nhìn chằm chăm Âu Nhược Thành, hắn tự nhiên cảm thấy như xà ngưng mắt nhin ếch, tay chân luống cuống ngốc lăng, ngay cả nói cũng không nói được hết câu.

“Em hôm nay làm bạn tình anh sinh khí mà chạy, giờ làm sao bồi thường anh đây?” lời nói Hứa Tường mang theo hàm ý trách móc rõ ràng.

“em, em làm hắn sinh khí mà chạy??” Âu Nhược Thành cảm thấy vô cùng hoang đường, lúc hắn tới đứa bé kia đã tông ra cửa, liên quan gì đến hắn chứ?

Một lát, Hứa Tường thở dài: “Em trở về đi.”

Âu Nhược Thành đứng yên không nhúc nhích, Hứa Tường cũng không nói lời nào thẳng tắp nhìn chằm chằm Âu Nhược Thành.

Hắn cảm giác như có sợi dây lôi kéo, máy móc mà bước tới trước mặt Hứa Tường, không nói gì mà thẳng thắn đối diện với ánh mắt thâm thúy đó.

“lúc anh làm tình gọi tên em? Là thật sao?” Âu Nhược Thành không biết tại sao, đại não không hoạt động kịp thời mà bật thốt lên.

Ánh mắt của Hứa Tường lóe lóe sáng, một lát mới trầm giọng nói: “đúng thì thế nào?”

Âu Nhược Thành không nói gì nữa, vẫn cứ duy trì tư thế cả người cứng ngắc, thẳng tắp đứng trước mặt Hứa Tường. Trong ánh mắt mơ hồ như bối rối, như mê man, như đấu tranh, như do dự, rồi lại có một tia xúi giục tà ác mà kích động.

Khóe miệng Hứa Tường hơi câu lên, hết sức khiêu khích mà nhìn hắn, âm thanh càng trầm thấp: “anh cho em ba giây đồng hồ để rời đi căn phòng này, anh đếm tới ba. Một..”

Nhịp tim của hắn trong nháy mắt gia tốc, con ngươi mở rộng mấy phần, hai chân không tự chủ được mà run lên. Hắn biết, nếu giờ hắn không chạy trốn thì hắn sẽ không có cơ hội toàn thân trở ra.

“Hai!” âm thanh Hứa Tường kéo dài mấy phần, tựa hồ là uy hiếp nhưng tựa hồ cũng có chút nhắc nhở.

Lý trí của hắn biết bây giờ đã vô cùng nguy hiểm, đợi nữa sẽ khó có thể bảo toàn tính mạng!! Nhưng hai chân hắn không chịu nghe lời, vẫn đứng yên không nhúc nhích!! Mặc kệ trong lòng có lo lắng cỡ nào nhưng hắn không cách nào lựa chọn con đường an toàn cũng là an nhàn nhất. trái tim càng đập càng nhanh, yết hầu trở nên khô khốc, hai tay hắn nắm thành quyền, hắn có thể cảm nhận được lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, phảng phất như có gì đó nóng lòng muốn thoát ra!! Hắn khó khăn quay đầu về phía cửa, trong nháy mắt…

“Ba!” Giống như câu tuyên án để định vận mệnh, Hứa Tường từng bước đến gần.

Một giọt mồ hôi lạnh chảy qua thái dương.

Một giây sau, đôi mắt Âu Nhược Thành mở lớn, thuận thế mạnh mẽ ngã vào trong lòng Hứa Tường, hắn theo bản năng mà ngẩng đầu, liền trông thấy dưới ánh đèn dìu dịu không tương xứng là ánh mắt tràn ngập dục vọng cùng mê hoặc ẩn chứa đầy nguy hiểm của Hứa Tường.

“Là em quyết định muốn ở lại!! vậy thì cũng đừng nghĩ sẽ chạy thoát!!” khóe miệng Hứa Tường tràn đầy thỏa mãn mà nhếch lên.

anh công phải nói quá đểu cáng :v

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio