"Tại sao lâu như thế mà không thấy cậu tới nhà của tôi chơi?" Trần Ấu Trúc lại tự nhiên hào phóng ngồi ở bên cạnh Dương Tử Hiên, eo nhỏ, mông vểnh lên, ăn mặc váy thục nữ màu trắng, lại có vẻ khiến người ta động tâm.
"Nếu mỗi ngày tôi đều chạy vào nhà của cô, vậy sẽ bị chủ tịch tỉnh điểm danh phê bình là tôi chạy quan rồi, hiện tại vừa mới đến đã bị chủ tịch tỉnh hiểu lầm rồi này." Dương Tử Hiên cười nói.
"Vậy cậu đến tỉnh thành làm quan, sao không nói cho tôi một tiếng?" Trần Ấu Trúc chu cái miệng trắng muốt mịn màng lên, lại có vẻ rất đáng yêu.
"Tôi không có nhiều thời gian rảnh như đại tiểu thư, tôi tới đây để công tác, không phải đến để du lịch." Dương Tử Hiên cười nói, loại kiều nữ như Trần Ấu Trúc tuyệt đối không hiểu hiểm ác trên xã hội.
"Đúng rồi, Ấu Trúc, cô cũng học nghiên cứu sinh nghành kinh tế trong đại học La Phù đúng không?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Đúng vậy, làm sao thế? Cậu có thân thích muốn đến đại học La Phù học à?" Trần Ấu Trúc tới gần Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên có thể ngửi được mùi thơm trên thân thể con gái, thậm chí có thể chứng kiến bộ ngực trắng nõn của Trần Ấu Trúc thấp thoáng hiện lên phía dưới áo ngủ cổ trắng.
Đầu năm nay, quan viên quan trường không có nhiều bằng cấp như đời sau, chỉ là, một ít cán bộ kinh tế vùng duyên hải đã có manh mối về thứ bằng cấp này rồi, nhưng những người muốn đến La Phù tỉnh, khu đất liền này học tập, có lẽ vẫn rất ít.
Không giống vài chục năm về sau, tập thể tiến sĩ lớn nhất trong nước đều ở trong thể chế quan trường, cho nên Trần Ấu Trúc cũng không nghĩ tới chuyện Dương Tử Hiên đang muốn tự mình ra sức học hành nghiên cứu sinh.
"Cô nói một chút xem sao." Dương Tử Hiên cười nói: "Để cho tôi hiểu thêm một chút cũng tốt, nói không chừng tôi còn đến La Phù, cùng một ít giáo sư kinh tế học học viện các cô thảo luận các vấn đề kinh tế gì đó."
Tựa như La Phù tỉnh, hiện tại không ít quan viên trong nước cũng bắt đầu hiểu được cách sử dụng nhân tài và giáo sư trường đại học trên tỉnh rồi, cũng có một vài quan viên cơ sở chạy đến học viện kinh tế đại học La Phù tìm người.
"Ngoại trừ thầy giáo của tôi, giáo sư Diệp Tân Vĩ, một người rất không tệ ra, còn lại không đáng để nói, giáo sư Diệp Tân Vĩ trước kia đã là giáo sư hội đồng nhân dân, được học viện của tôi tiến cử." Trần Ấu Trúc suy ngẫm một chút rồi mới lên tiếng.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, trước kia, Hồ Khải liên lạc cho hắn, cũng là giáo sư Diệp Tân Vĩ này, nhưng công tác Dương Tử Hiên gần đây rất bận rộn, không thể thời gian rút ra để đi dò hỏi một tý.
Nhưng ngay cả Trần Ấu Trúc cũng cảm thấy không tệ, như vậy Diệp Tân Vĩ này quả thật là có bản lĩnh thật sự, không phải loại giáo sư thổi phồng lên để lừa dối học sinh.
Dương Tử Hiên không phải dám để cho Trần Ấu Trúc biết rõ hắn sẽ đến đại học kinh tế La Phù học nghiên cứu sinh, bằng không thì sẽ bị Trần Ấu Trúc coi là tiểu sư đệ, chẳng phải là phiền muộn đến chết sao?
Qua ước chừng hơn " sau, Trần Chí Ôn mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Dương Tử Hiên cùng Trần Ấu Trúc trò chuyện, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, hỏi: "Đang nói chuyện gì đó, sao trò chuyện hăng hái như vậy?"
"Đang nói chuyện về sự tình tín dụng thành thị đó cha." Trần Ấu Trúc cười nói.
"Tín dụng thành thị làm sao vậy?" Trần Chí Ôn lau khô tóc, sau đó liền ngồi xuống hỏi.
"Dương Tử Hiên nói, tín dụng thành thị trong mấy năm gần đây đã thay đổi chế độ xã hội, trở thành ngân hàng buôn bán, đã là một xu thế tất yếu, con lại cảm thấy hiện tại tín dụng thành thị phát triển coi như rất khá, chắc không đến mức đó đâu." Trần Ấu Trúc chẳng hề để ý gì, rất vô tư nói.
Dương Tử Hiên lắc đầu: "Bong bóng bất động sản Hải Nam đã đến điểm tới hạn, đến lúc đống bong bóng này bị vùi dập, đúng là thời điểm tất cả loại hình tài chính cơ quan, các loại sổ sách thâm hụt trong nước trở thành thứ đau đầu cho tất cả ngân hàng lớn trong một khoảng thời gian, coi như một lần giáo huấn!”
“Tôi cảm thấy trung ương khẳng định sẽ tiến hành thay đổi chế độ xã hội dứt khoát hẳn hoi đối với tín dụng thành thị, có thể sẽ xây dựng ngân hàng buôn bán tại thành thị, trên cơ sở tín dụng thành thị, cho phép chính phủ đầu tư cổ phần tài chính và xí nghiệp pháp nhân đầu tư cổ phần."
Trần Chí Ôn cảm thấy hơi kỳ quái, nói: "Cậu nói về chuyện này, điều kiện tiên quyết có chút vấn đề, cái gì gọi là bong bóng bất động sản Hải Nam đã đến điểm tới hạn? Hiện tại bất động sản Hải Nam bên kia không phải đang rất phát triển sao? Mấy ngày hôm trước trong chính phủ tỉnh còn có mấy trưởng phòng từ chức xuống biển, nói muốn đi Hải Nam đầu tư mà."
Dương Tử Hiên thở dài một hơi, lập tức cười nói: "Tôi chỉ có thể nói, mấy trưởng phòng này thật sự là gặp phải xui xẻo, chẳng những đánh mất bát sắt, lại còn bỏ đi Hải Nam, khẳng định cũng là công dã tràng rồi, tôi xem không phải bọn hắn chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn, mà là nhặt được một đống bát đã mất hết cơm, nói không chừng còn thiếu đầy khoản nợ nữa."
Trần Chí Ôn buông khăn xuống, uống một hớp nước rồi nói: "Cậu nói quan điểm này, tôi cũng đã được nghe nói, trước kia có người ở trên tòa báo đã phát biểu qua văn vẻ bất động sản Hải Nam sắp trở thành bong bóng, nhưng lập tức bị một ít cán bút thượng cấp bác bỏ đến thương tích đầy mình."
Dương Tử Hiên cười nói: "Xúc động đến lợi ích của những người này, chắc chắn sẽ bị bác bỏ đến thương tích đầy mình."
"Cậu đúng là nói chuyện đầy ẩn ý."
Trần Chí Ôn vừa cười vừa nói: "Tôi không sợ nói cho cậu biết, coi như là tài chính tỉnh, cũng có một bộ phận tiền tiến vào đầu tư bất động sản Hải Nam, kể cả tài chính địa các phương ở dưới La Phù tỉnh cũng có một bộ phận tiến vào Hải Nam rồi."
"Đây là chủ trương chính phủ tỉnh đưa ra hay là chính phủ địa phương tự chủ trương?" Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi.
Không nghĩ tới, vấn đề La Phù tỉnh cũng nghiêm trọng như vậy, nếu như dựa theo quỹ tích lịch sử, bão táp trung ương điều tiết khống chế vĩ mô tối đa cũng chỉ qua một tuần lễ nữa sẽ đến rồi, hiện tại muốn toàn thân trở ra, cơ bản là không thể nào.
"Trong tỉnh cũng là có tiếng nói ngầm đồng ý nhất định, về phần tài chính địa phương đầu tư vào Hải Nam, trong tỉnh cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.”
“Dù sao, hiện tại con đường tài chính có thể đầu tư không nhiều lắm, thật vất vả phát hiện ra Hải Nam, một con đường đầu tư tốt như vậy, đầu tư bất động sản tại Hải Nam sẽ được lãi nặng, làm cho không ít người trong tỉnh đều chuyển tiền vào đó, theo đuổi lợi nhuận." Trần Chí Ôn cũng không có ý định che giấu trước mặt Dương Tử Hiên, hắn biết rõ Dương Tử Hiên vẫn có chút trình độ làm kinh tế, muốn nghe ý kiến của Dương Tử Hiên.
Trong lòng Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, sắc mặt biến đổi, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nói: "Cái sự tình tài chính tỉnh đầu tư vào bất động sản Hải Nam này là chủ tịch tỉnh ngài đánh nhịp sao?"
"Không không, chuyện lớn như vậy, một mình tôi cũng không làm chủ được, đây là hội nghị thường vụ chính phủ tỉnh nhất trí quyết định." Lúc ấy Trần Chí Ôn cũng hiểu được, sự tình có điểm gì là lạ, sợ gặp chuyện không may, cho nên mới đẩy lên trên hội nghị thường vụ chính phủ tỉnh để thảo luận, cho dù xảy ra chuyện, cũng là tập thể phụ trách, chỉ là, hắn vừa nói cái này, Hoàng Văn Thanh lại cực kỳ tán thành.
Những này tin tức, Trần Chí Ôn đương nhiên không thể nói với Dương Tử Hiên, cũng không cần phải nói với Dương Tử Hiên.
"Chủ tịch tỉnh, tôi chỉ muốn nói, loại hành vi này của các vị cực kỳ nguy hiểm." Thần sắc Dương Tử Hiên ngưng trọng lên.
"Các vị đang khiêu vũ trên mũi đao!"
"Tử Hiên, có phải cậu đang nói chuyện giật gân hay không? Tuy ngay từ đầu tôi cũng không phải rất tán thành chuyện đầu tư một bộ phận tài chính vào bất động sản Hải Nam, dù sao thì trong lúc vẫn có một vấn đề nguy hiểm, nhưng vô luận là các thành phố phía dưới chúng ta hay là chính phủ tỉnh chúng ta, một mực đều có giọng nói phải đầu tư hợp lý.”
“Như ở giai đoạn trước mắt, đầu tư vào Hải Nam, không hề nghi ngờ, chính là một con đường đầu tư không tệ.”
“Cho nên, chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, còn có cả tôi, cuối cùng đều chấp nhận, tuy chưa nói tới là đồng ý, nhưng ít nhất cũng không để tài chính dư dả này trở nên nhàn rỗi không sinh lời." Trần Chí Ôn vẫn kiên trì ý kiến của mình.