Giang Biệt Hạc cười nhẹ:
- Điều mà tại hạ muốn cho Hiên Viên tiên sinh làm, chẳng phải Tiên sinh vừa làm rồi đó sao? Canh bạc của chúng ta đã sòng phẳng lắm rồi, Tiên sinh còn nói chi lời đó?
Hiên Viên Tam Quang sững sờ.
Chừng như lão không hiểu cái ý của đối phương, chừng như hiểu song lão chẳng dám chắc lắm, một lúc lâu, lão lẩm nhẩm:
- Các hạ nói gì?
Giang Biệt Hạc luôn luôn giữ nụ cười:
- Theo giao ước, người thua phải bằng lòng chịu mọi cách xử trí do người thắng định đoạt. Tại hạ đã phạt Tiên sinh một chén rượu, Tiên sinh cũng đã uống cạn, thế là canh bạc cầm như thanh toán, không ai nợ ai, Tiên sinh chẳng còn bị ràng buộc, mà tại hạ cũng không có quyền đòi hỏi hơn!
Hiên Viên Tam Quang càng sững sờ, đứng lặng như cây khô, rồi lẩm nhẩm:
- Các hạ giết lão phu, thì trên giang hồ còn ai chẳng phục? Bởi nào phải bất cứ ai cũng có thể giết Hiên Viên Tam Quang đâu? Các hạ muốn lão phu lên non, vào rừng, ra biển tìm kỳ chân dị bửu, trộm báu mã, danh kiếm, thần đao, nhất nhất cái gì các hạ muốn, là lão phu sẵn sàng làm, chứ... chứ...
Lão nhếch nụ cười khổ, tiếp:
- Chứ... nếu các hạ chỉ muốn cho lão phu uống một chén rượu thôi...
Giang Biệt Hạc mỉm cười:
- Giả như tại hạ không kém tửu lượng thì hẳn là tại hạ phải phạt Tiên sinh hằng mấy vò.
Đột nhiên Hiên Viên Tam Quang chụp chiếc bình rượu, nghiêng bình, nốc liên tiếp mấy ngụm, đoạn hạ bình xuống, đưa ống tay áo lau qua mép, rồi ngẩng mặt lên trần nhà, bật bười ha hả, cười một tràng dài rồi thốt:
- Tốt! Tốt! Quả nhiên chẳng thẹn với cái danh Giang Nam đại hiệp! Hiên Viên Tam Quang này tình sanh không biết phục ai, giờ đây phải phục Giang Biệt Hạc.
Lão bước đến, vỗ nhẹ tay xuống đầu Tiểu Linh Ngư, tiếp:
- Tiểu huynh đệ, sự việc của ngươi, lão phu không còn chiếu quản được nữa rồi, tuy nhiên có Giang Nam đại hiệp tại đây, thì ngươi cũng chẳng còn phải sợ cái lũ chuột khi dể nữa! Thôi, ta đi vậy, ngày sau nếu còn duyên may, chúng ta lại sẽ gặp nhau!
Tiếng cuối vừa đứt âm vang, lão đã thoát ra bên ngoài cửa sổ, thoáng mắt thân hình lão hòa với bóng đêm mờ.
Gió đêm thổi rì rào trên cành lá, ánh trăng chiếu xuống lung linh...
Lấy mắt tiễn đưa người quái dị, Giang Biệt Hạc nhẹ buông tiếng thở dài, lẩm nhẩm:
- Một trang hảo hán đương thời!
Tiêu Tử Xuân cười vuốt:
- Người đó thuộc nhóm Thập Đại Ác Nhân, đáng lý Giang huynh phải thừa dịp nầy giết đi, trừ hại cho đời, bỏ qua thật đáng tiếc.
Lời xưng hô là huynh tự xem mình là đệ, song cái dáng vẻ của họ Tiêu quá cung kính, cái dáng đó chỉ có hạng môn đồ đối với sư tôn, chứ tuyệt nhiên không bằng hữu nào hạ mình quá thấp như vậy.
Giang Biệt Hạc chính sắc mặt:
- Người như thế, là bậc anh hùng, trên đời nầy có mấy người sánh kịp? Tiêu huynh đâu có thể dùng hai tiếng trừ hại đối với một nhân vật phi phàm? Hà huống bình sanh lão ta chưa hề làm điều chi tàn ác, bất quá lão chỉ mê cái thú đánh bạc thôi!
Tiêu Tử Xuân sửa chữa thái độ ngay:
- Giang huynh nói đúng! Tiểu đệ nhận mình sai lầm!
Giang Biệt Hạc mỉm cười:
- Huống chi, đánh bạc hoặc đánh cuộc gì, thua là chịu ngay, không hề quỵt, giao ước điều kiện như thế nào là bằng lòng với điều kiện như thế ấy, không hề ỷ trượng vào võ công mà chối chạy điều kiện. Giả như cuộc một cái đầu, khi thua rồi, là đưa đầu cho kẻ thắng chặt, không hề cau mày, chẳng hề van xin! Thử hỏi trong thiên hạ ngày nay, có mấy tay chơi khẳng khái như lão ta? Nếu mọi người trong làng đổ bác đều được sòng phẳng như lão ta, thì thiết tưởng cái nghề đổ bác là nghề cao quý nhất trần đời, bởi những kẻ hành nghề đều thành tín, mà chỉ có dân thiện lương mới giữ nổi sự tín thành.
Tiểu Linh Ngư buộc miệng thở dài:
- Rất tiếc là Hiên Viên Tam Quang chẳng nghe được những lời nầy? Chứ nếu nghe được rồi, bao nhiêu nước mắt trong người lão ta phải tuôn trào như suối!
Giang Biệt Hạc đưa mắt nhìn sang chàng một thoáng, đoạn điểm một nụ cười, dịu giọng hỏi:
- Tiểu huynh có phải là hảo bằng hữu của chó con đó chăng?
Tiểu Linh Ngư lại thở dài:
- Mấy tiếng hảo bằng hữu, thực sự tại hạ chẳng dám nhận!
Giang Biệt Hạc cau mày:
- Hẳn là chó con dọc đường có vô lễ với tiểu huynh rồi vậy. Mong tiểu huynh bỏ qua cho hắn. Chắc là tiểu huynh phải phiền lụy che chở cho hắn?
Tiểu Linh Ngư cười khổ:
- Tiểu huynh không che trở cho chó con, nhưng chính chó con che chở tiểu huynh! Mà lại che chở rất kỹ! Nếu cái số của tiểu huynh không dài, thì hẳn là cái đầu của tiểu huynh đã giã từ cái cổ, ngao du trong cõi ta bà từ lâu rồi.
Giang Biệt Hạc trừng mắt nhìn Giang Ngọc Lang, gương mặt trầm ngâm hỏi:
- Ngươi đã có những hành động phi nhân, bất nghĩa phải không?
Giang Ngọc Lang cúi đầu:
- Con đâu dám!
Giang Biệt Hạc cao giọng:
- Trông thần sắc của ngươi, ta cũng biết chắc là ngươi có những hành động bất nhân, bất nghĩa rồi! Về nhà lần này, ngươi phải bế môn sám tội, nhìn vách mà suy nghiệm về những hành vi đã lỗi lầm. Biết hướng thiện, biết phản tỉnh, mới đáng là một trang nam tử!
Giang Ngọc Lang cúi thấp đầu hơn:
- Con sẽ tuân lời phụ thân dạy!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Giang Ngọc Lang có một người cha như thế, thật tình đánh chết ta, bảo ta tin, ta chịu chết chứ không làm sao tin nổi! Tuy nhiên, ngươi ngồi yên nhìn vách, đóng cửa suy tư, ngươi làm nên tội, ngươi chịu đã đành, ta không làm nên tội, cũng phải ngồi yên với ngươi, chịu chung cái cảnh bế môn với ngươi.
Giang Biệt Hạc chớp mắt.
Lão đã thấy chiếc Tình Tỏa ràng buộc cả hai. Lão điểm nhẹ một nụ cười, thốt:
- Một vật của bàng môn tả đạo, có nghĩa gì? Tại hạ tin rằng có thể mở ra được. Tiểu huynh an tâm theo tại hạ về tệ trang...
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Tại hạ cũng muốn theo các hạ vô quý trang, ngại vì nơi đây có mấy người buộc tại hạ lưu chiếc đầu tại, như thế tại hạ phải làm sao?
Giang Biệt Hạc cau mày:
- Những ai?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Những anh hùng hào kiệt, thinh danh chấn động khắp sông hồ, những nhân vật thét ra khói, nói ra lửa, từng làm bá chủ một địa phương. Mà nào phải một vị cho cam! Có đến bảy, tám vị như vậy đó, cùng liên hợp oai lực, cùng phô trương toàn lực tạo thành một mãnh lực kinh khồn, bức hiếp một tay tại hạ! Một tiểu tốt vô danh như tại hạ! Tại hạ tự hỏi: đây là một điều oan uổng, hay lại là một vinh hạnh lớn lao?
Giang Biệt Hạc đảo mắt một vòng.
Bao nhiêu chiếc đầu đều cúi thấp, bao nhiêu cặp mắt hoặc mở thì nhìn sàn nhà hoặc nhắm rất kỹ.
Nếu nhìn kỹ một chút, tất thấy vành tai của tất cả đều ửng đỏ.
Vì họ cúi thấp đầu, mặt họ cũng được giấu luôn, chứ nếu không giấu, hẳn cũng thấy được mặt họ đỏ luôn.
Họ đỏ mặt, tía tai!
Giang Biệt Hạc ôn tồn, nói:
- Tại hạ bảo chứng, tiểu huynh được hoàn toàn an ninh. Những điều lo ngại như đã tỏ bày, sẽ chẳng bao giờ thành sự thật.
Bỗng bên dưới đường, có tiếng ai đó ca vang.
Lời ca mỉa mai Giang Biệt Hạc ngọt lời mà đắng ý, bàn tay có móng nhọn, giấu dưới lớp nhung mềm, khoác cái danh đại hiệp, nhưng cơ mưu còn xảo quyệt hơn kẻ đại gian!
Lý Địch được dịp trổ tài vuốt đuôi cọp, hét:
- Kẻ nào đó? Đuổi gấp...
Lão chưa động thân, Giang Biệt Hạc vội khoát tay, ngăn chận.
Lão không hề biến đổi thần sắc, xem lời ca như gió thoảng, như mây trôi, lão điểm nhẹ một nụ cười, thốt:
- Phàm con người, khi cái danh đến với mình, là liền có sự phỉ báng kèm theo ngay, bởi tật đố của đồng loại. Tại hạ bất hạnh mà thành danh, thì cũng phải tiếp nhận luôn bất hạnh do phỉ báng. Bị mắng là hợp lý, bởi cái lỗi về kẻ thành danh, lỗi vì mình hơn người, thành ra người ta ghét. Đối với những kẻ tiểu nhân, nếu các vị lưu ý đến chúng, là vô tình các vị giúp chúng đắc ý hơn!
Tiểu Linh Ngư nhìn lão, mắt không chớp, lâu lắm, chàng lẩm nhẩm:
- Tiểu Linh Ngư này, bình sanh không biết phục ai, ngày nay phải phục các hạ!
Nếu không chính mắt trông thấy, thì trên thế gian nầy nghe phác họa đúng sự thật về nơi cư trú của Giang Nam đại hiệp, hẳn chẳng một ai tin là đúng sự thật.
Phải! Dù chém chết, cũng chẳng ai tin!
Một khu trang viện, quy mô thì cũng lớn như mọi đại trang viện, vị trí cũng nên thơ. Sau lưng có núi, trước mặt có cánh đồng, xa xa có sông, gần thì có hoa.
Nhưng, núi hoang lương, đồng cằn cổi, sông bình thản, cây trụi lá thì làm gì có nụ mà hòng thấy hoa?
Còn nhà?
Không cần tả cái vẻ điêu tàn, chỉ nói rằng nơi đây đã được bỏ hoang từ nhiều năm rồi.
Và Giang Biệt Hạc lại không ở nơi ngôi nhà chính, mà lão ta lại thu xếp cái nhà xe, làm nơi cư ngụ.
Nhà xe của hạng giàu, phải chứa rất nhiều xe, dĩ nhiên phải có rất nhiều gian, cộng thêm dãy nhà của gia đình xa phu ở.
Trong những gian nhà xe đó, Giang Biệt Hạc dọn dẹp rất tinh khiết. Đừng ai mong tìm được một hạt bụi nhỏ trên nền, nơi vách, trên trần, hoặc ở các vật dụng thường nhật.
Lối trang trí rất đơn giản, có thể bảo là một vị tiêu sư hạ đẳng cũng không thể ngụ cư tại một nơi quá đơn giản như vầy, nói chi là một bậc đại hiệp mà oai danh trên xa một Tổng tiêu đầu?
Lão ta không vợ, tuy có một đứa con trai, lão ta cũng chẳng có kẻ hầu người hạ, ngoài một nô bộc già, vừa câm vừa điếc.
Lão già câm điếc đó làm tất cả các việc vặt cho Giang Nam đại hiệp.
Mất hai ngày hành trình, Tiểu Linh Ngư theo chân Giang Biệt Hạc về đến đó.
Trong hai hôm Tiểu Linh Ngư nhận xét, Giang Biệt Hạc quả là một con người phi thường.
Trong võ lâm, có được một nhân vật như thế, thì nền võ học Trung Hoa sáng chói huy hoàng.
Dĩ nhiên bật siêu phàm phải hiếm nên quý, gần những bậc đó như tắm giữa gió xuân, thơm lây, mát lây.
Chẳng trách ai ai cũng tìm cách tiếp cận lão ta, bằng cớ là bọn Tiêu Tử Xuân, Lý Địch luôn luôn ve vuốt, để giành phần thân thiết, rồi đem cái thân thiết đó ra, lòe giữa giang hồ.
Tiểu Linh Ngư không khỏi lạ kỳ, khi nhìn thấy khu gia cư của Giang Biệt Hạc.
Giang Biệt Hạc mỉm cười, giải thích:
- Khu trang viện nầy, là tư sản của một người cố hữu, vị cố hữu đó di tản cả gia đình sang định cư vùng Đông Lổ, bỏ phế trang viện. Tại hạ nhân đó, tạm mượn để làm nơi cư trú. Rất tiếc, tại hạ rất nghèo, không đủ sức bảo trì phong độ của trang viện, còn nguyên vện cái quy mô ngày cũ. Nghĩ ra, tại hạ rất thẹn đối với người xưa...
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Tiếc cũng phải! Nhưng nghĩ như vậy là chỉ nhằm vào phương diện vật chất. Phàm con người ta, nên làm một cái gì để lưu danh thiên cổ, từ nghìn xưa, hạng trọc phú chết đi là thân danh mai một luôn. Cái bóng của họ phải mờ khi họ nằm dưới ba lớp đất! Chỉ có những bậc đại anh hùng mới được hậu thế ca tụng đến thiên thu! Ngày nay các hạ không tạo huy hoàng cho trang viện qua lớp sơn phù phiếm, thì sau này ai đi qua đây, cũng sẽ nhắc nhở rằng, khu trang viện đã có một thời làm nơi tru ẩn của bậc đại hiệp kỳ nào, cái danh của các hạ tô điểm cho trang viện gấp mười, gấp trăm cái vàng son của khắp bốn phương trời gom lại!
Giang Biệt Hạc thở dài:
- Phần đông những người chọn cái kiếp giang hồ, đều không chuyên chú đến sinh nhai, mà tại hạ cũng ngoài công lệ đó, sống hôm nay, lo ngày mai, sống một ngày, mầng một ngày! Thực ra, nếu muốn sung sướng, cũng chẳng khó khăn gì, nhưng sung sướng do bất nghĩa tạo thành, thì cái đó đáng gọi là sung sướng chăng? Một nụ cười của kẻ bất nghĩa nếu được nở tươi trên vành môi, nụ cười đó đã được vun tưới bằng bao nhiêu tiếng khóc, lời than đồng loại? Cha mẹ sanh con trở thành bất nghĩa, để nằm dưới đáy mồ, cha mẹ vẫn còn bị người đời réo tông, réo tổ ra mà trù? Cái thân nầy, thọ sinh nơi cha mẹ, chẳng làm gì được thơm, thì nên dè lòng đừng tạo thúi!
Tiểu Linh Ngư mơ màng, như có vẻ bâng khuâng...
Một lúc sau, chàng hỏi:
- Còn các bằng hữu của các hạ?
Giang Biệt Hạc cười khổ:
- Cũng có một vài người, sẵn sàng tài trợ cho tại hạ chấn chỉnh môn tường, bởi họ quan niệm rằng tại hạ bất hạnh mà thành danh, thì cũng phải có nơi nấp mưa trốn nắng khả quan một chút. Song, hưởng những của không công là điều tối kỵ của người biết tự trọng, tại hạ vui với cảnh thanh bần để cho lòng không vương mang nhiều thắc mắc!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Sinh hoạt của Giang Nam đại hiệp quá đơn giản như thế này, thử hỏi trên giang hổ, có ai tưởng tượng nổi chăng? Tự nghìn xưa, hẳn là không một người thứ hai, mà nghìn sau cũng không thể có luôn! Bởi, cái danh đi liền với cái lợi. Phàm ai tạo danh, là hưởng lợi, danh có mà lợi không, thì tạo danh làm gì? Danh là phương tiện sanh lợi, trên đời này, người không ham lợi là một quái sự, quái còn hơn chó chê phân.
Giang Biệt Hạc chỉnh sắc:
- Cổ nhân có nói rằng, từ cần kiệm đi đến xa xí là dễ, chứ từ xa xí trở lại cần kiệm là khó, lời nói đó, tại hạ luôn ghi nhớ để làm một phương châm sinh hoạt và mọi phương tiện cũng như mọi nhu cầu đều lấy câu đó làm thước ngọc khuông vàng.
Tiểu Linh Ngư lại than:
- Các hạ đúng là một quân tử!
Không lâu lắm, bữa ăn được dọn ra, bữa ăn đầu tiên sau khi về đến khu gia cư của Giang Biệt Hạc.
Bữa ăn rất đạm bạc, bữa ăn đó, nếu dọn ra cho một xa phu dùng, chưa chắc gì xa phu liếc mắt, dù đang đói lả, xa phu cũng nghe no liền.
Thế mà một lãnh tụ võ lâm suốt địa phận Giang Nam lại xem như thịnh soạn!
Thật là một cuộc sinh hoạt không hấp dẫn chút nào! Bám sát Giang Nam đại hiệp để hưởng gì? Bám sát Giang Nam đại hiệp, xem ra còn đói hơn cạo trọc chiếc đầu vào chùa mà làm công quả!
Tiểu Linh Ngư lẩm nhẩm:
- Thảo nào mà hầu hết hào kiệt giang hồ chẳng kính phục các hạ! Một người nhịn được những gì mà phần còn lại trong đồng loại không thể nhịn được, người đó nếu không là thánh, thì cũng phải được tất cả tôn kính như Bắc Đẩu, như Thái Sơn!
Giang Biệt Hạc chớp chớp mắt, chốc chốc lại nhìn chàng, bổng lão thốt:
- Càng nhìn các hạ, tại hạ có cảm tưởng là các hạ giống một vị nhân huynh ngày trước! Nói là ân huynh thì đúng hơn.
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Ạ! Ai thế?
Giang Biệt Hạc thở dài, lộ vẻ trầm buồn, như mơ màng hồi ức thời dĩ vãng:
- Vị ân huynh đó, là một con người ôn nhu, văn nhã, một mỹ nam tử, một nhân vật vô song, tại hạ muốn nói về đức độ của y, chứ thực ra thì võ công cũng chẳng siêu việt cho lắm. Tại hạ đặt tên con trai là Ngọc Lang, chẳng qua để tưởng niệm đến người đó vậy!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Ân huynh của các hạ là một mỹ nam tử, các hạ nhìn tại hạ, lại nhớ đến ân huynh, thế tại hạ giống một mỹ nam tử sao? Nếu tại hạ bị người đời cho là một kẻ ôn nhu, văn nhã, một mỹ nam tử, thì tất cả nam nhân trên thế gian chẳng ai không là ôn nhu, văn nhã, chẳng ai không là một mỹ nam tử!
Giang Biệt Hạc cười nhẹ:
- Có thể các hạ không thập phần ôn nhu, văn nhã, có thể các hạ không là mỹ nam tử, song tại hạ phải nhìn nhận các hạ có một mị lực phi thường, cái mị lực đó dù cho bất cứ ai cũng chẳng hình dung nổi, song đích xác là một mị lực. Còn nụ cười của các hạ, tại hạ dám đoan chắc là bất cứ thiếu nữ nào trên đời nầy cũng chẳng kháng cự lại cái vẻ hấp dẫn của nụ cười! Nói chi khi các hạ cười mà lại nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ? Nụ cười của các hạ thu hút trọn vẹn tâm hồn của chúng!
Tiểu Linh Ngư bật cười vang:
- Tại hạ ước mong những gì các hạ vừa nói, sẽ thành sự thật! Tại hạ cũng ước mong mình là con của cái người mà các hạ vừa nhắc! Rất tiếc, gia gia của tại hạ cũng đồng khuôn với tại hạ, cái khuôn đúc ra gia gia tại hạ là cái khuông đúc ra tại hạ sau nầy! Dù rằng gia gia của tại hạ có là kẻ thông minh, nhưng chắc chắn người không thể là một mỹ nam tử vậy! Vả lại, hiện tại, người còn sống sờ sờ, có lẽ trong giờ phút này người đang thoải mái trên một chiếc ghế dựa, phì phà mấy hơi thuốc, nhìn theo làm khói cuộn tản mác trong không gian.
Chàng lại cười, lớn hơn trước, rồi đứng lên bước ra ngoài.
Chàng đứng lên, bước đi, Giang Ngọc Lang cũng phải đứng lên, bước theo.
Tiểu Linh Ngư thốt tiếp:
- Tại hạ cũng muốn ở lại đây thêm một lúc, đàm đạo với các hạ, song lại không nhướng nổi đôi mí mắt đang đè nặng... Hy vọng ngày mai, các hạ tìm mấy tay thợ khóa, để mở cái của nợ Tình Tỏa nầy!
Giang Biệt Hạc thở dài:
- Các hạ yên trí. Trong vòng hai hôm, thế nào tại hạ cũng tìm được người mở khóa. Nếu không thì cũng có một thanh kiếm chém sắt như chém bùn. Các hạ đến đây rồi thì có bao nhiêu phiền phức, cầm như những phiền phức đó đều tiêu tan.
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Sở dĩ thế, tại hạ nghĩ rằng nếu chiếc đầu này ngã xuống gối rồi, là tại hạ sẽ ngủ một giấc dài, bảo rằng một giấc ngủ thiên thu cũng không quá đáng, bở nó dài bằng thích!
Giang Ngọc Lang hiện tại như biến đổi thành một kẻ ngoan ngoãn, dễ dạy, biết nghe, nhất nhất cái gì cũng tuân theo Tiểu Linh Ngư cả.
Giang Biệt Hạc đưa ánh mắt nhu hiền nhìn theo hai thiếu niên, khi cả hai khuất dạng rồi, lão lấy trong tay áo ra một thanh kiếm nhỏ, dài độ thuớc.
Thanh kiếm đó có chiếc vỏ, vừa đen, vừa rỉ sét, dơ dáy vô cùng, bỏ giữa đường chắc chẳng một ai buồn nhặt.
Nhưng lão quý nó vô cùng, có nó trong nhà, gian nhà như sáng rực lên.
Kiếm khí bốc lạnh, sát khí phát sanh, gian nhà mất ngay cái huy hoàng, không gian trầm đọng nặng nề.
Lão nô vừa câm vừa điếc đứng bên ngoài cửa, xa xa bất giác rung rung người, lão trừng mắt nhìn thanh kiếm rồi nhìn Giang Biệt Hạc, chừng như lão muốn nói gì đó, song lão vĩnh viễn là con người câm lặng thì làm sao phát ngôn?
Tuy nhiên, thần sắc của lão có thể diễn tả ra như thế này:
- Thanh kiếm trong tay ngươi đúng là vật chém sắt như chém bùn, đúng là một thanh kiếm báu kiếm đó, ngươi đã có nó trong tay, tại sao ngươi không dùng nó mà chặt đứt cái của nợ Tình Tỏa cho chúng? Ngươi còn hẹn nay, hẹn mai để làm gì?
Giang Biệt Hạc ngẩng mặt lên, trông thấy lão nô, bắt gặp ánh mắt ngời niềm nghi hoặc, mường tượng lão nô đã thấu đáo dụng ý, lão ta cười nhẹ từ từ thốt:
- Tự nhiên là trong phút giây này, ta chưa có thể chặt đứt chiếc khóa ác đó, ta biết rõ tiểu quỷ có chủ ý quỷ quái không ai hiểu được, cái chủ ý quỷ quái của hắn, ta dặn dò Giang Ngọc Lang lưu tâm giám thị hắn, chiếc khóa Tình Tỏa còn đó, thì hắn không làm sao chuồn đi một mình, chiếc khóa ác đó còn có chỗ dùng cho ta, thì làm sao ta chặt đứt nó ngay?
Giang Biệt Hạc phát thoại với con người điếc làm gì?
Rất tiếc là lão nô không biết được, không nghe được. Mà cũng vì lão không nghe được nên Giang Biệt Hạc mới dám lẩm nhẩm một câu như vậy.
Dãy nhà có mái hiên, dãy nhà dài, mái hiên dài, có thể gọi mái hiên đó là một hành lang nơi hành lang có treo một chiếc đèn lồng nhỏ, đen mờ, tuy nhiên cũng chiếu rỏ những gì chung quanh, trong một phạm vi dĩ nhiên thu hẹp.
Đâu đây, có một con mèo, mèo kêu ngao ngao nhỏ nhỏ, Tiểu Linh Ngư nhìn qua, thấy đôi mắt xanh dờn của nó.
Đèn mờ, mắt mèo xanh, giữa cảnh tĩnh mịch gần như âm u này, tất cả nói lên một hoang tàn huyền ảo như thế giới loài ma.
Bên ngoài dãy nhà, là một biển tối sâu dầy, phía sau, chìm trong biển tối, là một khu vườn, cho ai một số bạc lớn bảo kẻ đó đi vào vườn một mình, trong giờ khắc này, hẳn kẻ đó cũng từ chối, chẳng dám ham tiền mà làm một việc gần như mạo hiểm.
Người ta có gan, bất chợt gặp ma, hẳn là không sợ, chứ đã biết nơi nào đó có ma quái thì còn ai có gan đi đến mà tìm gặp ma quái? Trừ những kẻ điên mới làm những chuyện ngông như vậy.
Hoặc giả, có cái gì khẩn cấp, cần thiết lắm, thì họa chăng mới treo cái gan nơi cổ, để mà liều...
Bước dài theo hành lang, Giang Ngọc Lang và Tiểu Linh Ngư cứ đi, chân họ vang lên thình thịch.
Từ xa xa, thỉnh thoảng một ngọn gió cuốn về đùa cây xào xạc, Tiểu Linh Ngư rụt cổ, khép vai, chẳng rõ chàng lạnh hay chàng sợ hãi?
Tuy nhiên, chàng cũng cố cười, một nụ cười thảm, khổ, rồi chàng thốt:
- Bất cứ ai, sống trong khung cảnh nầy độ vài năm thôi, chẳng cần lâu hơn, nếu kẻ đó không điên, thì hắn là một quái sự, hi hữu hơn tất cả mọi quái sự trên đời.
Giang Ngọc Lang đáp gọn:
- Ngươi yên trí! Chẳng cần phải mất đến vài năm đâu! Ngươi sẽ sớm ly khai nơi nầy!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- A! Bây giờ thì ngươi bằng lòng khai khẩu rồi! Vừa rồi, trước mặt gia gia ngươi, ngươi có cái vẻ như mắc cái bịnh câm bất ngờ.
Giang Ngọc Lang điềm nhiên:
- Làm con mà biết câm trước mặt mẹ cha, ta chỉ sợ trên đời này chỉ có một ta thôi.
Tiểu Linh Ngư lờ đi cái lối đối chọi của Giang Ngọc Lang đưa mắt nhìn ra khu vườn, hỏi:
- Ngươi từng ra đó chứ?
Giang Ngọc Lang đáp:
- Một lần thôi!
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Ở đây rất lâu, sao ngươi chỉ ra đó có mỗi một lần?
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Kẻ nào có ra đó một lần rồi, ngươi dùng roi mà đánh, bảo kẻ đó ra lần thứ hai, chết thì chịu chứ chẳng bao giờ dám tuân theo lời người.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Thế là nơi đó có quỷ?
Giang Ngọc Lang lắc đầu:
- Quỷ cũng chẳng dám đến đó!
Khi đi ngang chiếc đèn lồng treo nơi hành lang, Giang Ngọc Lang lấy xuống cầm tay soi đường, bây giờ hắn xô vẹt một cánh cửa, máng chiếc đèn lên bên trên, ánh đèn chiếu mờ mờ gian phòng.
Trong gian phòng có mấy thanh đao, kiếm, có một chồng sách và tự nhiên có một chiếc giường.
Gian phòng nhỏ bày thì đơn sơ, như một gian dành cho những ngươi tu khổ.
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Phòng ngủ của ngươi?
Giang Ngọc Lang thở dài:
- Một năm rồi, ta không có mặt tại đây! Bây giờ nhìn lại thấy vẻ quen thuộc của các vật dụng lòng nao nao làm sao!
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Nhìn vào cái bọn bằng hữu sang quý của ngươi, đánh chết ta, ta cũng chẳng tin được là ngươi có thể nhốt mình trong cái đơn sơ này!
Rồi chàng hỏi tiếp:
- Làm sao ngươi chịu nổi?
Giang Ngọc Lang nheo nheo mắt:
- Ai cấm ta lúc đêm vắng, canh khuya, làm con dạ điểu, đi tìm những cái nhu cầu cấp bách?
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Ta cũng biết, những con nhà danh vọng thường nhốt mình trong vòng cấm của gia giáo, xem ra thì nó gia phong lắm lắm, song khi dạ thần tiếp nhận phiên trực trong vũ trụ thì bọn chúng tự tay tháo củi xổ lồng, để rúc rít ở những tửu quán, trà đình, như những con chuột rời hang cống! Nhưng gia gia ngươi thì khác hẳn mọi người, ta nghĩ ngươi không qua mắt nổi!
Giang Ngọc Lang chớp mắt:
- Ngươi có biết tại sao ta chọn nơi nầy mà giam mình chăng?
Tiểu Linh Ngư lắc đầu.
- Gian phòng này cách rất xa nơi cư trú của gia gia ta, nó lại có rất nhiều khung cửa sổ, nó vốn dành cho bọn gia nô, song ta thấy có lợi cho ta, nên ta chiếm lấy.
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Theo ta nghĩ thì sự chọn lựa của ngươi quả thật sáng suốt!
Ai cũng thế, về đến ngôi nhà cũ, là yên tâm một phần, về đến chính gian phòng cũ, càng yên tâm hơn, bởi mình đã trở lại giang sơn riêng biệt của mình, chứ còn cái ngôi nhà kia, dù có to lớn cũng là giang sơn chung của nhiều người, phàm cái gì chung thì không thích hợp lắm, bởi cái quyền hưởng dụng bị phân chia...
Mà, có ai không thích độc tôn?
Tinh thần thoải mái, thì giấc ngủ dễ đến, nằm một chút, hắn ngủ say ngay.
Bây giờ thì hắn không còn phòng bị Tiểu Linh Ngư như trước nữa, cảnh giác cứ đề cao mãi, thì con người sẽ phát điên lên được, đừng nói là rất phiền luỵ...
Mà Tiểu Linh Ngư cũng ngủ rất say.
Không lâu lắm, bên ngoài, có tiếng chân người, bước nhẹ hơn chân mèo rình chuột.
Người đó mở hé cánh cửa, thò đầu nhìn bên trong, chẳng nghe gì, thấy gì khác hơn là hai thiếu niên nằm song song, thở đều đều.
Người đó rút đầu ra, khép cửa lại, thay vì trở về lối cũ, lại bước thẳng ra khu vườn phía hậu.
Nơi đó theo lời Giang Ngọc Lang, quỷ cũng chẳng dám đến, thì làm sao người ấy làm gì dám đến?
Đến đó làm gì lúc nửa đêm?
Tiểu Linh Ngư mở mắt, đưa tay mò mò trong mớ tóc, lấy ra một đoạn dây kẽm nhỏ bằng lông trâu.
Chàng thọc đầu đoạn kẽm trong cái lổ nhỏ nơi chiếc khóa Tình Tỏa, ngoáy ngoáy.
Chàng lắng tai nghe, như chờ đợi một tiếng động nào trong chiếc khóa đó.
Cuối cùng, một tiếng cách nhỏ vang lên, vừa đủ cho chàng nghe, lổ tai lại phải được kề sát nó mới nghe lọt.
Từ huyện Nghi Xương về đây, hành trình trải qua nhiều ngày, Giang Biệt Hạc cố tìm những tay thợ chuyên môn về nghề mở khóa, nhờ đến họ, xem kỹ chiếc khóa, chẳng một tay thợ nào mở được, nhưng Tiểu Linh Ngư có cần gì họ thất bại hay thành công?
Thành công hay thất bại, chẳng quan hệ gì, có lẽ chàng mong mỏi họ thất bại là phải hơn.
Điều tối cần là chàng đánh cắp một đoạn dây kẽm cứng, giấu nó nơi tóc.
Bây giờ, đã đến lúc chàng sử dụng nó rồi, và chàng thành công như ý muốn.
Dĩ nhiên là chàng mừng.
Và điều trước hết chàng phải làm là điểm nhanh vào huyệt ngủ của Giang Ngọc Lang, giúp hắn ngủ ngon hơn tự hắn ngủ.
Hắn sẽ ngủ mãi đến khi nào Tiểu Linh Ngư không cần hắn ngủ nữa!
Tiểu Linh Ngư lộ vẻ đắc ý, nhìn hắn, tự thốt, đương nhiên chàng không thốt ra lời:
- Ngươi cho rằng, mình thông minh nhất trần đời, thực ra thì ngươi chỉ là một ngốc tử! Ngươi cứ tưởng là ta không thể mở được chiếc khóa ác ôn này? Thế ngươi quên đi ta trưởng thành tại địa phường nào sao?
Ác Nhân Cốc là nơi tập trung những cường đạo xuất sắc, thì cũng phải là nơi tập trung của những tay trộm xuất sắc, phàm đối với những tay trộm xuất sắc, thì còn có chiếc khóa nào là bí mật nữa đâu?
Trừ ra những chiếc khóa vô hình, chứ bất cứ khóa nào, sờ mó được là bọn trộm vẫn mở được!
Tiểu Linh Ngư đã học cách mở khóa ngay từ lúc lên tám tuổi, chàng học mở khóa luôn mấy năm dài.
Ngày nay, không còn một chiếc khóa nào bí mật đối với chàng nữa, học cái nghề mở khóa, cũng như học tất cả các nghề khác, là để có vốn hiểu biết tổng quát dồi dào, chứ chẳng phải dùng những nghề đó mà kiếm cái ăn, cái mặc!
Ngày trước, mở khóa cũng là một trò tiêu khiển, giúp chàng phôi pha tịch mịch ở cái nơi biệt lập hẳn với trần gian.
Biết cách mở các loại khóa, tại sao chàng không mở chiếc Tình Tỏa trước kia, mà phải đợi đến phút giây này mới ra tay?
Tại sao chàng cam tâm tình nguyện buộc chặt mình với Giang Ngọc Lang qua một thời gian dài? Chàng không cảm thấy khó chịu sao?
Sự buộc chặt đó, sự cam tâm tình nguyện đó suýt làm cho chàng chết mấy lượt rồi! Thật là một cái ngông tai hại!
Nhưng, Tiểu Linh Ngư có ngu đâu? Chàng dám chơi ngông, là vì chàng có chủ trương, chàng không sợ cái chết, chứ có phải là chàng thích chết đâu?
Thì nếu dám lấy sanh mạng làm vật đùa ngông hẳn cái chủ ý của chàng cũng quan trọng lắm, và cái ngông đó sẽ phục vụ cho một mưu đồ, hay một giai đoạn trong nhiều giai đoạn của mưu đồ.
Chàng đã có ý nghi ngờ phụ thân của Giang Ngọc Lang là một con người thần bí rồi sao?
Hay là chàng dự đoán cái địa phương cư trú của Giang Biệt Hạc có ẩn chứa những bí mật hãi hùng?
Chàng còn muốn buộc chặt với Giang Ngọc Lang, là để có cớ hiện diện bên cạnh Giang Biệt Hạc để có lý do đến tận địa phương này.
Với chiếc Tình Tỏa đó, chàng sẽ không bị ai nghi ngờ và đương nhiên không ai phòng bị.
Như vậy, là chàng được tự do hành động.
Bất cứ ai cũng cho rằng tự chàng, chàng không thể ly khai Giang Ngọc Lang, và có Giang Ngọc Lang thường xuyên bên cạnh, nửa bước không rời, hắn nghiễm nhiên trở thành một giám thị tận tụy, thì đối với chàng, ai mà chẳng yên tâm?
Chàng thoát qua cửa sổ, ra ngoài.
Chàng thầm tri ân Giang Ngọc Lang chọn một gian phòng rất thuận tiện.
Gian phòng này biệt lập hẳn với bất cứ kiến trúc nào trong toàn khu trang viện, kể cả những kiến trúc gần nhất.
Ra khỏi phòng rồi, chàng tiếp đến cái nơi mà chính quỷ cũng chẳng dám đến.
Lúc đó, người vừa nghe ngóng trước cửa phòng, đã vào lâu trong khu vười rồi.
Tiểu Linh Ngư không còn nghe tiếng bước chân của người ấy nữa.
Bất cứ khu vườn nào của một đại trang viện, cũng có vòng rào, hoặc bằng cây sống, hoặc bằng gỗ, hay bằng đá, gạch, đã có vòng rào hẳn phải có cửa.
Cửa khu vườn này, hình tròn, như vành nguyệt.
Bước qua vọng cửa rào, Tiểu Linh Ngư thấy xa xa có ánh đèn, chớp chớp nhưng không lâu lắm, ánh đèn đó tắt đi.
Bóng tối phủ dày trước tầm mắt của chàng.
Đèn tắt bóng tối giăng lên, gió từ đâu cuốn về, cây lá rì rào, như ma quỷ hiện ra, đối thoại nho nhỏ.
Khung cảnh rùng rợn vô cùng, tự nó đã rùng rợn rồi, chẳng cần gì chung quanh có cạm bẫy giết người.
Trên nền trời vắng trăng, song có sao, nhưng mấy vì sao thưa buông ánh sáng yếu ớt xuống, chẳng đủ xóa tan vẻ ghê rợn của khu vườn.
Đã quyết tâm vào đây, Tiểu Linh Ngư cũng không tránh khỏi rợn mình, mồ hôi lạnh rỉ ra ướt lưng.
Giả như người nào khác, hẳn trở lại rồi, và tự hứa vĩnh viễn sẽ không vào một lần thứ hai, trừ ra cùng vào với một đoàn quân hùng mạnh!
Nhưng, Tiểu Linh Ngư chẳng phải là một người nào khác, thì chẳng khi nào chàng bỏ dở một công trình đang làm.
Chàng bắt tay vào một công trình nào, chết thì chịu chết, chứ không hề buông công trình dở dang.
Chàng đã nhận chuẩn phương hướng ánh đèn, cứ đi thẳng về phương hướng đó.
Gió lạnh tạt vào một mặt, mang theo mùi hôi của những cái gì mục nát trong khu vườn phất qua mủi chàng, trong mùi hôi đó, ẩn ước có mùi chuột, mùi côn trùng chết, chính mùi hôi đó chứng minh sự hoang vắng của khu vườn, hoàn toàn hoang vắng từ lâu.
Tiểu Linh Ngư dè thở vào, tránh hít phải cái mùi khó chịu đó, chân bước nhẹ, tránh gây tiếng động trên những cành lá khô nằm lợp ở mặt đất.
Đến nơi có ánh đèn vừa tắt đó, Tiểu Linh Ngư nhìn quanh quẩn.
Không nhận ra điểm gì khả nghi, chàng lại đi tới, đi một lúc, chàng lạc hướng.
Gió đêm càng phút giây càng lạnh, Tiểu Linh Ngư bắt đầu rung.
Bỗng một bóng đen nhảy phớt qua mặt chàng, chàng giật mình, quay đầu nhìn theo, thì ra đó là một con mèo.
Con mèo đen này, làm sao từ trong nhà mà lại ra đến đây? Nó ra đây từ lúc nào?
Nó ẩn ở đâu, rồi bây giờ mới xuất hiện? Nó xuất hiện, tại sao nó không từ từ, rón rén bước đi, mà lại nhảy vọt như vậy?
Chàng không cần suy luận lâu hơn, lập tức nằm xuống sát mặt đất, nhìn ra phía trước, thấy có đống gạch ngói vụn gần đó, lại có một khoảng đất, có những chồi cúc khô.
Bỗng ánh đèn lóe lên, Tiểu Linh Ngư thấy một vọng cửa, từ trong cửa, một bóng người thoát ra ngoài.
Chiếc đèn lồng lủng lẳng nơi tay người đó, ánh đèn soi rõ mặt người.
Chính là Giang Biệt Hạc.
Tiểu Linh Ngư nín thở. Chỗ chàng nấp, cách Giang Biệt Hạc độ mươi trượng, trong khoảng cách đó, lão ta có thể nghe rõ mọi tiếng động nhỏ.
Con mèo thấy ánh đèn, kêu ngao một tiếng khẽ, rồi tung mình lao về phía Giang Biệt Hạc.
Sau đó, đèn từ từ xa, người cầm đèn đã rời nơi ấy.
Đèn khuất rồi, bóng đêm trở lại, tăm tối, âm u.
Tiểu Linh Ngư nằm tại đó, chờ một lúc lâu, đoạn trườn mình tới, trườn mấy thước, mới dám đứng lên, rồi nhanh chân, chạy đến.
Nơi đó, là một căn trại chứa hoa.
Ngày trước, nơi đó có ngàn hoa muôn sắc, nực nồng hương, nhưng bây giờ thì cũng hoa tàn, với những chồi khô, mục...
Cố chủ ra đi, hoa ở lại, hoa sống làm sao được khi vắng bàn tay chăm sóc của người từng trân quý hoa?
Giang Biệt Hạc đâu phải là tay yêu hoa?
Hoa không còn tri kỷ, tàn đi là phải!
Cửa, đã được khóa.
Một lần nữa, Tiểu Linh Ngư trổ tài kẻ trộm và ống khóa đương nhiên phải đầu hàng trước tay trộm chưa hành nghề song giỏi nghề.
Đã ra nơi này, Tiểu Linh Ngư hẳn phải chu đáo nên hiện tại chàng có một mồi lửa nơi tay, cái mồi lửa chàng đã nhặt nơi mặt bàn trong gian phòng ngủ.
Chàng bật mồi lửa lên.
Nơi nào cũng có tơ nhện giăng mắc, trên nền, la liệt những chậu, những hủ, chẳng có chiếc nào còn nguyên vẹn, những chồi hoa trong chậu, hủ, mục nát, lên men.
Giang Biệt Hạc vào đây làm gì? Chẳng lẽ lão ta ghiền ngửi cái mùi mục nát đó, để ra đây thưởng thức bằng thích?
Gió thổi rung rinh những bức mành rách nát quanh căn trại, bật kêu lạch cạch nghe như quỷ gõ cửa, Tiểu Linh Ngư rợn da gà liền.
Chàng muốn chạy ra ngay, trở về phòng gấp, quấn chăn kỹ, trốn tránh cái sợ chực phủ đầu...
Nhưng đã đến đây rồi, chẳng lẽ chịu thua cuộc vô lý? Vả lại, nơi đây, quỷ chẳng dám đến, thì làm gì có quỷ mà sợ?
Nơi nào quỷ không dám đến, hẳn nơi đó phải có bí mật hãi hùng, chính quỷ cũng phải sợ những bí mật đó.
Tiểu Linh Ngư lỳ gan, đứng lại, nhìn quanh quẩn, nhìn mải cũng không phát hiện ra cái gì đáng nghi.
Trên mặt nền, nơi nào cũng là hoa nát, mục, nơi nào cũng là chậu, hủ vở.
Lạ một điều, Giang Biệt Hạc vào đây, mà một nơi dễ lưu dấu chân, lại chẳng có dấu chân của lão!
Chàng cúi mình xuống, sờ lên lớp bụi, bụi dày quá, trừ ra dùng tay ấn xuống, thì không làm sao có dấu tay được.
Mà Giang Biệt Hạc từng nổi danh là đại hiệp, tự nhiên lão giỏi thuật khinh công, với thuật đó, lão lướt lên bụi mỏng cũng chẳng lưu dấu chân, hà huống là trên lớp bụi dày đặc?
Tiểu Linh Ngư tỉnh ngộ.
Giang Biệt Hạc vào đây, bên trên căn trại lại chẳng có gì khả nghi, tức nhiên bên dưới căn trại mới là điểm chánh.
Bên dưới căn trại, hẳn phải có địa đạo.
Có địa đạo, phải có lối dẫn xuống, chàng tìm một lúc vẫn không thấy.
Chàng thất vọng vô cùng.
Nhìn tơ nhện đứt theo gió, nhện lại dệt những đoạn đứt, nối liền, đong đưa theo gió. Tiểu Linh Ngư thở dài.
Vụt sáng mắt lên, chàng nhìn sững một đường tơ nhện.
Tất cả những đường tơ nhện khác, lung linh theo gió, chỉ có đường tơ đó bất động.
Sự kiện đó, trừ Tiểu Linh Ngư ra, còn ai nhận thấy nổi? Không nhận thấy cái lạ đó, bởi chẳng ai lưu ý làm chi đến những đường tơ nhện giăng mắc quá nhiều trong căn trại nầy.
Tiểu Linh Ngư quen tánh quan sát, từng lưu tâm đến một hạt bụi, một cọng cỏ và cũng nhờ cái tánh vạch lá tìm sâu đó mà chàng thoát chết hơn một lần.
Chàng vạch lá tìm sâu, chẳng phải để hại người, mà là để tự cứu thôi, thì cái tánh đó cũng chẳng là xấu.
Cho nên, phàm bất cứ một hành động nào trên đời, xấu hay tốt chẳng phải do sự việc, mà chính là do dụng ý của người làm việc đó.
Giết người là ác, sát nhân bao giờ cũng bị lên án nặng nề. Song, sát nhân sẽ trở thành hữu ích khi tại trận diệt thù cứu quốc. Máu càng chảy thành sông, kẻ sát nhân càng tỏ lộ khí hùng, và ai ai cũng tôn trọng là cứu tinh dân tộc.
Bởi, sát nhân như thế, không vì tư ích, mà là vì quyền lợi cộng đồng.
Đã chú ý đến đường tơ nhện, chàng phải xem xét nó như thế nào. Nó được kết thành bởi những đường tơ vàng, cho nên nó hơi lớn hơn các đường tơ nhện thực sự một chút.
Bằng kim loại, nó phải cứng phải nặng, do đó gió nhẹ không làm rung rinh được, và dĩ nhiên nó cũng chắc hơn tơ nhện thực sự.
Không do dự, Tiểu Linh Ngư nhún chân, nhảy lên cao, chụp lấy đường tơ vàng mà kéo.
Thoạt tiên, một tiếng cách vang lên, rồi sau đó, một loạt tiếng cách khác tiếp nối theo.
Đống cây hoa khô ngay dưới đường tơ vàng nhích động, di chuyển từ từ qua một bên.
Cuối cùng, một miệng hầm bày ra, nho nhỏ vừa đủ một người chui lọt.
Tiểu Linh Ngư từng mục kích những cơ quan của những tay gian hoạt trên giang hồ, song chàng nhìn nhận là cái cơ quan này của Giang Biệt Hạc xảo diệu hơn tất cả.
Chàng không thể nào tưởng được bên dưới có một gian thơ phòng!
Gian thơ phòng giống như tất cả các thơ phòng trên mặt đất, trừ một điểm là gian phòng thiếu vắng cửa sổ.
Làm sao trổ cửa sổ dưới đất? Mà trổ để làm gì, bởi có ai thích nhìn vào vách đất dầy?
Thơ phòng thì phải có sách, có giấy, bút mực, thơ phòng ở nơi thiếu ánh sáng thì phải có đèn, phòng khi chủ nhân xuống đó lúc ban ngày.
Tiểu Linh Ngư đốt ngọn đèn lên, sau đó ngồi xuống một chiếc ghế, lấy lại thoải mái cho thân xác quá nhọc phờ qua những cơn hồi hộp.
Chàng nghĩ:
- Nếu ta là Giang Biệt Hạc, nếu ta có một bí mật nào, thì ta phải giấu bí mật đó tại đâu?
Hiếm chi nơi giấu một bí mật trong gian thơ phòng này? Giấu nhiều bí mật cũng thừa chỗ kín đáo chán!
Nhưng, bí mật đó, có hình thức như thế nào? Giả như nó là một mảnh giấy? Nơi nào dễ giấu một mảnh giấy nhất?
Chỗ thuận tiện để giấu một mảnh giấy, là chồng sách. Sách ở đây nhiều quá, giấu một mảnh giấy trong núi sách thì chắc chắn nhất.
Bởi, dù kẻ hiếu kỳ có nghi ngờ, cũng chẳng biết mảnh giấy đó nằm trong quyển sách nào giữa hàng ngàn quyển.
Tự nhiên, kẻ tìm tòi thì chẳng nhận ra cái quyển sách chứa đựng mảnh giấy, chứ người giấu nó nhận ra dễ dàng, có thể nhắm mắt lại mà lấy bí mật đó cũng được như thường.
Tại sao phải giấu mảnh giấy giữa đống sách? Nơi đây cầm như cuối đường vũ trụ, còn ai đến đây mà sợ?
Nếu có giấu bí mật trong quyển sách, âu cũng là do một thói quen nào đó thôi!
Và người như Giang Biệt Hạc hẳn phải có thói quen đó, cần có thói quen đó trong bất cứ một cử động nào.
Thói quen đó do sự đề cao cảnh giác thường xuyên mà ra, không thể ỷ trượng vào một lợi thế nào, chẳng hạn như gian phòng nằm sâu dưới đất này, mà rồi lơi đi phần nào dè dặt.
Tiểu Linh Ngư rời ghế, bước đến gần một kệ sách.
Chàng xem từ quyển, từ quyển, có sử, có thơ, có bản khắc bằng đá, có bản chữ bằng cây, bản nào cũng bám bụi dày.
Vật có bụi bám là vật ít được bàn tay sờ mó đến. Không sờ mó, là vì Giang Biệt Hạc vào đây đâu phải để đọc sách?
Nhưng Tiểu Linh Ngư sáng mắt lên! Kia rồi! Một chỗ sạch như chùi, chẳng có một hạt bụi nhỏ!
Đó là một quyển dầy, sách lại thuội loại đọc đến là đầu nhức.
Giang Biệt Hạc thích đọc loại sách nhức đầu đó à? Không thích sao lão ta sờ mó đến luôn? Không sờ mó đến thì hẳn là sách phải bám bụi chứ?
Sách sạch nhẳn như chùi! Lạ chưa!
Tiểu Linh Ngư mỉm cười, nghĩ rằng mình đã tìm đúng chỗ.
Chàng lật từng trang, bỗng mắt chàng rực sáng hơn trước. Sách là một hình thức, chứ thực sự là một chiếc hộp, bất quá bên ngoài có bìa, có chữ tựa đường hoàng, nhưng bên trong trống rỗng thành hộp.
Trong hộp đó có mấy chiếc nạ da người, ba bốn chiếc bình nhỏ, Tiểu Linh Ngư hiểu ngay là bình đựng thuốc cải sửa dung mạo.
Những vật này không gây một hứng thú nào cho Tiểu Linh Ngư cả. Chàng đặt quyển sách hộp vào chỗ cũ nhặt một quyển khác, cũng đồng dạng.
Trong quyển đó, có mấy chiếc bình bằng gỗ, bình đựng độc dược, thuộc loại quý, quý vì hiếm có.
Tiểu Linh Ngư thở dài.
Dưới mấy chiếc bình có một bảng danh sách, kê khai những người đáng tội chết.
Tiểu Linh Ngư không buồn đọc bảng danh sách đó, bất quá chỉ thấy những khoanh tròn tròn do nét bút đỏ vẽ thành, mỗi vòng tròn bao gồm một số tên họ, bên cạnh vòng tròn, hoặc có chữ Thiếu Lâm, hoặc có chữ Võ Đương, hay những môn phái khác.
Bảng danh sách đó chẳng những ghi chú những người đáng được lão trừ diệt, mà cũng có ghi chú luôn những người làm nội tuyến cho Giang Biệt Hạc trong những môn phái đó.
Nhưng, cái kết quả thứ hai này không làm thỏa mãn Tiểu Linh Ngư. Tuy những điều chàng vừa phát giác, là những bí mật lớn lao, song chỉ là những bí mật thông thường bất cứ một kẻ đại gian hùng nào cũng có những bí mật như vậy.
Giả như người ta nghi ngờ lão, đề phòng lão, thì những bí mật đó sẽ trở thành vô dụng.
Thế ra, nơi đây chẳng còn gì khác ngoài những bí mật rất thông thường đó sao?
Bỗng chàng nhìn sang một chiếc bàn thấp, trên mặt bàn có những tờ giấy vất bừa bãi.
Chàng bước tới, nhặt một tờ xem.
Giấy, chỉ là giấy trắng, chẳng có ghi chú gì nhưng lại là chính cái bí mật chàng đang tìm.
Giấy rất mỏng, rất nhẹ, một loại giấy đặc biệt, có thể bảo ngoài Giang Biệt Hạc ra, chẳng một ai trên đời dùng đến hoặc biết biến chế!
Tiểu Linh Ngư nhận ra ngay loại giấy đặc biệt này, bởi chàng đã thấy một mẩu như vậy.
Giấy đó tích tụ ở đây một chồng khá cao, nhưng tờ giấy còn nguyên, có nhiều tờ dùng dang dở bỏ rải rác trên mặt bàn.
Giấy thuộc loại giấy của bức họa đồ do Thiết Tâm Nam trao cho chàng, bức họa đồ chỉ dẫn địa điểm chôn kho tàng của Yến Nam Thiên!
Chàng lục soát một lúc, thấy có bản mẫu của họa đồ!
Giang Biệt Hạc phỏng theo bức mẫu đó, sao ra nhiều bản. Và những bản sao đó, được phân phối khắp sông hồ!
Hiện tại bản mẫu có bám bụi, điều đó chứng tỏ lão ta không còn dùng đến nữa.
Tiểu Linh Ngư thở dài, thầm nghĩ:
- Ngụy tạo những bức họa đồ, chính là lão ta! Lão quyết hãm hại hào kiệt giang hồ, đưa tất cả vào trường sát lục, tương tàn tương diệt nhau vì một kho báu tưởng tượng!
Chính lão là người chủ động một âm mưu thâm độc!
Chàng điểm nụ cười lạnh, nghĩ tiếp:
- Giang Nam đại hiệp là một bậc đại nhân đại nghĩa! Ai thì tin ngươi là một gương mẫu trong võ lâm, chứ ta, vừa thấy ngươi, qua một vài cử động của ngươi là ta nghi ngờ ngươi có những cái không dám cho đời biết đến! Ta đã thấy cái dã tâm của ngươi hiện lộ qua một vài khía cạnh trong lối xử sự! Ngươi chiều tình, thuận lý, một cách siêu thực, dù là thánh cũng không siêu thực như thế nổi! Ta hiểu quá rồi, Giang Biệt Hạc ơi! Ngươi có thể lừa gạt toàn thể thiên hạ anh hùng, song ngươi không qua mắt Tiểu Linh Ngư này được! Ngươi muốn thu phục nhân tâm, ta đâu để cho ngươi thỏa nguyện, con đường đưa ngươi đến nghiệp bá trên giang hồ, con đường đó từ nay có một chướng ngại vật mà chắc chắn là ngươi không bao giờ vượt khỏi, chắc chắn là ngươi phải quay đầu, ôm hận nghìn thu!
Rồi chàng lại nghĩ:
- Giả như ngươi đừng chạm đến ta, thì khi nào ta liếc mắt vào hành động của ngươi làm gì? Ai bảo ngươi lừa ta? Ai bảo chứ? Nếu ta không giáo huấn ngươi thì ta thẹn với ta, ta không xứng đáng với ta, ngươi biết chưa, Giang Biệt Hạc?
Chàng thổi tắt ngọn đèn, bước lên căn trại chứa hoa khô, đi luôn ra ngoài, khóa cửa lại cẩn thận.
Chàng trở về trạng thái cũ, tiếp tục làm người thản nhiên, gần như ngốc, một con người mà sấm sét đang chực chờ nổ trên đỉnh đầu song chẳng hay biết chi cả.
Dục tốc bất đạt!
Chàng không thể nào vội vã được, bởi chàng hiểu, giả như bây giờ, chàng đem những điều đã khám phá, tỏ cho hào kiệt giang hồ biết, thì đương nhiên chẳng ai tin chàng, trái lại thiên hạ còn vì Giang Biệt Hạc mà cự cãi với chàng!
Trong tấn kịch này, Giang Biệt Hạc là một diễn viên tuyệt xảo, đừng ai mong lột xác diễn viên đó, trả nó lại với thực tế.
Cho nên, chàng phải chờ.
Lão ta chưa chết gấp, thì dại gì chàng phải hấp tấp?
Chàng theo đường cũ, trở về phòng, chui vào chăn, bên cạnh Giang Ngọc Lang.
Giang Ngọc Lang không hề day trở, tư thế nằm của hắn làm sao lúc chàng rời đi, thì hiện tại vẫn y như vậy.
Chàng đút tay vào khóa, khóa chốt lại, định tâm, tịnh ý, xóa mọi tư tưởng, toan nhắm mắt làm một giấc dài, lấy lại sức khỏe.
Nhưng, ánh sáng chợt lóe lên.
Bất giác, chàng giật mình, khoát mí chăn, tai vừa nghe tiếng cười hì hì mắt chàng cũng vừa thấy một người đứng nơi đầu giường, tay cầm đèn.
Người đó, có gương mặt xanh nhợt, đồng màu da mặt của Giang Ngọc Lang.
Người đó, nếu không là Giang Ngọc Lang thì còn là ai nữa? Nhưng hắn đang nằm ngủ say như chết kia, thì làm gì hắn đứng nơi đầu giường?
Chẳng lẽ có đến hai Giang Ngọc Lang?
Tiểu Linh Ngư bật ngồi dậy, nhìn người bên cạnh.
Thì ra, chính là lão câm và điếc, gia nô của Giang Biệt Hạc, lão cũng ngóc đầu lên, nhìn chàng nhe răng cười.
Tiểu Linh Ngư sững sờ một lúc, sau cùng cười lớn, cười một lúc, đoạn thốt:
- Ta biết lắm mà, Giang Biệt Hạc là con người lợi hại nhất trần đời! Ta đã biết vậy, vẫn còn bị lão ấy lừa! Làm sao lão biết được việc ta làm chứ? Tại sao?
Giang Ngọc Lang lạnh lùng:
- Trong trường hợp này mà ngươi còn cười được à? Có cái gì đáng cho ngươi cười?
Ta tưởng ngươi nên khóc là phải hơn! Khóc ngất, khóc thét, khóc chết mới hợp lý đó!
Tiểu Linh Ngư gật đầu:
- Phải, ta nên khóc, nhưng ta không khóc được, thì ta phải cười!
Giang Biệt Hạc từ bên ngoài chầm chậm bước vào, lão điểm một nụ cười nhìn Tiểu Linh Ngư, dịu giọng thốt:
- Ngươi đã phát hiện ra điều bí mật trọng đại như vậy, đáng lẽ ngươi nên trốn đi luôn, nhưng ngươi còn trở lại đây, thản nhiên như chẳng hay biết gì, quả thật cái gan của ngươi đáng khiếp.
Tiểu Linh Ngư đáp:
- Ngươi đã biết là ta khám phá bí mật trọng đại của ngươi, thế mà ngươi còn ung dung, bình thản, chờ đợi ta trở lại, chờ đợi ta đút tay vào khóa xong xuôi rồi mới xuất hiện, quả thật ngươi là một con người phi thường.
Giang Biệt Hạc tiếp:
- Ngươi mới ngần ấy tuổi, đã lừa được ta, tìm ra những bí mật của ta, thực tình ta không tưởng nổi có sự thể như vậy được! Ta bội phục ngươi lắm đó!
Tiểu Linh Ngư trả liền:
- Ngươi đã lừa được thiên hạ võ lâm tin ngươi là bậc đại anh hùng, đại nhân đại nghĩa, khiến ai ai cũng xem ngươi là thần tượng, ai ai cũng tôn kính ngươi, quả thật ngươi là một tay kiêu hùng trong đời này! Ta phục ngươi lắm đó.
Song phương đưa qua một câu, đẩy lại một câu, cùng tán dương nhau mà cũng cùng mỉa mai nhau, móc nhau, không ai nhượng ai một phân, một ly.
Cả hai làm như vậy là có dụng ý gì?
Giang Biệt Hạc thở dài:
- Thực ra, ta có lòng thương tiếc những người tài trí lắm, nhưng bỗng dưng mà ngươi tìm cách đương đầu với ta, trên thế gian này thiếu chi người như ta, sao ngươi không tìm, lại chuyên chú độc vào ta? Ngươi đã biết bí mật của ta rồi, dù ngươi là kẻ có tài, có trí, dù ta thương tiếc kẻ có tài, có trí, ta cũng đành cắt đứt niềm thương tiếc đó!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Thực ra, ta cũng thương tiếc những người cơ trí, ta cũng mong ước ngươi thành công trong việc lớn, song tại sao, ngươi làm gì cũng được cho, ngươi chẳng lo làm, mà lại làm ra chi cái việc ngụy tạo những bức địa đồ quỷ quái đó? Ngươi vô tình lừa luôn ta với rất nhiều người, ngươi lừa thiên hạ, ta nói chi, điều đáng nói là ngươi lại lừa luôn ta!
Giang Biệt Hạc thoáng biến sắc, kêu lên:
- Tại sao ngươi biết được là bức Tàng Bửu Đồ đó có liên quan với ta?
Tiểu Linh Ngư mỉm cười:
- Nếu chẳng có bức địa đồ quỷ quái đó, thì khi nào ta lại đến đây? Khi nào ta chịu gian lao nguy hiểm truy ra bí mật? Những bí mật của ngươi, có liên quan gì đến ta đâu? Chỉ tại ngươi lừa ta, dù là vô tình mà lừa, cho nên ta quyết tâm khám phá hành tàng của ngươi vậy.
Giang Biệt Hạc liếc nhanh sang Giang Ngọc Lang, rồi hỏi:
- Ngươi biết được từ lúc nào?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:
- Ta trông thấy một bức địa đồ quỷ quái đó trên mình con chó con của ngươi, ta hỏi hắn, làm sao hắn có nó. Hắn đáp là đã đánh cắp trong thơ phòng của ngươi. Ta lại nghĩ, một bức Tàng Bửu Đồ quan trọng như vậy, tại sao ngươi có thể để rơi, bỏ rớt trong thơ phòng? Ta bắt đầu nghi ngờ từ phút giây đó!
Giang Biệt Hạc gật gù:
- Ngươi nghĩ vậy là phải!
Tiểu Linh Ngư tiếp:
- Ta còn nghe giang hồ truyền thuyết, gia gia của con chó con đó là một vị đại hiệp, rất được trọng vọng trong võ lâm, ta lại nghĩ, rồng sanh rồng, phụng sanh phụng, cọp sanh cọp, chứ có khi nào một vị đại hiệp thừa nhân thừa nghĩa, lại sanh hạ cái thứ con vô sỉ, đáng khinh bỉ đó đâu?
Giang Biệt Hạc cười nhẹ:
- Ngươi mắng rất phải!
Tiểu Linh Ngư lại tiếp:
- Sau này, ta gặp ngươi, ta về đây, thấy ngươi ở trong ngôi nhà như thế, ngươi ăn uống như thế, bên mình, chẳng nuôi ai khác, ngươi lại nuôi một lão gia nô, vừa câm, vừa điếc, ta lại nghĩ, người như ngươi, nếu chẳng phải là thánh hiền, thì cũng là một tay đại gian, đại ác! Bởi, trên đời, chỉ có hai hạng đó thôi, thừa kiên nhẫn chấp nhận một lối sống như vậy!
Giang Biệt Hạc điểm một nụ cười:
- Tự nhiên, ta không là một vị thánh, vị hiền!
Tiểu Linh Ngư tiếp luôn:
- Sở dĩ vậy, ta mới quyết tâm khám phá bí mật của ngươi.
Giang Biệt Hạc thở dài:
- Ngươi thông minh cực độ! Nhưng không may cho ngươi...
Tiểu Linh Ngư cũng thở dài:
- Con người sanh ra, cái thông minh theo liền, thì dù muốn dù không, cũng phải là một người thông minh, chẳng ai rứt cái thông minh đó mà quăng theo cuốn rún sau khi lọt lòng mẹ được!
Giang Biệt Hạc gật đầu:
- Ta rất tán đồng lập luận đó!
Tiểu Linh Ngư nhếch nụ cười khổ:
- Giá như ta còn thọ lâu, trở về già, ta sẽ làm một lão nhân ngu, bởi con người ta, càng ngu càng được yên thân, mà hạng già lại thích được yên thân nhất.
Giang Biệt Hạc thở ra:
- Rất tiếc là ngươi không có cơ hội già, ngươi sẽ chẳng bao giờ làm được một người ngu!
Tiểu Linh Ngư chớp mắt:
- Ta tưởng, đại khái hiện tại thì ngươi muốn động thủ giết ta!
Giang Biệt Hạc cười nhẹ:
- Bình sanh, ta không nhẫn tâm đến đổi tự xuống tay giết người!
Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng:
- Thế là ngươi còn có nhiều biện phát tàn độc hơn?
Giang Biệt Hạc trầm ngâm một chút:
- Ngươi có biết là trong đêm nay, ngươi chẳng phải là kẻ duy nhất muốn hại ta chăng?
Tiểu Linh Ngư cau mày:
- Còn ai nữa?
Giang Biệt Hạc đáp:
- Vừa rồi, có kẻ đến tận phòng ngủ của ta, trước hết, hắn xông thuốc mê trong phòng, kế đó, hắn mở cửa sổ, như vậy là hắn muốn giết ta, ám sát ta như vậy hắn là một thích khách rõ ràng, rất tiếc cho hắn, hắn đến nhằm cái đêm ta không ngủ tại phòng.
Tiểu Linh Ngư trố mắt:
- Đêm này, hay đêm trước?
Giang Biệt Hạc đáp:
- Đêm trước! Bất quá, ta nói trong đêm nay, là một cách nói mà thôi, bởi hắn trước, ngươi sau, sự việc xảy ra cách một ngày ở khoảng giữa hai đêm.
Tiểu Linh Ngư gật gù:
- Đêm đó, ngươi ngủ ở khách sạn!
Rồi chàng hỏi:
- Làm sao ngươi biết được thích khách có đến tìm ngươi?
Giang Biệt Hạc cười nhẹ:
- Hôm nay, về đến đây, ta vào phòng, ngửi phải mùi thuốc mê còn thoang thoảng trong không gian, nơi bệ cửa sổ có dấu tay. Ta nghĩ, một thích khách để lộ quá nhiều dấu vết như vậy, hẳn chẳng phải là một tay lợi hại!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Bởi hắn là một tay tầm thường, hắn sẽ trở lại trong đêm nay. Chỉ có những tay lão luyện mới không dám tái diễn cái trò nguy hiểm đó! Thảo nào mà ngươi chẳng bảo là ta không phải là kẻ duy nhất muốn hãm hại ngươi trong đêm nay! Bỏ đi đêm trước, sự việc trước, phải không?
Giang Biệt Hạc vỗ tay:
- Hay! Đúng như ngươi dự đoán! Thích khách là tay non, nhất định còn trở lại, và trở lại gấp!
Tiểu Linh Ngư cười khổ:
- Do đó, ngươi muốn ta đến phòng ngươi, nằm trên giường ngươi, thế ngươi chờ thích khách đến giết! Ngươi không mang tiếng là hạ thủ giết người, song ta vẫn chết như thường, ngươi lại còn bắt kẻ ấy, ngươi có thể giết kẻ ấy, tuyên ngôn là báo thù cho ta, thiên hạ anh hùng nghe được việc đó, sẽ ca tụng ngươi hơn, và thinh danh của ngươi sẽ được cũng cố thêm một phần!
Giang Biệt Hạc cười lớn:
- Đàm thoại với một kẻ thông minh như ngươi, đúng là một cái thú! Ta chẳng cần nói hết, ta chỉ khơi mào là ngươi hiểu liền phần còn lại!
Tiểu Linh Ngư thở dài:
- Ta thà không biết gì hết, là hơn!