Đá tảng ngơ ngác không kịp phản ứng: “Đến bệnh viện làm gì anh?”
“Đương nhiên để gặp ông l —” Nhớ ra người kia cũng không già như mình tưởng tượng, Bạch tuộc sửa lại: “Người đàn ông trung niên kia, có khi ông ấy lại có liên quan đến sự mất tích của anh Tu, ví dụ như họ hàng gặp chuyện anh Tu đến chăm sóc chẳng hạn.”
Tuy tất cả mọi người đều biết, chuyện này chỉ là điều tưởng tượng vô căn cứ mà bọn họ nghĩ ra khi cùng đường mà thôi, nhưng tới lúc đến bệnh viện bọn họ mới biết rằng, ngay cả cơ hội gặp mặt người kia bọn họ cũng không có.
“Người kia à…” Y tá trả lời: “Hình như ông ấy đi ngay trong đêm bị đưa đến đây rồi.”
Lý Phá Tinh nhíu mày, hỏi: “Ông ấy tên là gì? Bao nhiêu tuổi, lúc đi có đi cùng ai không, hoặc khi tới bệnh viện có ai tới cùng ông ấy không?”
Y tá lắc đầu: “Không thấy ai khác đi cùng ông ấy, còn cái khác tôi không rõ.”
Lý Phá Tinh bần thần rời khỏi bệnh viện. Hắn không có bất cứ đầu mối nào, chợt nhận ra dường như mình chẳng biết gì về Tế Tu.
Hắn vốn tưởng Tế Tu là trẻ mồ côi, mãi sau này mới biết, thì ra là không phải, nhưng hắn cũng không có cách liên lạc với Tế Tiểu Tuyển.
Hắn biết Tế Tu rất lợi hại, có cổ phần của hai công ty, nhưng ngay đến tên công ty hắn cũng không biết.
Hắn muốn đi tìm Tế Tu, nhưng lại hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể đi tìm lung tung không mục đích, phát giấy trên đường như con ruồi không đầu.
Nếu Tiểu Tu thực sự gặp chuyện ở một nơi nào đó, Lý Phá Tinh hắn cũng không biết được.
Chỉ vừa nghĩ như vậy, Lý Phá Tinh đã cảm thấy ngạt thở.
Lý Phá Tinh tựa lưng vào tường, dần ngồi tụt xuống, hai tay ôm đầu. Hắn rất khó chịu, đầu đau như muốn nổ tung.
Đám Bạch tuộc lặng lẽ trông coi Lý Phá Tinh, không biết phải nói gì.
Phải làm thế nào mình mới tìm được Tiểu Tu đây, Lý Phá Tinh không ngừng suy nghĩ.
…Phải làm thế nào đây?
Đúng lúc này, một đôi giày da xuất hiện trước mặt hắn.
Lý Phá Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt hơi quen thuộc.
— Là luật sư của Tế Tu.
Lý Phá Tinh đứng bật dậy. Hắn đứng lên quá vội, đầu hơi choáng váng, người lảo đảo, may mà được Đá tảng đỡ kịp.
Luật sư Từ đẩy kính mắt: “Cuối cùng cũng tìm được cậu, tôi chờ ở trường của cậu rất lâu nhưng không gặp được cậu.”
“Tế Tu đang ở đâu?” Lý Phá Tinh đỏ mắt hỏi.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tại quán cà phê.
Lý Phá Tinh mặt không cảm xúc nhìn Từ Minh Giản: “Tôi không tới để uống cà phê với anh.”
“Tôi biết.” Từ Minh Giản lấy ra một tập văn kiện trong túi: “Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với cậu. Đây là đơn ly dị, chỉ cần chữ ký của cậu là có hiệu lực.”
Lý Phá Tinh ngẩn người: “…Anh có ý gì?”
Từ Minh Giản lặp lại lần nữa, lấy thêm những văn kiện khác, nói liên tục: “Sau khi ly dị, tất cả tài sản của anh Tế sẽ thuộc về cậu, bao gồm cổ phần công ty và tài sản riêng, xe và bất động sản của anh Tế cũng sẽ chuyển sang tên cậu.”
Từ Minh Giản đặt giấy tờ nhà đất xuống trước mặt Lý Phá Tinh: “Đây là bất động sản anh Tế mua nửa tháng trước, là nhà hoàn thiện, cậu có thể chuyển vào ở ngay lập tức.”
Trên giấy tờ có ảnh chụp ngôi nhà.
Lý Phá Tinh lật xem, đó là một căn hộ gần sông, cửa sổ sát đất thật to, được trang trí bày biện vô cùng ấm áp.
Lý Phá Tinh không khỏi thấy quen mắt, suy nghĩ một chút liền nhớ ra. Khoảng nửa tháng trước, hắn kéo Tế Tu xem show hài với mình. Xem xong, hắn thuận miệng khen: “Nhà bọn họ đẹp ghê.”
Căn hộ trong ảnh có nội thất cực kỳ giống căn trong tivi.
Lý Phá Tinh vô thức siết chặt giấy tờ, đốt ngón tay tái nhợt.
Rốt cuộc, hắn ý thức được rằng.
…Nhất định Tiểu Tu đang gặp chuyện.
“Bây giờ Tế Tu đang ở đâu?” Lý Phá Tinh nén lo lắng, hỏi.
Từ Minh Giản: “Tôi cũng không biết, cậu xem những giấy tờ này trước, nếu không có vấn đề gì —“
Lý Phá Tinh đột nhiên túm cổ áo Từ Minh Giản, hai mắt đỏ như máu: “Mẹ nó tôi hỏi anh Tế Tu đang ở đâu?!”
Từ Minh Giản bị Lý Phá Tinh siết đỏ cả mặt: “Tôi, tôi thực sự không biết… Tế, Tế Tu liên lạc với tôi qua, qua mail.”
Lý Phá Tinh thả anh ta ra, hai tay chống mặt bàn, cánh tay nổi gân xanh, hắn gằn từng chữ: “Cậu ấy liên lạc với anh khi nào?”
“Có một số giấy tờ và chứng minh tài sản đã được anh Tế chuyển cho tôi từ khi anh ấy kết hôn với cậu, anh ấy nói nếu hai người ly hôn, hoặc anh ấy gặp chuyện ngoài ý muốn, tất cả tài sản của anh ấy sẽ thuộc về cậu. Hôm nay, vào lúc : sáng anh ấy gửi mail cho tôi, bảo tôi tới tìm cậu.”
“Anh gửi mail cho cậu ấy, nói tôi muốn gặp cậu ấy.”
Mười phút sau, mail thông báo người nhận đã đọc thư.
Nửa tiếng sau, đầu cuối đã tắt suốt ba ngày của Tế Tu cuối cùng cũng mở máy, gửi tin nhắn cho Lý Phá Tinh.
“Anh Tinh.”
Giây phút nhìn thấy hai từ này, đầu ngón tay Lý Phá Tinh run lên, đôi mắt nóng rực, như thể sắp rơi nước mắt. Hắn gọi cho Tế Tu, nhưng lại bị từ chối.
Tế Tu nhanh chóng gửi một tin nhắn khác: “Anh Tinh, xin lỗi, bây giờ em không tiện nghe điện.”
Lý Phá Tinh cũng gửi tin cho y: “Em đang ở đâu, tại sao không tiện nghe điện? Anh muốn gặp em, ngay bây giờ.”
“Xin lỗi anh Tinh, em đang ở một nơi rất xa, không thể quay về.”
“Rốt cuộc em đang làm sao vậy?! Mẹ nó có phải em không hiểu lời anh nói không, anh nói anh muốn gặp em ngay bây giờ, anh muốn gặp em ngay bây giờ! Có phải em đã gặp chuyện gì rồi không?! Mẹ nó em đừng giấu anh!”
Lý Phá Tinh run rẩy, trong đầu hiện lên vô số suy đoán.
Tế Tu đã gặp chuyện, có lẽ là chuyện rất nghiêm trọng, có phải em ấy bị bệnh hay đang bị bắt cóc không, em ấy đắc tội với ai sao?
Lý Phá Tinh sợ run lên, mắt nhòe đi, hắn mở to mắt, chậm chạp gõ chữ: “Tiểu Tu, em để anh nhìn thấy em được không, em cho anh biết em vẫn ổn được không, Tiểu Tu, xin em…”
Bên kia yên tĩnh một lúc, sau đó nói: “Anh Tinh, chờ em một lúc, em gọi video cho anh.”
Lý Phá Tinh đặt đầu cuối xuống, ngơ ngác ngồi trong quán cà phê chờ hai tiếng đồng hồ.
Cuối cùng, Tế Tu cũng gọi video tới.
Lý Phá Tinh nhìn màn hình, đầu ngón tay run run ấn nhận điện.
Tín hiệu không tốt lắm, ban đầu màn hình tối đen, sau đó mới hiện lên khuôn mặt Tiểu Tu.
Tới khi nhìn thấy Tế Tu, Lý Phá Tinh mới biết mình gần như quên thở suốt một phút đồng hồ, giờ mới thở từng ngụm lớn, mắt ửng đỏ.
Tiểu Tu không sao.
Cảm ơn trời đất.
Tiểu Tu mặc một bộ vest đen tuyền, đứng trên một con phố xa lạ, trông em ấy có vẻ rất khỏe mạnh, rất tỉnh táo, rất đẹp trai.
“Em ở khu A.” Tiểu Tu hỏi: “Anh Tinh đã ký giấy chưa?”
Lý Phá Tinh nghe vậy, đột nhiên cảm giác như bị một thùng nước đá trút xuống từ đầu tới chân. Suýt nữa hắn đã quên mất…Tiểu Tu muốn ly hôn với mình.
“Sao, sao cơ? Tại sao lại phải ly hôn? Em làm gì ở khu a?”
Tế Tu: “Xin lỗi anh Tinh, em không thể nói được.”
Lý Phá Tinh bỗng nghĩ đến điều gì, chậm chạp chớp mắt, hỏi: “Có phải em… Gia nhập viện nghiên cứu cơ mật quốc gia không?”
Tế Tu sửng sốt, không nói gì. Lý Phá Tinh xem như y đang thầm khẳng định.
“Vậy bao giờ em về, anh chờ em.”
Tế Tu lắc đầu, khẽ nói: “…Xin lỗi anh Tinh, em không biết, có lẽ em sẽ mãi mãi không quay về.”
…Có lẽ mãi mãi không quay về?
Lý Phá Tinh ngơ ngác nhìn Tế Tu trong màn hình. Tiểu Tu khiến hắn lo lắng muốn chết, mong nhớ phát điên, giờ đang ở bên kia màn hình, dùng giọng điệu bình thản, gương mặt bình thản mà nói rằng:
Có lẽ em sẽ mãi mãi không quay về.
Lý Phá Tinh im lặng một lát, nhếch môi: “Chính ra em còn thành thật, trước lúc đi bố anh nói sẽ mau chóng trở về, nhưng em thì nói thẳng, có lẽ mãi mãi không quay về.”
Tế Tu rũ mắt: “Xin lỗi, anh Tinh.”
Lý Phá Tinh cười xùy: “Em chỉ biết nói xin lỗi sao? Con chúng ta thì sao, em có nghĩ con chúng ta sẽ thế nào không?”
Mắt Tế Tu lóe lên: “Anh Tinh, nửa tháng trước bệnh viện đế quốc Đệ Nhất khu A vừa thực hiện phương pháp phá thai kiểu mới, cực kỳ an toàn, tuy chi phí đắt đỏ, nhưng cho dù là nam Omega cũng không cần sợ tỷ lệ tử vong cao, hiện nay bệnh viện đã thực hiện gần năm trăm ca phẫu thuật, chưa từng thất bại.”
Rốt cuộc, tim Lý Phá Tinh cũng chìm sâu trong hố băng. Hắn nhắm mắt lại, sau đó chầm chậm mở ra.
“Tế Tu, sau khi ký đơn ly dị, tôi sẽ phá thai. Nhưng tôi không cần tài sản của cậu, mặt khác, bất kể cậu có quay về hay không, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lý Phá Tinh cầm bút, ký vào đơn ly dị ngay trước mặt Tế Tu, sau đó kết thúc video.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Tại phòng thí nghiệm dưới tầng ngầm khu K.
Đây là nơi Tế Tu tiến hành thí nghiệm và xây dựng phần mềm giải phẫu mô phỏng ba năm trước.
Tế Tu khó nhọc bước ra khỏi buồng giả lập.
Ban nãy, y gọi video với anh Tinh, là thông qua phần mềm giả lập.
Y mệt mỏi quá.
Y rất muốn ôm anh Tinh.
Y thực sự không muốn rời khỏi anh Tinh một chút nào.
Tế Tu bỗng ho dữ dội, y che miệng lại, một lát sau, y nhìn thấy bàn tay gầy gò khô quắt của mình dính đầy máu.
Y chợt nở nụ cười.
Nhưng biết làm sao đây, ngay cả y cũng không biết mình còn sống được thêm bao nhiêu ngày nữa.
Khi ở trong phòng vệ sinh, y đã định tự sát.
Thuốc thử nghiệm được y mua trong phố đen để chiết xuất làm vài thí nghiệm, nhưng vì là thuốc bị cấm sử dụng, cho nên y không dám để ở phòng thí nghiệm mà mang theo người.
Y nhìn tuổi tác liên tục tăng lên, rốt cuộc vẫn không muốn chết già.
Chết già thì thê thảm quá rồi, tới lúc đó, dù anh Tinh có thấy thi thể của y, chưa chắc đã nhận ra y.
Y chỉ muốn chết khi không quá già mà thôi, không ngờ lại cứu sống bản thân một mạng.
Tế Tu quay đầu, tấm thủy tinh bên cảnh phản chiếu mờ mờ hình dáng y.
Y lại già thêm một chút, bây giờ nom như người bảy, tám chục tuổi.
Y già nua, xấu xí, rách nát, gầy yếu.
Đã vậy, còn mù một mắt.
Xế chiều y làm thí nghiệm xảy ra ngoài ý muốn, nổ tung, tổn thương mắt phải của y.
Lại thêm vài ngày nữa, chờ vết thương lành dần.
Tròng mắt y sẽ lộn hẳn lại, chỉ còn màu xám trắng, chẳng khác gì con zombie một mắt, chưa kể đến vết sẹo dữ tợn xấu xí ở một phần tư gương mắt.
Y thầm nghĩ, kể cả còn sống thì sao chứ.
Dáng vẻ này, ngay đến y còn ghét bỏ. Nếu anh Tinh thấy y, e là sẽ ghê tởm đến mức nôn hết cơm trong bụng. Chẳng thà để anh Tinh không gặp lại y, để trước khi chết y còn có thể an ủi mình rằng, khi còn sống, y vẫn được anh Tinh yêu.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
“Tinh Tinh, sao con về đây? Con không đi học à?” Bạch Man Man nghe thấy tiếng động, ngó ra từ phòng bếp.
“Tâm trạng con không tốt nên xin nghỉ, con muốn nghỉ ngơi.”
“Sao tâm trạng không tốt?”
“Mẹ ơi, con đói quá, nấu xong cơm gọi con ha.”
Lý Phá Tinh vào nhà, chợt thấy bức ảnh gia đình trên bàn. Bố hắn mặc quân trang, ôm hắn nở nụ cười.
Lý Phá Tinh thu mắt.
…Ha.
Hắn và Bạch Man Man thật đúng là mẹ con, Alpha của mình đều bỏ rơi vợ con, hy sinh quên mình vì tổ quốc.
Bạch Man Man nhanh chóng làm cơm, chợt nghe tiếng rên rỉ khổ sở và tiếng rơi vỡ từ phòng Lý Phá Tinh truyền đến.
Bạch Man Man hốt hoảng đi đến phòng Lý Phá Tinh, tới cửa, bà chợt nhận ra điều gì.
Bà đứng trước cửa khoảng nửa giờ, mãi tới khi bên trong yên tĩnh, bà mới đẩy cửa vào.
Lý Phá Tinh thất thần nằm trên giường. Trán và cổ hắn đẫm mồ hôi, áo phông màu xanh nhạt cũng ướt nhẹp. Ga giường nhàu nhĩ, rất nhiều đồ vật rơi vỡ dưới đất.
Môi Lý Phá Tinh bị hắn cắn chảy máu, hắn ngơ ngác nhìn trần nhà, vừa tuyệt vọng lại bất lực.
…Hắn vừa tự chịu đựng một cơn nhiệt phát tình.
“Tinh Tinh…” Bạch Man Man đau lòng sắp khóc: “Alpha của con đâu?”
Vừa chịu đau đớn, cho nên Lý Phá Tinh chưa tỉnh táo lại. Trong đầu hắn không ngừng hồi tưởng những lời Tế Tu từng nói:
“Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, anh chỉ cần nói anh cần em, em sẽđến bên anh. Che chở cho anh, không để bất cứ ai tổn thương anh.”
…Che chở cái cục kít.
Đệt.
Lại là một tên nói không giữ lời.
“Tinh Tinh… Alpha của con đâu?” Bạch Man Man khàn giọng hỏi.
Lý Phá Tinh ngồi dậy, nhổ một phát toàn máu, thậm chí hắn cảm giác mình còn nhổ ra ít thịt vụn.
Hắn xé giấy, lau lau miệng, bật cười: “Chết rồi.”
Bạch Man Man sửng sốt, cúi đầu lau nước mắt. Tại sao hai mẹ con bọn họ lại số khổ như vậy chứ.
Lý Phá Tinh: “Mẹ, mai mẹ đi phá thai với con đi.”
Bạch Man Man lắc đầu: “Nếu con chết trên bàn mổ, mẹ cũng không sống được.”
Lý Phá Tinh thuật lại lời Tế Tu nói với Bạch Man Man, khen bệnh viện đế quốc Đệ nhất khu a như hoa nở.
Bạch Man Man: “Kỹ thuật tốt vậy sao?”
Lý Phá Tinh gật đầu.
Bạch Man Man: “Bao nhiêu tiền?”
Lý Phá Tinh cúi đầu, tra trên đầu cuối: “Hơn ba triệu, không sao con có tiền, Tế Tu cho con —“
Đệt.
Lý Phá Tinh mặt không cảm xúc ngẩng đầu lên.
…Hắn không cần tiền.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Editor chỉ đăng trên Parkyoosu, chỗ khác là cop trộm nghen.
Năm năm sau.
“Lý Vũ Trụ! Con lăn ra đây cho bố!” Lý Phá Tinh tay cầm quần đùi hoa của mình, tức giận quát.
Lý Vũ Trụ chậm rề rề nhích đến, chột dạ hỏi: “Bố gọi con làm chi.”
Lý Phá Tinh vừa thấy khuôn mặt của Vũ Trụ liền mềm lòng, suýt không giữ được vẻ tức giận. Hắn thở dài, nghiến răng nghiến lợi: “Quần đùi của ông tại sao lại có lỗ thủng thế này?!”
Lý Vũ Trụ: “…Trên đó có hoa hồng.”
Lý Phá Tinh: “Thế thì sao?”
Lý Vũ Trụ gãi đầu, cười hihi: “Hôm nay là thất tịch mà, con cắt hoa xuống tặng cho Tiểu Mỹ cùng bàn rồi.”
Lý Phá Tinh hít sâu một hơi: “…Con cắt bốn cái lỗ.”
Lý Vũ Trụ cúi đầu, hơi xí hổ: “Lớp bọn con có bốn bạn gái xinh xắn lận.”
Lý Phá Tinh giận tới mức vứt toẹt cái quần đùi trong tay xuống.
“Bố ơi! Xin bố bớt giận, con đi mua kem cho bố ngay đây!!!” Lý Vũ Trụ nói xong, chạy vèo ra ngoài cổng. Nhóc đi ngang qua một con hẻm, vô tình nghe thấy giọng nói bên trong.
“Lý Vũ Trụ thật quá đáng, tại sao cậu có thể tặng nhiều hoa hồng như thế!”
“Đúng! Lý Vũ Trụ, tại sao cậu lại thế!”
“Sau này tớ không chơi với cậu nữa!”
“Lý Vũ Trụ, ngày mai tớ mang kẹo hoa quả đi không chia cho cậu nữa!”
Có người đang nhắc đến tên nhóc, Lý Vũ Trụ liền lặng lẽ thò đầu vào xem. Nhóc giật mình trợn to mắt, thấy Tiểu Mỹ Tiểu Kim Lỵ Lỵ Vân Vân mà nhóc tặng hoa buổi sáng đang úp sọt một bé trai.
Cậu bé bị vây quanh, coi sao mà đáng thương, nhỏ yếu lại bất lực.
Mà cậu bé kia… Trông giống ơi là giống nhóc.
Lý Vũ Trụ chưa đánh nhau với con gái bao giờ, huống chi là bốn cô một lúc… Nhóc đánh không lại.
Lý Vũ Trụ không còn cách nào khác ngoài xông lên, hô to “Chuyện không liên quan đến cậu ấy, có gì cứ nhằm vào tớ đây!”
Bốn cô bé kinh ngạc: Tại sao lại có hai Lý Vũ Trụ?
Tranh thủ các bé gái không kịp phản ứng, Lý Vũ Trụ kéo tay cậu bé kia bỏ chạy.
Lý Vũ Trụ dắt cậu bé chạy một đường mới cắt đuôi được mấy bé gái kia.
Lý Vũ Trụ ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, mấy cậu ấy nhận nhầm người.”
Cậu bé kia nhìn Lý Vũ Trụ không chợp mắt.
Lý Vũ Trụ nhận ra tuy cậu bé rất giống nhóc, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy ngoại hình của cậu bé còn tinh xảo đẹp đẽ hơn nhóc một tí.
Lông mi cậu ấy dài ơi là dài, đã vậy còn trắng hơn mình.
Cậu ấy đẹp quá đi mất, cứ như búp bê ấy.
Mặt Lý Vũ Trụ bỗng đỏ lên, nhóc moi một thứ từ trong túi ra, đặt lên tay cậu bé: “Mình cắt bông hồng này trên áo sơ mi của bố mình, tặng cho cậu đó!”