Giả Làm Người Tình Xã Hội Đen

chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc sáng sớm, Hắc Báo kéo một thân mệt mỏi trở về phòng. Khi anh thấy Tất Thịnh co ro ở trên ghế sa lon, không khỏi kinh ngạc, “Đại ca, làm sao anh lại ngủ ở nơi này?”

Đang ở trong mộng đẹp Tất Thịnh bị Hắc Báo gọi dạy, anh xoa đôi mắt cho tỉnh táo hỏi: “Cậu làm gì mà đến bây giờ mới trở về?”

Nhanh chóng ngồi thẳng người, giãn gân cốt cho cổ.

“Em thử vận may cả đêm, rồi lại điên cuồng ở quầy rượu suốt đêm, cho nên bây giờ mới về, còn anh làm sao anh lại ngủ ở ghế sa lon?” Vẻ mặt Hắc Báo kinh ngạc hỏi.

Tất Thịnh đưa tay lên trên cổ, vẻ mặt cực kỳ lười biếng, “Giường tặng cho Thạch Du ngủ.”

“Cái gì? Anh đem giường tặng cho cô ấy ngủ, chính mình lại ngủ ở trên ghế sa lon?” Hắc Báo kinh ngạc hét lên một tiếng.

Tất Thịnh liền vội vàng kéo hắn lại, nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút, cô ấy còn đang ngủ, chớ quấy rầy cô ấy.”

Hắc Báo nghe vậy càng kinh ngạc thêm nhìn Tất Thịnh. Anh chỉ mới một đêm không về thôi mà, Tất Thịnh lại có thể có những chuyển biến lớn như vậy sao, chuyện này thực sự là một chuyện hiếm thấy.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Tất Thịnh lơ đãng hỏi.

“Chín giờ sáng.” Hắc Báo hơi giật mình nhìn Tất Thịnh, “Đại ca, hôm nay không phải sòng bạc của lão hồ ly khai mạc sao? Anh chuẩn bị lúc nào thì đi đây?”

“Đợi cô ấy.” Tất Thịnh không chút nghĩ ngợi đưa tay chỉ vào phòng ngủ.

Hắc Báo thật không thể tin được vào tai của mình, Tất Thịnh lại nói những lời như “Đợi cô ấy”!

Trước đây anh ấy là mốt người rất độc tài, không bao giờ quan tâm đên cảm nhận của người khác nói chi là đợi chờ hay nhường nhịn một ai?

“Nếu như cậu không mệt thì hãy xuống đó trước đi, ngày hôm qua lão hồ ly và Tang Nhã cũng vì buổi khai mạc ngày hôm nay, mà đặc biệt đến tìm tôi.” Tất Thịnh lười biếng lấy tay đỡ đầu, duỗi thẳng hai chân thon dài.

“Lão hồ ly..., ngày hôm qua bọn họ tới đây?” Hắc Báo kinh ngạc hình như chính mình đã bỏ lỡ một chuyện.

“Hắn biết hôm nay sẽ có thật nhiều các anh em đến, lo lắng cho mình không cách nào kêu gọi mọi người, cho nên...” Tất Thịnh đưa tay khẽ vuốt qua bộ râu của mình.

“Ồ! Thì ra là có mục đích, tôi biết mà, hắn làm sao có thể tốt bụng đến thăm đại ca được.” Hắc Báo khinh miệt nói.

“Tôi không đồng ý giúp hắn, chẳng qua tôi tin tưởng những huynh đệ này tất cả đều là hướng về phía mặt mũi của tôi tới, lễ phép coi trọng tôi cửa lý nên lên tiếng chào hỏi.” Tất Thịnh giao phó Hắc Báo.

“Tôi hiểu biết rõ, tôi thay bộ quần áo rồi lập tức đi xuống.” Hắc Báo không nói hai lời, lập tức đồng ý.

“Được, cậu đi đi.” Tất Thịnh vần còn lười biếng.

Hắc Báo nhanh chóng đi sang một phòng khác, thay đổi một bộ quần áo khác, đi ra ngoài với một tinh thần sảng khoái.

“Đại ca, em đi xuống trước.”

Tất Thịnh vung tay lên ý bảo là Hắc Báo đi xuống, Hắc Báo lập tức như gió lốc lao ra khỏi phòng.

Tất Thịnh khẽ đi vào trong phong mà Thạch Du đang ngủ, nhìn cô vẫn chìm sâu vào giấc ngủ, anh thật sự không đành lòng gọi cô tỉnh,chỉ lặng lẽ cầm quần áo đi vào phòng tắm, bắt đầu sửa sang lại trang phục cho mình.

Thạch Du bị tiếng nước chảy to làm cho thức tỉnh, cô ngồi thẳng người ngắm nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng không có một bóng người, chỉ có trong phòng tắm không ngừng truyền ra tiếng hừ nhẹ của Tất Thịnh.

Cô co hai chân lên trước ngực, vòng tay ra ôm lấy hai đầu gối, hai nhìn thẳng vào cửa phòng tắm.

Chỉ một lát sau, Tất Thịnh với một tinh thần sảng khoái bước ra từ phòng tắm, anh nhìn Thạch Du, họ như vậy bốn mắt nhìn nhau.”Cô đã tỉnh.”

“Vừa có tiếng nước chảy, vừa có tiếng hát, tôi có thể ngủ tiếp sao?” Thạch Du dường như oán giận anh đánh thức cô.

Tất Thịnh nhàn nhạt mỉm cười, “Thật xin lỗi, tôi đã rất cẩn thận không làm cho cô bị tỉnh giấc, lại không ngờ vẫn là đánh thức cô.” giọng nói dịu dàng truyền ra khắp nơi diễn tả áy náy của anh.

“Không sao cả, dù sao tôi cũng nên thức dậy.” Thạch Du nhanh chóng từ trên giường đứng thẳng lên, nhanh chóng chạy thẳng vào phòng tắm nhưng đột nhiên lại dừng bước, “Hắc Báo tối hôm qua có trở về sao?”

“Sáng sớm hôm nay mới trở về, tôi thấy anh ta chơi sắp điên rồi.” Tất Thịnh mỉm cười mà lắc đầu.

“Vậy đến lúc buổi lễ khai mạc sòng bạc của lão hồ ly, anh ta còn có đủ tinh thần tham gia sao?” Thạch Du lại hỏi một câu.

“Anh ta đã đi xuống chào hỏi các anh em trước rồi.” Tất Thịnh vẻ mặt tự nhiên mà nói.

“Ngày hôm qua anh đồng ý giúp lão hồ ly à?” Thạch Du hoài nghi nghiêng đầu nhìn anh. Chẳng lẽ ngày hôm qua sau khi cô ở trong lòng anh ngủ, anhvà lão hồ ly đã thỏa thuận thành công cái gì?

“Không có.” Tất Thịnh trả lời rất nhanh chóng.

“Vậy tại sao anh muốn Hắc Báo đi xuống giúp hắn một tay chào hỏi mọi người?” Thạch Du không hiểu nguyên nhân của chuyện này.

“Hôm nay tới tham gia buổi khai mạc sòng bạc là không chỉ là một người, mà là tất cả các anh em trên cả nước đến tham gia. Thật ra thì tôi cũng biết rõ lão hồ ly đang tính toán cái gì, bởi vì khi tôi đồng ý đến, những anh em khác cũng sẽ đến góp vui; nếu các anh em đã đặc biệt vì tôi mà đến, tôi làm sao có thể bởi vì lão hồ ly mà thất lễ đây? Cho nên tôi bảo Hắc Báo đi xuống để chào hỏimọi người trước.” Tất Thịnh khẽ cười, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ lạnh lẽo.

“Oh, hoá ra là như vậy, vậy tốt nhất chúng ta cũng nên xuống sớm một chút đi.” Thạch Du vội vàng đi vào phòng tắm.

Tất Thịnh nhìn bộ dáng hiểu biết ý người của Thạch Du thật đáng yêu, khóe miệng không tự chủ hiện lên nụ cười vui mừng.

Đột nhiên tiếng chuông mãnh liệt vang lên, đến cả trong phòng tắm Thạch Du cũng nghe thấy, cô lập tức cất giọng kêu lên: “Tất Thịnh, có người gọi kìa!”

“Tôi biết rõ, tôi sẽ đi mở cửa.” Tất Thịnh nhìn phòng tắm một cái, rồi sau đó nhăn mày lại, lẩm bẩm nói nhỏ: “Ai sẽ tới vào lúc này? Sẽ không phải là Hắc Báo lại đi về chứ?”

Anh đi tới cửa mở cửa, thoáng chốc, tất cả ngạc nhiên và không vui toàn bộ đều đông cứng ở trên mặt.

