"Alo, Quảng Thắng đấy à, hiện tại tôi đang ở cục giám thị vệ sinh khu Đông Sơn, có một người đồn công an khu Đông Sơn gọi là Chung Chỗ, vậy mà dám nói muốn kéo tôi về cục cảnh sát!”
“Tôi và nhân viên phòng tình báo công an tỉnh Lương Quân Mi, còn có cả thư ký của tôi đều đang ở hiện trường, cậu xem nên làm sao bây giờ!" Dương Tử Hiên bấm điện thoại bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra cục công an kiêm trưởng cục giám sát thành phố Tử Kim Trương Quảng Thắng.
Theo danh nghĩa, Dương Tử Hiên là lãnh đạo của Trương Quảng Thắng, có quyền chỉ đạo trên mặt làm việc công vụ đối với Trương Quảng Thắng.
Trương Quảng Thắng vừa nghe thấy chuyện công việc, lập tức nổi giận, nhưng hắn không dám phát giận ở trước mặt Dương Tử Hiên, cưỡng chế lửa giận trong lòng, rốt cuộc là tên nào tng trùng lên não, lại đi động đến ôn thần này.
Trong khoảng thời gian này, danh tiếng Dương Tử Hiên rất thịnh, Trương Quảng Thắng cực kỳ rõ ràng đối với kết cấu quyền lực Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, biết rõ Dương Tử Hiên rất được bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh Trương Luân tín nhiệm.
Hơn nữa gần đây còn thôi động Tỉnh ủy, phát động một hồi bão táp chính trị và địa chấn chính trị tại thành phố An Thuyền, ngay cả Đường Đại Minh, cao cấp cán bộ cấp chính sảnh, quan viên thời gian công tác dài, kinh nghiệm thâm hậu như vậy, cũng bị Dương Tử Hiên làm cho triệt xuống đài, Trương Quảng Thắng đúng là không dám bực bội với Dương Tử Hiên.
"Cái này thì cậu nên nhanh chóng điều tra một chút, tôi cũng không biết là cái đồn công an nào, tốt nhất là cậu điều vài người từ phân cục công an khu Đông Sơn tới viện trợ!" Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.
Trương Quảng Thắng lập tức liên tục không ngừng gật đầu, nói: "Được, được, tôi sẽ lập tức để cho phân cục công an khu Đông Sơn phái người đi, tôi lại muốn nhìn xem rốt cuộc là tên nào tng trùng lên não, dám ra tay đối với ngài, thật đúng là không muốn sống nữa mà!"
Cúp điện thoại, Dương Tử Hiên chậm rãi ngồi ở trên ghế dài mặt, hai tay bắt chéo trước ngực.
Chung Chỗ cùng mấy người cảnh sát, còn có một đoàn người cục giám thị vệ sinh đều nghe được Dương Tử Hiên nói đến người phòng công an tỉnh, lại còn cả thư ký, phân cục công an khu Đông Sơn, bề ngoài giống như địa vị thật sự rất lớn.
"Chung Chỗ, không nên bị hắn lừa gạt, bọn hắn chỉ là một đám bình thường dân chúng, một đám điêu dân mà thôi, đây là bọn hắn đang cố mê hoặc chúng ta!"
Trương Giang nhìn thấy một đoàn người đồn công an đều bị hù dọa rồi, lập tức phẫn nộ nói: "Tôi cũng bị bọn hắn hù dọa đấy, Chung Chỗ, cậu không cần phải để ý lời hắn nói, cứ việc bắt về đồn, nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng nhau gánh chịu, đêm mai tôi sẽ tới khách sạn Đông Sơn, mời đồng chí chỗ các cậu ăn một bữa cơm thân mật."
Trương Giang vừa khích bác Chung Chỗ, vừa lặng lẽ cầm một chồng báo cáo điều tra chứng minh sự cố chữa bệnh Dương Tử Hiên ném lên mặt bàn, đưa cho tiểu Vương sau lưng, nói: "Buổi tối cầm đi tiêu hủy, không để lưu lại dấu vết, những vật này, không thể giữ lại..."
Đúng lúc này, Lưu Bất Khắc tiến vào.
Dương Tử Hiên hướng Lưu Bất Khắc chép miệng một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Giang, một bí thư cục giám thị vệ sinh chỗ, liền dám có can đảm công khai tiêu hủy tài liệu tin tức tố cáo, lá gan thật đúng là đủ lớn.
Lưu Bất Khắc đang muốn bước ra một bước, ngăn cản tiểu Vương tiêu hủy tin tức tố cáo tin và báo cáo điều tra, Dương Tử Hiên bỗng nhiên cải biến chủ ý, gọi Lưu Bất Khắc ngừng lại, tùy ý để tiểu Vương đi tiêu hủy chứng cớ.
Trong tay Dương Tử Hiên còn có một bộ khác, cũng không sợ tiểu Vương tiêu hủy.
Hơn nữa, tiểu Vương tiêu hủy chứng cớ, lại càng chứng thực cục giám thị vệ sinh khu Đông Sơn có hiềm nghi làm việc không tuân theo quy định rất lớn.
Trong phòng tràn đầy hương vị trang giấy bị lửa thiêu đốt, Chung Chỗ cùng mấy cảnh sát sau lưng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Tất cả đều bị cú điện thoại vừa rồi của Dương Tử Hiên hù dọa, Chung Chỗ là trưởng đồn công an, đương nhiên không biết Trương Quảng Thắng, đốc trưởng cục công an thành phố Tử Kim, đối với hắn mà nói, phân cục trưởng cục công an khu Đông Sơn đã là quan lớn như trời rồi.
Chung Chỗ những năm này cũng sống rất hưng phấn, kinh tế khu Đông Sơn phát đạt, đãi ngộ cho bọn hắn, những cảnh sát này cũng cải thiện theo, nhìn thấy Lưu Bất Khắc và Lương Quân Mi thân thủ bất phàm, tăng thêm cú điện thoại vừa rồi của Dương Tử Hiên, dường như gọi tới thành phố.
Mặc kệ là thật hay giả, Chung Chỗ cũng không dám nghe theo Trương Giang sai khiến, tiếp tục làm cái gì đối với một đoàn người Dương Tử Hiên, chỉ chờ đợi xem Dương Tử Hiên có phải thật sự có thể tìm cục trưởng phân cục công an khu Đông Sơn đến đây hay không.
Chung Chỗ làm cảnh sát ở khu Đông Sơn, loại khu huyện đầu tư bên ngoài phát đạt này, kiến thức cũng không tính toán là quá nhỏ, hắn cảm giác vài người trước mắt này nói không chừng là thương nhân tới khu Đông Sơn đầu tư.
Thời gian tích tách đi qua, Dương Tử Hiên cùng Lương Quân Mi ngồi ở trên ghế dài, Hồ Khải và Lưu Bất Khắc đều đứng giằng co cùng một đoàn người Trương Giang, Chung Chỗ.
Đại khái không đến mười lăm phút, cửa ra vào xuất hiện mấy cảnh sát, Chung Chỗ và Trương Giang chứng kiến người đàn ông trung niên đầu lĩnh, trên mặt đều hiện ra một tia kinh ngạc: "Tống cục, ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy?"
Tống cục lạnh giọng hừ một tiếng, không để ý đến mấy người này, lại đối mặt với một đoàn người Dương Tử Hiên, nhìn thấy tuyệt thế dung nhan của Lương Quân Mi, trong lòng âm thầm cả kinh, nhưng hắn vẫn là người lắt léo trên quan trường, biết rõ bây giờ không phải thời điểm thất thố.
Nàng chính là vị đệ nhất mỹ nữ phòng tình báo phòng công an tỉnh Trương Quảng Thắng nói trong điện thoại kia, Tống cục tiếp xúc với cơ quan bên trên, nếu so với Chung Chỗ thì cao hơn không ít, cũng đã được nghe nói đến danh tiếng Lương Quân Mi.
Hắn biết, ở bên trong hệ thống công an, nàng là một tồn tại cực kỳ đặc thù, bối cảnh lợi hại thần bí, mặc dù là cục trưởng phòng công an tỉnh, cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc nàng.
"Xin hỏi, cô là đồng chí Lương Quân Mi phòng tình báo cục công an à?" Tống cục tiến lên, hướng Lương Quân Mi giơ tay, nhưng khóe miệng Lương Quân Mi hiện lên một tia khinh thường, căn bản không có ý tứ nắm tay cùng hắn.
Tay Tống cục đặt nguyên trong không khí, xấu hổ lùi về, cười gượng vài tiếng mới nói: "Đồng chí Quân Mi đến khu Đông Sơn chúng tôi tiến hành điều tra nghiên cứu, tại sao không nói cho chúng tôi biết một tiếng, để cho phân cục Đông Sơn chúng tôi từ từ tiếp đãi một tý?"
Lương Quân Mi hừ lạnh một tiếng, trên mặt xinh đẹp tuyệt mỹ phảng phất như đắp lên tầng một băng hơi mỏng.
Dương Tử Hiên ở một bên nhìn mà ngây người, không nghĩ tới, Lương Quân Mi tức giận cũng đẹp mắt như vậy, thật sự là giống như một pho tượng mỹ nữ.
"Tôi đến khu Đông Sơn các người đã nhận được chiêu đãi rất tốt, vài người này..." Lương Quân Mi duỗi ngón tay chỉ một đoàn người Chung Chỗ sau lưng Tống cục, nói: "Còn có ý định đem chúng ta bắt trở về đồn công an, từ từ thẩm vấn đấy, còn có tiếp đãi tốt hơn nữa à?"
Trong lòng Tống cục thầm giận dữ, nhìn Chung Chỗ, trong nội tâm có chút hương vị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Chung Chỗ là một tay hắn nhấc đến vị trí đồn trưởng, đến lúc này lại co cái đầu lại, Tống cục thiếu chút nữa giơ tay tát một cái trên đầu của hắn, miệng quát: "Chó chết, mù mắt chó rồi à? Ngay cả đồng chí phòng công an cũng dám bắt? Trở về ghi một phần kiểm điểm, mấy người các cậu, đêm nay trở về cho tôi ghi một phần kiểm điểm ba nghìn chữ, ngày mai đặt lên trên bàn tôi..."
Khóe miệng Dương Tử Hiên khẽ mỉm cười, Tống cục này vẫn có chút trình độ, tiến hành phê bình đối với mấy người Chung Chỗ, ngược lại chặn việc Lương Quân Mi muốn tiếp tục truy cứu trách nhiệm.
Mấy người Chung Chỗ cũng biết vài người trước mắt đều là địa vị rất lớn, Trương Giang và mấy người cục giám thị vệ sinh khác bắt đầu sợ hãi, Lương Quân Mi thậm chí ngay cả mặt mũi phân cục trưởng cục công an khu Đông Sơn cũng không cho, chắc chắn là nhân vật rất khó đối phó, trong nội tâm bắt đầu run rẩy.