Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Ninh Xuyên chỉ từng gặp cậu em trai Giản Tất Thành đúng một lần duy nhất, năm đó cậu tuổi, Giản Tất Thành tuổi. Trước khi qua Mỹ, cậu đã biết trước trong nhà ba mình có một bà dì ghẻ và đứa em trai cùng cha khác mẹ. Nhưng lúc đó vẫn chưa biết rằng, cậu em này mấy năm trước bị ngã đập đầu, từ một đứa nhỏ bình thường biến thành nhóc thiểu năng.
“Lúc bay sang Mỹ, trong đầu em cứ ảo tưởng đến chuyện cô bé lọ lem, hai mẹ con họ sẽ nhân lúc ba không có nhà để bắt nạt em, sai bảo em làm hết việc này đến việc khác. Không thể chấp nhận được, em phải phản kháng.” Giản Ninh Xuyên kể: “Em mang theo một cái súng sao su, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với bà mẹ kế độc ác. Anh biết dì hai nhà em là ai không?”
Hoắc Phù nói: “Biết, Tất Phương Thần, khi anh còn nhỏ cô ấy hot lắm.”
Giản Ninh Xuyên hơi bất ngờ, nói: “Thật á? Em còn tưởng dì ấy là hạng thôi.”
Hoắc Phù nói: “Cái hồi năm chín mấy phim của cổ toàn được chiếu trên khung giờ vàng của CCTV, khi đó internet chưa phát triển, cũng không có nhiều đài truyền hình, tỉ suất người xem phim của CCTV toàn mười mấy điểm, không giống như hiện nay rating hơn % đã coi là đột phá rồi.”
Giản Ninh Xuyên chưa từng trải qua thời đại người người đổ xô xuống đường cùng nhau xem TV, nói: “Tóm lại là em lo lắng thừa, dì Tất rất đỗi bình thường, đối xử với em cũng khách khí, ban đầu em còn chưa nhìn thấy con trai dì, cho rằng nó không thích em nên trốn tránh không gặp. Sau đấy đến lúc đi ngủ, nó lại chạy đến tìm em, cứ ngồi im ỉm trước giường làm em giật cả mình, định vớ súng cao su bắn nó, nó đưa tay ra, cho em một viên kẹo, còn gọi em là ‘anh trai’.”
Khi cậu kể chuyện này, vẻ mặt cũng chẳng mấy vui vẻ, nói: “Không biết bây giờ nó thế nào, chắc cũng đẹp trai nhỉ, thực tình hai đứa em khá giống nhau… thôi thôi, lần tới sang nhà chị Hiểu Nam chơi, em cũng phải mua quà cho Thành Thành, không thể làm cậu hờ của cháu nó được.”
Hoắc Phù cười: “Anh thấy Tiểu Giản là một người cậu xịn, Thành Thành cũng rất quý mến em.”
Giản Ninh Xuyên nói phát làm ngay, lập tức mở taobao đặt quà cho cháu trai Thành Thành.
[] Súng cao su [] Màn chiếu treo tường
[] Lâu đài Cinderella, biểu tượng của công viên Disneyland
Tới lễ Giáng Sinh, quảng cáo máy ảnh DSLR của Giản Ninh Xuyên lên sóng.
Lúc quay chụp ở lâu đài Neuschwanstein, cậu bị đông cứng đến cảm mạo sổ mũi, chật vật ứ chịu nổi, nếu không có Hoắc Phù đi cùng, chắc cậu sẽ lăn luôn ra đấy khóc lóc ăn vạ.
Hiệu ứng quảng cáo đẹp đến vi diệu, Neuschwanstein là nguyên mẫu của lâu đài Disney, được xây trên đỉnh một ngọn núi thuộc dãy Alpes; bốn hướng xung quanh được tô điểm bằng hồ nước và những dải núi dài, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp mang sắc thái cổ tích. Ngày quay quảng cáo có mưa bay, rừng rậm xanh um tươi tốt dâng lên sương mù, tăng thêm nét thần bí cho tòa lâu đài thời trung cổ; Giản Ninh Xuyên mặc áo khoác lông cừu đính bảo thạnh xanh lam, cầm một tán ô kiểu cổ màu vàng, đứng ở bên ngoài tòa lâu đài, bồi hồi như một người lữ khách vượt qua thời gian năm tháng, đang chờ đợi nàng công chúa của mình trở về.
Ngày quảng cáo được đăng lên weibo, bài viết của hãng được hơn . lượt chia sẻ, đương nhiên phần lớn là nhờ vào tên tuổi xịn xò của hãng, cộng thêm hình ảnh quảng cáo hết sức mỹ cảm và sang chảnh. Ban đầu số lượng quan tâm chỉ xoay quanh người chơi nhiếp ảnh và dân trong nghề, Studio Hoắc Phù chỉ chờ thời cơ bài đăng được đẩy lên [Trending Topics], sau đấy mới bắt đầu phát triển doanh tiêu, nhờ sức thủy quân, cộng với mười mấy blogger đại V trường kỳ hợp tác, đồng loạt chia sẻ lại bài đăng này, đem trọng điểm ban đầu từ “lâu đài Neuschwanstein quá đẹp” chậm rãi chuyển thành “mẫu nam cực kỳ khí chất”.
Giáng Sinh trôi qua, Hoắc Phù không đi làm, chỉ ở nhà chơi với Giản Ninh Xuyên. Hai người mặc cùng một bộ đồ ngủ nhưng khác size, tựa lưng vào ghế sô pha, phát đi phát lại đoạn quảng cáo kia lên màn chiếu treo tường.
Giản Ninh Xuyên yêu bản thân vô đối, tự biên tự diễn nói: “Ông xã của anh đẹp trai nổ trời nhỉ, khuôn mặt đẹp cỡ này thật sự tồn tại à?”
Hoắc Phù cười, bợ đít vô điều kiện: “Ông xã Xuyên Xuyên thực sự bảnh lắm luôn.”
Giản Ninh Xuyên dương dương tự đắc nói: “May mà anh nhanh tay, được ở bên em là anh lãi to đấy, nếu muộn thêm một chút, để người khác phát hiện ra vẻ đẹp của em, nẫng đi mất, thì lúc ấy anh chỉ có nước ngồi khóc.”
Hoắc Phù khoa trương cảm khái: “Hiện tại anh cũng khóc mà? Mỗi ngày đều hạnh phúc phát khóc đó. Wow, người may mắn như anh thật sự tồn tại à?”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha ha ha ha.”
Cậu có một đam mê bất tận, đó là áp đảo Hoắc Phù rồi cưỡng hôn đối phương; lúc này cũng như vậy, một tay đẩy ngã Hoắc Phù trên sô pha, ngửa mặt lên trời cười dâm hai tiếng, nói: “Tiểu nương tử có khóc cũng vô dụng, ngoan ngoãn hầu hạ vi phu sung sướng, thì vi phu mới có thể hảo hảo thương ngươi.”
Hoắc Phù nằm im ở đó, khóe môi mỉm cười, nói: “Được, tướng công, làm ơn đối xử với ta ôn nhu một chút.”
Giản Ninh Xuyên sửa lời cho hắn: “Ta cái gì mà ta? Tây Môn Khánh đại chiến Phan Kim Liên anh xem chưa? Anh phải xưng là nô gia.”
Hoắc Phù giật mình, nói: “Thế không tốt đâu, không có nữ quyền.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù cười rộ lên, hầu kết chuyển động không ngừng, đường cong từ cằm tới cổ gợi cảm muôn phần.
Giản Ninh Xuyên nổi máu dê, cúi đầu cắn kết hầu của hắn một cái, thích ý nói: “Thầy Hoắc, sao anh còn dâm hơn cả Phan Kim Liên thế.”
Một lát sau, màn chiếu treo tường vẫn tiếp tục phát quảng cáo có “mẫu nam đẹp trai”.
