Buổi sáng bị một hồi gõ cửa đánh thức, Phan Bách Văn mắt đầy tơ máu xuất hiện, hiển nhiên là ngủ không ngon, tinh thần cũng cực kỳ uể oải, nói: "Lưu Minh Phong bị chúng ta hành hạ một đêm, nhưng vẫn không khai câu nào, chỉ là, một nhân viên công tác Văn phòng tỉnh ủy khác đã bị thẩm tra ra, hắn nói Lưu Minh Phong thường xuyên ăn cơm uống rượu cùng một ông chủ lớn thành phố An Thuyền, ông chủ kia là tổng giám đốc cửa hàng điện gia dụng An Thuyền, Dễ Hoán Hoa!"
"Dễ Hoán Hoa này chính là nhân vật mấu chốt!" Dương Tử Hiên gật gật đầu nói.
"Nhưng chúng ta không có chứng cớ, không thể tùy tiện điều tra người ta." Phan Bách Văn buồn rầu nói.
Dương Tử Hiên lại cười cười nói: "Ha ha, thương nhân như vậy, hơn phân nửa là thương nhân vô lương, chúng ta có thể thoáng biến báo một tý là có thể thông suốt!"
"Dương sở có ý tứ là….?"
"Dùng danh nghĩa nghi ngờ hắn trốn lậu thuế, phạm tội kinh tế, mang về để thẩm tra!"
Phan Bách Văn vỗ tay một cái, vô cùng hưng phấn nói: "Dương sở, kế này rất hay!"
Dương Tử Hiên cười cười, phất phất tay áo nói: "Không thể nói là hay hay không, chúng ta chỉ tìm Dễ Hoán Hoa này tới nói chuyện để hiểu rõ tình huống mà thôi, không cách ly thẩm tra đối với hắn, như vậy mới vẹn cả đôi đường."
Phan Bách Văn ngầm hiểu, cười cười, Dương Tử Hiên đang định tính cho bản án này.
"Yên tâm đi, Dương sở, tôi đã xem qua về hồ sơ Dễ Hoán Hoa này rồi, là đảng viên, đã từng là tổng giám đốc cửa hàng điện gia dụng An Thuyền, chỉ là, trước kia, cái cửa hàng điện gia dụng An Thuyền này vẫn luôn là ở vào trạng thái lỗ lã!”
“Thời điểm Đường Đại Minh chủ chính, làm ra chế độ nhận thầu xí nghiệp nhà nước vừa và nhỏ lỗ lã, Dễ Hoán Hoa này mượn tiền khắp nơi, liền mua được chỗ này, ban đầu có lẽ là buôn bán lời không ít, đáng tiếc, Dễ Hoán Hoa này cũng là không am hiểu quản lý, áp dụng kinh doanh trên quan trường vào trong thương nghiệp, lượng tiêu thụ không thể đi lên."
Dương Tử Hiên cười cười nói: "Lão Phan, cậu một đêm không ngủ, chỉ sợ là đang nghiên cứu về Dễ Hoán Hoa này à? Không tệ lắm, đã làm đủ công phu."
"Thương nhân vô lương tâm như vậy, hơn phân nửa không phải là cái dạng người gì tốt, cậu hơi dùng chút thủ đoạn, chắc chắn hắn sẽ cung khai tất cả."
"Chuyện này, tôi không tiện ra mặt rồi, cậu dẫn người mời Dễ Hoán Hoa đến nhà khách chúng ta, tự mình nói chuyện cùng hắn, nói chuyện xong xuôi, về sau, cậu sửa sang lại nội dung hắn nói chuyện một tý, báo cáo cho tôi." Dương Tử Hiên chậm rãi dạo bước đi ra ngoài nhà khách, nhân viên công tác liền đưa bữa sáng lên cho Dương Tử Hiên.
"Tốt, Dương sở, hiện tại tôi sẽ lập tức dẫn người đi!" Mặt mũi Phan Bách Văn tràn đầy hưng phấn, dường như đã thấy được ánh rạng đông thắng lợi.
"Không vội, cậu đã một đêm không ngủ, cũng nên ăn một chút gì bổ sung năng lượng cho cơ thể, hiện tại cậu đúng là hạch tâm tổ điều tra, làm liên tục thì có thể, nhưng cũng phải chú ý đến thân thể của mình."
Dương Tử Hiên giơ tay lên nói: "Dù gấp cũng không gấp đến mức cần chạy đi làm việc ngay lập tức."
Đối với người thân tín bên mình, Dương Tử Hiên cũng không tiếc rẻ một chút quan tâm như vậy.
Lúc này Phan Bách Văn mới ngồi xuống, cùng Dương Tử Hiên ăn điểm tâm, bữa sáng rất đơn giản, chỉ có bánh mì bánh quẩy, hai người đều liên tục làm việc vài ngày, lúc này cũng đều không để ý đến hình tượng, bắt đầu ăn như hổ đói, chuyện này càng kéo gần quan hệ giữa hai người.
"Đúng rồi, lão Phan, Trịnh Mộc Đa đã tỉnh lại chưa?" Dương Tử Hiên tiếp nhận khăn tay, lau lau tay rồi hỏi.
"Ngày hôm qua hắn đã tỉnh, tôi còn đi xem xét nữa, chỉ là, nhìn bộ dáng hắn quá ốm yếu, tôi không tiện hỏi hắn điều gì, dù sao hắn cũng coi như là lão chiến hữu đã cùng chúng ta sánh vai tác chiến thời gian rất lâu rồi.”
“Hắn là lão đồng chí phòng hai kiểm tra kỷ luật chúng tôi, đã có gần bảy tám năm tuổi nghề rồi, nhưng vẫn chưa được giải quyết đãi ngộ cấp phó khoa, bình thường là một lão đồng chí trầm mặc ít nói, rất ít nghe nói hắn có vấn đề cuộc sống không biết kiềm chế!”
“Bà vợ hắn là người trong thành, có con trai học ở tiểu học, lần này xảy ra chuyện, bà vợ hắn ở trong nhà thiếu chút nữa ồn ào ngất trời rồi, còn náo loạn đến tận Ban kỷ luật." Phan Bách Văn rút thuốc ra, giọng nói hơi khàn khàn.
Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút mới nói: "Trịnh Mộc Đa tỉnh lại, về sau vẫn chưa có ý tứ chủ động bàn giao vấn đề sao?"
Phan Bách Văn lắc đầu nói: "Chỉ trầm mặc, một câu cũng không chịu nói, xem ra là rất khó bắt hắn chủ động bàn giao vấn đề."
Dương Tử Hiên đứng lên nói: "Thủ đoạn phá án có thể phong phú đa dạng, không cần phải mực bám theo lề thói cũ."
"Dương sở lại có chiêu gì hay vậy?" Phan Bách Văn lúc này cũng đứng lên theo.
"Dựa theo câu trả lời của cậu, Trịnh Mộc Đa bình thường là một người thành thật trầm mặc, như vậy xem ra, khả năng lần này hắn bị lừa hoặc trượt chân vấp ngã rất lớn!”
“Căn cứ vào tình huống Trịnh Mộc Đa uống rượu phát điên, tuyên bố muốn ngủ cùng tiểu thư tiếp rượu để xem xét, lúc ấy Dễ Hoán Hoa chắn chắn đã ở hiện trường, như vậy, khả năng Dễ Hoán Hoa tham dự vào rất lớn, các cậu không nên ngại việc thông qua Trịnh Mộc Đa để đột phá phòng tuyến tâm lý của Dễ Hoán Hoa."
Dương Tử Hiên cười nói: "Thời điểm đang nói chuyện cùng Dễ Hoán Hoa, cậu có thể bịa đặt là Trịnh Mộc Đa đã khai ra tội của hắn, đang tiến hành cung cấp tất cả chứng cứ về Dễ Hoán Hoa."
Phan Bách Văn gật gật đầu, nói: "Như vậy quả thật có thể thực hiện việc phong tỏa tất cả tin tức giữa Trịnh Mộc Đa với bên ngoài, khẳng định Dễ Hoán Hoa cũng sẽ bị lọt vào sương mù."
"Còn có, phải đột phá được Trịnh Mộc Đa, chúng ta có thể căn cứ vào tính cách của hắn để ra tay, hắn là người thành thật trầm mặc ít nói, lần này trượt chân, về sau khẳng định thẹn với vợ con, cậu có thể để người thân của Trịnh Mộc Đa tới làm công tác tư tưởng với Trịnh Mộc Đa, để cho Trịnh Mộc Đa mau chóng nói mọi chuyện, tranh thủ lập công chuộc tội."
Sắc mặt Dương Tử Hiên bắt đầu chậm rãi nghiêm trọng, nói: "Hiện tại tình thế trong tỉnh rất mịt mù, nhưng kỳ hạn mười lăm ngày Trương Luân bí thư đưa ra cho chúng ta vẫn hữu hiệu, không thể bởi vì thế cục đại biến mà thay đổi, hiện tại đã qua ba ngày rồi, chúng ta nhất định phải nhanh chóng nắm bắt thời gian, tranh thủ đột phá toàn bộ vụ án."
Bị Dương Tử Hiên giội một gáo nước lã như vậy, tâm tình lạc quan của Phan Bách Văn bản lại bắt đầu hiện ra đầy âm u.
Ăn xong bữa sáng, Phan Bách Văn lập tức tiến đến cửa hàng điện gia dụng An Thuyền, Dương Tử Hiên bảo Lưu Bất Khắc đưa hắn đi đến nhà khách đoàn người Quan Quang Cốc ở lại.
Quan Quang Cốc đã đưa Đường Ung Dung trở về, chỉ còn lại mấy cảnh sát phòng công an đang buồn chán đến chết, đánh bài giết thời gian, nhìn thấy Dương Tử Hiên tới, lập tức đều đứng lên, bọn hắn vẫn chưa rõ tính tình của Dương Tử Hiên, không dám quá cợt nhả chơi đùa.
"Các cậu thật đúng là nhàn rỗi, còn có thời gian đánh bài cơ à?" Dương Tử Hiên cười cười nói.
"Dương sở, không phải tôi và Quân Mi muốn đánh bài, đều là hai tên bại hoại này cố gắng kéo chúng tôi chơi, chúng tôi thật sự là không ngăn cản được..." Vương Tiểu Hoa sợ để lại ấn tượng xấu cho Dương Tử Hiên, vội vàng giải thích.
Dương Tử Hiên phất phất tay áo, nói: "Xem các anh chị rất nhàn rỗi, vậy tôi sẽ bố trí cho các anh chị một nhiệm vụ, hai người các anh, hiện tại lập tức giúp chủ nhiệm phòng hai kiểm tra kỷ luật Phan Bách Văn đi bắt một người."
Dương Tử Hiên chỉ chỉ vào hai người nam cảnh sát.
Vương Tiểu Hoa lập tức nhảy ra ngoài, cười tủm tỉm nói: "Tôi và Quân Mi làm gì bây giờ?"
Sắc mặt Dương Tử Hiên bình tĩnh, có vẻ rất có quan uy, nói: "Chuyện này tự tôi sẽ an bài, cô không cần hỏi nhiều."
Hai người nam cảnh sát có chút lưu luyến không rời nhìn hai nữ cảnh sát xinh đẹp lên xe công vụ, đi đến cửa hàng lớn điện gia dụng An Thuyền, trong nội tâm hung hăng oán thán chửi bới Dương Tử Hiên mấy lần.
Vương Tiểu Hoa lại rất đắc ý, hiện tại nàng cũng rất muốn mình có thời gian ở một mình với Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên an bài thế này, không phải là đang sáng lập cho nàng cơ hội một mình ở chung với hắn sao?
"Hai người các cô theo tôi đến tỉnh thành." Dương Tử Hiên cười cười nói.
"Về tỉnh thành sao?" Lương Quân Mi trừng lớn con mắt xinh đẹp lên, có chút nghi hoặc hỏi.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, chúng ta sẽ trở lại tỉnh thành, đã đến thời điểm đi gặp lại người bạn bè trong tỉnh thành kia, lão Lưu không tiện lộ mặt, các cô làm tài xế của tôi đi."
Lương Quân Mi không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên muốn gặp ai, nhưng Lưu Bất Khắc lại loáng thoáng đoán được, về phần Vương Tiểu Hoa thì đang mang vẻ mặt si tình nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, bị một đạo ánh mắt lăng lệ ác liệt của Dương Tử Hiên quét tới, mới vội vàng lên xe.
...
Thời điểm xe trở lại tỉnh thành, đã đến buổi trưa, ba người tìm nhà hàng ngồi xuống ăn cơm.
Điện thoại Dương Tử Hiên vang lên, giọng nói bên trong điện thoại lại là Đái Mộc Cát, Dương Tử Hiên kinh ngạc hỏi: "Tại sao lại là cô?"
"Tại sao không thể là tôi? Có phải là ở trên vị trí cục trưởng thi triển thần uy, quên mất tôi, người lẻ loi hiu quạnh đang chờ cậu rồi? Thật sự là kẻ phụ tình, Trần Thế Mỹ!" Đái Mộc Cát chuyển tay lái, vẻ mặt u oán nói, phảng phất như Dương Tử Hiên đúng là vừa làm quan lớn, đã quên nàng, bà vợ ở nông thôn này.
Dương Tử Hiên không chịu nổi, một miếng cơm vừa mới ăn vào trong miệng trực tiếp phun ra ngoài.
Lương Quân Mi cùng Vương Tiểu Hoa đều như là nhìn thấy quỷ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Tử Hiên, không nghĩ tới, Dương sở trưởng bình thường luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, cũng có lúc thất thố như thế.
Lúc này hiệu quả cách âm củađiện thoại không tốt, hai nữ cảnh sát vốn chính là người cực kỳ cảnh giác, thoáng cái đã chợt nghe ra Dương Tử Hiên đang nói chuyện điện thoại với một cô gái.
"Tôi nói Đái đại tiểu thư này, cô đây là đang mắng tôi, hay là đang châm chọc tôi vậy, người theo đuổi cô có thể tạo thành một hàng dài từ đầu đường đến cuối đường, vậy mà cô nói mình lẻ loi hiu quạnh hả?" Dương Tử Hiên vừa ăn cơm vừa cười khổ nói.
Đái Mộc Cát lập tức nở nụ cười khanh khách, giọng nói lại bắt đầu nghiêm túc hơn, nói: "Tử Hiên, tôi thông báo cho cậu một chuyện, hai ngày này tôi đã nghe cha tôi và bác tôi đang thương lượng sự tình rút tài chính chủ lực khỏi Hải Nam, chỉ là, ý kiến bọn hắn hơi khác nhau."
Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện ra một nụ cười tự tin, kết quả như vậy, hắn đã sớm dự liệu được rồi.
Đái Mộc Đức cùng Đái Tự Lập đều là cán bộ cao cấp, nắm giữ rất nhiều tài chính, há có thể bị mình, một cán bộ không rõ lai lịch cấp tỉnh hù dọa đây?
"Ba của cô không rút chủ lực tài chính ra khỏi Hải Nam, đúng không?" Dương Tử Hiên thăm dò.
Đái Mộc Cát gật gật đầu, nói: "Không phải cha tôi không tin cậu, mà là trong nghề của cha tôi, cũng không phải cha tôi nói một lời liền được cửu đỉnh, ngân hàng xây dựng cũng không phải một mình cha tôi định đoạt!”
“Cha tôi muốn rút vốn đầu tư, nhưng phải thừa nhận áp lực và lực cản rất lớn, tại lần hội nghị đảng xây dựng gần đây nhất, phương án rút vốn đầu tư của cha tôi cũng bị phủ quyết."
Đái Mộc Cát nói lời này, đương nhiên đã giảm tính chất căng thẳng đi rất nhiều rồi, tuy Đái Mộc Đức không phải một lời cửu đỉnh, nhưng bên trong ngân hàng xây dựng, hắn muốn rút lui một bộ phận chủ lực tài chính, là việc có thể thực hiện dễ dàng.
Đái Mộc Cát nói uyển chuyển như thế, đơn giản chính là muốn để cho Dương Tử Hiên một ít mặt mũi.
Dương Tử Hiên thoáng cái đã nghe ra ý ngầm ẩn trong lời Đái Mộc Cát nói, hắn nói: "Mộc Cát, cô cũng không cần gạt tôi, ba của cô không tiếp nhận đề nghị của tôi cũng là chuyện rất bình thường.”
“Tôi cũng không trông cậy vào việc thoáng một tý hắn có thể tiếp nhận toàn bộ ý kiến của tôi, dù sao, Hải Nam hiện tại vẫn là một mảnh náo nhiệt, trong tay có tiền dư dả, ai cũng không nỡ giữ lại, chỉ chờ giá cả lên cao..."
"Tử Hiên, cậu hiểu được chuyện này là tốt rồi, bác tôi đã dựa theo cậu nói đi làm, bây giờ ở phía trong bộ tài chính cũng rất khó làm người, sau lưng luôn bị người chỉ chỉ chỏ chỏ nói xấu..." Đái Mộc Cát thở dài một tiếng rồi nói.
Dương Tử Hiên trầm ngâm một chút, việc Đái Mộc Đức không tiếp thụ đề nghị của hắn, Dương Tử Hiên đã lường trước rồi, dù sao thì hắn cũng đã hoàn thành công việc đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, về phần bản thân Đái Mộc Đức không tiếp thụ, lại là một chuyện khác rồi.
Ngược lại, hắn rất hi vọng Đái Mộc Đức không tiếp thu, như vậy hắn mới có thể tiếp tục hành động như nhân vật quân sư quạt mo, chỉ rõ con đường cho Đái Mộc Đức, con người kiệt ngao bất tuần(cương quyết bướng bỉnh) này.
Loại người tính cách vô cùng kiên cường như Đái Mộc Đức không thích hợp làm buôn bán ngân hàng, nhưng sang năm mới, thiết lập lại mấy chính sách về ngân hàng, tựa như chính sách quốc gia khai phá ngân hàng, lại rất thích hợp với Đái Mộc Đức.
Tuy Dương Tử Hiên hiểu rõ sự tình kiếp trước, nhưng không biết ở trong thế giới song song này, lịch sử có thể phát triển như quỹ tích kiếp trước hay không?
"Ba ba của cô đoán chừng là muốn đợi hội nghị tài vụ thuế vụ trung ương trải qua, về sau lại quyết định có nên rút lui hay không, đúng vậy không?" Dương Tử Hiên cười cười nói.
Mặt mũi Đái Mộc Cát tràn đầy kinh ngạc, nói: "Làm sao cậu biết được? Cha tôi muốn làm như vậy, đợi đến chính giữa hội nghị tài vụ thuế vụ đầu tháng bảy mới quyết định, cho dù muốn rút vốn đầu tư cũng không cần phải trong mấy ngày này."
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Hội nghị tài vụ thuế vụ trung ương xác thực là một cái chong chóng đo chiều gió không tệ, nhưng không thể loại trừ trung ương sẽ đột nhiên tập kích ở trước khi hội nghị tài vụ thuế vụ diễn ra!"
"Đương nhiên tôi cũng chỉ suy đoán, cô hoàn toàn có thể cho rằng đây là một thứ để tham khảo."
Dương Tử Hiên lạnh nhạt cười nói: "Bây giờ cô đang ở thành phố Tử Kim à? Có ở đây lâu không?"
Giọng nói Đái Mộc Cát mang đầy vẻ xin lỗi: "Tôi chỉ đi qua thành phố Tử Kim mà thôi, hiện tại tôi phải chạy tới Hải Nam xử lý một vài sự tình."
Dương Tử Hiên hàn huyên vài câu, sau đó liền cúp điện thoại, làm cho Đái Mộc Cát âm thầm hờn dỗi.
Cái tên đầu gỗ đáng chết này, thật đúng là không hiểu tâm tư con gái một chút nào cả.
Đái Mộc Cát khẽ cắn miệng, vốn định nói mấy câu, để cho Dương Tử Hiên khích lệ nàng ở lại Tử Kim chơi vài ngày, ai biết Dương Tử Hiên không hiểu cách bày tỏ tình cảm, cương quyết đóng điện thoại như vậy.
"Dương sở, Đái tiểu thư này rốt cuộc là ai? Vị hôn thê của ngài? Bạn bè của ngài? Hay là ý trung nhân của ngài?"
Tại thời điểm Dương Tử Hiên gọi điện thoại, Vương Tiểu Hoa không dám mở miệng hỏi thăm, đợi cho Dương Tử Hiên cúp điện thoại, lập tức như là súng tiểu liên, dốc sức liều mạng bắn liên hồi về phía Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên cúi đầu ăn cơm, mí mắt cũng không ngẩng lên, nói: "Cô hỏi nhiều như vậy làm gì vậy? Ăn cơm!"
Vương Tiểu Hoa bị Dương Tử Hiên nói lại một câu như vậy, trong lòng chỉ cảm thấy phiền muộn, tay xúc xúc cơm, không dám tiếp tục đặt câu hỏi gì nữa.
Lương Quân Mi ở một bên thấy buồn cười, chợt phát hiện cái chân dưới bàn của mình bị một cái chân khác đạp lên, cúi đầu xem xét, là chân Vương Tiểu Hoa, ngẩng đầu nhìn lên, Vương Tiểu Hoa đang nháy nháy mắt về hướng nàng, ý tứ là muốn Lương Quân Mi giúp nàng hỏi thăm.
Lương Quân Mi cũng không hề chối từ, hé miệng cười một tiếng liền nói: "Dương sở trưởng, Đái tiểu thư này có phải là ý trung nhân của ngài không?"
Dương Tử Hiên không nghĩ tới Lương Quân Mi cũng là người tò mò như thế, hắn có thể thản nhiên từ chối Vương Tiểu Hoa, nhưng đối với Lương Quân Mi, mỹ nữ bực này, chắc chắn là không biết trả lời một cách cự tuyệt như thế.