Già Thiên

chương 168: tử khí đông lai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tử khí thật giống như những con dao găm, đang dần cắt rách da thịt Diệp Phàm. Điều này làm hắn hoảng sợ, đây mới chỉ là một tia mà thôi!

- Đi ra ngoài!

Diệp Phàm lo âu, cố gắng vận chuyển khí mẹ vạn vật để điều chuyển nó ra ngoài. Hắn có thể cảm giác được là khi tới đây, khí mẹ vạn vật đang được vận chuyển nhanh hơn.

Huyền Hoàng lưu chuyển, rốt cuộc tản phát ra ngoài, nhưng chỉ có một ít mà thôi. Khí mẹ vạn vật chỉ giúp hắn che chắn được một số phần cơ thể, chứ không bao phủ toàn thân được.

Không ổn!

Diệp Phàm hoàn toàn biến sắc, vội vàng truyền thần lực vào bên trong Đại La Thiên Võng. Hắn khép mình lại vào bên trong, rồi khởi động năng lực bao vây trời cao của Đại La Thiên Võng để vây mình lại.

Ầm!

Hư không hoàn toàn vỡ ra, mảnh ngọc bích màu xanh lá kia thoáng cái đã nát bấy, hóa thành bụi bay biến mất ngay trước mặt Diệp Phàm.

Đây là một cấm khí có uy lực vô cùng lớn, ẩn chứa lực lượng không thể nào ngờ nổi, nhưng nhược điểm trí mạng là số lần sử dụng bị giới hạn, khi sử dụng xong số lần đó thì sẽ bị nát bấy. Cũng như khi ở cấm địa Thái Cổ, mỗi người trong ba vị trưởng lão Cơ gia, Khương gia, Diêu Quang Thánh Địa đều có một cấm khí, nhưng sau khi sử dụng được mấy lần, nó liền tự tiêu hủy đi. Mà mảnh ngọc màu xanh lá này lại không thể so sánh với ba vật kia, mới sử dụng một lần thì đã nát vụn, chỉ có thể coi là một tiểu cấm khí.

Hư không mở ra, Diệp Phàm rơi xuống một thế giới màu tím. Nơi đây không có ngọn lửa nào, chỉ có tử khí lưu động xung quanh, nhưng nhiệt độ lại cao đến nỗi làm người ta hoảng sợ.

Hắn vội vàng khu động thần lực truyền vào bên trong Đại La Thiên Võng, những mắt lưới võng liền phát sáng lên như những ngôi sao, tạo thành một màn sáng ngăn chặn tử khí lại.

Nhưng hắn còn chưa có cảm giác gì thì màn sáng thoáng cái đã bị đánh nát, tử khí phảng phất như vạn quân cùng tấn công vậy, màn sáng không thể nào ngăn được. Màn sáng bị thiêu đốt mạnh mẽ, nhanh chóng tan rã.

- Đây là lửa gì vậy, sao có thể thiêu đốt thần lực?

Diệp Phàm kinh hãi trong lòng.

Nếu như Đại La Thiên Võng bị hủy diệt, hắn sẽ không còn biện pháp nào ngăn tử khí nữa. Tuy khí mẹ vạn vật rất cường đại, nhưng hắn không thể vận chuyển theo ý mình, không cách nào che chở toàn thân lại.

Xoẹt!

Màn sáng lại tiếp tục sụp đổ, sắp bị phá hủy hoàn toàn. Tử khí dần áp xuống, nhiệt độ kinh khủng do nó tỏa ra làm người ta sợ hết hồn hết vía, hình như nó đã xuyên qua màn sáng.

Trọng bảo của cao nhân Cơ gia cũng không thể ngăn trở tử khí!

Nơi này là nơi các đại nhân vật luyện khí, ngọn lửa được bọn họ nhìn trúng đương nhiên không tầm thường. Tuy Đại La Thiên Võng của Cơ Huệ bất phàm, nhưng không thể nào so sánh với bảo vật của các đại nhân vật, bị tử khí hủy đi là điều đương nhiên.

Xoẹt!

Màn sáng hoàn toàn sụp đổ, tử khí bắt đầu tràn lên trên Đại La Thiên Võng. Vốn đây là một tấm lưới trong suốt phát sáng lấp lánh, nhưng lúc này lại bắt đầu mờ đi, sau đó phát ra tiếng vang răng rắc.

Đại La Thiên Võng xuất hiện vết rách, sắp bị tử khí hủy đi. Diệp Phàm hoảng hốt, vội vàng uống lấy một hớp Thần tuyền bên trong Ngọc Tịnh bình, sau đó hóa thành một đạo ánh sáng bay tới một chỗ khác.

Xung quanh nơi này toàn là tử khí, hắn cũng không biết hướng hắn đang chạy tới là ra bên ngoài hay là tới trung tâm Hỏa vực nữa, không thể nào phân biệt được.

Răng rắc!

Một âm thanh giòn tang vang lên, Đại La Thiên Võng gãy nát ra, bị đốt hủy hoàn toàn. Dù cho thân thể Diệp Phàm có cường đại hơn nữa, cũng không thể chịu được tử khí thiêu đốt. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

May mắn là hắn vẫn còn khí mẹ vạn vật! Tuy chỉ có rất ít khí mẹ vạn vật tràn ra ngoài, nhưng nó vẫn có tác dụng. Khi nó lưu chuyển quanh thân thì tử khí không thể nào xâm nhập vào được.

Nhưng dù như thế, Diệp Phàm vẫn không thể thừa nhận được nhiệt độ do tử khí tỏa ra, nó giống như ngàn vạn lưỡi dao đang từ từ cắt rách thịt của hắn, đau nhức không thể chịu được.

Hắn không biết nhiệt độ của tử khí khi lên đến cao nhất sẽ như thế nào, đây là điều không thể đoán được. Nhưng nhiệt độ hiện tại đã sắp biến hắn thành tro tàn rồi.

- Khí mẹ vạn vật chết tiệt, sao còn không lưu chuyển ra ngoài?

Diệp Phàm rống to lên, không ngừng rót Thần tuyền vào trong miệng.

Nếu như không thể đưa khí mẹ vạn vật ra ngoài để bao phủ thân thể mình lại, mà nhiệt độ cứ tăng lên như vậy thì chắc chắn hắn phải chết. Mới bay được vài dặm thì thiếu chút nữa Diệp Phàm đã tuyệt vọng. Bởi vì hắn thấy ở trước có một làn sương mù năm màu lượn lờ, nhiệt độ do nó tỏa ra còn kinh khủng hơn tử khí.

- Đây là...trung tâm Hỏa vực!

Diệp Phàm vội vàng quay đầu lại.

Thân thể vượt xa pháp bảo của Diệp Phàm lúc này đã đỏ lên, sắp bị thiêu đốt rồi. Một chút khí mẹ vạn vật đang lưu chuyển bên ngoài không thể nào ngăn nhiệt độ kinh khủng do tử khí phát ra.

Ngay lúc này, đột nhiên cả người hắn ngẩn ngơ: Ngọc Tịnh bình trong tay còn không bằng Đại La Thiên Võng, nhưng tại sao còn chưa bị hủy? Vừa rồi hắn hốt hoảng lo lắng, nên đã quên mất điều dị thường này.

Phải biết rằng chút ít khí mẹ vạn vật kia chỉ lưu chuyển quanh thân thể hắn, chứ không có bao trùm Ngọc Tịnh bình lại để tách nó ra khỏi tử khí kia, nhưng nó vẫn không bị đốt hủy.

- Sao nó lại còn nguyên vẹn?

Diệp Phàm cảm giác huyết nhục mình sắp bị khô héo. Nếu như hắn còn tiến thêm mấy bước nữa, chắc chắn sẽ bị vỡ vụn rồi biến thành tro bụi.

Hắn vội tế Ngọc Tịnh bình ra rồi thu mình vào trong đó, không có chút do dự nào.

- Đầu tiên là tự chui đầu vào lưới, sau đó lại tự thu vào trong Ngọc Tịnh bình...