Còn “mẫu nam đẹp trai” thì đang ghé người vào cạnh đó, mặt mũi đỏ bừng bừng, giọng kêu như mèo con.
Hoắc Phù chịch cậu từ đằng sau, khách khí hỏi một câu: “Đại quan nhân, nô gia đã đủ dâm chưa?”
Giản Ninh Xuyên bị chọc cho không nói được chữ nào, thầm gào rít ở trong lòng, đả đảo nữ quyền nông thôn!!!
…
Mấy ngày sau tết tây, ≺Loạn Giang Nam≻ chính thức tuyên bố khởi chiếu vào ngày mùng âm lịch.
Phương Hạo Hãn tự mình gọi điện cho Giản Ninh Xuyên, hẹn cậu đi thu âm ca khúc chủ đề với Ngô Châu và Giang Bạch Dạ. Cả ba sẽ cùng nhau hợp xướng ≺Người Truy Mộng≻.
Thời gian thu âm là thứ hai tuần tới, Giản Ninh Xuyên không thuộc bài hát xưa cũ này, chỉ từng nghe mấy lần trên gameshow cuộc thi âm nhạc, hiện tại vì để mau mau thuộc lời, ngày nào cũng ngồi nhà bật đi bật lại.
Hoắc Phù trở về, nghe cậu kể việc này, liền nói: “Đây là khúc chủ đề của ≺Tuyết Sơn Phi Hồ≻.”
Giản Ninh Xuyên cũng chưa từng xem qua ≺Tuyết Sơn Phi Hồ≻.
Hoắc Phù hát vài câu, chất giọng của hắn từ tính trầm thấp, chuẩn âm cực kỳ tốt.
Giản Ninh Xuyên vỗ tay bôm bốp, cả kinh nói: “Bà xã à anh hát hay tuyệt vời! Làm người đại diện chi cho uổng? Tự mình debut thành ca sĩ đi!”
Hoắc Phù có chút ngượng ngùng, nói: “Có hay lắm đâu, hát bừa thôi.”
Giản Ninh Xuyên nhìn phản ứng của hắn có chút sai sai, truy hỏi đến cùng: “Đừng bảo trước đây anh muốn làm ca sĩ thật nhé?”
Ban đầu Hoắc Phù không muốn nói, mà bị cậu nhây quá đành phải khai: “Cũng không hẳn muốn làm ca sĩ, chỉ là thích nên mới học âm nhạc, nếu như không bỏ giữa chừng, biết đâu còn vào được Học Viện Âm Nhạc đấy. Có điều thi đỗ cũng vô dụng, học phí đắt khủng khiếp, nhà anh kham không nổi. Mẹ anh muốn anh theo ngành sư phạm, vì ở đấy được miễn học phí.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Nếu trường đã miễn học phí, vậy sao anh còn bỏ giữa chừng?”
Hoắc Phù nở nụ cười, nói: “Thành tích không tốt, có miễn học phí cũng chẳng thi được.”
Giản Ninh Xuyên đột nhiên cảm thấy câu hỏi thiển cận của mình rất đáng ghét, vội vàng bẻ lái: “Không nói vụ này nữa. Em đi thu ca khúc anh có đi cùng không?”
Hoắc Phù nói: “Thứ hai à? Thế không đi cùng em được rồi, hôm đấy anh vướng cuộc hẹn với người khác.”
Giản Ninh Xuyên hết cách, nói: “Được rồi. Nếu như em không hát được thì nguy to, ai bảo em không có thiên phú âm nhạc giống bà xã chứ. Bà xã à, anh mau đem thiên phú của anh truyền cho em một ít đi.” Cậu ôm lấy Hoắc Phù, mân mê miệng, Hoắc Phù cười hôn cậu một cái.
…
Buổi sáng ngày thứ hai, Tiểu Quang tới đón cậu đi thu âm. Hiện nay Tiểu Quang chính là trợ lý phụ trách riêng của cậu, / sẵn sàng đợi lệnh. Có điều dạo này Giản Ninh Xuyên không có công tác, cũng chẳng đi đâu ra đến ngoài, cho nên Tiểu Quang đến Studio Hoắc Phù làm mấy việc vặt linh tinh khác.
“Hôm nay ở chỗ phòng thu sẽ có truyền thông.” Tiểu Quang nói: “Hoắc tổng dặn được phép nhận phỏng vấn, nhưng chỉ trả lời ba đến bốn vấn đề thôi, đừng nên nói nhiều quá. Nhóm phóng viên toàn loại dai như đỉa, em càng nể tình bọn họ càng được voi đòi tiên, cái gì cũng dám hỏi, họ chẳng thèm để tâm đến mặt mũi của minh tinh đâu.”
Giản Ninh Xuyên gật đầu, ban sáng trước khi đi làm, Hoắc Phù đã nói với cậu những lời này, nhưng Tiểu Quang không biết cậu và Hoắc Phù ở cùng nhau, dù sao thì với danh tiếng và gia tài của Giản Hoa, có một căn hộ bỏ trống ở Bàn Cổ Plaza cũng là chuyện bình thường.
Đến nơi chỉ việc đi thẳng vào phòng thu âm, Phương Hạo Hãn đã mời bên truyền thông sang nơi khác ngồi chờ, ngỏ ý phải thu âm xong mới nhận phỏng vấn, mong mọi người hợp tác. Cánh phóng viên cũng biết bộ phim này sắp ra mắt, làm lỡ một ngày là mất cả đống tiền của, nên rất phối hợp di chuyển tới hội trường đã được chuẩn bị sẵn.
Mấy tháng sau ngày đóng máy, nhóm diễn viên chính đều chưa từng gặp lại nhau; Giản Ninh Xuyên chỉ thông báo với mọi người số điện thoại mới, rồi tán gẫu vài câu trên wechat; khi ấy Studio Hoắc Phù chưa chính thức công nhận thân phận sao-đời-hai của cậu, nên Ngô Châu, Giang Bạch Dạ và Phương Hạo Hãn đều không hỏi Giản Ninh Xuyên vấn đề này. Giống như Hoắc Phù đã nói, vào nghề nhiều năm rồi, ai lại làm mấy chuyện thiếu muối.
Ngô Châu đang quay một bộ thâm cung thời Thanh, cho nên đã cạo trọc đầu. Giang Bạch Dạ dạo này nghỉ ngơi dưỡng sức, trắng hơn so với lúc ở Đôn Hoàng, gò má cũng thoáng đẫy đà ra hẳn. Lúc hai người họ nhìn thấy Giản Ninh Xuyên, đều rất nhiệt tình chào hỏi, còn khen quảng cáo máy ảnh DSLR quay đẹp tuyệt vời. Bởi vì bữa tiệc đóng máy lần trước, nên Giản Ninh Xuyên cảm thấy thân thiết với Giang Bạch Dạ hơn Ngô Châu, nhưng người ta đã yêu nhau mười năm ngược luyến tình thâm… Á đù! Đều tại nhóm bạn hủ nữ! Hại cậu suy nghĩ lệch lạc!
Phương Hạo Hãn sắp xếp bên phía truyền thông xong mới đến, vừa gặp liền tóm gọn Giản Ninh Xuyên, nói: “Tiểu Giản ơi! Sao cậu không nói cho tôi biết Giản Hoa là ba của cậu? Nếu biết sớm hơn thì tôi đã lừa đại lão daddy thêm chút tiền, chúng ta sẽ được đi quay phim ở Angkor Wat!”
Giản Ninh Xuyên toàn thân rối bời, không biết phải nói gì.
Phương Hạo Hãn bật cười ha hả, nói: “Đùa cậu đấy, đừng có tưởng thật, nếu như đi Angkor Wat quay thì phim này không phải Loạn Giang Nam nữa, mà phải đổi thành Loạn Đông Nam Á, thế lại phá hoại quan hệ quốc tế quá, còn lâu mới được thông qua.”