Tới đầu tháng , Uông Diệu Nhiên hoàn tất mọi cảnh quay, rời khỏi đoàn làm phim.
Nhưng bầu không khí quay chụp ≺Shoujo Mangaka≻ cũng không vì vậy mà hài hòa dễ thở hơn.
Giờ nghỉ trưa, Giản Ninh Xuyên đang ngồi trong xe ăn cơm hộp, bỗng nhận được tin wechat của Vương Tử Diệp: “Dạo này sao rồi chàng họa sĩ?”
Trong xe chỉ có mình Giản Ninh Xuyên, Tiểu Quang lấy cơm hộp cho cậu xong, lại chạy đi mua café mất rồi.
Giản Ninh Xuyên vừa nhai cơm vừa gửi tin nhắn thoại cho Vương Tử Diệp: “Vẫn thế, công ty mày bao giờ remake ≺Mặt Trời Mọc≻ hở? Đang chờ mày hóa thân thành Phương Đạt Sinh đẹp nhất trong lịch sử đây.”
Vương Tử Diệp: “Remake cái lồng, bể rồi.”
Giản Ninh Xuyên: “Hả? Sao lại thế?”
Vương Tử Diệp nói: “Quay xong sợ lỗ vốn, khán giả thời nay không thích xem thể loại bi kịch, phải máu chó Mary Sue mới có thị trường.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Thế bây giờ mày đang ở trường à?”
Vương Tử Diệp: “Ừa, nhưng vài bữa nữa tao lại té. Công ty không remake ≺Mặt Trời Mọc≻ thì chuyển sang quay Mary Sue, bảo tao đóng vai tổng tài bá đạo…”
Giản Ninh Xuyên: “Gì?”
Vương Tử Diệp: “… Tình địch.”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha, tao biết ngay mà, cái mặt mày diễn tổng tài bá đạo thế nào được, nam hai hả?”
Vương Tử Diệp: “Ừa đó, bảo là sẽ tìm một tiểu sinh lưu lượng đóng vai nam chính, biết đâu rating bùng nổ, một người làm quan cả họ được nhờ, chú Vương cũng được thơm lây.”
Nhắc đến lưu lượng là Giản Ninh Xuyên lại đầy một bụng phỉ nhổ: “Nữ chính lưu lượng bên tao vừa sát thanh xong, giờ cứ nghe thấy hai chữ ‘lưu lượng’ là tao lại đau đầu.”
Uông Diệu Nhiên đóng phim không thuộc kịch bản, Giản Ninh Xuyên nhịn, vì còn phải dựa vào người ta gánh vác doanh thu phòng vé; Uông Diệu Nhiên làm trò con bò, Giản Ninh Xuyên vẫn nhịn, vì cô ta chẳng động chạm gì đến cậu và dàn staff.
Nhưng quý cô này chỉ đóng phim có nửa tháng, ngoại trừ Giản Ninh Xuyên không mắc câu, thì Uông Diệu Nhiên đã dụ được ba cậu diễn viên trẻ khác trong đoàn lên giường.
Vương Tử Diệp: “Hảaaaaaaaaaa???”
Giản Ninh Xuyên nói: “Không ngờ chứ gì, đống phốt trên mạng của bả đều là thật đó, Uông Diệu Nhiên thích sưu-tầm-tem!”
Vương Tử Diệp không thể tin nổi, hỏi: “Nam diễn viên chỗ bây toàn trai đẹp à?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Trừ vai qua đường, trai điện ảnh làm gì có ai xấu, xấu còn lâu bả mới ngủ cùng.”
Vương Tử Diệp: “… Đáng sợ.”
Giản Ninh Xuyên khó chịu nói: “Bà xã nhà tao thường xuyên tới thăm ban, tao để ý thấy ánh mắt của Uông Diệu Nhiên nhìn Hoắc Phù lạ lắm, tao nghi bả có ý đồ đen tối với hắn. Cũng may bả sát thanh sớm, nếu không tao phải vừa quay phim vừa trông chừng bà xã mất.”
Vương Tử Diệp: “Ha ha ha ha ha, Xuyên Xuyên ơi bây nghĩ nhiều quá, bà xã bây thuộc hàng ông lớn đó, là kiểu ‘tem hiếm’ dù nữ minh tinh có muốn cũng không ‘sưu tầm’ được đâu.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Vương Tử Diệp nói: “Trận cưa mấy ngày nữa cũng đóng máy rồi, chờ nó từ Hoành Điếm về, tao với nó tới thăm bây nhen.”
Giản Ninh Xuyên: “Quá được luôn!”
…
Ngày nào Giản Ninh Xuyên cũng có cảnh quay đêm, toàn thức đến hơn h sáng mới ngủ, mệt tới mức muốn nổ tung; ban ngày phải dựa vào café để kéo dài hơi tàn, được nghỉ giữa cảnh thì ngồi lặng im ngơ ngác, chỉ có những lúc Hoắc Phù tới thăm mới khiến tinh thần của cậu khá hơn một chút.
Không phải ngày nào Hoắc Phù cũng tới được, cứ cách - ngày hắn sẽ đến thăm cậu một lần, thường là vào lúc đoàn phim nghỉ tay ăn tối, Hoắc Phù sẽ mua cho cậu một ít món ngon, nhìn cậu ăn xong, nếu như đủ thời gian sẽ ngồi trong xe hâm nóng tình cảm, nhưng chỉ dừng ở mức độ hôn nhẹ và ôm ôm.
Hơn một tháng không xập xình, cậu cảm thấy ánh mắt của mình nhìn Hoắc Phù sắp hóa xanh.
Việc này cũng có liên quan đến tâm trạng.
Tuy rằng cậu phỉ nhổ Uông Diệu Nhiên thích sưu-tầm-tem, nhưng chuyện này thực tình cũng dễ hiểu. Uông Diệu Nhiên vừa chưa kết hôn vừa chưa có bạn trai, lịch trình thì bị đoàn đội nhồi kín mít, cả năm không đào đâu ra ngày nghỉ, công việc từ lâu đã chẳng mang lại cho cô ta niềm vui, áp lực ở trong lòng rất lớn, tùy thời sẽ sinh ra tức giận sầu lo. Minh tinh là một nghề nghiệp có nguy cơ cao, nếu nội tâm không đủ cường đại, một số người sẽ chọn cách hút ma túy, một số khác lại bị mắc chứng nghiện sex… hết thời dường như đã là một kết cục tốt nhất.
Giản Ninh Xuyên quay bộ phim này cũng chẳng mấy vui vẻ, không chỉ vì mệt, không chỉ vì Uông Diệu Nhiên, mà cái chính là vì cậu không cảm nhận được niềm vui khi sống cùng ekip ≺Shoujo Mangaka≻. Từ ngày đầu tiên gia nhập đoàn phim cho đến nay, mọi người đều cư xử xa lạ với cậu, kính trọng nhưng không muốn tới gần. Cậu biết rõ lý do, nhưng biết làm sao được bây giờ?
Chỉ duy nhất diễn viên đóng vai bạn tốt – Nhậm Tuần là thân thiết với cậu. Chuyện này kể ra cũng có chút nguyên do.
Nhậm Tuần là một diễn viên thực lực làm người thực tâm, sau khi bị Uông Diệu Nhiên dụ lên giường, anh cảm thấy tội lỗi lắm, nhưng rồi cũng có chút động lòng. Ai ngờ mới động lòng chưa được hai ngày, anh lại thấy cô ta ngủ với một người khác, tâm trạng của anh lúc ấy phức tạp ra sao đủ hiểu.
Có một buổi tối thu công, đạo diễn rủ mọi người đi ăn khuya, Nhậm Tuần uống vào chút rượu, tâm trạng đột nhiên sụp đổ, khóc lóc ôm lấy Giản Ninh Xuyên đang ngồi ngay bên cạnh. Giản Ninh Xuyên cảm thấy anh có chút giống Tần Trận, cũng từ sau ngày hôm đó, hai người liền trở nên thân thiết hơn.
