Giả Cán Bộ

chương 494: mách cha

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Điều này lại làm cho Phan Trường Hải phiền muộn giống như là ăn phải con ruồi.

Cả buổi họp hôm nay, Phan Trường Hải đều phải miễn cưỡng làm ra dáng tươi cười.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Dương Tử Hiên đợi đến lúc cuối cùng mới đi ra ngoài phòng họp, Hồ Khải đi theo bên người Dương Tử Hiên, thấp giọng nói: "Dường như không có một người nào hoan nghênh Dương sở ngài đến!"

Dương Tử Hiên cười nói: "Nếu thật tâm hoan nghênh tôi đến, mới là sự tình kỳ quái! Chúng ta còn chưa tới, đã đem khối thịt béo cải cách xí nghiệp nhà nước lớn như vậy bỏ vào miệng..."

Cải cách xí nghiệp nhà nước là vở tuồng quan trọng của kinh tế quốc nội trong mười năm, vây quanh tiêu đề làm sống lại xí nghiệp quốc hữu này, trung ương làm ra rất nhiều công việc thăm dò, vì để cho xí nghiệp nhà nước dung hợp với thị trường, liền cho ra đời thị trường chứng khoán đặc biệt, để các xí nghiệp nhà nước thiết lập sở giao dịch chứng khoán.

Một nguyên nhân quan trọng là vì quay vòng tiền cho các xí nghiệp nhà nước lỗ lã, chuyện này cũng tạo thành sự phát triển dị dạng của thị trường đầu tư chứng khoán trong nước.

Có thể nói cải cách xí nghiệp nhà nước là sau này vài chục năm kinh tế trong sinh hoạt, cực kỳ quan trọng chính sách.

Tuy từ trí nhớ đời sau để xem xét, cải cách xí nghiệp nhà nước có rất nhiều ảnh hưởng đến nền kinh tế, tuy làm sống rất nhiều tài sản quốc hữu, nhưng ảnh hưởng mặt trái cũng khó có thể phủ nhận.

Rất nhiều công nhân xí nghiệp nhà nước vô tội vứt bỏ bát cơm, rời khỏi nhà máy đã công tác hơn nửa đời người, xã hội lại không có hệ thống bảo đảm đời sống cho người dân đầy đủ hoàn mỹ, tạo thành cuộc sống khó khăn cho rất nhiều công nhân viên chức nghỉ việc, bọn họ vô pháp mưu sinh ở trong xã hội, làm sinh sôi ra rất nhiều vấn đề xã hội.

Một mặt khác, việc quan thương cấu kết cùng mưu lợi, xuất hiện rất nhiều ví dụ lớn.

Thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp nhà nước, cuối cùng đã trở thành nơi để rất nhiều quan thương cấu kết, chia cắt tài sản quốc hữu, mà khổ, chỉ là đám công nhân nghỉ việc kia.

Nghành quyền lực tựa như Ủy ban hoạch định chính sách, nơi trông coi quyền phê duyệt thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu toàn bộ tỉnh, lại là địa phương quan thương cấu kết càng nghiêm trọng hơn.

Ở rất nhiều địa phương, thương nhân cùng quan viên, vì để chia cắt tài sản quốc hữu, chuyển thành tài sản cá nhân, không tiếc chi ra vốn lớn để ăn mòn Ủy ban hoạch định chính sách, nghành cầm trong tay quyền hạn rất lớn.

Ủy ban hoạch định chính sách cũng không phát ra nổi tác dụng giám sát vấn đề xói mòn tài sản quốc hữu, mà lại bị viên đạn bọc đường ăn mòn dần dần.

Dương Tử Hiên cũng không kỳ quái chuyện có vài người bên trong Ủy ban hoạch định chính sách không thích hắn, hắn vừa đến, đã lấy quyền phê duyệt cải cách xí nghiệp nhà nước rồi.

Đây chính là một vòng tròn luẩn quẩn, rất nhiều người phụ trách muốn nắm quyền thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu, nhưng người nắm được lại chỉ có một.

"... Tôi cảm thấy, dường như phó chủ nhiệm Phan Trường Hải kia có ý kiến lớn nhất đối với ngài, vừa rồi, thời điểm ngài ở phía trên nói chuyện, tôi nghe được hắn đang xì xào bàn tán cùng một phó chủ nhiệm khác... Nói ngài chỉ có chút tài năng ăn nói nho nhỏ, sớm biết như vậy, hắn đã không thèm đến." Hồ Khải có chút do dự khi nói những lời này, chứng kiến sắc mặt Dương Tử Hiên không thay đổi, mới thầm thở dài một hơi.

"Ha ha, hắn không đến mới tốt."

Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Tôi vốn cũng không phải là người Hoàng Văn Thanh chủ tịch tỉnh muốn chọn lựa, tin tưởng rất nhiều người Ủy ban hoạch định chính sách cũng biết tôi và Hoàng Văn Thanh không đi cùng đường, muốn chèn ép tôi, sau đó đi về phía Hoàng Văn Thanh xin công."

...

Không biết là tòa soạn báo nào đưa tin, chuyện phó cục trưởng cục quản lý thông tin tỉnh Thái Vũ xâm phạm nữ sinh viên Lâm Lâm tại khách sạn Phúc Hải, đã bị đưa ra ánh sáng.

Trước kia, sự tình Thái Vũ cũng chỉ truyền bá phạm vi nhỏ bên trong cục quản lý thông tin tỉnh, ủy ban tỉnh, trải qua báo chí đưa ra ánh sáng, lập tức liền kinh động một ít lãnh đạo tỉnh ủy.

Hà Khôn lập tức khẩn trương lên, biết rõ tình thế đã thoát ly khỏi sự khống chế của mình, lập tức gọi điện thoại cho ông bố, thông báo tất cả công việc.

Hà Tân Nghi là người đàn ông hơn năm mươi tuổi, thân hình cao lớn, trên mặt có biểu lộ trầm ổn mà khí phách, cực kỳ phù hợp với thân phận sở trưởng sở trên tỉnh của hắn, với tư cách bí thư chính pháp tỉnh La Phù, hắn cũng là một trong những nhân vật cực kỳ mạnh mẽ đấu tranh chính trị trong toàn bộ tỉnh.

Hà Tân Nghi vẫn rất yên tâm và thoả mãn đối với đứa con trai này, tuy thỉnh thoảng cần hắn hỗ trợ chùi đít, nhưng so sánh với rất nhiều con cái lãnh đạo, thủ đoạn và kiến thức con hắn không kém, nhưng đáng tiếc là không tham chính, Hà Tân Nghi vẫn một mực hi vọng con mình có thể tham chính.

"Sự tình làm sao lại náo thành thành cái dạng này? Khẳng định có người trợ giúp." Hà Tân Nghi nhíu mày, hắn là bí thư chính pháp, nhìn vấn đề cực kỳ rõ ràng.

"Dương Tử Hiên, con không biết con đắc tội hắn ở đâu, vậy mà hắn lại ra mặt vì một học sinh nữ, chắc hắn ăn no rỗi việc hay tinh thần trọng nghĩa tràn lan trong đầu, làm như vậy không có gì hay đối với hắn." Vẻ mặt Hà Khôn đầy thiệt thòi nói.

"Rất khó nói, không nhất định là vậy, nói không chừng chỉ là vì tâm chính nghĩa tràn lan trong đầu thôi! Phương diện cục công an thành phố Tử Kim phản ứng thế nào?" Hà Tân Nghi đúng là quan lớn cấp tỉnh bộ, nhìn vấn đề cao hơn Hà Khôn không chỉ một bậc, xem xét công việc cũng nhìn vào góc độ sâu xa hơn người bình thường rất nhiều.

"Dường như thái độ rất kịch liệt, Hồ Tự Lập vậy mà lại đưa chỉ thị xuống, muốn tra rõ chuyện này, hiện tại đã gọi chủ khách sạn Phúc Hải đến, tổng giám đốc khách sạn Phúc Hải là tiểu Trần, cha có nhớ không?" Hà Khôn nói.

Khách sạn Phúc Hải là sản nghiệp nằm trên danh nghĩa của đứa con mình, Hà Tân Nghi biết.

Khách sạn Phúc Hải nằm trên địa phận thành phố Tử Kim, Hồ Tự Lập khẳng định cũng biết đó là sản nghiệp của ai, chiếu theo lời đứa con mình nói, cục công an thành phố Tử Kim quả thật là có vấn đề rồi.

"Cha, cha xem lần này rốt cuộc cục công an thành phố Tử Kim làm cái quỷ gì vậy, khách sạn Phúc Hải là của con, Hồ Tự Lập và các lãnh đạo thành phố khẳng định là rất rõ ràng!”

“Lúc trước thời điểm khách sạn Phúc Hải khai trương, toàn bộ lãnh đạo cục công an thành phố Tử Kim đều được con mời đến dự tiệc mừng mà..." Hà Khôn vẻ mặt đau khổ nói: "Biết rõ là sản nghiệp của con, còn muốn điều tra rõ, đây không phải là muốn làm mất mặt mũi cha sao?"

"Con đã thử nói chuyện với bọn người Hồ Tự Lập chưa?" Lông mày trên khuôn mặt chữ quốc của Hà Tân Nghi cũng nhanh chóng khóa chặt lại.

"Con đã gọi điện thoại đến cục công an thành phố, không phải bị mấy cảnh sát nhân dân qua loa, thì chính là bị thư ký Hồ Tự Lập từ chối không gặp, đây không phải là muốn nói không có đường sống thương lượng sao? Đây là hắn không để ngài vào trong mắt!"

Hà Khôn không ngừng báo cáo ở trước mặt Hà Tân Nghi: "Cha, tính cách của con, cha cũng rõ ràng, con kinh doanh, cũng rất ít khi cầm cờ hiệu của cha ra, sự tình to nhỏ cũng sẽ không phiền cha ra tay, nhưng lần này con thật sự là đã làm tất cả biện pháp rồi, cùng đường lắm, mới tìm cha hỗ trợ."

"Tốt rồi, tình huống này, cha đã biết rồi...con về nhà trước đã, đêm nay cha và con sẽ nói chuyện kỹ càng."

Hà Tân Nghi trầm ngâm trong chốc lát mới nói: "Xem ra cục công an thành phố Tử Kim thật đúng là có vấn đề."

"Khẳng định có vấn đề, con cảm thấy chắc là Dương Tử Hiên cho bọn hắn chỗ tốt gì đó! Hoặc là, bọn họ không quen nhìn cha, không để sở trưởng như cha vào mắt, cho nên muốn mượn cơ hội này, hung hăng chơi con một phen." Hà Khôn nghĩ biện pháp khơi mào lửa giận của Hà Tân Nghi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio