Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình Tàn Khốc

chương 144: giả tạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng, cô bây giờ giống một kẻ ngốc vậy. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cô sẽ ngay lập tức phấn đấu quên mình, xông về phía trước, cam tâm làm con cờ trong tay hắn. Quay đầu lại, cô không có gì cả, cho dù là một lời hứa hư ảo cũng không có.

Lương Tử Ngưng nhìn Nhâm Mục Diệu đang ngủ say trên giường, bàn tay sờ sờ vào gương mặt tuấn tú của hắn, "Tôi thật đố kỵ với Lương Tử Oánh khi chị ta có được một người yêu mình sâu nặng như thế... Nếu tôi có thể gặp anh sớm một chút, nếu tôi có thể yêu anh thì tốt biết mấy, lúc đó... tôi sẽ không "bi ai" như thế này!"

Tiếng nói dần dần nghẹn ngào, cô chậm rãi cởi váy và quần lót ra. Mí mắt run rẩy không dứt, khiến những giọt nước trong hốc mắt không ngừng chảy xuống dọc theo khuôn mặt tái nhợt...

Bàn tay cô run rẩy chậm rãi dò xuống hạ thân mình, cắn môi thật chặt, ngón tay dần dần thăm dò vào... lọt sâu vào trong thân thể của cô, chạm tới tầng màng trinh giả dối.

Cắn răng một cái, ngón tay dùng lực —— trong nháy mắt, một cảm giác đau đớn tê liệt lan ra khắp toàn thân, cánh môi bị cắn tới mức chảy máu, ngón tay cô bỗng nóng lên, một chất lỏng ấm áp dọc theo ngón tay lập tức chảy xuống, rơi trên chiếc giường đơn, một vũng máu màu đỏ thẩm, thật chói mắt, khiến ánh mắt của cô bỗng trở nên nhức nhối.

"A, ư, hức..." Lương Tử Ngưng khóc rống lên thành tiếng.

————

Áo quần vương vãi trên sàn nhà, chăn giường xốc xếch, khiến người ta vừa nhìn vào là có thể hiểu chuyện gì đã xảy ra ngày hôm qua, một sự chuẩn bị rất tỉ mỉ.

"Ư......" Nhâm Mục Diệu hừ nhẹ một tiếng, trán truyền đến cảm giác tê nhức, theo thói quen hắn khẽ vuốt ve cô gái trong ngực mình, nhưng hôm nay lại cảm giác có gì đó là lạ, nhưng sự mát mẻ cùng với mùi thơm này là của phụ nữ. Nhâm Mục Diệu bỗng dưng mở mắt, đẩy cô gái trong ngực mình ra, "Sao lại là cô?"

Bởi vì động tác của Nhâm Mục Diệu quá đột ngột, Lương Tử Ngưng lại không có chút phòng bị, lập tức bị rơi ra khỏi chăn, chạm xuống sàn nhà lạnh như băng. Cả người cô trần trụi, trực tiếp tiếp xúc với sàn nhà lạnh cóng, thoáng chốc tỉnh táo ngay. Nguồn:

"Nói! Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?" Chân mày kiếm màu đen của hắn nhíu chặt, đôi mắt hiện lên vẻ khát máu.

Lương Tử Ngưng không coi ai ra gì, đứng lên, nhặt lại từng phần quần áo rơi trên sàn nhà, "Ngày hôm qua, anh uống rất nhiều, nhìn tôi thành ra chị, sau đó..." Trước mặt Nhâm Mục Diệu cô thản nhiên mặc quần áo.

Đôi con ngươi tĩnh mịch bỗng dưng hơi khựng lại, tầm mắt hắn rơi vào bên trong bắp đùi cô, vệt máu đỏ thẫm như đang vạch trần rõ tội lỗi của hắn, Nhâm Mục Diệu lập tức vén chăn lên, trên ga trải giường màu tuyết trắng quả nhiên có mấy đóa mai đỏ.

"Xin lỗi!" Nhâm Mục Diệu lấy từ trong túi quần trên đầu giường ra một quyển chi phiếu, "Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?"

"Đối với phụ nữ sau khi lên giường với anh, anh luôn dùng tiền đuổi họ đi sao? Vậy còn chị của tôi? Chị ấy đáng giá bao nhiêu con ngựa*, giá của tôi bằng với chị ấy là được." Lương Tử Ngưng bước tới bên cạnh hắn, nhặt kẹp tóc rớt ở phía dưới lên, "Hi vọng ngày hôm qua, mùi vị của tôi không khác biệt lắm so với chị ấy."

(*): tiền Nhân Dân Tệ

"Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể dùng tiền để đền bù cho cô." Nhâm Mục Diệu sau khi nhận thức được mọi chuyện, lập tức khôi phục vẻ bình thường kiêu ngạo như mọi ngày, dường như chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn nhưng đã nằm trong dự liệu của hắn.

Hắn ký nhanh một tờ chi phiếu, ném về phía cô, "Tôi không muốn có người thứ ba biết chuyện này."

Lương Tử Ngưng nhặt tờ chi phiếu dưới đất lên, "Một trăm ngàn? Đây là phí bịt miệng? Hay phí phục vụ?"

"Tùy cô!" Nhâm Mục Diệu giơ tay lên, liếc mắt nhìn đồng hồ, "Cô có thể đi rồi, hôm nay tôi cho cô nghỉ một ngày."

"Hi vọng anh vĩnh viễn nhớ rõ ngày hôm nay." Lương Tử Ngưng vẫy vẫy tờ chi phiếu trong tay rồi đi ra.

Nhâm Mục Diệu nhìn bóng lưng cô rời đi, đôi mắt âm trầm của hắn thoáng hiện lên ánh sáng sắc bén như kiếm.

————

"Két ——" mở cửa phòng nhà trọ ra, Lương Tử Ngưng lê thân thể mệt mỏi của mình vào.

"Về rồi à." Xa xăm, giọng của một người đàn ông lập tức truyền tới, Nhâm Dịch Tuấn đang nằm trên ghế sa lon, trên người chỉ đắp vẻn vẹn một cái chăn.

Hắn thức trắng cả đêm ngồi đây đợi cô sao? Hắn vẫn còn để ý cô sao?

Lương Tử Ngưng cảm thấy trái tim mình đột nhiên được một dòng nước ấm bao phủ, cô ném túi xách trong tay, đá bay đôi giầy trên chân ra, chạy như bay đến bên người Nhâm Dịch Tuấn, lập tức nhào vào ngực của hắn, "Anh chờ em sao?"

"Em nói xem?" Hắn vén tóc cô lên, "Mọi chuyện tiến triển thuận lợi chứ?"

Câu trả lời này khiến Lương Tử Ngưng lập tức ngã vào hầm băng, điều hắn quan tâm là "đại sự", không phải cô.

Lương Tử Ngưng ngồi im, vẻ mừng rỡ ban nãy giờ đã trở thành hư không, đôi mắt cô rũ xuống, thất vọng, như đang trả lời cấp trên, cô máy móc nói: "Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, anh ta cho em một trăm ngàn." Cô bước tới, nhặt túi xách lên, lấy ra tờ chi phiếu đưa cho hắn.

Thật châm chọc, hắn giống như má mì, dẫn khách tới giới thiệu cho cô, sau đó cô đưa tiền kiếm được đưa cho hắn.

"Em giữ đi!" Loại đồng tiền dơ bẩn, sỉ nhục người dùng nó như vậy, Nhâm Dịch Tuấn tất nhiên sẽ không lấy.

Bén nhạy, Nhâm Dịch Tuấn đã nhận ra phản ứng lãnh đạm của Lương Tử Ngưng, hắn tiến lên, ôm cô vào lòng, "Thật xin lỗi, đã làm em uất ức..."

Lời an ủi đơn giản, nhưng cũng đủ cho Lương Tử Ngưng cảm thấy thỏa mãn.

Nước mắt uất ức của cô rơi tán loạn, "Anh không ghét bỏ em chứ? Ghét bỏ em vì đã dơ bẩn?"

"Không đâu, vĩnh viễn cũng sẽ không." Nhâm Dịch Tuấn cúi đầu, lau đi dòng lệ nóng, "Em vĩnh viễn là của anh."

Nói xong, hắn bế Lương Tử Ngưng, đi về phía phòng tắm...

————

Nhâm Mục Diệu đột nhiên rất nhớ Kiều Tâm Du, hắn cấp tốc lái xe trở lại biệt thự.

Ánh mặt trời nhàn nhạt, rải vào gian phòng, ở trong không khí tạo thành từng làn ánh sáng.

Kiều Tâm Du nằm nghiêng trên giường, hai cánh tay lộ ra ngoài chăn, gấp khúc đặt ở đầu giường bên cạnh. Gò má cô trắng nõn mềm mại lại loáng thoáng vết khô của nước mắt.

Nhâm Mục Diệu cảm thấy như có một con dao đang đâm vào tim hắn, hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

"Ư... Đừng làm rộn!" Cô phất tay nói.

Không nghĩ tới tay của cô vừa đúng vung mạnh vào mặt Nhâm Mục Diệu, "Chát ——" Một âm thanh giòn giã vang lên.

Kiều Tâm Du hít sâu một hơi, mở mắt, thấy gương mặt tuấn tú của hắn thật gần mình, nháy mắt hai cái, "Mục Diệu, anh dậy rồi à?" Không đúng, hắn tối hôm qua đi ra ngoài mà, cô chu môi lẩm bẩm nói: "Anh về hồi nào vậy?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio