Tiết Đình Vân không hỏi tiếp nữa, cẩn thận cất lại đống quà lưu niệm, lúc cầm đến figure “loli cú có gai” thì cười nói: “Cậu giả gái đáng yêu thật đấy.”
Giản Ninh Xuyên mặt không cảm xúc nói: “Cảm ơn Tiết tiên sinh.”
Tiết Đình Vân: “Cậu đừng khách khí như thế nữa. Tôi cho rằng chúng ta vẫn là bạn bè chứ.”
Giản Ninh Xuyên thầm nghĩ, chỉ cần anh đừng có ý đồ với tui thì chúng ta vẫn là bạn bè, nhưng đâu thể huỵch toẹt ra thế được?
Vương Tử Diệp đứng bên cạnh nhìn cậu, lại nhìn Tiết Đình Vân, hơi hơi hiểu ra, giúp Giản Ninh Xuyên giải vây: “Anh đẹp trai gì đó ơi, anh là admin page anime à?”
Tiết Đình Vân chẳng hiểu ra sao, đáp: “Không phải.”
Vương Tử Diệp hỏi tiếp: “Vậy anh nổi tiếng ở lĩnh vực gì?”
Tiết Đình Vân: “Tôi á? Tôi không phải người nổi tiếng.”
Giản Ninh Xuyên thấy hai người họ ông nói gà bà nói vịt, vội vàng giới thiệu: “Vị này là tiên sinh Tiết Đình Vân, con trai của cô Vân Bình, hiện đang là nhà khoa học nghiên cứu vi sinh vật.”
Tiết Đình Vân nở nụ cười thân sĩ với Vương Tử Diệp, nói: “Xin chào, trùng hợp quá, tôi cũng rất thích figure Tiểu Giản giả gái, bởi vậy không thể tặng cho cậu được.”
Vương Tử Diệp: “…”
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên có hơi quai quái.
Vì một figure mà định chiến nhau à? Có cần thiết phải thế không? Giản Ninh Xuyên nói: “Diệp ca, tao giúp mày lấy một phần quà lưu niệm nhé.”
Cậu đi tìm nhân viên công tác, hỏi xin một phần quà cho Vương Tử Diệp.
Trong khoảng thời gian cậu không có mặt, chẳng biết Vương Tử Diệp và Tiết Đình Vân đã nói gì với nhau, trông hai người đều có vẻ rất mất hứng.
“Làm sao thế?” Cậu hỏi Vương Tử Diệp.
“Không sao cả, tao về trước đây.” Vương Tử Diệp ôm gói quà rời đi.
“Tôi phải đưa mẹ tôi về nhà.” Tiết Đình Vân cũng lủi đi mất.
Giản Ninh Xuyên: Trò gì đây???
Sau khi kết thúc buổi lễ, về đến nhà đã ngót nghét h khuya.
Hoắc Phù và Giản Ninh Xuyên mỗi người chiếm lấy một bên sô pha, mệt đến không có sức để nói chuyện.
“Nhìn thử đánh giá của buổi ra mắt đi anh.” Giản Ninh Xuyên nói: “Điện thoại của em hết pin rôi, anh xem đi rồi kể cho em với.”
“Được.” Hoắc Phù đáp một tiếng, nằm im không nhúc nhích.
“Bà xã ơi?” Giản Ninh Xuyên gọi hắn.
Hoắc Phù yếu ớt đáp một câu: “Anh chóng mặt quá.”
“A?!” Giản Ninh Xuyên bật dậy ngay tức khắc, xông tới nhìn hắn, hỏi: “Vừa nãy trên xe đo đường huyết có sao đâu? Anh muốn ăn chút gì không?”
Hoắc Phù cười giảo hoạt, nói: “Ối chà, em dậy rồi à? Thế em đi lấy điện thoại trong túi áo vest của anh tới đây đi.”
Hôm nay hắn mặc bộ vest cao cấp, vừa về nhà đã cởi áo treo lên móc, quên không lấy điện thoại di động ra.
Giản Ninh Xuyên bực mình đấm hắn một phát: “Anh còn giả bộ mệt nữa em sẽ tức giận đấy!”
Cậu đi lấy điện thoại tới, chen chúc một chỗ với Hoắc Phù, cùng nhau xem đánh giá của buổi ra mắt.
Tình hình ôn hòa hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Giản Ninh Xuyên.
Tự bản thân cậu còn nhìn ra được lời thoại và logic của bộ phim này có vấn đề, huống hồ là các nhà phê bình điện ảnh chuyên nghiệp. Nhưng nhìn chung khi đánh giá ≺Shoujo Mangaka≻, các nhà phê bình điện ảnh đều khen Giản Ninh Xuyên có thể hold được một lúc ba vai, diễn xuất rất ổn, hiệu ứng CG trong phim thuộc hàng tinh mỹ đỉnh cao. Về nội dung kịch bản thì có hai người đánh là khá tốt, còn mấy vị khác lại nhận xét tuy rằng sáng tạo, nhưng nếu chịu khó khai thác thêm thì kịch bản sẽ càng tuyệt vời hơn. Có một nhà phê bình điện ảnh còn khéo léo chê trách Uông Diệu Nhiên, rằng trong bộ phim này cô nàng chẳng hề đóng góp được nhân vật và diễn xuất.
Bình luận này được một người sáng suốt rep lại: “Này là do phía làm phim cân nhắc đến doanh thu phòng vé, vì Giản Ninh Xuyên chưa từng diễn nam chính bao giờ.”
Nhà phê bình trả lời lại: “Lúc tuyển diễn viên chắc phía làm phim không ngờ rằng, giờ này ngày này, năng lực gánh doanh thu phòng vé của hai người Giản-Uông đã sàn sàn nhau, thậm chí Giản Ninh Xuyên càng nhỉnh hơn một chút.”
Giản Ninh Xuyên kinh ngạc hỏi: “Đây là người mình gài vào à? Chém gió mạnh mồm thế.”
Hoắc Phù liếc nhìn ID, nói: “Không phải, người này là một nhà phê bình điện ảnh tự do, không những không phải phe mình, mà trước đây mời hắn viết quảng cáo hắn cũng không chịu viết. Cái người bình luận “Thiếu niên uyển chuyển tựa du long, thiếu nữ cười duyên đầy khéo léo” mới là người phe mình, câu này là do anh viết.”
Giản Ninh Xuyên: “… .” (-liu hài âm với ngưu-niu, có nghĩa là ‘lợi hại’)
Hai người lại tiếp tục search từ khóa liên quan đến tên phim hoặc tên diễn viên, có hơn một nửa khán giả tham dự buổi lễ là fan đến để ủng hộ thần tượng, tất nhiên là support rất nhiệt tình.
Tiểu Giản nữ trang thì đáng yêu! Nam trang lại tuấn tú!
Dáng người tiểu tỷ tỷ Uông Diệu Nhiên thật đẹp!
Nhậm Tuần tếu vãi ha ha ha ha!
Đối thoại giữa Tiểu Giản với mama xúc động quá, nhớ nhà, nhớ mẹ.
Nhóm đại V cũng đánh giá phim rất cao, khảo sát phim trên weibo được đề cử %, sau khi phim chính thức công chiếu nhất định sẽ giảm xuống, nhưng có khởi đầu hot thế này đã là một chuyện rất đáng mừng.
Giản Ninh Xuyên còn đặc biệt vào page thú cưng của Hàn Tiểu Phi để xem thử, phát hiện weibo này đã ngừng đăng bài từ rất lâu, bài viết mới nhất đã là từ ba tháng trước.
Hoắc Phù có hơi buồn ngủ, thấy cậu xem weibo của Hàn Tiểu Phi thì hỏi: “Em quen cậu ta à?”
Giản Ninh Xuyên: “Có quen xã giao, hôm nay em muốn bắt chuyện với cậu ta mà cậu ta đi nhanh quá.”
Hoắc Phù nói: “Trước khi nhận lời cậu ta có nói không muốn bị người khác chụp được mặt, cả lúc đến lẫn lúc đi đều đeo khẩu trang.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Sợ lộ mặt sẽ mất fan à? Nhưng cậu ta đẹp trai lắm mà.”
Hoắc Phù nói: “Lúc cậu ta đến anh có nhìn thấy mặt, trông cũng được.”
Giản Ninh Xuyên: “Bà xã ơi anh còn nhớ không, Tần Trận hồi trước có quay một bộ phim đam mỹ, nó diễn công, còn người diễn thụ chính là Hàn Đẳng Đẳng đấy.”
Hoắc Phù: “Ồ hố, sinh hoạt của hot face phong phú đa dạng thế sao?”
Giản Ninh Xuyên bắt đầu buôn chuyện: “Đâu chỉ phong phú đa dạng, cậu ta còn là “thánh chịch” đấy, suốt ngày dùng app Blued để đi hẹn chịch dạo thôi.”
Hoắc Phù: “…”
Giản Ninh Xuyên: “Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong anh nhỉ?”
Hoắc Phù rất ngạc nhiên, nói: “Chắc không phải đâu? Nhìn cậu ta trông như một sinh viên đại học đơn thuần mà, cảm giác hơi giông giống em.”
Giản Ninh Xuyên cười ha hả, một giây sau lật mặt: “Em ngày nào cũng ra ngoài chơi gái mà, anh không phải cũng vậy sao?”
Hoắc Phù cũng nở nụ cười: “Em đừng nhắc lại lịch sử đen tối ấy nữa.”
Giản Ninh Xuyên lướt lướt màn hình di động, nhìn thấy ảnh chụp và tin tức giải trí liên quan đến Khâu Thực, gần đây gã mới tham dự một buổi tọa đàm truyền hình gì gì đó. Khâu Thực rõ ràng là một tên cao-trắng-mập, nhìn không giống người trong bức ảnh này lắm.
“Ảnh này chỉnh sửa quá đà vãi.” Giản Ninh Xuyên nói: “Khâu Thực mà gầy thế á? Cũng đâu có đẹp trai như này, bạn thân của anh đúng là một tên lừa đảo bại hoại.”
Hoắc Phù nói: “Do lâu rồi em không nhìn thấy gã thôi, hiện tại gã gầy như thế đấy, chẳng hiểu sao đột nhiên lại thích tập gym, con người cứ rèn luyện vào là sẽ thay đổi hẳn, trở nên đẹp trai đến mức… Ờm, thì cũng đẹp trai hơn trước đây một chút.”
Giản Ninh Xuyên rất đăm chiêu.
Hoắc Phù hỏi: “Sao thế?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Em nghe người ta nói, đàn ông đến tầm tuổi bọn anh, nếu đột nhiên thích tập gym, tám phần mười là đi ăn vụng.”
Hoắc Phù buồn cười nói: “Học thuyết ngụy biện từ đâu ra đấy? Em nói thế mấy người béo phì không dám tập thể dục bây giờ.”
Giản Ninh Xuyên cũng cảm thấy buồn cười, nói: “Đúng nhỉ, có thể là gã muốn giảm béo thôi.”
…
Ngày Giáng Sinh kế tiếp, tháng .
≺Nghề Nghiệp Của Tui Là Tác Giả Truyện Tranh Thiếu Nữ≻ chính thức công chiếu, doanh thu phòng vé vượt quá tỷ so với dự tính ban đầu, đến tối, điểm trên DOUBAN đã đạt mốc ⋆. Tuy rằng kịch bản hơi non kém, nhưng được cái cốt truyện đặc biệt sáng tạo, cộng với diễn xuất chân thật của diễn viên vẫn đánh động được phần lớn khán giả xem phim.
Huống hồ Hoắc Phù còn tuyên phát hết sức tận tâm, dù không có sự thúc đẩy của app bán vé online, nhưng ngay ngày đầu công chiếu phim đã thu về được % tổng số vốn.
h đêm Giáng Sinh, doanh thu ngày đầu công chiếu đạt hơn tỷ.
Ngày hôm nay · tròn một năm ròng rã kể từ sau đoạn quảng cáo máy ảnh DSLR · Giản Ninh Xuyên mới lại xuất hiện ở trước mặt công chúng.