Giả Cán Bộ

chương 268: gọi nhiều

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai chiếc xe Audi và Phú Khang, một trước một sau đến khách sạn cửa ra vào Hợp Thành Phúc.

Khách sạn Hợp Thành Phúc rất gần trọng địa cơ quan Tỉnh ủy ủy ban tỉnh, bối cảnh tự nhiên không tầm thường, là phú thương Hongkong Lí Gia Đình một tay làm lên, khách sạn cấp năm sao, kiến trúc vô cùng tráng lệ.

Tại thập niên , một cửa hàng cấp năm sao như vậy ở bên trong khu đất liền, vẫn tương đối hiếm thấy, cho nên, cái khách sạn Hợp Thành Phúc này có thể nói chính là một trong nhưng kiến trúc tiêu chuẩn của thành phố Tử Kim.

Tỉnh ủy ủy ban tỉnh không ít lần mở yến hội mời khách, đều thích đến khách sạn Hợp Thành Phúc, thoáng thể nghiệm một tý cái gọi là phục vụ của cửa hàng cấp năm sao, làm như vậy, thời điểm người vùng duyên hải đến khảo sát, vào ở khách sạn này, cũng không đến mức bị cười là người đất liền nhà quê.

Dương Tử Hiên xuống xe, đóng cửa xe lại, ngẩng đầu nhìn mặt tiền của khách sạn Hợp Thành Phúc, khách sạn như vậy, mặc dù đặt tới thế kỷ mới, cấp bậc cũng rất không tệ, xem ra lần này Lưu Thiên Phương đã chi vốn rất ác.

Nhưng Dương Tử Hiên vẫn chưa biết, Lưu Thiên Phương này rốt cuộc là muốn hối lộ hay là có dụng tâm kín đáo gì khác.

Ban Kỷ Luật Thanh tra là cán bộ nghành riêng biệt, bản thân một thương nhân không phải đảng viên, sẽ rất khó liên lạc gì đó cùng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cái này lại làm cho Dương Tử Hiên có chút nghi hoặc, không biết vì cái gì mà Lưu Thiên Phương coi trọng mình như thế?

"Đúng rồi, vẫn không biết lãnh đạo của ngài tên gì?" Lưu Thiên Phương xuống Audi, về sau liền cực kỳ nhiệt tình đi tới.

"Tôi cũng là họ Dương, anh cứ kêu tôi là Dương Nhật Thường." Dương Tử Hiên không muốn trước để lộ tên thật của mình ra ngoài.

"Như vậy sao được, ngài đúng là một lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, ngài đã nói mình là chủ nhiệm Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tôi xin gọi ngài Dương chủ nhiệm." Lưu Thiên Phương bơi lội lâu trên mặt trận kinh doanh, cũng luyện ra được một thân tài năng ăn nói khéo léo.

"Dương chủ nhiệm, chúng ta đi vào ngồi trước một chút đã, lái xe ngài cũng đi cùng luôn."

Lưu Bất Khắc lo lắng, không muốn để cho Dương Tử Hiên một mình đi vào, cho dù Lưu Thiên Phương không mời hắn, hắn cũng muốn đi theo đi vào, bảo vệ an toàn cho Dương Tử Hiên.

"Chỉ sợ tôi đây là người thô kệch, chưa bao giò đi đến khách sạn xịn như vậy, chỉ sợ đến lúc đó sẽ làm cho ông chủ Lưu mất mặt thôi." Lưu Bất Khắc cười cười trêu chọc.

"Nhìn ngài nói kìa, ngài đúng là người thường xuyên đi theo Dương chủ nhiệm xã giao, kiến thức khẳng định phải rộng lớn hơn rất nhiều so với tôi, một tiểu thương nhân thấp bé này."

Lưu Thiên Phương vỗ mông ngựa tâng bốc Lưu Bất Khắc nhiệt tình, Lưu Thiên Phương cũng biết, làm tốt quan hệ cùng cận thần bên người lãnh đạo là cực kỳ quan trọng.

Ba người cùng đi vào khách sạn cửa lớn Hợp Thành Phúc, sớm đã có phục vụ viên đón chào.

"Đến hỏi mấy người quản lý kinh doanh các cậu, xem phòng hạng một hiện tại đã đầy hay chưa, nếu như chưa đầy, tôi muốn một cái."

Lưu Thiên Phương ưỡn eo phân phó nhân viên tạp vụ, một bộ tư thế ông chủ lớn, Dương Tử Hiên cùng Lưu Bất Khắc đứng ở phía sau hắn, chỉ biết nhìn nhau cười một tiếng.

"Lưu tiên sinh, phòng hạng một còn có hai cái, mời đi theo tôi." Phục vụ viên cũng quen biết Lưu Thiên Phương, Lưu Thiên Phương luôn luôn ở chỗ này mở tiệc chiêu đãi cán bộ và khách nhân, cho nên rất nhiều phục vụ viên đều quen biết hắn.

Một đoàn người đi tới một căn phòng tương đối rộng rãi, lắp đặt thiết bị tinh xảo, Dương Tử Hiên nhìn thấy một cái sô pha, liền đi đến ngồi xuống, Lưu Bất Khắc thì nhìn quanh bốn phía, cẩn thận tránh để vấn đề phát sinh.

"Dương chủ nhiệm, các ngài cứ gọi món ăn trước, thích ăn gì cứ gọi cái đó, tôi đi ra ngoài gọi điện thoại cho bạn bè của tôi, để cho hắn tới, lần này là hắn muốn tìm cậu có chút việc."

Lưu Thiên Phương phân phát một cái menu cho Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc, Dương Tử Hiên cũng không khách khí cái gì, trực tiếp tiếp nhận menu gọi đồ.

...

"Hứa sở, bây giờ ngài đang ở ở đâu, hôm nay tôi đã cắm điểm ở ngoài cửa lớn cơ quan Tỉnh ủy cả một ngày trời đó, tuy không tìm được Dương Tử Hiên, nhưng cuối cùng lại đụng vào một người Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh."

Lưu Thiên Phương đi ra khỏi phòng, về sau, lập tức bấm một cái mã số, trong giọng nói có sự hưng phấn không đè nén được.

"Tôi bảo cậu tìm Dương Tử Hiên cơ mà, hiện tại bản án của tôi là Dương Tử Hiên chủ quản, cậu tìm những nhân viên thượng vàng hạ cám Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh kia không dùng được gì, tôi đã nói với cậu rồi."

"Chuyện của tôi, không phải là một nhân viên công tác bình thường ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hoặc là một người cán sự bình thường có thể gây trở ngại đến việc điều tra!”

“Đây là chuyện đã xác định nghiêm tra trên hội nghị thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cho nên, chỉ có số ít người mới có thể có quyền lực ảnh hưởng đến kết quả điều tra."

"Không phải đã nói rồi sao, nếu cậu tùy tiện kéo một nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh là có thể hoàn thành công việc, nếu quả thật có thể dễ dàng như vậy, tôi còn cần cậu đi tìm Dương Tử Hiên làm gì?”

“Tôi ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên kia cũng có bạn bè, nhưng chức vị rất thấp, căn bản không quản được công việc gì, hôm nay Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tổ chức hội nghị thường ủy, đã xác định muốn điều tra chuyện của tôi rồi, cũng là nhờ hắn truyền tin cho tôi đấy!"

"Nhưng hắn không thể làm được gì hết, chỉ có thể nói cho tôi biết, chuyện này là do tân nhiệm thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, phó cục trưởng sở giám sát Dương Tử Hiên tự mình phụ trách, chỉ có Dương Tử Hiên mới có thể tiến hành khống chế và áp chế đối với cả quá trình điều tra."

Trong đầu kia điện thoại, Hứa sở có chút không nhịn được, Lưu Thiên Phương này thật sự là đồ vô dụng, bình thường nhìn hắn rất khôn khéo, cho nên cũng rất chiếu cố hắn.

Ai ngờ bảo hắn đi đến cửa ra vào Tỉnh ủy đợi một người, đợi một chiếc xe, một công việc nhỏ như vậy cũng làm không xong.

Cầm điện thoại di động, Lưu Thiên Phương bị Hứa sở lời nói khiến cho đầu óc choáng váng, trong nội tâm thầm oán Hứa sở một câu.

Choáng, bố mày ở cửa ra vào Tỉnh ủy ăn bánh mì sữa bò cắm điểm một ngày, không có công lao cũng cũng có khổ lao, không nghĩ tới, người đã tìm tới rồi, còn bị mày mắng.

Oán thầm thì oán thầm, Lưu Thiên Phương vẫn biết, nếu như không có Hứa sở, sẽ không có công ty kiến trúc Thiên Phương ngày nay, cũng sẽ không có thành tựu ngày hôm nay của Lưu Thiên Phương hắn, Hứa sở cuối cùng vẫn là áo cơm cha mẹ của hắn, hắn vẫn phải từ từ hầu hạ.

"Hứa sở, ngài hãy nghe tôi nói hết đã, người tôi tìm đến này, bề ngoài giống như cũng không phải là nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bình thường, hắn có tài xế của mình, cũng có xe riêng của mình!”

“Tuy nhiên xe riêng là một cỗ Phú Khang hạng hai, nhưng ít nhất cũng nói rõ ràng, hắn là một lãnh đạo không nhỏ không lớn, hơn nữa, hắn còn nói hắn là chủ nhiệm nào đó ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cái chức chủ nhiệm này, luôn luôn có quyền quản chuyện của ngài đi à nha."

Lưu Thiên Phương cười cười giải thích.

Xe riêng? Có lái xe?

Hứa sở hơi sững sờ, có xe riêng không nhất định là lãnh đạo, dù sao, bên trong văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra cũng không thiếu xe nhàn rỗi, rất nhiều nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bình thường đều là đi xe riêng.

Nhưng có thêm lái xe, hơn phân nửa chính là một lãnh đạo nhỏ, bởi vì không có cán bộ bình thường nào dám nhận thêm người lái xe tại đại viện Tỉnh ủy.

Mặc dù là lái xe tư nhân, cũng là cán bộ có cấp bậc nhất định, mới dám sử dụng.

"Người này là ai? Cậu đã hỏi chưa? Phòng một kiểm tra kỷ luật giám sát hay là phòng hai kiểm tra kỷ luật giám sát vậy?" Hứa sở cái này trấn định xuống dưới, tỉnh táo hỏi.

"Cái này….tôi vẫn chưa hỏi, hắn cũng không nói, tôi nói Hứa sở này, không phải ngài muốn sang đây xem xét trước sao, cứ gặp người ta đã.”

“Nói thế nào thì người ta cũng là một tiểu lãnh đạo, vấn đề bản án của ngài, nói không chừng là chuyện hắn có thể giải quyết, ngài ngẫm lại, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh có bao nhiêu người chủ nhiệm, những chủ nhiệm này đều là cúi đầu không thấy, ngẩng đầu không thưa, giữa bọn họ luôn có giao tình, để cho chủ nhiệm này giúp cậu nói một chút, nói không chừng lại có thể thành công." Lưu Thiên Phương tận tình khuyên bảo.

Hứa sở suy nghĩ một chút, Lưu Thiên Phương này nói cũng rất có đạo lý, chủ nhiệm, tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không ít người đều là cấp phó sở, cấp bậc cũng không tính toán là thấp, nói không chừng người ta thật đúng là có thể giúp đỡ.

"Vậy được rồi, hiện tại tôi sẽ lập tức chạy qua đó, cậu ổn định chủ nhiệm kia trước, tốt nhất là có thể từ trong miệng hắn móc ra một ít tin tức hữu dụng, ví dụ như hắn là chủ nhiệm nào, thích gì, có biết công việc sở quốc thổ gần đây bị phong tin tức tố cáo kia đưa lên hay không, những việc này, cậu thuần thục hơn so với tôi, cũng không cần tôi dạy cho cậu nữa chứ?." Hứa sở hạ giọng nói trong điện thoại.

"Cái này thì tôi hiểu được, tôi sẽ tận lực móc ra một ít gì đó từ trong miệng hắn."

"Dọa một người đàn ông, đơn giản là ba dạng mà thôi: hoặc là ăn hoặc là cầm hoặc là bắn!"

Lưu Thiên Phương đóng điện thoại di động lại, cười hắc hắc một tiếng, một lần nữa đi vào phòng.

Trong phòng lại là một phen cảnh tượng rất khác, hai người Dương Tử Hiên và Lưu Bất Khắc liên thủ chọn hơn mười món đồ ăn, cả bàn đầy tràn, Dương Tử Hiên không có ý định giữ chút tiền nào cho Lưu Thiên Phương.

Với tư cách cán bộ kiểm tra kỷ luật, Dương Tử Hiên biết rõ, ăn và tiền là hai chuyện khác nhau, ăn nhiều thì không sao, không phải ăn uống khoản chi tiêu công, cũng không ai dám cầm ăn một bữa cơm ra mà nói công việc.

Mặc dù là đối với Lưu Thiên Phương, loại ông chủ nổi danh nghành kiến trúc, một ngày kiếm hàng đống tiền mà nói, một bữa cơm như vậy sẽ không làm cho hắn xuất huyết nhiều, nhưng tại khách sạn Hợp Thành Phúc, một khách sạn cấp năm sao như vậy chọn nhiều món ăn như thế, ít nhất cũng sẽ làm cho túi tiền Lưu Thiên Phương triệt để khô quắt trong chốc lát.

"Cục trưởng, chúng ta chọn nhiều đồ ăn như vậy, cậu nói xem, chuyện này có thể làm cho Lưu Thiên Phương hoảng sợ, đến lúc dọa hắn chạy, há không phải là chúng ta sẽ tự mình tính tiền, thiệt thòi quá đi?" Lưu Bất Khắc vẫn có chút lo lắng.

Tuy thoáng trêu đùa loại phú hào vi phú bất nhân (làm giàu thì thường không có nhân đức) Lưu Thiên Phương này một tý, trong lòng luôn cảm thấy rất có ý tứ nhưng Lưu Bất Khắc không giàu.

Dương Tử Hiên tự mình lấy thêm một chén canh thịt, dứt khoát uống hết một chén, mới vừa cười vừa nói: "Cái này sau, lão Lưu, anh hoàn toàn không cần lo lắng, bây giờ là hắn có chuyện cầu tôi, hắn có thể cắm điểm ở cửa ra vào Tỉnh ủy cả ngày, là vì chờ tôi, chút tiền như vậy, khẳng định là hắn cam lòng tiêu."

Đi vào phòng xong, về sau, Lưu Thiên Phương quả thật cũng bị một bàn lớn hơn mười bàn món chính hù dọa.

"Lưu tổng, không phải là anh cảm thấy tôi chọn quá nhiều đồ ăn đấy chứ?" Khóe mắt Dương Tử Hiên không thèm liếc nhìn Lưu Thiên Phương một cái, vừa ăn vừa hỏi.

Lưu Thiên Phương lặng yên khép lại cửa phòng lại, trên mặt cố nặn ra một tia dáng tươi cười khó coi, nói: "Dương chủ nhiệm, ngài nói gì vậy, cậu gọi nhiều món ăn như vậy, đây là để mắt đến Lưu mỗ tôi, có thể mời lãnh đạo lớn như ngài đến ăn cơm, là vinh hạnh cho Lưu mỗ tôi."

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Kỳ thật, nhiều món ăn như vậy, xác thực là tôi cũng ăn không vô."

Cánh tay Lưu Thiên Phương sờ vào trong túi tiền của mình, liếc liếc giá tiền trên menu bên cạnh, sắc mặt hơi đổi, hôm nay xác thực là không mang đủ tiền mặt, cậu ăn không vô, còn gọi nhiều như vậy làm gì, Lưu Thiên Phương có chút xúc động muốn phát điên rồi, may mắn hắn và người khách sạn Hợp Thành Phúc quen thuộc với nhau, có thể ký sổ.

"Tôi chỉ chứng kiến tên đồ ăn trên menu rất thú vị, cho nên mói gọi nhiều, thử từng món đồ ăn."

Lưu Thiên Phương cố nén tức giận trong nội tâm, vừa cười vừa nói: "Bạn bè của tôi sẽ tới đây rất nhanh, Dương chủ nhiệm là người thuộc phòng nào ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh vậy? Gần đây có phải là đã thu được một phong thư mang tin tức tố giác về sở quốc thổ bên kia?"

Dương Tử Hiên đang uống canh hạt sen, động tác trên tay bỗng nhiên ngừng lại, có chút nghi hoặc nhìn Lưu Thiên Phương.

Lưu Thiên Phương này là tổng giám đốc công ty kiến trúc mới nổi danh, làm sao lại quan tâm đến một phong tin tức tố giác đưa đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh?

Hơn nữa, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh thu được tin tức tố giác, ngoại trừ đưa ra trên hội nghị thường ủy Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, chưa từng tiết lộ ra ngoài, Lưu Thiên Phương này biết chuyện từ đâu đây?

Phải biết rằng, bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Trương Luân đã sớm nói, chuyện này phải cực kỳ thận trọng, không thể mở rộng đả kích ra bên ngoài.

"Lưu tổng từ đâu mà lại biết rõ tin tức này vậy?" Dương Tử Hiên bất động thanh sắc hỏi.

"Cái này sao, cái này..." Lưu Thiên có chút ít lúng túng.

"Tôi cũng chỉ nghe một người bạn nói, cho nên mới hỏi một chút, nếu như Dương chủ nhiệm ngài cảm thấy rất khó trả lời, có thể lựa chọn không trả lời."

Dương Tử Hiên nhếch khóe miệng, cười một tiếng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vừa cười vừa nói: "Lưu tổng, người bạn bè này cũng là người thuộc sở quốc thổ hay sao?"

"Hắn là người của sở quốc thổ." Lưu Thiên Phương vội vàng gật gật đầu.

Dương Tử Hiên liền tiêu tan nghi ngờ rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Thiên Phương, nói: "Cái này, Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta đã thu được cái tin tức tố giác này, thứ cho tôi không thể trả lời Lưu tổng anh, dù sao cái này cũng liên quan đến yêu cầu giữ bí mật tính, chắc anh cũng có thể hiểu được."

"Hiểu rồi, hiểu rồi!" Lưu Thiên Phương nói vậy nhưng trong lòng lại có chút ít khinh thường, còn giữ bí mật cái gì nữa, tôi đã biết rồi, bí mật cái chim à.

"Chỉ là, tôi hi vọng Lưu tổng biết rõ, chuyện tố giác tin tức này, ngàn vạn lần không được lộ ra ngoài, bằng không thì, nếu như phát sinh ra cái hậu quả gì ngoài ý muốn, anh phải gánh chịu tất cả trách nhiệm liên quan!"

Ánh mắt Dương Tử Hiên lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lưu Thiên Phương.

Lưu Thiên Phương bị Dương Tử Hiên ngôn ngữ làm cho càng hoảng sợ hơn, vội khoát khoát tay, nói: "Không biết, tôi sẽ tuyệt đối không tuyên bố chút nào với người bên ngoài."

Bưng nửa chén rượu lên, Dương Tử Hiên đứng dậy, đi đến bên người Lưu Thiên Phương, đột nhiên cười một tiếng quỷ dị, nói: "Tôi tin tưởng lão Lưu anh cũng có thể là người làm ăn an phận thủ thường, công việc trên quan trường, tốt nhất là anh không lẫn vào quá nhiều, đây không phải là chỗ để một người làm ăn như anh có thể chơi đùa."

Trên trán Lưu Thiên Phương tràn đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt, thất hồn lạc phách, miễn cưỡng nặn ra vẻ tươi cười, nói: "Nhìn Dương chủ nhiệm ngài nói kia, tôi một người làm ăn, lẫn vào công việc trên quan trường làm gì?"

Dương Tử Hiên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Lưu tổng có giác ngộ như vậy chính là tốt nhất, bằng không thì, nếu thật sự lẫn vào, cho dù gia nghiệp Lưu tổng anh lớn đến mấy, cũng sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt."

Lưu Thiên Phương liếm liếm môi khô khốc, nhìn về phía Dương Tử Hiên, ánh mắt có chút ngây ngốc, đây là lần đầu tiên hắn bị một quan viên còn trẻ như vậy, làm cho đổ mồ hôi lạnh.

Lưu Thiên Phương cũng không phải là chưa từng ăn cơm cùng quan lớn cấp chính sảnh, cũng đã chứng kiến một ít quan lớn cấp phó bộ, nhưng uy áp bọn hắn tạo cho Lưu Thiên Phương hắn, còn không bằng uy áp người trẻ tuổi trước mắt kia cho phát ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio