Thế này còn đánh cái gì? Mọi người đều không khỏi tự hỏi. Mấy trăm mũi tên cùng bắn ra, mỗi mũi đều như sao băng từ trên bầu trời giáng xuống, thỉnh thoảng đánh tan một vách núi thành bụi phấn.
Uy lực khủng bố tới vậy thì ai cũng không chịu nổi, nửa bước đại năng tới đây cũng phải nhíu mày. Thần tiễn đáng sợ như vậy tạo thành mưa ánh sáng, đan vào nhau giáng xuống.
- Bảy trăm linh mười mũi rồi. Bảy trăm mười hai...
Rất nhiều người đều đang đếm, càng ngày càng có cảm giác khó tin. Thân thể Diệp Phàm tỏa ra ánh sáng thần thánh, huyết khí như biển lớn bảo phủ cả nửa bầu trời. Căn bản không không có dấu hiệu kiệt lực.
Khi mọi người đếm tới mũi tên thứ bảy trăm hai mươi thì Yến Vân Loạn cũng không chịu nổi nữa. Mũi tên ngập trời như cầu vồng vọt tới, mỗi mũi đều nặng tựa ngàn cân, đánh cho cánh tay hắn rung chuyển.
Nên biết rằng mỗi mũi tên này đều có thể bắn sụp một ngọn núi, lại tụ lại nhiều như vậy thì ngay cả Thái thượng trưởng lão của Thánh địa cũng sẽ phải hộc máu.
Yến Vân Loạn là yêu nghiệt trong mắt người đời, gặp Hóa Long bát biến, thậm chí là cửu biến cũng không sợ. Hắn có lòng tin chém giết Diệp Phàm nhưng giờ phút này lại vô cùng uất ức.
Giờ hắn có cả ngàn vạn thần thông cũng vô dụng. Đối phương cầm Vạn Thương Cung trong tay, hoàn toàn phong bế cả thiên địa, hắn căn bản không thể đi tới, không thể đại chiến.
Lúc này Yến Vân Loạn ai ống như một tấm bia sống, chịu đựng mấy đạo cầu vồng tấn công, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, chấn động bầu trời, vẫn như cũ không làm nên chuyện gì.
Hắn tuy có thể chặt đứt hon phân nửa mũi tên ánh sáng nhưng khí thế của đối phương tăng lên không dứt, thần lực vĩnh viễn không khô cạn. Cứ tiếp tục như vậy thì hắn tất nhiên sẽ bị bắn chết, không thể chống lại chút nào.
Vút!
Yến Vân Loạn dù có tư chất của Chiến Thần thì lúc này cũng mệt mũi, Phương Thiên Họa Kích trong tay có thể đánh nứt bầu trời nhưng không thể dũng mãnh như ban đầu nữa.
Keng, cong...
Hẳn liên tục đánh xuống, vài lần phóng tới phía Diệp Phàm nhưng đều bị bức trở về, suýt nữa là gặp tai họa.
Lửa giận bùng lên, uất ức khiến hắn không cam lòng tới cực độ nhưng cũng không có biện pháp gì.
Phụt!
Một mũi tên xuyên qua thiên địa, giống như ánh sáng vĩnh hằng thiên ngoại, đột nhiên đánh tới, cắt đứt một nhúm tóc của Yến Vân Loạn, đánh thành tro tàn, suýt nữa xuyên thủng đầu hắn.
Đôi mắt của hắn bãng lãnh, không nói một câu, xoay người bước đi. Trận chiến này không thể tiếp tục nữa. Khi thần lực của hắn hao hết thì tất nhiên hắn sẽ bị đánh sục.
- Không phải ngươi muốn chém ta sao? Muốn chạy cũng không dễ đâu.
Diệp Phàm truy kích, ung dung giương cung bắn tên. Vạn Thương Cung ngưng kết với hắn làm một thể, giống như bảo luân tại tiên siới, tỏa ra ánh sáng đẹp mắt.
Vút.
Thần tiễn mang theo đuôi ánh sáng thật dài, sáng lạn vô cùng, nhưng lại đáng sợ tới cực độ, lực sát thương kinh người, đánh lên trên Phương Thiên Họa Kích khiến nó chấn động kịch liệt.
- Ngươi không nên ép ta...
Yến Vân Loạn quay đầu lạnh lùng nhìn về phía Diệp Phàm, sau đó nhằm về phía xa bay đi.
- Bức ngươi thì đã sao?
Diệp Phàm chẳng cần quan tâm. Đối phương muốn giết hắn, còn cần phải để ý cái gì nữa. Nếu có thể bắn chết thì hắn tuyệt đối không nương tay.
Hon bảy trăm mũi thần tiễn bắn ra, trong đó có hon năm trăm năm mươi mũi tên chưa dập nát, hóa thành tấm màn mưa ánh sáng chói mắt, đuổi giết không bỏ.
Vút vút...
Yến Vân Loạn rốt cục cũng đã hơi chật vật. Phương Thiên Họa Kích vài lần suýt rơi khỏi tay hắn. Trên người hắn xuất hiện những vết máu loang lổ. May mũi tên bắn sát qua người hắn, suýt nữa khiến hắn bị thương nặng.
Bản thân hắn là tồn tại cấp độ yêu nghiệt, tốc độ hon rất nhiều Thánh thể khác nhưng so với bí quyết chữ Hành thì vẫn còn kém xa, không thể thoát được.
Tới hiện giờ mọi người đều kinh sợ. Chẳng lẽ nói Yến Vân Loạn thật sự phải mất mạng sao? Nghĩ tới kết quả như vậy thì tất cả mọi người đều xôn xao.
Ầm!
Diệp Phàm bắn ra một mũi tên, dồn hết khí lực toàn thân vào, phát ra hào quang khiến người ta sợ hãi tâm thần, vẽ lên một Đạo ngân. lôi quang lóe lên, phát ra tiếng động đinh tai nhức óc.
Vút!
Một mũi tên này nặng nề mà mạnh mẽ, chấn động cánh tay Yến Vân Loạn, suýt nữa đánh văng Phương Thiên Họa Kích trên tay hắn. Lực lượng mạnh mẽ kia đánh hắn bay đi tới mấy trăm trượng, cắt nát cả một đỉnh núi.
Ầm!
Lại một mũi tên như vậy bắn tới, ẩn chứa tinh khí thần của Diệp Phàm, bắn thủng hư không, trong khoảnh khắc đã tới, đuôi tên kéo dài tới bảy tám dặm.
Vút!
Giờ khắc này Phương Thiên Họa Kích gần như đã biến hình. Mũi tên bắn sụp cả một ngọn núi, đá tảng văng tung tóe, bụi mù bốc lên tận trời. Yến Vân Loạn bị chôn sống ở dưới đó.
Không ai không biến sắc. Vạn Thương Cung này là một kiện bí bảo quá đáng sợ, bị thiếu niên thần lực ngập trời này cầm trong tay quả thực gặp thần giết thần gặp phật giết phật.
Yến Vân Loạn thét dài một tiếng, cả người tỏa ra tử quang, vọt ra từ trong loạn thạch, cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, chém mấy chục mũi tên, cũng không quay đầy lại mà bay đi.
Lúc này Diệp Phàm rút cục có hơi mệt mòi. Người bình thường có thể bắn được mười mấy lần đã không kém rồi. Mà hắn lại bắn tới hơn bảy trăm mũi tên.
Hắn không muốn để cho tên yêu nghiệt này chạy, vẫn vận chuyển thần lực như trước. Giờ phút này hắn vận chuyển bí quyết chữ Giai, rót thần lực lên thân Vạn Thương Cung.
Vút.
Rốt cục mũi tên này bắn ra, vô cùng đáng sợ, căn bản không giống như mũi tên ánh sáng mà giống như một con rồng, dài tới mười mấy dặm.
Dao động đáng sợ khiến rất nhiều người suýt nữa quỳ sát xuống. Không ít người gần như rót từ trên trời xuống, thất thanh kêu lên.
Vút.
Mũi tên này xuyên thủng Phương Thiên Họa Kích có ẩn chứa Pháp trận thiên địa, đánh aãy thân kích. Mũi tên dài mấy vạn dặm có thể đánh tan vạn vật.
Ầm!
Hư không chấn động mành liệt. Tinh vực vô hạn bừng lên. Yến Vân Loạn như chìm sâu vào trong đó. Vào thời khắc mấu chốt này hắn thi triển ra dị tượng của bản thân.
- Vô Ngân Tinh Vực.
Có người phát ra tiếng kêu. Mọi người đều chấn động. Loại dị tượng này vô cùng hiếm thấy, ngay cả thượng cổ cũng không có mấy người tu hành, không ngờ yêu nghiệt này lại nắm giữ.
Thần tiễn dài tới mười mấy dặm vẫn chưa bị chặn đứng, dù ầm đạm rất nhanh nhưng vẫn chưa bị xóa đi, vẫn bay đi như cũ, xuyên qua tinh vực, đuổi giết Yến Vân Loạn.
Phụt!
Một đạo huyết quang bắn tóe ra. Mũi tên ánh sáng rốt cục xuyên thủng Yến Vân Loạn, sau đó tiêu tán trong vùng tinh vực kia, mang theo một vùng hoa máu lớn.
Nhưng Yến Vân Loạn vẫn chưa ngã xuống, thân thể chấn động mà thôi. Hắn thu hồi Vô Ngân Tinh Vực, nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xa.
- Yến Vân Loạn bị người đả thương!
Mọi người đều khiếp sợ. Tất cả đều lộ thần sắc không thể tin nổi. Yêu nghiệt có thủ đoạn nghịch thiên, ngay cả đám người Hóa Long cửu biến cũng đều không thể thu thập được hắn.
Mà lúc này hắn lại bị một mũi tên suýt bắn chết. Đây là tin tức mang tính chấn động, khiến tu sĩ cả vùng địa vực này ồ lên.
Diệp Phàm lại cảm thấy nghiêm nghị hẳn. Người này thật sự quá cường đại. Một mũi tên kia đủ để bắn một con man long phải hình thần câu diệt, biến một ngọn núi thành bột phấn.
Nhưng Yến Vân Loạn lại chạy trốn được, cũng không lo tới tính mạng, chỉ bị xuyên thủng thân thể mà thôi, không thể làm tan biến sinh cơ của hắn.
Tấn công lên Hóa Long, nhất định phải tấn công lên Hóa Long. Đây là tiếng nói vô cùng mãnh liệt trong lòng Diệp Phàm.
Bằng không thì một khi yêu nghiệt này đại chiến sinh tử với hắn. không có Vạn Thương Cung nơi tay thì phân nửa hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Bởi vì kém tới mấy cảnh giới, chênh lệch quá lớn, ngay cả là Thánh thể cũng không thể ngăn cản được, ngược chiều giết chết yêu nghiệt. Cảnh giới của chính hắn phải tăng lên một lần nữa mới được.
Diệp Phàm truy kích, không ngừng phát động bí quyết chữ Giai, bắn ra những mũi thánh tiễn ẩn chưa tinh khí thần vô song của hắn. Lúc này thần lực của đối phương đã không còn mấy, đúng là cơ hội tuyệt hảo của hắn.
- Yến Vân Loạn toi mạng rồi, chắc chắn phải chết chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
- Đáng tiếc thật. Không phải là chiến lực không địch lại. Nếu không có Vạn Thương Cung thì dù là nhân vật cấp Thái thượng trưởng lão của Thánh địa đích thân tới cũng không chắc đã giết nổi hắn.
Mọi người giật mình, không ngờ tới kết cục lại như vậy.
Diệp Phàm đuổi giết yêu nghiệt, hai người một trước một sau bay tới trên trăm dặm. Hắn bắn thêm chín mũi tên, tất cả đều bắn thủng Vô Ngần Tinh Vực, có bốn mũi xuyên qua thân thể Yến Vân Loạn, mang theo một đám máu lớn.
Dọc đường đi này tất cả mọi người đều trố mắt nhìn trân trối. Đệ tử của Kỳ Sĩ Phủ gần như không thể tin nổi chuyện này. Yến Vân Loạn không ngờ lại bị người ta đuổi giết. Đây là chuyện hoang đường giống như thần thoại vậy.
- Người này là ai? Lại có thể bức yêu nghiệt tới mức này? Hắn có lai lịch gì?
- Hắn... Không ngờ là hắn.
Có người nhìn cẩn thận liền há hốc mồm, nhận ra Diệp Phàm, sau đó rất lâu không nói ra lời.
- Rốt cục là ai?
- Hắn chính là lĩnh chủ bên ngoài tiên sơn, bắt Tề Quận chúa đi. Ta từng xem cuộc chiến, đã nhìn thấy hắn một lần.
- Hắn chính là vị lĩnh chủ cực phẩm, Diệp Già Thiên cầm đại cung săn bắn bên ngoài tiên sơn, ăn rất nhiều linh thú đó à?
- Đúng vậy, chính là hắn.
Khi xác nhận ra là người phương nào xong thì tất cả mọi người đều ồ lên. Chuyện này cũng quá khó tin rồi. Thực lực của vị lĩnh chủ này quả là cường đại, ngay cả yêu nghiệt cũng dám đuổi giết. Nguồn:
Phụt!
Hoa máu lại nở rộ. Thân thể Yến Vân Loạn run lên, suýt nữa ngã khỏi Vô Ngần Tinh Vực.
Diệp Phàm bắn xuyên thủng hắn lần thứ bảy nhưng trong lòng lại càng rung động. Bảy mũi tên có thể bắn tan cả bảy ngọn núi lớn thành tro bụi nhưng người này lại vẫn chưa chết.
- Thanh niên nên khoan dung một chút.
Một lão nhân đáp mây bay tới, tay áo đảo qua một cái, chấn vỡ mũi tên mà Diệp Phàm dùng bí quyết chữ Giai phát động, ngăn cản đường đi của hắn.
Ầm!
Đồng thời tay phải hắn nhấn vào hư không một cái, đánh nát mấy chục đạo thần tiễn khác, không còn mũi tên này còn sót lại.
Đây là một vị đại năng đến từ Kỳ Sĩ Phủ, rất coi trọng vài tên yêu nghiệt này, đã lưu ấn ký trên người bọn họ, sau khi biết bọn họ gặp nguy hiểm liền tới cứu viện.
Diệp Phàm hiểu rõ rồi liền xoay người rời đi. Đừng nói là nhân vật cấp Thánh chủ, dù chống lại nửa bước đại năng thì cũng không có chút hy vọng nào. Hắn chẳng dại mà đi chịu chết.
- Cậu thanh niên, chúng ta có thể nói chuyện một chút chăng?
Đại năng của Kỳ Sĩ Phủ truyền âm nói.
Vút!
Diệp Phàm không đáp, vận chuyển bí quyết chữ Hành chìm sâu vào trong dãy núi, trong nháy mắt liền biến mất.