Buổi chiều lại quay thêm mấy cảnh, Giản Ninh Xuyên vẫn không chịu về xe, lúc nghỉ ngơi thì nóng không chịu nổi, liền mặt dày lên ké xe của Chu Phóng. Ánh mắt Chu Phóng nhìn cậu đầy khó hiểu, nhưng cũng không nói gì, Giản Ninh Xuyên vẫn còn nhỏ, mặt so với tuổi thực tế lại càng nhỏ hơn, nếu không lần đầu tiên gặp nhau dưới cần cẩu, Chu Phóng đã chẳng nhận nhầm cậu là bé trai.
Sắc trời tối dần, bọn Chu Phóng và Triệu Đạt Luân phải quay ban đêm, không có cảnh của Giản Ninh Xuyên, công việc hôm nay của cậu đã xong rồi.
Nhưng cậu không muốn trở về để rồi phải gặp Hoắc Phù, liền đuổi theo Chu Phóng.
Chu Phóng lên xe, quay đầu lại làm tư thế chặn ngang, nói: “Cậu muốn làm gì? Theo đuôi tôi nguyên một buổi trưa rồi!”
Giản Ninh Xuyên đứng ngoài xe, oan ức hức hức, giả vờ moe: “Em trở về cũng không biết nên làm gì, muốn đi theo đàn anh để học hỏi quan sát.”
Chu Phóng nói: “Thôi khỏi, cậu có đi theo cũng chỉ quan sát được cảnh nam chính NG nguyên một buổi tối.” Anh ta xua tay, rất mất kiên nhẫn nói: “Đi đi đi, về nghỉ mau, bám theo nữa tôi mắng bây giờ.”
Giản Ninh Xuyên biết anh ta không có ác ý, nhưng cũng không dễ ở chung, chỉ đành đứng nhìn mọi người ùn ùn kéo nhau đi chụp cảnh đêm, còn mình thì chậm rì rì trở về xe bảo mẫu.
Điền La Na đang ngồi xem hợp đồng ở trong xe, thấy cậu trở về thì trêu ghẹo: “Chơi với Chu Phóng về rồi hả? Hai đứa sao đột nhiên thân thế?”
Giản Ninh Xuyên “Ừm” một tiếng, hỏi: “Hoắc Phù đâu?”
Điền Na La đáp: “Đi từ lâu rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Đi từ lâu rồi đi từ lâu rồi đi từ lâu rồi đi từ lâu rồi. Cút mẹ nó “Tới gặp Xuyên Xuyên của tôi” đi.
Trên đường về khách sạn, Điền Na La nhận ra cậu không mấy vui vẻ, nói: “Lúc thầy Hoắc đến thì em chỉ mải chơi với Chu Phóng, đến khi thầy đi rồi em lại không vui là sao?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Nào có, em còn lâu mới không vui vì hắn, em là… em là đang nghĩ, anh Đạt Luân đọc thoại kém cỏi cỡ đấy, sao có nhiều đạo diễn lớn mời gã làm nam chính như vậy?”
Điền Na La nói: “Anh Đạt Luân vừa có mác diễn-viên-quốc-dân, mà trình độ diễn xuất cũng được, lời thoại thì đã có hậu kỳ phối âm, cũng không hét giá cát xê tận trời, nhóm đạo diễn chẳng có kẻ nào ngốc đâu.”
Giản Ninh Xuyên gật gù, cảm thấy cũng có đạo lý.
Điền Na La nói: “Hơn nữa gã là cổ đông lớn của công ty truyền thông Thất Sắc Media, đoàn phim lắm tiền là nhờ ăn ké hào quang của gã đấy.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Điền Na La cười nói: “Cục cưng ngốc fufu à, chẳng trách thầy Hoắc không yên lòng về em, mới hai ngày không gặp mà đã bớt chút thời gian bay tới thăm em rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “Không phải hắn tới Quảng Châu có việc sao?”
Điền Na La nói: “Có việc gì được chứ? Đến thăm em thôi, nếu như có chuyện thì chị xử lý hộ được mà. Đi đường mệt mỏi cả ngày trời cũng chỉ được nhìn em mấy phút, em bận đóng phim thì thôi không nói, đóng xong lại mải chơi với đàn anh Chu, bỏ mặc thầy, thầy Hoắc thê thảm quá đi.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Điền Na La nói: “Lương tâm trỗi dậy chưa? Hổ thẹn chưa? Còn không mau gọi điện cho thầy Hoắc?”
Giản Ninh Xuyên: “… Hắn hiện tại còn đang ở trên máy bay mà.”
Điền Na La: “Đâu ra, thầy ngồi tàu cao tốc đi Thâm Quyến, ngày mai ở đấy có lễ trao giải.”
Giản Ninh Xuyên thoáng cái nổi giận: “Vậy mà chị lừa em là hắn tới thăm em!”
Điền Na La: “… Đến Quảng Châu là để thăm em còn gì.”
Giản Ninh Xuyên cảm thấy cô giống hệt Hoắc Phù, mồm miệng toàn bốc phét.
Ăn cơm tối xong rồi trở về phòng, Điền Na La đưa cho cậu cái gối mới mua, nói: “Tối nay đi nghỉ sớm một chút, bù lại hai hôm trước thiếu ngủ. Ôi, ban nãy thầy Hoắc còn chất vấn chị chăm sóc em kiểu gì mà chăm thành quốc bảo luôn rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “…” Hoắc Phù thật sự nói thế à? Chưa chắc.
Sau khi Điền Na La rời đi, cậu liền lên giường chuẩn bị ngủ, hai ngày nay ngủ không ngon, quả thực cần đánh một giấc dài bù lại.
Ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe thấy bên ngoài hành lang có tiếng nói, hẳn là nhóm người quay đêm đã trở về.
Cậu liếc nhìn thời gian, đã là h đêm.
Trong wechat có một bức hình do Tần Trận gửi, là một cậu trai có đôi mắt rất to, đang ôm nửa quả dưa hấu dùng thìa xúc ăn, hai bên má phồng như chuột hamster. Nhìn góc ảnh chắc là chụp trộm. Giản Ninh Xuyên chậm nửa nhịp mới phản ứng được, tám phần mười đây là cậu sinh viên Đại Học Truyền Thông, người đóng song nam chính với Tần Trận trong bộ phim hủ kia.
Cậu chỉ seen chứ không rep, ném điện thoại qua một bên rồi ngủ tiếp, có gì ngày mai tám sau, bằng không với cái mồm lải nhải của Tần Trận, nói dai nói dài nói mãi không thôi, sâu ngủ sẽ bị dọa chạy mất dép.
…
Sáng ngày hôm sau, ngoài cửa sổ mưa to gió lớn.
Giản Ninh Xuyên là người thuần phương bắc, rất hiếm khi trông thấy thời tiết buổi sáng có sấm chớp ầm ầm, đứng ở cửa sổ nhìn mà cảm thán không thôi.
Điền Na La gọi điện thoại bàn sang đây thông báo: “Đạo diễn nói cho nghỉ nửa ngày, đợi tạnh mưa mới quay.”
Giản Ninh Xuyên hoan hô một tiếng.
Điền Na La rõ ràng còn chưa rời giường, nói: “Chị ngủ dưỡng nhan đây, không ăn sáng đâu, nếu em muốn đi thì gọi Tiểu Quang đi cùng ấy.” Tiểu Quang là một trong hai nam trợ lý kia.
Giản Ninh Xuyên nói: “Được, chị ngủ đi ạ.”
Cậu không tìm Tiểu Quang, khó được nửa ngày nghỉ, để yên cho người ta ngủ nướng. Giản Ninh Xuyên thay quần áo, tự mình đi ăn cơm.
Sáng nay không phải làm việc, đêm qua mọi người lại quay phim rất mệt, có hơn nửa là không chịu rời giường, trong phòng ăn có rất ít người đang dùng bữa.
Chu Phóng cũng ở đó, ngồi một mình uống café, đầy mặt viết không vui.
Dù sao anh ta lúc nào cũng luôn không vui, Giản Ninh Xuyên hớn hở gọi: “Đàn anh Chu!”
Chu Phóng nâng mí mắt, nói: “Ờ.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Mọi người hôm qua rất muộn mới về, sao anh không ngủ nhiều một chút?”
Chu Phóng ấn ấn vai, nói: “Mưa cái là lại đau, không ngủ được.”
Giản Ninh Xuyên có chút đồng tình với anh, nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Trợ lý của anh đâu?”
Chu Phóng nói: “Chắc còn đang ngủ. Không gọi tới.”
Xem ra, kỳ thực anh ta đối xử với trợ lý cũng không tồi.
Giản Ninh Xuyên nghĩ cho vai của Chu Phóng, chủ động hỏi anh ta muốn ăn gì, sau đó đi lấy hộ.
Hai sư huynh đệ ăn sáng trong hòa thuận.
Triệu Đạt Luân cũng xuống ăn, tám bảo tiêu mở đường, hộ tống gã đến chỗ bàn tròn to nhất giữa sảnh, bốn trợ lý sinh hoạt đi lấy cơm, còn một người thì giúp gã đặt ipad lên bàn. Quả nhiên Triệu Đạt Luân sáng nào cũng phải videocall nói chuyện phiếm với con trai, âm thanh tuy không lớn, nhưng vẫn có thể nghe thấy nhà người ta cha hiền con thảo.
Hôm qua Giản Ninh Xuyên bị bảo tiêu của gã hung hăng, nên hôm nay không liếc mắt qua bên đó nữa, trong lòng lại có chút ước ao. Triệu Đạt Luân tuy rằng trình độ nghiệp vụ bình thường, nhưng tiếng tăm lớn, công tác bận rộn, mỗi ngày vẫn đúng hẹn gọi điện cho con trai đang đi du học.
Chu Phóng cũng trở nên thực an tĩnh, cúi đầu, hạ lông mi giấu đi ánh mắt.
Giản Ninh Xuyên bỗng nhớ tới, trước kia cậu có xem qua chương trình phỏng vấn, Chu Phóng từng nói hồi trung học ba mình đã mất vì bạo bệnh.