Gian Khách

quyển 4 chương 44: tiếng chuông trong tiểu viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Nhạc lúc này không ngừng ho khan, không ngừng khạc ra những ngụm nước miếng pha với máu loãng, thế nhưng trên mặt lại không ngừng mang theo nụ cười vui thích mà ho khan phun máu.

Phần lưng của hắn đánh một cái thật mạnh vào trên vách tường ngay phía sau, đánh rơi xuống lớp tầng xi-măng tổng hợp bên ngoài của lớp vách tường, lộ ra lớp chất liệu hợp kim lạnh như băng ở bên dưới.

Hắn không ngừng khụ ra từng ngụm máu tươi, hai tay băng bó phần bụng đau đớn đến mức sắp chết lặng của mình, hoàn toàn mặc kệ cảnh bụi bặm chướng tai gai mắt bên dưới, dựa thẳng vào tường, ngồi bệch trên mặt đất, giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hoài Thảo Thi đang ngồi bệch trong cái hố bên dưới mặt đất kia. Đồng tử trong cặp mắt của hắn thế nhưng cũng không có mang theo bất cứ cảm giác sợ hãi nào cả, còn có chỉ là một loại sáng ngời bát ngát khôn cùng mà thôi, bên trong sự sáng ngời kia còn mang theo một sự khoái hoạt vô cùng không thể nào có thể ức chế nổi được.

Phải tiêu hao của hắn không biết bao nhiêu tinh lực mới có thể bố trí ra được một cơ hội vô cùng tốt như thế này, quả thật rất khó khăn mới có thể đánh cho Hoài Thảo Thi bị trọng thương như thế. Nhưng mà sự cường đại của Hoài Thảo Thi vẫn như cũ vượt qua khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn không thể nào nghĩ đến tại khoảnh khắc cuối cùng như thế, cánh tay trái của Hoài Thảo Thi không ngờ lại có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế kia, lại có thể trước tiên ngăn cản cái đầu gối đang đánh tới của chính mình, sau đó lại có thể đem một cú đánh trí mạng của chính mình ngăn chặn lại ở dưới nách kia như thế.

Điều khiến cho hắn cảm thấy không thể nào tin tưởng nối chính là, cánh tay phải của chính mình đã đánh trúng phần sườn của Hoài Thảo Thi, đối diện với sự đau đớn kịch liệt khủng bố như thế kia, đối phương không ngờ lại có thể cường hãn đến mức đem cánh tay phải của chính mình trong khoảnh khắc ngăn cản lại như vậy. Hơn nữa ngay trong khoảng khắc đã đánh mất đi sự khống chế đối với thân thể, cái chân của Hoài Thảo Thi từ đầu đến giờ giống hệt như một cây đinh ghim chặt xuống mặt đất kia lại kịp thời nâng thẳng lên trên, đạp thẳng vào phần bụng của hắn!

Hứa Nhạc bị thương có thể nói là vô cùng nặng, nhưng mà như thế thì lại như thế nào đây chứ? Hoài Thảo Thi, vị nữ nhân thiên tài chiến đấu đang ở thời kỳ đỉnh phong nhất, khiến cho toàn bộ vũ trụ cũng phải khiếp sợ kia, vị thần tượng chưa bao giờ biết đến thất bại của Quân đội Đế Quốc, lại lần đầu tiên ở ngay trước mặt của chính mình bị ngã xuống, chật vật không thể nào chịu nổi, ngã thẳng vào trong cái hố lớn do chính mình đánh ra lúc trước!

Một gã địch nhân cho dù có cường đại đến thế nào đi chăng nữa, chung quy cũng chỉ là một con người mà thôi. Nàng ta nguyên lai cũng có lúc sắc mặt tái nhợt, cũng biết hộc máu như người bình thường. Hóa ra xương sườn của nàng ta cũng có thể bị đánh gãy như bình thường, thậm chí ngay cả thanh âm xương sườn bị gãy cùng với người bình thường cũng không có bất cứ khác nhau nào cả.

Xác nhận được điều này, đối với Hứa Nhạc mà nói là có ý nghĩa vô cùng to lớn, chính xác có thể khiến cho nụ cười của hắn trở nên có ý nghĩa vô cùng.

- Kỳ thật… khụ khụ khụ… Vừa rồi… khụ khụ khụ…

Hứa Nhạc đưa tay lên lau đi một chút máu tươi chảy ra trên khóe miệng của chính mình, nặng nề mà thở dốc mấy tiếng, nhìn xuống Hoài Thảo Thi vẻ mặt tái nhợt, khóe môi tươm máu đang ngồi bệch trong cái hố dưới kia, cặp mắt khẽ nheo lại một chút, thu hết sức lại, nói:

- Vừa rồi cái mà tôi chân chính muốn nói tới, chính là… Cô dựa vào cái gì mà giết chết tôi đây?

Hứa Nhạc có thể dám cùng với Lý Cuồng Nhân, kẻ được xưng là đánh khắp Quân đội Liên Bang không địch thủ, chính diện đối kháng mà ánh mắt không chớp lấy một cái, dám một mình cùng một đống súng ống hướng về phía tòa đại lâu của Mạch Đức Lâm mà phóng thẳng vào, một đường bắn giết, dám mình một súng, xông vào phòng tuyến của Quân viễn chinh Đế Quốc, khởi động quang huy Đệ Nhất Hiến Chương… Tất cả những cái này cũng đã nói lên tâm tình kiên nghị của hắn, gan lớn cường hãn, lại còn có một sự tự tin mạnh mẽ ẩn sâu bên trong khuôn mặt nhìn qua vô cùng bình thường của hắn, một sự ngạo cốt mạnh mẽ ẩn dưới xương cốt tầm thường, tuyệt đối không cần phải hoài nghi.

Cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể bởi vì cái chết oan ức của Chung Sấu Hổ mà giống như một kẻ điên, một thân một mình từ bên Liên Bang đuổi thẳng đến phía Đế Quốc, tiến hành một tràng báo thù của tiểu nhân từ sáng tới chiều. Khi hắn cùng với lão già kia phối hợp lẫn nhau, sát nhập thẳng vào trong Hạm đội của Đế Quốc, một kích giết chết tên Quận vương Đồ tể Tạp Đốn, cuộc sống của hắn rốt cuộc cũng trong khoảnh khắc đó nở rộ ra quang mang sáng rọi lóa mắt vô cùng.

Nhưng mà cũng giống hệt như là những kịch bản văn nghệ vô cùng rối rắm phức tạp của Tịch Lặc vậy, vừa mới chuẩn bị bắt đầu trang sử sách của một vị anh hùng vũ trụ vô cùng sáng rọi, liền đột ngột kết thúc một cách uất ức trong tay của một con Robot Đào Chướng cùng với vị nữ nhân cường đại kia. Bắt đầu từ thời khắc đó trở về sau, mỗi khi đối mặt với vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc cường hãn kia, hắn rốt cuộc cũng gặp phải một sự đả kích lớn đối với lòng tin tưởng tuyệt đối kiên định của chính mình, hơn nữa đã lật đổ đi cái tín niệm tất thắng không gì có thể ngăn cản nổi trước kia.

Cái loại cảm giác này phi thường không tốt, giống như là một cái cây vừa mới đâm chồi nảy mầm đã bị người khác mạnh mẽ cắt ngang, một đóa hoa xinh đẹp còn chưa kịp nở rộ đã bị người khác ngắt đi, đau đớn đến tận xương tủy, cũng giống như cảm giác đau đớn cùng cực đang không ngừng truyền đến từ chỗ phần bụng kia của hắn vậy.

Mãi cho đến cái thời khắc này, khi mà cái vị Công chúa Điện hạ Đế Quốc cường đại khủng bố vô cùng kia rốt cuộc cũng đã giống như người bình thường vậy, lộ ra một vẻ sầu thảm không đành lòng mà ngã xuống, Hứa Nhạc rốt cuộc mới có thể đem một tia khó chịu uất ức trong lồng ngực kia của mình mà thở ra, đem những luồng trọc kia kia phun ra hoàn toàn. Hắn rốt cuộc có thể nói ra một câu nói nhìn qua là vô cùng bình tĩnh, nhưng trên thực tế lại tràn ngập ý tứ hàm xúc tàn nhẫn mạnh mẽ:

- Cô dựa vào cái gì để mà giết chết tôi? Cô có đủ năng lực để mà giết chết tôi hay không?

oo

- Ta mãi cũng đã nghĩ rằng chính mình đã dùng tâm tính vô cùng rộng mở, vô cùng phóng khoáng để đánh giá năng lực chiến đấu cường hãn của anh rồi. Nhưng mà hôm nay xem ra, ta vẫn như cũ là còn đánh giá anh quá thấp!

Hoài Thảo Thi chậm rãi đưa tay lên lau đi đám máu loãng chảy xuống trên khóe môi của chính mình, mang theo thanh âm khàn khàn, nói:

- Chẳng qua chẳng lẽ anh cho rằng có thể đả thông được kinh mạch thân thể, học được một chút bề ngoài của việc dùng chân khí bắn ra khỏi thân thể, liền có thể là đối thủ của ta hay sao?

Hứa Nhạc khẽ nhíu mày lại, nhìn xuống phần bụng đã bắt đầu sưng tấy lên của chính mình, cặp mày rậm dần dần cau lại một chút, theo bản năng trong lòng thầm nghĩ đến:

- Nếu như vừa rồi tránh một cước kia chậm hơn một chút nữa, có lẽ lúc này chính mình đã chết mất rồi.

Sau đó đồng tử trong mắt của hắn nhất thời co rụt lại một cách kịch liệt.

Bởi vì khóe mắt của hắn rõ ràng có thể nhìn thấy được, Hoài Thảo Thi một khắc trước đây còn dùng tay chống đỡ thân hình đang lung lay sắp ngã của mình… giờ phút này đúng là đã chậm rãi đứng thẳng người lên!

Hứa Nhạc biết rất rõ ràng xương sườn của nàng ta đến tột cùng bị chặt đứt bao nhiêu cái, hắn cũng biết rõ ràng cái cảm giác đau đớn kịch liệt như thế, tuyệt đối không thể nào dùng ý chí của nhân loại mà gạt bỏ đi được, nhưng mà nàng ta lại có thể dễ dàng đứng thẳng lên như vậy!

- Có lẽ chúng ta cần thử nghiệm lại thêm một chút nữa, xem xem ta đến tột cùng có thể giết chết anh hay không?

Sắc mặt của Hoài Thảo Thi lúc này quả thật đã có chút tái nhợt rồi, nhưng mà thanh âm khàn khàn của nàng ta lại đặc biệt vô cùng bình thản, tựa hồ như là cũng hoàn toàn chẳng hề bị sự trọng thương trong thân thể mình khiến cho bị ảnh hưởng.

Thân thể của nhân loại chính là kiện máy móc hàng đầu trên thế gian, thế nhưng mà… chung quy cũng không có khả năng là một cỗ máy móc thật sự a! Hứa Nhạc nhìn chằm chằm về phía cái hình ảnh không thể nào tin tưởng nổi này, lại nghĩ đến những lời nói năm đó mà đại thúc đã từng nói qua với mình.

Hứa Nhạc dùng thời gian ngắn nhất để mà bình ổn lại sự rung động mạnh mẽ trong nội tâm của chính mình, chống đỡ lên phần vách tường hợp kim lạnh như băng sau lưng mà chậm rãi đứng thẳng người lên, mạnh mẽ đem tinh thần của mình di dời khỏi chỗ bị thương nơi phần bụng, cũng không tiếp tục tự hỏi cái cảm giác đau đớn kịch liệt kia đến tột cùng có phải là đại biểu rằng ruột non ruột già trong thân thể mình bị chặt đứt hay không, mà là nhẹ nhàng hoạt động một chút phần cổ tay phải thoáng có chút cảm giác như bị nứt xương kia.

- Lại đánh tiếp nào!

Hoài Thảo Thi khẽ ngẩng mặt lên cao, khuôn mặt không một chút biểu tình nhìn chằm chằm lên trên trần nhà của gian nhà giam đặc chế kia, thật sâu hút một ngụm lãnh khí. Cái cỗ khí phách thiên hạ vô song tựa hồ như cũng chỉ có một mình nàng độc hữu kia lại một lần nữa quay trở lại trong cơ thể của nàng, tất cả sự đau đớn bởi vì thương thế trong thân thể cùng với phẫn nộ đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu nữa.

Còn lại cũng chỉ có sự cường đại cùng với lạnh lùng mà thôi.

Hứa Nhạc cũng không có trả lời nàng ta, chỉ là khẽ nheo cặp mắt lại một chút, lại một lần nữa nắm chặt nắm tay lại.

oo

- Căn cứ theo thanh âm bên trong truyền ra nghe được, tính toán lại một chút, hai người bên trong phòng kia hẳn là đã giao thủ với nhau ba lần rồi. Ông đoán xem ai sẽ chiếm được ưu thế đây? Là cái cô cháu gái biểu tình lạnh như băng kia của ta? Không, không, không! Tuy rằng cả vũ trụ này cũng đều biết rằng nàng vô cùng cường đại, nhưng mà cái gã Trung Tá Hứa Nhạc kia dù sao cũng là con trai của Nạp Tư Lý, nếu như hắn có thể có được một phần ba trí tuệ cùng với sự vô sỉ của Nạp Tư Lý cha hắn, hơn nữa cộng với thực lực vốn có của hắn, Tiểu Thi nhất định không thể nào là đối thủ của hắn được!

- Bản thân hắn đến tột cùng là có bao nhiêu thực lực? Ngay cả ta cũng không biết rõ ràng lắm. Chẳng qua dựa theo tốc độ khôi phục thực lực của hắn sau khi toàn thân tê liệt, hắn là đã đột phá được một cửa trong truyền thuyết kia rồi. Ai cũng không thể nói trước được trong tương lai sắp tới hắn sẽ có thể đạt đến được cái cảnh giới truyền thuyết kia hay không. Dù sao dựa theo những ghi chép của Gia tộc từ thời viễn cổ đến nay, ngay cả cái vị tổ tiên vĩ đại đã khai sáng ra gia tộc của chúng ta tựa hồ cũng không có thể đột phát được cái cửa kia… Ừm, nghe nói cái đó thật sự rất đau đớn a!

- Một khi bọn họ vẫn còn một mực đánh nhau như thế, như vậy đại khái có thể đoán được là ngang tay với nhau? Thế nhưng dựa vào sức chiến đấu khủng bố của hai tên gia hỏa kia, bọn họ hẳn là đều đã bị trọng thương rồi, như thế nào vẫn còn có hành động lớn đến như thế? Cũng không biết những xương cốt trên người hai tên gia hỏa kia cuối cùng có còn tốt hay không nữa đây?

Vị Đại Sư Phạm Đế Quốc trên người mặc một cái áo khoác bạc màu rộng thùng thình, tay cầm bình trà nóng, có chút vô sỉ dang rộng cặp đùi lõa lồ bóng loáng của chính mình, nửa nằm nửa ngồi trên cái ghế trúc đặt ở giữa sân, nhìn về phía phương hướng cái gian nhà tù hợp kim đặc chết kia. Bên trong cái gian nhà tù hợp kim toàn bộ không một khe hở đó thỉnh thoảng lại truyền đến nhưng tiếng vang nặng nề. Trên vách tường không ngừng có những lớp bụi bặm rơi xuống, tựa hồ là do thân hình của hai người bên trong căn nhà giam hợp kim kia không ngừng va chạm với vách tường, khiến cho toàn bộ căn phòng cũng đều bị lay động mạnh mẽ lên một trận.

Nhìn những tràng chiến đấu bề ngoài giống như là vô cùng thoải mái tùy tiện mà phát sinh bên trong căn nhà giam hợp kim đặc chế kia, nhưng mà bên trong cặp mắt xinh đẹp tuyệt trần của vị Đại Sư Phạm kia cũng không giấu được sự lo âu nhàn nhạt. Ông ta biết rõ ràng mỗi một lần va chạm nặng nề như thế kia, chính là đại biểu cho một sự nguy hiểm như thế nào của hai người trong đó.

Bình! Bình! Bình! Bình!

Những thanh âm va chạm nặng nề liên tục khiến kẻ khác phải kinh ngạc há hốc mồm không ngừng từ bên trong gian nhà giam kia phát ra. Ai cũng không biết được cuộc chiến bên trong đó đến lúc nào mới chấm dứt, hơn nữa đến thời điểm chấm dứt, hai người bên trong kia có còn sống nữa hay không.

Vị Đại Sư Phạm kia xác thật là một người vô cùng điên cuồng, cũng là một người vô cùng máu lạnh. Hơn nữa, trong suy nghĩ của ông ta, hai cái người trẻ tuổi ở bên trong gian nhà giam đặc chế kia, không chỉ là những nhân vật quan hệ đến nền hòa bình tương lai bên trong vũ trụ, hơn nữa lại cũng chính là những thân nhân của ông ta.

Vị Đại Sư Phạm cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào mớ trà xanh đang không ngừng nhộn nhạo trong cái tách mà mình vừa mới rót ra, thật lâu trầm mặc không nói tiếng nào.

- Lão gia, nói thế nào cũng không thể để cho bọn họ cứ như vậy mà đánh nhau lên tục mãi thế. Nếu như bọn họ thật sự chết đi, như vậy cái ý nghĩ vĩ đại kia của ngài có thể sẽ không có biện pháp tiếp tục thực hiện nữa. Hơn nữa… Hoàng đế Bệ hạ khẳng định là sẽ bất chấp cái gì mà Huyết thệ kia, liền sẽ trực tiếp… phái Quân đội đến một phen đem tòa đại viện này san thành bình địa mất.

- Sợ cái gì chứ?

Trên khuôn mặt sinh đẹp mà ung dung đến cực điểm của vị Đại Sư Phạm kia chợt hiện lên một tia chế giễu cùng với chán nản nhàn nhạt, tựa hồ như không muốn để cho vị quản gia trung thành kia của mình có thể nhìn ra được bản thân đang khá lo âu. Ông ta đem cái tách trà dộng mạnh một cái trên cái bàn ở bên cạnh mình, lớn tiếng nói:

- Ta sốt ruột chính là bởi vì ta không có cách nào nhìn thấy được bên trong đến tột cùng là đang phát sinh cái gì!

Ông ta có chút kích động quơ quơ cánh tay, nói:

- Vị Công chúa Điện hạ bất bại của Đế Quốc, chống lại truyền nhân kế nghiệp dũng mãnh của Quân Thần Liên Bang. Ông có biết cái này là có ý nghĩa gì hay không chứ? Đây chính là một sự kiện lịch sử phát sinh đó! Mà ta, thân là nhân chứng lịch sử duy nhất của sự kiện này, một vị học giả lịch sử trung niên cực kỳ có lương tâm đo đức nghề nghiệp, thế nhưng lại không có biện pháp nào làm ra được bản ghi chép trực tiếp. Đây là một sự thất bại khó có thể dễ dàng tha thứ được a!

- Trung Tá Hứa Nhạc đã một phen đem tất cả những thiết bị theo dõi bên trong phòng toàn bộ vô hiệu hóa hết rồi. Rất rõ ràng, trình độ kỹ thuật của hắn rất giỏi. Không nghĩ đến, cái gã người Liên Bang này không ngờ lại vô cùng xuất sắc ở phương diện này.

- Nói lời vô nghĩa, không cần quên, hắn chính là con trai của Nạp Tư Lý đó, chính là người nghiên cứu thiết kế con Robot MXT.

Đại Sư Phạm khẽ cụp mi mắt xuống một chút, tạm ngừng một lát, sau đó mới nói:

- Đợi một lúc nữa, nếu như bên trong kia, hai cái tên kẻ điên khủng bố đó vẫn còn không có đánh nhau đến ngươi sống ta chết, một phen đem thiết bị liên lạc đơn hướng còn lại mở ra. Ta muốn nói với bọn họ vài lời.

Vị quản gia đầu tóc bạc phơ kia có chút bất đắc dĩ mà sợ hãi liếc mắt nhìn sang những con đường im lặng bốn phía bên ngoài của tòa đại viện màu trắng, lắng nghe được những thanh âm chiến đấu cơ gầm rú, tiếng bánh xích của những chiếc xe thiết giáp hạng nặng đang nghiền nát mặt được mơ hồ truyền đến từ bốn phía, có chút ảm đạm nói:

- Mặc dù chúng ta có thể đợi, nhưng mà lại không biết đám Quân đội Đế Quốc ở bên ngoài cùng với Hoàng đế Bệ hạ trong Hoàng cung kia có thể đợi được hay không?

- Chỉ cần không thể xác định được sự sống chết hiện tại của Tiểu Thi, Hoàng đế Bệ hạ sẽ không nổi điên đâu.

Vị đại sư phạm điên cuồng kia giờ phút này lại bình tĩnh giống hệt như một vị chính trị gia siêu đẳng, chậm rãi nói:

- Cân nhắc cẩn thận giữa lợi và hại, chính là chuyện tình mà cái loại sinh vật dị dạng như Hoàng đế Bệ hạ Hoài Phu Sa này cực kỳ am hiểu.

- Nhưng mà vấn đề chính là, hai cái người đang ở bên trong phòng kia… Xem ra căn bản là không có khả năng dựa theo kế hoạch của ngài mà phát triển nên một đoạn quan hệ thân cận yêu nhau được a. Bọn họ cực kỳ có khả năng là cặp uyên ương sinh tử thì có. Nếu cứ tiếp tục bắt nhốt chung hai người bọn họ, căn bản không có ý nghĩa gì cả.

- Ông thì biết cái gì mà nói?

Cặp lông mày của Đại Sư Phạm khẽ nhướng lên một chút, trào phúng nói:

- Đánh là thân, mắng là yêu. Tổ tiên gia tộc của ta nắm đó nghe nói chính là dựa vào một chiêu này mà chinh phục được không ít những nữ nhân cường đại đó!

oo

Thời gian cứ như vậy mà từng phút từng giây trôi qua, khoảng cách thời gian Hứa Nhạc tiến vào phủ Đại Sư Phạm đã qua đi được hai ngày một đêm, còn khoảng cách mà Hoài Thảo Thi tiến vào phủ Đại Sư Phạm đã trôi qua được một ngày một đêm.

Bên phía Đế Quốc rốt cuộc cũng xác nhận được đã xảy ra vấn đề gì rồi. Toàn bộ thượng tầng của cả Thiên Kinh Tinh cũng đều lâm vào trong sợ hãi cùng với bất an. Bọn họ cũng không biết rõ cái vị đại nhân vật ở bên trong tòa đại viện màu trắng kia vì cái gì lại đem vị Công chúa Điện hạ, niềm tín ngưỡng cùng với sự nương dựa cuối cùng của toàn bộ Đế Quốc nhốt lại như thế, lại càng không thể nào tưởng tượng nổi ông ta như thế nào lại có thể làm được chuyện đó như vậy.

Vô số các chi bộ đội Đế Quốc tinh nhuệ được khẩn cấp điều động tiến thẳng vào trong Đô thành Thiên Kinh Tinh, trầm mặc mà sắc bén lao thẳng tới khu dân nghèo hoàn toàn chiếm giữ hoàn toàn khu này. Những đầu Robot Công trình khổng lồ nặng nề không một chút khách sáo, đem tất cả những tòa kiến trúc trong phạm vi một km xung quanh tòa đại viện màu trắng kia san thành bình địa. Hơn một trăm đầu Robot Lang Nha cùng với những chiếc Chiến xa thiết giáp dày dày đặc đặc ở trong đám phế tích của những căn nhà tại khu dân nghèo này khẩn trương đợi lệnh, đem tòa nhà màu trắng ở chính giữa kia vây quanh chặt chẽ lại.

Dưới tình huống Hoàng đế Bệ hạ còn chưa đích thân hạ mệnh lệnh công kích, không có bất cứ kẻ nào dám tấn công vào trong tòa đại viện màu trắng này. Bên phía Đế Quốc cũng chỉ có thể lo âu giương mắt nhìn chằm chằm vào cái tòa đại viện kia, dùng đủ loại thiết bị dụng cụ tinh vi đem tình hình bên trong theo dõi chặt chẽ lại. Bọn họ cũng không biết bên trong cái gian phòng hợp kim to lớn kia đang phát sinh cái gì, chỉ biết là từ ở chỗ đó lại thỉnh thoảng truyền đến những tiếng vang vọng nặng nề khiến kẻ khác phải kinh ngạc sửng sốt, giống hệt như là những tiếng chuông, thúc giục mọi người phải hoảng hốt một trận.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio