Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

chương 156: ta ra sa mạc tìm với ngươi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn thấy linh thạch dưới tình huống bất ngờ này, tâm trạng Thẩm Thiên Lăng phức tạp khó tả.

Thế nhưng Cục Bông lại rất vui, xoè cánh ra sức kêu chíp chíp.

Tiêu lão phu nhân cười ha ha, đặt Ô Sắc Phỉ lên bàn, Cục Bông lập tức lắc lư đáp xuống, dùng móng vuốt đá qua đá lại mà chơi.

Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói. “Ta…”

“Đa tạ lão phu nhân”. Còn chưa nói hết câu, Tần Thiếu Vũ đã cắt ngang, nhẹ nhàng nhéo nhéo thắt lưng hắn.

Thẩm Thiên Lăng: …

“Hạt châu này vốn là chiến lợi phẩm, ta thấy bóng mượt nên để lại, hôm nay đúng lúc đưa cho vật nhỏ này”. Tiêu lão phu nhân cười nói. “Sinh thời có thể tận mắt nhìn thấy phượng hoàng là phúc của ta”

“Chíp!”. Cục Bông đặt hạt châu dưới bụng, rõ ràng thích vô cùng.

Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài nói. “Đa tạ lão phu nhân”

“Để ở chỗ ta cũng vô dụng, đưa cho nó trong lòng cũng vui vẻ”. Lão phu nhân dùng ngón tay đâm đâm Cục Bông, thuận miệng hỏi. “Các ngươi tìm được vật nhỏ này ở đâu vậy?”

Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nói. “Lăng nhi sinh”

“Nói bậy gì thế!”. Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, nói với Tiêu lão phu nhân. “Là sư phụ cho ta”

“Ngươi có sư phụ ư?”. Tiêu lão phu nhân nghe vậy giật mình.

“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Tuy sư phụ không dạy võ công cho ta nhưng đối xử với ta rất tốt”

“Không dạy võ công cho ngươi cũng bình thường thôi”. Tiêu lão phu nhân gật đầu. “Vậy hắn dạy ngươi biến hoá hay luyện đan?”

Thẩm Thiên Lăng: …

Quả thật không có!

Tần Thiếu Vũ cười thắt ruột.

“Sư phụ ngươi là thần thánh phương nào?”. Tiêu lão phu nhân còn đang truy hỏi.

Thẩm Thiên Lăng ôm một tia hi vọng cuối cùng. “Sư phụ ta là Tinh Đấu chân nhân”

“Là hắn ư?”. Tiêu lão phu nhân giật mình.

“Đúng vậy”. Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu, là người phàm!

“Ta đã nói hắn suốt ngày thần bí, hoá ra không phải người”. Tiêu lão phu nhân cảm thán.

Thẩm Thiên Lăng nghe vậy lệ rơi đầy mặt. Không chỉ không thể rửa sạch bản thân, mà còn kéo sư phụ xuống nước.

Tương lai nhất định bị trục xuất khỏi sư môn, cực kì thê thảm.

“Lão phu nhân”. Quản gia ở ngoài cửa nói. “Cơm nước đã chuẩn bị xong”

“Đi ăn cơm thôi”. Tiêu lão phu nhân hớn hở đứng dậy, thân thiết kéo tay Thẩm Thiên Lăng.

Cục Bông ngồi xổm trên bàn kêu chíp chíp, ý bảo cha nó nhớ mang theo hạt châu.

“Tham tiền”. Tần Thiếu Vũ gõ đầu nó một cái, cất hạt châu vào túi.

Cục Bông tự hào hất đầu, đi đến đâu cũng có người tặng quà, cuộc đời làm chim thật sáng sủa.

“Mẫu thân, Tần cung chủ”. Tiêu Tiệp đã ở nhà ăn, nhìn thấy mọi người vào thì vội vàng bước lên đón. “Vị này chính là Thẩm công tử ư?”

“Vâng”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Tiêu đại nhân”

“Mau ngồi xuống”. Tiêu Tiệp tự mình kéo ghế. “Đều là món ăn trong nhà thôi, xin Tần cung chủ và Thẩm công tử đừng chê”

“Tiêu đại nhân khách khí”. Thẩm Thiên Lăng nhìn một bàn thức ăn thật lớn trước mặt, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đã rất thèm.

Đùi dê nướng!

“Ta còn đặc biệt chuẩn bị cho ngươi một thứ”. Tiêu lão phu nhân rất có lòng.

Thẩm Thiên Lăng được ưu đãi mà sợ hãi. “Thế này là tốt lắm rồi”

“Ta biết ngươi không thích mấy món phàm trần này”. Tiêu lão phu nhân kéo hắn ngồi xuống, lập tức có nha hoàn đặt lên bàn một cái chén lớn có nắp đậy.

Thẩm Thiên Lăng >_

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio