() Tu hú chiếm tổ chim khách
Trong lúc nhất thời, mãng xà, Tuyết Sơn giáo, Bát Bộ Thiên Long hết thảy xoay quanh trong đầu, tất cả mọi chuyện dường như đều có một đường dây xuyên suốt. Tô Chuyết trầm tư hồi lâu, bỗng hai mắt tỏa sáng, hình như đã nghĩ đến điều gì. Nhưng mà trên mặt y lại không có vẻ vui mừng, trái lại càng thêm ngưng trọng.
Phương Bạch Thạch cỡ nào nhãn lực, đã sớm nhìn ra Tô Chuyết kỳ lạ, hỏi:
- Có phải ngươi biết là ai đã giết bọn họ rồi không?
- Có lẽ...
Tô Chuyết chỉ đáp một câu không dứt khoát.
Phương Bạch Thạch cau mày nói:
- Có lẽ là sao?
Tô Chuyết thở dài, đáp:
- Mặc dù ta đoán được kẻ đó là ai, nhưng bây giờ không thể tin được toàn bộ mọi chuyện. Ta vốn cho rằng tướng do tâm sinh, phàm là kẻ đại gian đại ác, chắc chắn tướng mạo hoặc là dữ tợn hoặc là tàn độc. Nhưng ta không ngờ rằng chủ mưu lớn nhất cuối cùng lại là hắn! Mặc dù đã đoán được thủ pháp gây án, nhưng vẫn không nghĩ rõ ràng đông cơ gây án là gì!
Sắc mặt Phương Bạch Thạch thoáng hiện vẻ tức giận, cả giận nói:
- Ta không cần suy đoán động cơ, ta chỉ cần biết hắn là ai!
Vừa dứt lời, bỗng nhiên một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt hai người. Người này động tĩnh cực nhẹ, mà hai người Tô, Phương còn đang tâm tư chập chùng nên không phát giác ra hắn đến. Người tới cũng không phải là một người, mà còn mang theo một người khác. Người này thì lại kém hơn rất nhiều, vừa rơi xuống đất liền uể oải ngồi xuống, suýt nữa thì té ngã xuống mặt đất.
Phương Bạch Thạch khẽ giật mình, trông thấy đứng trước mặt là một hòa thượng trẻ tuổi. Hắn lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai!
Tô Chuyết thì cả kinh nói:
- Tịnh Trần, nhanh như vậy?!
Lại nhìn người trên đất, một thân áo rách, trên mặt râu ria rậm rạp dài đến ngực, không phải chấp pháp trưởng lão Cái Bang Vũ Tam Lưỡng thì còn là ai?
Phương Bạch Thạch đang không hiểu, hắn nghe thấy Tô Chuyết gọi hòa thượng này là Tịnh Trần, chợt tỉnh ngộ, thì ra hòa thượng trẻ tuổi này là trụ trì Thiếu Lâm tự! Hắn nói với Tô Chuyết:
- Đây là chuyện thế nào?
Tô Chuyết cũng đang hỏi Tịnh Trần:
- Ngươi từ đâu tìm ra hắn?
Tịnh Trần mỉm cười, đáp:
- Muốn tìm người này đích xác không dễ dàng. Bần tăng nghĩ đội ngũ tiến cống của Đại Lý quốc chưa quen thuộc Lô Châu, địa phương biết được thì đã ít càng thêm ít. Thế nhưng có một chỗ bọn họ nhất định biết, đó chính là tửu lâu lớn nhất trong thành, Dương Tuyết lâu!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Không sai, Phương Bộ đầu cũng đã nói đội ngũ Đại Lý quốc vốn muốn được an bài tá túc ở nơi đấy!
Tịnh Trần lại nói:
- Vì vậy bần tăng nghĩ Vũ Tam Lưỡng có thể ở chỗ đó hay không? Quả nhiên, thời điểm bần tăng đến thì vị thí chủ này ngay ở trong một căn phòng trống, bị điểm huyệt đạo ngủ mê man!
Phương Bạch Thạch càng nghe càng kỳ quái, rốt cục nhịn không được hỏi:
- Đến cùng chuyện gì xảy ra? Rõ ràng Vũ Tam Lưỡng nên ở trong Hình phủ mới đúng, vì sao lại đến Dương Tuyết lâu gì đó chứ?
Tô Chuyết không khỏi cười đáp:
- Phương Bộ đầu đừng vội, bây giờ chúng ta đi công bố đáp án!
Nói xong cùng Tịnh Trần một đường đi ra ngoài.
Phương Bạch Thạch đành phải đi theo phía sau, ba người ra ngoài dịch quán, trực tiếp đi vào Hình phủ đối diện. Mấy tên đệ tử Cái Bang cảnh giác ngóng nhìn bọn họ. Khi bọn hắn trông thấy Tịnh Trần vịn Vũ Tam Lưỡng thì không hỏi hiện ra vẻ bối rối. Nghi hoặc của bọn hắn thậm chí so với Phương Bạch Thạch còn phải dễ thấy hơn.
Tô Chuyết đi vào rồi đứng giữa sân, nói với Phương Bạch Thạch:
- Phương Bộ đầu, hiện tại có thể mời tất cả mọi người tới đây!
Mặc dù Phương Bạch Thạch không biết đến cùng Tô Chuyết muốn làm gì, vẫn nhu cũ phân phó thủ hạ như vậy. Chỉ một lúc sau, toàn bộ đệ tử Cái Bang trong Hình phủ đều tụ tập ở đó, Ngọc nương cũng được mang đến. Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng qua trở ngại bộ khoái ở đây nên chỉ dám nhỏ giọng bàn luân.
Đợi đến lúc mọi người trông thấy có hai Vũ Tam Lưỡng râu dài thì đều kinh ngạc. Lên tiếng trước hết chính là độc nhãn Lâu Bất Tri, hắn lớn tiếng nói:
- Sao lại có hai Vũ trưởng lão?
Hắn lọt vào mắt xanh của Vũ Tam Lưỡng, cảm thấy địa vị trong bang đề cao không ít. Đặc biệt là Hình Vinh vừa chết, Vũ Tam Lưỡng vô cùng có khả năng tiếp nhậm vị trí bang chủ, đến lúc đó chẳng phải là Lâu Bất Tri sắp thăng liền ba cấp rồi? Bởi vậy đương nhiên hắn là người quan tâm nhất đối với việc bỗng nhiên xuất hiện thêm một Vũ Tam Lưỡng.
Tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Chuyết, dường như đang chờ Tô Chuyết vạch trần đáp án. Tô Chuyết cũng dứt khoát đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Vũ trưởng lão bị phong bế huyệt đạo đã lâu, tinh thần uể oải nói không ra lời, Vậy để tại hạ nói thay đi!
Một "Vũ Tam Lưỡng" khác đứng bên cạnh Lâu Bất Tri, sắc mặt vẫn cứ trầm tĩnh như nước, Lâu Bất Tri nhỏ giọng hỏi thăm hai câu, lão cũng ngậm miệng không đáp. Tô Chuyết nói:
- Sự tình đương nhiên phải kể từ buổi đêm mà đội ngũ tiến cống của Đại Lý quốc biến mất, đệ tử Cái Bang ở đây là thân tín của Hình bang chủ, giúp đỡ cũng được ích lợi, chắc là đều tham dự hành động buổi tối hôm đó.
Tất cả đệ tử Cái Bang yên lặng cúi đầu xuống không dám ngước lên Tô Chuyết lại nói:
- Chẳng qua sự tình các người làm chỉ là vận chuyển thi thể mà thôi, lấy bản sự của các người chỉ sợ không giết nổi những hộ vệ võ nghệ cao cường kia!
Y nói câu này mặc dù có vẻ như coi thường, nhưng cũng rửa sạch hiềm nghi cho đệ tử Cái Bang. Bọn họ không biết là nên cười hay nên giận nữa. Tô Chuyết lại nói:
- Đêm hôm đó, hung thủ ngoại trừ phản đồ trong đám hộ vệ, còn có một cao thủ Tuyết Sơn giáo của Thổ Phiên quốc! Đám hộ vệ đang ngủ mơ thì bị giết chết, nhưng cũng đã kinh động đến thủ lĩnh hộ vệ Cao Sùng Tiến cùng Vân Mộc đại sư hộ tống cổ Phật,. Lúc này gã cao thủ Tuyết Sơn giáo âm thầm đánh lén khiến cho Cao Sùng Tiến bị thương nặng. Nhưng Cao Sùng Tiến liều mạng một hơi thế mà trốn thoát, chạy trốn thẳng đến bờ sông, rồi trùng hợp được bằng hữu của tại hạ cứu.
Rất nhiều người đều có vẻ khó tin, trên đời có sự tình trùng hợp như thế ư? Tô Chuyết cười nói:
- Sự tình trên đời lại cứ trùng hợp như vậy. Nếu không phải Cao Sùng Tiến vừa vặn gặp được mấy vị bằng hữu của tại hạ, nói không chừng tại hạ cũng sẽ không chạy tới Lô Châu, mà cổ Phật chỉ sợ cũng đã bị hung thủ tìm được rồi mang đi. Mặc dù cuối cùng Cao Sùng Tiến còn không thể sống nổi, nhưng đã cung cấp manh mối quý giá cho tại hạ! Cũng bởi vì vậy tại hạ mới có thể biết được võ công của tên hung thủ này dùng là Đại Tuyết Sơn Tâm Tủy của Tuyết Sơn giáo! Về phần Vân Mộc đại sư, tu vi mấy chục năm, võ công càng ở phía rên Cao Sùng Tiến. Hung thủ kia muốn một lần đánh bại ông ta, đã khó lại càng thêm khó.
ánh mắt sáng rực của Tô Chuyết nhìn qua vị "Vũ Tam Lưỡng" bên cạnh Lâu Bất Tri, nói:
- Nhưng dù sao kẻ đó đánh lén nên chiếm thượng phong, Vân Mộc đại sư bị nội lực âm hàn đối phương đả thương gân mạch. Vân Mộc đại sư tu hành nhiều năm, biết cái gì nặng cái gì nhẹ, không cần phô trương khí phách nhất thời mà để cổ Phật rơi vào tay kẻ gian. Vì vậy ông ta giấu cổ Phật rồi trốn đi. Lấy công phu của đại sư, nếu như không muốn để cho người khác tìm ra thì là ai cũng không tìm được. Coi như là nhóm hung thủ đã mưu đồ thật lâu đó cũng bất lực. Hung thủ tìm không thấy cổ Phật, đành phải lần nữa sát hại mấy tên phản đồ trong đám hộ vệ, đề phòng bọn hắn làm lộ tin tức của mình, sau đó để Cái Bang tới thu thập tàn cuộc.
- Chuyện đích xác hẳn là như vậy!
Phương Bạch Thạch nói.
- Thế nhưng tình huống sau này phát triển như thế nào?
Tô Chuyết nói:
- Vân Mộc đại sư bị đả thương gân mạch, biết rằng nếu như không lập tức điều dưỡng thì công lực sẽ mất, tất nhiên sẽ bị kẻ địch tìm tới. Đúng vào lúc này, đệ tử Cái Bang đến. Ông ta đột nhiên trông thấy bên trong đám bang chúng có một người thân hình cực kỳ tương tự với mình, tâm sinh một kế, liền bắt người kia đi, còn ông ta thì hóa trang thành người đó, ẩn nấp trong Cái Bang!
Phương Bạch Thạch chợt tỉnh ngộ, lớn tiếng nói:
- Thì ra là thế!
Tô Chuyết gật đầu, nói:
- Đệ tử Cái Bang trải rộng toàn thành, muốn tìm một người thì thực sự quá dễ dàng. Toàn bộ thành Lô Châu nếu như còn chỗ nào có thể tránh thoát sự lùng sục của đệ tử Cái Bang, e rằng nơi đó chính là nội bộ Cái Bang, hơn nữa còn ngay ở trong Hình phủ!
(chưa xong còn tiếp.)