Edit: OnlyU
Sau khi chơi vui vẻ hai ngày ở công viên trò chơi, cuộc sống của Giang Thiếu Bạch quay về quỹ đạo như trước. Hết giờ học, hắn bỗng bị một người xa lạ chặn lại.
“Cậu Giang, xin chờ một chút.”
Giang Thiếu Bạch quay đầu lại nhìn người kia, nghi ngờ hỏi lại: “Anh là?”
Hàn Uy thấy Giang Thiếu Bạch đã hoàn toàn quên mất anh, bất đắc dĩ nói: “Cậu Giang quý nhân hay quên, chúng ta từng gặp nhau ở công viên trò chơi.”
Giang Thiếu Bạch vô tội chớp mắt, trong công viên trò chơi đông người như vậy, hắn cũng đối diện với rất nhiều người nhưng nếu nhớ kỹ gương mặt từng người thì làm khó người quá rồi. Thấy Giang Thiếu Bạch không có ấn tượng gì, Hàn Uy hơi lúng túng nói: “Chúng ta gặp mặt trong nhà hàng ở công viên trò chơi.”
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch cũng nhớ ra, trong nhà hàng, mà nói cho đúng thì phải là gặp mặt trong toilet, đúng là một nơi không hay ho gì. Lúc gặp người này, hắn đang tuyên truyền mê tín dị đoan cho học trò nhỏ, mà người này thì nhìn hắn như đang nhìn một tên khốn nạn dẫn dụ trẻ em đi sai đường.
“Lão tứ, cậu quen hả?”
Giang Thiếu Bạch nhìn mấy cậu bạn nói: “Mấy cậu về ký túc xá trước đi, có lẽ tôi về trễ một chút.”
Bách Quang Vũ gật đầu: “Vậy bọn tôi đi trước đây.”
Người đến là một người đàn ông bình thường, Bách Quang Vũ không hứng thú lắm, nếu là một mỹ nữ thì hắn sẽ không dễ dàng bỏ đi như vậy đâu.
Giang Thiếu Bạch thấy mấy cậu bạn đi rồi mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
…
Giang Thiếu Bạch nhìn Hàn Uy, lên tiếng hỏi: “Tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Lúc ở công viên trò chơi, tôi nghe cậu nói với cậu bé kia chuyện hồn phách rời khỏi thể xác, sau đó không dung hợp hoàn toàn….”
Hắn cười cười đáp lời: “Học trò của tôi bị lóa mắt, nhìn thứ gì cũng thấy có bóng chồng, luôn cho là thấy được “đồ bẩn”, tiên sinh đừng để trong lòng.”
Hàn Uy nhìn Giang Thiếu Bạch một lúc, cuối cùng nghiêm túc nói: “Cậu Giang đừng qua loa lừa tôi, tôi biết cậu không phải người bình thường. Thật ra, em họ tôi đã rơi vào trạng thái người thực vật.”
Hàn Châu té xỉu trong sân chơi, mọi người vốn tưởng hắn bị dọa sợ nên ngất xỉu, đưa đến bệnh viện mới phát hiện hắn đã rơi vào trạng thái thực vật.
Hàn Uy lo sợ không thôi, cha mẹ của em họ chỉ có Hàn Châu là con trai duy nhất, hai người khóc như đứt ruột đứt gan, mà chuyện đi công viên trò chơi chính là đề nghị của anh.
Sau khi Hàn Châu gặp chuyện không may, dù cha mẹ hắn không trách cứ gì Hàn Uy nhưng trong lòng anh vô cùng áy náy. Anh nghe bác sĩ nói, tình hình của em họ không lạc quan, sau đó anh nhớ tới Giang Thiếu Bạch, nhưng biển người mênh mông, muốn tìm một người tình cờ gặp trong công viên trò chơi không dễ dàng gì. May là Giang Thiếu Bạch khá nổi tiếng trong Yên Đại, nghe ngóng một thời gian đã tìm ra.
Giang Thiếu Bạch kinh ngạc nhìn Hàn Uy: “Người thực vật?”
Lần trước hắn nhìn tình hình của đối phương thì thấy không đến nỗi tệ mà! Trừ phi người kia bị dọa hoảng sợ.
Xung quanh là các sinh viên đi tới đi lui, rất nhiều người chú ý nhìn Giang Thiếu Bạch, hắn cau mày nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.”
Hàn Uy đại khái hiểu ra Giang Thiếu Bạch không muốn bại lộ thân phận thuật sư, anh vội nói: “Được.”
…
Hai người đi đến một quán cà phê gần trường học.
“Anh nói em họ của anh thành người thực vật à?”
Hàn Uy gật gật đầu: “Kỳ thật lúc ở trong nhà hàng, tôi nghe cậu nói với đứa bé kia nếu em họ tôi lại bị dọa sợ thì sẽ rơi vào trạng thái người thực vật.”
Giang Thiếu Bạch chống cằm, hơi ngờ vực: “Hồn phách em họ anh chỉ hơi lệch một chút, không thể nhanh như vậy đã thành người thực vật, trừ phi bị cái gì đó kích thích.”
Hắn thấy đối phương lộ vẻ chột dạ, bỗng hiểu ra: “Mấy người đi nhà ma phải không?”
Hàn Uy: “…”
Khóe miệng Giang Thiếu Bạch hơi cong lên, giễu cợt nói: “Hàn tiên sinh cũng không tin tôi đúng không? Nếu anh tin thì đã không cho em họ đi vào nhà ma rồi.”
Gương mặt Hàn Uy lập tức đỏ bừng, lá gan em của anh khá nhỏ, lúc ấy mọi người ồn ào đòi đi nhà ma, anh không muốn đi. Hàn Uy vốn không tin lời của Giang Thiếu Bạch, cảm thấy đối phương đang dỗ trẻ con, nhưng thà tin rằng có còn hơn không tin nên anh không đồng ý cho em họ đi vào nhà ma.
Thế nhưng mấy cô gái cứ ồn ào muốn đi, cánh đàn ông cũng ầm ĩ nói con gái còn không sợ, đàn ông con trai không thể lâm trận bỏ chạy.
“Thật ra lúc ấy tôi cũng phản đối em họ đi nhà ma nhưng mọi người đều đòi đi, hơn nữa có người từng đi rồi nói nhà ma cũng tạm được thôi, không quá đáng sợ.” Hàn Uy vô cùng hối hận, sớm biết vậy không vào là tốt rồi, mất mặt vẫn hơn là mất mạng!
Giang Thiếu Bạch uống một ngụm nước rồi nói: “Đối với người bình thường thì nhà ma kia chỉ tàm tạm thôi.”
Hàn Uy không hiểu rõ nhìn Giang Thiếu Bạch. Hắn nhìn sắc mặt anh mà thầm nghĩ, người này thật ngốc, hắn đã nói rõ ràng như vậy mà vẫn không hiểu.
“Nhà ma thiết kế không tồi, ma quỷ cũng nghĩ như vậy.”
Diệp Tinh nhìn thấy “hai cái đầu” là vì mắt âm dương, nhưng trong vài tình huống đặc biệt cũng có thể nhìn thấy quỷ, nhà ma có âm khí rất nặng, vừa lúc có thể nhìn thấy.
Hàn Uy lúng túng cười ngượng, rốt cuộc đã hiểu vì sao Hàn Châu vừa đi vào đột nhiên trở nên hoảng loạn, vì Hàn Châu thấy được “đồ vật” mà mọi người không nhìn thấy nên hoảng sợ. Thì ra thật sự có “thứ đó” sao? Anh cảm thấy toàn bộ nhân sinh quan vài chục năm của anh đã bị lật đổ rồi.
Hết chương