Kỹ năng diễn xuất cơ bản của Nhâm Tuần rất lợi hại, nhưng công ty không muốn lăng xê anh, tài nguyên nhận được chỉ toàn là vai phụ, thường xuyên tự giễu rằng mình là ‘hoàng kim lá xanh’.
(diễn viên lá xanh: diễn viên chuyên đóng vai phụ, làm nền cho vai chính)
Những lúc nghỉ giữa giờ, Nhậm Tuần luôn tranh thủ thời gian để nhẩm lại kịch bản; tuy Giản Ninh Xuyên là kiểu người có thiên phú, bình thường thích tự mèo khen mèo dài đuôi, nhưng thực chất trong lòng cậu rất tôn sùng những diễn viên vừa có thực lực vừa chăm chỉ như anh, hữu ý vô tình bị Nhậm Tuần ảnh hưởng, cũng lôi kịch bản ra để đọc.
Một khi đã chú tâm vào học tập, tâm trạng xúc động vô hình trung được xoa dịu đi rất nhiều.
Ngày cuối cùng của tháng , cơn mưa đầu hè rơi xối xả.
Tối nay vốn dĩ phải thức đêm để đóng phim, nhưng đạo diễn thấy thời tiết không tốt, liền cho cả đoàn nghỉ ngơi, nguyên một tầng văn phòng dậy tiếng hoan hô. Mọi người hò nhau đi ăn đi hát, có người còn bảo rằng “Rốt cuộc cũng được về nhà thăm con”.
Giản Ninh Xuyên cũng muốn về nhà, bèn gọi điện thoại cho Hoắc Phù, nhưng gọi hai cuộc đầu dây bên kia đều bận, đến lần thứ ba mới thông, là Thường Bình bắt máy: “Tiểu Giản, bọn anh đang ở sân bay, chút nữa tạnh mưa phải đi Thượng Hải công tác. Hoắc tổng đang tiếp chuyện với người khác, em có việc gì gấp không?”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Hắn tiếp chuyện với ai?”
Thường Bình nói ra một cái tên nổi danh như cồn trong giới điện ảnh.
Giản Ninh Xuyên hết cách rồi, đành nói: “Không có chuyện gì đâu ạ. Thời tiết xấu thế này, chưa biết chừng phải đợi rất lâu, anh đi mua cho thầy Hoắc chút đồ ăn nhé, đừng để hắn bị hạ đường huyết.”
Thường Bình nói: “Anh biết rồi.”
Nhậm Tuần đi tới, hỏi Giản Ninh Xuyên: “Mọi người muốn đi karaoke, em có đi không?”
Ngoài Nhậm Tuần ra, Giản Ninh Xuyên căn bản chẳng quen ai, cảm thấy có đi cũng không vui vẻ, nói: “Mọi người sung sức quá, em thì chịu thôi, mệt lắm ạ, chỉ muốn về nhà đi ngủ. Lần sau có thời gian em sẽ mời lại mọi người một chầu.”
Nhậm Tuần nói: “Được rồi. Em về nhà hay về khách sạn thế?”
Giản Ninh Xuyên đáp: “Về nhà ạ.”
Dù rằng Hoắc Phù không có ở nhà, cậu vẫn muốn ngủ trên chiếc giường kia, mùi hương trong căn nhà khiến cho cậu tràn ngập cảm giác an toàn.
Mưa vẫn rơi, tình hình giao thông ùn tắc, cậu ở trên đường buồn ngủ thiếp cả đi, về đến nơi phải nhờ Tiểu Quang gọi dậy, hiện tại đã là h đêm.
Giản Ninh Xuyên một mình đi lên trên lầu, nhấn mật khẩu mở cửa, trong nhà đèn đuốc tối om. Cậu bật đèn rồi co người nằm trên sô pha ngủ tiếp, trong lòng cứ nhớ tới Hoắc Phù mãi thôi, không biết Hoắc Phù đã check-in chưa? Hay là tới Thượng Hải rồi? Quên mất không hỏi hắn bay chuyến nào để tra cứu thông tin.
Cậu đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân.