Hiến Quả Thần Quân như nổi cơn điên, chồm tới ôm cứng Tiểu Linh Ngư hét:
- Ngươi loạn trí rồi phải không? Ngươi có nhận thức là ngươi đang làm gì chăng?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Tự nhiên là nhận thức được!
Hiến Quả Thần Quân buông Tiểu Linh Ngư, nhảy dựng lên, hét:
- Ngươi có nhận thức là ngươi vừa quăng một tòa nhà to lớn chăng? Ngươi có nhận thức là ngươi vừa quăng ba trăm con trâu mập hay ba ngàn con lợn ú không?
Tiểu Linh Ngư vẫn mỉm cười:
- Tự nhiên là nhận thức!
Hiến Quả Thần Quân kêu lên:
- Trời ơi! Ngươi biết mà còn làm! Một viên ngọc đáng giá một tòa nhà, một đàn trâu ba trăm con hay một đàn lợn ba ngàn con. Ngươi xem viên ngọc như một hòn sỏi. Ngươi...
Tiểu Linh Ngư chận lời:
- Ngươi tiếc luyến viên ngọc à? Ngươi vừa nói là ta có quyền tự do hành động, thế ngươi quên rồi sao?
Chàng lại dùng tiếng ngươi, xưng ta, bỏ luôn hai tiếng các hạ, không xưng tại hạ nữa.
Hiến Quả Thần Quân run run giọng:
- Nhưng... ngươi làm vậy là cứu ta sao? Ngươi giết ta chứ có cứu ta đâu?
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Nếu ngươi muốn tiền, không muốn mạng thì thôi vậy.
Hiến Quả Thần Quân kêu khổ:
- Nhưng mà... ngươi... làm thế là có ý tứ gì?
Tiểu Linh Ngư cười lạnh:
- Cái ý tứ của ta, ta biết trước là ngươi chẳng hiểu nhưng chẳng lẽ bây giờ ngươi cũng chưa hiểu?
Thốt lên câu đó, về đoạn trước, chàng nhìn Hiến Quả Thần Quân, về đoạn sau, chàng hướng sang Trầm Khinh Hồng.
Niềm vui hiện rõ nơi gương mặt Trầm Khinh Hồng. Y đáp:
- Tại hạ hiểu, song sợ không hiểu được rõ ràng cho lắm.
Y không dùng tiếng ngươi, xưng ta, y lại xưng tại hạ. Cái lối xưng hô đó chứng tỏ một sự thán phục.
Với sự thán phục bắt đầu hiện lên, sự tán đồng cũng theo liền và dĩ nhiên y không còn khinh thường Tiểu Linh Ngư nữa.
Tiểu Linh Ngư từ từ giải thích:
- Ta quăng những viên ngọc lên trên đó, thế nào lũ khỉ con, khỉ cháu cũng nhặt được, chúng hẳn có cái tánh tình như Hiến Quả Thần Quân, chúng thấy vật lạ là chẳng bao giờ chịu bỏ. Chúng không bỏ thì tất nhiên là chúng giữ kỹ.
Trầm Khinh Hồng mỉm cười:
- Đúng quá!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Nếu ta quăng một trăm viên thì ít nhất cũng có năm mươi viên vào tay chúng.
Nhặt những viên ngọc đó rồi, chúng sẽ mang đi khắp nơi, khoa trương lên, cho đồng loại thấy mà thèm thuồng, cho nhân loại thấy mà mơ ước.
Trầm Khinh Hồng mỉm cười:
- Đúng quá! Khỉ là loài thích khoe, chúng có cái tâm khoái hư vinh, về điểm đó, chúng chẳng kém con người.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Trong năm mươi viên ngọc ở tay chúng, ít nhất cũng có một viên lọt vào mắt con người. Trên đời này có ai thấy ngọc mà chẳng ham? Tự nhiên người nào đó thấy ngọc, tất theo dõi chúng mà truy tầm cái nơi phát xuất. Phải có nơi phát xuất chứ, bởi khỉ làm sao biết mua, biết bán, biết cướp đoạt như con người.
Trầm Khinh Hồng mỉm cười:
- Giả như tại hạ là con người đó, thấy ngọc rồi, tự nhiên là truy tầm. Chắc chắn là phải làm vậy.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Nhưng một người thấy thì dù có truy tầm cũng chẳng thể đơn thân độc lực mà làm. Người đó phải kêu gọi đồng bọn tiếp tay. Các ngươi phải biết những việc săn vàng, săn ngọc, nếu một người, hai người biết thì phải có đến ba, bốn, năm, mười người biết, bởi cái tính chất bí mật của sự việc, càng bí mật lại càng dễ bị lộ liễu. Mà thường thường con người ta, lúc cực vui thích lại hay để lộ sơ hở, mất dè dặt. Thế là cái việc truy tầm ngọc sẽ được loan truyền ra nhiều người mà lại nhanh chóng.
Trầm Khinh Hồng cười thích hơn trước:
- Còn gì đúng hơn!
Tiểu Linh Ngư lại tiếp:
- Xem đó, chúng ta còn lo gì chẳng có người tìm đến tận nơi dưới trời trên đất này?
Trầm Khinh Hồng vỗ tay:
- Đúng! Đúng! Dù là người vô dụng, người hiền, nếu làm cái việc tìm việc tìm ngọc, tìm vàng, người đó cũng biến ngay thành hữu dụng, thành hung tợn. Hà huống, ngoài những người vô dụng, người hiền ra, còn có những bàn tay tham lam, những bàn tay thừa mưu kế. Đối với hạng sau, dù chúng ta có đuổi họ chạy trở lại, họ cũng lướt trên xác chúng ta mà nhào tới.
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Bây giờ ngươi đã hiểu rồi chứ?
Chàng vừa thốt, vừa nhìn Hiến Quả Thần Quân.
Chàng lại tiếp:
- Cái phương pháp rất đơn giản như vậy, hai người lại chẳng nghĩ ra. Suốt mười bốn năm dài, hai người nghĩ mãi, ngày này qua ngày khác, cũng chẳng ra. Thật là kỳ quái!
Niềm phẫn hận không còn hiển lộ nơi gương mặt của Hiến Quả Thần Quân nữa, lão lại ôm chầm lấy Tiểu Linh Ngư, song không phải để la hét như trước, lần này lão hoan hô vang dội, hoan hô loạn lên, lão lại cười nghiêng cười ngửa, cười đến trào lệ.
Sau cùng thì lão tán:
- Ngươi quả là một nhân tài trong thế gian! Một bậc kỳ tài! Khối óc của ngươi hẳn là bằng vàng nên mới sản xuất ra những ý kiến siêu việt như vậy. Dưới trần gian này, chẳng ai thông minh bằng ngươi.
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt:
- Còn trên thiên đình, hẳn có người thông minh bằng ta.
Sau đó, số châu báu có giá trị cả một kho tàng vương quốc vơi dần, vơi dần, theo trò chơi hữu ích của Tiểu Linh Ngư.
Người ta lấy một mảnh sành, quăng xuống nước còn đắn đo, còn do dự, bởi chẳng phải có vô số mảnh sành vừa tầm tay mà quăng mà ném tùy thích, muốn ném tùy thích tất phải có thừa.
Quăng mảnh sành còn sợ thiếu, Tiểu Linh Ngư quăng ngọc lại không sợ thiếu.
Tuy hoan nghinh, tuy tán đồng, Hiến Quả Thần Quân cũng khổ sở vô cùng khi nhìn theo những viên ngọc bay lên miệng hố.
Chừng như mỗi viên ngọc bay lên, có mang theo một mảnh tim của lão.
Nhưng biết làm sao hơn, khi muốn sống thì phải hao tài, dù rằng tài của đó thực sự chẳng phải của lão.
Đúng là cái cảnh dở khóc, dở cười cho lão.
Chẳng phải Tiểu Linh Ngư quăng ngọc trong một ngày. Chàng quăng từ từ, mỗi ngày vài viên, toàn là thứ lớn, chàng nghĩ, vật có lớn mới dễ dẫn dụ đàn khỉ chú ý.
Số lượng được Tiểu Linh Ngư quăng đi càng ngày càng tăng, số lượng đó càng tăng, mặt của Hiến Quả Thần Quân càng nhăn. Mặt của lão đã xanh vì thiếu ăn thiếu uống giờ lại xanh hơn vì tiếc của.
Mỗi lần Tiểu Linh Ngư quăng một hạt ngọc, lão lẩm nhẩm một lần:
- Thông minh! Hỡi người thông minh! Người thông minh có biết cái giá thông minh cộng lại trong bao nhiêu ngày qua lên đến con số nào chăng? Khi cái giá thông minh đó lên đúng mức độ rồi thì hai rương báu vật của ta chỉ sợ trống rỗng.
Lão nói mặc lão, Tiểu Linh Ngư tiếp tục công việc đều đều.
Đã đến lúc Hiến Quả Thần Quân đổ mồ hôi hồi hợp. Bây giờ thì lão không lẩm nhẩm nữa, lão rít khẽ qua hai hàm răng:
- Thông minh! Người thông minh ơi! Nếu cái phương pháp của ngươi bất thành, thì ngươi sẽ thấy cái giá thông minh của ngươi như thế nào đối với ta.
Tiểu Linh Ngư lần này bằng lòng đáp lời lão.
Chàng điềm nhiên thốt:
- Ta quăng tất cả số châu báu này, nếu chẳng có ai đến đây, ngươi cứ tự tiện hành hạ ta.
Thực ra, chàng cũng nghe lòng hơi chùn lại, tay mất hăng say như lúc đầu.
Bởi nhiều ngày đã qua rồi, số châu ngọc vơi đi nữa phần rồi, vẫn chưa có ma nào đến.
Nóng của quá, Hiến Quả Thần Quân ngồi phịch lên nắp chiếc rương thứ hai, chiếc rương đó chưa được Tiểu Linh Ngư mò tới, và chàng cũng sắp sửa mò tới vì chiếc rương thứ nhất đã trống rỗng rồi.
Lão hầm hừ, lão gằn từng tiếng:
- Nhất định là không! Không một ai được sờ mó đến chiếc rương này!
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Thế ngươi thích tiền hơn thích sống?
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng:
- Ta vì hai chiếc rương này mà chịu khổ suốt mười bốn năm, nếu tiểu quỷ quăng mất tất cả thì ta có sống cũng chẳng sống để làm gì.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Ngươi nói có lý đó. Song ngươi hãy nghĩ như thế này, con đường đã được dọn chín phần, chỉ còn dọn một phần nữa là chúng ta chạy nhảy dễ dàng. Giả như chúng ta chỉ cần quăng thêm vài viên ngọc nữa thôi là cái kế sẽ thành, ngươi tiếc chi một vài viên nữa, chẳng lẽ ngươi định bỏ dở cái kế hoạch sắp thành? Ngươi tiếc rẻ một vài viên trong khi đã phí bỏ cả trăm ngàn viên. Ta cho rằng chẳng ai ngu hơn ngươi!
Chính những viên cuối cùng mới là những viên định đoạt đó.
Hiến Quả Thần Quân do dự, đưa tay gãi đầu, ấp úng:
- Cái đó thì... thì...
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Biết đâu, chỉ còn một viên nữa thôi...
Hiến Quả Thần Quân hét lên một tiếng lớn, rồi nhảy xuống khỏi nắp rương, quát:
- Ta chịu là ngươi lợi hại đó! Ngươi nói mãi, ta xiêu lòng rồi đây này.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi biết không, cái miệng của ta, nói ra là có thể làm chết người đang sống mà cũng có thể làm sống lại người đã chết.
Chàng với lấy hạt châu, to bằng mắt rồng trong chiếc rương thứ hai, chiếc rương mà Hiến Quả Thần Quân vừa rời khỏi và chàng vừa mở nắp, quăng lên miệng hố.
Một hạt thứ nhất bay đi, hạt thứ hai tiếp nối... hạt thứ ba... hạt thứ tư...
Châu ngọc cứ vơi, ngày qua rồi ngày lại qua.
Vẫn chưa có ma nào xuất hiện trên miệng hố.
Hiến Quả Thần Quân chụp áo Tiểu Linh Ngư, nghiến răng két két, nghiến một lúc lại hầm hừ:
- Ngươi còn gì nói nữa chăng?
Tiểu Linh Ngư vẫn cứng:
- Biết đâu chỉ cần...
Hiến Quả Thần Quân hét:
- Chỉ cần quăng một hạt nữa thôi phải không?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Đúng như vậy đó!
Hiến Quả Thần Quân dậm chân, rít lên:
- Câm cái mõm thúi của ngươi lại cho tổ tiên ngươi được nhờ. Ta đã khổ từ mười mấy năm nay, ta cố chịu khổ mà sống, bây giờ ngươi lại muốn ta chết gấp. Ngươi định hại cho ta chết gấp! Ngươi...
Lão vươn hai cánh tay lên, sẽ hai bàn tay gầy như tay khỉ, định chụp vào cổ Tiểu Linh Ngư.
Nếu lão chụp thật sự thì chắc chắn là lão bóp mạnh, bóp đến nát nhừ cổ họng chàng, rồi lão vứt đi như vứt một trái cây.
Nhưng bàn tay của lão chưa đến cổ Tiểu Linh Ngư, Trầm Khinh Hồng chợt kêu lên:
- Đến... đến rồi!
Nơi miệng hố, một chiếc đầu ló ra.
Một chiếc đầu người.
Chiếc đầu đó có búi tóc vấn cao nơi đỉnh, hẳn là bên trên phải có một chiếc mũ, song hiện tại thì chiếc mũ biến đâu mất, có lẽ là gió đã thổi bay đi, bay lúc nào, chính người đó cũng chẳng hay biết.
Lông mày đen và dài, lông nheo cũng dài, đầu lông nheo hơi cong.
Sát khí bốc bừng bừng nơi mặt người đó nhưng đôi mày cau lại, chứng tỏ người đó có nhiều tâm sự...
Mường tượng là thế, chứ người đó có tâm sự gì, người bên dưới làm sao nhìn vào ánh mắt của y mà đoán được y đang lo nghĩ đến việc gì.
Có điều đôi mắt của y lồi ra, như đôi mắt cá thồi lồi, chừng như trời sanh y có đôi mắt nằm hẳn bên ngoài chứ không nằm ở trong trũng. Đôi mắt lại nhìn xuống, nhìn sững như đứng tròng.
Phần trắng của mắt hằn gân nhỏ đỏ tươi, chằng chịt, biểu hiện rõ rệt một sự cố gắng nhìn, nhìn đến những đường gân căng thẳng cực độ Chiếc đầu đó, gương mặt đó, đôi mắt đó, cứ nhìn thế mãi mãi, tình trạng không hề biến đổi, không hề biểu hiện một cảm nghĩ nào.
Rõ ràng là đôi mắt, thế tại sao chẳng giống mắt người?
Nhìn kỹ một chút, Tiểu Linh Ngư nhận thấy đôi mắt đó mất sinh khí.
Bên trên, đôi mắt đó trừng trừng nhìn xuống Bên dưới, ba đôi mắt trừng trừng nhìn lên. Chẳng rõ tại sao, bên dưới lại phát sợ...
Đôi mắt không cảm tình, không sinh khí đó có vẻ tàn khốc, khủng khiếp, ngụy dị, thần bí vô tưởng.
Đôi mắt đó như bắn ra những luồng tử khí.
Hiến Quả Thần Quân qua giây phút kinh hãi, lấy lại bình tĩnh hét lớn:
- Kẻ kia, ngươi là cái quái gì? Ngươi...
Bỗng chiếc đầu đó bay lên. Bay lên để rồi rơi đúng lòng hố rớt xuống.
Một chiếc đầu người, bên dưới, từ cổ trở xuống chẳng có gì cả, không tay, không mình, không chân.
Chiếc đầu chạm vào nơi nào ở vách đá đều lưu máu tươi lại nơi đó.
Hiến Quả Thần Quân sững sờ, trong khi bên trên, đám khỉ chí chóe vang dội lên, đúng là chúng đang thích thú.
Tiểu Linh Ngư thở phào, vừa cười vừa mắng:
- Thì ra cái lũ khỉ đang đùa cợt.
Nhưng chàng cũng biết chiếc đầu đó tuyệt đối không phải do đàn khỉ chặt đứt.
Chiếc đầu rơi đúng hang đá, Trầm Khinh Hồng nhặt nó, nhìn một lúc, rồi lẩm nhẩm:
- Người thứ nhất đi tìm vàng ngọc!
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng:
- Nhưng hắn lại bị chặt đầu!
Trầm Khinh Hồng thở dài:
- Hắn bị chặt đầu, hẳn là có người chặt, chung quy vẫn còn người chứ nào phải hết đâu mà ngươi hằn học? Nhưng ai chặt đầu hắn?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Đúng! Cái người chặt đầu có lẽ đang ở bên trên, có lẽ đang ở gần đâu đó bên trên.
Nhưng kẻ giết người không đến.
Ngày đó qua, cái đêm kế tiếp sao mà dài quá, đối với Hiến Quả Thần Quân và Trầm Khinh Hồng, suốt mười bốn năm trời, cái đêm nay dài hơn bất cứ đêm nào.
Riêng Hiến Quả Thần Quân nôn nóng hơn ai hết, lão ngồi chưa nóng chỗ lại đứng, đứng rồi đi, đi rồi ngồi, lão loanh quanh như vậy mãi.
Tuy nhiên, dù đêm dài, đêm cũng tàn và trên miệng hố ánh sáng ban mai bắt đầu rạng lên...
Một bàn tay ló ra khỏi miệng hố.
Bàn tay đó cong năm ngón lại như móc câu, mường tượng đang định chụp một vật gì.
Nhưng bàn tay chẳng chụp trúng vật gì cả, bàn tay tuy chẳng đáng ngán như chiếc đầu, song cũng kém vẻ thần bí.
Bàn tay đó lại rơi xuống, Hiến Quả Thần Quân chụp nó không khó khăn lắm.
Một cánh tay thi đúng hơn, bị chặt tại cùi chỏ, máu còn vấy khắp da, máu đông đặc song chưa biến màu.
Lưng bàn tay có vết đao vừa sâu vừa dài, vết sẹo vắt ngang như hình một con rắn nhỏ.
Bàn tay đó đã làm gì lúc trước đến nỗi bị đối phương chém trúng?
Bên trên, sau khi bàn tay rơi xuống, đàn khỉ lại chí chóe lên, thích thú như ngày hôm qua.
Lần này chúng ló mặt xuống. Chúng lấy máu vẽ ngoằn ngèo nơi mặt, trông như mỗi con có mang một chiếc nạ quái dị.
Hiến Quả Thần Quân cũng cứ cái thói nghiến răng rồi hầm hừ:
- Đầu xuống, tay xuống, đây rồi mình, chân cũng sẽ xuống. Xuống chậm, xuống từ từ như vậy thì những phần sau hẳn phải thúi. Làm sao chịu nổi chứ?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Đầu và tay chẳng phải của một người.
Hiến Quả Thần Quân cười lạnh:
- Làm sao ngươi biết được chẳng phải của chung một người? Thế ngươi có hỏi chiếc đầu, ngươi có hỏi cánh tay? Chúng nó nói với ngươi như vậy ư?
Tiểu Linh Ngư diềm nhiên giải thích:
- Làn da của chiếc đầu vừa mỏng vừa non còn làn da của cánh tay vừa nhám vừa dày, ngươi nhìn chẳng thấy thì cứ sờ mà hiểu.
Hiến Quả Thần Quân hừ một tiếng, tuy nhiên cũng sờ thử xem.
Sờ rồi lão thừ người, lấu lắm mới lẩm nhẩm:
- Thế ra, bàn tay là của người thứ hai...
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Phải! Và chính bàn tay này, chặt chiếc đầu kia.
Hiến Quả Thần Quân bĩu môi:
- Ngươi lại biết như vậy nữa? Thế ngươi có chứng kiến à?
Tiểu Linh Ngư thản nhiên đáp:
- Ngươi nhìn bàn tay đó kỹ hơn một chút đi, ngươi phải thấy đúng là một bàn tay cầm đao, mà lại là tay sử dụng đao rất thuần thục. Phải có bàn tay như thế đó mới chặt đứt được đầu người chỉ bằng một nhát thôi.
Hiến Quả Thần Quân bắt đầu tin, song chưa tin lắm, trầm giọng hừ một tiếng.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ngươi cũng nhận thấy luôn, trước khi bị chặt đứt, bàn tay đó đang nắm chui đao, chẳng những chỉ là một thanh đao thường, mà lại là một thanh bảo đao, cho nên, bàn tay vừa bị chặt đứt là kẻ chặt bàn tay đoạt lấy thanh đao ngay. Chặt đầu người bằng một nhát, kẻ sử dụng đao hẳn chẳng phải tầm thường. Mà người chặt đứt bàn tay đó, thiết tưởng còn lợi hại hơn kẻ cầm đao mấy phần.
Trầm Khinh Hồng thở dài:
- Phải rồi! Nếu không có một lực lượng kinh hồn thì không thể chặt đầu người một cách dễ dàng như vậy. Và thanh đao đó hẳn phải là một bảo đao.
Hiến Quả Thần Quân chớp chớp mắt, rồi cười lạnh, buông giọng mỉa mai:
- Ngươi cũng biết nữa. Hừ!
Trầm Khinh Hồng còn gọn hơn, điềm nhiên hơn:
- Tự nhiên!
Rồi y thở dài tiếp luôn:
- Đầu thì ta không nhận được, chứ tay thì nhận ra là cái chắc.
Tiểu Linh Ngư nhướng cao đôi mày:
- Do nơi vết sẹo?
Trầm Khinh Hồng lại thở dài lượt nữa:
- Đúng vậy! Bởì vết sẹo do chính tay ta lưu lại. Mà cũng chính tay ta đắp thuốc cho y, ta săn sóc y đến lúc vết sẹo lành da. Làm sao ta quên được một sự kiện như thế.
Giọng nói của y đượm vẻ thương cảm, giọng hơi trầm ở đoạn cuối câu nói.
Hiến Quả Thần Quân khịt khịt mũi:
- Ngươi gây thương tích rồi cũng chính ngươi băng bó vết thương. Có lẽ bộ óc của ngươi lúc đó bị bão quét, cho nên nó rối tơi bời.
Tiểu Linh Ngư theo giòng suy tư, tiếp nối lời Trầm Khinh Hồng:
- Có thể là do ngươi lầm lạc sao đó nên lỡ gây ra thương tích cho người, rồi ngươi hối hận, săn sóc nạn nhân để chuộc lỗi. Đúng vậy chứ?
Trầm Khinh Hồng nhếch nụ cười khổ:
- Đúng y!
Tiểu Linh Ngư lại hỏi:
- Như vậy, người ấy là bằng hữu của ngươi?
Trầm Khinh Hồng lại thở dài, ánh mắt mơ màng một chút, đoạn đáp:
- Người đó có cái ngoại hiệu rất hiển hách trên giang hồ, nhắc đến Thiết tiêu đầu Kim Đao Thủ là chẳng ai không biết. Y là Kim Đao Thiết Như Long, y với ta vốn là một đôi bằng hữu, chỉ vì tranh nhau cái chức Tồng Tiêu Đầu mà thành ra ta lỡ tay, ta săn sóc y, định làm một cái gì để vơi nhẹ đi niềm hối hận, rồi sau đó, ta sẽ tạ lỗi với y. Ngờ đâu, y ra đi là không một lời từ biệt với ai cả, y ra đi suốt hai mươi năm dài. Không ngờ hôm nay, ta lại gặp. Gặp một bàn tay chứ không gặp người. Gặp một bàn tay là vĩnh viễn không còn gặp người nữa.
Y day mặt qua hướng khác, húng hắng ho, chẳng biết vì ở đây chịu cảnh giam cầm mà thành phổi yếu hay là vì xúc động nỗi niềm xưa mà y ho, ho để dằn tình cảm dâng trào...
Hiến Quả Thần Quân xen vào:
- Thiết tiêu đầu! Kim Đao Thủ! Ta có nghe nói đến danh hiệu đó. Ta cũng nghe nói võ công của y rất cao, so về tài nghệ thì y trên ngươi một bậc, tâm tình lại quang minh hơn ngươi nhiều. Rất tiếc ngươi lại dùng ngụy kế cho nên người ấy mới bị ngươi chém trúng tay.
Trầm Khinh Hồng buồn ra mặt:
-Thật sự thì ta không sánh được với y!
Hiến Quả Thần Quân cao giọng:
- Tuy nhiên ta cho rằng võ công của y cũng chẳng đáng kể gì. Bởi hai mươi năm qua mang cái nhục thất bại ngày trước do ngươi gây ra thì y phải quyết tâm cầu tiến, ngày đêm khổ luyện, mong có ngày rửa cái hận xa xưa. Cho nên tài nghệ của y hôm nay chắc hẳn là phải cao hơn ngày trước. Thế mà y lại bị kẻ khác chặt một nhát đứt tiện cánh tay, như vậy thì cái mức cao của y đâu đáng để ý. Hiện tại tài nghệ của y chẳng đáng lưu ý thì đủ biết là hai mươi năm trước võ công của y có ra gì đâu.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp:
- Nếu cho rằng y có tài và cái tài của y đáng kể thì người nào đó chặt đứt cánh tay y hẳn là phải cao cường lắm lắm. Cho nên dù Kim Đao Thủ Thiết Như Long có lợi hại hay không, người chặt cánh tay y đáng được cho chúng ta đề phòng.
Tiểu Linh Ngư nhìn lão, điểm một nụ cười:
- Lúc bình thường thì ngươi là một kẻ điên, kẻ gàn, song gặp việc rồi thì ngươi luận việc nghe cũng thông. Ta khen ngươi đó!
Hiến Quả Thần Quân cười lạnh:
- Nếu ta điên thì làm gì sống đến ngày nay!
Lão không nói gì nữa, ngồi xuống, xếp bằng tròn, vận công điều tức, ngưng thần chăm chú nhìn ra cửa động.
Chừng như lão chuẩn bị, như lão đã nói là cần phải đề phòng, chừng như người nào đó sắp xuống đến nơi.
Bên ngoài động, ánh sáng càng lúc càng tăng, thỉnh thoảng một cơn gió nhẹ lồng vào, bay theo gió là những tiếng chí chóe của bầy khỉ vọng xuống.
Bỗng Trầm Khinh Hồng rơi lệ, quay đầu sang nhìn Tiểu Linh Ngư hỏi với giọng đầy cảm xúc:
- Ngươi nghĩ... sẽ có người đến đây chăng? Chắc là có hay không?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Chắc lắm chứ!
Trầm Khinh Hồng lại hỏi:
- Mà người đến là ai? Người đó có cứu được chúng ta chăng?
Hiến Quả Thần Quân bật cười ghê rợn:
- Cứu chứ! Dù không cứu cũng phải cứu! Vô luận người đó là ai, ta không cần biết, miễn người đó thòng xuống một sợi dây thôi, sợi dây đó...
Trầm Khinh Hồng vụt hỏi:
- Ngươi... có lẽ ngươi...
Hiến Quả Thần Quân quắc mắt sáng lên, tiếp:
- Vô luận là ai, bởi vì dù là ai cũng thế, thòng dây xuống đây rồi là lập tức chết nơi tay ta. Bởi ta có cần ai đâu, ta chỉ cần dây mà thôi.
Trầm Khinh Hồng cười mỉa:
- Nhưng người ta đến đây nào có phải là vì cứu ngươi mà đến đâu. Người ta đến là vì số châu báu kia, người ta sẽ giết chết ngươi trước khi ngươi ra tay kia mà. Ngươi sẽ làm sao chứ, nói cho ta nghe thử nào?
Hiến Quả Thần Quân nghiến răng:
- Kẻ đó làm gì giết được ta? Vô luận là ai cũng không giết ta nổi. Trước khi y thấy ta thì ta đã thấy y trước rồi, và đương nhiên là ta xuất thủ trước.
Trầm Khinh Hồng hừ một tiếng:
- Nếu người đến là một bằng hữu của ngươi, ngươi vẫn...
Hiến Quả Thần Quân bĩu môi:
- Bằng hữu? Trên thế gian này làm gì có bằng hữu của ta? Cho ngươi biết, ta chẳng có bằng hữu kể từ lúc ta được bảy tuổi kia. Bình sanh không có cái gì làm cho ta dễ nôn mửa, nhanh nôn mửa bằng hai tiếng bằng hữu.
Trầm Khinh Hồng thở ra:
- Tốt! Rất tốt!
Hiến Quả Thần Quân gằn từng tiếng:
- Ta khuyên hai ngươi, nếu còn thích sống thì tuyệt đối đừng hành động hồ đồ.
Cần nhất là khi có người xuống đây thì hai ngươi làm sao dụ dẫn kẻ ấy lưu ý đến một cái gì đó mà đừng chăm chú đến ta, cho ta dễ bề hạ thủ. Điều đó là cái điều duy nhất hai ngươi cần làm, bắt buộc phải làm, muốn sống thì phải nhớ cho kỹ.
Bỗng mộ tiếng vút vang lên.
Từ trên miệng hố, một thanh kiếm bay xuống.
Trầm Khinh Hồng không đợi thanh kiếm chạm đá, đưa tay bắt liền.
Thanh kiếm tuy không thuộc loại quý song chất thép cũng tốt, khách giang hồ tìm được một thanh như vậy hẳn là không phải dễ.
Hiến Quả Thần Quân kêu lên:
- Còn người!
Tiểu Linh Ngư lạnh lùng:
- Người? Chắc chắn là chết rồi chứ còn đâu mà ngươi mong mỏi. Thanh kiếm này do khỉ con khỉ cháu của ngươi quăng xuống đây. Nếu mà chủ nhân của thanh kiếm còn sống thì làm gì cái bọn khỉ đó nhặt được mà đùa.
Trầm Khinh Hồng thở dài:
- Không sai chút nào cả! Kiếm còn người còn, kiếm mất là người đã chết.
Y đưa tay vuốt dài theo thanh kiếm, vuốt ngược rồi vuốt xuôi. Y lại mân mê chuôi kiếm, nơi đó có khắc tám chữ có chỉ vàng viền quanh theo các chữ.
Tám chữ đó là:
“Kiếm tại nhân tại, kiếm vong nhân vong” Tiểu Linh Ngư thốt:
- Xem kiếm cũng đoán được chủ nhân thanh kiếm này hẳn phải là một kiếm khách thành danh.
Trầm Khinh Hồng trao thanh kiếm qua cho Tiểu Linh Ngư bảo:
- Ngươi xem, ngoài mấy chữ đó có còn điểm gì khác lạ hơn nữa chăng?
Còn.
Điểm lạ là ba vòng tròn, khắc cạnh tám chữ, cũng có dây vàng viền quanh như chữ.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Ba chiếc vòng! Ba chiếc vòng thì có gì lạ?
Trầm Khinh Hồng nghiêm giọng:
- Phải! Chỉ có ba chiếc vòng thôi. Nhưng ngươi có biết cái giá trị của ba chiếc vòng đó trên giang hồ như thế nào chăng?
Tiểu Linh Ngư trố mắt:
- Ba chiếc vòng đó có ý nghĩa như thế nào?
Trầm Khinh Hồng nhấn mạnh:
- Ba chiếc vòng đó có cái uy lực chuyền vạn lượng hoàng kim từ tay người này sang tay người khác. Người mất của chẳng dám buồn. Người nhận của dù không muốn nhận cũng phải nhận, chẳng dám từ chối. Ba chiếc vòng đó có uy lực chuyển hướng một đạo quân hoặc bức bách hai kẻ tử thù trở thành thân thiết hơn đồng bào huynh đệ, mà cũng có thể sai khiến những kẻ ôn hòa, kính mến nhau trở mặt tương tàn tương sát lẫn nhau. Ba chiếc vòng đó có quyền năng xoay chuyển càn khôn, biến nghịch thành thuận, biến thuận thành nghịch.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ba chiếc vòng đó có cái pháp thuật huyền diệu đến thế à? Một bửu bối của tiên gia hay một đạo bùa của bồ tát?
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Nó không là phép tiên, nó không là bùa phật, nó chỉ là dấu hiệu của họ Trầm, tên Dương, ngoại hiệu là Truy Hồn Đoạt Mạng Tam Hoàn Kiếm. Cái dấu hiệu đó xuyên qua mọi trở ngại, dù là cửa cấm cung của hoàng đế, thấy dấu hiệu đó là quân canh phải mở cửa ngay.
Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng:
- Họ Trầm nào đó có oai khí to như vậy sao?
Trầm Khinh Hồng cứ tiếp:
- Tam Hoàn Kiếm là một trong mười bảy tay kiếm hữu danh đương thời mà cái chiếu Tam Hoàn Sáo Nguyệt do Trầm Dương phát xuất thì...
Hiến Quả Thần Quân lạnh lùng cất tiếng:
- Thì chẳng đáng giá một đồng tiền. Ta cho rằng cái chiêu đó như cái quào đất của chân chó.
Trầm Khinh Hồng nổi giận:
- Tại sao ngươi có thái độ khinh miệt đối với hào kiệt đương thời chứ? Họ Trầm là một đại hào kiệt, ngươi có biết chăng?
Hiến Quả Thần Quân cười mỉa:
- Nếu hắn là tay kiếm khách đại tài thì thanh kiếm này hẳn phải còn nơi tay hắn, chứ sao lại rơi xuống đây? Hắn không giữ nổi thanh kiếm thì còn ai ngán hắn?
Trầm Khinh Hồng đuối lý, im lặng.
Lâu lắm y mới thở dài rồi tiếp:
- Tam Hoàn kiếm khách tài tình là thế mà cũng phải chết trong cuộc săn vàng này. Một sự kiện trên chỗ tưởng tượng của ta. Xem đó, cái số châu ngọc của ngươi đã dẫn dụ biết bao nhiêu cao thủ võ lâm.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Có thể là hiện giờ, bên trên miệng hố là một trường nhiệt náo đang khai diễn tưng bừng. Rất tiếc là chùng ta mất một dịp tốt để xem cho mát mắt.
Trầm Khinh Hồng lộ vẻ ảm đạm:
- Đúng vậy. Hiện tại trên đó có biết bao nhiêu bằng hữu võ lâm đang đổ máu, phơi thây, và đó là hậu quả của cái mưu kế ảo diệu của ngươi. Đáng lý ra ngươi phải hối hận...
Tiểu Linh Ngư bật cười lớn:
- Họ vì bạc vàng châu báu mà không quản ngại tàn sát lẫn nhau. Họ là bọn tham lam, họ đâu phải là những cao thủ cõ lâm. Những con người hèn hạ thì đâu xứng đáng khoát cái danh cao thượng là nhân vật võ lâm. Họ chết bao nhiêu cũng chẳng sao. Họ chết hết lại càng có lợi cho võ lâm. Tạo sao ta phải hối hận? Ta làm cái việc thanh lọc anh hùng với gian hùng là một việc làm trái đạo à? Đối với ta, bọn đó chỉ là những ngốc tử. Chỉ có ngươi mới thương vay xót mướn cho cái lũ ô trọc đó, ngươi chẳng xét mình mà trở lại trách ta. Ha ha! Ha ha!
Trầm Khinh Hồng trầm lặng một lúc lâu rồi từ từ cúi đầu, thở dài mấy tiếng rồi từ từ thốt:
- Vì những vật ngoại thân mà tranh nhau đến mất mạng, nghĩ ra họ cũng ngu thật và ngu tột độ. Nhưng ta nói thì được chứ đã chắc gì ta lại chẳng giống như họ? Bạc vàng là một thứ có hấp lực phi thường, phàm là người còn thở, còn nói, còn đi đứng, thử hỏi ai tránh khỏi được cái hấp lực đó?
Tiểu Linh Ngư bĩu môi:
- Nếu ngươi thời thường đàm luận với ta, chỉ dẫn lời hơn lẻ thiệt thì chắc chắn là phải có ngày ngươi trở nên thông minh. Ta bảo đảm với ngươi như vậy đó.
Một ngày lại qua đi. Mặc dù đã có bằng chứng là đã có người lưu ý đến địa phương này rồi, song một ngày trôi qua chỉ làm cho bọn người của Tiểu Linh Ngư thêm sốt ruột, chứ chưa đem lại một tí hy vọng nào hơn.
Hiến Quả Thần Quân càng lúc càng giương tròn đôi mắt, đối mắt luôn luôn hướng lên miệng hố.
Mãi đến lúc dương quang tắt lịm, lão vẫn giương mắt chong chong lên miệng hố.
Ngày hết, rồi đêm đến, đêm qua dần dần, giờ tý đã qua...
Vào lúc đó, làm gì bọn người bên dưới trông thấy những sự việc bên trên được?
Cho nên, Hiến Quả Thần Quân lại trông cho đêm còn lại nhanh chóng qua mau.
Khi đêm tàn lụn, ánh dương quang sắp sửa từ phương đông le lói soi rọi trần gian thì bên trên gành đá chợt có tiếng huyên náo.
Tiếng huyên náo đó thoạt đầu là một tràng cười, giọng cười vang chói cả tai.
Nhưng lại là tiếng cười cua lũ khỉ, có điều hôm nay chúng chí chóe hơn ngày thường.
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Khỉ con ơi! Khỉ cháu ơi! Ngày chưa đến hẳn, các con các cháu làm gì mà huyên náo sớm thế!
Trầm Khinh Hồng trầm giọng:
- Tánh khỉ không ưa bóng tối, ngày chưa sáng mà chúng chí chóe rộ lên như vậy thì hẳn là phải có nguyên cớ.
Câu nói của Trầm Khinh Hồng vừa buông dứt thì những tiếng coong coong, leng keng, chát chát, cốc cốc vang lên liên tục. Bọn khỉ từ bên trên quăng xuống mười mấy vật, chẳng rõ là vật gì.
Những vật đó chạm vào đá gây thành tiếng động.
Trong động đá bóng tối còn dày, bọn Trầm Khinh Hồng thấy có vật rơi xuống nhưng chẳng nhận ra được là những vật gì.
Những tiếng chí chóe bên trên vẫn còn vang lên nhưng nhỏ dần, nhỏ dần, chứng tỏ bọn khỉ đã rời xa miệng hố.
Tiểu Linh Ngư mò mẫm nhặt một vật, hỏi:
- Các ngươi đoán xem những vật gì rơi xuống đây?
Trầm Khinh Hồng đáp:
- Chỉ có những vật bằng kim loại mới gây ra những tiếng động đó. Chắc là đao hay kiếm chi đó.
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Vật mà ta đang cầm nơi tay là một thanh câu kiếm. Ngô Câu kiếm thì phải.
Trầm Khinh Hồng kêu khẽ:
- Ngô Câu Kiếm? Trong những năm sau này, loại vũ khí đó không thường xuất hiện trên giang hồ. Do đó kiếm pháp Ngô Câu hầu như bị thất truyền. Nhưng sử dụng loại vũ khí đó hẳn phải là tay có hạng lắm.
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Thế là một cao thủ nữa táng mạng bên trên đó.
Chàng lại mò mò lấy một vật nữa.
Trầm Khinh Hồng hỏi:
- Vật chi đó?
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Tròn tròn, trơn trơn, lại có dây, mường tượng như lưu tinh chùy, nhưng lại không phải là lưu tinh chùy. Ta không biết tên là gì rồi.
Trầm Khinh Hồng suy nghĩ một chút.
- Tròn tròn, trơn trơn... A! Rất có thể là một quả Ngũ Độc Phích Lịch Lôi Đình Châu, một vũ khí tối độc trong số năm loại độc hữu danh nhất.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngũ Độc Bích Lịch Lôi Đình Châu! Cái tên nghe khiếp quá chừng.
Trầm Khinh Hồng giải thích:
- Lối sử dụng Ngũ Độc Châu không khác gì chùy pháp lưu tinh bao nhiêu. Chỉ khác ở chỗ bên trong quả châu có chứa ám khí. Nếu người sử dụng thấy cái cơ thất bại trước đối phương thì tung những ám khí đó ra. Dù đối phương là cao thủ thượng thặng cũng khó lòng tránh khỏi. Cho nên trên giang hồ ai ai cũng ngán sợ chủ nhân của nó là Dương Đình.
Tuy cách biệt giang hồ hơn mười bốn năm, Trầm Khinh Hồng kể chuyện rất rành rẽ.
Ai nghe y nói chuyện cũng phải nhìn nhận y là một tay lão luyện giang hồ.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Nhưng xem ra tiểu tử họ Dương đó đến đây rồi, lại chẳng có cơ hội thi triển cái sở trường gia truyền. Thành ra phải táng mạng. Người nào đó có đấu pháp phi thường lắm mới ngăn chặn nổi Dương Đình giở tuyệt kỹ.
Trầm Khinh Hồng bảo:
- Ngươi nhặt tiếp những vật kia xem!
Y căn dặn:
- Cẩn thận đấy nhé, đừng mò loạn tay trong đống đồ vật đó nhé. Ta có ý nghi ngờ là người nằm trong năm họ chuyên sử dụng độc đều đã tề tựu cả bên trên, mà những vật tùy thân của họ đều có tẩm độc.
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Con người như ta thì khi nào lại trúng độc của ngoại nhân? Ta có quấn bố trước quanh bàn tay của ta trước khi sờ mó nó.
Bỗng chàng kêu lên:
- Một thanh đao! Chừng như là Cửu Hoàn Đao!
Chàng rung tay, thanh đao rung theo, nhân lên tiếng thép chói cả tai.
Trầm Khinh Hồng hỏi:
- Nghe âm vang đó, ta đoán là thanh đao nặng lắm. Có đúng vậy không?
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Đúng vậy, ít nhất đao cũng nặng trên năm mươi cân.
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Cửu Hoàn Đao nặng trên năm mươi cân! Như vậy người xử dụng đao này có khí lực thật đáng sợ. Y không kém Kim Đao Thiết Như Long đâu. Ta ngờ rằng Ma Đao Tăng Luân đó.
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Ở đây còn có một đôi Phán Quan Bút, cũng nặng lắm. Dùng đôi bút nặng như vầy mà điểm huyệt thì kẻ sử dụng quyết chẳng phải là tay thường.
Trầm Khinh Hồng bảo:
- Trao cho ta xem!
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Làm sao thấy rõ được mà đòi xem. Ngươi cứ sờ nó, vuốt dài dài theo hình thể nó cũng hiểu được vậy.
Trầm Khinh Hồng làm y như chàng nói, bàn tay y chạm phải mấy chữ trên thân bút. Y mò mò một lúc trên các chữ đó rồi đọc lên:
- Có bốn chữ:
“Bất nghĩa giả vong” Đoạn y cao giọng:
- Đúng rồi! Vũ khí của Sanh Tử Phán Triệu Cương. Y chẳng lẽ lại chết rồi?
Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:
- Tại sao y không thể chết? Trên đời làm gì có người không chết? Điều đó có chi lạ đâu mà ngươi phải thắc mắc?
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Nhưng... Sanh Tử Phán Triệu Cương... một đệ nhất danh gia về môn điểm huyệt bằng phán quan bút, trên giang hồ chẳng có một tay thứ hai sánh bằng, khả dĩ sánh bằng thôi. Ai giết nổi y? Ai chứ...
Tiểu Linh Ngư lại hừ một tiếng:
- Đã chắc gì y chết mà ngươi thương vay xót mướn cho y. Biết đâu y chỉ đánh mất vũ khí thôi.
Trầm Khinh Hồng lắc đầu:
- Phàm những cao thủ trên giang hồ, thành danh nhờ mộ món vũ khí thì xem vũ khí đó quý hơn sanh mạng, chẳng bao giờ có việc vũ khí ly thân. Huống chi, vũ khí lại rơi vào tay bọn khỉ. Ta nghĩ tánh mạng của y chẳng còn nữa rồi.
Lúc đó, binh minh đã lên rồi.
Bình minh lên, bên trên sáng nhưng trong lòng hang vẫn còn tối như thường. Bất quá bóng tối có mờ nhạt phần nào thôi.
Tuy nhiên bọn Trầm Khinh Hồng có nhãn lực khá, họ nhìn được các vật xung quanh họ.
Ngoài những vũ khí họ đã nêu danh ra còn có hai thanh kiếm khác, một ngọn thương có đường dây nơi chuôi, một đôi Hổ Đầu Câu, ba mũi Thiết Đản và hai túi ám khí.
Trầm Khinh Hồng nhặt một thanh kiếm, thanh kiếm đó mỏng như lá lúa, nhẹ vô cùng.
Y thốt:
- Đây là thanh kiếm mái, có cái tên là Khinh Phụng, cùng với thanh trống có tên là Thần Long, hợp thành một đôi báu kiếm mà giang hồ thường gọi là Long Phụng Song Phi Uyên Ương Kiếm. Tại sao Khinh Phụng ở đây, còn Thần Long ở đâu? Hay là thanh kia đã gãy rồi?... Trời! Long Phụng kiếm khách là bậc cái thế anh hùng, giang hồ tặng cho cái hiệu Long Phụng Tỷ Dực, Dương Tường Cửu Thiên, thế mà hôm nay cũng lâm nạn. Kẻ nào lại làm cho Long gãy, Phụng lìa như thế này?
Y thở dài buông kiếm xuống, nhìn sang ngọn thương, Hổ Đầu Câu và mấy món kia, trầm ngâm một lúc, đoạn tiếp:
- Chủ nhân của những vật này đã chết! Chết trong cuộc săn vàng. Ta không thể tưởng tượng có sự thể như vậy. Một cuộc săn vàng thê thảm cùng cực!
Tiểu Linh Ngư điềm nhiên:
- Chết là cái chắc. Song họ lại chết cùng một thời gian, trước khi chết, họ cũng hạ sát rất nhiều người khác. Một người chết lôi cuốn nhiều người khác chết theo.
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Họ lại chết vì bạc, vì vàng. Họ là những hào kiệt lừng danh mà họ chết với lý do mỉa mai quá chừng. Cái người sống sót sau cùng trong cuộc chiến này hẳn phải có công phu tuyệt đỉnh. Phải có một tài nghệ vô luân mới tạo nổi một chiến tích rùng rợn như thế này. Bởi bao nhiêu người chết kia, hoặc trực tiếp, hoặc giám tiếp đều do chính một bàn tay của người đó làm ra.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Ngươi phỏng đoán nổi chăng?
Trầm Khinh Hồng suy tư một lúc:
- Người tài giỏi trên giang hồ hiện tại kể ra cũng nhiều nhưng xuất sắc nhất thì chỉ độ bảy tám nhân vật thôi. Trong số bảy tám nhân vật đó, đứng đầu chỉ có nhị vị Cung chủ Trong Di Hoa cung.
Nói đến ba tiếng Di Hoa cung, y hơi biến đổi thần sắc, tuy ở chỗ lơ lửng giữa trời mà y vẫn đảo mắt nhìn quanh, sợ có người nghe trộm.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ngươi yên trí đi. Hai bà ấy chẳng bao giờ đến tận cái hang quỷ này đâu mà sợ. Dù ngươi có rải vàng suốt con đường dài, hai bà cũng chẳng buồn nhích chân chứ nói chi là tự động.
Trầm Khinh Hồng thở ra mấy lượt:
- Phải! Hai vị là bậc tiên tử thì khi nào họ chịu lâm phàm cho bụi trần vấy bẩn. Cho nên ta không nghĩ chính là hai vị đó hạ thủ.
Tiểu Linh Ngư hỏi:
- Trừ hai bà ấy ra thì còn ai đáng lưu ý?
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Trong Thập Đại Ác Nhân của thời trước có mấy tay kiệt liệt, là Huyết Thủ Đỗ Sát và Cuồng Sư Thiết Chiến, rất có thể là một trong hai vị đó.
Tiểu Linh Ngư lắc đầu:
- Chắc chắn là chẳng phải họ!
Trầm Khinh Hồng gật đầu:
- Ngươi có lý. Trong hai người đó, một thì thất tung từ nhiều năm qua, một thù vào Ác Nhân cốc lâu lắm rồi. Huống chi nếu những kẻ kia chết nơi tay Cuồng Sư Thiết chiến thì hẳn là vũ khí của họ phải bị bẻ gãy thành đoạn, thành đoạn cả rồi, khi nào lại còn nguyên vẹn như thế này đâu.
Tiểu Linh Ngư lại hỏi:
- Còn ai nữa?
Trầm Khinh Hồng đáp:
- Còn mấy vị nữa, song không nên nêu danh hiệu ra làm gì.
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Tại sao?
Trầm Khinh Hồng giải thích:
- Tại vì những vị đó bản lĩnh thì cao mà tính tình lại quang minh chính đại. Họ là những bậc quân tử trọng nghĩa khinh tài, đáng mặt đại hiệp trên đời. Nhất định là chẳng khi nào họ tham gia cuộc chiến săn vàng này đâu.
Tiểu Linh Ngư ướm thử:
- Ví như...
Trầm Khinh Hồng tiếp:
- Ví như đương kim đệ nhất kiếm khách Yến Nam Thiên. Nếu cần giết bao nhiêu người đó thì lão nhân gia chỉ cần trở một bàn tay, giết họ còn dễ hơn là trở bàn tay nữa. Có điều nếu không phải là bọn bất nhân bất nghĩa thì chẳng khi lão nhân gia hạ thủ.
Tiểu Linh Ngư chỉ chờ đợi Trầm Khinh Hồng nói lên ba tiếng Yến Nam Thiên thôi, bây giờ thì y đã nói lên rồi, lại còn tán rộng tài đức của Yến Nam Thiên nữa, chàng nghe máu sôi động mạnh trong các huyết quản, bất giác chàng cao hứng phụ hoạ:
- Hảo nam tử! Tối hảo nam tử! Làm trai được như Yến Nam Thiên thì mới đáng mặt làm trai. Thiên hạ nhắc đến tên với cái vẻ sùng kính như đối với thánh với thần. Như vậy mới đáng là trang nam tử hán.
Trầm Khinh Hồng trừng mắt nhìn Hiến Quả Thần Quân, cao giọng tiếp luôn:
- Nào phải chỉ có những người thọ ơn lão nhân gia mà thôi đâu. Nào phải chỉ đứng trước mặt người mà tôn sùng, mà kính ngưỡng. Dù cho vắng mặt lão nhân gia, dù cho chưa từng thọ ơn của lão nhân gia, nghe nói đến lão nhân gia là hầu như thiên hạ đều cung cung kính kính lắng tai nghe, những kẻ thù của lão nhân gia cũng chẳng bao giờ dám nói đến tên. Bất quá chỉ ôm hận, lắng cái hận xuống tận đáy lòng, suốt đời chẳng bao giờ dám nghĩ đến cái việc báo thù phục hận.
Hiến Quả Thần Quân cười lạnh:
- Ngươi cho rằng ta chẳng dám mắng lão?
Trầm Khinh Hồng vụt đứng lên hét:
- Ngươi dám?
Hiến Quả Thần Quân thở dài:
- Ta cũng muốn mắng lão mấy câu, song ta chẳng biết phải mắng câu gì đây, và cách mắng như thế nào.
Trầm Khinh Hồng bật cười vang:
- Ngươi thấy chưa? Cho đến muốn mắng lão nhân gia cũng chẳng biết mắng về việc gì, mắng bằng cách nào nữa. Bởi bình sinh lão nhân gia có làm điều gì trái đạo lý đâu. Con người có tâm địa sáng như gương, chẳng chút bợn trần tục, trên không thẹn với trời, dưới không hổ với đất, con người đó là thần tượng của chánh đạo, tự nhiên trời phù hộ được cường kiện mãi mãi, để cứu thế, cứu nhân...
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Đúng! Đúng! Lão nhân gia phải cường kiện mãi mãi, phải là kim cương bất hoại!
Chàng nói, mơ màng mà nói, đôi mắt ươn ướt, chàng cúi đầu, sợ lệ xúc cảm trào ra, hai người kia sẽ trông thấy thì kỳ quá.
Để làm một cái cho khuây khỏa cảm hoài, chàng lấy một túi ám khí, lật ngược cái túi cho những ám khí tuôn ra.
Trong chiếc túi có mười ba mũi độc châm, bảy chiếc tật lê đen sì. Ngoài ra còn có một nắm độc sa.
Nhìn những vật đó, Trầm Khinh Hồng biến sắc mặt, kêu lên:
- Người trong họ Đường tại đất Tứ Xuyên cũng đến đây mà bỏ mình.
Tiểu Linh Ngư thốt:
- Chừng như những ám khí này không hề được sờ mó đến.
Trầm Khinh Hồng trầm giọng tiếp:
- Sử dụng ám khí còn ai hơn đệ tử Đường môn tại Tứ Xuyên? Người ta cho rằng cả quỷ thần cũng chẳng tránh kịp, như vậy đủ biết thủ pháp của họ nhanh đến bậc nào. Nhưng tại đây, họ không có thì sờ mó đến ám khí thì người nào đó đã hạ sát họ, ta nghĩ tài tinh không tưởng nổi.
Tiểu Linh Ngư lại thốt:
- Người nào hạ thủ đó, chắc là không ở trong số những nhân vật mà ngươi vừa kể. Mà cũng không thể là người không được ngươi kể, bởi ngươi có kể làm chi những kẻ bất tài. Thế thì ai? Ai mới được chứ?
Trầm Khinh Hồng thở dài:
- Ta không đoán ra nổi rồi!
Tiểu Linh Ngư uốn lưng cho đỡ mỏi, tiếp luôn:
- Đoán ra hay không đoán ra cũng thế thôi. Điều đáng chú ý là đã có người đến đây. Vậy chúng ta cứ chờ đợi.
Trong ánh mắt của Hiến Quả Thần Quân hiện rõ niềm kinh khiếp. Tuy nhiên lão tin tưởng ở tài năng của lão. Huống chi, lão còn có cái lợi là nấp trong bóng tối mà đánh ra, lão có nhiều hy vọng thành công ơn.
Sự dự tính là như vậy song người sắp đến chắc chắn là một cao thủ thượng thặng rồi, nếu xuất thủ tranh tiên cơ mà không trúng địch thì quả thật là đại bất hạnh cho lão.
Và nếu đánh mà không trúng thì đừng nói là còn dịp hy vọng xuất động, mà lão sẽ phải táng mạng là cái chắc.
Do đó, lão phải lo âu...
Dương quang lên, bên ngoài đã sáng rõ, nơi mé gành, một bàn tay nhô ra.
Một bàn tay rất nhỏ, ngón rất dài, dài là phải nhọn, mỗi ngón như một ngó sen bằng ngọc. Dù cho kẻ nào khó tánh nhất hay vạch lông tìm vết nhất cũng chẳng chê vào đâu được bàn tay đó.
Nói rằng đó là bàn tay ngọc cũng chưa đủ tả cái đẹp, cái sang quý của nó.
Nhưng ở đây, ở cái chỗ khỉ ho, gió thét này thì làm gì có mỹ nhân? Có mỹ nhân thì mới có bàn tay xuất hiện chứ?
Kỳ bí!
Trầm Khinh Hồng cho rằng đó là một bàn tay ma, bởi cái gì của ma là không thể tưởng tượng nổi.
Hiến Quả Thần Quân khích động cực độ, thở không ra hơi thì nói chi là cất tiếng.
Lão khích động chẳng phải vì ma lực của bàn tay mà là vì bàn tay đó chứng tỏ một con người và người đã đến, có người đến là dự tính của lão cũng sắp thực thành.
Chắc gì lão sẽ thắng?...
Bàn tay đó gõ nhẹ nơi mép gành. Bàn tay nhích động nghĩa là không phải bàn tay chết.
Rồi mộ giọng nói rất êm, rất dịu, rất ngọt vang lên:
- Có người ở nhà đó chăng?
Ở nhà? Người nào đó không hỏi với tiếng trong động mà lại nói là ở nhà.
Tiếp theo câu nói là mấy tiếng cười vang lên, tiếng cười êm hơn, dịu hơn, ngọt hơn.
Hiến Quả Thần Quân và Trầm Khinh Hồng rợn mình. Cả hai cùng nhìn nhau khóc không xong mà cười cũng không nổi.
Tiểu Linh Ngư chớp chớp mắt đáp:
- Có chứ! Có người ở nhà đây. Có đến mấy người!
Giọng bên trên vọng xuống:
- Có người ở nhà thì hãy ra mà mở cửa.
Tiểu Linh Ngư lại đáp:
- Hôm qua ăn mấy chiếc bánh mà không có tiền trả nên mụ bán bánh nổi giận, tháo cánh cửa khiêng đi trừ tiền rồi.
Bên trên có tiếng cười khanh khách, rồi giọng nói tiếp tục:
- Mụ bán hàng đó hung dữ thế à?
Tiểu Linh Ngư cười hì hì:
- Dữ lắm! Nghe nói mụ ấy là bà dì chi đó của ngươi!
Tràng cười trong trẻo bên trên lại vọng xuống:
- Ta đứng đây lâu ỏi chân quá, ta muốn xuống dưới đó ngồi nghỉ một lúc, có được chăng?
Tiểu Linh Ngư thản nhiên:
- Được chứ! Đương nhiên là phải được. Nhưng ngươi phải cẩn thận đấy nhé, ngạch cửa cao lắm đấy, không khéo là lại vấp ngã rách cả ống quần đấy nhé.
Giọng đó tiếp:
- Đa tạ ngươi nhé!
Bàn tay đó sờ soạn mép gành, rồi người hiện ra, từ từ leo xuống.