Tây Mạc – đây là một vùng Thần thổ cổ xưa, có rất nhiều truyền thuyết. Phật đồ khắp nơi, tín ngưỡng thành kính, là một nơi đến gần thần minh.
A Di Đà Phật Đại đế có được đại trí tuệ, đại từ bi, đại pháp lực, để lại nơi này rất nhiều truyền thuyết, từng phát ra đại chí nguyện vĩ đại, đi bộ qua mỗi một tấc thổ địa, tự mình truyền giáo, khai chi tán diệp, thành tựu huy hoàng của Phật giáo ngày nay.
Tây Mạc, khắp đại vực đều là phật đồ, truyền thừa khác cho dù có thể tiến vào cũng khó có thể trở thành chủ lưu. Chùa chiền có thể thấy được khắp nơi, giống như hoa sen đầy đất.
Không thể không nói, đây là một loại thịnh cảnh, một đại vực đều chỉ tôn sùng một loại giáo lí, khai sáng ra kỳ tích xưa nay chưa từng có.
Vùng thổ địa này có vô tận thần bí, La Hán, Bồ Tát, Cổ Phật đi lại phàm trần, cùng tồn tại với chúng sinh, hiển hóa thần tích cứu khổ cứu nạn, cũng chính bởi vì điều này mà Phật giáo trở nên cường thịnh.
Nơi này mỗi người đều lễ kính phật, vô cùng thành kính. Từng có người hành hương, một bước dập đầu đi về hướng cực lạc tịnh thổ trong lòng – Tu Di Sơn. Tuy rằng cả đời cũng khó tới nhưng bởi vậy có thể thấy được, tâm của bọn họ tinh thuần cỡ nào, hết thảy đều chỉ vì hướng phật, có tín ngưỡng thần thánh nhất.
Vô lượng kim thân hồ trong suốt, cao nguyên Bồ Tát bao la hùng vĩ, Cổ Phật sơn nguy nga... Từng nơi Thánh địa Phật giáo, hàng năm thụy khí dâng lên, hấp dẫn vô số con dân hành hương cúng bái.
Diệp Phàm cùng hầu tử từ Đông Hoang vượt qua hư không mà tới, tiến vào vùng đại địa mênh mông này, vẫn chưa tưởng tượng được nơi này khắp nơi đều là cát vàng.
Mặc dù được gọi là Tây Mạc nhưng cũng có núi có sông, sa mạc không ít, nhưng cũng không phải toàn bộ. Có tảng lớn ốc thổ, non sông rộng lớn, không thiếu linh khí và thịnh cảnh.
- Ngươi có phát hiện không, vùng đại địa này rất không tầm thường, dường như bất đồng so với bốn vực khác.
Vừa tới nơi này, hầu tử liền nhạy bén cảm thấy được.
- Không sai, có một loại lực lượng cực kỳ tinh thuần, tuy rằng nhỏ bé không thể phát giác nhưng tồn tại chân thật. Từng tia từng sợi, chảy khắp trong thiên địa.
Diệp Phàm có chút kinh dị.
Có thể nói, người đương thời có thể cảm thấy được cảnh tượng kỳ dị này sẽ không quá nhiều, thưa thớt như lông phượng và sừng lân, cũng chỉ có dạng thai cốt hiếm có thế gian như hầu tử và hắn mới phát hiện ra.
Tây Mạc, thiên địa tinh khí không bằng Trung Châu, không có nhiều tổ mạch và đại địa linh khí trào ra nhưng lại có một loại lực lượng thần bí tinh thuần nhất tràn ngập, có thể nói là tinh túy.
- Đây là một loại thần lực như thế nào, vì sao chúng ta không thể thu lấy và hấp thu?
Hầu tử sinh nghi.
Diệp Phàm cũng vô cùng kinh ngạc, hắn vận chuyển mọi cách cũng khó thể đem một tia một sợi đạo lực thần bí nhét vào thân mình, khó thể dung hòa, không thể sử dụng.
- Khó trách Tây Mạc có vô tận truyền thuyết. Từ xưa đến nay bất kể Yêu tộc hay là sinh linh Thái cổ hoặc là Thần linh Vực ngoại thần bí cũng không nguyện đặt chân. Quả nhiên khó lường.
Bọn họ một đường hành tẩu, gặp được không ít chùa chiền, đều yên lặng tường hòa. Càng là địa phương này loại lực lượng thần bí lưu động càng nhiều, từng tia từng đợt.
- Đây là phật tính dao động?
Hai người nhìn nhau hoảng sợ. Phải có phật lực khổng lồ cỡ nào mới có thể tràn ngập khắp thiên địa, quả thật mênh mông khó lường.
- Điều này khiến người khó có thể tin, chẳng lẽ A Di Đà Phật Đại đế còn sống hay sao?
Hầu tử cả kinh nói, khi nghĩ tới khả năng đó hai người đều ngây dại.
Ngoại trừ hắn ai còn có loại pháp lực cường thịnh tới cực điểm như vậy, nhỏ bé không thể phát hiện lưu động khắp Tây Mạc. Điều này nghe mà rợn người, vượt qua tưởng tượng của mọi người.
Xa xa, tiếng chuông tháp cổ văng vẳng, có thể tinh lọc linh hồn, khiến lòng người cộng minh, không kìm nổi muốn quy y cửa phật, muốn đi về phía trước triều bái, từ đây xuất gia.
- Quá thần bí!
Diệp Phàm cùng hầu tử trong lòng kinh dị, sinh ra vô tận nghi vấn. Phật pháp vô biên làm cho bọn họ đều bị một tia xúc động.
Bọn họ một đường hành tẩu, cũng không biết xâm nhập vào nơi này bao nhiêu vạn dặm, rốt cục nhìn thấy một tên Yêu tộc, mà còn là một Cổ Yêu Tiên Thai tầng thiên thứ hai đại viên mãn, nhưng lại trở thành hộ pháp của một tòa Cổ Miếu.
- Rất quái dị, ngay cả cự yêu bậc này đều bị độ hóa. Phật giáo thật khiến người kính sợ.
Hầu tử thở dài.
Đến tận giờ, bọn họ rốt cục hiểu được vì sao sau khi sinh linh thái cổ xuất thế không tới Tây Mạc ra oai. Phật tính dao động quỷ dị, nói không chừng sẽ độ hóa một bộ phận người của bọn họ.
A Lan cổ tự là một chùa chiền lịch sử lâu đời, cũng không biết tồn tại bao nhiêu vạn năm, chùa miếu sụp xuống lại tu bổ, hương khói thủy chung không ngừng.
Tương truyền nơi này là một nơi thánh tự Phật môn, A Di Đà Phật Đại đế từng nghỉ chân ở đây, giảng pháp, đàm đạo. Mà cũng chính vì vậy mà nơi này trở thành một nơi hành hương.
Trước Cổ miếu, người thắp hương rất nhiều, nghiêm chỉnh lễ bái, hương khói lượn lờ, phật tính tràn ngập ở vùng cổ địa này, có một loại dao động không hiểu.
- Nơi này... thật không đơn giản, có lẽ thật sự là nơi A Di Đà Phật năm đó giảng pháp.
Đồng tử Diệp Phàm co rụt, nghiêm túc quan sát.
Hắn cùng hầu tử một đường vềphía tây, rốt cục gặp được một nơi tháp cổ rất nổi danh, tự nhiên phải cẩn thận quan sát và cân nhắc một phen, kết quả đều biến sắc.
- Càng nhìn càng phi phàm.
Đây là lời của hầu tử, cũng là phản ứng trực giác của hắn.
Thai cốt bọn họ muôn đời hiếm thấy, chỉ có tại đại thế này, mấy vị Cổ Hoàng tử thời thái cổ phá phong ấn đi tới nhân thế mới có thể so sánh cùng bọn họ.
Có lẽ, chỉ có người sinh ra không phải phàm thai như bọn họ mới có thể nhận thấy được sự thần bí của Tây Mạc, nhất là điểm dị thường của loại thánh tự này.
- Có một loại khí thế hùng vĩ.
Diệp Phàm nói. Hắn tĩnh tâm ngưng thần, cẩn thận quan sát phía trước. Trong phút chốc chùa chiền phong cách cổ xưa kim quang vạn trượng chiếu sáng khắp thiên địa, có một loại hào quang phật tính màu vàng đang khuếch tán.
- Một cỗ khí thế bàng bạc thật cường đại, vô lượng phật quang chiếu khắp, như có một vị đại phật ngồi ngay ngắn, uy nghiêm thần thánh không thể xâm phạm.
Hầu tử nói.
Người thường căn bản không thể nhìn ra, cho dù là Vương giả đại thành thậm chí thành thánh cũng chỉ có thể cảm giác được một loại Phật môn thần thánh, sẽ không nhìn thấy dị cảnh.
Boong...
Tiếng chuông văng vẳng như từ muôn đời trước truyền đến, tiếp theo tiếng thiện xướng vang lên thanh lọc tâm linh, khiến người ta cảm thấy yên lặng, cả người dường như thăng hoa.
Những người khác đều đang triều bái phật tượng trong ngôi thánh tự này, chỉ có Diệp Phàm và hầu tử đứng ở xa xa lẳng lặng quan sát.
Vào giờ khắc này bọn họ nhìn xuyên qua vô lượng quang thấy được vài vị lão tăng ngồi xếp bằng trong cổ tháp, tắm rửa trong phật huy, bảo tướng trang nghiêm, vẫn không nhúc nhích.
Xoát!
Mấy vị lão tăng đều mở mắt, như là có thể xuyên qua tầng tầng chùa chiền nhìn thấy bọn họ. Lúc này cột trụ, vách tường đều không thể ngăn cản, giữa hai bên như chỉ có phật quang không có gì khác.
- Hai vị thí chủ đều có tuệ căn chân chính, xưa nay hiếm thấy, nhìn thấy chân tính phật ta. A Di Đà Phật.
Thanh âm của một lão tăng truyền đến.
Diệp Phàm cùng hầu tử xa xa chắp tay, cũng không nói gì, ngược lại cảnh giác hơn. Mấy vị lão tăng này đều có lực lượng siêu phàm, Phật môn sâu không lường được.
Rồi sau đó, bọn họ rút đi, không muốn sinh ra sự tình, quay đầu nhìn lại dường như có một đại phật ngồi xếp bằng hư không, có một loại lực lượng kỳ dị đang hấp dẫn bọn họ.
- Vừa rồi, trong nháy mắt hoảng hốt ta lại sinh ra ý niệm quy y Phật giáo.
Hầu tử nói.
Diệp Phàm cũng gật đầu, hai người đưa mặt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ khó tin, càng ngày càng cảm thấy Tây Mạc sương mù tầng tầng, không thể phỏng đoán.
- Ngươi nói A Di Đà Phật còn sống hay không?
Hầu tử đột nhiên lên tiếng.
- Không có khả năng chứ. Vị này tại vô tận năm tháng trước xuất hiện thế gian, năm tháng dài dòng như vậy không có người có thể sống lâu như thế.
Diệp Phàm nói.
A Di Đà Phật cùng mấy vị Đại đế khác có vô tận truyền thuyết. Tục truyền cũng đến từ thiên ngoại, vượt qua tinh vực mà tới, ở đây truyền xuống đạo thống, để lại uy danh vô thượng.
- Ta cứ cảm thấy được Tây Mạc thực thần bí, khắp thiên địa đều có một tia một đợt thần tính dao động, ngoại trừ A Di Đà Phật Đại đế ra ai có thể tạo thành loại dị thần này?
Hầu tử lầm bầm.
- Ngươi đừng nói với ta, ngươi muốn nói Đại đế của Phật môn còn sống trên Tu Di Sơn hay sao?
Diệp Phàm nói.
Đột nhiên hầu tử cả kinh nói:
- Nơi này chỉ là nơi A Di Đà Phật giảng đạo truyền pháp đã quỷ dị như vậy, khiến chúng ta thân phật thậm chí trong khoảnh khắc hoảng hốt muốn quy y. Ngươi nói hàng năm sinh hoạt ở Đại Lôi Âm Tự lại sẽ như thế nào?
