Ngữ khí của Mộ Dung Bình rất bình thản, nhưng bên trong bình thản lại mang theo thống khổ khoan tim. Mọi người ở đây trái tim đều như bị bóp chặt. Tô Chuyết thay đổi tâm niệm thật nhanh, đột nhiên nhớ tới Mộ Dung Bình từng nói rằng hắn không biết phụ thân là ai.
Y thầm nghĩ:
- Lẽ nào mẫu thân của Mộ Dung Bình chưa lập gia đình đã sinh con? Mà họ Mộ Dung ở Lạc Dương đều là đại gia tộc, Mộ Dung Bình vừa vặn hai mươi tuổi, chẳng lẽ...
Tô Chuyết trợn mắt há mồm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Y thế nào cũng không nghĩ ra thân thế của Mộ Dung Bình lại long đong như vậy.
Thế nhưng y bỗng nhiên lại có chút kỳ quái:
- Nếu thật là mẫu thân của Mộ Dung Bình bị Kế Sơ Cuồng gian ô rồi mang thai, vì sao hắn lại bắt chước Kế Sơ Cuồng đây? Vì sao hắn lại hận Lạc Vân Thiên chứ?
Nhìn thấy đám người ném tới ánh mắt thương hại, Mộ Dung Bình lại dữ tợn cười to:
- Ha ha ha... Nếu là vài năm trước, các ngươi làm bộ làm tịch như vậy có lẽ ta còn biết cảm động. Nhưng mà hiện tại ta tuyệt đối sẽ không bị các ngươi lừa gạt!
Tô Chuyết trầm giọng nói:
- Mộ Dung Bình, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ. Ngươi cũng là người số khổ, có lẽ...
Y đột nhiên không nói tiếp được nữa, Mộ Dung Bình phạm phải tội nặng như vậy, chẳng lẽ còn có thể trốn thoát vương pháp hay sao? Tô Chuyết có thể đưa ra cam kết gì đây?
Mộ Dung Bình cười lạnh một tiếng:
- Ta cuối cùng khó tránh khỏi cái chết. Nhưng dù ta hóa thành ác quỷ cũng sẽ đi tìm Lạc Vân Thiên báo thù!
Tô Chuyết cau mày nói:
- Mộ Dung Bình, vì sao ngươi hận Lạc bộ đầu như vậy?
Mộ Dung Bình cười như điên đáp:
- Tô Chuyết, không phải ngươi rất thông minh sao? Ngươi tự đi hỏi hắn đi!
Quách Tử Thiện cả giận nói:
- Bớt nhiều lời đi, bắt hung thủ lại!
Đám người lấy làm kinh hãi, Đoàn Lệ Hoa còn ở trong tay Mộ Dung Bình, Quách Tử Thiện sao lại tự dưng vọng động? Lạc Khiêm vội vàng hô:
- Quách bá bá chớ xúc động!
Nhưng mà bộ khoái đã bắt đầu hành động, dao phay trên tay Mộ Dung Bình cũng đã giơ lên. Mắt thấy chuôi này đao chỉ cần hạ xuống thì Đoàn Lệ Hoa sẽ đầu một đằng thân một nẻo. Trong mắt Tô Chuyết chợt lóe lên ánh sáng đỏ rực, thân thể đã đến trước mặt Mộ Dung Bình. Thân pháp có chỗ nào giống võ công nhân gian? Rõ ràng chính là ác quỷ đòi mạng! Tô Chuyết ở thời khắc nguy cấp lại lần nữa dùng ra công phu Lục Đạo Luân Hồi.
Mộ Dung Bình chỉ thấy hoa mắt, dao trong tay đã bị Tô Chuyết bắt được, rốt cuộc không hạ xuống nổi. Hắn trợn hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn xem Tô Chuyết. Lập tức tay cầm đao buông lỏng, một bàn tay ngang ra đập thẳng vào ngực Tô Chuyết. Tô Chuyết biết Mộ Dung Bình không biết võ công, cũng không thèm né tránh, nhưng chân khí hộ thể trong thân Tô Chuyết phản kích lại đánh bay Mộ Dung Bình ra ngoài, té ngã trên đất.
Một đám bộ khoái lập tức vây lại, cương đao trong tay toàn bộ chỉ vào Mộ Dung Bình. Đoàn Lệ Hoa rốt cục được cứu, tâm thần buông lỏng, hai chân mềm nhũn như sắp ngã xuống. Tô Chuyết vội vươn tay đỡ lấy nàng, Vệ Tú lo lắng cho sự an nguy của nàng cũng tiến lên ôm lấy Đoàn Lệ Hoa.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, hết thảy đều đã kết thúc, hết thảy đều chấm dứt. Nhưng mà Tô Chuyết lại quay đầu đưa mắt nhìn chằm chằm Quách Tử Thiện, thản nhiên nói:
- Quách Bộ đầu vừa nãy vì sao không để ý đến an nguy của tiểu đồ, cố tình sai người xông lên?
Quách Tử Thiện sững sờ, lúc này mới phát giác trong ánh mắt Tô Chuyết dày đặc ý lạnh. Vừa nãy đích thật là lão hành sự lỗ mãng, suýt chút nữa hại tính mệnh Đoàn Lệ Hoa. Lão cũng không bào chữa, buồn bã cúi đầu đáp:
- Là ta sai rồi... Tô tiên sinh nếu muốn trách tội thì trách ta đi!
Lạc Khiêm thở dài, nguyên bản oán trách đối với Quách Tử Thiện lập tức tiêu tan thành vô hình. Hắn trừng mắt nhìn Mộ Dung Bình, oán hận nói:
- Lưới trời lồng lộng nhưng lại khó lọt. Mộ Dung Bình, ác giả ác báo, còn có lời gì muốn nói!
Mộ Dung Bình nhìn xem Lạc Khiêm, đột nhiên cười lạnh. Tiếng cười của hắn càng lúc càng lớn hơn, phảng phất như đang chế giễu Lạc Khiêm, cũng đang cười nhạo tất cả mọi người. Mộ Dung Bình cười càng lớn tiếng, nhưng không có ai cảm thấy là hắn cuồng vọng, ngược lại đều nghe ra sự bi thương trong tiếng cười của hắn.
Đoàn Lệ Hoa đột nhiên không để ý Vệ Tú cùng Tô Chuyết ngăn cản, đi lên trước hai bước, nói:
- Trên đời thật sự có rất nhiều chuyện bất bình, thế nhân đều khổ, mọi người chẳng phải đều đang giãy giụa bên trong bể khổ hay sao. Mộ Dung ca ca, buông xuống đồ đao, lập địa thành Phật. Huynh ở trong tự viện đã lâu, lẽ nào từ đầu đến cuối vẫn không minh bạch đạo lý này?
Tô Chuyết khẽ giật mình, nghĩ không ra Đoàn Lệ Hoa còn nhỏ tuổi mà đã hiểu được đạo lý này. Mộ Dung Bình giống như ngây dại, sững sờ nhìn xem Đoàn Lệ Hoa. Đoàn Lệ Hoa lại nói:
- Mộ Dung ca ca, cho dù huynh có giết sạch tất cả những người đã mang cho huynh thống khổ, chẳng lẽ liền có thể giải thoát sao? Oan oan tương báo khi nào, chỉ có buông xuống mới có thể thật sự giải thoát!
Mộ Dung Bình đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Bớt châm chọc đi! Vừa rồi ta muốn hủy sự trong sạch của ngươi, còn muốn giết ngươi. Chẳng lẽ bây giờ ngươi không muốn giết ta sao?
Ai ngờ Đoàn Lệ Hoa thực sự lắc đầu, đáp:
- Mới đầu ta đích xác rất sợ hãi, thế nhưng khi ta nghe được thân thế của huynh, ta chỉ cảm thấy huynh rất đáng thương. Vì sao một người phải gánh vác trọng trách nặng nề như vậy? Cho nên ta sẽ không trách huynh, càng sẽ không muốn tìm huynh báo thù.
Mộ Dung Bình khẽ giật mình, khóe mắt bỗng nhiên chảy xuống một giọt nước mắt. Hắn đờ đẫn cười một tiếng, đột nhiên mạnh mẽ đứng lên. Chính khi mọi người đều cho là hắn muốn lập lại chiêu cũ bắt giữ Đoàn Lệ Hoa lần nữa. Mộ Dung Bình lại phóng thẳng về lưỡi đao trong tay bộ khoái.
Mộ Dung Bình bất ngờ muốn tự vẫn!
Đúng lúc này, một bóng đen như một cơn gió rơi vào giữa vòng vây. Bóng đen kia một chưởng đập ngã tên bộ khoái nâng đao, một tay kẹp lên eo Mộ Dung Bình. Tô Chuyết thì lại giật mình, mạnh mẽ xuất chưởng chụp về sau lưng bóng đen.
Người áo đen đang ở trên không đột nhiên vặn thân eo một cái, một chưởng từ trên không bổ xuống. Chỉ nghe "Phốc" một tiếng, song chưởng tương giao. Trái tim Tô Chuyết trầm xuống, một chưởng của người áo đen cũng không có bao nhiêu sức mạnh, ngược lại mượn chưởng lực của mình để bay ra phía sau tầm mười thước, một chiêu phóng qua vòng vây.
Người áo đen kia cũng không ngừng, mũi chân nhún lên mặt đất, lại nhảy ra ngoài bảy tám bước, ẩn vào trong bóng đêm. Tô Chuyết sắc mặt nghiêm túc nhìn sang phương hướng người áo đen đi xa. Không riêng gì y, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người. Sắc mặt Lạc Khiêm trở nên cực kỳ khó coi, đứng ngây ra tại nguyên chỗ.
Quách Tử Thiện an ủi:
- Tiểu khiêm, ngươi yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ đem hung thủ truy nã quy án!
Lạc Khiêm đờ đẫn gật đầu, không nói lời nào. Đoàn Lệ Hoa vẫn chưa tỉnh hồn, Lăng Sương không ngừng nháy mắt với Lạc Khiêm. Hiện tại đích xác chính là cơ hội tốt nhất để lấy lòng. Nhưng mà thái độ của Lạc Khiêm lại khác thường, dường như căn bản không có xem hiểu.
Lạc Khiêm thở dài, thản nhiên nói:
- Các vị, tại hạ có chút không thoải mái, xin được cáo lui trước...
Nói xong cũng không đợi đám người trả lời, xoay người rời đi.
Tô Chuyết đem thần thái của Lạc Khiêm toàn bộ nhìn vào trong mắt, không khỏi chau mày. Đoàn Lệ Hoa cũng nhíu mày, đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ. Ngày xưa Lạc Khiêm luôn ở xung quanh nàng hỏi han cân cần, nàng chỉ cảm thấy vô cùng phiền phức. Thế nhưng hôm nay Lạc Khiêm tỏ thái độ khác thường thì nàng lại thất vọng hơn bất kỳ ai khác.
Quách Tử Thiện cũng chắp tay nói:
- Tô tiên sinh, lần này may mà có tiên sinh, chúng ta mới có thể bắt được hung thủ. Tại hạ còn muốn trở về sắp xếp truy nã trọng phạm, vậy xin cáo từ trước.
Nói xong, dẫn theo một đội bộ khoái nhanh chóng rời đi.
Trong rừng chỉ còn lại mấy người Tô Chuyết, mọi người cũng không có ai hưng phấn bởi vì phá được đại án, ngược lại tràn ngập cảm giác sầu bi ảm đạm. Tô Chuyết nhìn xem Vệ Tú, lại nhìn xem Đoàn Lệ Hoa, thở dài một tiếng, lẩm bẩm:
- Trên đời tại sao lại có nhiều cừu hận, thống khổ...
- Thế gian cừu hận, thống khổ, đơn giản chỉ vì một chữ chấp. Mà chữ chấp này căn nguyên chính là một chữ yêu.
Chẳng biết lúc nào Tịnh Trần xuất hiện ở trong rừng. Hắn đã sớm đem hết thảy chuyện phát sinh trong rừng xem vào trong mắt, chắp tay trước ngực chậm rãi bước tới, vừa đi vừa nói:
- Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu. Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ. Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố. Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố (). Phật Tổ muốn dùng giáo lý nhà Phật để độ hóa thế nhân, nhưng lại có bao nhiêu người có thể chân chính buông xuống chấp, ly cùng ái? Cho dù lấy năng lực của Phật Tổ cũng không thể làm gì. Bởi vậy, cuối cùng chỉ có thể nói, Phật độ người hữu duyên.
Tất cả mọi người bất giác mặc niệm trong lòng một câu " Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố " ( Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên). Nhưng mà bọn họ nhìn xem người mình yêu bên cạnh, lại nhìn xem bằng hữu chung quanh. Có ai có thể buông xuống được phần tình cảm này?
Tịnh Trần rốt cục thở dài, nói khẽ:
- Tô tiên sinh, tiên sinh nhờ ta trông chừng Vô Ngã hòa thượng. Giờ phút này hắn đã đi rồi!
(chưa xong còn tiếp.)
()
Nhất thiết ân ái hội, vô thường nan đắc cửu.
Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ.
Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố.
Nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố.
——
Dịch nghĩa:
Mọi ân ái đời này, đều vô thường chóng phai.
Cõi thế nhiều khổ não, đời người như sương mai.
Do ái sinh sợ hãi, do ái sinh ưu phiền.
Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên.
——