Giả Cán Bộ

chương 342: phục kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thành phố Tử Kim là thành phố lớn, xí nghiệp nhà nước mọc lên san sát như rừng, thực tế là dùng xí nghiệp công nghiệp nặng nhà nước chiếm đa số.

Trung ương ra tay, đặt Nhậm Đoàn ở vị trí bí thư thị ủy thành phố Tử Kim này, cũng là muốn lại để cho Nhậm Đoàn, nhân tài cải cách kinh tế cấp tiến này có thể phần đông mở một đầu đường ra thật tốt cho thành phố Tử Kim, có thể để cho phần đông xí nghiệp nhà nước Tử Kim bị lỗ vốn tổn hại đi đến một con đường thích hợp cho mình phát triển, có thể dùng lực lớn đẩy mạnh cải cách thể chế xí nghiệp nhà nước.

Cho nên, Nhậm Đoàn dùng lực lớn đẩy mạnh cải cách xí nghiệp quốc hữu, là phù hợp với ý đồ của trung ương, cũng phù hợp với ý đồ phát triển con đường làm quan của bản thân hắn.

Nhậm Đoàn còn trẻ, đã nhậm chức người cầm lái thành thị cấp phó tỉnh, cả quốc gia này chỉ có vẹn vẹn vài chục nơi, chỉ cần có thể làm ra chiến tích điểm sáng tại Tử Kim, tiếp tục tiến bộ lên chức là chuyện tất nhiên.

Mà Chu Trì Khôn từ chủ tịch tỉnh Lỗ Đông sang La Phù nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy, thời điểm tại Lỗ Đông, lấy thủ đoạn làm kinh tế mạnh mẽ, cứng rắn để nổi danh, ý kiến thay đổi chế độ xã hội này của Nhậm Đoàn, khẳng định cũng phù hợp với ý đồ chính trị và ý đồ kinh tế của Chu Trì Khôn, phổ biến tại toàn bộ tỉnh, khẳng định cũng là chuyện sớm hay muộn.

Mà với tư cách một khâu thay đổi chế độ xã hội trong xí nghiệp nhà nước, cải cách các cửa hàng nhà nước cũng là xu thế tất nhiên.

Dựa theo kế hoạch buôn bán của Dương Tử Hiên, vốn là muốn ở bên trong thay đổi chế độ xã hội cửa hàng nhà nước, thừa cơ bơm một ít tiền vào cửa hàng nhà nước có tiềm lực phát triển, lỗ lã ít, dùng cái này để tiến vào khối cửa hàng nhà nước.

Dù sao, trụ cột cửa hàng nhà nước tại quần chúng thành phố Tử Kim có lẽ là cực kỳ hùng hậu, lực điều khiển của đơn vị quốc gia cũng không tệ lắm, cơ sở thị trường cũng rất vững chắc.

Bởi vậy, Dương Tử Hiên không muốn quá cương cùng với mấy cửa hàng nhà nước lớn thành phố Tử Kim nhất này.

Dù sao, nếu như Dương Tử Hiên thật sự muốn có thể bơm tiền vào tại thời điểm bốn cửa hàng bách hóa lớn thay đổi chế độ xã hội, khẳng định cũng phải làm tốt quan hệ với đám người quản lí này, không loại trừ khả năng đến lúc đó bọn hắn sẽ cự tuyệt chuyện Dương Tử Hiên bơm tiền.

Tuy Dương Tử Hiên có không ít thủ đoạn, có thể làm cho bọn hắn khuất phục, nhưng làm như vậy cũng quá phiền toái.

“ Đến đây, ngồi xuống đi! “

Một người ngồi ở phía ngoài cùng, thoáng nhìn Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai đang đi vào, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường.

Tô Ban Mai cũng không luống cuống, đi thẳng vào, ngồi xuống, Dương Tử Hiên thuận thế nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thể Tô Ban Mai khẽ run run.

“ Để tôi giới thiệu một chút nhé, tôi gọi Vương Đức Bình, là tổng giám đốc cửa hàng Hữu Nghị, bên cạnh tôi chính là Thuận Phong, tổng giám đốc cửa hàng Lý Đông... “ Người đàn ông ngồi ở phía ngoài cùng mở miệng đầu tiên, làm một phen tự giới thiệu.

Dương Tử Hiên thoáng đánh giá người đàn ông này một tý, rất rõ ràng, người đàn ông này chính là người cầm đầu bên trong bốn người này, nhìn khuôn mặt hắn mũi ưng thon gầy, xem xét là biết là người cực kỳ nhiều mưu kế.

Ba người khác dường như cũng coi Vương Đức Bình này như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó.

“ Tôi là Tô Ban Mai, họ Dương... “

Dương Tử Hiên dẫn đầu vươn tay về hướng Vương Đức Bình ngồi bên cạnh, nhưng Vương Đức Bình lại như không nhìn thấy, căn bản không hề muốn nắm tay cùng Dương Tử Hiên, tay Dương Tử Hiên để yên trong không khí, có vẻ hết sức xấu hổ.

Dương Tử Hiên vội ho một tiếng, thu tay trở về, trong nội tâm hắc hắc cười lạnh, Vương Đức Bình này thật đúng là kiêu ngạo, coi như là Thuộc Bình, sở trưởng sở giám sát này cũng không dám đối đãi với mình như vậy.

Xem ra Vương Đức Bình thật đúng là đã coi Tô Ban Mai như người không hề có bối cảnh, toàn bộ đều bằng may mắn mới làm Dương Ban Mai Xích lên đến mạnh như ngày hôm nay rồi.

Vương Đức Bình xem thường Tô Ban Mai, loại người xuất thân rễ cỏ này, càng không để Dương Tử Hiên vào mắt, trong mắt những người Vương Đức Bình và Lý Đông này, Dương Tử Hiên chính là người hầu bên người Tô Ban Mai thôi.

Một người hầu gã sai vặt người đầy hơi tiền ăn bám, cũng có thể bắt tay cùng chúng tôi? Đáng chê cười.

Vương Đức Bình và ba người quản lí khác nhìn Dương Tử Hiên bị xấu mặt, khóe miệng đều lộ ra một nụ cười hèn mọn.

Đầu năm nay, tư tưởng quan thương có lẽ là rất nghiêm trọng, những tên giảo hoạt tựa như Vương Đức Bình này, đều là không để Tô Ban Mai, những thương nhân dân doanh này vào mắt, đừng nói đến Dương Tử Hiên.

Tô Ban Mai không nghĩ tới chuyện Vương Đức Bình kiêu ngạo như vậy, liền nhéo nhéo tay Dương Tử Hiên, sợ Dương Tử Hiên hội tức giận.

Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm cười, nhưng cũng có một tí cảm động, Tô Ban Mai thật sự ưa thích mình, bằng không thì cũng sẽ không để ý đến cảm nhận của mình như thế.

“ Tôi mặc kệ cậu họ dê, hay là họ trâu, hôm nay tôi hẹn các người tới, ý tứ rất rõ ràng, tin tưởng trong lòng các người cũng hiểu rõ. “ Vương Đức Bình không muốn kéo dài quá nhiều thời gian cùng Dương Tử Hiên, Tô Ban Mai, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“ Tôi không rõ Vương quản lý có ý gì, thị trường thành phố Tử Kim rất lớn, tất cả mọi người là đồng nghiệp, nên hiểu rõ một chuyện, có tiền mọi người cùng nhau kiếm lợi nhuận, tại sao phải liều đến mức cậu chết tôi sống như vậy đây? “

Tuy Tô Ban Mai ở tại trước mặt Dương Tử Hiên có vẻ rất nhu nhược, nhưng trước mặt đối thủ buôn bán, lại biến thành không hề yếu kém chút nào.

“ Chúng tôi là cửa hàng quốc doanh, các người là cửa hàng tư nhân, không thể so sánh, cô không cần phải so sánh với chúng tôi! “

Vương Đức Bình lạnh lùng nói” “ Tôi đề nghị Dương Ban Mai Xích các người thành thành thật thật đình chỉ công việc tiêu thụ điều hòa, thành thành thật thật làm máy nhắn tin và điện thoại di động của các người đi. “

“ Tô tiểu thư cũng là người biết chuyện, cô cũng có thể hiểu đạo lý lòng tham không đáy sẽ biến thành thiệt thòi chứ? Không cần phải nhặt cái nhỏ, bỏ cái lớn, quá tham lam cũng không phải là cái chuyện gì tốt.”

“Hiện tại các người cơ bản đã lũng đoạn nghiệp vụ tiêu thụ máy nhắn tin tiêu thụ và điện thoại di động cả tỉnh thành, chúng tôi đều nhịn hết.”

“Nhưng các người còn muốn tiếp tục chiếm lấy, lũng đoạn thị trường điều hòa, điểm ấy, chúng tôi tuyệt đối không cho phép! “ Lý Đông lập tức nói tiếp câu chuyện của Vương Đức Bình.

Dương Tử Hiên có chút không vui, nói: “ Tất cả mọi người là dựa theo thị trường quy luật làm việc mà thôi, Dương Ban Mai Xích chúng tôi không cạnh tranh ác tính cùng cửa hàng Hữu Nghị, cửa hàng Thuận Phong các người, vì cái gì không cho phép chúng tôi tiêu thụ điều hòa đây? Huống chi... “

“ Tôi cùng Tô tiểu thư nói chuyện, lúc nào đến lượt cậu, một người hầu chen miệng vào hả? “

Vương Đức Bình rất không kiên nhẫn, cắt đứt lời Dương Tử Hiên nói.

“ Đúng đấy, cậu tính toán là cái gì, có thể đối thoại cùng chúng tôi được à? “

Vẻ mặt Lý Đông đầy hèn mọn nhìn Dương Tử Hiên, Lý Đông cũng là loại người cẩn thận, chú ý tới Dương Tử Hiên tiến vào phòng rồi, về sau, làm chuyện gì cũng đều cực kỳ thoả đáng cẩn thận, như vậy càng làm Lý Đông cho rằng Dương Tử Hiên là người hầu đi theo Tô Ban Mai.

Mặt Tô Ban Mai đỏ lên, trong lòng rất tức giận, nàng không cho phép người khác nói Dương Tử Hiên như vậy, vừa định nổi bão, lại bị Dương Tử Hiên kéo lại, ý bảo không cần quá khích.

“ Tóm lại, chúng tôi xin khuyên Tô tiểu thư một câu cuối cùng, đóng cửa hàng Dương Ban Mai Xích giữ độc quyền điều hòa các người cho tôi, tôi cho các người một thời gian, nếu như cuối tuần, nếu Dương Ban Mai Xích các người còn mở mà nói, xảy ra chuyện gì, đừng trách chúng tôi vô tình. “ Lý Đông bắt đầu trắng trợn uy hiếp.

Dương Tử Hiên muốn phản bác vài câu, nhưng vẫn còn nhịn xuống được.

Tô Ban Mai lại không nhịn được, tức giận đứng lên, nói: “ Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì các người có thể bán, chúng tôi không thể bán? Quốc gia quy định ở điều nào, sao điều hòa lại là vật tư quốc gia lũng đoạn tiêu thụ? “

“ Các người không cần phải quá bá đạo, năm trước các người làm những chuyện mờ ám kia, đừng cho là tôi không biết, năm trước chúng tôi tiêu thụ điều hòa, các người vậy mà lại giựt giây người cục Công thương đi thăm dò, phong tỏa cửa tiệm của tôi! “ Tô Ban Mai nói với mấy người Vương Đức Bình, hốc mắt hiện lên màu đỏ hồng.

“ Cô không nên ngậm máu phun người, đây là cô phỉ báng và hãm hại cán bộ quốc gia, đây là cô phạm tội, con mắt nào của cô trông thấy chúng tôi giựt giây người cục Công thương, đi niêm phong cửa hàng các người? “ Lý Đông đứng lên quát.

Dương Tử Hiên rốt cục cũng không nhịn được, đứng lên, lạnh lùng nói: “ Anh giống như một cán bộ quốc gia ở đâu? Ngay cả tố chất làm người cơ bản cũng không có, rống to kêu to đối với một cô gái, anh còn có mặt mũi nói anh là cán bộ quốc gia? “

Vương Đức Bình không nhịn được nữa rồi, đứng bật dậy nói: “ Cậu có tư cách gì để chỉ trích chúng tôi, cậu không có tư cách! “

“ Hôm nay, lời chúng tôi muốn nói, đã nói xong hết rồi, nếu như cuối tuần này, Dương Ban Mai Xích các người vẫn còn khai trương mà nói, hậu quả thế nào, các người tự chịu! “ Mặt Vương Đức Bình đen lên, rốt cuộc cũng không thể chịu đựng nổi Dương Tử Hiên cùng Tô Ban Mai.

“ Chúng ta đi thôi! “

Vương Đức Bình phất phất tay áo, hai tay chắp ở sau người, ba người quản lí khác cũng theo ở phía sau, ra khỏi phòng.

Trong nháy mắt bọn hắn ra khỏi phòng đó, giọng nói Tô Ban Mai rất cứng rắn, nói: “ Yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không như các người mong muốn, tôi và toàn thể công nhân Dương Ban Mai Xích, đều chiến đấu đến phút cuối cùng, các người có thủ đoạn gì, cứ việc dùng đi! “

Một đoàn người Vương Đức Bình và Lý Đông đều dừng bước, Vương Đức Bình chậm rãi xoay người, ánh mắt quét qua mặt Dương Tử Hiên và Tô Ban Mai một phen, sau đó mới chậm rãi cười lạnh nói: “ Rất tốt, cô có gan đấy! “

...

“ Anh, anh nói bọn hắn có thể thực sự dùng thủ đoạn gì hạ lưu hay không? “

Tô Ban Mai ngồi ở ghế kế bên tay lái, quay đầu sang nhìn Dương Tử Hiên rồi hỏi.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bốn phía tương đối vắng vẻ, không có đèn đường, trong hẻm nhỏ truyền đến thanh âm côn trùng kêu to rả rích.

Dương Tử Hiên chậm rãi nhìn chiếc xe, nói: “ Rất khó nói, hiện tại bọn hắn đã coi chúng ta là tiểu thương nhân bình thường, không có chỗ dựa căn bản. “

Xe chạy nhanh vào trong hẻm nhỏ tối om om, bỗng nhiên có vài người không biết từ nơi nào chạy ra.

Tập trung nhìn vào, đám này toàn những người đàn ông to lớn, trong tay đều cầm dao gọt trái cây nhọn hoắt, ống nước vừa thô vừa to, cờ lê thiết thật dài.

Dương Tử Hiên cùng Tô Ban Mai đều cảm thấy hoảng sợ, đây là chuyện gì vậy?

Nhưng Dương Tử Hiên cũng không phải chưa từng trải qua loại tình thế này.

Rất nhanh tỉnh táo lại, Dương Tử Hiên nghĩ đến cách làm sao để chạy thoát, hiện tại xe đã tiến vào ngõ hẻm rồi, quay đầu xe căn bản là không làm được, chỉ có thể xông về phía trước.

Lúc Dương Tử Hiên đang suy tư, đã có một người đàn ông to lớn cầm ống sắt muốn bò lên trên thân xe rồi, trong lòng Dương Tử Hiên cảm thấy nóng nảy, giẫm xuống chân ga, xe ù một tiếng, tăng tốc xông ra ngoài.

Một người đàn ông to lớn đứng ở đầu xe, đoán chừng là không kịp trốn tránh, bị xe nghiền qua chân.

Nhưng Dương Tử Hiên vẫn không dám buông lỏng chút nào, bởi vì người đàn ông to lớn cầm ống sắt kia đã trèo lên được đầu xe phía trước.

Dương Tử Hiên muốn giẫm chân xuống chân ga, muốn làm cho người đàn ông to lớn này mất trọng tâm, ngã xuống dưới, nhưng phía trước lại nhiều chỗ quẹo, Dương Tử Hiên không dám tăng tốc độ xe quá nhanh.

Mắt thấy người đàn ông to lớn trên đầu xe chậm rãi ổn định trọng tâm, từng bước một đi về hướng mặt kính thủy tinh phía trước xe Dương Tử Hiên.

Tô Ban Mai không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

“ Nhanh lên, xuống chỗ ngồi bên dưới đi, nhanh lên, nhanh, lên không còn kịp nữa rồi! “ Dương Tử Hiên dùng hết khí lực toàn thân đẩy Tô Ban Mai, trong lòng không ngừng khuyên bảo mình phải tỉnh táo, phải khống chế tốt tay lái, thật sự đụng phải góc tường, xe dừng lại, phiền toái sẽ càng lớn hơn.

Trong tai Tô Ban Mai nghe thấy tiếng Dương Tử Hiên hô, vội vàng leo về phía sau ngồi.

Vừa trèo bò tới chỗ đuôi ngồi, chợt nghe đến phía trước xuất hiện tiếng phịch, nổ mạnh một tiếng, kính chắn gió trước xe vậy mà đã bị người đàn ông to lớn dùng ống sắt đánh nát.

Kính chắn gió rơi xuống, Dương Tử Hiên vội vàng ngăn cản mặt của mình, nhưng không dám buông lỏng tay cầm lái ra.

Người đàn ông to lớn cảm thấy đắc ý, ngửa đầu cười to, giơ ống sắt lên, muốn nện vào mặt và đầu Dương Tử Hiên.

Tại thời khắc mấu chốt này, mượn ánh mặt trăng yếu ớt, Dương Tử Hiên nắm lấy cơ hội, hai tay buông lỏng tay lái ra, mạnh mẽ bắt lấy hai chân người đàn ông to lớn, hung hăng kéo vào hướng bên trong.

Người đàn ông to lớn lập tức mất đi trọng tâm, ống sắt cũng đánh vạt ra, nện ở trên đầu xe, thân thể phịch một tiếng, ngã ở trên đầu xe.

Dương Tử Hiên nào dám buông lỏng để cho hắn đứng lên, nghiến răng nghiến lợi, dùng hết khí lực, hung hăng đạp một cước lên trên thân thể của hắn, người đàn ông to lớn liền trượt xuống, bịch một tiếng, ngã sấp xuống ven đường.

Thần kinh Dương Tử Hiên rất căng thẳng, không dám buông lỏng, vội vàng nắm chặt tay lái, vung đuôi một cái rất nhanh, quay xe ra khỏi ngõ hẻm, về trên đường lớn.

Trở lại trên đường lớn, nhiều xe nhiều người, Dương Tử Hiên cũng thả lỏng một hơi, hắn lúc này đúng là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mỗi một bước vừa rồi đều cực kỳ mạo hiểm, cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực và tinh thần của hắn, liền chậm rãi dừng xe ven đường.

“ Anh, anh không sao chứ? “ Tô Ban Mai rất nhanh đã từ kinh hãi tỉnh táo lại, vội vàng từ bò từ phía sau tới, nhìn thấy trên người Dương Tử Hiên có nhiều miệng vết thương đang đổ máu, không nhịn được mà hô lên một tiếng.

Mặc dù kính chắn gió phía trước là thủy tinh công nghiệp, đánh nát xong không có lực đả thương người lớn như thủy tinh bình thường, nhưng dù sao cũng tương đối nhọn, Dương Tử Hiên cũng bị đâm bị thương mấy vết.

Mặc dù là miệng vết thương nhỏ, nhưng rướm máu lên trên quần áo thể thao màu trắng, cũng là có vẻ đặc biệt dọa người, làm cho người ta cho rằng miệng vết thương rất lớn.

“ Báo động trước đã, nhìn xem đám người kia rốt cuộc là người nào... “ Dương Tử Hiên yếu ớt nói về hướng Tô Ban Mai.

“ Không, em đưa anh đi bệnh viện trước đã, thương thế của anh nặng như vậy, anh mà xảy ra chuyện gì, em, em... “ Hai mắt Tô Ban Mai hồng đỏ lên.

“ Cô bé ngốc, anh chỉ bị thương ngoài ra thôi, không cần phải kinh hãi quá mức... “ Sống sót sau tai nạn, Dương Tử Hiên đột nhiên cảm giác được thế giới vô cùng tươi đẹp, vươn tay sờ sờ khuôn mặt Tô Ban Mai.

Tô Ban Mai không có thời gian nói đùa cùng Dương Tử Hiên, cẩn thận dịch chuyển Dương Tử Hiên từ trên ghế lái ra, bản thân thì ngồi lên ghế đầu, nghẹn ngào nói: “ Đã chảy nhiều máu như vậy, còn nói là tổn thương nhỏ, em sẽ đưa anh đi bệnh viện...sớm biết như vậy, không bảo anh đi theo giúp em nữa. “

Dương Tử Hiên sững sờ nhìn khuôn mặt hồng hồng của Tô Ban Mai, trong nội tâm vô cùng ấm áp, cười nói: “ Đồ ngốc, em một mình một người đi, anh cũng không yên lòng, sớm biết như vậy, liền để cho lão Lưu đi cùng, đáng tiếc, hắn đã bị anh phái đi xử lý sự tình khác rồi. “

Dương Tử Hiên vốn đã cực kỳ mỏi mệt rồi, nói xong liền ngủ mất rồi, thân thể cũng dựa lên trên thân thể mềm mại của Tô Ban Mai, chợt nghe đằng sau có tiếng phanh kít lại, thoáng cái đã đánh thức Dương Tử Hiên, quay đầu nhìn lại, rõ ràng đằng sau có một cỗ xe vận tải đang đi theo xe Santana.

Còn địch!!!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio