Dương Tử Hiên cũng không thèm để ý ngữ khí của Trương Luân có chút lãnh đạm, nhẹ nhàng đặt văn kiện túi trong tay xuống trước mặt Trương Luân.
"Đây là cái gì?" Trương Luân nâng con mắt lên hỏi.
"Bản thảo Đường Lập viết khi còn sống." Dương Tử Hiên bất động thanh sắc ngồi ở trên mặt ghế nói.
Trương Luân liếc liếc Dương Tử Hiên, mới bảo thư ký vạch cái túi ra tìm tòi, đưa bản thảo tới trước mặt Trương Luân, Trương Luân cầm lên xem xét, sắc mặt biến hóa, hỏi: "Những vật này, cậu lấy được từ nơi nào?"
Dương Tử Hiên liền đem quá trình cùng Đường Ung Dung đi lấy bản thảo nói một lần, nhưng vẫn tỉnh lược phần Quan Quang Cốc liên kết với mình ở An Thuyền.
Trương Luân từ trên vị trí đứng lên, lông mày có chút cau lại, lập tức lại giãn ra, khuôn mặt rất vui vẻ, Dương Tử Hiên này cũng học xong cách đánh cấp trên rồi, căn cứ chính xác quan trọng như vậy, lại đưa cho hắn trước tiên, rõ ràng chính là muốn nhìn một chút xem hắn xấu hổ và khó chịu như thế nào.
Trương Luân biết rõ, Dương Tử Hiên nhất định đã biết về giao dịch giữa hắn và Trang Đạo Hiền, trong lòng cực kỳ oán hận với lệnh quy định ngày cho tổ điều tra, cho nên cố ý đưa cái chứng cớ này cho hắn, nhìn xem hắn xử lý ra sao.
"Cái bản thảo này có liên quan cực kỳ mật thiết đến chuyện thị trưởng thành phố An Thuyền Đường Lập tử vong, tôi cũng không thể có kết luận và chỉ thị phê đơn giản."
Trương Luân cười cười, nói "Như vậy đi, cậu cầm cái bản thảo này đến chỗ phó bí thư Tôn Thanh Vân, ông ta vẫn chưa xem, nhìn xem hắn có chỉ thị phê gì?"
Dương Tử Hiên nao nao, lập tức hiểu ra, Trương Luân không hổ danh là ông độc lập mà không đổ, hơi bộc lộ tài năng một chút, liền trực tiếp đem củ khoai lang phỏng tay này ném vào trong tay Tôn Thanh Vân.
Trương Luân không tự mình cầm cái bản thảo này đi trực tiếp nói chuyện cùng Tôn Thanh Vân, mà là để cho Dương Tử Hiên đưa bản thảo đến chỗ Tôn Thanh Vân trước, trong việc này cũng rất có học vấn.
Tôn Thanh Vân chứng kiến bản thảo này, khẳng định sẽ làm ra chỉ thị, nếu Trương Luân tìm Tôn Thanh Vân nói chuyện, như vậy Trương Luân tự nhiên từ chủ động thành bị động, đến lúc đó Trang Đạo Hiền sẽ trách tội Trương Luân không tuân thủ hiệp nghị, lật lọng.
Nhưng mình đi thì khác, Trang Đạo Hiền muốn trách tội cũng không được, Trương Luân hoàn toàn có thể tìm lấy cớ, nói là Tôn Thanh Vân áp bản án xuống tới, không quan hệ đến hắn.
Nghĩ thông suốt cong cong thẳng thẳng trong này rồi, Dương Tử Hiên cũng không chậm trễ, cầm lấy bản thảo, cười nói: "Tôi xin phép đưa cho Tôn Thanh Vân bí thư xem qua trước."
Trương Luân mỉm cười gật gật đầu.
Lúc ra cửa, Dương Tử Hiên bỗng nhiên quay đầu, vừa cười vừa nói: "Cảm ơn Trương bí thư đã dạy cho tôi một bài học!"
Trước kia Dương Tử Hiên còn tưởng rằng Trương Luân muốn đùn đẩy trách nhiệm, nhưng về sau nghe Trương Tuyết Bách nói mấy lần, Trương Luân ở trong nhà đã khen Dương Tử Hiên hắn mấy lần, nói hắn ngộ tính cao, Dương Tử Hiên liền cải biến cái nhìn, Trương Luân đây là đang biến đổi biện pháp, dạy hắn một ít kinh nghiệm đấu tranh trên quan trường.
Trương Luân hơi sững sờ, lập tức cười một tiếng cởi mở: "Đứa nhỏ Tuyết Bách này, không giấu được chuyện gì...đi đi, từ từ quen biết nhau một tý!"
Dương Tử Hiên gật gật đầu, trong chớp mắt liền ra khỏi Ban đại viện Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, đi vào đại viện Tỉnh ủy ánh sáng mịt mờ, vừa lên cầu thang, đã nhìn thấy mấy nhân viên công tác vây quanh Trang Đạo Hiền đi xuống.
Trang Đạo Hiền chứng kiến Dương Tử Hiên, khuôn mặt hơi sững sờ, đương nhiên cấp bậc địa vị hai người kém nhau thật lớn, Dương Tử Hiên không mang ân oán tư nhân vào trong công tác, ân cần thăm hỏi một tiếng.
Trang Đạo Hiền từ phía trên đi xuống, tự nhiên là ở trên cao nhìn xuống, nhưng lại không bày ra một bộ tư thế ở trên cao nhìn xuống, nắm tay cùng Dương Tử Hiên, cười nói: "Tiểu Dương, chạy đến Tỉnh ủy bên này, có chuyện gì à?"
Dương Tử Hiên chẹp chẹp miệng, tu dưỡng chính trị của Trang Đạo Hiền quả nhiên cao hơn Trang Lộ Lộ không chỉ một bậc, cái tài năng hỉ nộ không lộ ra ngoài này, Trang Lộ Lộ vẫn chưa học được.
Trang Đạo Hiền hiện tại chắc chắn đã hận hắn thấu xương rồi, hết lần này tới lần khác, vẫn làm ra một bộ dáng cực kỳ thưởng thức và quen thuộc, lại làm cho mấy nhân viên công tác vây quanh bên cạnh Trang Đạo Hiền đều nghĩ lầm Dương Tử Hiên là nhân vật cực kỳ quan trọng.
"Thư ký trưởng tốt, tôi tới đưa chút văn bản tài liệu cho Thanh Vân bí thư thôi." Dương Tử Hiên cười nói.
"Văn bản tài liệu gì vậy, cậu có thể để cho người Văn phòng Tỉnh ủy chúng tôi cầm qua, Ban Kỷ Luật Thanh tra các cậu bên kia cung thiếu gì người, cần gì cậu tự mình đi một chuyến?" Trang Đạo Hiền vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên, làm ra một bộ tư thế trưởng bối bảo vệ vãn bối.
"Cậu cứ giao văn bản tài liệu cho Tiểu Lí, để hắn đưa đến cho Thanh Vân bí thư, cậu vẫn chưa đi đến phòng làm việc của tôi ngồi đó, chúng ta phải tâm sự một chút." Trang Đạo Hiền cười nói, đánh mắt về hướng Tiểu Lí bên cạnh, Tiểu Lí liền đưa cánh tay tới, muốn cầm văn kiện trong tay Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên biết mình không thể trốn tránh, đầu óc vừa động, liền không để lại dấu vết, xoay người xắn quần, làm cho tay Tiểu Lí rơi vào khoảng không.
Dương Tử Hiên biết rõ Trang Đạo Hiền đang có chủ ý gì, cái bản thảo này rơi vào tay thân tín Trang Đạo Hiền, tuy Trang Đạo Hiền không có lá gan tiêu hủy, chắc chắn cũng không dám tùy tiện động tay chân, nhưng tất nhiên sẽ thấy nội dung bên trong.
Chỉ cần lại để cho Trang Đạo Hiền biết nội dung bên trong, chỉ sợ hắn sẽ lập tức thông báo cho Đường Đại Minh tại thành phố An Thuyền, bảo Đường Đại Minh tranh thủ thời gian tiêu hủy một ít chứng cớ mấu chốt, làm cho bước điều tra tiếp theo của Dương Tử Hiên rơi vào khoảng không.
Bởi vậy, Dương Tử Hiên đương nhiên không biết ngốc nghếch đến mức để cho Trang Đạo Hiền đem bản thảo này đi.
Xắn xong ống quần rồi, Dương Tử Hiên mới thản nhiên đứng lên, cái eo dựng thẳng lên, cặp văn kiện bên trong nách, như vậy Tiểu Lí cũng không tiện đưa cánh tay lấy văn bản tài liệu.
Dương Tử Hiên ngửa đầu cười nói: "Về chuyện này thì không dám làm phiền Tiểu Lí, tôi sẽ tự mình đưa cho Tôn bí thư, hơn nữa tôi còn có một ít chuyện muốn báo cáo cho Thanh Vân bí thư nữa."
Lời nói đã nói đến đây, Trang Đạo Hiền cũng không tìm thấy lý do ngăn cản Dương Tử Hiên rồi, ngượng ngùng cười nói: "Sự tình gì mà vội vã như vậy? Có phải là An Thuyền bên kia xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
Trang Đạo Hiền hỏi cái này, đúng là làm cho người ta cực kỳ khó trả lời, chỉ cần Dương Tử Hiên trả lời chần chờ một chút, lập tức liền sẽ khiến Trang Đạo Hiền đoán được, chỉ cần để cho Trang Đạo Hiền có cảnh giác, chỉ sợ sẽ rất phiền toái.
"Không phải, là một ít vấn đề về đồng chí Hứa Chí Văn thôi." Dương Tử Hiên lập tức trả lời quyết đoán.
"Hả?" Ánh mắt Trang Đạo Hiền lập tức theo nhu hòa biến thành lăng lệ ác liệt rồi, dường như muốn nhìn xuyên thấu vào trong lòng Dương Tử Hiên.
"Tôi lên trước đây." Dương Tử Hiên cười cười, nghiêng người đi qua một đám người Trang Đạo Hiền, lưu lại Trang Đạo Hiền bụng đầy hoài nghi.
Văn phòng Tôn Thanh Vân, đây là lần đầu tiên Dương Tử Hiên đi vào, mấy lần báo cáo công tác đều là đến nhà Tôn Thanh Vân báo cáo, Tôn Thanh Vân thoạt nhìn thì già hơn Trương Luân không ít tuôi, cầm lái quyền hành nhân sự của phe phái Đại Danh tại La Phù tỉnh, có thể nói là Tôn Thanh Vân rất lao tâm lao lực.
Thư ký của Tôn Thanh Vân là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, gọi Trần Bình, cùng họ cùng tên với nhân vật lịch sử trứ danh Hán triều, cắt tóc húi cua, trầm mặc ít nói, dẫn Dương Tử Hiên vào văn phòng Tôn Thanh Vân, ngồi xuống ghế sa lon, phân phó nhân viên công tác bên cạnh đưa nước trà lên, đặt ở trước mặt Dương Tử Hiên, làm việc rất cẩn thận.