Diệp Phàm phát hiện những chuyện ly kỳ như vậy lại liên tục phát sinh hai lần, thật đúng là bất đắc dĩ.

Rốt cuộc trong Ngọc Tịnh bình có bảo vật gì chống lại tử khí, giúp cho nó không bị tổn hao gì cả? Diệp Phàm vừa tiến vào trong liền cảm thấy mát mẻ, đầu óc hỗn loạn nhất thời thanh tỉnh lại.

Bình ngọc này tuy đã bị tổn hao khi ở trong cấm địa Thái Cổ, nhưng không gian bên trong vẫn rất rộng lớn, ít nhất có thể bỏ một gò đất cao khoảng năm mươi thước vào bên trong.

Thần tuyền cũng không còn nhiều lắm, trôi nổi ở một bên.

Tại một góc khác trong bình còn có vài đồ vật vụn vặt, như: thức ăn và nước uổng, đồng biển Đại Lôi Âm tự, cổ đăng bằng đồng xanh...

Tìm kiếm một hồi thì hắn giật mình, đúng rồi, chính là hạt Bồ Đề kia!

Diệp Phàm biết nó là thánh vật, nhưng sử dụng lâu như vậy, hắn chỉ biết nó có thể trợ giúp ngộ đạo, chứ hắn chưa bao giờ nghĩ nó có thể làm gì khác. Dù sao nó mới chỉ là một mầm cây, hắn không nghĩ nó có thể chống lại tử khí.

Hắn vừa mừng vừa sợ, những vật hắn lấy được ở Đại Lôi Âm tự đều bị hư hao hết, chỉ có hạt Bồ Đề thần bí nhất là vẫn còn nguyên vẹn, giống như là một sự tính toán đã được sắp đặt trước vậy.

Diệp Phàm cầm lấy hạt Bồ Đề rồi vận chuyển thần lực, sau đó lao ra Ngọc Tịnh bình. Ngay lúc hiện ra ở ngoài, tử khí lập tức tránh lui ra hai bên, lộ ra một khu vực tường hòa cát lành.

- Đúng là như thế...

Trong thoáng chốc, Diệp Phàm liền nghĩ tới nhiều điều. Theo truyền thuyết Phật giáo thì ngọn lửa lợi hại nhất là gì? Tất nhiên là Nghiệp hỏa!

Ngọn lửa do nghiệp lực chúng sanh ngưng tụ lại có thể đốt cả Phật thành tro bụi, có thể tiêu diệt mọi chư thần, không có gì trên đời này có thể ngăn cản nó.

Mọi tội lỗi trên thế gian hợp chung lại một chỗ tạo thành một ngọn lửa, nó được gọi là Nghiệp hỏa. Năm xưa khi Phật Đà ngộ đạo, hắn đã từng diễn giải đại từ đại bi, sau đó trải qua Nghiệp hỏa đốt cháy, cuối cùng mới đạt thành đạo quả.

Mà trong khi hắn ngộ đạo, thứ hắn coi trọng nhất chính là một gốc cây Bồ Đề. Gốc cây này đã giúp hắn đại triệt đại ngộ, giúp cho nhiều loại nghiệp lực đạt tới viên mãn.

Không còn nghi ngờ gì nữa, gốc cây Bồ Đề đó là thánh vật, một thánh vật đã có thần trí riêng của mình và nó có thể chống lại được Nghiệp hỏa.

Dĩ nhiên trên thế gian này rất khó có vĩnh hằng chân chính, có lẽ cái gọi là Phật Đà viên mãn kia cũng chỉ là một loại cảnh giới, chứ không phải là vĩnh sinh.

Phật Đà có thành tiên hay không? Thế nhân không biết. Dù sao Đại Lôi Âm tự đã bị hủy diệt, Bồ Đề thánh trụ trong truyền thuyết giờ đây chỉ còn lưu lại một mầm cây mà thôi.

- Bồ Đề có thể ngăn cản được ngọn lửa mạnh nhất thế gian là Nghiệp hỏa, tất nhiên không cần phải sợ tử khí này.

Diệp Phàm rất kích động, càng lúc hắn càng cảm thấy hạt Bồ Đề trong tay mình thật thần bí và bất phàm.

Tử khí tránh ra hai bên tạo thành một phương viên an bình khoảng ba thước, Diệp Phàm thấy vậy khẽ thở nhẹ một hơi. Có một mầm cây thần thánh như vậy trong người, hắn cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Diệp Phàm tĩnh tâm lại, uống một chút Thần tuyền rồi bắt đầu chữa trị vết thương. Lúc nãy thân thể hắn đã bị tử khí thiêu đốt dữ dội, bị thương rất nặng.

Hắn cũng không cần vội vàng rời khỏi nơi này, bởi vì Nam vực ở bên ngoài đối với hắn còn nguy hiểm hơn trong này. Có thể nói đây là nơi an toàn nhất cho hắn bây giờ, các thế lực lớn ở bên ngoài đều đang tìm hắn, nếu như đi ra ngoài mà bị người khác phát hiện, chắc chắn hắn sẽ chết.

Diệp Phàm không nhúc nhích, ngồi xếp bằng suốt ba ngày. Sau khi uống thêm chút Thần tuyền nữa, thương thế trên người hắn mới được chữa trị hoàn toàn, hắn đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.

- Các đại nhân vật quả nhiên kinh khủng, rốt cuộc thực lực bọn họ mạnh mẽ đến mức nào mà có thể luyện khí ở ngay chỗ này?

Nếu không có hạt Bồ Đề, hắn không thể nào sống sót trong chỗ này được. Nhớ đến việc các đại nhân vật có thể luyện khí ở chỗ này, hắn âm thầm kinh hãi, các đại nhân vật quả nhiên sâu không lường được.

Bởi vì trước đó hắn đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống rồi đặt trong Ngọc Tịnh bình, nên hắn có thể ẩn cư lâu dài ở ngay chỗ này.

Diệp Phàm bắt đầu tính toàn dò xét tầng thứ sáu vực - Tử Khí Đông Lai này.

Nơi này vô cùng yên tĩnh, xung quanh chỉ có những làn sương tử khí lượn lờ, không có một tiếng động nào. Ngoài những tảng nham thạch kia ra thì không còn vật gì khác cả.

- Rốt cuộc những tảng đá này có gì đặc biệt? Ngay cả trọng bảo của cao nhân Cơ gia còn bị tử khí hủy diệt, nhưng chúng nó lại bình yên vô sự.

Diệp Phàm dùng sức bổ một tảng đá ra, nhưng không có phát hiện được gì. Điều này làm hắn không hiểu nổi, cuối cùng chỉ còn cách cho rằng những tảng đá này đã thông linh với Hỏa vực.

- Các đại nhân vật lựa chọn nơi này để luyện khí, có lẽ ta có thể lợi dụng những tia tử khí này để giúp đỉnh của ta thành hình.

Trong việc luyện khí, ngọn lửa chính là một trong những nhân tố quan trọng nhất giúp khí thành hình. Khi hắn luyện "đỉnh" lần đầu, hắn đã dùng Hỏa Sát dưới động phủ Hàn trưởng lão để luyện thành "đỉnh".

Mà tử hỏa ở nơi này còn mạnh hơn Hỏa Sát không biết bao nhiêu lần, nhất định sẽ giúp "khí" trở nên bất phàm hơn.

Trong lòng Diệp Phàm có chút kích động, dù sao khi tiến vào nơi này, khí mẹ vạn vật đã trở nên sinh động hơn, có lẽ sẽ giúp "đỉnh" thành hình được.

Đi qua đi lại khu vực này một lúc, Diệp Phàm cũng không phát hiện nơi này có gì đặc biệt cả.

Ngoài một số tro bụi hình dạng người ra, Diệp Phàm có phát hiện một số tài liệu luyện khí bị vứt lại, không cần nghĩ Diệp Phàm cũng biết đây là những tài liệu các đại nhân vật bỏ lại sau khi luyện "khí" xong, hoặc là tài liệu luyện khí của một số đại nhân vật đã bị chết đi.

- Phẩm chất ngọn lửa càng cao, khí luyện ra càng cường đại. Theo truyền thuyết, có vài đại nhân vật đã mất hơn nửa đời người để tìm kiếm tinh túy của lửa để luyện chế vũ khí Cực Đạo.

Diệp Phàm cảm thấy việc hắn đi vào trong này là một kỳ ngộ lớn lao.

- Các ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt ta, nhưng không chừng lại giúp ta đó...

Diệp Phàm biết được Hỏa vực có chín tầng khác nhau, chia ra thành chín ngọn lửa, càng đi vào trong thì nhiệt độ càng kinh khủng.

Chỗ hắn đang đứng hiện tại chỉ là tầng thứ sáu mà thôi, không ít đại nhân vật đã chọn chỗ này để luyện khí. Vậy ngọn lửa ở tầng thứ bảy sẽ có uy năng như thế nào? Ngọn lửa ở tầng thứ tám sẽ ra sao? Thật sự làm người ta phải suy nghĩ không thôi.

Về tầng thứ chín kia, Diệp Phàm cảm thấy thật khó để tưởng tượng được.

Có rất nhiều sử sách ghi lại về nơi này, thậm chí còn có sách cổ nói rằng nơi đây có liên quan đến "tiên", và cả Hoang Tháp nữa...Nhưng mà đó chỉ là vài nét bút ít ỏi, thật là mơ hồ, không có chút gì rõ ràng.

Diệp Phàm cũng không biết điều trên, nếu như hắn biết được, chắc chắn sẽ kích động và hoảng sợ hơn.

Hắn cầm hạt Bồ Đề rồi dần dần tiến vào tầng thứ bảy. Vừa mới tới trước, hắn đã thấy ở đó có sương mù năm màu đang lượn lờ, thấu phát nhiệt độ làm người khác phải kinh hãi.

Đi thêm mấy dặm nữa, Diệp Phàm liền thấy được đó là một nơi có sương mù năm màu mông lung, căn bản không giống ngọn lửa, trông nó còn giống tiên khí hơn. Tuy nhìn qua rất tường hòa, nhưng nhiệt độ do nó tản phát lại làm người ta hết hồn hết vía, ngay cả linh hồn cũng phải run lên.

Mới chỉ đứng dọc theo nhưng Diệp Phàm đã thấy nhiệt độ rất kinh khủng, mà hắn có thể đứng đây quan sát được như thế hoàn toàn là nhờ hạt Bồ Đề trong tay.

Sắc mặt hắn hơi đổi, rồi dừng bước lại không tiến vào nữa. Bởi vì hắn thấy được có một số tro bụi hình người ở trong đó, còn có những đồ vật luyện khí bị phế bỏ nữa.

- Có đại nhân vật lựa chọn tầng thứ bảy để luyện khí, nhưng dường như rất nguy hiểm, vài người đã chết rồi...

Hắn cảm thấy lạnh run cả người. Tầng thứ bảy lại hủy diệt các đại nhân vật thành tro bụi như vậy, có thể thấy được sương mù năm màu kia kinh khủng đến mức nào, chắc chắn nhiệt độ do nó tản phát ra đã đạt đến một mức không thể nào tưởng tượng được.

- Hay là ở lại tầng thứ sáu để luyện đỉnh đi, nếu như có thể làm đỉnh thành hình được, ta sẽ tiếp tục đi vào tầng thứ bảy để tinh luyện nó.

Diệp Phàm cũng không muốn mạo hiểm bây giờ, hắn muốn từ từ tìm hiểu từng tầng. Nếu như có thể luyện đỉnh thành công ở ngay tầng thứ sáu này, hắn sẽ lợi dụng ngọn lửa ở tầng thứ bảy, thậm chí là tầng thứ tám để rèn luyện đỉnh của mình.

- Khí mẹ vạn vật là căn nguyên của mọi vật, nay ta lấy hỏa nguyên Cực Đạo để luyện nó, chắc chắn có thể giúp đỉnh của ta thành hình.

Hắn muốn trui luyện ra một vũ khí cường đại nhất ngay trong Hỏa vực này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio