“Lăng nhi kêu thật đáng yêu”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn.
“Thật sao?”. Thẩm Thiên Lăng tỏ ra nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật”. Tần Thiếu Vũ sờ cái bụng mềm mại của hắn.
“Vậy ngươi phải nhẹ một chút”. Thẩm Thiên Lăng nghiêm túc nhéo má hắn.
“Ừ”. Tần Thiếu Vũ gật đầu, hôn môi triền miên.
Thẩm tiểu thụ thoải mái rên rỉ, chủ động ôm gối nằm sấp trên giường, cực kì tự giác.
“Đổi tư thế được không? Ta muốn nhìn ngươi”. Tần Thiếu Vũ cắn lỗ tai hắn.
Đòi hỏi nhiều quá đi… Thẩm Thiên Lăng thầm cảm thán, sau đó ngoan ngoãn xoay người vòng tay qua cổ Tần Thiếu Vũ.
Tần Thiếu Vũ nắm lấy vòng eo mềm mại, chậm rãi tiến vào thân thể Thẩm Thiên Lăng.
Thẩm Thiên Lăng cau mày ngẩng đầu, cằm và cổ tạo thành một đường cong xinh đẹp. Đôi môi không còn nhạt màu như trước, khuôn mặt cũng ửng đỏ, hô hấp hơi gấp gáp, khiến người ta không nhịn được muốn một ngụm nuốt vào. Tần Thiếu Vũ tham lam nhìn Thẩm Thiên Lăng, trong nháy mắt bắt đầu hoài nghi những lời đồn chốn dân gian đều là sự thật. Vào lúc này mà có thể xinh đẹp tinh khiết như vậy, không chừng đúng là hoa yêu trên núi chạy xuống.
“Ngươi không thể nhỏ một chút sao?”. Vì Tần cung chủ quá hăng hái dẫn đến bộ phận nào đó cũng dâng trào theo, nên Thẩm tiểu thụ bị đau, rưng rưng gầm gừ uỷ khuất!
Tần Thiếu Vũ: …
Được rồi, chỉ có bề ngoài giống yêu tinh mà thôi, bản chất vẫn là một bé ngốc!
“Chẳng lẽ ngươi lại mua nhầm thuốc giả sao?”. Thẩm Thiên Lăng lệ rơi đầy mặt, sao có thể ngốc vậy chứ, cứ mua nhầm hàng giả mãi. Nếu không thì sao lại đau như thế, mấy lần trước rõ ràng rất hài hoà!
Biết rõ nói chuyện với Thẩm Thiên Lăng vào lúc này chỉ phí công, Tần Thiếu Vũ quyết đoán hôn lên cái miệng của hắn.
Í í sao lại hôn rồi, rõ ràng còn chưa nói xong mà. Vấn đề thuốc giả rất nghiêm trọng biết không! Hậu môn nứt ra rất đáng sợ, thế nên để bảo vệ hoa cúc an toàn và khoẻ mạnh, Thẩm Thiên Lăng bắt đầu giãy dụa, vòng eo uốn éo mềm mại. Vì vậy ánh mắt Tần Thiếu Vũ càng tối sầm, từ tình nhân mode chuyển sang sắc lang mode, điên cuồng lật qua lật lại Thẩm tiểu thụ, từ trong ra ngoài đều gặm sạch sẽ, ngay cả một mẩu vụn cũng không chừa!
Ám vệ bên ngoài vẻ mặt nghiêm trọng, dùng ngón tay bịt tai Thiếu cung chủ lại.
Không thể nghe, sẽ bị đau mắt hột đó…
“Chíp!”. Trên mặt Cục Bông dính một miếng dưa hấu, ánh mắt hơi mờ mịt.
Một lúc lâu sau, trong phòng rốt cuộc ngừng lại. Thẩm Thiên Lăng cuộn trong chăn, dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn nam nhân của hắn.
Tần Thiếu Vũ kéo tay Thẩm Thiên Lăng ra khỏi chăn, bôi thuốc lên cổ tay sưng đỏ.
“Ngươi ngươi ngươi dám trói ta lại!”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng phẫn nộ, chuyện này quả thật không thể nhẫn nhịn!
“Vì ngươi đẩy ra không cho ta làm”. Tần Thiếu Vũ tỉ mỉ băng bó cho Thẩm Thiên Lăng.
“Biết ta không cho, ngươi nên lập tức dừng lại mới đúng!”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy nổi giận, đã làm liên tục thì thôi, lại còn trói tay lão tử lại! Đây là thể loại S quỷ súc (Công thuộc hệ SM, thường dùng đạo cụ hành hạ tinh thần lẫn thể xác của thụ ~) gì chứ!
Tần Thiếu Vũ nén cười, cúi đầu hôn nhẹ lên má Thẩm Thiên Lăng. “Lần sau ngoan một chút, ngủ đi”
“Ngủ muội ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng phản nghịch vén chăn lên. “Ta muốn ly hôn với ngươi!”
“Hử?”. Tần Thiếu Vũ co ngón tay, búng búng hai viên sưng đỏ trước ngực Thẩm Thiên Lăng.
FUCK biến thái quá! Thẩm tiểu thụ mặt đỏ tới mang tai, trùm kín chăn. Vừa rồi dưới tình thế cấp bách đã quên mất mình đang trần truồng!
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, quả thật thích đứa ngốc này đến đau cả tim, nhịn không được cúi đầu hôn thêm một cái. “Yêu ngươi lắm”
Nói những lời buồn nôn này cũng vô ích, ta vẫn muốn ly hôn với ngươi! Thẩm Thiên Lăng lẩm bẩm một chút, oán hận sờ sờ dấu răng trên cái mông!
Cực kì dã man!
Tần Thiếu Vũ kéo chân Thẩm Thiên Lăng ra khỏi chăn, buộc một sợi dây đỏ lên, phía trên có treo một con tiểu phượng hoàng màu đỏ.
“Hử?”. Thẩm Thiên Lăng hơi khó hiểu.
“Đồ chơi mua ở lề dường, không đáng bao nhiêu tiền”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu hôn nhẹ lên chân Thẩm Thiên Lăng. “Nhưng rất đẹp”
Thẩm Thiên Lăng đạp đạp Tần Thiếu Vũ, xoay người vùi trong chăn.
“Lúc trước sống chung với sư phụ ở Truy Ảnh cung, thím đầu bếp từng dạy ta, tương lai sau khi lớn lên dù đi nơi nào, chỉ cần thấy thứ gì đó đẹp đẹp là phải mua về cho vợ”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng từ phía sau. “Vui không?”
Thẩm Thiên Lăng dối trá lắc đầu!
“Nói có là không, nói không là có”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng càng chặt hơn, cho đến khi giữa hai người không còn một kẽ hở.
Ôm ấp sau lưng rất ấm áp, Thẩm Thiên Lăng ôm cánh tay Tần Thiếu Vũ, rất nhanh đã ngủ say, trong mơ đều là mộng đẹp.
Tần Thiếu Vũ ở sát bên hắn, dịu dàng nhìn hắn suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, Thẩm Thiên Lăng dậy rất sớm.
“Sao không ngủ nhiều một chút?”. Tần Thiếu Vũ áp sát Thẩm Thiên Lăng, vươn tay bóp bóp khuôn mặt hắn.
“Quen rồi”. Thẩm Thiên Lăng định duỗi người, lại thấy thắt lưng hơi đau. “Tiểu phượng hoàng đói rất sớm”
“Chíp!”. Cục Bông đứng ở bệ cửa sổ kêu.
“Mặc kệ nó”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng vào ngực. “Tối qua mệt như vậy, ngủ tiếp đi”
“Chíp chíp!”. Cục Bông nhảy vào phòng, vừa nhảy vừa chạy, sau đó ra sức nhào lên giường.
“Sao lại mập thế”. Tần Thiếu Vũ bật cười, vươn ngón tay cọ cọ nó.
“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh, cực kì ngoan ngoãn!
“Còn có triển vọng hay không?”. Thẩm Thiên Lăng nép vào ngực Tần Thiếu Vũ, tỏ ra khinh bỉ với con trai. “Hôm qua vừa bị ném ra cửa sổ!”. Hiện tại lẽ ra phải tức giận mới đúng.
“Chíp!”. Tiểu phượng hoàng nhảy tới nhảy lui trên tay Tần Thiếu Vũ, rõ ràng rất vui sướng.
“Cung chủ”. Ám vệ ở ngoài cửa nói. “Mọi người đã dậy hết rồi”
“Biết”. Tần Thiếu Vũ nói vọng ra cửa, sau đó nhét Thẩm Thiên Lăng vào trong chăn. “Ngoan ngoãn nằm đi, thân thể không khoẻ thì đừng lộn xộn”
“Chíp!”. Cục Bông rất sốt ruột, sao lại ngủ chứ? Đói!
“Chừng nào ngươi qua chế thuốc với Diệp Cẩn?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Càng sớm càng tốt, tránh cho đêm dài lắm mộng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Yên tâm đi, không sao đâu”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhắm mắt lại lần nữa.
Trước khi Cục Bông kịp “chíp chíp” kháng nghị, Tần Thiếu Vũ đã hung ác nắm mỏ nó, trực tiếp xách ra khỏi phòng ngủ, vung tay ném cho ám vệ. “Cho ăn no”
Tiểu phượng hoàng bị đả kích, ngồi xổm trên nóc nhà không nhúc nhích, ngay cả lông tơ trên đầu cũng rũ xuống!
Ám vệ thầm tỏ ra khiển trách cung chủ, sao lại nỡ đối xử với Thiếu cung chủ như vậy… Thật tan nát cõi lòng.
Diệp Cẩn đang ăn sáng trong sân, Thẩm Thiên Phong ngồi bên cạnh giúp hắn bỏ lòng đỏ trứng muối vào trong cháo. Ngâm Vô Sương nghiêng người tựa vào cây cột, đang ngẩn người ngắm hoa rơi, rõ ràng cực kì phù hợp với khí chất thoát tục cao quý!
“Cung chủ”. Một lát sau, Hoa Đường và Triệu Ngũ cũng từ bên ngoài bước vào.
Ám vệ bất giác chậc lưỡi, tối hôm qua cùng rời đi, sáng nay cùng xuất hiện, chúng ta cơ bản không dám suy nghĩ nhiều!
Hoa Đường tiện tay quét qua một chưởng, mấy mảnh ngân châm cấp tốc bay lên nóc nhà. Ám vệ ngao ngao trốn xung quanh, Tả hộ pháp thật dã man! Cứ đà này, không lâu sau Triệu Ngũ sẽ bị nàng thiến!
Thật thê thảm nha, Triệu công công.
“Nếu mọi người đều tới rồi thì bắt đầu đi”. Diệp Cẩn buông chén trà. “Ta và Thiếu Vũ vào trong phòng, những người còn lại ở bên ngoài”
“… Ta không thể vào sao?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.
Diệp Cẩn lắc đầu. “Nội lực ngươi thuộc loại hàn, vào cũng không giúp được gì”
“Dù không thể giúp nhưng ngồi xem cũng không được ư?”. Thẩm Thiên Phong tiếp tục hỏi.
“Lúc ta bào chế thuốc không quen bị người khác quấy rầy”. Giọng Diệp Cẩn lạnh lùng.
“Cũng được”. Thấy hắn nhất quyết không chịu, Thẩm Thiên Phong cũng không khăng khăng nữa. “Có việc thì cứ gọi bất cứ lúc nào”
Diệp Cẩn gật đầu, cùng Tần Thiếu Vũ vào phòng.
“Phải chế thuốc thế nào?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Hôm trước Tiêu Triển vội vàng tới tìm ta, cũng chưa nói rõ ràng”
“Cầm cái này”. Diệp Cẩn đưa hắn một viên thuốc. “Dùng để giải độc”
“Giải độc?”. Tần Thiếu Vũ hơi khó hiểu.
Diệp Cẩn lấy trong tủ ra một cái bình nhỏ, sau khi mở ra thì thấy bên trong có một con nhện to hoa văn xanh biếc, nằm sấp dưới đáy không nhúc nhích.
“Chết rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đương nhiên không phải”. Diệp Cẩn dùng trâm ngọc khều một cái, con nhện lập tức bò loạn xung quanh, trên bụng một mảnh đỏ rực, nhìn qua là biết không phải cái gì hiền lành.
“Đây là Lang Chu ở phía nam, kịch độc”. Diệp Cẩn xắn tay áo lên, dùng vải quấn chặt cổ tay.
“Ngươi muốn làm gì?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Đợi nó cắn ta một cái rồi thì ngươi nhớ đút ta ăn giải dược”. Diệp Cẩn nói. “Nếu không chết đi biến thành quỷ, ta cũng theo ngươi mỗi ngày”
Tần Thiếu Vũ: …
Diệp Cẩn hít sâu một hơi, dùng một cái nhíp gắp chu lang ra.
“Chờ chút”. Tần Thiếu Vũ đè tay hắn lại. “Có nguy hiểm hay không?”
“Đương nhiên có”. Diệp Cẩn yên lặng nhìn hắn. “Lang Chu rất mẫn cảm với máu, ta không đùa với ngươi”
“Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Diệp Cẩn nói. “Biến thành ác quỷ bám theo ngươi”
Tần Thiếu Vũ đoạt lấy cái bình. “Không cho ngươi mạo hiểm”
“Nếu đổi lại là Thiên Phong, tất nhiên không để ta làm vậy. Tiêu Triển ngần ngại Nhật Nguyệt sơn trang nên cũng sẽ hỏi ý kiến Thiên Phong”. Diệp Cẩn nói. “Nên ta mới gọi ngươi đến”
“Nên nội lực chí dương của ta chỉ là lấy cớ đúng không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi. “Ngươi chỉ cần một người ở bên cạnh giúp ngươi thôi”
“Ừ”. Diệp Cẩn gật đầu. “Vốn định nhờ Tả hộ pháp, nhưng gần đây nàng… không tiện”
“Không tiện cái gì?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Diệp Cẩn nhìn trời. “Chuyện cô nương nhà người ta”. Ngu xuẩn!
Tần Thiếu Vũ: …
“Nếu còn kéo dài, Thiên Phong sẽ phá cửa mà vào”. Diệp Cẩn nói. “Thực ra nếu ngươi cho ta ăn giải dược đúng lúc thì cũng không nguy hiểm tới tính mạng, đừng quá khẩn trương”
“Cứu người quan trọng, nhưng không ai hi vọng ngươi mạo hiểm”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Tự suy nghĩ cho kĩ”
“Ta đương nhiên biết chừng mực”. Diệp Cẩn nói. “Nếu thật sự nguy hiểm, ta cũng không ngốc đến mức đi làm. Có người còn thiếu ta một lời giải thích, trước khi chưa nghe được ta sẽ không để mình chết”
Tần Thiếu Vũ do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.
Diệp Cẩn cười cười với hắn, ngồi trên bàn tập trung tinh thần, rạch một vết thương trên ngón tay. Lang Chu nghe được mùi máu trong không khí, lập tức chạy như điên xung quanh. Diệp Cẩn gắp nó ra, cắn môi đặt trên ngón tay mình.
Tiếp xúc được với máu ngọt, Lang Chu lập tức phấn khởi đến mức run lên, tám cái chân ôm chặt ngón tay Diệp Cẩn, há mồm tham lam gặm cắn, nhìn như thể hận không thể chui vào ngón tay hắn.
Tim Tần Thiếu Vũ đập nhanh, đáy mắt tràn đầy lo lắng.
Sắc mặt Diệp Cẩn tái nhợt, trên trán cũng toát mồ hôi, nhưng không cho Tần Thiếu Vũ lấy nó ra. Cho đến khi cái bụng đói đến khô quắt của Lang Chu biến thành màu đỏ như máu thì mới dùng nhíp gắp nó quăng vào bình.
Vết thương trên tay vô cùng thê thảm, Tần Thiếu Vũ đút giải dược vào miệng Diệp Cẩn. “Có sao không?”
Diệp Cẩn xua tay, tựa vào ghế lấy lại sức. Cánh tay trái đã tê rần, thậm chí không còn cảm giác đau đớn trên đầu ngón tay.
“Cần băng bó không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
Diệp Cẩn lắc đầu. “Giúp ta nặn máu dơ ra”
Tần Thiếu Vũ nắm ngón tay Diệp Cẩn, lúc đầu trong máu hơi có mủ, nhưng sau một lát thì khôi phục bình thường. Diệp Cẩn vô lực nói. “Lão tử bị ngươi làm đau sắp tắt thở rồi, động tác không thể nhẹ chút sao?”
“Sau khi xong chuyện, ta nhất định bắt mấy chưởng môn kia quỳ xuống dập đầu cho ngươi!”. Tần Thiếu Vũ trút giận cho hắn, giúp hắn băng bó ngón tay.
Diệp Cẩn bật cười. “Lời này là ngươi nói đấy nhé, ta sẽ nhớ kĩ”
“Có cần nghỉ ngơi chút không?”. Tần Thiếu Vũ rót cho hắn một chén trà nóng.
“Không cần”. Diệp Cẩn lắc lắc cánh tay. “Càng xong sớm càng tốt”
Tần Thiếu Vũ gật đầu, đứng bên cạnh nhìn hắn lấy con nhện ra lần nữa, sau đó dùng một cây ngân châm mỏng đâm một chút lên bụng nó, phóng máu tươi và dịch sệt vào hỗn hợp dược liệu thu thập mấy ngày trước, chậm rãi hong khô trên lửa nhỏ.
Thời gian dài đằng đẵng, mặt trời ngày càng lên cao, mọi người trong sân cũng không quan tâm, toàn bộ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, tập trung lắng nghe động tĩnh bên trong.
Để phòng ngừa tiểu phượng hoàng kêu lung tung, ám vệ sớm dẫn nó ra ngoài chơi. Lúc này nó đang xoè đôi cánh ngắn ngủn lạch bạch khắp sân, kêu chíp chíp chíp liên tục, thậm chí còn thử bay vài lần – tuy rất nhanh đã rớt xuống nhưng dù gì cũng có chút giống phượng hoàng rồi!
Không lâu sau là có thể tạo ra gió lốc, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cực kì khí phách!
Ám vệ cảm thấy rất kiêu ngạo!
“Diệp cốc chủ không sao đâu, đại ca đừng lo”. Giữa trưa, Thẩm Thiên Lăng đưa cho Thẩm Thiên Phong một ly trà. “Có cần về phòng nghỉ ngơi chút không?”
“Ta ở đây chờ hắn”. Thẩm Thiên Phong lắc đầu. “Ngươi đi ngủ trưa đi”
Ám vệ đồng loạt “ái chà” trên nóc nhà. Thẩm công tử mới tỉnh một canh giờ trước, thế mà vừa ăn cơm xong đã đuổi đi ngủ! Hết ăn rồi ngủ, cực kì hồn nhiên đáng yêu và MOE, y như thiếu cung chủ vậy, quả thật không thể tuyệt vời hơn nữa!
Thẩm Thiên Lăng thầm thở dài, cùng ngồi với Thẩm Thiên Phong.
“Liệu có vấn đề gì không?”. Trên cành cây ngoài sân, Triệu Ngũ đang sóng vai ngồi với Hoa Đường, cùng nhau nhìn cửa phòng đóng chặt.
“Sẽ không đâu, dù Diệp cốc chủ vô ý trúng độc Lang Chu, vẫn còn có cung chủ trong đó mà”. Hoa Đường nói. “Đừng lo”
“Trước khi ta đến Truy Ảnh cung, thường nghe người ta nói tính cách Diệp cốc chủ cao ngạo, không thích cuốn vào tranh đấu giang hồ”. Triệu Ngũ nói. “Không nghĩ rằng lần này hắn sẽ nghĩa khí như vậy”
“Diệp cốc chủ chịu ra tay giúp đỡ, phân nửa vì chính nghĩa giang hồ, phân nửa là vì Thẩm đại thiếu”. Hoa Đường nói. “Nếu chưởng môn bạch đạo bị Phượng Cửu Dạ làm thịt, giang hồ sẽ loạn hơn gấp trăm lần. Tất cả mọi người đều xem Thẩm đại thiếu là Minh chủ võ lâm, đến lúc đó, trách nhiệm trên vai hắn lại càng nặng nề”
Triệu Ngũ gật đầu, ôm kiếm tựa vào thân cây thẫn thờ.
Ám vệ xa xa nhìn thấy rất sốt ruột, sao không ôm Tả hộ pháp xinh đẹp mềm mại, ôm kiếm cái gì!
Sự ngu xuẩn đã đạt đến một tầm cao mới!
Mau quay về FA với chúng ta đi thôi!
“Đợi kết thúc chuyện này rồi, ngươi định làm gì?”. Hoa Đường hỏi hắn.
Triệu Ngũ nghiêm túc nói. “Gặp cung chủ cầu hôn”
Hoa Đường nâng cằm nhìn trời.
“Ngươi gả cho ta đi”. Triệu Ngũ ngồi gần bên nàng. “Ta nhất định đối xử tốt với ngươi”
“Ta không biết nấu cơm”. Hoa Đường nói.
“Ta nấu!”. Triệu Ngũ gật đầu.
“Ta không biết giặt quần áo”. Hoa Đường chọc hắn một chút.
“Ta giặt!”. Triệu Ngũ rất tự giác.
“Cũng không biết thêu thùa”. Hoa Đường nói.
“… Cái này ta cũng không biết”. Triệu Ngũ >_