Già Thiên

chương 617: lĩnh chủ khác loại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ngươi có biết hậu quả làm như vậy sao? Ngu dám động vào Long Mã, tất sẽ có đại họa sát thân, căn bản không phải một lĩnh chủ nho nhỏ như ngươi có khả năng chịu đựng.

Đám người trên mặt đất vẫn còn mạnh miệng, chột dạ đe dọa.

- Ta rất sợ hãi a!

Diệp Phàm đi tới phía trước. Hoa màu chưa trưởng thành vẫn còn là mầm non nớt, một vùng xanh mượt, còn chưa trưởng thành đã bị phá hoại một mảng lớn. Đây đều là tâm huyết của thôn dân, khó trách ngay cả lão nhân đều tức giận.

- Ngươi... Muốn làm gì?

Phanh-

Diệp Phàm đá ra một bước, đá một người lên giống như đá bao cát, bay ra mấy chục thước rơi xuống bên ngoài ruộng. Tức thì một tiếng kêu thảm thiết như giết heo truyền tới.

- A...

- Đối xử với chúng ta như vậy, ngươi đang trêu vào đại nạn, sẽ không có kết cục tốt.

- Thật là ồn ào.

Diệp Phàm nhìn lướt qua người bị hắn đã lên ven đường rồi sau đó tiếp tục thong thả bước trong ruộng tới gần mấy người khác.

- Đừng... Đừng qua đây. Chúng ta bồi thường thiệt hại.

Mấy người này đều sợ hãi, đã bị thương nặng xụi lơ trên mặt đất căn bản không thể tránh né.

- Trước đây đã làm gì, hiện tại mới sợ sao?

Diệp Phàm không chút động dung, đi lên nhấc chân đá. Lực đạo của hắn lớn biết bao, đám người kia đều giống như gà con bay ra mấy chục thước rơi xuống bùn đất bên ngoài ruộng.

Phịch... phịch...

Một đám người lăn lộn đầy đất. Đám người này dù là tu sĩ nhưng bởi vì thân thể không thể động đậy, không thể chủ động phòng ngự, bị ngã mắt trợn trắng kêu thảm liên tục.

Trong đó có hai người lại càng bị chết ngất tại chỗ, bốn người khác đều là ngã gãy xương cốt, rên thảm liên tục, toàn thân co rút run rẩy không ngừng.

Tất cả thôn dân đều trợn mắt há hốc mồm. Lĩnh chủ như búp bê mười sáu mười bảy tuổi, ngày thường thoạt nhìn sáng lạn như ánh mặt trời nhưng một cước một người đá cho đám ác nhân bay lên trời khiến bọn họ rất giật mình.

- Lĩnh chủ ca ca khí lực thật lớn nha!

- Lĩnh chủ ca ca thu thập hết đám người xấu, thò lò mũi xanh đừng khóc nữa.

Một đám trẻ nhỏ đều kêu lên, nước mắt còn chưa khô, giống như một đám mèo nhỏ nhưng thoạt nhìn rất hồn nhiên, hỉ nộ ái ố đều ở trên mặt, nở rộ chất phác đặc biệt.

- Ngươi không nên qua đây...

Đám người kia hoàn toàn sợ, nhìn thấy Diệp Phàm đi ra khỏi ruộng đều run rẩy, cố gang động đậy thân thể lui về phía sau.

Rầm... rầm...

Diệp Phàm nhấc chán đạp loạn, đối với người như thế hắn không có lòng đồng tinh. Tiếng xương cốt gãy rời vang lên truyền ra, mấy người gào thảm giống như giết gà giết vịt.

- Chúng ta bồi thường, không nên đạp nữa!

- Chúng ta chịu nhận lỗi, xin tha mạng!

Một đám lăn lộn liều mạng kêu to, chỉ sợ Diệp Phàm đạp chết tươi bọn họ. Mấy người xem như đã nhìn ra, vị này không chút cố kỵ, ngang ngược hơn cả chủ nhân bọn họ.

Tuy nhiên trong đó cùng có một hai người xương cốt cứng rán, đến hiện tại còn nảy sinh ác độc uy hiếp:

- Làm vậy đối với chúng ta không có kết cục tốt. Không nói một lĩnh chủ nho nhỏ như ngươi, cho dù một vị hoàng tử tới đây cùng phải cân nhắc một chút.

- Ngươi dọa ta sao?

Diệp Phàm không nói hai lời, hai chán đá ra tại chỗ phế bỏ Luân Hải của hai người này. Một thân thần lực hóa thành hư ảo, Đạo Cung cùng bị chấn động hỗn loạn, không thể tiếp tục tu luyện.

- Ngươi... A...

Tất cả mọi người đều sởn tóc gáy, đều nằm úp sấp dưới đất không ngừng dập đầu đau khổ cầu xin.

- Van cầu ngài buông tha cho chúng ta, chúng ta không dám nữa!

- VỊ cóng tử này ngài đại nhân đại lượng không nên so đo với chúng ta.

Người cơ ưí nhanh nhẹn bắt đầu dập dầu xin lỗi thôn dân trong ruộng nói:

- Rất xin lỗi, chúng ta sai rồi, các vị hương thân tha thứ cho chúng ta đi.

Dưới uy hiếp của nhân vật như một vị Tiểu ma vương, những người này không còn một tia ngạo khí, tất cả đều nhận sai đau khổ năn nỉ sợ bỏ mạng tại đây.

Diệp Phàm không chút để ý hỏi, đám người kia thấy hỏi đều trả lời không dám giấu giếm nửa câu. Quả nhiên là từ trong tiên sơn đi ra, là thủ hạ của thiên tài Kỳ Sĩ Phủ, phụ trách chăm sóc dị thú.

- Các ngươi thật đúng là uy phong. Vài tên nô tài chăm sóc ngựa lại tác oai tác quái khắp nơi như vậy. Lập tức biến đi cho ta.

Diệp Phàm thật sự không có hảo cảm đối với bọn họ, hừ lạnh một tiếng. Đám người kia như được đại xá, nghiêng ngả lảo đảo xoay người bỏ chạy.

- Ta đã nói rồi, con Long Mã kia để lại cho ta...

Diệp Phàm đứng ngoài ruộng, bình tĩnh mở miệng.

Đám người kia kiên trì dát đi mấy con dị thú khác để lại Long Mã, thở mạnh cũng không dám chỉ sợ lại chọc giận vị sát tinh này.

- Các vị hương thân, tối nay ta mời mọi người ăn thịt Long Mã.

Diệp Phàm cười nói. Bạn đang đọc truyện tại -

Xa xa vài tên nô bộc kia lảo đảo suýt nữa té lăn trên đất. Đây là người nào vậy, thật sự là muốn ăn Long Mã? Đó chính là trân thú trị giá mấy vạn cân Nguyên, thật sự coi là thịt lừa thịt ngựa ăn mất, thật sự làm bọn họ không chịu nổi.

- Biến thái!

Mấy người bỏ chạy không quay đầu lại, một giây cũng không muốn ở thêm, cảm thấy gặp phải quái vật thật sự không thể dây vào.

- Không thể quên đi như vậy. Trở về bẩm báo Quận chúa, nhất định phải làm thịt tên lĩnh chủ hôn đản này.

- Chết tiệt! Tuyệt đối không để yên. Đem chúng ta đánh gần chết còn muốn ăn cả Long Mã của quận chúa. To gan lớn mật, hắn chán sống rồi!

Mấy người âm thầm nảy sinh ác độc, đi xa biến mất ở trong dãy núi tiên cổ xưa cuối đường chân trời.

- Không việc gì chứ?

Lão phụ thân của Nhị cẩu tử ở trong ruộng đồng run run rẩy rẩy chỉ sợ bởi vậy mà gây ra họa lớn. Xương gãy của lão đã được nối liền nhưng trên người vẫn còn vết máu.

- Sẽ không có chuyện gì hết, cùng lắm là đến vì ta. Đi thôi, ta mời mọi người ăn thịt Long Mã, đây chính là món đại bổ.

Diệp Phàm cười nói.

Lúc trời chạng vạng, mấy bóng người xé hư không mà tới, trong đó một đạo cực kỳ xinh đẹp, ở trong ráng chiều đỏ lửa giống như Cửu Thiên Huyền nữ giáng trần. Váy dài phất phới, tóc đen bay cao, toàn thân nhuộm một tầng hào quang vàng nhạt.

Trong cổ thôn một đám trẻ em nhìn lên bầu trời, tất cả đều kêu lên.

- Mau nhìn. Tiên nữ a! Tỷ tỷ thật xinh đẹp.

- Tiên nữ hạ phàm, tới thôn chúng ta!

Một đám trẻ em vỗ tay la ó, đứa nhỏ mũi thò lò lại càng gọi Diệp Phàm, kêu hắn tới cùng xem.

Diệp Phàm kinh ngạc, không nghĩ tới Vũ Điệp công chúa lại tới. Nửa tháng không gặp, nàng càng ngày càng xinh đẹp không linh, giống như tiên nữ ở trong ráng chiều, quần áo phất phới đáp xuống đất.

Ở bên cạnh nàng còn có hai nam một nữ. Nam tuấn tú cao ngất, nữ xinh đẹp như hoa, đều có khí chất bất phàm.

- Sao Công chúa điện hạ lại tới đây?

Diệp Phàm cười hỏi, hắn cũng không biết ba người kia.

- Ta đến xem ngươi có quen cuộc sống nơi đây không?

Vũ Điệp cóng chúa mỉm cười, trên tóc mây cám một cây ưâm ngọc, lưu động ra hư ảnh một con Thần Hoàng, hào quang mông lung làm nổi bật nàng cao thượng mà linh động.

- Ta ở nơi này hết thảy đều tốt, đa tạ Công chúa quan tâm.

Diệp Phàm cười nói.

- Ta vừa nghe ngươi nói ngươi giữ lại Long Mã của Tề Quận chúa, không biết thật hay giả?

Vũ Điệp là đệ tam mỹ nhân của Trung Châu, sóng mắt lưu động tản ra mị lực kinh người.

- Không sai, quả thật bị ta giữ lại.

Diệp Phàm gật đầu.

- Ở đâu rồi?

Vũ Điệp công chúa hỏi.

- Ô, không phải là ở kia sao? Đang đun trong cái nồi lớn kia chính là nó đó.

Diệp Phàm không thèm để ý bĩu môi ý bảo.

- Cái gì? Vào nồi rồi?

- Ngươi nói đun trong cái nồi kia chính là Long Mã?

Vũ Điệp công chúa cùng ba người bên cạnh đều choáng váng, trợn mắt há hốc mồm nói không nên lời. Nhất là Vũ Điệp cường đại, cái miệng anh đào nhỏ nhắn há hốc, bộ dạng khó tin, có một loại xinh đẹp khác loại.

- Ngươi thật sự muốn ăn Long Mã?

Mấy người nhìn hắn giống như quái vật, thật sự không biết nói gì cho phải. Chưa từng thấy người nào như vậy. Đó chính là một con Long Mã hậu duệ Thần thú, cực kỳ quý hiếm!

Người trước mát không ngờ giống như muốn làm rựa mận thịt chó, kiếm một cái nồi lớn thật sự hầm. Lần đầu tiên thấy người bưu hàn như vậy, làm cho người ta không biết nói gì.

- Đây là đại bổ, có kế thừa một tia long huyết. Ngu mấy vị tới đúng lúc, cùng có lộc ăn.

Diệp Phàm cười nói.

- Chúng ta không phải tới ăn thịt ngựa.

Một nam nhân bên cạnh cảm thấy người trước mát quá khác loại.

- Chúng ta là muốn ra mặt thay ngươi trả Long Mã về, hóa giải một trận phong ba, bằng không sau khi Tề Quận chúa xuất quan tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Vũ Điệp công chúa nói.

- Ta đều đã đun rồi, nhiều nhất chỉ có thể đưa về cho nàng một bát thịt ngựa, để nàng cùng thưởng thức một chút.

Diệp Phàm đáp lại.

Mấy người thật sự bại bởi hắn.

- Huynh đệ, ngươi gặp phiền toái rồi. Tề Quận chúa thích nhất là con Long Mã kia, ngươi ăn nó như vậy, nàng không tim ngươi liều mạng mới là lạ.

Một nam nhân khác bên cạnh nói.

- Chuyên này cũng không thể trách ta. Thật sự là bọn họ quá si nhục người, không ăn thịt ngựa khó thể bình ổn phẫn nộ lòng dán.

Diệp Phàm không để ý chút nào.

- Công chúa điện hạ, vị bằng hữu này của ngươi thật đúng là... khác loại!

Nữ nhân xinh đẹp kia cùng chỉ có thể đánh giá như vậy.

- Các vị tiên nhân, thật xin lỗi. Không phải chuyện của Thành chủ tiểu ca, đều trách chúng ta không tốt.

Nhị cẩu tử khập khiễng đi tới, sợ trêu chọc họa lớn nói:

- Con ngựa này đã bị hầm, hay là ta đem con lư nhà chúng ta đền cho các vị nhé.

Đám người Vũ Điệp công chúa không biết nên khóc hay nên cười, sớm nhìn thấy con lừa già què chân cách đó không xa. cầm nó đi để đền một con Long Mã, không làm tức chết Tề Quận chúa hay sao.

- Quên đi, quên đi, việc này ta mặc kệ.

Nữ nhân xinh đẹp bên cạnh suýt nữa bị sặc cười.

- Ý tốt của các vị ta xin tâm lĩnh. Hiện tại không nói chuyện khác, thịt Long Mã đã chín, mọi người cùng nhau hưởng dụng đi.

Diệp Phàm mời mọc thịnh tình.

- Không ăn, chúng ta đi thôi.

Một nam nhân mở miệng.

- Đừng. Đều đã tới rồi, ta nói với ngươi Long Mã này đại bổ đó, diệu không thể tả. Ngu ngươi bỏ ua khẳng định sẽ hối hận cả đời.

Diệp Phàm kéo mấy người lại.

Ở bén cạnh rừng hòe cổ có một số bàn đá cùng đôn đá, người trong thôn đã sớm thu thập xong, bát lớn bát nhỏ đưa lên, mùi thịt thơm ngào ngạt. Ngoài ra còn có những vò rượu lâu năm.

Ngoài thịt Long Mã còn có mười mấy con dê nướng, đây đều là Diệp Phàm mang tới. Bằng không tuy rằng thôn rất nhô nhưng một con Long Mã cũng không đủ cho người toàn thôn ăn.

- Ăn thịt rồng nào...

Một đám trẻ nhỏ kêu lên, rất là náo nhiệt, những thôn dân khác cùng đều rất sốt ruột.

- Cạn, huynh đệ ta kính các ngươi một ly.

- Miếng này là tinh hoa trong thịt rồng, các ngươi nếm thử một chút.

- Đây là gân rồng, có thể nói là tinh hoa, đều nếm thử đi.

Diệp Phàm vừa kính rượu vừa chia thức ăn, rất là nhiệt tinh. Cây hòe cổ lay động rào rào, mùi rượu bay xa, mấy người cùng bị hấp dẫn, bất tri bất giác ăn vào.

- Thịt rồng này mọi người đều cùng ăn rồi, đến lúc đó các vị nói giúp cho một chút.

Diệp Phàm cười nói.

Mấy người lập tức cảm thấy không đúng, trong đó một nam nhân nói:

- Ta nói Diệp huynh đệ ngươi thật là không phúc hậu. Mời chúng ta ăn thịt Long Mã, muốn kéo chúng ta xuống nước đúng không?

- Nào dám chứ, ta là người xấu xa vậy sao?

Diệp Phàm lời nói chính nghĩa:

- Ta chỉ muốn chiêu đài mấy vị mà thôi. Đen lúc đó nếu có tin tức gì, các vị nói cho ta biết một tiếng là vô cùng cảm kích rồi.

Hai nam nhân kia đều là người theo đuổi Vũ Điệp công chúa, nữ nhân kia thì lại là hảo hữu của Vũ Điệp công chúa, tuy rằng không phải dạng người như Tiêu Minh Viễn nhưng cũng không nhịn nổi trợn trắng mắt.

- Nào, các vị đừng làm khách, ăn thịt rồng uống rượu ngon. Sung sướng trong đời người cùng lam chỉ vậy mà thôi.

Diệp Phàm không ngừng châm rượu cho bọn họ.

- Diệp huynh, ngươi phải cẩn thận, Tề Quận chúa chỉ cần vừa xuất quan bảo đảm sẽ đến giết ngươi.

- Đúng vậy. Long Mã là nàng tự tay nuôi lớn, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ngươi, người khác khuyên bảo đều vô dụng.

Hai nam nhân thực lực cao thâm, một người tên Trinh Huy, một người là Trương Văn. Nữ nhãn kia tên là Lý Tâm Nguyệt, nói tỉ mỉ một số tinh huống.

- Ngươi có thể không biết, Kỳ Sĩ Phủ không ít người đều nghe nói, bén ngoài sơn món chúng ta có một lĩnh chủ khác loại, rất nhiều người đều muốn vây xem ngươi đó.

- Đúng vậy. Ngay cả Long Mã của Tề Quận chúa đều muốn ăn, kinh ngạc rớt cằm, một đám người đều muốn tới nhìn xem ngươi là thần thánh phương nào.

Diệp Phàm nghe những tin tức này, vuốt cằm nói:

- Gần đây ta gặp bình cảnh, cần một ít chiến đấu. Bọn họ đừng tất cả đều tới là được.

- Sao ta cảm thấy người còn rất chờ mong?

Vũ Điệp công chúa tức giận trợn mắt một cái, da thịt như dương chi mỹ ngọc, sóng mắt say lòng người.

- Người ta muốn tới để giết ngươi đó, coi chừng.

Lý Tâm Nguyệt nói.

- Lư Thành lĩnh chủ ra nhận chết!

Đúng lúc này, trên không xa xa truyền đến tiếng quát, vang vọng Hoang Lư. Đám cây hòe cổ này đều lay động rào rào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio