“Cô Hàn, mời ngồi.” Anh bảo tôi ngồi vào sô pha.
Tôi gật gật đầu, nhưng không cách nào di động thân thể, chỉ lẳng lặng nhìn anh ta chậm rãi đi đến sô pha, ngồi xuống.
Lại đến lúc anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, hơi nhíu mi.
Tôi tiến lên vài bước, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí anh ta chỉ. Sau đó mới nhận ra hành động ngốc nghếch của mình. Tôi-bị-anh-ta-dắt-mũi!
Tôi tỉnh lại, nhìn thời gian. Anh ta đã nhận tách trà từ tay người giúp việc đưa tới. Chậm rãi thưởng thức, rồi thoải mái dựa vào sô pha.
Mà người giúp việc kia lại mang đến một cái chăn chất liệu có vẻ vô cùng vô cùng tốt đắp lên đùi anh ta. Sau đó, lui ra.
“Cô Hàn, phỏng vấn có thể bắt đầu chưa?” Anh ta hỏi, tư thái thanh quý, vẻ tao nhã toát ra từ trong xương tủy.
Tôi sửng sốt một chút: “Tất nhiên.” Nhưng mà đầu tôi hoàn toàn đầu trống rỗng!
Anh ta thản nhiên cười cười: “Như vậy, bắt đầu đi.”
Tôi “Vâng” một tiếng, nửa ngày tiếp theo ánh mắt tôi vẫn dừng trên tấm thảm đặt trên đùi anh ta.
Nửa người anh ta…
Bên cạnh tay vịn sô pha còn có một cái ba toong.
“À, khụ…” Tôi đang nghĩ đi đâu thế này. Chợt nhớ tới mục đích chính của mình khi đến đây là làm “phóng viên”, đành giả vờ khụ một tiếng, che giấu sự bất an trong lòng, cũng là đang liều mạng suy nghĩ lời dạo đầu sao cho phải.
“Khụ khụ. . . . . .” Trong đầu vẫn trống rỗng, đành tiếp tục khụ.
Đối phương cười: “Cô Hàn có muốn uống nước trước không?” Anh ta đưa tới trước mặt tôi ly nước trái cây. Ngón tay thon dài, móng tay cắt sạch sẽ, rất “xinh đẹp”~~~.
Ánh mắt anh ta đối với tôi rõ ràng là có sự trêu tức mà.
Cái thái độ nho nhã của anh ta khiến tôi bực mình. Bưng lên ly nước trái cây, một hơi tôi ttu sạch nó. Để cái ly xuống, tôi quay sang anh ta nói: “Hương vị không tồi, tốn thời gian của ngài rồi.”
Anh ta gật gật đầu: “Bình tĩnh, hạ hỏa đi.”
Tôi cãi lại: “Anh nói bậy!”
Nói xong, tôi trừng mắt nhìn anh ta, anh ta cũng đang nhìn tôi. Lại là kiểu nhìn lạnh lùng, bên môi cười như có như không. Cách nhau một khoảng. Vẻ mặt anh ta lãnh đạm khiến cho dung mạo thêm phần tuấn tú, chỉ đáng tiếc là hơi thiếu sức sống, hơi nhợt nhạt.
Chúng tôi dường như giằng co trong chốc lát, đột nhiên tôi nghĩ, hôm nay, tôi, là phóng viên!
“Ấy. . . . . .” Tôi sờ sờ mũi, cúi đầu tìm kiếm trong ba lô, lấy ra một cái bút nhỏ ghi âm.
Cho dù không nhìn, tôi vẫn biết, anh ta đang yên lặng quan sát tôi.
“Ờ. . . . . . Tôi. . . . . .” Tôi không dám giương mắt, cứ cúi đầu đem bút ghi âm đưa thẳng đến trước mặt anh ta: “Phỏng vấn anh!”
Một lát sau, có tiếng cười rơi vào tai tôi, còn mang theo tiếng nói nhỏ nhẹ: “Cô Hàn, tôi có phải hổ đâu.”
Tôi xấu hổ vội thu lại tay nhanh như thích khách, giả vờ:
“Tôi biết. . . . . .” Xong, tôi đã chết!!! Nhưng khi anh ta dừng cười, tôi thấy thoải mái hơn hẳn.
Miễn cưỡng khắc chế nỗi xúc động muốn khóc lên của mình, tôi lấy lại giọng, cuối cùng cũng dám ngầng đầu:
“Ờm. . . . . . Ông… Sở. . . . . .”
“Tôi là Sở Ninh.” Anh ta thản nhiên chỉnh lại.
Tôi thầm trợn mắt với anh ta, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi tên là Sở Ngưng, gọi anh chẳng khác tự gọi mình, khó nghe muốn chết.”
Hình như anh ta nghe thấy tôi nói, bèn cười: “Vậy tùy em.”
Tôi sờ mũi, tâm tình không loạn nữa, trong đầu cũng nhớ lại một ít tài liệu chuẩn bị lúc trước.
Bất đắc dĩ, tôi đành chém gió: “Ờm. . . . . . ông Sở, ông. . . . . . Vì sao ông lại chỉ định tôi phỏng vấn?”
Tôi thật sự không phải là phóng viên mà, tôi lại khiến cho đối thủ đùa giỡn mình.
“Tại sao lại không thể là em phỏng vấn?” Anh ta hỏi lại, đồng thời rung chuông gọi người giúp việc đem cho tôi một ly nước trái cây nữa.
Tôi vắt óc: “Tôi á, tôi chính là phóng viên chuyên trốn nhiệm vụ hằng ngày.”
“Vì thế tôi mới tìm em, để cho em phỏng vấn.”
“Tại sao?” Tôi nhận nước trái cây người giúp việc mang tới, ngửi thấy vừa đúng là vị mà tôi thích. Bưng lên uống luôn. Hoàn toàn quên mất đây có phải là hành vi đúng mực của một phóng viên hay không —— dù sao thì ở trước mặt anh ta tôi cũng chẳng già vờ nổi, tốt nhất cứ là chính mình cho xong.
“Tôi hy vọng. . . . . .”
“Vâng?” Tôi uống xong một ngụm nước trái cây, lần này là loại nước trái cây rất ngọt. Ngon quá!
“Em kết hôn với tôi.” ——
Phụtttttttt ——
Nước trái cây cùng lúc phun ra từ miệng và mũi của tôi. À, còn có cả nước miếng và nước mũi nữa.
Tên Sở Ngưng là “楚凝” Tên Sở Ninh là “楚宁” cả hai cái tên đều phát âm là “Chǔ níng”s
Theo em thì lúc phỏng vấn nên xưng hô khách sáo kiểu “Ông-tôi” (em xem thời sự thấy người ta hay hỏi thế :’p ) còn lúc Sở Ngưng nói chuyện với Sở Ninh thì “bộc lộ” tính tưng tửng của chị ý nên em để là “anh-tôi”