Giả Vờ Ngoan Ngoãn

chương 46: c46: uống say

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit & Beta: Đoè

Sau khi ra khỏi nhà kính, Tưởng Hàng Đình dẫn thẳng Ninh Chu về phòng mình.

Phòng của Tưởng Hàng Đình ở tầng hai biệt thự, ngày thường luôn có dì giúp việc đến dọn dẹp. Hơn nữa vì biết hôm nay Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu sẽ về, Lục Tuyết Nhu lại cho người dọn dẹp thêm lần nữa, chăn đệm và ga trải giường đã được mang ra phơi, có mùi nắng.

Ánh sáng trong phòng ngủ này rất tốt, tia nắng mặt trời tràn ngập căn phòng qua cửa sổ. Trên bàn cạnh giường ngủ đặt một bó hồng mới cắt sáng nay, đang phơi sương sớm dưới ánh mặt trời, tỏa ra hương hoa thơm ngát.

Phong cách trang trí phòng ngủ hoàn toàn khác với căn hộ nơi Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình hiện đang sống, nếu căn hộ theo phong cách tối giản và lạnh lùng thì phòng ngủ này lại theo phong cách phức tạp và nhiệt tình như lửa.

Phần lớn sử dụng nhiều gam màu ấm, đồ đạc trong phòng cũng rất độc đáo.

Tuy nhiên, cách trang trí phòng ngủ trông không hề lộn xộn, sự kết hợp của từng màu sắc vừa phải khiến người nhìn rất thoải mái.

Nói chung, toàn bộ phòng ngủ có thể được tóm tắt bằng một tính từ —— rực rỡ.

Ninh Chu đi vào sau nhìn xung quanh, cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên chút nào nhưng rất phù hợp với tính cách thể hiện gần đây của Tưởng Hàng Đình.

Cậu ngồi trên giường của Tưởng Hàng Đình, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nghe mẹ nói phòng ngủ được trang trí theo mong muốn của anh?"

Tưởng Hàng Đình cũng không phủ nhận, "Ừ, tất cả được trang trí dựa theo sở thích của tôi."

"Vậy nhà của chúng ta thì sao ạ?" Ninh Chu lại hỏi.

Đây là hai phong cách hoàn toàn trái ngược nhau, Ninh Chu không tin sở thích của Tưởng Hàng Đình lại thay đổi nhanh như vậy chỉ trong thời gian ngắn.

"Ngôi nhà ấy tôi mua khi đã được hoàn thiện." Đã đến nước này rồi thì Tưởng Hàng Đình cũng không cần phải giấu diếm nữa, chi bằng cứ nói thẳng ra.

Ninh Chu nhất thời có chút dở khóc dở cười, nắm lấy tay Tưởng Hàng Đình nghịch, "Cũng chỉ bởi vì em nói em thích trưởng thành ổn trọng?"

"Ừ."

Phong cách lạnh lùng phù hợp hơn với một người có tính cách trưởng thành và ổn trọng, là một người đàn ông trưởng thành, sao có thể thích những màu sắc sặc sỡ?

Nhưng để cải tạo lại thì đã quá muộn, Tưởng Hàng Đình dứt khoát mua đứt một căn hộ đã hoàn thiện mang phong cách lạnh lùng.

Ninh Chu nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng hôn lên mu bàn tay của Tưởng Hàng Đình, sau đó khẽ cọ cọ mặt mình lên đó.

Trong phòng ngủ có một tủ quần áo lớn, Ninh Chu chỉ vào đó hỏi Tưởng Hàng Đình: "Bộ vest hoạ tiết hoa hồng sẫm của anh có trong tủ không ạ?"

Tưởng Hàng Đình im lặng một lúc rồi mới trả lời: ".....Có."

Ninh Chu vốn không định mở tủ ra xem quần áo đâu nhưng chính Tưởng Hàng Đình đã khơi lên sự tò mò trong cậu: "Em có thể mở ra xem được không?"

Tưởng Hàng Đình: "Mở ra đi."

Trong giọng nói cất chứa nỗi cam chịu.

Điều này càng khiến Ninh Chu thêm tò mò, cậu lập tức đứng dậy đi đến chỗ tủ quần áo mở nó ra.

Ngay giây tiếp theo, Ninh Chu bị kinh ngạc bởi màu sắc sặc sỡ trong tủ quần áo.

Đỏ cam vang lục lam tràm tím, chỉ cần một cái liếc mắt thôi đã có thể nhìn thấy đủ loại màu sắc của cầu vồng.

Không chỉ vậy, có mấy bộ tây trang còn bling bling sáng rực rỡ.

Ninh Chu: "......"

Bộ đồ hoạ tiết hoa hồng kia chưa là cái vẹo! Một tủ quần áo trong này mới thật sự là ngầu!

Chưa kể đến cà vạt đủ loại màu sắc và nhiều phụ kiện sáng lấp lánh khác.

Tưởng Hàng Đình đỡ trán thở dài, "Nếu em không thể chấp nhận, vậy sau này tôi không mặc nữa." Dù sao gần đây hắn đã quen với việc mặc vest đen.

"Không!" Ninh Chu vội vàng từ chối, cậu bước tới ôm lấy vòng eo Tưởng Hàng Đình: "Em rất muốn nhìn anh mặc mấy bộ đồ này, nhất định sẽ rất đẹp trai."

Tưởng Hàng Đình: "Nghe theo em hết. Em thích tôi mặc cái gì tôi sẽ mặc cái đó."

Giờ phút này trong lòng Ninh Chu cảm thấy rất thoả mãn, lại ngọt ngào như mật.

"Tưởng tiên sinh, anh muốn mặc gì cũng được hết." Ninh Chu kiễng chân cọ mặt với Tưởng Hàng Đình, giọng nói chất chứa ý cười: "Em không thích trưởng thành ổn trọng, em vẫn chỉ thích mỗi anh thôi."

Một đôi mắt mèo quyến rũ như đang tỏa sáng, in rõ nét dáng vẻ của Tưởng Hàng Đình, "Em thích anh, bất kể anh là người như thế nào."

Tưởng Hàng Đình mỉm cười tươi, đầu cúi xuống trán kề trán với Ninh Chu: "Tôi biết."

Ninh Chu vòng tay ôm lấy eo Tưởng Hàng Đình, tựa như bảo bọc cả thế giới.

Hai người lặng lẽ ôm nhau dưới ánh nắng, khung cảnh yên tĩnh và đẹp đẽ.

Đến tối, Tưởng Hàng Đình và Ninh Chu dự định sẽ ở lại biệt thự một đêm.

Tưởng Đạo Lan và Lục Tuyết Nhu tất nhiên là rất vui, Tưởng Đạo Lan còn lôi rượu vang đỏ ra.

Màu sắc của rượu vang đỏ rất hấp dẫn, Ninh Chu láo liếc mấy lần, cậu thật sự rất muốn nếm thử xem mùi vị thế nào.

Tưởng Đạo Lan thấy được, rót cho Ninh Chu một ly: "Rượu này là do ông nội Hàng Đình tự ủ, con thử xem." Khẩu lượng không nhiều lắm, chỉ hai ba hớp.

Bàn tay tội ác của Ninh Chu thò ra nhưng đã bị Tưởng Hàng Đình đi trước một bước cầm lấy, nhìn Ninh Chu: "Em thật sự muốn uống?"

Tưởng Hàng Đình biết tửu lượng của Ninh Chu kém, rượu này là rượu tự ủ, tác dụng chậm nhưng rất mạnh, bằng với sức uống của Ninh Chu, chắc chắn sẽ say.

"Em chỉ uống một hớp thôi." Ninh Chu làm động tác nhỏ với Tưởng Hàng Đình: "Chỉ chút xúi thui mò."

Tưởng Đạo Lan nói đỡ: "Dù sao đêm nay hai đứa đều ở lại, cứ để Ninh Chu uống đi, con không cần quá lo lắng."

"Vậy uống một chút thôi nhé." Tưởng Hàng Đình đành phải đồng ý.

Ninh Chu ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

Dứt lời, Ninh Chu lập tức cầm ly rượu lên, đầu tiên là nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Vị nho rất đậm đà, ngọt ngào, thoang thoảng chút rượu trắng.

Thành thật mà nói, nó có vị khá ngon.

Ly rượu rất nhanh đã chạm đáy.

Tưởng Đạo Lan hỏi cậu: "Muốn uống nữa không?"

Ninh Chu lắc đầu, "Dạ thôi, con cảm ơn."

Nói một chút là chỉ một chút thôi, cậu rất nghe lời đó.

Sau đó, mặc kệ người khác trên bàn ăn có nói gì, Ninh Chu vẫn ngoan ngoãn ngồi đấy, trả lời "vâng" hoặc "con cảm ơn", giống như một đứa trẻ mẫu giáo.

Giờ thì dù là người có chậm hiểu đến mấy thì cũng biết Ninh Chu thật sự say mất rồi.

Tưởng Đạo Lan đặt ly rượu xuống, có chút ngạc nhiên, "Say thật hả?"

Tưởng Hàng Đình xoa bóp tay Ninh Chu, Ninh Chu quay đầu nhìn hắn, nở nụ cười hồn nhiên, nhẹ giọng gọi: "Tưởng tiên sinh."

"Con đã nói là tửu lượng của em ấy rất kém mà." Tưởng Hàng Đình có chút bất đắc dĩ, "Con dìu em ấy lên lầu nghỉ ngơi trước."

Lục Tuyết Nhu đứng dậy nói: "Để mẹ đi pha một cốc nước mật ong."

"Làm phiền mẹ rồi." Tưởng Hàng Đình nói xong thì nắm lấy tay Ninh Chu, giọng điệu dỗ dành nói với cậu: "Chu Chu, chúng ta về phòng nhé."

Ninh Chu dừng một lúc, như đáp lại lời của Tưởng Hàng Đình, hai ba giây sau mới chậm rãi gật đầu: "Dạ."

Cậu chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, nhưng không bước đi mà dang hai tay ra nói với Tưởng Hàng Đình: "Tưởng tiên sinh, anh bế em đi."

Tưởng Hàng Đình không hề do dự mà bế Ninh Chu lên, khoé môi mỉm cười. Không biết ngày mai sau khi tỉnh táo lại Ninh Chu có còn nhớ được mấy hành động hiện giờ của mình không.

Ninh Chu vừa được Tưởng Hàng Đình bế lên là ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn ngay.

"Bố, con đưa Chu Chu lên nghỉ ngơi trước." Tưởng Hàng Đình nói với Tưởng Đạo Lan xong liền bế Ninh Chu lên lầu.

Đúng lúc này, Lục Tuyết Nhu bê cốc nước mật ong ra, Tưởng Đạo Lan cảm thán với bà một câu: "Tình cảm thật sự rất tốt."

Có thể thấy Ninh Chu hết lòng tin tưởng Tưởng Hàng Đình. Mà Tưởng Hàng Đình cũng thật sự rất cưng chiều Ninh Chu.

Lục Tuyết Nhu cười dịu dàng: "Mất ba mươi năm mới có thể chọn được một người như vậy, tình cảm sao có thể không tốt cho được?"

"Chẳng phải Hàng Đình giống anh sao?" Tưởng Đạo Lan tự dát vàng lên mặt mình không chút gánh nặng:"Giống anh, cũng yêu chiều vợ mình!"

Lục Tuyết Nhu bực bội lườm ông, "Nhìn lại bản thân anh đi."

Sau đó bà nói: "Em đi đưa nước mật ong cho Chu Chu trước đã."

Lục Tuyết Nhu lên tầng, đặt cốc nước mật ong lên bàn đầu giường rồi rời đi, bà còn rất chu đáo mà đóng cửa lại cho hai người.

Lúc này đây, Ninh Chu đang ngồi trên đùi Tưởng Hàng Đình, đôi mắt mèo mơ màng, đầu tóc bù xù dụi vào cổ hắn.

Một tay Tưởng Hàng Đình đỡ Ninh Chu, một tay cầm lấy cốc nước mật ong, dỗ dành Ninh Chu uống.

Ninh Chu uống xong còn chẹp chẹp miệng: "Ngọt quá đi."

Nói rồi, cậu lại nhìn Tưởng Hàng Đình với ánh nắt ngây thơ, "Tưởng tiên sinh có muốn nếm thử hong?"

Tưởng Hàng Đình cho cậu nhìn đáy cốc: "Hết mất rồi."

"Chính là thế." Hai tay cậu vòng ôm lấy cổ hắn, vừa cười vừa hôn lên môi Tưởng Hàng Đình, còn thè lưỡi ra liếm.

Tưởng Hàng Đình đang định đáp lại thì Ninh Chu đột nhiên lùi về sau, nhỏ giọng hỏi: "Tưởng tiên sinh, có ngọt không?"

Ánh mắt Tưởng Hàng Đình tối sấm, cố ý nói: "Chưa nếm được."

Ninh Chu nghiêng đầu khó hiểu, như đang suy nghĩ điều gì, giây tiếp theo lại cúi xuống hôn hắn, lần này hôn lâu hơn một chút.

Đang lúc cậu muốn rút lui, Tưởng Hàng Đình đã giữ gáy cậu và trao cho cậu một nụ hôn ướt át thật sự.

Đến khi lùi lại, cả hai người đều thở dốc.

Ninh Chu lại hỏi: "Ngọt không ạ?"

Tưởng Hàng Đình khàn giọng trả lời: "Ngọt."

Ninh Chu vươn ngón tay, nhẹ nhàng chạm lên môi Tưởng Hàng Đình, "Vậy......"

Cậu hơi nheo mắt lại, vì đang ngồi trên đùi Tưởng Hàng Đình nên cậu cao hơn hắn, cậu rũ xuống mắt nhìn hắn, trong rất gợi cảm.

Ngón tay cậu còn hơi nâng cằm Tưởng Hàng Đình lên, hạ giọng hỏi: "Vậy xin hỏi Tưởng tiên sinh, là mật ngọt hay là em ngọt?"

Tưởng Hàng Đình chống hai tay xuống giường, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Chu.

Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt Ninh Chu, khoé miệng cậu hơi nhếch lên ánh mắt liếc nhìn, mang theo một nét gợi cảm mà Tưởng Hàng Đình chưa từng thấy qua.

Không đợi Tưởng Hàng Đình trả lời, Ninh Chu đẩy mạnh hắn ngã xuống giường, cũng tự điều chỉnh tư thế ngồi lên eo bụng Tưởng Hàng Đình.

Từ trên cao nhìn xuống Tưởng Hàng Đình, tay cậu vừa chậm rãi cởi cúc áo sơ mi hắn vừa hỏi: "Sao Tưởng tiên sinh không trả lời? Là mật ngọt hay em ngọt."

"Em ngọt." Giọng hắn khàn khàn nhưng mắt lại nhìn chằm chằm Ninh Chu.

Ninh Chu cười, ngón tay vuốt ve trên mặt Tưởng Hàng Đình: "Có thứ còn ngọt hơn, Tưởng tiên sinh có muốn thử không?"

Tưởng Hàng Đình nhướng mày: "Ví dụ như?"

Ninh Chu nhíu mày suy nghĩ, bàn tay hư hỏng đã cởi bỏ hoàn toàn cúc áo của Tưởng Hàng Đình.

Một lúc sau cậu mới đưa ra câu trả lời: "Ví dụ như......để em ngồi lên tự mình động?"

Tưởng Hàng Đình nào đâu chịu đựng nổi nữa?

Vậy hắn chỉ có thể hóa thân thành sói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio