Sau khi no bụng với cái đĩa mực nhồi thịt, Viên Viên bị ép buộc đến công ty với Nghiêm Khanh. Hôm nay, hắn có một cuộc hẹn quan trọng với đối tác, trên xe người không hề nói với nhau câu nào. Đến công ty, Viên Viên chật vật chạy theo sau Nghiêm Khanh, bước đi của hắn quá nhanh, cô lại mang có phần cao gót liền rất khó mà di chuyển. Hắn liếc nhìn qua thấy Viên Viên khó khăn như vậy, cũng bắt đầu giảm tốc độ bước đi xuống, người trưởng phòng hôm nay phải nói là nhờ phúc của Viên Viên mà không phải vừa chạy theo vừa đọc bản báo cáo cho đến khi lên đến phòng thì thở không ra hơi. Trong lòng họ cũng thầm cảm ơn Viên Viên rất nhiều.
Viên Viên sau khi lên đến phòng liền được hắn giao cho một nhiệm vụ bất khả khi đó là đọc hết đóng tài liệu mà hắn đưa, cùng với chiếc laptop để cô có thể tra cứu những chữ không hiểu người ta còn gọi là những thuật ngữ chuyên môn. Viên Viên không hiểu vì sao hắn làm vậy, nhưng mà nếu cãi lệnh của hắn thì “ Lập tức bay đầu “, Viên Viên lúc đầu cũng ấm ức nhưng lúc sau lại có một suy nghĩ không biết rằng đúng hay sai nhưng nó có thể được là tự an ủi mình là “ Nghiêm Khanh đưa cho cô đóng tài liệu này để cô không phải ngồi không mà nhàm chán, cô có công việc để làm thì không phải buồn ngủ “ Đầu óc của Viên Viên cũng khá đơn giản nên lấy suy nghĩ này làm niềm vui và đọc lực để tiếp tục đọc cái đóng tài liệu được gọi là “ Chán ngắc “ này.
Cầm cự cũng được tiếng, mắt của Viên Viên lúc này mở không lên nữa rồi, Viên Viên cố gắng ngồi dậy, chuyển động cái thân hình làm biếng của mình đi ra ngoài quầy Bar lấy chút nước uống, Phòng làm việc của Nghiêm Khanh kế bên phòng họp, phòng họp lại kế bên quầy bar, cho nên muốn đi qua quầy bar thì phải đi ngang qua phòng hợp, Công ty của Nghiêm Khanh cấu trúc hiện đại, tất cả đều là không gian mở chỉ riêng phòng giám đốc là kính cổng cao tường, nên việc Viên Viên đi ngang qua phòng họp tất cả mọi người đều thấy hết.
Viên Viên tâm trạng có chút mệt mỏi, liền không nghĩ và để ý đến mấy vấn đề đó, cứ thoải mái mà đi ngang qua. Cô gái nhỏ xinh đẹp, đi ngang qua phòng hợp làm cho mọi người trong phòng hợp có chút phân tâm. Đối tác của công ty là Ron, hắn ta cũng nổi danh là một tên sát gái, hắn rất tự tin với việc chưa có thể loại phụ nữ nào mà hắn chưa từng nếm thử, chỉ cần hắn muốn thì sẽ có được, Ngày hôm nay, chỉ riêng ngày hôm nay hắn nhận ra, có một thể loại khác mà hắn chưa từng biết đó là cô gái nhỏ kia. Những người phụ nữ từng qua tay hắn tất cả đều có thân hình bóc lửa, luôn sẳn sàn phục vụ hắn bất kể lúc nào, và có những vụ hắn hiếp dâm con gái nữa nhưng tất cả đều được giải quyết êm bằng tiền.
Viên Viên dường như đang nằm trong tầm mắt của hắn, nhìn thấy cô đang làm cafe ở quầy bar, nhìn từ trên xuống, cặp mắt dâm đãng của hắn đã hiện lên chút gân đỏ, điều này cho thấy hắn ta cũng đã muốn cô. Nghiêm Khanh rất nhanh nhận biết được điều này, hắn thầm tức giận hắn thừa biết là tên Ron này sẽ nhắm đến Viên Viên nếu tên đó gặp được cô, nên đã cố tình giao cho cô đọc hết đóng tài liệu kia để cô không phải đi lung tung mà lọt vào tầm mắt của tên dâm thần này. Vậy mà giờ đây cô lại tự ý xuất hiện như vậy, tên Ron nhất định sẽ lấy bảng hợp đồng ra đánh đổi.
Viên Viên cứ vô tư làm việc của mình đâu biết rằng, sắp tới đây mình sẽ là con mồi của bản hợp đồng trị giá hàng trăm tỉ kia.
Ung dung cầm ly cafe trở về phòng, mặc kệ những ánh mắt xung quanh cô cứ đi thẳng về phòng của Nghiêm Khanh.
Ron nhìn cô, tia đỏ trong ánh mắt ngày càng nhiều, vừa như lúc đầu Nghiêm Khanh nghĩ, hắn ta dùng ánh mắt muốn trao đổi nhìn ngược lại với Nghiêm Khanh.
_ Xin lỗi! là người của tôi ! - Nghiêm Khanh thốt thành tiếng, trước bao nhiêu người trong căn phòng, tất cả mọi người đều tập trung lại nhìn Nghiêm Khanh, họ tất nhiên không hiểu Nghiêm Khanh đang nói gì,câu nói này chỉ cần người hiểu thôi.
_ So! chúng tôi rất cả hứng với hợp đồng này, tôi nghĩ không làm mất thời gian của giám đốc Nghiêm nữa, chúng tôi sẽ về suy nghĩ và báo lại với ngài sau - Ron sau khi nghe được câu nói này, liền cười khinh một cái sau đó đứng dậy, ánh mắt nhìn Nghiêm Khanh như muốn rằng anh hãy suy nghĩ lại câu nói vừa rồi.
Nghiêm Khanh môi nở một nụ cười nhưng lòng lại đầy phẩn nộ.