Đại nhân vật của Cơ gia và Diêu Quang Thánh Địa đồng thời tới đây, đương nhiên chưởng môn của Thái Huyên Môn và rất nhiều vị danh túc đều phải tự mình ra nghênh đón.
Trên Chuyết Phong cỏ dại um tùm, dây leo chằng chịt, cung điện cũ nát, nhưng hôm nay lại nổi sóng khắp nơi.
Chín con Giao long màu xanh, vắt ngang qua bầu trời, trông như được đúc thành từ thép, vảy xanh lấp lánh, lực lượng toả ra vô cùng chấn động, kéo một chiếc Hoàng Kim Cổ Chiến xa, không khí xung quanh bị chấn nát, giống như nó vừa mới đi ra từ trong một bức tranh lịch sử. Bạn đang đọc truyện tại -
Đại nhân vật của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia dắt tay nhau tới, ngồi chung một xe, xuất hiện ở trên Chuyết Phong.
Trên 108 ngọn chủ phong, có rất nhiều cường giả bị kinh động, không ít trưởng lão đang nhìn về phía này.
Trong cung điện tàn tạ, Lão phong tử nằm im không nhúc nhích, đang bị một cái kén màu trắng bao trùm, đồng thời lưu chuyển ra một cỗ lực lượng thần bí, làm cho tim mọi người đập thình thịch, trong nó như một cái Ma Thai hoặc như là một cái Tiên Chủng, khiến người ta có cảm giác khiếp đảm.
(1) Ma Thai: bào thai của mai
(2) Tiên Chủng:nòi giống tiên
Đại nhân vật của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia cảm giác thấy một điều gì đó không thể nói rõ, khi bọn họ tiến vào trong cung điện thì lập tức ngồi xuống, nhắm mắt trầm tư, dùng tâm để cảm nhận.
Đây là một tuyệt thế cao thủ từ 6000 năm trước, hôm nay lại giống như đang nằm trên niết bàn, đối với bọn họ mà nói, đây là một loại kỳ ngộ lớn lao, nếu như có thể từ nhịp tim đập bất thường này ngộ ra được đạo lý vô thượng, chắc chắn sẽ có được lợi suốt đời, có khi lại có thể thành tiên.
" Uy uy uy, chúng ta cũng nên hành động, hiếm khi có đại nhân vật xuất hiện, có khi lần này chúng ta sẽ thấy được dung mạo thực của họ."
Cơ Tử Nguyệt duyên dáng yêu kiều, da như mỡ đông, hàm răng óng ánh, hai mắt toả ra linh khí, nàng kéo Diệp Phàm lại, có chút hồ nghi, nói:
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta đi tìm một chỗ an tĩnh tu luyện, nếu như ngồi đây mà ước ao như một đại nhân vật thì tốt hơn hãy tìm cách làm cho mình mạnh lên."
"Nói dối, ta cảm giác như ngươi có điều gì chột dạ, muốn tách khỏi những đại nhân vật này."
Cơ Tử Nguyệt linh giác vô cùng nhạy cảm.
Diệp Phàm đúng là có ý định tách ra, bản thân hắn mang nhiều bí mật quá cũng không tốt, đối mặt với những thế lực siêu cấp truyền thừa từ Thái Cổ, thì hắn không thể không cẩn thận.
"Chúng ta đi tới Tinh Phong đi, nếu chúng ta không đi, thì bọn họ lại cho rằng chúng ta sợ họ."
Cơ Tử Nguyệt nói.
" Quên đi, ngươi tự mình đi đi, ta muốn tu luyện."
Diệp Phàm không muốn đi Tinh Phong, miễn cho gặp phải chuyện phiền phức.
Cuối cùng Diệp Phàm yên lặng ngồi trong một dãy núi vắng tu luyện, đồng thời cũng suy nghĩ xem mình nên đi theo con đường nào, hắn quyết định, chờ cho tình hinh của Lão phong tử tốt hơn một chút, rồi sẽ rời đi.