“Là cô.” Lạnh lùng nói một câu, Vẻ mặt khinh thường toàn bộ đều biểu hiện ở trên mặt.

“Tất Thịnh, em có lời muốn nói với anh.” Khuôn mặt Tang Nhã lộ ra vẻ cầu khẩn, lo sợ, lo lắng nhìn Tất Thịnh.

“Cô còn có lời gì muốn nói với tôi?” Giọng nói anh bình thản tràn đầy khinh miệt và tức giận.

“Tất Thịnh!” Tang Nhã đột nhiên chui trong ngực vào Tất Thịnh, kể lể mọi uất ức, khóc khẽ, “Em biết rõ là em sai lầm rồi, anh có thể tha thứ em hay không, để cho em có thể trở lại bên cạnh anh?”

Tất Thịnh nhìn Tang Nhã, hung hăng đẩy cô ta ra, “Tang Nhã, mời tự trọng, hôm nay cô đã không còn là người phụ nữ của Tất Thịnh tôi, mà là người phụ nữ của Kha đại ca.”

“Không! Tất Thịnh, xin anh hãy tin tưởng em...em vẫn rất yêu anh.” Tang Nhã vẫn không chịu buông tha lồng ngực của Tất Thịnh, đưa hai cánh tay ra ôm Tất Thịnh thật chặt.

Tất Thịnh cố gắng ngăn hai cánh tay của cô ta lại, nhưng Tang Nhã lại kiên quyết không thả, “Tang Nhã! Lúc đầu chính cô tự mình lựa chọn Kha đại ca, hôm nay cô đã không còn quyền đổi ý nữa rồi.” Anh căm giận trách mắng.

“Không! Em hối hận. Tất Thịnh, em hiểu rõ anh đối với Thạch Du như thế chỉ là diễn trò ở trước mặt em, anh cố ý muốn cho em khổ sở; hiện tại em đã hiểu rõ cái gì gọi là đau lòng, cầu xin anh hãy để cho em trở lại bên cạnh anh, em tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra những chuyện có lỗi với anh nữa.” Tang Nhã cả người dán chặt trước ngực Tất Thịnh khổ khổ cầu khẩn.

“Không thể nào! Hơn nữa tôi và Thạch Du không phải đang diễn kịch, tôi là thật lòng!” Tất Thịnh kiên định nói với cô.

“Em không tin! Em theo anh nhiều năm như vậy, không phải là không hiểu rõ anh, em không tin trên đời này có người phụ nữ nào có thể bắt lòng của anh lại!” Tang Nhã ngang nhiên bác bỏ.

“Thạch Du đã bắt trái tim tôi.” Giọng nói Tất Thịnh cứng rắn, tràn đầy thâm tình.

Thạch Du từ phòng trong đi ra phòng khách, đúng lúc cô nghe được câu nói này, làm cho cô không khỏi ngẩn ra tại chỗ.

Anh ấy nói là sự thật sao?Hay chỉ là muốn cho Tang Nhã chết tâm?

“Em không tin, anh không thể mở mắt nói bừa, Thạch Du chỉ là một người phụ nữ non nớt không thể nào bắt được lòng của anh.” Tang Nhã kiên quyết phản bác.

Thạch Du nghe thấy Tang Nhã bảo mình là một người phụ nữ non nớt, trong tim nhất thời dấy lên một lửa giận. Cô căm giận mà đi ra ngoài, tựa tại trên tường, đôi tay khoanh lại ở trước ngực, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tất Thịnh và Tang Nhã, “Cô ôm người đàn ông của tôi như vậy, không sợ bị Kha đại ca nhìn thấy sao?”

Đột nhiên nghe được âm thanh, Tang Nhã nhanh chóng từ ngực Tất Thịnh lui ra.

“Thạch Du...” Âm thanh cô run rẩy giống như là đứa trẻ làm sai chuyện gì bị bắt quả tang.

“Chào buổi sáng! Tang Nhã.” Thạch Du cắn răng nghiến lợi hỏi thăm.

Tất Thịnh bước một bước dài đi tới bên người Thạch Du, nhẹ giọng hỏi: “Em đã mặc xong chưa? Chúng ta đi xuống thôi!”

Thạch Du cố ý xoay người đối mặt với Tất Thịnh, đôi tay không ngừng liên tục sửa sang lại cà vạt trên cổ anh, lại thay anh vuốt lại chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, lại đột nhiên phát hiện trước ngực anh có lưu lại dấu môi son của Tang Nhã.

“Tất Thịnh, anh có phải nên đi thay một cái áo sơ mi khác hay không?”

“Thay áo sơ mi?” Tất Thịnh nghi hoặc nhìn cô.

“Đúng!” Thạch Du ngửa đầu nhìn thẳng, cao giọng nói: “Bởi vì coa người phụ nữ khác dựa vào,em không muốn nhìn thấy nó nữa!”

Mặc dù Tất Thịnh không hiểu rõ dụng ý của cô, nhưng nghe thấy giọng nói của cô vị chua lồng lặc, vì vậy anh ranh mãnh cười một tiếng, “Được, anh đi thay lại một chiếc áo khác.”

Thấy Tất Thịnh đi vào phòng trong, Thạch Du sải bước tới gần Tang Nhã, toát ra lửa giận, hai mắt cô ta chằm chằm, cảnh cáo: “Tôi cảnh cáo cô, anh ấy bây giờ là người đàn ông của tôi, cô tốt nhất cách xa anh ấy một chút.”

Nghe vậy, lập tức Tang Nhã không chịu yếu thế phản bác: “Anh ấy cũng đã từng là người đàn ông của tôi!”

“Đàn ông của cô?” Thạch Du hừ một tiếng, “Nếu như mà tôi nhớ không lầm, người đàn ông của cô bây giờ có thể đang bận!”

Tang Nhã không phục cũng hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó tự cho là đúng mà nói: “Tôi biết rõ thật ra thì Tất Thịnh vẫn yêu tôi, hiện tại anh ất theo cô không phải là yêu cô mà chỉ là muốn chọc giận tôi, để cho tôi biết khi tôi rời khỏi anh ấy, tôi sẽ hối hận, cô có thể cho là Tất Thịnh là người đàn ông của cô sao?”

“Thật sao?” Thạch Du hừ một tiếng, tất cả tức giận, khinh miệt toàn bộ hiện lên ở trên mặt, “Cô có muốn tôi nhờ Kha đại ca và Tất Thịnh cùng nhau đứng ở trước mặt cô, để cho cô lựa chọn lại hay không?” Cô hung hãn đi tới gần Tang Nhã.

“Nếu như có thể, tôi đương nhiên đồng ý.” Tang Nhã không dám ngẩng đầu lên, nhưng hình như rất tán thành đề nghị của Thạch Du.

“Thật đúng lag một người phụ nữ chẳng biết xấu hổ!” Thạch Du không chút khách khí châm chọc Tang Nhã.

Tang Nhã ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Thạch Du, “Tôi không biết cô từ nơi nào xuất hiện, chẳng qua tôi tin tưởng rằng Tất Thịnh tìm cô tới nơi này, chỉ là muốn làm cho tôi hối hận, anh ấy một lòng muốn tôi trở lại bên cạnh anh.”

“Hay,hay! Chuyện như vậy mà cũng nói ra được, cô còn có chuyện gì mà không làm được? Cô cho rằng cô là ai?Người đàn ông nào cũng yêu cô sao? Cô chẳng qua củng chỉ là công cụ mua vui của mấy tên đàn ông!” Thạch Du ngấm ngầm hình dung, hết sức châm chọc.

“Cô dám nói tôi như vậy!” Tang Nhã thẹn quá hóa giận nhìn Thạch Du chằm chằm.

Thạch Du khí thế tăng cao, trợn mắt nhìn thẳng vào Tang Nhã, “Tôi có thể nói cô là kỹ nữ, thì sao?”

Tang Nhã tức giận đến đỏ mặt, bỗng chốc giơ tay lên chuẩn bị tát Thạch Du.

Tất Thịnh thấy thế lập tức chạy tới bên cạnh Thạch Du, kịp thời ngăn cản Tang Nhã, cũng tức giận gầm lên: “Cô muốn làm cái gì!”

Thạch Du kinh sợ đông cứng tại chỗ, cô không ngờ Tang Nhã lại muốn cho cô ăn tát.

“Cô ta mắng em là kỹ nữ, chẳng lẽ em không nên cho cô ta biết điều một chút sao?” Tang Nhã uất ức khóc lóc kể lể.

Tất Thịnh căm giận đem cổ tay Tang Nhã vung ra, “Đây là lỗi của cô, cô trách được Thạch Du sao?”

“Anh...” Tang Nhã kinh ngạc nhìn Tất Thịnh, “Tại sao anh phải giúp cô ta nói chuyện?”

“Tôi nói rồi, cô bây giờ đã là người phụ nữ của Kha đại ca, không phải là của Tất Thịnh tôi; mà Thạch Du là người phụ nữ của tôi, tôi vốn là nên che chở cho cô ấy.” Tất Thịnh lần nữa nhắc nhở Tang Nhã, muốn cô hiểu rõ thân phận của mình bây giờ.

Tang Nhã thấy Tất Thịnh kiên quyết, xem ra cho dù cô làm bao nhiêu việc cũng vô dụng.”Không ngờ anh có thể nhẫn tâm đối với em như vậy.”

“Đây là cô tự chuốc lấy, không trách tôi được.” Giọng nói Tất Thịnh lạnh lùng tỏ ra anh không thể trở lại như ban đầu.

“Tất Thịnh...” Tang Nhã thấy cứng rắn không được, liền thay đổi thái độ nhu nhược khẽ gọi của anh, buồn bã bày tỏ:

“Cầu xin anh không cần đối với em như vậy, em thật sự biết sai rồi, đi theo Kha Tái Tư quả thật sống không bằng chết...”

Thạch Du thấy thế lập tức đi tới bên cạnh Tất Thịnh, kéo anh tới — bên cạnh, “Anh ấy đã nói rất rõ ràng, tại sao cô còn cố mặt dày mày dạn tiếp cận anh ấy?” đôi tay cô bắt chéo bên hông, đối với Tang Nhã nói.

“Cô... Tôi sẽ không chết tâm đâu!” Tang Nhã tức giận nhìn cô chằm chằm.

Ngữ điệu Thạch Du khiêu khích, căm tức nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu lạnh lùng nói: “Vậy thì cứ thử xem!”

Tang Nhã giận sôi lên, căm giận xoay người rời đi.

Trong lòng Thạch Du mừng thầm vì mình đã đánh bại Tang Nhã, nhìn về phía bóng lưng cô ta kêu lên: “Hừ! Tôi sẽ xem cô thử như thế nào.” Ngay sau đó tức giận mà đem cửa phòng đóng sầm.

Tất Thịnh chưa bao giờ xem cuộc chiến của hai người phụ nữ, hôm nay thật đúng là để cho anh mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng hết sức mừng rỡ vì Thạch Du có thể chiến thắng.

“Tôi hôm nay mới biết, chiến tranh của hai người phụ nữ, đúng là kinh thiên động địa.” Trên mặt anh hoàn toàn là đùa cợt.

Thạch Du đột nhiên giận đùng đùng nhìn anh, “Hai phụ nữ vì anh tranh đoạt, anh hả hê à!”

“Tôi không có nha.” Vẻ mặt Tất Thịnh vô tội nhún vai.

Thạch Du nhăn mày tức giận, khóe miệng mỉm cười đi tới gần anh, “Thật không có sao?”

“Thật không có.” Tất Thịnh không dám thừa nhận.

Thạch Du hừ nhẹ một tiếng, làm bộ muốn xoay người, sau đó thừa lúc anh không chú ý, lấy khỉu tay dùng sức đánh vào bụng anh.

Tất Thịnh không ngờ cô sẽ dùng chiêu này, chỉ kịp kêu thảm một tiếng, chấp nhận lấy một đòn.

Anh dùng tay vuốt bụng, mặt khó hiểu nhìn cô.

“Còn dám nói không có.” Thạch Du quẳng xuống một lời nói lạnh lùng, vỗ vỗ đôi tay, dương dương hả hê đi vào cửa bên,

“Còn có sức đi bộ sao?”

Tất Thịnh nhất thời giận đến mức mặt trắng xanh,nghĩ nghĩ một lúc lại không khỏi mỉm cười.

Lễ khai mạc tại sòng bạc của Kha Tái Tư vô cùng náo nhiệt, ngoài những vị khách ở ngài, còn có những người đanh thử vận may của mình.

Tất Thịnh tay ôm hông của Thạch Du, hai người cùng nhau chậm rãi đi vào sòng bạc.

