Giả Cán Bộ

chương 613: dụ rắn ra khỏi han

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phố Đông Thành là khu phố cổ ở thành phố Tử Kim, cũng là một nơi tương đối phồn hoa, buôn bán thịnh vượng.

Từ đó, giá đất phụ cận tăng lên cao, không biết được đơn vị nào coi trọng, bỏ vốn ra xây dựng một đám khu dân cư giá cao trong này, coi như là một trong những khu dân cư tương đối cao cấp ở thành phố Tử Kim.

Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng không có quyền lực giám sát tại khu dân cư này, Dương Tử Hiên gọi điện thoại cho Hồ Tự Lập, nhờ Hồ Tự Lập hỗ trợ tiến hành giám sát đối với khu vực này, cảnh giác và phối hợp với các thành viên Ban kỷ luật.

Ở trong mắt Dương Tử Hiên, tất cả lực lượng liên hợp giám sát và điều khiển, mới có thể đủ để phát hiện ra một ít mánh khóe.

Hồ Tự Lập không dám chậm trễ, tuy trước kia Đại Danh hệ bị đàn áp, nhưng hiện tại đang có thế sống lại rất rõ ràng, Hồ Tự Lập tự nhiên phải làm tốt quan hệ với Dương Tử Hiên, lập tức bảo cấp dưới dựa theo những lời Dương Tử Hiên phân phó, nhìn chằm chằm vào tiểu khu này.

"Ông em, cậu là nói phố Đông Thành có một ngân hàng tư nhân dưới mặt đất(ngân hàng tín dụng đen)?" Hồ Tự Lập nắm điện thoại, con mắt không ngừng chuyển động.

"Có khả năng, trước mắt chỉ là suy đoán, còn phải dựa vào tinh binh cường tướng dưới tay anh lưu ý mới được, nếu thực sự ngân hàng tư nhân dưới mặt đất, tất nhiên mỗi ngày sẽ có vài khuôn mặt xa lạ hiện ra ở chỗ đó, bằng không thì những ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này không thể có khách hàng!"

Dương Tử Hiên cười cười, nói: "Làm xong chuyện này rồi, tôi sẽ mời ông anh ăn cơm."

"Chuyện này vốn là bổn phận của chúng tôi, ông em cậu nói như vậy thì quá xa lạ rồi." Hồ Tự Lập cố ý giả trang, làm ra vẻ không thoải mái.

"Tôi sẽ ngồi đây chờ tin tức tốt của anh." Trong nội tâm Dương Tử Hiên thầm mắng Hồ Tự Lập quá gian xảo, nếu thật sự điều tra ra cái ngân hàng tư nhân dưới mặt đất này, phải ghi tạc công lao lên trên đầu Hồ Tự Lập, hết lần này tới lần khác, mình còn phải làm ra một bộ thái độ nhờ hắn hỗ trợ.

Người này có thể kết giao, nhưng là không thể thành bạn.

Dương Tử Hiên cảm ơn Hồ Tự Lập, sau khi cúp điện thoại xuống, Sài Quá Long liền đi tới, nói thái độ của Khô Lộc Văn hai ngày này thay đổi tốt hơn nhiều: "Hai ngày này thẩm hắn hai lần, khai báo không ít thứ, phối hợp hơn trước kia nhiều."

"Lê Thực và năm vị quản lý cao cấp khác vẫn không chịu mở miệng sao?" Đối với việc thái độ Khô Lộc Văn chuyển biến, Dương Tử Hiên sớm đã chuẩn bị tâm lý.

"Miệng những lãnh đạo cao cấp này không nghiêm như vậy, đã sớm khai ra rất nhiều thứ, người nào liên quan nặng, đều chuyển giao đến cơ quan tư pháp, để cho viện kiểm sát khởi tố!" Sài Quá Long cười nói, ngoại trừ Khô Lộc Văn ra, những người khác thật sự là dễ xử lý.

"Khô Lộc Văn không còn kín miệng, nói rõ hai ngày này, tâm tính của hắn đã có một quá trình chuyển biến, không biết trong quá trình tâm tính chuyển biến này liên quan gì đến Trương Ôn!" Dương Tử Hiên hút thuốc, nhìn Sài Quá Long rồi nói.

"Lãnh đạo, ngài thực sự cảm thấy giữa Trương Ôn thư ký trưởng và Khô Lộc Văn có bí mật không thể nói cho ai biết?" Sài Quá Long thăm dò hỏi.