Mấy ngày tiếp theom Thái Huyền môn lại có đại nhân vật giá lâm, tất cả đều là vì Lão phong tử mà đến, Cổ điện của Chuyết Phong đúng là sắp trở thành một vùng đất thánh rồi.
Những người không có liên quan thì không được tới gần, những người ngồi trong toà cổ điện đều là những đại nhân vật, chuyện này nói ra cũng đủ chấn động một phương rồi.
Hôm nay, Tinh Phong lại cho người mời Cơ Tử Nguyệt và Diệp Phàm tới, trong tin tức cũng nói rõ, bọn họ không có ác y, chỉ muốn làm dịu quan hệ của hai mạch đi mà thôi.
"Dù sao cũng không xảy ra chuyện gì, đi xem đi mà."
Cơ Tử Nguyệt làm nũng, đồng thời kéo Diệp Phàm đi về khu vực của Tinh Phong.
Người dẫn đường không đưa họ tới ngọn chủ phong mà dẫn tới một ngọn núi phụ.
Dãy núi tú lệ, cảnh sắc ưu mỹ, sương mù như khói toả, lượn lờ ở trên đỉnh ngọn núi, dưói chân núi có thác nước chảy róc rách, dây leo quấn quanh cổ mọc trọc trời, đúng là ưu nhã và yên tĩnh.
Phía trước, trên thảm cỏ thơm, có một số nam nữ trẻ tuối đang ngồi, trước mặt họ có những chiếc bàn gỗ, bày đầy trái cây và rượu ngon.
"Tích tịch tình tang"
Ở giữa có một nam tử áo lam đang đánh đàn, hai tay phất động, như hồ điệp xuyên hoa, làm cho người ta cảm thấy linh động mà lại mềm mại, ngón tay xẹt qua dây đàn, tiếng nhạc ưu mỹ mà êm tai, khiến cho tâm hồn người nghe yên tĩnh lại.
Thấy Diệp Phàm cùng Cơ Tử Nguyệt đến, nam tử áo lam đình chỉ đánh đàn, hắn là người đầu tiên tiến lên, những người khác cũng đứng dậy nghênh đón.
"Có hai vị tới đây, làm cho cây cỏ khắp núi sáng bừng lên không ít…"
Nam tử áo lam vô cùng khách khí, trên mặt nở nụ cười, mời hai người ngồi xuống.
Vóc người hắn to cao, ước chừng khoảng 24, 25 tuổi, một thân màu xanh biếc, quần áo theo gió phấp phới, nói vừa đủ không nhiều lời, làm cho người ta có cảm giác nhu hòa và linh động.
Có thể nói, nam tử áo lam này có một loại khí chất đặc biệt, rất dễ rút ngắn khoảng cách với người khác và làm cho người ta có hảo cảm.
"Ta bế quan hơn hai năm, hôm nay mới xuất quan, biết được Tinh Phong đệ tử chúng ta có một chút hiểu lầm với Chuyết Phong, hôm nay mời hai vị đên đây, chỉ để bồi tội, không có ý gì khác."
Người này tên là Hoa Vân Phi, người cũng giống như tên, trông như nước chảy mây trôi, gió hiu hiu thổi, làm cho người ta có cảm giác không linh huyền ảo.
" Hoa huynh nói như thế, làm ta rất ngại, tuy rằng đúng là có mâu thuẫn, nhưng lại do ta đã thương đệ tử Tinh Phong."
Nếu đối phương lấy lễ để tiếp đón, thì Diệp Phàm đương nhiên cũng phải đáp lễ.
"Ta cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, mấy năm gần đây, Tinh Phong
cường thịnh, khiến cho không ít đệ tử tự mãn và kiêu ngạo, cho rằng bên trong Thái Huyền thì Tinh Phong độc tôn, việc đó rất là không tốt, ta sớm có nghe nói. Nay Diệp tiểu huynh đệ, xuất thủ giáo huấn, thì bọn họ chỉ coi là gieo gió gặt bão, không thể trách ai được, ta còn phải cảm ơn Diệp tiểu huynh đệ một phen."
Hoa Vân Phi rất thành khẩn, vừa nho nhã lại khéo léo, làm cho người ta có cảm giác như một làn gió xuân ấm áp.
Diệp Phàm sớm nghe chủ phong của Tinh Phong họ Hoa, có một nữa chưởng môn xuất thân từ Tinh Phong, mà một nửa trong số đó lại mang họ Hoa, cho nên địa vị của những người mang họ Hoa rất quan trọng.
Trên thực tế, tổ sư khai phái của Thái Huyền môn có họ Hoa, tuy bọn họ thế lớn, nhưng mọi người không ai cảm thấy họ quá đáng, thậm chí còn cho rằng họ hơi bị khiêm tốn.
Sau khi mọi người giới thiệu lẫn nhau, bèn ngồi trên thảm cỏ thơm, Lý Tiểu Mạncũng ở trong số này, thần sắc nàng bình tĩnh, ngồi ở bên trái chiếc bàn của Hoa Vân Phi.
"Hôm nay ta tự mình làm xấu, gảy một khúc đàn bồi tội, sau này Tinh Phong và Chuyết Phong hai mạch hoà thuận.
Hoa Vân Phihai tay khẽ vuốt đàn cổ, tiếng nhạc tình tang vang lên,. Như tiếng suối chảy trong đêm khuya thanh vắng, làm cho tâm thần người ta thanh tĩnh lại.
Đây là một khúc nhạc tạ tội, cho nên có ngụ ý nhất định, nhưng mà đổi với Diệp Phàm mà nói, hắn chẳng hiểu cái gì cả, chứ đừng nói tới điển cố trong khúc nhạc.
Cơ Tử Nguyệt trong bóng tối truyền âm nói:
"Ta nhớ ra rồi, cái tên Hoa Vân Phinày vô cùng mạnh."
Diệp Phàm tập trung tinh thần nghe nhạc, đồng thời cũng lắng nghe những lời của Cơ Tử Nguyệt, hắn trong lòng đã nghĩ, Hoa Vân Phi rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh tới như thế.
Hoa Vân Phi là cháu của chủ phong Tinh Phong, thiên phú siêu tuyệt, 18 tuối trở thành đệ nhất nhân trong những người trẻ tuổi, 20 tuổi không có bất kỳ 1 ai trong thế hệ trẻ ở trong 108 ngọn chủ phong có thể áp chế được hắn.
"Người ngoài đều cho rằng, Hạo Nguyệt ca ca của ta chịu khổ tu luyện 20 năm, nhưng thục ra từ 2 năm trước, huynh ấy đã được mang ra ngoài lịch lãm, đã từng đánh một trận với Hoa Vân Phi ".
Cơ gia có Cơ Hạo Nguyệtlà Thần Thể, hai năm trước đã từng đại chiến với Hoa Vân Phi, đây là một trận quyết đấu, thần thể tuy rằng chấn động thế gian, nhưng Cơ Hạo Nguyệtphải trả giá rất lớn mới có thể đánh bại đươc Hoa Vân Phi.
"Cường đại như vậy ư…" Diệp Phàm rất giật mình.
"Đúng, ngoại trừ thần thể, thì trong giới trẻ rất kho kiếm được người có thể áp chế được hắn, hắn có thiên phú dị bẩm, Hạo Nguyệt ca ca của ta phải tốn rất nhiều công sức mới đánh bại được hắn, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ làm chấn động Đông Hoang, nếu như loại bỏ thần thể ra thì hắn gần như vô địch."
Cơ Tử Nguyệt trong bóng tối gật đầu nói.
Giờ khắc này, Hoa Vân Phi hai tay nhẹ nhàng, lướt trên dây đàn, tựa như nước chảy mây trôi, giống như tiên vụ lưu chuyển, làm cho người khác vô cùng kì ảo.
Tuy hắn là nam tử, nhưng so với nữ tử còn linh động hơn, một khúc nhạc hắn thể hiện như đạt tới hoàn mỹ, như thanh tuyền chảy cuồn cuộn, giống như ánh trăng nhu hoà, giản dị và gần gũi.
Khúc nhạc như hoa thơ diệu cảnh, làm cho mọi người chìm đắm trong đó, ngay cả chim chóc cũng bị tiếng đàn hấp dẫn mà tới.
Một con hoạ mi có chút khiếp đảm, nhưng cuối cùng vẫn hạ xuống, đậu ở trước đàn, không lâu sau lại có một con Hoàng Oanh bay tới, chỉ trong vòng khoảng nửa tiếng đồng hồ, có toi81 hàng trăm con chim bay tới, đậu trên thảm cỏ nghe nhạc.
Đây là một loại kỳ cảnh, Hoa Vân Phi kỳ ảo như tiên, bản thân hắn như tập hợp trí tuệ của đất trời, làm cho bách điểu(1) giao hoà, dung hợp với cả một không gian nho nhỏ.
(1) Bách Điểu: trăm loại chim
Nhìn thấy cảnh tượng này. Diệp Phàm cũng khó có thể bình tĩnh, cái tên Hoa Vân Phi này tuyệt không phải người thường, hắn âm thầm hỏi:
"Ca ca ngươi là thần thể, tu luyện thành công dị tượng trăng sáng mọn trên mặt biển, nhưng để đánh bại hắn vẫn mất nhiều sức lực như vậy ư?"
"Hoa Vân Phi cũng tu thành một loại cảnh tượng kì dị của thượng cổ đại năng, trận chiến ấy đi qua, hắn bế quan hai năm, tu vi hôm nay chăc chắn thâm sâu không lường được, ngoại trừ đại ca ta ra, thì người trong khu vực này, không có ai là đối thủ của hắn.
Khúc nhạc đã kết thúc, nhưng bách điểu lại không muốn rời đi, cứ bay lượn xung quanh, càng làm cho cảnh sắc thêm đẹp. Khúc nhạc này chỉ trong giới tu luyện mới có, nhân gian không thể cầu.
Diệp Phàm vỗ tay, thở dài nói:
"Hoa huynh đúng là Thiên nhân, nhạc động tiên sơn, bách điểu đến chầu, thực sư khiến ngưòi ta kinh thán và bội phục."
"Quá khen, chẳng qua là có tình mới được như vậy, không có gì đặc sắc cả."
Nói tới đây, hắn giơ chén rượu, nói:
"Mong Tinh Phong và Chuyết Phong chung sống hoà thuận."
Mọi ngưòi nâng chén đối ẩm, hắn vỗ bàn một cái, nói.
"Ta nghe Tiểu Mạn sư muội nói, Diệp tiểu huynh đệ đến từ một nơi vô cùng xa xôi, có nên văn minh xán lạn, khác xa với Đông Hoang, ta vô cùng thích thú và tò mò về nơi đó."
Diệp Phàm trong lòng chấn động, lẽ nào Lý Tiểu Mạn đã nói hết tất cả? Nêu như vậy sợ rằng sẽ mang lại phiền phức vô cùng lớn cho hắn, hắn không khỏi ngẩng nhìn Lý Tiểu Mạn.
Lúc này Lý Tiểu Mạntoàn thân trăng tinh, dung nhan thanh lệ, sắc mặt bình thản, giống như một đoá liên hoa, chẳng có biểu hiện gì cả.
"Không thể nào so sánh với Đông Hoang được."
Diệp Phàm thưởng thức rượu và trái cây, sau đó để chén rượu xuống, thần sắc bình tĩnh nói:
"Nơi đó của chúng ta không thể tu luyện, con người phải trải qua sinh lão bệnh tử, sống tới trăm tuổi đã gọi là trường thọ rồi."
"Diệp tiểu huynh đệ quá khiêm nhường, ta thật tam muốn hướng tới người thỉnh giáo một chút, khi đó mong ngươi tận tình chỉ dạy."
Hoa Vân Phi có vẻ cô cùng chân thành, kính Diệp Phàm một chén rượu nói:
"Ta cảm thấy quê hương của các người,c ó một mối liên hệ nào đó với nơi này."
Diệp Phàm trong lòng chấn động, hắn có một loại cảm giác,đối phương dường như hiểu được rất nhiều điều, chẳng lẽ Lý Tiểu Mạn đã nói tất cả cho hắn nghe sao?
Cơ Tử Nguyệt ở bên, đôi mắt to không ngừng chuyển động, nàng cảm thấy trên người Diệp Phàm có rất nhiều bí mật, nàng âm thàm quyết định phải nhanh chóng khai quật nó.
"Cơ gia được truyền thừa từ Thái Cổ, danh chấn Đông Hoang, Cơ gia tiểu thư làm khách ở Thái Huyền môn, đúng là có chút châm trễ không kịp nghênh tiếp."
Hoa Vân Phi nâng chén nhìn Cơ Tử Nguyệt khẽ mỉm cười.
Tiểu thu của một Thái cổ thế gia, thân phận này làm người khác chấn động, Lý Tiểu Mạn rất kinh ngạc, trên mặt hiên lên vẻ kinh dị.
Cơ Tử Nguyệt cũng không cảm thấy bất ngờ, trên thực tế có không ít đệ tử Chuyết Phong đã biết thân phận của nàng, chứ đừng nói tới cháu của chủ phong Tinh Phong.
Nàng nở nụ cười, gò mà trái trên dao động một cái lúm đồng tiền nhỏ, nói:
"Ta tên là Cơ Tử Nguyệt, Cơ trong Cơ thuỷ,Tử trong Tử Khí Đông Lai, Nguyệt trong Mặt trăng."
"Cơ Thuỷ?!"
Diệp Phàm trong lòng hơi động, hắn không hỏi những chuyện trong nhà của Cơ Tử Nguyệt, lúc này, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, chẳng lẽ trong nhà Cơ Tử Nguyệt cũng biết Cơ Thuỷ?
"Ngươi không biết hay sao, ở phương Đông cổ xưa, có một dòng sông tên là Cơ Thuỷ, tại Đông Hoang vô cùng nổi danh, nó chảy qua trước cửa nhà ta, ít nhất cũng phải hơn 50.000 năm rồi."
Đôi mắt to của Cơ Tử Nguyệt toả ra hào quang kỳ dị. Diệp Phàm trong lòng kinh nghi, thời gian này quá lâu rồi, vượt xa những thời gian có trên địa cầu.
"Ta đáng nhẽ phải sớm đi bái phỏng Tử Nguyệt tiểu thư, chỉ là bởi vì xuất quan, ta với ca ca của tiểu thư không đánh thì không quen, cho nên cũng không tính là người ngoài."
Hoa Vân Phi nói tới đây, hắn đứng dậy, nói:
"Ta đi nghênh tiếp mấy vị khách quý, các người cứ ngồi ở đây."
" Không phải nhọc công Hoa huynh ra xa nghênh đón, chúng ta đã tới rồi".
Nơi này, khung cảnh ưu mỹ, cây cối xanh tươi, bàn đá trà xanh, đình đài tô điểm.
Cách đó không xa, có mấy người phiêu phù trong không trung mà tới, trong đó nam có nữ có, nam thì anh tuấn, nữ thì tuyệt mĩ, giống như thần tiên.
"Hạo nguyệt ca ca tại sao lại tới đây…"
Cơ Tử Nguyệt nhỏ giọng nói thầm, trốn về sau lưng của Diệp Phàm.
Trên Chuyết Phong, có tuyệt thế nhân vật của 6000 năm trước ngủ say, đã dnẫ động rất nhiều Đại nhân vật của Diêu Quang Thánh Địa và Cơ gia tới đây.
Đồng thời, thần thể Cơ Hạo Nguyệt, Thánh nữ của Diêu Quang Thánh Địa, cùng với nhiều nhân tài anh kiệt trẻ tuối của các môn phái khác.
Hoa Vân Phi cười tiến lên nghênh tiếp, dẫn mười mấy người tiến vào nơi này.
"Tử Nguyệt…"
Cơ Hạo Nguyệt một thân áo tím phất phơ, thanh tịnh như minh nguyệt, siêu trần thoát tục, giống như là thần tiên, trên người như có ánh trăng bao phủ, hắn đang nhìn Cơ Tử Nguyệt.
"Hạo Nguyệt ca ca…"
Cơ Tử Nguyệt cười ngọt ngào, từ phía sau Diệp Phàm đi ra, ôm lấy một cánh tay của Cơ Hạo Nguyệt nói.
"Tại sao muội lại ở chung một chỗ với hắn?"
Cơ Hạo Nguyệt sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có phần uy hiếp nhìn về phía Diệp Phàm, hắn nhớ rất rõ, người này từng ở chung với mấy tên đại yêu.
"Muội tại sao không thể ở chung với hắn?"
Cơ Tử Nguyệt nhíu nhíu cái mũi ngọc inh xảo, bất mãn lay cánh tay của Cơ Hạo Nguyệt.
Mười mấy anh kiệt tới đây, tất cả đều là anh kiệt, ai nấy đều nhìn về phía Cơ Hạo Nguyệt và Diệp Phàm.
Thánh nữ của Diêu Quang Thánh Địa cũng tới đây, có thể nói dung mạo như chim sa cá lặn, nguyệt thẹn hoa nhường, như tiên tử hạ phàm, chấn động trần gian.
Cơ Hạo Nguyệtkhông nói gì, đi về phía trước mấy bước, nhìn Diệp Phàm nói:
"Mấy tháng nay, muội muội ta vẫn ở chung với ngươi?"
Diệp Phàm vẫn ngồi im không đứng dậy, hắn nói một câu làm cho nhân thần đều kinh hãi:
"Đúng vậy, ăn và ngủ cùng một chỗ."
"Ngươi nói cái gì?!"
Cơ Hạo Nguyệt tuy rằng sắc mặt bình tĩnh, như một vầng trăng nhu hoà trên cao, nhưng trong mắt lại bắn ra hai đạo hàn quang, vô cùng uy hiếp người khác.
"Xin lỗi, nói nhầm, ý của ta là, chúng ta kết bạn mà đi, hầu như chưa bao giờ tách rời cả."
"Cái tên gia hoả này không nên nói chuyện lung tung."
Cơ Tử Nguyệt đập hắn một cái nói.
Trong đôi mắt của Cơ Hạo Nguyệt thần quang lấp lánh, áo tím phấp phới, đứng ở nơi đó, nhìn chăm chú vào Diệp Phàm, không biết suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên, biển xanh hiện lên, tiếng sóng ì ấm, một vầng trăng bay lên, kì tượng trăng sáng mọc trên biển đã xuất hiện sau lưng Cơ Hạo Nguyệt, giống như đang lao về phía Diệp Phàm.
"Hạo Nguyệt ca ca, huynh muốn làm gì?"
Cơ Tử Nguyệt giật mình, vội vàng ngăn cản, thế nhưng hào quang của vầng trăng trên cao đã chấn trụ thân hình nàng.
Ở phía sau, tất cả mọi người đều kinh ngạc, không nghĩ tới, Cơ Hạo Nguyệt lại thi triển dị tượng, xuất thủ với một thiếu niên không có tiếng tăm gì cả.
Đôi mắt của thánh nữ Diêu Quang Thánh Địa mở thật to, nhìn dị tượng.
Lý Tiểu Mạn đứng dậy, nhìn về phía trứơc.
Hoa Vân Phi dường như có suy nghĩ điều gì đó, vốn định xuất thủ ngăn cản rồi lại thôi.