Hắn lập tức nghĩ tới thúc thúc, hàng năm ở trên Tu Di Sơn tu luyện, đây là mượn phương pháp Phật môn phá quan, còn bị độ hóa không hiểu. Hắn đánh rùng mình một cái.
- Không thể nào. Đấu Chiến Thánh Phật công tham tạo hóa, ai có thể độ hắn? Hiện nay hắn làm chủ cực lạc tịnh thổ, hẳn là hắn độ người khác mới đúng.
Diệp Phàm cười nói.
Hầu tử nói:
- Ta vẫn còn có chút lo lắng, trước kia đi gặp hắn đều không có kết quả, ở Tu Di Sơn ta cảm nhận được một loại uy nghiêm và thần thánh không gì sánh nổi, lượn lờ nơi đó. Lúc ấy tâm tình phức tạp, cũng không nghĩ nhiều. Ngày nay mới thấy loại phật tính này cường thịnh hơn A Lan cổ tự không biết bao nhiêu lần.
- Hiện giờ ngay cả chí bảo Phật giáo Hàng Ma Xử đều do hắn chưởng quản, ngươi nghĩ nhiều rồi.
Diệp Phàm nói.
- Có lẽ là ta nghĩ nhiều.
Hầu tử tự nói. Bạn đang đọc truyện tại -
Sau đó không lâu, bọn họ xâm nhập vào bụng Tây Mạc, gặp được một tòa cổ thành phi thường to lớn bao la hùng vĩ. Thai cốt đặc thù của bọn họ lập tức sinh ra cảm ứng, rồi sau đó tĩnh tâm quan sát, lập tức rung động.
Từng tia từng đợt hào quang phật tính dâng lên bay khắp bốn phương tám hướng. Chúng nó hội tụ cùng một chỗ có thể nói hào quang vạn trượng. Những người khác không thấy được nhưng Diệp Phàm và hầu tử lại cảm thụ rõ ràng.
Đây là một vùng vô lượng quang, gầnnhư thông suốt thiên địa, quang vũ tụ lại ngàn vạn trượng, có một loại khí tức bất hủ, phi thường thần thánh và thuần khiết. Chính là lực lượng kỳ dị chỉ Tây Mạc mới có.
- Đúng rồi, ta hiểu rồi. Có điểm giống với khí tức Thánh thể đại thành do lệ quỷ triệu hoán ra, đây là tín ngưỡng lực thuần túy.
Diệp Phàm nói.
Nơi đây là một tòa Phật Thành danh tiếng lẫy lừng của Tây Mạc, có thể xếp vào hai mươi thứ hạng đầu, tụ tập rất nhiều phật đồ, dân cư vô số, loại lực lượng này tụ tập tự nhiên vô cùng kinh thiên động địa.
Nếu là người khác dùng mắt nhìn cũng sẽ không cảm thấy được, căn bản không có vô lượng phật quang. Nhưng Diệp Phàm cùng hầu tử lại có thể thấy được, đều bị khiếp sợ.
- Hiện tại ta đã biết, lực lượng của cả Tây Mạc không phải tới từ một người mà là niệm lực tinh thuần của ức vạn sinh linh.
Hầu tử thở dài, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng Diệp Phàm lại lông tóc dựng ngược nói:
- Ngươi còn nhớ không, Đại đế cổ có pháp môn kéo dài thân mình bất hủ, niệm lực của chúng sinh khắp Tây Mạc từ xưa đều như thế, đều nhắc tới tên một người. Ngươi nói hắn sẽ đáng sợ cỡ nào?
Bộ lông màu vàng trên người hầu tử lập tức dựng đứng, lo âu trong lòng vừa biến mật lập tức tăng thêm vô số lần. Hắn nhìn ra phương hướng Tu Di Sơn xa xa, hít sâu một ngụm khí lạnh.
- Ý ngươi là, từ xưa đến nay, có nhiều niệm lực như vậy chảy xuôi, đều dồn lên trên một người, A Di Đà Phật Đại đế có thể còn sống?