Không thể so sánh Trương Ôn với người bình thường, nếu hắn thật sự bị cuốn vào bản án này, đám người bọn hắn không nhất định có thể khống chế được tình thế, dù sao thì Trương Ôn vẫn là đệ nhất tâm phúc và người nhiều mưu trí bên cạnh Hoàng Văn Thanh.

Nếu Trương Ôn bị cuốn vào bản án này, hơn phân nửa là Hoàng Văn Thanh sẽ ra mặt hỗ trợ, cản trở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.

Vật lộn cận thân cùng với chủ tịch tỉnh, nếu nói trong nội tâm Sài Quá Long không sợ hãi, đó là giả dối.

Ánh mắt Dương Tử Hiên lăng lệ ác liệt, quét nhìn Sài Quá Long.

Sài Quá Long chột dạ cúi đầu xuống, biết mình hỏi những lời này quá dư thừa, hơn nữa còn không phải lúc.

Dương Tử Hiên lập tức răn dạy: "Từ manh mối chúng ta nắm giữ trước mắt để xem xét, Trương Ôn có động tác bất thường, lão Sài, chúng ta là người kiểm tra kỷ luật, không thể chỉ ăn quả hồng mềm, ăn quả hồng mềm nhiều, lãnh đạo sẽ không coi Ban Kỷ Luật Thanh tra chúng ta ra gì. Phải gặm chút xương cứng, gặm được xương cứng khó gặm, lúc chúng ta đứng ra nói chuyện mới có lực uy hiếp, cái eo mới có thể ưỡn thẳng!"

Sài Quá Long vội vàng đồng ý, Dương Tử Hiên đã tỏ thái độ như vậy, là không cho phép lùi lại rồi.

"Trở về đi, cậu tiếp tục thẩm người của công ty Xuân Huy, nhiệm vụ chủ yếu của cậu chính là chỗ này, về phần chuyện Trương Ôn bên này, do lão Phan, Tây Trữ bọn hắn phụ trách!" Dương Tử Hiên thả lông mi xuống, giọng nói trầm thấp.

Sài Quá Long đứng lên, lòng tràn đầy bất an, tay chân cũng không biết hoạt động thế nào, vội vàng tỏ thái độ: "Lãnh đạo, tôi muốn tự mình lên tuyến đầu điều tra thư ký trưởng Trương Ôn, xung phong hãm trận cho lãnh đạo."

Dương Tử Hiên ừm một tiếng, để cho không khí lên men một chút, mới một lần nữa nói chuyện: "Cậu có phần tâm tư này là đủ rồi, nhưng thẩm vấn bọn Khô Lộc Văn cũng là kịch hay, tôi cũng cần một tin được người làm việc này, sau khi chuyển giao cơ quan tư pháp, tôi chắc chắn ủy ban tỉnh còn đứng ra ngoài cản trở việc thẩm phán công khai.”

“Cậu phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa loại cản trở này thành công ngăn cản bản án, phải làm cho tòa án công khai thẩm phán! Không thể bí mật thẩm phán cho xong việc!"

Sài Quá Long thấy Dương Tử Hiên không có ý chán ghét hắn, mới thở dài một hơi, hắn đã được chứng kiến thủ đoạn lật tay làm mây úp tay làm mưa của lãnh đạo trẻ tuổi này, ngoài ra, hắn cũng không muốn phụ lãnh đạo có ơn tri ngộ với hắn, lặng lẽ bỏ đi, vội vàng gật đầu đồng ý.

Sài Quá Long vừa chân trước đi ra ngoài, Dương Tử Hiên lại đi ra khỏi văn phòng, Thuộc Bình tự nhiên đi nghiêng qua người hắn, Thuộc Bình giống như trông thấy không khí, bước chân không đình trệ chút nào.

Thuộc Bình nhiều lần bị Dương Tử Hiên quét sạch mặt mũi, tự nhiên không tự rước lấy nhục ở trước mặt Dương Tử Hiên.

Trương Luân vừa đi kinh thành họp, Ban Kỷ Luật Thanh tra tạm thời do phó bí thư Thuộc Bình này chủ trì công tác hằng ngày, nhưng cũng không dám điểm tên Dương Tử Hiên đến văn phòng hắn báo cáo công tác.

Trước cửa ủy ban tỉnh được thủ vệ nghiêm túc, tình thế công nhân viên chức nghỉ việc náo loạn mấy ngày hôm trước đã bị thanh lý hết, quét dọn sạch sẽ.

Trương Ôn từ trên chuyến xe đặc biệt bước xuống, đi về hướng văn phòng, Hoàng Văn Thanh vẫn đang ở họp kinh thành, nhiệm vụ Trương Ôn gánh trên vai cũng không nhẹ, rất nhiều chỉ thị phê văn bản tài liệu quan trọng, đều phải thông qua điện thoại thông báo cho Hoàng Văn Thanh đưa ra chỉ thị.

Trương Ôn nhìn quanh văn phòng, ánh mắt rơi vào vị trí Thường Mai bình thường vẫn ngồi, khuôn mặt có chút vặn vẹo.

Con đĩ này, thật đúng là đi rồi, ngay cả hồ sơ chưa xử lý cũng không thèm để ý.

Trương Ôn biết rõ số điện thoại gia đình Thường Mai, liền cầm lấy điện thoại gọi, hồi lâu mới có người nghe, giọng nói Thường Mai bên trong điện thoại có vẻ rất lười biếng.

"Đồng chí Thường Mai, đã vài ngày cô không đi làm rồi, cô thực sự muốn chúng tôi công khai khai trừ cô hả?" Trong giọng nói Trương Ôn mang theo sự uy hiếp.

“Tôi đã nói rồi, tôi không làm, anh còn muốn thế nào?" Thường Mai có một sự chán ghét nói không nên lời đối với Trương Ôn.

Trương Ôn uy hiếp nói: “Cô cho rằng văn phòng chúng tôi là cái gì, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?

“Tôi cho cô biết, nếu cô không đến, tôi sẽ để cho người ta tăng thêm rất nhiều nội dung xử phạt đối với cô trong hồ sơ, cô cho rằng mình còn có thể tiếp tục làm trong cơ quan, tiếp tục làm trong nhà nước nữa hả, cô sẽ bị hồ sơ ảnh hưởng cả đời."

“Tôi nhổ vào! Tôi không lạ gì chuyện này, đừng có dọa, hồ sơ kia, anh cứ việc sửa, tôi không sao cả, cùng lắm thì tôi đến tỉnh Lĩnh Nam làm công cho xí nghiệp dân doanh, tôi không muốn gặp lại bản mặt đáng ghê tởm của anh..." Nói xong, Thường Mai liền dập điện thoại bộp một cái.

Trương Ôn tức giận đến mức mặt mũi sai lệch, hất hết sách vở trên mặt bàn xuống đất, ngồi bịch xuống ghế, kéo kéo cà- vạt, trong khoảng thời gian này, thật đúng là mọi việc không thuận lợi, ngay cả một cô gái cũng có thể cưỡi lên đầu mình.

Chương : Dụ rắn ra khỏi hang()

Tại thời điểm hắn đang không biết làm gì, Dương Tử Hiên tự nhiên gõ cửa đi vào.

Trương Ôn có chút ngoài ý muốn đối với việc Dương Tử Hiên đến phòng mình, nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên nắm tay cùng Dương Tử Hiên, nói: "Tử Hiên, sao cậu lại có thời gian rảnh như vậy, còn đến ủy ban tỉnh nữa, ngồi đi, ngồi bên này."

Từ khi Dương Tử Hiên bị đánh rơi tất cả chức vụ trong chính phủ, về sau liền không thấy hắn xuất hiện tại ủy ban tỉnh, lúc Trương Ôn nói những lời này không mang ý tứ gì, nhưng vừa nói ra, giống như là mang theo ý tứ châm chọc Dương Tử Hiên.

Ho khan một tiếng, Trương Ôn vội vàng mời Dương Tử Hiên ngồi xuống, lại bảo nhân viên công tác rót thêm chén nước trà cho Dương Tử Hiên.

Dương Tử Hiên chú ý tới đống sách vở bị Trương Ôn ném lên trên mặt đất, trong lòng cười cười, hiện tại vị thư ký trưởng này đang rất không bình tĩnh.

"Tôi tới đây, là muốn thương lượng một chút cùng thư ký trưởng ngài về vấn đề Xuân Huy, từ tình hình trước mắt để xem xét, chúng ta đã nắm giữ đại bộ phận tài chính trong tay đám quản lý lẩn trốn, tài chính thu về, ước chừng hơn hai ngàn sáu trăm vạn!”

“Còn có hơn hai ngàn vạn vẫn chưa lấy về được, hiện tại việc sản xuất ở công ty Xuân Huy cơ bản đang ở vào giai đoạn đình trệ, hơn nửa năm nay, không sản xuất đủ ba nghìn bộ điều hòa, còn có một hơn ngàn bộ đang tồn kho, tiền ngân hàng cho vay bên kia cũng đang nợ hơn một nghìn vạn, đây chính là một cái động không đáy..." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.

Con mắt Trương Ôn hơi nhíu lại, hắn không rõ tại sao Dương Tử Hiên phải tìm hắn nói những chuyện này, nếu như Dương Tử Hiên còn đảm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, đảm nhiệm phó sở trưởng sở giám sát, những chức vụ ủy ban tỉnh quan trọng này, tìm hắn nói mấy chuyện đó, còn có thể lý giải.

Nhưng Dương Tử Hiên đã sớm bị quăng ra khỏi những chức vụ đó, tìm hắn nói mấy cái này, liền có điểm bất thường rồi.

Bởi vì Dương Tử Hiên đã không có quyền giám thị đối với xí nghiệp nhà nước nữa, những chuyện này không phải phạm trù công tác của hắn, dùng lời người bình thường để nói, Dương Tử Hiên đã vượt qua giới hạn.

Trương Ôn nghĩ tới nghĩ lui, xem ra, Dương Tử Hiên này vẫn nhớ mãi không quên những quyền giám thị xí nghiệp kia, vẫn cho rằng mình là phó sở trưởng sở giám sát, phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách.

Trong nội tâm hắn hiện lên một tia hèn mọn, thầm nghĩ, cậu lưu luyến cũng vô dụng rồi, hiện tại tôi đã tiếp quản quyền giám thị xí nghiệp của cậu.

Nhưng trong nội tâm hèn mọn, trên mặt Trương Ôn vẫn không biểu hiện gì, vẻ mặt đầy nhiệt tình, nói: "Đồng chí Tử Hiên, cậu nói rất đúng, những vấn đề này, đều phải chờ các chủ tịch tỉnh trở về mới có thể nghiên cứu quyết định, một mình tôi không có tài năng giải quyết nhiều nan đề như vậy."

Nói xong lời này, điện thoại Dương Tử Hiên liền vang lên, Dương Tử Hiên xin lỗi một tiếng, cũng không bỏ ra ngoài, liền cầm lên điện thoại nghe, hỏi: "Phát hiện tình huống mới?"

Trương Ôn cũng vểnh tai lắng nghe Dương Tử Hiên gọi điện thoại, cầm một ly trà nhỏ lên, nhấp một hớp để che dấu.

“Cái gì? Phát hiện rửa tiền ở phố Đông Thành hả!” Giọng nói

Dương Tử Hiên bộc phát ra một tia kinh ngạc, ánh mắt nhìn qua khuôn mặt Trương Ôn, sắc mặt đã hơi biến hóa.

Tách.

Tay cầm chén trà của Trương Ôn run lên, hơi nghiêng nghiêng, liền có nước trà đổ vào đũng quần hắn, vội vàng cầm khăn tay lau, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng lên nghe.

“Phát hiện một ít khoản tiền không bình thường, chắc chắn không? Cần muốn Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta tham gia sao?" Dương Tử Hiên tiếp tục cầm điện nói chuyện.

Trương Ôn phân phó nhân viên công tác quét sạch lá trà rơi trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên hết sức khó coi.

“Được, bây giờ tôi đang ở ủy ban tỉnh tham khảo một vài sự tình với thư ký trưởng, tôi sẽ để cho mấy người Phan Bách Văn đi trước, đa tạ Hồ cục trưởng chiếu cố..."

Dương Tử Hiên cúp điện thoại xuống, Trương Ôn một lần nữa ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế sa lon, trò chuyện việc nhà cùng Dương Tử Hiên, cuối cùng mới mở miệng hỏi: "Mới vừa rồi là đồng chí Hồ Tự Lập cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim thành phố điện thoại cho cậu à? Phố Đông Thành phát hiện ngân hàng tư nhân rửa tiền lớn à?"

"Đúng vậy, trước mắt đại bộ phận nhân viên đều đã bị khống chế, sổ sách tư liệu cơ bản là không bị tổn hại, phát hiện một ít tình tiết đầu mối mới, Hồ cục bảo tôi phái người đến xem..." Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện lên nụ cười quỷ dị.

Cơ trên Trương Ôn gương mặt khẽ run lên một cái! Tim đập nhanh một hồi!

Cái biểu lộ này rất dễ dàng bị Dương Tử Hiên bắt được.

Dương Tử Hiên dụi đầu thuốc lá vào cái gạt tàn thuốc, sau đó liền đứng dậy, nói: “Thư ký trưởng, khả năng là tôi phải cáo từ trước, bây giờ tôi sẽ lập tức đi về đơn vị, bố trí một ít nhân thủ đến phố Đông Thành điều tra."

Nghe xong tin tức này, lòng Trương Ôn liền nóng như lửa đốt, nhưng không thể biểu hiện ra ở trước mặt Dương Tử Hiên, vội vàng gật đầu đồng ý, đứng dậy đưa Dương Tử Hiên đi ra ngoài, mọi người ủy ban tỉnh nhìn thấy Dương Tử Hiên có thể hưởng thụ đãi ngộ này, đều trừng mắt lên nhìn.

Ở trong ủy ban tỉnh, thật sự không có mấy người có thể hưởng thụ loại đãi ngộ thư ký trưởng ủy ban tỉnh đứng dậy đưa tiễn này, coi như là một ít phó chủ tịch tỉnh, cũng không dám yêu cầu Trương Ôn phải đưa tiễn.

Trương Ôn là thành viên đảng ủy ủy ban tỉnh, địa vị đã rất cao, hết lần này tới lần khác, người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi này lại được Trương Ôn coi trọng như vậy.

Đây chính là việc làm cho rất nhiều cảm thấy ngoài ý muốn.

"Vấn đề ngân hàng tư nhân dưới mặt đất rửa tiền đúng là tệ nạn từ xưa đến nay, ủy ban tỉnh chúng tôi cũng có thể phái nhân viên ra, đả kích ngân hàng tư nhân, nghiêm túc đánh tan loại hành vi phá hỏng ổn định tài chính này." Trương Ôn xum xoe như thế, mục đích là lập tức nhúng tay vào.

Dương Tử Hiên cười cười, nói: Xem ra thư ký trưởng luôn ngày đêm chú ý đối với việc duy trì ổn định công tác tỉnh ta!"

Hắn cũng không trực tiếp mở miệng ngăn cản Trương Ôn tiến vào.

"Thư ký trưởng dừng bước ở đây thôi!" Dương Tử Hiên đi đến cửa ra vào đại viện ủy ban tỉnh, liền nói một câu ý bảo bảo Trương Ôn trở về.

Trương Ôn nhìn thấy Dương Tử Hiên đi xa, lập tức cầm lấy điện thoại, bấm số điện thoại của Hồ Tự Lập.

Hồ Tự Lập đang hưởng thụ một em gái mát xa phục vụ bằng miệng lưỡi, rất thoải mái, nhìn thấy điện thoại vang lên, có chút không thoải mái, vừa cầm lên nghe, biểu lộ trên mặt không thoải mái lập tức biến thành mặt mũi tràn đầy vui vẻ, nói: “Thư ký trưởng, tại sao ngài lại nghĩ đến tôi vậy?"

"Hồ cục nói gì vậy, tôi và cậu là ai với ai, tôi còn muốn mời Hồ cục ăn cơm nữa, để cảm tạ mấy ngày hôm trước công nhân viên chức Xuân Huy nghỉ việc biểu tình, Hồ cục quyết đoán phái người ra viện trợ..." Trương Ôn có việc cần cầu người, tự nhiên là phải hạ thấp thái độ xuống.

Hồ cục có chút khó hiểu đối với việc Trương Ôn đột nhiên ân cần, nhưng người ta đã dùng khuôn mặt tươi cười mà đến, Hồ cục cũng sẽ không đem bờ mông nhắm ngay vào mặt người ta, liền khách khí nói: “Cái này vốn là chức trách của tôi, sự tình phát sinh ở tỉnh, không dẹp yên, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến ổn định xã hội trị an, nói cảm tạ là hơi quá rồi."

Tuy Hồ Tự Lập không biết tại sao Trương Ôn đột nhiên ân cần, nhưng hắn vẫn hiểu được đạo lý "vô sự không đến nhà nhờ", bởi vậy nên hắn rất khách khí, chú ý ứng phó.

"Nghe nói gần đây Hồ cục phá được một cái ngân hàng tư nhân dưới mặt đất đặc biệt to tại phố Đông Thành, thật đáng mừng, đây chính là giúp đỡ tài chính tỉnh ta ổn định tình hình..." Trương Ôn nói một câu thăm dò, không hề đề cập tới sự tình một ít khoản tiền không bình thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio