Tất Thịnh, Thạch Du và Hắc Báo cùng nhau lên máy bay đi đến Los Angeles, khi đến Los nhân viên của Kha Tái Tư trực tiếp ra đón.
Thạch Du không quen bay đường dài, còn bị lệch múi giờ, đồng hồ sinh lý của cô không chịu được, nên khi vừa xuống máy bay cô đã lộ ra vẻ mệt mỏi.
Dưới tình huống này Tất Thịnh không thể làm gì khác là ôm chặt lấy cô.
Khi đến sân trước sòng bạc mới mở của Kha Tái Tư, khi Tất Thịnh ôm Thạch Du cẩn thận bước xuống từ máy bay, đã nhìn thấy Tang Nhã tựa vào bên cạnh Kha Tái Tư một cách thân mật, bước lên phía trước chào đón bọn họ.
Đôi mắt đẹp của Tang Nhã ngạc nhiên trợn to, cô không ngờ lần này Tất Thịnh sẽ mang theo một cô gái, không những thế anh lại còn tỷ mỉ dịu dàng che chở cho cô ta.
Tất Thịnh ôm Thạch Du, thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Cô ổn chứ?”
Thạch Du tựa vào trong ngực Tất Thịnh cẩn thận bước từng bước chân, “Không biết, tôi cảm thấy đầu thật là đau.”
“Kìm chế chút, lão hồ ly ở phía trước.” Tất Thịnh nhẹ giọng nhắc nhở cô.
Mặc dù Tất Thịnh không nói với cô lão hồ ly là ai, nhưng người có thể bị Tất Thịnh đặt cho danh hiệu này, chắc chắn cũng không phải người lương thiện gì.
“Tôi hiểu rõ.” Thạch Du nhẹ giọng trả lời.
“Nào! Tất đại ca, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Chỉ thấy trên mặt Kha Tái Tư lộ ra ý cười không tốt, mở rộng hai cánh tay đón lấy Tất Thịnh, cặp mắt liếc trộm Thạch Du trong ngực Tất Thịnh, “ Cô gái xinh đẹp này là...”
“Người phụ nữ của tôi!” vẻ mặt Tất Thịnh ung dung, nhưng cánh tay lại lặng lẽ ôm Thạch Du chặt hơn.
Thạch Du ngẩng đầu nhìn Tất Thịnh một cái, nhánh chóng nhận ra người đàn ông này đang tức giận, nâng mắt nhìn qua Kha Tái Tư - chẳng lẽ đã đến lúc cô phải diễn vai diễn của mình -người yêu tốt của anh ta!
Thạch Du dịu dàng tựa vào trong ngực Tất Thịnh, đưa một cánh tay qua lưng anh ta, ôm chặt ở hông của anh, “Chào anh.” Trên mặt cô lộ ra một chút cười duyên nhìn qua Kha Tái Tư, ngay sau đó nhìn lên Tất Thịnh, âm thanh cực kỳ dịu dàng hỏi: “Anh yêu, vị này là...”
Tất Thịnh khẽ run sợ trong một giây đồng hồ, ngay sau đó lại vô và mừng rỡ vì năng lực ứng biến nhanh chóng của cô,, anh cắn răng châm chọc giới thiệu: “Đây chính là người anh từng nói với em Kha Tái Tư, Kha đại ca, bên cạnh là người phụ nữ của anh ấy Tang Nhã.”
“Oh, thì ra là anh chính Kha đại ca tiếng tăm lẫy lừng, rất vui được gặp mặt.” Thạch Du cử chỉ dịu dàng mang theo vài phần kiều mỵ.
Kha Tái Tư được Thạch Du khen ngợi, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng như điên. “Cô biết tôi sao?”
“Không biết, chỉ là tôi thường được nghe Tất Thịnh nhắc tới anh.” Thạch Du hiền hoà cười ngọt ngào.
“Thật sao? Tất đại ca thường nhắc tới tôi?” nụ cười giảo hoạt của Kha Tái Tư mang theo chút ít nghi ngờ, dùng ánh mắt nghi ngờ trộm nhìn Tất Thịnh.
Ngay sau đó Tất Thịnh cố ý nói sang chuyện khác, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kha Tái Tư, “Những người khác đã tới chưa?”
“Đã đến đông đủ, chỉ chờ anh thôi.” Kha Tái Tư sảng khoái cười to.
“Vậy thật đúng là không phải, bởi vì tôi đã đồng ý phải đưa Thạch Du đi mua đồ, cho nên mới chậm thời gian một chút.”
Tất Thịnh nhướng mày lớn tiếng nói.
“Anh yêu, là anh nói đồ ở đây rất đẹp nên người ta mới muốn chứ!” Thạch Du cố ý mượn cơ hội ở trong lòng anh làm nũng, sau đó mặt thẹn thùng nhìn Kha Tái Tư, “Kha đại ca, thật xin lỗi.”
Kha Tái Tư ánh mắt hoài nghi. Đây chính là người yêu mới của Tất Thịnh sao? Nhưng hắn lại không muốn hỏi ngay cho rõ, đành phải nở nụ cười ứng phó, “Không sao, không sao, dù sao còn mấy ngày nữa mới đến lúc khai mạc.”
“Vậy thì tốt, nếu không tôi thật áy náy.” Thạch Du lười biếng nheo mắt lại, chậm rãi nâng mắt, rực rỡ, cổ quái, thậm chí tràn đầy mi lực mỉm cười.
“Kha đại ca, không biết anh có thể giúp chúng tôi chuẩn bị một phòng để nghỉ ngơi, tôi và Thạch Du đã mệt mỏi rồi.” Tất Thịnh gợi ý cho Kha Tái Tư.
Nghe Tất Thịnh nói, Thạch Du lập tức lười biếng dựa vào trước ngực anh, “Cám ơn anh, anh yêu, anh thật sự rất biết săn sóc.”
Tất Thịnh hớn hở ôm chặt lấy cô, “Anh không săn sóc em, còn có thể săn sóc ai nữa?” Nói xong, lại cười một tiếng đùa cợt.
“Tất đại ca, tôi đã gọi người chuẩn bị cho anh một phòng khách sạn sang trọng nhất, nhất định có thể làm cho anh hài lòng.” Kha Tái Tư nhiệt tình nịnh bợ anh.
“Vậy làm phiền anh.” Trong mắt Tất Thịnh lóe lên một tia âm hiểm.
“Được, vậy xin mời đi theo tôi.” Trên mặt Kha Tái Tư cười nịnh hót, đi ở phía trước dẫn đường.
Khi Tất Thịnh đến gần Tang Nhã ánh mắt căm hận hướng thẳng vào cô ta, cắn răng nghiến lợi giễu cợt: “Em yêu, em thật là dịu dàng, động lòng người, không giống như người khác đang ở trong phúc mà không biết hưởng còn đi lén nút phản bội!”
Thạch Du kinh ngạc nhìn Tất Thịnh. Tại sao anh ta tự dưng lại nói ra những lời này?
Trong lúc vô tình, cô lại cảm thấy toàn thân Tất Thịnh đột nhiên run rẩy, cô biết đó không phải là sợ, mà là sự tức giận mãnh liệt.
Nhận thấy điều này Thạch Du trầm ngâm ngắm nhìn cô gái trước mắt, tại sao này cô gái xinh đẹp này khiến cho Tất Thịnh tức giận mãnh liệt như thế?
Tang Nhã mỉm cười, như không có chuyện gì xảy ra chào đón hai người bọn họ, “Hoan nghênh anh chị đến.”
Trong lòng Thạch Du không khỏi bực bội, cô gái này hình như không để ý đến lời chế diểu của Tất Thịnh, chẳng lẽ là cô đa nghi, đã đoán sai? Nhưng cô vẫn cảm thấy Tất Thịnh và cô ấy hết sức thân thiết.
“Cô thật xinh đẹp, không biết nên gọi cô như thế nào?” trên mặt Tang Nhã nở nụ cười, nhìn thẳng vào Thạch Du người đang được Tất Thịnh che chở ở trong ngực.
“Tôi tên là Thạch Du, không biết cô tên là...?” Thạch Du vẫn chưa rời khỏi ngực Tất Thịnh hỏi ngược lại.
Lúc này, Kha Tái Tư đi tới bên cạnh Tang Nhã, vươn tay ôm chặt lấy hông của Tang Nhã, “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, cô ấy tên là Tang Nhã.” Giọng nói đầy ý khiêu khích.
“Tang Nhã, tên rất đẹp.” Thạch Du vui vẻ mỉm cười nói.
“Cám ơn, nếu rãnh rỗi chúng ta có thể và nhau đi dạo phố.” Tang Nhã tự nhiên tươi cười giấu đi sự gian xảo.
Thạch Du nhíu lông mày lại, chợt đắm đuối nhìn Tất Thịnh, “Điều này phải xem Tất Thịnh có muốn buông người không đã!”
Vào lúc này trong lòng cô lại lớn tiếng kêu: Mẹ ơi! Buồn nôn quá.
Tất Thịnh vô và hợp tác ôm lấy Thạch Du, lại đột nhiên hôn nhẹ vào trán cô “Dĩ nhiên có thể, em không phải là vẫn muốn tới LasVegas chơi sao? Hôm nay vừa đúng cơ hội, anh đương nhiên cho em chơi thật vui vẻ.”
“Anh yêu, anh thật tốt quá.” Thạch Du cười tươi xinh đẹp liếc nhìn Tất Thịnh, sau đó nhìn Kha Tái Tư và Tang Nhã như là thách thức nói, “Tôi thật sự may mắn có thể tìm được người đàn ông tốt như vậy.”
Trong mắt Tang Nhã bỗng nhiên thoáng qua một chú phẫn hận, nhưng rất nhanh dùng nụ cười để che lại.”Đúng nha! Cô thật tốt số, theo tôi thấy, từ trước đến giờ Tất đại ca chưa bao giờ đối với phụ nữ dịu dàng, lấy lòng như thế, xem ra cô quả thật có chỗ hơn người, nếu không làm sao Tất lão có thể chiều chuộng cô như thế được.”
Thạch Du mỉm cười, ngửa đầu nhìn về Tất Thịnh nghi ngờ hỏi, “Anh thật sự chưa bao giờ đối tốt với phụ nữ sao?”
“Em nói thử đi?Em yêu, anh đối với em có đủ dịu dàng hay không?” Tất Thịnh cố ý chọc giận Tang Nhã.
Thạch Du như một dóa hoa xinh đẹp mỉm cười thật mê người, “Tang Nhã, cô nói sai rồi, Tất Thịnh đối với tôi tốt vô và, vừa dịu dàng lại săn sóc.”
“Có thật không?” Tang Nhã nghi ngờ mỉm cười nhìn Tất Thịnh, nhưng rất nhanh lại chuyển hướng tới Thạch Du.
“Anh ấy là nam nhân của tôi, tôi sẽ không biết sao?” Nhận thấy vẻ mặt cô ta quỷ dị, Thạch Du không khỏi nghi ngờ, đáy mắt hả hê cười.
“Thôi chúng ta chấm dứt chuyện này ở đây đi!Em à, không phải khi ở trên máy bay luôn nói là muốn nghỉ ngơi sao?Chẳng lẽ đến đây khỏe lại rồi sao?” thanh âm Tất Thịnh cực kỳ êm ái mê người.
“Không phải vậy! Em thật sự cảm thấy mệt mỏi, đến nỗi không đi được nữa.” Thạch Du nũng nịu nâng cái miệng nhỏ nhắn.
Tất Thịnh bỗng chốc cười một tiếng, “Sao không nói sớm!”Không thèm để ý ánh mắt của mọi người, Tất Thịnh bế bổng Thạch Du lên ôm trọn vào trong ngực, “Như vậy có thoải mái không?”
“A! Cực kỳ thoải mái.” Thạch Du đưa hai cánh tay ra ôm chặt cổ của anh, đề phòng bị ngã xuống đất.
Hắc Báo nhìn bốn người trước mắt lục dục với nhau, còn Thạch Du linh hoạt ứng đối, anh ta ở một bên cười trộm.
Kha Tái Tư không dám tin vào mắt mình trừng lớn mắt nhìn Tất Thịnh. Chỉ có một năm không gặp, anh ta thật sự có thể thay đổi lớn như thế?
Tang Nhã càng không tin Tất Thịnh đã thay đổi như bây giờ, khi cô rời anh đi anh lại có thể thay đổi đến như vậy sao; trước đây khi cô phản bội anh để đi theo Kha Tái Tư, nguyên nhân chủ yếu chính là muốn chọc giận anh, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.
Anh dịu dàng và săn sóc đều là điều trước đây cô khát vọng nhất, mà giờ đây anh lại trao cho một người phụ nữ khác, cô không cam tâm!
Tất Thịnh và Thạch Du, Kha Tái Tư và Tang Nhã cùng đi tới phòng Kha Tái Tư đã chuẩn bị cho bọn họ.
Phòng rất rộng rãi,sang trọng không có một chút khó chịu, đúng là một nơi ở lý tưởng.
Thạch Du rốt cuộc cũng được biết cái gì gọi là hào hoa, cái gì là cuộc sống của người có tiền.
Cô khống kìm chế được cảm giác hưng phấn, không kịp chờ đợi chạy ra xem chung quanh, cũng mượi cơ hội không phải cùng Tất Thịnh thân thiết, tốt nhất cũng có thể không phải tiếp nhận nụ cười xảo trá nịnh hót của Kha Tái Tư và Tang Nhã.
Thạch Du đứng ở trên ban công đi xuống quan sát hồ bơi, nước hồ trong veo, xanh thăm thẳm,lại có thể nhìn ra sòng bạc xinh đẹp,chấm điểm thêm cho khung cảnh như mơ này.
Cô không nhịn được hít một hơi thật sâu, giang hai cánh tay giống đón lấy hơi thở của Las Vegas.
Tất Thịnh bất ngờ từ phía sau cô ôm lấy cô, tựa đầu trên hõm vai cô.”Em yêu, có hài lòng với nơi này không?”
Anh ta vẫn chưa dừng lại các hành động thân mật, không phải là nói cho cô biết, Kha Tái Tư và Tang Nhã vẫn chưa rời đi sao, xem ra còn phải tiếp tục diễn thôi.
Thạch Du không kiềm chế được, cô thân mật tiến sát vào trong ngực Tất Thịnh nhỏ giọng hỏi “Bọn họ còn chưa đi sao?”
“Còn chưa, cũng không phải đợi lâu đâu, hãy tỏ ra mình là chủ nhà để tiễn bọn họ đi.” Tất Thịnh ở bên tai cô nói nhỏ. Không nghe rõ lời của anh nói có lẽ còn tưởng rằng bọn họ đang thân mật nói chuyện yêu đương đấy!
Thạch Du xinh đẹp cười một tiếng, đẩy nhẹ Tất Thịnh ra, kéo cánh tay của anh đi vào phòng khách, bày ra vẻ mặt đep nhất nói cảm ơn Kha Tái Tư và Tang Nhã, “Cám ơn các bạn đã nhiệt tình chiêu đãi, nơi này phong cảnh thật đẹp vô cùng.”
Kha Tái Tư si mê, nhìn trộm Thạch Du nói, “Tất đại ca đồng ý tham dự buổi lễ khai trương sòng bạc của tôi đã là một vinh hạnh lớn lao; chỉ cần anh cảm thấy có chỗ nào không thoái mái có thế nói ngay với chúng tôi, nếu như có thể làm được tôi nhất định sẽ hết sức vì anh mà hoàn thành.”
“Anh quá khách khí rồi, tất cả nơi này đều rất tuyệt, cám ơn anh.” Thạch Du nghe thấy lời nói của Kha Tái Tư, nhẹ nhàng cúi đầu bày tỏ sự cảm ơn.
Tất Thịnh cũng làm theo Thạch Du, mặt mỉm cười cúi đầu mắt dừng lại nhìn Thạch Du, “Thạch Du đã nói là tất cả đều rất tốt, tôi tin tưởng vào sự đánh giá của cô ấy.”
“Đã như vậy, tôi và Tang Nhã không quấy rầy các vị nghỉ ngơi, khi nào đến bữa ăn tối tôi sẽ gọi người mời các vị đến phòng ăn dùng cơm, chặc chắn các vị đại ca khác đã không thể chờ đợi muốn gặp mặt anh, cũng như mong đợi được biết Thạch tiểu thư.” Kha Tái Tư giảo hoạt cười ha ha, ngay sau đó xoay người ôm Tang Nhã, “Chúng ta đi thôi! Không nên quấy rầy bọn họ nghỉ ngơi.”
Trước khi đi Tang Nhã thoáng nhìn qua Tất Thịnh hết sức khát vọng, sau đó liền kéo cánh tay Kha Tái Tư ra khỏi phòng.
Hắc Báo vội vàng đóng cửa lại, xoay người, ngay sau đó đi tới trước mặt Thạch Du, giơ ngón tay cái lên tán dương: “Oa! Thật không nhìn ra, cô được lắm đấy! Đúng là số .”
Khuôn mặt Tất Thịnh đột nhiên trầm lại, “Hắc Báo!” Ánh mắt anh thoáng nhìn Hắc Báo, giống như muốn nói cái gì.
Không cần lời nói, Hắc Báo lập tức hiểu ý của Tất Thịnh, anh lập tức che giấu nụ cười, mặt nặng nề tìm kiếm xung quanh
Thạch Du không hiểu Hắc Báo đang tìm cái gì, mở miệng hỏi: “Anh ấy đang...”
Còn chưa kịp nói hết câu, một tay Tất Thịnh đột nhiên ôm lấy cô vào trong ngực, lấy môi che lại miệng cô lại.
Thạch Du hoang mang sợ hãi nhìn anh chằm chằm, đôi tay nắm chặt thành quyền, “Làm sao anh có thể...”
Một lát sau, ánh mắt Hắc Báo nhìn dọc theo về phía trần nhà.
Tất Thịnh lập tức hiểu, cố ý thân thiết hôn cổ của cô, tựa vào bên tai cô nhẹ giọng nói: “Có camera không chân và máy nghe lén.” Cánh môi lại tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra ở cổ trắng của cô di chuyển.
Thạch Du không khỏi toàn thân cứng đờ, “Vậy làm sao bây giờ?” Cô nhẹ giọng hỏi.
“Hắc Báo sẽ xử lý, chúng ta chỉ cần tiếp tục diễn trò cho bọn hắn nhìn là được.” Tất Thịnh giống như một thợ săn quỷ quyệt cười một tiếng, sau đó ngoài ý muốn ôm lấy vòng eo của cô, bế cô lên, và cố ý nói lớn: “Em không phải là mệt lắm sao? Tôi ôm em đi nghỉ.”
Tất Thịnh ôm Thạch Du đi vào gian phòng trong, dịu dàng đặt cô ở trên giường lớn, cũng nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc tán loạn trên trán cô, cúi đầu hôn nhẹ vào trán của cô, rồi sau đó ghé vào bên tai cô nói: “Hãy ngủ một giấc thật ngon, buổi tối còn có một trận chiến phải đánh, cô trước hết phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Thạch Du biết anh ta vẫn còn đang diễn trò, rất bất đắc dĩ ngoan ngoãn nghe theo lời anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát; anh nhất định sẽ trở về phòng khách cùng Hắc Báo tháo bỏ tất cả chướng ngại vật.
Dù sao tất cả mọi chuyện cũng không phải việc gì là cô cũng có thể làm, không bằng nghe lời anh nói ngủ một giấc thật ngon, để cho mình không chữa lợn lành thành lợn què.
Hai mắt nhắm lại nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh, không biết tại sao, một khi nhắm mắt lại, trong đầu cô đều hiện lên hình ảnh lúc đóng kịch, những lúc anh dịu dàng đối sử với cô, nhẹ nhàng vuốt cánh môi, đủ loại cảm giác cô chưa bao giờ có không ngừng hiện lên.
Thạch Du không biết phải làm như thế nào mở mắt, không khỏi than thở một tiếng, “Thật là phiền phức.”
Ở trên giường trằn trọc lăn qua lăn lại, cô không chịu được ngồi dậy, dùng đôi tay vỗ gò má của mình, “Anh ta chỉ đang diễn kịch,không bao giờ có thể là thật! Tỉnh táo lại một chút, Thạch Du, ngươi không được tự phủ nhận sự thật này!” Tiếp theo vừa nằm xuống, nhìn trần nhà, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Ngu ngốc! Ngu ngốc! anh ta sẽ không coi trọng ngươi, đứa ngốc này.”
Thạch Du vùi đầu vào gối ôm ở trước ngực, kề mặt ở trên gối nghiêng người ngủ, bắp đùi kéo dài qua gối đầu, thầm nghĩ, không bằng tạm thời đem chiếc gối này làm thành anh ta đi!
Cô nhắm lại ánh mắt, ép buộc mình ngủ.
Kha Tái Tư đi ra khỏi phòng Tất Thịnh, lập tức cấp tốc đi về một gian phòng khác, nhanh chóng đẩy mạnh cửa phòng ra lớn tiếng hét: “Hắn bây giờ đang làm gì?”
Bên trong nhân viên giám thị hình như không nhìn cái gì bất thường nhún nhún vai, “Tất cả đều rất bình thường.”
Sau đó Tang Nhã cũng nhanh chóng hỏi, vẻ mặt tự nhiên: “Cô gái kia có vấn đề gì không?”
“Một chút vấn đề cũng không có, Tất đại ca hình như rất thương cô ta, chẳng những ôm cô đi vào phòng, còn rất yêu chiều, bày ra tình cảm nồng nàn, sâu đạm với cô ta nữa....” Nhân viên giám thị hình ảnh báo cáo.
“Đủ rồi!” Tang Nhã không nén được lửa ghen trong lòng đang bùng cháy, la hét.
Ngay sau đó khuôn mặt Kha Tái Tư sầm lại sải bước đi tới gần Tang Nhã, không chút nào thương tiếc nắm tóc của cô, “Thế nào? Ghen? Thấy người yêu mang theo một phụ nữ khác, ngươi liền chịu không được kích thích à?”
“A! Không, không có!” Trong nháy mắt bị dọa cho sợ hãi Tang Nhã nghẹn ngào, vội vàng cãi lại, “Làm ơn buông tay ra trước được không? Tôi van cầu anh.”
Kha Tái Tư không để ý tới sự cầu xin tha thứ của cô, ngược lại quăng cho cô một cái tát, “Đồ phụ nữ xấu xa, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô dám sau lưng tôi lén lút đi gặp Tất Thịnh,thì cô xem tôi làm gì cô!”
Tang Nhã kinh hoàng, lấy tay ôm chặt gò má bị đánh, hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt, “Tôi... Tôi hiểu rõ.”
Trong lòng cô rất hối hận, oán thán mình làm sao lại ngốc như vậy vì chọc giận Tất Thịnh mà phản bội anh ta, nay chỉ có thể trơ mắt nhìn anh dịu dàng che chở cho người phụ nữ khác.
Nhìn Tất Thịnh dịu dàng chăm sóc Thạch Du, trong lòng cô tràn đầy hận ý. Lúc đầu tại sao anh không đối với cô như vậy?
Bỗng chốc, phòng quan sát dấy lên một trận kinh hoảng.
“Tại sao không có âm thanh?”
“Làm sao không có hình ảnh?”
Trong phút chốc, hình ảnh của Tất Thịnh xuất hiện tại một chiếc máy theo dõi, trong tay anh lắc lắc máy nghe lén và camera không chân.”Kha đại ca, chiêu đãi bạn bè như vậy có nên hay không? Sau đó cười lạnh một tiếng,tiếng cười đó lạnh đến nỗi làm cho tất cả mọi người rét run,ngay sau đó hình ảnh và âm thanh và nhau mất hút.
Kha Tái Tư giận vô và, “Tên ghê tởm, làm việc còn cẩn thận như vậy!”
Thạch Du muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng lại không thể nghỉ ngơi thật tốt.
Chẳng biết lúc nào Tất Thịnh đã lặng lẽ đi tới trước giường cô.
“Thạch Bán Cá, nên dậy trang điểm thôi.” Một âm thanh lạnh lùng bỗng dưng truyền vào trong tai cô.
Cô nằm ở trên gối cắn răng, nghĩ thầm mình còn chưa ngủ được bao nhiêu đã bị gọi dậy, lại bị người ta gọi là Thạch Bán Cá, thật là cực kỳ đáng ghét!
Nhanh chóng lật người, đôi con ngươi đầy tức giận nhìn chằm chằm người đứng ở trước giường, “Tôi đã cảnh cáo anh, không được phép gọi tôi là Thạch Bán Cá!”Thạch Du hét
Tất Thịnh thấy bộ dạng tức giận của cô, không nhịn được vô tình cười, “Cô cần phải đứng lên nhìn lại mình qua gương, xem cô bây giờ như thế nào.”
Thạch Du tức giận dùng bàn tay nhỏ bé vạch mấy sợi tóc rủ xuống trên trán, từ trên giường nhảy xuống, trong miệng nói thẳng:
“Anh nói tôi đi ngủ mà Chu Công còn chưa thấy đã bị anh dựng dậy!”
Tất Thịnh nhìn cô tức giận đùng đùng đi vào phòng tắm, chưa bao giờ anh gặp qua một người phụ nữ như thế, thật là bẩn thủi, nhưng lại có chút đáng yêu, anh không khỏi cúi đầu cười trộm.
Giây lát, thấy Thạch Du dùng đôi bàn tay buộc tất cả tóc lên như một chiếc đuôi ngựa,nhẹ nhành hất ra đằng sau, trong nháy mắt biến thành một cô gái hoạt bắt năng động.
Cô đi tới trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn, “Anh vừa mới nói với tôi cái gì?”
“Thế nào, mới đảo mắt liền quên rồi?” Tất Thịnh giận hờn nhìn cô.
Cô lại lơ đễnh nhún nhún vai, “Tôi nghe đến ba chữ Thạch Bán Cá cũng đã nổi trận lôi đình, đâu còn có nhàn hạ thoải mái nghe tiệp nữa.”
Tất Thịnh thoáng chốc bị cô làm cho hồ đồ, suy tư một lát mới nói: “Ah, tôi nói là cô nên chuẩn bị trang điểm lại cho minh đi.”
Lông mày Thạch Du dường như khiêu khích nhích lên, lạnh lùng hừ — một tiếng, “Còn dám nói tôi, chính anh còn không phải như vậy, mới ngủ một chút, mình nói cái gì đều quên.”
Tất Thịnh nhất thời bị cô châm chọc không trả lời được, không khỏi giận đến nghiến răng mà nói: “Nhanh lên một chút! Đừng làm cho mọi người đợi quá lâu.” Ngay sau đó dùng sức đạp cửa đi ra khỏi phòng.
Tất Thịnh mặt mày xanh lét ngồi ở đại sảnh, trong miệng thỉnh thoảng nhỏ giọng mắng: “Tôi thật sự là tự tìm khổ!”
Hắc Báo từ một gian phòng khác đi ra, kinh ngạc với Tất Thịnh, “Đại ca, người nào lại chọc giận anh mất hứng? Tôi đi sử lý hắn!” Anh ta làm bộ như nhất định phải làm cho người nọ đẹp mắt.
“Cô ta!” Tất Thịnh bất đắc dĩ tức giận ánh mắt hướng vào bên trong thoáng nhìn.
“Thạch Du?” Hắc Báo kinh ngạc mà nhìn, nghĩ thầm nếu như là Thạch Du làm đại ca phát bực, anh không nhúng tay vào thì tốt hơn.”Nếu như là người khác em còn có thể vì anh ra mặt, nhưng cô ấy với thân phận là người yêu cua anh, em ít chọc mới tốt.”
“Cậu...” Tất Thịnh trợn mắt nhìn Hắc Báo, “Tất cả đều là cậu gây họa,không phải việc này là do chủ ý tốt đẹp của cậu!”
“Nhưng mà, đại ca.” Hắc Báo cúi người xuống nói nhỏ vào tai Tất Thịnh, “Anh không thể phủ nhận, Thạch Du đúng là một diễn viên rất xuất sắc.
Tất Thịnh không nói lời nào, chỉ là mang bộ mặt sa sầm suy tư. Hắc Báo nói một chút cũng không sai, Thạch Du đúng là một diễn viên rất tuyệt, ít nhất là khi cô ở trước mặt lão hồ ly vàTang Nhã trước luôn vô và tinh tế biểu diễn, quả thực là không chê vào đâu được.
“Các anh, tôi như vậy có được không?” Thạch Du đi ra, mặc một bộ lễ phục màu đen thấp ngực, thiết kế để cho ngực cô như ẩn như hiện,dáng dài không quá mông, làm cho cô khoe ra được một dáng người hoàn mỹ.
Hắc Báo nhất thời giật nảy mình, khen không dứt miệng: “Trời ạ! Bộ lễ phục này mặc trên người cô, thật là quá tuyệt vời!”
Tầm mắt Tất Thịnh quét nhìn cô từ đầu đến chân một lần, trong mắt anh có vui sướng và tán thưởng, “Nhưng vẫn còn thiếu một món đồ.” Anh xoay người vội vã đi vào phòng.
Phút chốc, anh lấy ra một chiếc thắt lưng, khom người ở sau lưng của cô dịu dàng vì cô đeo lên, trên mặt lập tức lộ ra nét hài lòng cười, “Nhìn như vậy càng thêm hoàn mỹ.”
Thạch Du đi tới trước gương kêu lên một tiếng: “Thật, là hoàn mỹ.”
Tất Thịnh đi tới bên người cô, cong lên cánh tay, “Đi thôi! Tôi tin tưởng cô tối nay sẽ là tiêu điểm của buổi lễ.”
“Có thật không?” Thạch Du vẻ mặt hiển nhiên vô và kích động.
“Không tin? Cô xem Hắc Báo dương như hận không được “ăn sống nuốt tươi” cô.” Đáy mắt Tất Thịnh lóe lên hứng thú lan tràn, anh phát ra tiếng cười to cuồng vọng.
Thạch Du len lén liếc Hắc Báo, nhìn anh đang nhìn mình đăm đăm, cũng không nhịn được mơ hồ cười trộm, đưa tay đẩy khuỷnh tay Hắn Báo.