Buổi tối hôm đó sau khi chia tay Lâm Sinh, Bảo Nhân dùng tay đập ầm ầm cửa nhà tôi.
“Tiểu Sở, mở cửa, uống rượu!” Bên ngoài, Bảo Nhân gào thét inh ỏi, chẳng thèm để ý bây giờ đang là nửa đêm nửa hôm hay không.
Đêm dài yên tĩnh~~~
Tôi đang ôm một nồi lẩu cay. Lúc trước khi yêu Lâm Sinh, anh ta là kiểu người đàn ông truyền thống, không cho phép người phụ nữ kiếm tiền.
Sau khi chia tay anh ta, tôi cùng không muốn tương lai tốt đẹp của mình bị người ta chiếm mất một lần nữa, cho nên bữa tối tôi chỉ uống có một ly nước sôi. (==”) Kết quả là bây giờ bụng kêu ọc ọc, tâm huyết trào dâng tôi liền làm một nồi lẩu cay to vật vã ăn đêm. Vừa ăn, nước mắt nước mũi vừa chay ròng ròng.
Mở cửa, Bảo Nhân ném luôn chai bia vào ngực tôi. Dùng giày cao gót đá một phát vào cửa. Cảm giác đau lòng quen thuộc chợt nhảy ra.
Lấy hai chén, tôi với nó ngồi xếp bằng trong phòng khách:
“Không say không về, say rồi càng không về!”
Uống xong sáu chai bia, Bảo Nhân đột nhiên ôm chầm lấy tôi, rất cảm khái mà nói: “Sở Ngưng, đừng khóc…”
Tôi say, lờ đờ nâng giọng hỏi nó: “Hả? Sao tao lại phải khóc?”
Mắt nó trợn trừng nhìn tôi: “Sở Ngưng, mày đừng nhịn làm gì, tao biết mày là người mạnh mẽ, nhưng mà chúng ta như thế không tốt đâu. Nếu không vui, thấy tủi thân thì cùng nhau khóc một trận đi.”
“Tao đâu có không vui, cũng không tủi thân mà.” Tự nhiên tôi thấy mờ mịt thế nhỉ, chả hiểu tại sao Bảo Nhân lại nói vậy.
“Sở Ngưng!” Bảo Nhân lại nói, nó kéo tay tôi gợi lại: “Tao nghe chuyện mày với Lâm Sinh rồi. Mày cứ khóc đi, ở trước mặt tao, không việc gì phải ngại.”
“Lâm Sinh?” Tôi sửng sốt, sao lại nhắc đến anh ta chứ.
“Ờ, tao nghe nói là mày với hắn chia tay rồi.” Bảo Nhân gật gật đầu.
Tôi thấy trong mắt nó khi nhìn tôi giống như nhìn chó chạy ngoài đồng, có chút thương tiếc, có chút đồng tình, lại có cả cổ vũ, thậm chí khiến tôi thấy rõ vẻ cảm thông sâu sắc trong đó.
Tôi vừa há miệng thì Bảo Nhân cướp lời, có thể thấy được là nó đã chắt lọc từ ngữ vô cùng cẩn thận trước khi nói: “Sở Ngưng, ngày trước khi mày còn yêu hắn, tao thấy mày khổ lắm, cãi nhau với người nhà chưa nói làm gì, lại còn phải buông tay với bao nhiêu thứ…”. Rồi nó khoát tay, ngăn việc tôi định nói, tiếp tục: “Sở Ngưng, mày nghe tao này, Sở Ngưng à, mày xem đi, mày tốt thế này, Lâm Sinh lại đá mày, mẹ nó đúng là không có óc mà, hắn lại đá mày, đây đúng là tổn thất lớn nhất của hắn! Cho nên hắn đúng là một thằng đàn ông không biết tốt xấu, hắn không đáng một xu! Mày nghĩ xem, không có hắn bên cạnh, mày sẽ tìm được một người đàn ông siêu siêu tốt! Ôi mẹ ơi, tao không thở nổi nữa!” Còn chưa nói xong Bảo Nhân đã ôm ngực thở dốc.
Còn tôi, thừa dịp nó tạm nghỉ để thở mới có cơ hội làm sáng tỏ sự thật: “À… Là tao đá Lâm Sinh…”
Ngực Bảo Nhân đột nhiên ngừng thở, ngẩn ngơ, nhìn nhìn tôi: “Mày đá hắn?”
“Tao đá anh ta.”
“Không phải hắn đá mày à?” Bảo Nhân xác nhận thêm lần nữa.
“Không phải.”
“Đệch! Mẹ nó chứ, thế lúc mày mở cửa mày khóc cái vẹo gì thôi?” Nó đập bàn một phát vang dội, tức giận hướng về chỗ tôi quát lên.
Tôi vội vàng bịt tai, chỉ chỉ vào cái nồi trên bàn: “Lẩu cay, lẩu cay!”
“Sở Ngưng, mày… bà nội mày!…”
Tôi chăm chăm nhìn nó chống nạnh thở gấp, chắc là vừa nãy nó tưởng tôi bị “tổn thương” cho nên mới sốt sắng thế, lại sợ nhỡ mồm nói câu nào đụng chạm đến tôi nên phải vắt óc mà suy nghĩ. Tôi đứng lên cười ha ha, sau đó nhịn không được vỗ đùi một cái: “Bảo Nhân à Bảo Nhân… Mày… Mày… Ôi mày đáng yêu quá đi mất!!!”
“Cốp!——” Một tá bia “được” đưa tới trước mặt tôi, mặt Bảo Nhân chuyển từ xanh sang trắng rồi ngược lại, nó giận dữ nói: “Hàn Sở Ngưng, tao nói cho mày biết, hôm nay mà mày không uống hết chỗ bia này, tao xử đẹp mày luôn!”
Hôm sau, tôi mang đôi mắt gấu trúc đi tới tạp chí, lúc giao ban, tỏng biên tập thấy tôi liền cười vào mặt.
Tổng biên họ Chu, bốn mươi tuổi, mập mạp, luôn cười tủm tỉm, mọi người đều yêu quý gọi một tiếng “Lão Chu”, lần nào ông ấy cũng gật đầu mỉm cười. Ông rất chiếu cố tôi.
“Phỏng vấn á? …” Sắc mặt tôi sầm xuống, “Lão Chu, chú đùa con sao? Con là thủ hạ thân yêu của chú mà, sao chú nỡ lòng nào vứt con vào hố lửa đó chứ?”
“A, Thu Vi, chị đến rồi! Bản thảo của chị này!” Vừa đúng lúc gặp biên tập Thu Vi vào cửa, tôi vội vàng đưa tập bản thảo “U” cho chị ấy.
“Ôi, đại tiểu thư, hôm nay sao lại rảnh rỗi chạy đến đây vậy?” Thu Vi lắc lắc tập “U” trong tay, nở nụ cười.
“Đâu có, tại hôm nay phải giao ban mà, với lại hệ thống Internet của em bị hỏng rồi. Xong, nhiệm vụ đã hoàn thành, em đi đây.” Nói xong thì chân tôi cũng đã được tra dầu xong.
“Tiểu Sở, từ từ đã.” Lão Chu chậm rãi đi theo tôi.
“Lão, Chu!” Tôi đau khổ: “Chú biết tại sao con lại chỉ nhận viết bài theo chuyên mục mà.”
“Kết quả thi phản ứng ở trường của Tiểu Sở là trì-độn!” Thanh âm ở đâu thình lình bay đến, làm cho mọi người ai cũng bật cười.
Tôi lừ mắt quay qua liếc Trần Hàn: “Cái người này, vừa vào một cái thôi mình biết ngay là cậu rồi.”
Trần Hàn giả vờ lau lau khóe mắt: “Đầu năm nay, lời nói thật cũng không được phép thốt lên nữa sao.”
Tôi một bên đánh nó, một bên hướng phía cửa mò đi. Tiếc thay, thất bại.
“Tiểu Sở, kế dương đông kích tây mất tác dụng rồi.” Lão Chu giữ chặt áo tôi.
“Lão Chu! Chú làm gì thế? Cháu chỉ giao bản thảo thôi mà, chú đừng làm khó cháu!!!” Tôi ôm cửa, quyết không buông tay.
“Tiểu Sở, cuộc phỏng vấn này chỉ có cháu là hy vọng cuối cùng của ta thôi.” Lão Chu vẫn cười như phật Di Lặc, nhưng mà hai tay xoa đi xoa lại, cuối cùng cũng tiết lộ nguyên nhân làm ông ấy khó xử.
“Làm sao ạ?” Chuyện này, tôi hỏi ngược lại: “Tiểu Quách, Tiểu Lâm đâu?”. Hai vị này là tổ “Song Nhân” cuồng phỏng vấn của tạp chí.
“Sát vũ nhi quy! Sỉ nhục quá!” Có tiếng người truyền đến, Tiểu Lâm đẩy cửa tiến vào, một tiếng thét dài thê lương~~~
Tôi ngẩn người: “Đến các anh cũng không được? … Ờ… Tôi á?” Tôi chỉ vào mũi mình, nhìn sang Lão Chu —— Tôi đây ngay cả ăn cũng không đúng quy cách mà!
“Tiểu Sở, cô còn nhớ cô từng viết cuốn truyện “Phiên Mộng” không?” Tiểu Lâm hỏi.
Đó là truyện tôi xuất bản, sao lại không nhớ được chứ.
“Lúc tôi đi phỏng vấn, “vô tình” phát hiện ra trên giá sách trong văn phòng của anh ta có một quyển đó.”
“Cho nên?” Tôi nhìn họ, bọn họ nhìn lại tôi. Tôi thấy tất cả đều có một ánh mắt chung: như sói như hổ nhìn mồi.
“Cậu có nghĩa vụ cung cấp tin tức của cuộc phỏng vấn này với tổng biên!” Tiểu Lâm vô cùng thẳng thắn.
“Mày nói cái gì cơ?” Bên kia đầu dây, Bảo Nhân nhất định là đang cười lớn.
“Tao nói là tao nhận một vụ phỏng vấn.” Tôi rầu rĩ ngồi ở bên đường gọi điện cho nó, nghe thấy bên kia léo nhéo tạp âm. Bảo Nhân làm trong tổ kế hoạch, chắc hôm nay có show diễn ngoài phố.
“Mày đừng đùa tao.” Bảo Nhân cười như điên, “Mày á? Lúc người ta kể chuyện cười, hai ngày sau mày mới thấy tại sao chuyện đó lại buồn cười. Mày mà đi phỏng vấn?”
Tôi trợn mắt: “Tao gọi là trong sáng thuần khiết có được không?”. Năm trước vào ngày sinh Khổng Tử, lúc mấy bạn học tụ tập, Bảo Nhân kể chuyện cười gì đó. Hai ngày sau tôi mới ngộ ra ý cười trong đó.( =”=)
“Được, thế thì, thưa cô gái ngốc ‘trong sáng’, hãy nói cho bà chị ‘trong sáng’ này biết, mày định tiếp nhận vụ này thế nào?”
Tôi kể cho nó nghe qua loa một lần, xong Bảo Nhân lắc đầu: “Ngu vãi! Có quyển “Phiến Mộng” của mày thì mày có thể phỏng vấn thành công à? Tiểu Lâm với tiểu Quách đều là bậc lão làng rồi mà còn bị đạp về. Tao nghe nói tiểu Quách còn bị nhà người ta thả chó ra đuổi đấy. Mày đi? Mày không sợ không còn xương cốt để về à?”
“Nhưng tao đồng ý rồi…”
“Thôi, mày hãy nén bi thương mà đi đi…”
Viết đủ ba bài, tôi xem cọc tư liệu mà Tiểu Lâm đưa cho.
Rút cuộc, Tiểu Lâm lái xe đưa tôi đến trước một căn biệt thự ba tầng ở ngoại thành: “Tiểu Sở, cậu mới đúng là người cần đến đây! Cậu xem, chúng tôi phải hẹn không dưới hai mươi lần người ta mới đồng ý, mà chỉ cho có phút đồng hồ, còn không được chụp ảnh. Cái này không thể hỏi, cái kia cũng không được. Cuối cùng còn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà nữa.” Nói đến người này, anh ta tức giận đến mất bình tĩnh. “Thế mà chúng tôi vừa nói cậu muốn đến phỏng vấn, đối phương đồng ý ngay lập tức, thời gian còn là tùy cậu chọn. Mỹ nữ quả nhiên là không giống với chúng tôi!!!”
Tôi trừng anh ta: “Có ai biết hình dáng của tác giả Ngưng Sở là cái dạng gì đâu!” À nhân tiện, Ngưng Sở là bút danh của tôi.
“Nhưng mà chúng tôi vừa mới nói là cậu muốn phỏng vấn. Còn nói cậu là nữ.” Tiểu Lâm đắc ý nói.
Tôi tức muốn hộc máu, bàn tay trên ngực đột nhiên run rẩy. Tôi thật sự không biết cách “giao tiếp” với anh ta.
“Ờ đúng rồi, người đó, trông thế nào?” Nên hỏi qua tình hình một chút, tôi sực nhớ đến vấn đề này.
Tiểu Lâm quay lại mắt trợn trắng: “Hiện tại mới nhớ ra để hỏi à?”
“Quên mất tiêu.”
“Uhm…” Tiểu Lâm nâng cằm, ra vẻ suy nghĩ sâu sa.
Tôi đoán: “Làm bộ làm tịch à?”
“Không phải làm bộ làm tịch, nên nói thế nào nhỉ.” Tiểu Lâm nhức đâu: “Nói đúng ra thì, người này, rất đặc biệt.”
“Sau đó?”
“Sau đó? Không có sau đó.”
Đến lượt tôi trợn mắt: “Cái này gọi là gì chứ? Nói cũng bằng không.”
“Aizzz, tóm lại tự cậu nhìn thấy khác biết thôi. Tôi nói không rõ được.”
Tôi kinh ngạc, Tiểu Lâm xem như là “lão” phóng viên rồi, vậy mà anh ta còn không biết phải nhận xét người này thế nào. Kì lạ thật.
“Mau đi đi, chúng tôi chờ tin tốt của cậu. Tiểu Sở, cố lên!” Hình như Tiểu Lâm phát hiện tôi đang lo lắng, anh ta vỗ vỗ đầu tôi: “Đừng nghĩ nhiều, cố lên.”
Tôi gật đầu, lấy tập giấy tối hôm qua chuẩn bị ra – đây là Tiểu Lâm giúp tôi liệt kê các vấn đề thiết yếu cần phỏng vấn, tôi vội nhìn lại lần nữa. Hít một hơi dài, mở cửa xuống xe.
“Ê nha đầu, nếu hắn là sắc lang, nhớ kĩ lấy bài ‘Khỉ ăn trộm đào’ mà hôm qua chúng tôi dạy cậu. Còn nếu gặp phải con chó đuổi Tiểu Quách thì nhớ tìm cây mà trèo lên nhá.”
“Tiểu Lâm!!!” Tôi quát lên, tự dưng lại bị anh ta dọa một trận, nhưng lời nói của anh ta lại khiến tôi phì cười.
Tiểu Lâm cười hắc hắc, sau đó nghiêm mặt nói: “Cẩn thận một chút, nha đầu.”
Tôi gật gật đầu, trưng ra bộ mặt anh hùng bất khuất: “Hãy chờ tin tốt của tôi.”
Tôi đứng trước cánh cổng sắt đầy hoa văn ấn chuông. Nói ra mục đích tôi đến, không lâu sau có người ra dẫn tôi đi vào. Dọc theo đường đi là hoa viên được cắt tỉa rất tinh xảo, tiến vào là căn biệt thự ba tầng thiết kế theo phong cách Địa Trung Hải.
Dẫn tôi là một người giúp việc tầm tuổi, chị ấy nhìn tôi cười tủm tỉm, nhìn có vẻ thân thiện, nhưng vẫn rất quy củ. Chào hỏi vô cùng lễ phép, trực tiếp đưa tôi vào phòng, sau đó đem cho tôi một ly nước trái cây rồi lui xuống.
Bắt đầu là mở cánh cửa của căn phòng này ra, bốn cây cột Hy Lạp trắng noãn được chạm khắc rất tinh tế chống đỡ mái hiên che nắng. Xung quanh được rào bởi hàng cây xanh mướt, điều khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là bên ngoài kia, có một thủy đình trồng hoa sen, không phải là công viên đâu nhá! Hoa sen mọc san sát nhau, mặt hồ tĩnh lặng, mỗi khi thân sen đung đưa lại làm gợn những cơn sóng lăn tăn.
Rất tự nhiên, tôi bị ngoại cảnh đó hấp dẫn, tựa vào rào chắn, tôi lặng ngắm đóa Bạch Liên trong hồ.
Đột nhiên có thanh âm từ phía sau vang lên:
“Cô Hàn?” Thanh âm này hơi thấp, hơi thản nhiên, và hơi trầm mặc.
Xoay người, tôi nghe thấy anh ta nói: “Xin chào, tôi là Sở Ninh.”
Tôi quay đầu, thấy anh ta yên lặng ở đó.
Tôi nhìn lại anh ta, bất chợt giật mình.
Người kia, ở nơi này, chúng tôi chưa từng gặp mặt, ngày hôm nay, chúng tôi gặp được nhau.
Rất lâu về sau, tôi nhớ lại. Hóa ra hôm đó, anh đã lặng lẽ tiến vào sinh mệnh của tôi.