“Hắn tới đây làm gì?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Tám chín phần là vì tiểu Ngũ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta còn chưa tìm hắn, hắn lại tự tìm tới cửa”
“Ta cũng đi”. Thẩm Thiên Lăng lau tay.
“Nhìn thấy ngươi sẽ biết”. Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng nhảy xuống nóc nhà. “Hắn quả thật xấu đến mức không còn chỗ nào coi được”
Vừa dứt lời, Đoạn Bạch Nguyệt đẩy cửa bước vào. “Tần cung chủ đang nói ai vậy?”
Thẩm Thiên Lăng nhanh trí nói. “Một biểu ca bà con xa chưa từng gặp qua”
Tần Thiếu Vũ ở sau lưng đâm đâm Thẩm Thiên Lăng – không được nhận họ hàng bậy bạ.
Thẩm Thiên Lăng khổ sở nhìn hắn. Ta chỉ thay ngươi hoà giải thôi! Còn dám đâm mạnh hơn nữa không?
Đoạn Bạch Nguyệt hứng thú nhìn hai người. “Tần cung chủ và Thẩm công tử quả nhiên ân ái y như trong sách”
Thẩm Thiên Lăng suýt nữa bị sặc nước bọt. Vì sao loại truyện sex vỉa hè này lại lưu truyền rộng rãi như vậy, không khoa học!
“Quá khen”. Tần Thiếu Vũ cười cười. “Tây Nam vương tìm ta có việc ư?”
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu. “Có thể vào nhà nói không?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ nghiêng người nhường đường.
“Chíp!”. Cục Bông ngồi ở ngưỡng cửa, ánh mắt cực kì khí phách!
Đoạn Bạch Nguyệt khom lưng nhìn. “Đây là thú cưng ngươi nuôi sao?”
Ám vệ ngồi trên nóc phòng bất mãn. Sao có thể gọi là thú cưng, đây chính là Thiếu cung chủ nhà ta!
Cực kì cao quý!
“Ngoan”. Thẩm Thiên Lăng ôm nó lên.
“Chíp chíp!”. Tiểu phượng hoàng hất đầu, cảm thấy mình rất oai phong!
Đoạn Bạch Nguyệt bị chọc cười, lấy trong ngực ra một viên ngọc phỉ thuý, đỏ đỏ xanh xanh bóng loáng, trông rất đẹp mắt.
Trong mắt Cục Bông lập tức lộ ra khát vọng, dùng móng vuốt trái đá móng vuốt phải.
Thẩm Thiên Lăng hết nói nổi, quyết đoán giao Cục Bông cho ám vệ - lấy đồ lung tung của người khác thì không được.
“Chíp!”. Cục Bông dùng ánh mắt tỏ ra đau lòng.
Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu cười, cất viên ngọc phỉ thuý vào.
Ám vệ thầm trách móc Tây Nam vương, không nỡ đưa thì đừng lấy ra. Ai ép đưa cho Thiếu cung chủ nhà ta đâu, thật đáng ghét!
Cục Bông cực kì suy sụp, tê liệt nằm trong lòng bàn tay ám vệ.
Cuộc đời làm chim thật tàn tạ không chịu nổi…
Ám vệ cực kì đau lòng, thậm chí còn muốn bỏ bã đậu vào trà của Đoạn Bạch Nguyệt, nhưng cuối cùng lại thôi. Không phải vì lương tâm cắn rứt, cũng không phải sợ Tần Thiếu Vũ phạt, mà nghĩ lỡ như Thẩm công tử uống nhầm thì sao bây giờ. Phải biết rằng phu nhân và Thiếu cung chủ thông minh lanh lợi như nhau, hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này!
“Hắt xì!”. Thẩm Thiên Lăng ở trong phòng hắt hơi.
“Cảm lạnh ư?”. Tần Thiếu Vũ cau mày.
“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng xoa mũi. “Có côn trùng”
Tần Thiếu Vũ rót chén trà nóng đưa cho Thẩm Thiên Lăng rồi mới nhìn Đoạn Bạch Nguyệt. “Tây Nam vương tìm ta có chuyện gì?”
Đoạn Bạch Nguyệt y như trong dự liệu mà nói. “Vì đệ đệ ta”
“Tiểu Ngũ ư?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu. “Lần này ta phải mang hắn đi”
“Hắn hiện tại ở đâu?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đương nhiên ở nơi hắn nên ở”. Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Trước kia hắn tức giận bỏ nhà đi, bây giờ cũng nên trở về”
“Ta muốn gặp hắn”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Ngươi gặp hắn làm gì?”. Giọng Đoạn Bạch Nguyệt hơi lạnh. “Ta chỉ đến nói với ngươi một tiếng thôi, không phải hỏi ý kiến ngươi, càng không có ý định cho ngươi gặp hắn”
“Hắn còn là người cùa Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng Đoạn Bạch Nguyệt.
“Thì sao?”. Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng. “Dù hắn trung thành với ngươi, chẳng lẽ còn vượt qua cốt nhục tình thân sao?”
“Đương nhiên không”. Tần Thiếu Vũ sảng khoái lắc đầu. “Được rồi, tiểu Ngũ tuỳ ngươi xử lý, nhưng phải trả Hoa Đường lại cho ta”
Thẩm tiểu thụ thầm khen ngợi nam nhân của hắn.
Nói hay lắm!
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày.
“Nàng là Tả hộ pháp của Truy Ảnh cung”. Tần Thiếu Vũ nhắc nhở. “Ta và ngươi không có thù hận, không lý nào không trả người cho ta”
“Nàng và tiểu Ngũ…”
“Nàng chưa thành hôn với tiểu Ngũ. Mặc dù hai người bọn họ có ý với nhau, ta cũng kiên quyết không gả nàng cho tiểu Ngũ”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Trả tiểu Ngũ lại cho ngươi đã là nhượng bộ lắm rồi, không thể thêm một hộ pháp nữa. Huống hồ Lăng nhi và Hoa Đường tình cảm như tỉ… đệ, nếu sau này không gặp được mà dẫn đến không vui, ta phải làm sao đây?”
Thẩm Thiên Lăng phối hợp làm ra vẻ mặt đau buồn, sau đó thầm điên cuồng giơ lên ngón giữa!
Nói chuyện thì nói đi, vì sao phải đem tỉ đệ vào! Đừng nói với ta ngươi vừa định nói tỉ muội đấy nhé! Nếu vậy ta nhất định phải ly hôn! Thật đáng ghét!
Đoạn Bạch Nguyệt đặt chén trà lên bàn, không nói gì.
“Trong vòng ngày, phiền Tây Nam vương đưa Hoa Đường về Lý phủ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu không đến lúc đó sợ rằng sẽ có chuyện không hay”
“Ngươi uy hiếp ta ư?”. Đoạn Bạch Nguyệt cười nhạt.
“Sao lại gọi là uy hiếp”. Tần Thiếu Vũ cong khoé miệng. “Tả hộ pháp Truy Ảnh cung vô cớ bị người bắt đi, ta đương nhiên phải truy xét tới cùng. Việc này dù truyền đi cũng không ai thấy Tây Nam vương có lý. Tại thời điểm mấu chốt này, chắc ngươi cũng không muốn xảy ra sai sót gì. Cho nên trong vòng ngày, ta nhất định phải nhìn thấy Hoa Đường”
Bầu không khí trong phòng hơi nghiêm trọng, Cục Bông đứng trên bệ cửa sổ, vừa chuẩn bị kêu chíp chíp đã bị ám vệ bóp mỏ, ôm lấy bay lên nóc phòng.
“Nếu không có chuyện gì khác, Lăng nhi cần nghỉ ngơi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Tạm biệt không tiễn”
“Trong vòng ngày ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục”. Sắc mặc Đoạn Bạch Nguyệt lạnh lùng, sau khi bỏ lại một câu thì xoay người rời khỏi.
“Chíp”. Cục Bông ngồi trên nóc nhà, dùng ánh mắt khổ sở nhìn theo bóng lưng Đoạn Bạch Nguyệt.
Chẳng lẽ cứ như vậy mà đi sao!
Trong phòng, Thẩm Thiên Lăng lo lắng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Ngươi có chắc hắn sẽ nghe theo không?”
“Mặc kệ hắn có nghe hay không”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có thể khiến trong lòng hắn buồn phiền là được rồi”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Nếu ta đoán không sai, Hoa Đường sẽ được đưa về”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau khi giao việc cho nàng xong, chúng ta sẽ đi Nam Hải, về phần tiểu Ngũ cứ để Đoạn Bạch Nguyệt nuôi thêm mấy tháng đi”
Thẩm Thiên Lăng cau mày. “Tả hộ pháp sẽ chịu rời khỏi tiểu Ngũ sao?”
“Trong thời gian ngắn mà thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu là cô nương khác thì không chắc, nhưng với tính cách của Hoa Đường thì tất nhiên sẽ hiểu tính toán của ta”
“Đoạn Bạch Nguyệt thật đáng ghét”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ.
“Đúng vậy”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Lại còn rất xấu”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi đừng công kích tướng mạo của người ta như thế! Dù Tây Nam vương rất đáng ghét nhưng nói một cách công bằng thì mức độ đẹp trai của hai ngươi cũng không kém gì nhau.
Cho nên hành vi này thật ấu trĩ!
“Có điều hắn cũng miễn cưỡng có một ưu điểm”. Tần Thiếu Vũ nói.
Thẩm Thiên Lăng bất ngờ, dựa theo trình độ nhỏ nhen của ngươi, còn thấy hắn có ưu điểm ư?
“Đối xử với con trai chúng ta không tệ”. Tần Thiếu Vũ lấy một viên ngọc phỉ thuý trong chén trà ra.
“Viên ngọc hồi nãy hả?”. Thẩm Thiên Lăng kinh hãi. “Ngươi trộm lúc nào thế?”
Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ phức tạp. “Là hắn tự để lại”
“…”. Thẩm tiểu thụ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tần Thiếu Vũ.
“Vẻ mặt gì thế?”. Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười. “Lẽ nào ngươi nghĩ ta hay trộm đồ của người khác lắm ư?”
Nói vậy cũng không sai, Tuyết Lưu Ly là do ngươi trộm. Thẩm Thiên Lăng lầm bầm.
Sau đó hắn bị trừng phạt bằng cách bóp bụng mỡ.
“Đừng bóp lung tung!”. Thẩm tiểu thụ che quần áo, xù lông.
Tần Thiếu Vũ kéo hắn vào lòng hôn suốt năm phút, sau đó mới thoả mãn cầm ngọc phỉ thuý ra ngoài dỗ dành con trai.
Thẩm Thiên Lăng choáng váng ngồi trên ghế, trong lòng phẫn nộ.
Hôn là được rồi, sao còn sờ lung tung! Sở thích biến thái không chịu nổi!
Mà sau khi Đoạn Bạch Nguyệt rời đi thì vẫn chưa quay về nơi ở của mình mà âm thầm ra phủ, giục ngựa đến một xóm nhỏ ở ngoại thành.
“Đoạn vương”. Trong một ngôi nhà làm nông, một ông lão đang quét rác.
“Sao rồi?”. Đoạn Bạch Nguyệt vừa vào trong vừa hỏi.
“Vẫn bình thường, không có gì khác lạ”. Ông lão mở đường hầm cho hắn.
Đoạn Bạch Nguyệt nhảy xuống, đầu tiên là qua một lối đi cực hẹp, sau đó đến một đường hầm không thấy đáy. Bên cạnh có một sợi dây, Đoạn Bạch Nguyệt cầm một đầu thả người nhảy xuống, bàn chân đạp lên vách tường, gió thổi bên tai từng trận. Một lúc sau, lòng bàn chân tiếp xúc được mặt đất. Lại đi thêm một đoạn đường nữa thì tới một rừng cây um tùm tươi tốt, hai mươi mấy thị vệ áo đen đang canh giữ một căn phòng nhỏ, rõ ràng cực kì nghiêm ngặt!
Chỗ này là nơi tổ tiên Đoạn gia dùng để ở ẩn, cực kì bí mật, vì vậy người bình thường rất khó tìm được.
“Đoạn vương”. Mọi người đồng loạt hành lễ.
Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu, đẩy cửa bước vào sân.
Triệu Ngũ và Hoa Đường đang nói chuyện phiếm trong sân, làm như không nhìn thấy Đoạn Bạch Nguyệt đến.
“Thân thể sao rồi?”. Đoạn Bạch Nguyệt lấy tay đo nhiệt độ trên trán Triệu Ngũ.
“Hạ độc ép đệ đệ của mình quay về, chuyện này trừ ngươi ra không ai làm được”. Triệu Ngũ hất tay hắn ra. “Trừ phi ngươi thả bọn ta trở về, nếu không ta không muốn nói chuyện với ngươi”
Đoạn Bạch Nguyệt không để ý thái độ kém cỏi của Triệu Ngũ, ngồi xuống đối diện rót một chén trà cho mình. “Hôm nay ta tìm Tần Thiếu Vũ”
Triệu Ngũ nghe vậy cau mày. “Ngươi tìm cung chủ làm gì?”
“Đương nhiên là nói với hắn một tiếng, ta muốn dẫn ngươi về nhà”. Đoạn Bạch Nguyệt nói.
“Muốn về thì ngươi về một mình đi”. Triệu Ngũ không kiên nhẫn.
Hoa Đường nắm tay Triệu Ngũ an ủi, sau đó ngẩng đầu nhìn Đoạn Bạch Nguyệt. “Cung chủ nói thế nào?”
“Hắn đồng ý để ta mang tiểu Ngũ đi”. Đoạn Bạch Nguyệt nói. “Có điều phải trả ngươi về”
Triệu Ngũ ngẩng người, quay đầu nhìn Hoa Đường.
“Hay là các ngươi thành thân đi?”. Đoạn Bạch Nguyệt nói lời giật gân.
Triệu Ngũ: …
Hoa Đường: …
“Ta không có lý do giữ ngươi lại”. Đoạn Bạch Nguyệt nhìn Hoa Đường. “Nếu ngươi muốn đi, có thể đi bất cứ lúc nào”
Hoa Đường khẽ nhíu mày.
“Nhưng nếu ngươi chịu gả cho đệ đệ ta, vậy thì có thể danh chính ngôn thuận ở lại”. Đoạn Bạch Nguyệt nhướn mày. “Ta biết ngươi và tiểu Ngũ đã ước hẹn trọn đời, cho nên hãy suy nghĩ đề nghị của ta xem”
“Ta sẽ không để nàng gả cho ta một cách mơ hồ như vậy!”. Triệu Ngũ trừng Đoạn Bạch Nguyệt. Không có người mai mối, sao có thể khiến nàng uỷ khuất như vậy!
“Thành thân hoặc quay về Truy Ảnh cung”. Đoạn Bạch Nguyệt rót trà cho mình. “Ta không muốn gây xung đột với Tần Thiếu Vũ, cũng không muốn dân chúng Tây Nam nói chúng ta vô cớ cướp người”
“Nói đi nói lại, ngươi vẫn vì danh dự của mình”. Triệu Ngũ giận dữ. “Từ nhỏ đến lớn, lúc nào ngươi cũng ích kỉ như vậy!”
“Suy nghĩ kĩ đề nghị của ta”. Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy ra ngoài. “Ba ngày, ta không thể chờ lâu lắm”
“Ngươi…”. Triệu Ngũ còn muốn nói gì, lại bị Hoa Đường dùng ánh mắt ngăn lại.
Hàng rào trúc đóng lại, Hoa Đường vỗ ngực Triệu Ngũ. “Bình thường nhìn trầm tĩnh lắm mà, sao lần này lại nóng nảy như thế”
“Ta bỏ nhà ra đi chính là vì không muốn nhìn thấy hắn, thật phiền”. Triệu Ngũ thở phì phì. “Lần này nếu không phải hắn đê tiện hạ độc, sao ta lại bị bắt đến nơi này, còn liên luỵ tới ngươi”
“Cũng không tính là liên luỵ”. Hoa Đường cười. “Non xanh nước biếc, lại không phải làm gì, mỗi ngày ăn uống ngắm mây trời, còn thoải mái hơn ở Truy Ảnh cung”
Triệu Ngũ bất đắc dĩ cười cười, vươn tay nhéo má nàng. “Ta biết ngươi muốn rời đi”
“Ta muốn cùng đi với ngươi”. Hoa Đường nói. “Lần sau không được làm dữ như vậy, nếu chọc tức hắn thì không tốt cho chúng ta”
“Xem ra lần này hắn không định thả ta về”. Triệu Ngũ rầu rĩ.
“Cũng không thể nhốt ngươi cả đời”. Hoa Đường bóp vai cho hắn. “Còn nhiều thời gian, nếu ngươi muốn thì đương nhiên có thể trở về”
“Cung chủ muốn ngươi trở về, đương nhiên có ý đồ của hắn”. Triệu Ngũ nắm tay nàng. “Hay là ngươi về trước đi?”
“Ừ”. Hoa Đường gật đầu. “Đợi giải quyết xong mọi chuyện, ta lại tới tìm ngươi”
“Không cần tìm”. Triệu Ngũ còn đang tức giận. “Đợi sau khi lão tử khôi phục võ công rồi sẽ tự mình chuồn ra”
Hoa Đường bật cười, tựa vào vai hắn ngắm hoàng hôn.
Lại một đêm trôi qua, dựa theo tiền lệ, hôm nay là phiên chợ lớn ba tháng một lần ở Hoan Thiên trại, dân chúng trong vòng dặm đều kéo tới, trao đổi đồ vật theo nhu cầu, cực kì náo nhiệt. Có điều lần này rõ ràng hơi khác lạ.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng luận võ chọn rể nha. Không biết ai có thể thắng được, quả thật hâm mộ chết người!
Tuy không được vào đài luận võ, nhưng đứng ở cửa cảm nhận một chút không khí cũng được rồi, nói không chừng còn có thể nhìn thấy Thẩm công tử.
Cực kì đáng mong đợi.
“Chíp!”. Cục Bông xoè cánh, sung sướng lao vào cửa chính giống như một viên đạn pháo.
Dân chúng đồng loạt giật mình, có điều không đợi bọn họ phản ứng kịp thì vài ám vệ đã lao theo, bay lên ôm lấy tiểu phượng hoàng chạy về, tốc độ nhanh như gió!
Sau một lát dân chúng mới hoàn hồn, quyết đoán phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Tuy không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì nhưng hình như rất lợi hại. Tiểu phượng hoàng trong lời đồn quả nhiên oai phong, mắt có thể phóng ra sấm sét, thật khí phách!
“Chíp!”. Không thể vượt ngục, Cục Bông không vui đá móng.
Ám vệ không ngừng kêu khổ, gần đây Thiếu cung chủ ngày càng bướng bỉnh, chạy trốn cũng ngày càng nhanh, cực kì khó theo!
Huống hồ chạy trốn nhanh còn chưa tính, nếu sau này có thể học bay thì biết làm sao. Hình ảnh bay lên đấu đá lung tung trên trời, nghĩ thôi đã đau đầu.
“Công tử”. Ám vệ đưa tiểu phượng hoàng cho Thẩm Thiên Lăng.
“Đưa ta”. Diệp Cẩn vươn tay. “Các ngươi xem luận võ chọn rể, ta mang nó ra ngoài đi dạo một vòng”
“Ngươi cũng đi chung”. Tần Thiếu Vũ nói.
“Ta?”. Diệp Cẩn cau mày. “Ta không hứng thú với luận võ chọn rể”
“Không ai hứng thú”. Tần Thiếu Vũ nói. “Có điều ngươi rành về y thuật, lát nữa lỡ Thiên Phàm bị Đoạn Bạch Nguyệt đánh, khiến cho xảy ra chuyện, ngươi có thể chữa trị”
Thẩm Thiên Phàm trong lòng phức tạp. “Cái gì gọi là ta xảy ra chuyện?”
“Tuy là diễn kịch, nhưng quan hệ giữa Đoạn Bạch Nguyệt và Hoàng thượng trước giờ rất phức tạp, dựa vào trình độ nhỏ nhen của hắn, đánh ngươi hấp hối cũng không phải không có khả năng”. Tần Thiếu Vũ suy nghĩ một chút, lại bổ sung. “Hơn nữa hắn còn rất xấu xí”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Các vị”. Quản gia đứng ở cửa cung kính nói. “Lão gia bảo ta đến thông báo cho các vị, luận võ chọn rể sắp bắt đầu”
“Đi thôi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Chúng ta đi xem náo nhiệt”
“Chíp!”. Ánh mắt hạt đậu của Cục Bông loé sáng, còn xoè cánh ra.
Thẩm Thiên Lăng chọt chọt bụng nó, bây giờ nhìn mới giống hai cha con.
Giống y như nhau, sợ thiên hạ quá bình yên.
Tuy hai ngày trước luận võ chọn rể đã đón tiếp không ít người, nhưng nhân số hôm nay vẫn tăng mà không giảm, thậm chí trên cây cũng có người ngồi, nhìn xa rất giống khỉ Macaque.
Thẩm Thiên Lăng thầm cảm thán, đầu năm nay có rất nhiều người nhiều chuyện.
Đối thủ nặng kí trên lôi đài hôm nay không thể nghi ngờ chính là Thẩm Thiên Phàm và Đoạn Bạch Nguyệt, vì vậy mọi người thấy bọn họ bước vào thì sôi nổi lên hệt như dự đoán.
“Đoạn Bạch Nguyệt còn chưa tới”. Sau khi ngồi xuống, Thẩm Thiên Lăng nhỏ giọng nói với Tam ca. “Ngươi kém hơn rồi”. Bởi vì người trong giới giải trí đều biết, con át chủ bài luôn đến sau cùng.
Thẩm Thiên Phàm: …
Tần Thiếu Vũ nén cười nắm lấy bàn tay nhỏ bé, vợ mình thật đáng yêu.
Sau một hồi trống, Đỗ Tranh bước ra chào mọi người như lúc trước, Thẩm Thiên Lăng ngồi ở hàng đầu, đút Cục Bông ăn hạt dưa.
Vì vậy người hầu xung quanh lại bắt đầu khen ngợi, Thẩm công tử thật thuần khiết, đệ nhất mỹ nhân cũng không nhìn, trong mắt và trong tim đều là Tần cung chủ và Thiếu cung chủ.
Tình cảm này quả nhiên cảm động trời đất, khó trách Thượng đế sẽ thả Thẩm công tử xuống trần.
Sau mấy vòng tỉ thí, Diệp Cẩn bắt đầu ngáp, vì vậy Cục Bông cũng ngáp theo.
“Còn bao nhiêu người nữa?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi nhỏ.
“Mệt ư?”. Thẩm Thiên Phàm nhéo mũi hắn.
“Hơi hơi”. Thẩm Thiên Lăng thành thật nói.
“Vậy chúng ta sẽ tốc chiến tốc thắng”. Thẩm Thiên Phàm đứng dậy, nhảy lên đài luận võ.
Đoàn người đầu tiên là sửng sốt, sau đó phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, thấp giọng nói bên tai Thẩm Thiên Lăng. “Nhóc quỷ phá phách”
“Ta ư?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Tại sao?”
“Có kết hôn hay không không quan trọng, ngươi có biết những người này đợi bao lâu mới có cơ hội thi triển võ nghệ trước mặt nhiều người vậy không?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nếu đánh nhau với người ngang sức thì còn có chút hi vọng, hiện tại Thiên Phàm lên đài, ngoại trừ Đoạn Bạch Nguyệt còn có ai dám lên?”
Quả nhiên, hai người đang đánh nhau say sưa trên đài sau khi nhìn thấy Thẩm Thiên Phàm thì đều chủ động xám xịt bước xuống, ánh mắt chưa thoả mãn.
Thẩm Thiên Lăng: …
Đại ca, ta không cố ý!
“Không ai dám lên nữa sao?”. Thẩm Thiên Phàm ở trên đài bật cười. “Mấy năm trước ta gặp Đỗ tiểu thư trên sông Tần Hoài, đã yêu ngay cái nhìn đầu tiên, xem ra hôm nay ông trời cũng muốn ta cưới nàng”
Thẩm Thiên Lăng ở dưới đài chậc lưỡi, Tam ca hoá ra cũng biết diễn kịch.
“Xin hỏi còn có ai nghênh chiến không?”. Lý Thiết Thủ cũng ở bên cạnh lớn tiếng hỏi. “Nếu không có ai lên đài, vậy tiểu nữ sẽ…”
Còn chưa nói hết câu, một bóng người đã nhảy xuống từ trên nóc nhà, vững vàng đáp lên đài.
Lý Thiết Thủ thầm thở phào nhẹ nhõm, hồi nãy không thấy động tĩnh gì, suýt nữa còn tưởng hắn đổi ý.
Bên dưới mọi người cũng đồng loạt ồ lên. Lời đồn Đoạn Bạch Nguyệt muốn tới luận võ chọn rể đã ầm ĩ nhiều ngày nay, thậm chí còn có câu chuyện về “Tây Nam vương mấy năm trước ngẫu nhiên đến thuyền hoa Tần Hoài, cùng Đỗ Tranh phát sinh tình cảm kinh thiên động địa”, cực kì cảm động! Thế nhưng lời đồn vẫn chưa thể xác thực, vì vậy mọi người cũng không để ý. Hôm nay lại thấy Đoạn Bạch Nguyệt xuất hiện trên lôi đài, cuối cùng cũng xác nhận được tin đồn đó, vì vậy ai nấy lập tức lên tinh thần, ngồi thẳng lưng chuẩn bị xem kịch vui!
Anh hùng và mỹ nhân đương nhiên là giai thoại, nhưng nếu mỹ nhân có khúc mắt với cả hai anh hùng thì lại biến thành kịch vui, cực kì xứng đáng tán dóc!
“Chỉ tiếc cho Đỗ Tranh”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Nàng tuy xuất thân là ca cơ nhưng cũng là nữ nhân trong sạch, hôm nay trở thành mồi thuốc nổ cho chiến tranh, sẽ bị đồn đãi không chịu nổi”
“Vậy phải làm sao?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Ngươi đã đáp ứng Tạ Văn Hàn tác hợp cho hắn và Đỗ Tranh”
“Đoạn Bạch Nguyệt cũng không thật lòng thích nàng, nếu thuận lợi, đợi sau khi sự việc kết thúc rồi, hỏi xin nàng từ chỗ Đoạn Bạch Nguyệt cũng không khó khăn”. Tần Thiếu Vũ nói. “Khi đó hai người bọn họ mai danh ẩn tích ở một xóm nhỏ thì sẽ bình yên vượt qua nửa đời còn lại”
“Nếu dung mạo nàng bình thường một chút thì sẽ không phiền toái như vậy”. Thẩm Thiên Lăng hơi đồng cảm với Đỗ Tranh.
“Mỗi người có số phận khác nhau, không thể trách trời đất”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không phải ai cũng như ngươi, vừa xinh đẹp lại may mắn”
Thẩm Thiên Lăng cười cười. “Ừ, ta rất may mắn”. Vốn là không may, nhưng sau khi gặp ngươi thì mọi chuyện đều tốt hơn, dù trúng độc một cách kì quái nhưng cũng rất tốt.
“Ta thích nhìn ngươi cười như vậy nhất”. Ánh mắt Tần Thiếu Vũ rất dịu dàng. “Rất tinh khiết, nhìn vào tâm trạng cũng tốt theo”
“Khụ khụ!”. Diệp Cẩn ở bên cạnh ho khan, ban ngày ban mặt phải để ý xung quanh một chút chứ!
Vì vậy người hầu và đệ tử các môn phái đang nhìn lén sang nơi này đều cảm thấy tiếc nuối. Tuy không nghe được hai người nói gì, nhưng hình ảnh hai người nhìn nhau đầy tình cảm như vậy thật tốt. Nếu không kiềm chế được mà ôm hôn thì càng tốt hơn. Hiện tại thì thôi rồi, chẳng còn gì hết.
Diệp cốc chủ thật nhiều chuyện!
Tần Thiếu Vũ cũng bất mãn nhìn Diệp Cẩn.
Diệp Cẩn dùng ánh mắt căm giận nhìn hắn. “Thiên Phàm đã bắt đầu tỉ võ rồi, các ngươi đừng liếc mắt đưa tình nữa được không”
Cục Bông cũng lười biếng giơ lên móng vuốt, yên lặng chỉ chỉ về phía trước.
Thẩm Thiên Lăng: …
Người trong võ lâm đều biết võ công Thẩm Thiên Phàm và Đoạn Bạch Nguyệt tương xứng với nhau. Vì vậy dù Thẩm Thiên Phàm rất muốn chủ động tạo sơ hở mà kết thúc trận chiến này thì vẫn phải chuyên nghiệp đấu với Đoạn Bạch Nguyệt khoảng một trăm chiêu, sau đó giả vờ không đánh lại, bị Đoạn Bạch Nguyệt chưởng xuống lôi đài.
Mọi người lập tức kêu lên, ầm ầm vây đến.
Tần Thiếu Vũ cũng mang Thẩm Thiên Lăng và Diệp Cẩn qua.
Thẩm Thiên Phàm nằm trên mặt đất, tay trái che ngực, phun ra một ngụm máu tươi, rõ ràng bị thương rất nặng.
Mọi người đồng loạt hoảng sợ. Lòng bàn tay của Tây Nam vương có độc, bị hắn chưởng trúng như vậy, e rằng sẽ phát sinh chuyện lớn.