Trước khi đi trong lòng Thạch Du đầy tức giận mà không thể trút ra làm cho cô khi đến đây càng thêm khó chịu

“Cầu xin cô cười một tiếng nha, hôm nay cô nhất định sẽ là tiêu điểm của cả hội trường!” Mặt Tất Thịnh mỉm cười khẽ dặn dò ở bên tai Thạch Du.

“Tôi không hề không vui,hôn nay là buổi khai mạc sòng bạc của Kha Tái Tư thì Tang Nhã mới là tiêu điểm chứ liên quan gì tới tôi.” Thạch Du cố chấp nói.

“Cô thật sự cho rằng hôm nay cô sẽ không là tiêu điểm của cả hội trường này?” Tất Thịnh hừ lạnh.

Xa xa một người đi tới trước mặt họ, thân thiện gọi Tất Thịnh.

“Xin chào! Tất đại ca, nghe nói hôm nay có thể nhìn thấy anh ở nơi này cho nên tôi đẫ đặc biệt tới đây, thật may là không làm cho tôi thất vọng.” Người đàn ông đó nói xong, t đôi mắt nghi ngờ nhìn về phía Thạch Du.”Vị này là...”

“Người phụ nữ của tôi.” Tất Thịnh bình thản trả lời.

“Oh, Xin chào, tôi là, xin giúp đỡ nhiều.” Gia Châu Bỉ cung kính hướng Thạch Du gật đầu.

Một lúc sau, lại có những người khác tới chỗ bọn họ chào hỏi, tất cả đều nói giống nhau như đúc.

Không bao lâu, Thạch Du đã không để ý đến những lời nói hỏi thămTất Thịnh, giờ cô mới hiểu được Tất Thịnh không nói sai. Hôm nay mặc dù là lễ khai mạc sòng bạc của lão hồ ly, nhưng hầu như tất cả mọi người đến đây, đều bởi vì Tất Thịnh mà đến.

Hôm nay cô quả thành tiêu điểm của cả hội trường!

Tiếp đón nhiều người như vậy, khóe miệng Thạch Du gần như cứng nhác, buồn bã oán trách: “Quá mệt, tôi cười cứng hết cả miệng rồi.” Cô thấy vẻ mặt Tất Thịnh vẫn tươi cười như cũ, “Anh dường như không mệt mỏi chút nào.”

Tất Thịnh dùng bàn tay xoa cằm, “Ai nói tôi không mệt, mặt của tôi cũng cứng ngắc rồi đây.”

“Vậy anh mau nghĩ cách để thoát thân đi!” Thạch Du giơ cờ đầu hàng.

Bỗng dưng, lại có người đến tiếp

Thạch Du thấy thế trong lòng không khỏi giật mình,: “Không phải lại tới chứ.”

Quả nhiên, lại lặp lại những lời thăm hỏi đó, cô nghe đến mức lỗ tai cũng sắp chai rồi.

Tất Thịnh liếc nhìn vẻ mặt không thể làm gì của Thạch Du, ngay sau đó lôi kéo cô, “Đi! Chúng ta đi chơi.”

Đến nơi đổi tiền, sau khi ký tên xong Tất Thịnh cầm một đống các loại màu sắc.”Muốn chơi cái gì? Cô chẳng lẽ lại muốn chơi h chứ?”

“Tốt! Thử vận may một lần.” Thạch Du cười như hoa nở nhìn Tất Thịnh.

Tất Thịnh biết bản lĩnh của cô, không khỏi quỷ quyệt cười một tiếng: “Đồng ý,nhưng hãy chơi có chừng mực thôi.”

“Được! Chỉ là anh cũng đừng có quên cam kết của anh...” Thạch Du nghiêng đầu xinh đẹp cười một tiếng.

“Thua tính cho tôi, thắng là của cô, đúng không?” Tất Thịnh hoàn toàn bị cô đánh bại.

“Trí nhớ cũng không tệ lắm.” Khóe miệng Thạch Du nụ cười nở rộ.

Vì có thể để cho Thạch Du chơi được tận hứng, Tất Thịnh dẫn cô đi tới bàn đấu h, cho cô một chút lợi thế.”Yên tâm chơi thoải mái đi.”

“Không thành vấn đề.” Thạch Du vui vẻ ngồi ở bên bàn.

Tất Thịnh cúi đầu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: “Tôi và một người anh em thân thiết đi chào hỏi một chút, rồi sẽ lập tức tới đây.”

“Ừ.” Thạch Du vui vẻ khẽ cười một tiếng.

Cô không thể chờ đợi được nữa muốn thử tay nghề ngay lập tức, cúi đầu nhìn lợi thế mà Tất Thịnh cho cô, nhất thời cũng quên hỏi phải đánh cuộc bao nhiêu tiền, thầm nghĩ có lẽ sòng bạc nào trong vùng cũng giống nhau!

Vì vậy cô cầm lên một thứ màu đen tầm thường nhất, quyết định bắt đầu thử vận may của mình.

Tất Thịnh để Thạch Du ngồi ở bàn h, còn mình thì đi nói chuyện với mấy người bạn thân lâu không gặp; thông thường người gặp qua Thạch Du đều khen ngợi cô phong cách tuyệt đẹp, trong lòng Tất Thịnh tất nhiên là mừng rỡ cực kỳ.

Thấy Kha Tái Tư kéo Tang Nhã đi tới, Tất Thịnh tay cầm ly rượu nhấm nháp, cố ý coi thường bọn họ.

“Kính chào, các vị đại ca.” Hôm nay rất đongg người đến buổi lễ khai mạc, khiến Kha Tái Tư cười không khép miệng.

“Hôm nay tiền lãi đủ để cho anh ăn trong vòng một năm.” Tất Thịnh giễu cợt lạnh lẽo cười một tiếng.

“Nhờ hồng phúc của anh.” Kha Tái Tư vui vẻ cười to, đột nhiên phát hiện Thạch Du không ở bên cạnh Tất Thịnh, “Tất đại ca, người đẹp của anh đâu?”

“Ở bàn kia.” Tất Thịnh nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn về phía Thạch Du ở bàn đánh bạc, bỗng nhiên chấn động. Chỉ thấy bàn bạc đó bị rất nhiều người vây quanh, anh dường như hiểu rõ chuyện gì, không nhịn được hé miệng mà cười cười, “Kha đại ca, bàn kia có phải xảy ra vấn đề gì hay không?”

Kha Tái Tư theo ánh mắt của anh nhìn về phía tiếng người huyên náo ở cái bàn lớn kia, “Xảy ra chuyện gì?”

Chỉ chốc lát sau, người trông cói sòng bạc mặt kinh hoành chạy đến trước mặt Kha Tái Tư, “Đại ca, bàn h đã thắng lớn.”

“Cái gì!?” mặt Kha Tái Tư kinh hoảng, “Mau dẫn tôi đi sang.”

“Vậy còn em?” Tang Nhã ở bên cạnh Kha Tái Tư, mặt mờ mịt nhìn hắn.

“Tùy cô thôi!” hiện tại hắn đâu còn có tâm quan tâm đến cô, một cái bàn đã thắng lớn, vậy là hắn bị tổn thất lớn rồi.

Tang Nhã nghĩ là thừa dịp lúc này Thạch Du không có ở bên cạnh Tất Thịnh, cô sẽ có cơ hội ngồi cạnh anh, vì vậy nụ cười kiều mỵ trên mặt liền hướng tới Tất Thịnh.

Tất Thịnh thấy thế vội vàng nói: “Thạch Du ở đó hình như xảy ra vấn đề gì, tôi đi sang nhìn một chút.” Dứt lời, ngay sau đó anh chạy về phía bàn h kia.

Anh thật vất vả từ bên ngoài đám người chen đến bên cạnh Thạch Du, thấy trước mặt cô có rất nhiều tiền vàng, xem ra quả thật anh đoán trúng.

“Có thể thu tay lại rồi.” Anh nhẹ giọng nói.

“Tại sao? Người tôi còn chưa thắng đủ!” Thạch Du nâng cái miệng nhỏ nhắn nói.

“Cô không có nhìn thấy nơi đó có người sắc mặt đã giống như gặp quỷ còn khó nhìn hơn.” ánh mắt của Tất Thịnh liếc nhìn chỗ Kha Tái Tư đứng.

Thạch Du đầu tiên là kinh ngạc nhìn nét mặt xanh mét của Kha Tái Tư, rồi sau đó không vui nói: “Sợ người tôi thắng tiền, cũng không cần mở sòng bạc.”

Cô tức giận ục ục lại không tình nguyện thu số tiền trước mặt, “Không chơi nữa.”

Tay cô vội vàng thu, cuối và vẫn là ngửa đầu cầu cứu: “Quá nhiều, làm thế nào?”

Tất Thịnh búng ngón tay một cái, gọi nhân viên phục sòng bạc giúp Thạch Du thu hồi số tiền trước mặt, đếm lại và viết rõ số tiền đưa cho Tất Thịnh, Tất Thịnh gật đầu thu lại vào túi.

“Chờ một chút đi ra quầy lấy tiền.” Tất Thịnh nhỏ giọng với cô nói.

Thạch Du không có ý kiến khác gật đầu, “Được rồi.”

Kha Tái Tư thấy Thạch Du đã dừng tay lại, hắn vừa giận vừa cười đi tới trước mặt bọn họ, “Tất đại ca, anh hôm nay thật là thắng lợi trở về.”

“Thạch Du chỉ là chơi cho vui, không ngờ vận may lại tốt như vậy.” Tất Thịnh nhàn nhạt nói, sau đó ôm lấy Thạch Du vẻ mặt vui vẻ từ trước mặt Kha Tái Tư rời đi.

Thạch Du kinh ngạc nhìn Tất Thịnh, “Tôi thật sự thắng rất nhiều sao?”

“Không sai.” Tất Thịnh trả lời.

“Không thể nào! Tôi vẫn luôn chơi nhỏ thôi mà.” Thạch Du mặt hoài nghi nói.

“Chơi nhỏ? Cô đẫ sắp thắng lớn ở cái bàn đóa, còn nói chỉ là chơi nhỏ?” Tất Thịnh không tin lời cô giải thích.

“Thật, tôi chỉ luôn dùng đồng màu đen để đánh cuộc, làm sao có thể thắng lớn được!” Thạch Du hùng hồn nói.

“Màu đen?” Tất Thịnh nhất thời dừng bước chân lại, lộ ra nụ cười hài hước, “Cô biết màu đen là bao nhiêu không?”

“Không phải là nhỏ nhất sao?” Thạch Du không giải thích được hỏi ngược lại.

“Trời ạ!” Tất Thịnh vỗ nhẹ cái trán một cái, “May mà cô thắng, nếu không tôi có thể sẽ bị thua một dãy biệt thự.”

“Cái gì!?” Thạch Du khiếp sợ trợn tròn hai mắt.

“Màu đen là bằng một nghìn đồng Đô-la a!” Tất Thịnh không khỏi than thở một tiếng.

“Một nghìn đồng Đô-la? Đó không phải là , vạn tiền Đài Loan...” Thạch Du lại một lần nữa khiếp sợ khẽ nhếch miệng lên.

“Cho nên! Cái bàn sắp bị cô thắng lớn.” Gương mặt Tất Thịnh hài hước.

“Oa!” Thạch Du dừng bước lại bắt đầu tính toán, “Vậy tôi có phải thắng không ít tiền?” Cô kinh ngạc nhìn Tất Thịnh.

Tất Thịnh từ trong túi lấy ra chứng từ của sòng bạc do nhân viên phục vụ đưa, “Tổng cộng là , nguyên Đô-la.”

“, nguyên - Đô-la!?” Thạch Du sốc nặng trợn to cặp mắt.

“Nếu như muốn đổi sang tiền Đài Loan, có thể cho cô tự tính; chỉ là, hôm nay cô thắng, có phải nên mời khách hay không?” Tất Thịnh đùa giỡn mà nói.

“Được! Tôi mời anh.” Thạch Du hưng phấn gật đầu như bằm tỏi, vội vàng kéo Tất Thịnh ra khỏi sòng bạc của Kha Tái Tư.

Kha Tái Tư căm giận đứng ở một bên nhìn bọn họ. Hắn nằm mơ cũng không ngờ đến, hắn một lòng cùng Tất Thịnh so đo tất cả mọi thứ, trăm phương ngàn kế muốn loại bỏ địa vị và danh vọng của Tất Thịnh ở trong hắc đạo, nhưng Tất Thịnh vẫn luôn vững như bàn thạch, hắn sử xuất bất kỳ kế sách nào cũng không ăn thua; duy nhất một việc có thể làm cho hắn ở ưỡn ngực nói chuyện,đó chính là đem Tang Nhã từ bên cạnh hắn cướp đi. Nhưng là không ngờ hắn lại có thể tìm thấy một người phụ nữ so với Tang Nhã còn giỏi hơn, nghĩ đến đây, hắn không khỏi hận nghiến răng nghiến lợi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio