Giang Ngọc Lang thấy Hoa Vô Khuyết còn bước tới, bật cười ghê rợn:
- Được lắm! Thế là ngươi muốn chết! Ngươi nhất định chết thì ta cố gắng thành toàn cho ngươi. Dù sao thì giết một người, trừ diệt trở ngại trong khi ta cần được yên tĩnh, hưởng cái thú lớn lao nhất trong đời người.
Hắn nắm sẵn một món ám khí, bàn tay hắn sắp sửa tung lên.
Ngờ đâu, đúng lúc đó, toàn thân Hoa Vô Khuyết rung lên, rung như một cành cây bị gió xoáy lướt qua, rung đến độ y phục của hắn bật kêu xào xào.
Cơn rung vừa bộc khởi, Hoa Vô Khuyết bật cười cuồng dại.
Một người như Hoa Vô Khuyết bật cười cuồng dại là một sự lạ lùng đối với Giang Ngọc Lang, một sự lạ mà nằm mộng hắn cũng không tưởng nổi.
Ôn nhu, văn nhã như Hoa Vô Khuyết, làm gì có sự mất thường thái như vậy chứ?
Bất giác, Giang Ngọc Lang kêu lên:
- Ngươi điên à?
Hoa Vô Khuyết cứ cười, càng phút càng cười to, vừa cười vừa hỏi:
- Ngươi... cho là... lạ à?
Bước cái bước cuối cùng xong, Hoa Vô Khuyết nghe nhói ở cái chỗ yếu nhược nhất trong cơ thể mình.
Cơn nhói qua, hắn nghe nhột, nhột lạ lùng. Cảm giác nhột đó chuyền nhanh vào tim, rồi phân tán ra khắp các bộ phận.
Hắn nghe nơi nào cũng nhột cả.
Bởi thế hắn bật cười, không cười thì khó mà chịu nổi. Hắn không làm sao vận khí ngăn chặn cái nhột đó, ngược lại là chân khí không còn bị bế tắc nữa.
Chân khí lưu thông thì dĩ nhiên, võ công được khôi phục rồi, Giang Ngọc Lang vừa ngạc nhiên, vừa sợ, lập tức vung tay, phóng ra một nắm ngân châm.
Hoa Vô Khuyết vẫn cười, đồng thời nạt:
- Ngươi dám hạ thủ?
Hắn khoát tay thành một vòng tròn.
Vầng ngân châm tỏa rộng lợp không gian phút chốc như chìm vào đáy bể, tan biến mất.
Không ai rõ những mũi châm đó bay đi đâu.
Hắc Tri Thù buộc miệng tán:
- Tuyệt diệu thay thần công Di Hoa Tiếp Ngọc!
Sắc mặt Giang Ngọc Lang biến thành màu đất, hắn hét lên thất thanh:
- Ngươi... vừa rồi ngươi giả vờ?
Hoa Vô Khuyết vẫn cười ha hả:
- Phải đó!... Ngươi buông nàng ra hay chưa, cứ bảo?
Giang Ngọc Lang run run giọng:
- Ta... buông nàng ra, ngươi có... tha cho ta chăng?
Hoa Vô Khuyết cứ cười vang dội:
- Tha!... Tha!...
Giang Ngọc Lang thừa hiểu, Hoa Vô Khuyết nói là chắc, lời nói của hắn có giá trị hơn tất cả mọi bảo đảm trên đời.
Hắn không dám chần chừ, bỏ ngay Thiết Tâm Nam, đoạn quay nhanh mình, chạy đi.
Nếu có mười chân, cũng vận dụng đủ mười chân để chạy.
Giang Ngọc Lang chạy mất rồi, mà Hoa Vô Khuyết vẫn còn cười, mà lại cười ghê gớm hơn trước.
Hắn cười đến xuất mồ hôi trán.
Hắn thầm nghĩ:
- Họ đã bảo ta, chỉ cần ta nhích bảy bước thôi, là mũi châm sẽ đâm sâu vào tiếu huyệt, vĩnh viễn không rút ra được, và ta cứ cười, cười điên cười dại, độ nửa ngày nếu không chữa trị là chết! Chẳng cần cười đúng ba hôm!
Bạch Sơn Quân không nói ngoa, bằng cớ là hắn đang cười.
Chẳng lẽ như vậy sao? Hoa Vô Khuyết cắn răng, cố nín cười, càng cắn răng, càng cố nín, hắn càng nghe nhột, nghe đau, có cười mới bớt nhột, bớt đau, càng cười lớn, càng bớt nhột, bớt đau.
Nhưng cười mãi đâu phải là cái sướng, cái khỏe? Cười không mệt sao chứ?
Mặc hắn bất chấp, nhất thiết cúi xuống giải huyệt cho Thiết Tâm Nam.
Thiết Tâm Nam trố mắt hỏi:
- Ngươi cười cái gì?
Hoa Vô Khuyết cứ cười, đáp:
- Tại hạ...Tại hạ...
Thiết Tâm Nam cắn mạnh vào môi:
- Ngươi lừa cả hai, lừa ta và lừa luôn vị bằng hữu đó? Ngươi làm cho bọn ta lo sợ cuống cuồng lên, ngươi làm ác như vậy chưa đủ sao, lại còn cười chọc tức nữa?
Hoa Vô Khuyết không nín được cười, thốt:
- Tại hạ...bị...
Hắn biết Thiết Tâm Nam lầm, mà hắn thì khó giải thích quá. Cho đến bây giờ, hắn vẫn sợ Thiết Tâm Nam biết sự thật, nếu biết được, chắc là nàng phải thương tâm lắm.
Hắn đâu muốn cho nàng thương tâm.
Hắn quay mình, đến cạnh Hắc Tri Thù giải huyệt cho y.
Hắc Tri Thù quát lớn:
- Ngươi cho rằng đáng cười lắm sao mà cứ cười mãi? Đáng cười lắm à?
Hoa Vô Khuyết than thầm:
- Ai biết được nổi khổ tâm của ta? Ta cười, họ cho là ta vui, họ tưởng ta đắc ý mà cười, hoặc ta mỉa mai mà cười!
Một niềm hận nghìn thu, một nỗi đau vô lượng!
Hắn chụp tay Thiết Tâm Nam, lôi nàng chạy đi như bay.
Hắc Tri Thù là tay lão luyện giang hồ, trông tình hình đó biết là có sự lạ rồi.
Y cau mày, suy nghĩ một chút, nhưng y không thể nghĩ ngợi gì nhiều về Hoa Vô Khuyết, bởi ánh mắt của y chợt quét qua Mộ Dung Cửu, thấy nàng là bao nhiêu tư tưởng đều tập trung về nàng. Không chậm trễ, y cũng nắm tay Mộ Dung Cửu, lôi nàng chạy đi như bay.
Hoa Vô Khuyết lôi Thiết Tâm Nam chạy đi, nhưng người hướng đạo lại là Thiết Tâm Nam.
Bởi Hoa Vô Khuyết nào biết được lối ra vào, còn Thiết Tâm Nam thì do con đường bí mật từ đại điện vào đây, tự nhiên nàng hiểu rõ lối ra.
Đại điện vẫn trầm trầm trong bóng tối và không gian tịnh mịch như trước.
Không một bóng người.
Trong con địa đạo, họ cũng chẳng gặp một trở ngại nào. Chừng như là vợ chồng Bạch Sơn Quân đinh ninh là Hoa Vô Khuyết phải chết, nên chẳng cần gì phải âm thầm giám thị hắn nữa.
Ngày chưa lên, bóng đêm còn dày.
Trong bóng đêm, họ cứ chạy, rời ngôi đạo quán, ra đến cánh đồng hoang, trời sao tuy đã thưa dần, song ánh sáng vẫn còn mờ mờ cũng đủ soi rọi cho họ noi theo mà tiến tới.
Đêm vắng, đồng hoang, sao mờ, sương lạnh, gió dừng, giữa khung cảnh đó mà Hoa Vô Khuyết vẫn cứ cười.
Tiếng cười lại lớn, vang lên nghe như tiếng quỷ gọi hồn, ghê rợn làm sao!
Thiết Tâm Nam tức tối, gắt:
- Ngươi không thể ngưng cười được sao?
Hoa Vô Khuyết bắt đầu chậm chân lại, chân chậm bằng, nhưng nhịp độ cười lại gia tăng.
Hắn vừa cười vang vừa thốt:
- Tại hạ...tại hạ không...
Thiết Tâm Nam trừng mắt hét:
- Ngươi tưởng lừa được người ta như vậy là thích thú lắm phải không?
Hoa Vô Khuyết nghe nhói ở tim!
Trời! Hắn có lừa ai đâu, nhất là nàng? Cơ hồ hắn buộc miệng tiết lộ sự tình với nàng, thanh minh thái độ của hắn.
Song, hắn nghĩ, nói với nàng, nàng sẽ thương tâm, và niềm thương tâm đó sẽ dày vò nàng mãi đến lúc hắn hắt hơi thở cuối cùng, như vậy chẳng những vô ích mà còn gieo cái khổ cho nàng nữa.
Thì tốt hơn, hắn cứ để cho nàng lầm, lầm mãi mãi, vĩnh viễn, lầm đến sau khi hắn chết rồi vẫn còn lầm.
Nàng lầm, bất quá nàng hận hắn thôi, chứ không thể đau lòng.
Huống chi hắn còn sống được bao lâu nữa đâu, trong những phút giây thừa lại đó, tuyệt đối hắn không nên tạo niềm đau cho nàng.
Cho nên, hắn cố nén lòng, chẳng nói chi cả, cứ cười.
Thiết Tâm Nam dậm chân:
- Ngươi... ngươi cứ cười mãi, cười khinh thường ta thì ta bỏ đi đấy nhé!
Hoa Vô Khuyết thở dài, cái khổ của hắn là thở dài ngay trong lúc cười.
Tự nhiên hắn tức uất không tưởng nổi, càng tức, hắn lại càng bị kích thích, bật cười lớn hơn trước, vừa cười vừa thốt:
- Cô nương bỏ đi!...Ha ha!...Cô nương bỏ đi!...Tại hạ biết mà, cô nương không khi nào yêu tại hạ,...ha ha...Đi đi, cô nương cứ đi...ha ha...
Thiết Tâm Nam giật mình:
- Ngươi muốn ta đi?
Hoa Vô Khuyết phá lên cười:
- Phải! Phải!
Thiết Tâm Nam sững sờ, nhìn hắn trâng trâng.
Mắt nhìn sững, chân nàng dịch bước, lùi lại, lùi lại, dần dần, từng bước chậm, nặng nề.
Hoa Vô Khuyết không nhìn nàng, ngẩng mặt lên không cười, cười mãi.
Thiết Tâm Nam nghiến răng, dậm chân thình thịch:
- Được!
Được!
Ngươi muốn ta đi! Ngươi đuổi ta đi! Đến bây giờ ta mới biết cái chân tướng của ngươi!
Nàng quay nhanh mình, phóng nhanh chân, chạy mà mắt nhòa lệ, chạy không nhìn hướng.
Hoa Vô Khuyết cứ cười, không gọi nàng lại, không chạy theo, tiếng cười đó như biểu hiện niềm thích thú được thoát nợ!
Còn gì nữa?
Hắn hiểu là hắn sắp chết, trong lúc này hắn không thể tiết lộ sự tình, thì ít ra Thiết Tâm Nam cũng phải tìm hiểu nguyên do, dù nàng không tra cứu đúng sự thật, thì nàng cũng thông cảm cho hắn chứ! Bởi cái thái độ nghịch thường như vậy, hẳn phải có một lý do gì...
Tại sao nàng cố chấp, đinh ninh là hắn khinh miệt? Rồi còn bỏ đi!
Nàng tượng trưng cái gì quý nhất của hắn trên đời này, hắn đem sinh mạng giải cứu cho cái quý nhất đó, để bây giờ cái quý nhất cũng không thông cảm cho hắn.
Còn gì nữa? Thay vì lo cái chết đến gấp, thì Hoa Vô Khuyết lại sợ nó đến chậm.
Hắn cứ cười, cười mãi, Thiết Tâm Nam đi xa rồi mà hắn vẫn cười.
Quanh vùng không một tiếng động, vắng cả tiếng côn trùng, tiếng gió, tiếng cười của Hoa Vô Khuyết vang lên lồng lộng, dội núi rừng, tiếng phát ra là tiếng dội lại rền khắp không gian, lan đi ngoài dặm đường.
Trong khi tràng cười của hắn gia tăng nhịp độ, thì trên nền trời, sao đã tắt dần, tắt dần...
Cho đến lúc vì sao cuối cùng tắt đi thì Hoa Vô Khuyết cảm thấy mình cô độc quá chừng.
Thiết Tâm Nam bỏ đi, thì còn mấy vì sao, sao cũng tắt đi như phản đối tiếng cười của hắn.
Sao này tắt, còn sao khác, vì sao cuối cùng cũng tắt, có khác nào người cuối cùng là Thiết Tâm Nam cũng bỏ đi.
Âm thinh cười của vẫn vang rền, nhưng tỏa niềm hận tràn vũ trụ.
Bất giác, lệ thảm tuôn thành dòng.
Hoa Vô Khuyết khóc! Một biến cố giữa dòng đời! Nếu đem cái việc Hoa Vô Khuyết khóc mà truyền đi khắp sông hồ, đến quỷ cũng chẳng tin là thật, chứ đừng nói chi nhân thế.
Khóc, vừa khóc vừa cười, Hoa Vô Khuyết hồi ức lại thuở sơ sanh... Từ thuở đó, hắn được người ta nhặt, mang về nuôi dưỡng trong một khung cảnh thiếu vắng tình cảm của người đời. Hắn lớn lên giữa những sự lạnh lùng và tàn khốc...
Thì hắn đâu có nước mắt khóc cho mình, và cho đồng loại.
Từ lâu lắm hắn không biết khóc là vật thể! Bảo là hắn đinh ninh nước mắt không là vật thường hữu trong cơ thể con người.
Nhưng bây giờ thì hắn khóc!
Thiện lương! Chỉ những con người có đầy đủ thiện lương mới có nước mắt.
Hắn cứ khóc, cứ cười, không cần nhìn ngoại cảnh.
Đột nhiên, Thiết Tâm Nam trở lại. Nàng âm thầm trở lại, đứng cạnh hắn rất lâu.
Hắn có hay biết chi chăng? Chỉ thấy hắn vẫn ngẩng mặt lên không, lệ thảm thì tràn như xối, tràng cười cứ tuôn ra như thác đổ triền miên...
Lâu lắm... Lâu lắm...
Hoa Vô Khuyết vẫn cười, cúi mặt xuống, lau ráo lệ, day qua Thiết Tâm Nam thốt:
- Cô nương trở lại à! Trở lại để làm gì, cô nương?
Bây giờ nàng không còn tức, còn hận nữa, trên gương mặt nàng, niềm sợ hãi hiện lộ quá rõ:
Nàng run run giọng hỏi:
- Việc gì đã xảy đến cho ngươi? Cứ nói cho ta biết...
Hoa Vô Khuyết cười ha hả:
- Việc gì! Ha ha! Việc gì?... Tại hạ chỉ biết cười, nên cứ cười! Hai là tại hạ thấy cô nương đáng cười quá, tại hạ đã đuổi cô nương cũng chẳng đi, thế ra chẳng làm sao đuổi được cô nương đi à?
Thiết Tâm Nam dịu giọng:
- Ta biết ngươi không có ý đuổi ta, ta biết ngươi không khi nào đối xử với ta như vậy. Nên ta không bỏ đi.
Hoa Vô Khuyết gật gù:
- Ha ha!... Cô nương không bỏ đi... thì tại hạ phải đi... ha ha...
Hắn chưa kịp quay mình, Thiết Tâm Nam đã vọt mình đến sát hắn, vòng tay ôm hắn, giữ chặt hắn lại.
Nàng run run giọng van cầu:
- Nói với ta đi, nói thật cho ta biết, việc gì đã xảy đến với ngươi? Ai làm cho ngươi thọ thương một cách kỳ quái phải không?
Hoa Vô Khuyết vẫn cười:
- Ai làm cho tại hạ thọ thương nổi?
Thiết Tâm Nam vaẫn tha thiết:
- Nếu ngươi không thọ thương thì ta xin ngươi ngưng cười, được không?
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên không:
- Tại sao tại hạ lại ngưng cười?
- Tại sao tại hạ không thể cười?
- Ha ha!... Tại sao cô nương lại ôm tại hạ, giữ chắc như thế này? Buông tay... ha ha buông tay đi, cô nương, hãy đi tìm Tiểu Linh Ngư đi, ha ha...
Thiết Tâm Nam nắm bàn tay hắn, nàng nghe lạnh như chụp vào giá băng.
Hết sức kinh hãi, nàng hấp tấp giục:
- Nói đi! Nói cho ta biết sự thật, tại sao ngươi không nói?
Hoa Vô Khuyết càng cười cuồng dại:
- Buông tay!... ha ha... buông tay ngay.
Thiết Tâm Nam cắn mạnh môi, bỗng gằn giọng:
- Được!
Được!
Ta buông tay đây! Có thể là ta không xứng đáng ôm ngươi, chỉ cần ngươi nói cho ta biết sự thật thôi, chỉ cần ngươi nhận ta là nữ nhân ác độc, đê tiện, thô bỉ, là ta buông tay liền.
Hoa Vô Khuyết cao giọng:
- Cô nương là...ha ha...một ha ha...
Thiết Tâm Nam nhìn sững hắn, giọng trầm buồn trở lại:
- Ta hiểu rồi! Ngươi không giấu ta được đâu. Ta hiểu trong bất cứ tình cảnh nào, ngươi cũng không thể nói một tiếng gây thương tâm cho ta.
Hoa Vô Khuyết nghe nhưng àn nhát dao cắt, cứa con tim, nhưng hắn cứ cười, chứ không đáp.
Thiết Tâm Nam bật khóc to:
- Ta hiểu, ngươi vì ta, ngươi làm mọi cách cho ta, ngươi chịu đựng mọi thứ cho ta, cũng vì thế mà ngươi ra nông nổi này! Ngươi...
Hoa Vô Khuyết cười ghê gớm hơn:
- Tại vì cô nương... ha ha... sao cô nương không đi tìm Tiểu Linh Ngư đi!... Đi gấp đi...
Thiết Tâm Nam sừng sộ:
- Ta không đi! Ta không tìm ai cả, ta nhất định ở đây với ngươi, vô luận là ai cũng không bức bách ta đi đâu được.
Hoa Vô Khuyết hỏi:
- Còn Tiểu Linh Ngư?...
Thiết Tâm Nam tuôn lệ như xối:
- Tiểu Linh Ngư à? Ta quên hắn từ lâu rồi!...
Hoa Vô Khuyết trố mắt:
- Cô nương đã quên hắn? Ha ha...cô nương quên thật à?
Thiết Tâm Nam cố cất cao giọng, giữ cho âm thanh không rung:
- Hắn...đối xử với ta...có gì đáng gọi là tốt đâu? Ta lâm nguy, hắn không cứu, cứ mỗi lần ta suýt chết, là ngươi xuất hiện, giành ta lại từ trong tay tử thần. Hắn có khi nào làm được như ngươi chăng? Đừng nói là hắn xuất lực, đến nhìn ta nửa mắt, hắn cũng không dám nhìn, lại còn bỏ đi, đi nhanh, đi gấp nữa là khác.
Hoa Vô Khuyết cười lớn, cười vì nhột, cười vì cái ý muốn cười:
- Dù vậy cô nương vẫn không quên được hắn, cô nương ơi! Yêu không phải là một cuộc trao đổi, yêu không phải là một cuộc tính toán... ha ha... Yêu là cho luôn, buông tay cho cô nương ơi!... Khi cô nương yêu một người, dù người đó đối xử với cô như thế nào, cô nương vẫn yêu như thường, và nhiệt độ yêu càng lúc càng bốc cao! Thì cô nương quên làm sao được?
Thiết Tâm Nam rít lên:
- Ta... ta...
Nàng nhào xuống đất, bật khóc to hơn.
Hoa Vô Khuyết!
Tiểu Linh Ngư!
Nàng muốn có một nhiệm màu nào đó, chợt hiện ra, chẻ nàng làm hai, biến mỗi phần thành một con người, mỗi con người trao về một người.
Hoa Vô Khuyết lại ngẩng mặt lên không, dĩ nhiên hắn không thể ngưng cười:
- Cô nương nên đi tìm Tiểu Linh Ngư là hơn. Gặp hắn rồi, nên tận tâm chiếu cố đến hắn, nghe tại hạ nói chứ, cô nương? Ha ha... cứ nghĩ rằng cả hai được vui sướng bên nhau, thì ha ha... tại hạ... ha ha...
Thiết Tâm Nam nằm đó, không lưu ý đến hắn.
Hắn cười, hắn nói, nàng nghe mà không nhìn. Nhưng nàng chợt nhận ra tiếng cười của hắn nhỏ lại...
Kinh ngạc, nàng ngẩng đầu lên.
Hoa Vô Khuyết đã biến mất.
Nàng biết rõ, chẳng làm sao nàng theo kịp, vĩnh viễn nàng không theo kịp, trừ phi hắn bất thình lình quay trở lại.
Mà điều đó thì nàng đừng hy vọng, vô ích.
Đau đớn quá, nàng khóc mãi, vừa khóc, vừa gào:
- Hoa Vô Khuyết! Ngươi tệ bạc lắm! Ngươi mất hết cả lý trí rồi! Sao ngươi không nghĩ kỹ, ngươi chết như vậy, ta còn mặt mũi nào sum họp với Tiểu Linh Ngư?
Ngươi chết như vậy thì dù bao nhiêu hạnh phúc trên đời này dành cho ta và Tiểu Linh Ngư, ta cũng từ khước!
Làm sao ta hưởng hở Hoa Vô Khuyết?...
Nàng vụt đứng lên, vận công lực gọi:
- Hoa Vô Khuyết! Hoa Vô Khuyết!...Hãy trở lại với ta Vô ích!
Hoa Vô Khuyết đã đi xa rồi, chắc gì hắn nghe được tiếng nàng gọi giữa những tràng cười của hắn?
Mặc dù hắn nghe đi nữa, chắc gì hắn trở lại.
Không có tiếng hồi đáp.
Gió từ xa cuống về, chuyển cành, rung lá khua xạc xào. Những tiếng xạc xào vang lên giữa đêm trường nghe não ruột làm sao!
Nơi phương Đông, nền trời đã rực màu da cá.
Ngày lên là sanh mạng của Hoa Vô Khuyết tàn xuống dần dần...
Sanh mạng của hắn ví như chiếc lá vàng, khô nhựa, còn bám víu nơi cuống bằng một niềm luyến tiếc, chỉ chờ một cơn gió nhẹ thoáng qua, cắt đứt niềm luyến tiếc đó, chiếc lá rơi xuống...
Trời!
Hoa Vô Khuyết phải chết như vậy sao? Kết cuộc của hắn đơn giản, tầm thường như thế sao?
Nếu thế thì còn tranh nhau tiếng anh hùng giữa cõi đời này để làm gì? Anh hùng mà chết như con trùng, con dế, tại sao chẳng cam phận như con trùng, con dế, để khỏi chịu gian lao, vào nguy ra hiểm?
Chết như vậy là chết mỉa mai, và tạo vật đố kỵ anh hùng không tưởng nổi.
Hoa Vô Khuyết ngồi xuống, niềm tuyệt vọng phủ đầu, hắn nghe toàn thân nặng, không còn cất bước nổi.
Ngồi một lúc, bỗng hắn nhảy dựng lên, rồi hắn bật cười cuồng dại, cười lớn hơn trước, cười ngoài cái nhột bắt cười:
- Hoa Vô Khuyết! Hoa Vô Khuyết! ít nhất trong phút giây này, ngươi còn sống, còn sống là chưa chết, ngươi còn làm được một việc trước khi chết! Ngươi phải tận dụng cái phần còn sống lại đó, dù cho ngươi có chết, thì cái chết đó cũng phải có một giá trị nào!
Cười giữa đêm trường, âm thinh thê thảm, cười giữa lức bình minh lên, âm thinh được niềm khíc lệ rõ ràng.
Tiếng cười ban mai luôn luôn biểu hiện sự yêu đời, hiện tại, âm thinh cười của hắn mất đi cái vẻ thê thảm.
Với niềm khích lệ đó, hắn phóng chân chạy đi, chạy mãi về phía trước có dãy núi trên trăm đỉnh, giăng ngang.
Và hắn chạy đi, chẳng phải về một khung trời khác, trái lại, hắn trở về ngôi miếu cũ, vào thẳng đại điện, đá bay tượng sơn thần, rồi cao giọng gọi:
- Bạch Sơn Quân! Ra đây! Ra hội diện với ta!
Tiếng cười rất to, dù ai ở ngoài mấy dặm xa cũng nghe rõ. Huống hồ Bạch Sơn Quân ở ngay trong đại điện.
Nếu y nghe, tất nhiên phải xuất hiện.
Hoa Vô Khuyết nhấc chiếc bàn thờ, quăng vào một xó, gây ầm vang, đồng thời vừa cười vừa hét:
- Bạch Sơn Quân! Ngươi nghe rõ đây, tuy ta sắp chết, ta vẫn muốn làm một cái gì đó cho vợ chồng ngươi để đời, hãy ra đây mà tiếp nhận.
Đoạn hắn mắng:
- Những con người như các ngươi, có sống thêm ngày nào, chỉ làm cho chật đất thêm ngày đó thôi, chẳng những thế, lại còn có thêm người bị các ngươi hại. Ra đây ngay, ra cho ta vì dân lành mà trừ hại! Đừng có học cái thói hèn khiếp mà chui rúc như chuột.
Bỗng có tiếng hổ rống lên, át cả tiếng cười, tiếng hét của Hoa Vô Khuyết.
Tiếng hổ chưa dứt âm vang, hổ đã xuất hiện rồi, hổ lao vút mình đến Hoa Vô Khuyết như tên bắn.
Hổ lao mình ra, Hoa Vô Khuyết tiến vô, nhưng hắn lại lách mình qua một bên, nhường cái khí thế đang lên cực độ của chúa sơn lâm.
Cái khí thế vồ người của con hổ lúc đầu, chẳng một mãnh lực nào ngăn chặn nổi, hổ chạm núi, đá cũng phải vỡ vụn, thì dại gì Hoa Vô Khuyết phí sức vô ích?
Hắn lách mình, hổ lướt qua, hắn hoành thân, đánh tạt ngang một chưởng.
Chưởng đó, hắn nhắm đúng cổ con hổ.
Dĩ nhiên, chưởng đó trúng đích, và con hổ ngã nhào xuống, chừng như đau lắm, nó rống lên, suýt chuyển động cả tòa đạo quán, nó lăn mình, bật đứng dậy, nhào tới.
Hoa Vô Khuyết vẫn vừa cười, vừa hét, tiếng người và tiếng hổ vang động, dù cho kẻ điếc cũng phải nghe, thế mà vợ chồng Bạch Sơn Quân không xuất hiện.
Hổ làm gì được hắn?
Xuất chưởng lần thứ hai, hắn đánh bật con hổ nhào lăn đi mấy vòng.
Lần này thì nó nằm yên, không còn nhích động nữa.
Hổ bất động, chỉ còn tiếng cười, tiếng hét của Hoa Vô Khuyết thôi. Âm vang rền dội, ẩn ước có chiều thê thảm, như quỷ gào, ma khóc, tăng gia sự rùng rợn cho khung cảnh tịnh mịch.
Tung chân đá bay một vọng cửa, Hoa Vô Khuyết phi thân bay vút vào hậu viên.
Vẫn như tại đại điện, nơi đây chẳng có một bóng người.
Hoa Vô Khuyết phẫn nộ cực độ, song không đối tượng thì làm gì hắn phát tiết được khí uất?
Không có người thì đồ vật kia, hắn tung chân, vung tay, đá bàn, đập ghế, phá cửa, tiếng động vang ầm ầm.
Nhưng, dù cho hắn có phá vỡ đạo quán cũng vô ích.
Hắn lại hét:
- Bạch Sơn Quân! Bạch Sơn Quân! Ngươi trốn ở đâu, sao chẳng dám chường mặt, cùng ta làm một cuộc ác chiến?
Hiện tại, hắn chỉ mong có một cuộc đánh nhau, mà phải là cuộc chiến với vợ chồng Bạch Sơn Quân.
Có như vậy hắn mới vui dạ mà nhắm mắt.
Vô ích, mặc hắn cười, hắn hét, hắn đập phá đồ vật, chẳng một bóng người xuất hiện.
Nơi vách, có bức tượng sơn quân, bức tượng giương mắt nhìn về hắn, đôi mắt đó chừng như bảo thế này:
- Hoa Vô Khuyết! Tốt hơn ngươi nên lặng lẽ tìm một nơi nào đó, bình tĩnh mà chờ chết đến với ngươi! tại sao ngươi lại làm khổ lấy mình, hét la, đập phá, làm như vậy có ích chi đâu! Bởi cuối cùng rồi ngươi cũng phải chết! Không có ai màng đến ngươi đâu, người ta biết là ngươi phải chết, sắp chết thì còn ai chịu khó chường mặt đánh nhau với ngươi?
Hoa Vô Khuyết trông như bức tượng như thách thức hắn, hắn nổi giận, chụp bức tượng, xé nát.
Những mãnh giấy được hắn tung lên, bay lất phất, mường tượng những bàn tay nhỏ nhắn khoát khoát, vẩy vẩy hắn, chế nhạo hắn:
- Xé nát ta ra để làm gì, Hoa Vô Khuyết? Ta vẫn theo dõi từng cử động điên loạn của ngươi như thường. Ngươi chết, xác ngươi sẽ tan rã, tiêu ma theo thời gian, chứ ta thì vẫn tồn tại nơi đây, ta vẫn là Sơn quân của muôn đời.
Phải!
Sơn quân là thần linh, là vô hình, Hoa Vô Khuyết hủy diệt bức tượng, chứ đâu có thể tiêu trừ một thần linh!
Hắn chết đi, thành ma, thành quỷ, xác tiêu, hồn tiêu, ma quỷ dật dờ, chứ sơn quân thì vẫn luôn luôn tồn tại ở nơi này, sơn quân còn ngự trị trong lòng dân chúng, thì mất tượng này, thiên hạ sẽ tạc tượng khác.
Tung hoành một lúc, Hoa Vô Khuyết nghe máu nóng bừng, đồng thời cảm thấy khí lực kiệt quệ, hắn không còn kềm vững thân hình, đôi chân chao chao, suýt ngã mấy lượt.
Giận là khí thế hăng, công lực tăng, tăng cực độ thì công lực phải giảm, càng hoạt động, khí lực càng giảm nhanh, giảm mãi cuối cùng kiệt quệ.
Khí lực kiệt quệ là cái chết gần kề.
Chết không còn là đáng sợ nữa thì bi ai thống thiết mà làm gì?
Nhưng hắn sợ tịnh mịch, lúc sắp chết mà tịnh mịch quá, hắn sợ hãi phi thường.
Hắn hy vọng có một người nào đó, dù là ai cũng được, ở bên cạnh hắn, cho hắn đỡ tịnh mịch thôi.
Hắn phát hiện ra đi đến đâu, hắn cũng được hoan nghênh, nhưng thực sự thì hắn cô độc quá chừng. Bây giờ hắn muốn mang theo mình một cảm nghĩ là hắn không cô độc, ít nhất cũng trong phút giây thôi.
Làm gì có người sẵn sàng cho hắn được toại nguyện chứ?
Hắn hy vọng có một cuộc chiến để mà chết, cũng chẳng ai xuất hiện cho hắn thỏa nguyện.
Hắn hy vọng chết trước đông người, nhưng hắn không còn một điểm khí lực đi đến chỗ đông người mà chết.
Hoa Vô Khuyết chập choạng lùi, lùi mấy bước lại ngã ngồi trên một chiếc ghế, mắt nhìn ra nơi bóng ngày vừa lên, lan dần dần vào gian nhà.
Bây giờ hắn hy vọng chết với bóng ngày, có ngày làm bạn lúc lâm chung.
Lòng nguội lạnh, ý bải hoải rồi, hắn ngồi đó, chờ chết.
Nhưng bất cứ hắn làm gì, tưởng gì, luôn luôn hắn phải cười, hắn không thể ngưng cười trong một giây phút nào cả.
Kẻ điên, dù có cười, nhưng phải có lúc ngưng, song hắn chẳng ngưng nổi, cười như vậy là vô cùng mệt nhọc, mỗi tràng cười phát ra là mỗi một giọt sống thoát ly thể xác hắn, cười như vậy phải đến lúc đứt hơi mà chết.
Ngày xưa, một Trình Giảo Kim, một Ngu Cao chết vì cười.
Ngày nay, một Hoa Vô Khuyết cũng chết vì cười.
Nhưng người nay cười vì bị bắt buộc, cười vì chẳng đặng đừng thì cái chết đâu còn thích thú nữa.
Mỗi tiếng cười lấy đi một giọt sống của Hoa Vô Khuyết, song khổ thay, tiếng cười không đẩy thoát khỏi tâm tư niềm phẫn hận, trái lại càng cười, hắn càng phẫn nộ hơn.
Nếu trên đời có một âm thinh nào bi ai nhất, thì cái âm thinh đó, so với tiếng cười của Hoa Vô Khuyết hiện tại, còn kém bi ai rất xa.
Tiếng cười của hắn chẳng lọt vào tai ai, mà đến cả không gian, nhà cửa, núi rừng, cũng không tiếp nhận, tất cả đều trả lại cho hắn bằng tiếng dội vang rền.
Còn gì cảnh sót xa khi con người cười ngược lại chính mình.
Cho nên hắn có thể trốn thoát thế nhân, trái lại hắn không thể trốn thoát chính mình, thành thử phải tiếp nhận những tràng cười vọng liên tục.
Hắn lấy tay bịt tai, không nghe, nhưng con người làm gì mà cái ý lại chẳng biết được điều mình đang làm?
Làm là do ý, ở đây, dù ý không muốn cười, song ý vẫn bị tiếng cười ám ảnh.
Thế thì làm sao hắn quên được tiếng cười.
Làm sao hắn phân tách rời cái sự cười, để tâm và ý không còn bận nghĩ nữa?
Hắn cũng biết, chỉ khi nào chết mới ngưng cười, và ngưng cười là chết ngay, hắn vẫn muốn ngưng cười.
Trong lúc đó, một bóng người xuất hiện.
Người xuất hiện mặc một chiếc áo quá dài, tà áo quét đất, chân bước nhẹ nhàng, thoăn thoắt như một bóng ma, bởi bước quá nhẹ, quá nhanh, áo lại dài nên trông như phiêu phiêu phưởng phưởng...
Sương còn giăng mắc khắp nơi, bóng đó xuất hiện, như một đợt khói dày trong vầng khói mỏng, gia dĩ bóng đó di động, nên Hoa Vô Khuyết phát giác ra sự xuất hiện đó dễ dàng khi bóng còn xa.
Phát giác ra rồi, hắn không cần suy nghĩ cũng hiểu ngay, bóng đó là một nữ nhân.
Mà nữ nhân nào có thể có mặt trong khu vực này, nếu chẳng phải là Bạch phu nhân?
Bởi không thể là Thiết Tâm Nam, nàng đâu tưởng nổi là hắn quay trở lại ngôi đạo quán.
Nếu nàng có đi tìm hắn thì nàng đi khắp bốn phương trời, trừ địa điểm này...
Thì người xuất hiện đúng là Bạch phu nhân rồi vậy.
Cuối cùng, bà ta cũng xuất hiện!
Trước khi bà đến, Hoa Vô Khuyết nghĩ là nếu gặp bà, hắn sẽ vọt mình tới, chụp bà, mà quật chết tức khắc.
Bây giờ bà xuất hiện rồi đó, lạ lùng thay, hắn vẫn ngồi bất động trên ghế, miệng cứ cười.
Hắn bình tịnh mà cười.
Hắn không giận dữ, bởi còn bao nhiêu khí lực thì hắn tận dụng để cười, đâu còn dành cho việc khác nữa.
Rồi Bạch phu nhân đến gần hắn, càng phút càng gần.
Hoa Vô Khuyết đinh ninh là bà sẽ hạ thủ, kết liễu mạng sống của hắn. Nhưng bà đứng lại trong khoảng cách vừa phải, rồi bình tịnh nhìn hắn.
Bỗng Hoa Vô Khuyết cười điên, vừa cười vừa hỏi:
- Đã đến rồi sao chưa xuất thủ? Ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang chờ!
Bạch phu nhân cứ nhìn hắn không nói gì.
Hắn tiếp:
- Thế ra ngươi trở lại đây xem ta đã chết chưa, hoặc là mầng xem cái chết cho ta!
Bạch phu nhân vẫn im lặng.
Hoa Vô Khuyết tiếp luôn:
- Cũng được!
Vô luận là ngươi trở lại đây với mục đích nào, ta cũng hoan nghênh sự trở lại của ngươi, ta cảm kích ngươi vô cùng. Ta đang tịnh mịch đây.
Bỗng, Bạch phu nhân buộc miệng thở dài.
Kế đó bà cất giọng u buồn hỏi:
- Hỡi thiếu niên đáng thương kia, ngươi đã mất dũng khí cầu sanh rồi sao? Con người, còn một hơi thở, là tranh đấu để cầu sanh, sao ngươi bình thản chờ cái chết?
Con tim nhói đau mạnh, Hoa Vô Khuyết vẫn cười:
- Ngươi nhất tâm mong cho ta chết gấp, bây giờ trở lại muốn cho ta cầu sống, thế ngươi cho rằng ta thống khổ như thế này là chưa đủ lắm sao?
Bạch phu nhân tiếp nối với giọng trầm buồn:
- Ta làm cho ngươi mang thương thế, ta biết là ngươi hận ta vô cùng. Tuy nhiên, ta khuyên ngươi nên lượng xét cho nổi khổ tâm của ta...
Hoa Vô Khuyết vẫn cười vang:
- Khổ tâm! Ngươi cũng có niềm khổ tâm nữa sao?
Bạch phu nhân thở dài:
- Là nữ nhân! Lắm lúc bắt buộc phải làm cái gì đó cho chồng, dù biết rằng làm là tàn nhẫn, là ác độc, cũng phải làm. Bạch Sơn Quân là chồng ta, thì làm sao ta để cho ngươi giết y? Làm sao?...
Bà khóc.
Lệ thảm, tiếng nức nở cũng thảm luôn.
Rồi bà tiếp:
- Ta biết là ta có lỗi với ngươi, ta chỉ còn mong ngươi lượng thứ. Bởi, sự việc đã rồi, ta có cách gì chuộc lại lỗi lầm, ngươi nên hiểu cho ta.
Hoa Vô Khuyết hỏi:
- Tại sao ngươi nói lên câu đó, ngươi định lừa ta một lần nữa phải không? Vậy ra, ngươi trở lại đây là đưa ta vào tròng một lượt thứ hai?
Bạch phu nhân khóc lớn:
- Ngươi đã lâm vào cảnh huống đó, ta còn lòng dạ nào lừa gạt ngươi thêm một lần nữa? Mà tại sao phải lừa ngươi thêm một lần nữa? Tại sao? ích lợi gì?
Hoa Vô Khuyết thốt:
- Ta làm gì biết được rõ rệt tại sao ngươi trở lại định lừa ta một lần nữa kẻ sắp chết trong phút giây, vô luận làm sao, ta vẫn tin là ngươi trở lại để lừa ta, và vô luận làm sao, ta không để lầm mưu ngươi.
Bạch phu nhân cúi đầu:
- Ta biết, chẳng khi nào ngươi tin ta. Tin, hay không tin, tùy ngươi vậy, ta không thể ép buộc ngươi tin, mà ta cũng chẳng có cách gì bày tỏ sự chân thành. Tuy nhiên, ngươi có thể đi theo ta, xem cái này một chút, được chăng?
Hoa Vô Khuyết không đáp, không nhúc nhích, chỉ cười.
Âm thinh của hắn bắt đầu khàn khàn rồi.
Bạch phu nhân ngẩng đầu lên, nhìn hắn một lúc, đoạn run run giọng van lơn:
- Ta chỉ khẩn cầu ngươi một lần thôi, là ngươi nên lượng thứ cho ta, và vô luận làm sao, ta bảo đảm là chẳng có gì phương hại đến ngươi nữa! Ngươi nghe ta nói chứ?
Lời, có cái ý cầu khẩn, ánh mắt cũng có ý cầu khẩn luôn.
Hoa Vô Khuyết hỏi:
- Ta là kẻ sắp chết, thì còn ai làm phương hại đến ta được?
Nhưng cuối cùng hắn cũng đứng lên, bước theo Bạch phu nhân.
Qua ngang mấy dãy nhà, bỗng Hoa Vô Khuyết phát hiện ra có người bị treo nơi trinh nhà, toàn thân đẫm máu, một thanh trường đao xuyên thủng ngực, thấu ra lưng.
Hoa Vô Khuyết chưa nhận rõ người, Bạch phu nhân dừng lại buông từng tiếng:
- Cái mà ta muốn chỉ cho ngươi thấy, là y đó.
Hoa Vô Khuyết sắp chết thì còn quan tâm đến cảnh chết của người khác làm gì?
Cho nên hắn thản nhiên hỏi:
- Ai đấy?
Bạch phu nhân hừ một tiếng:
- Ngươi không nhận ra à?
Thi thể đó treo dộng đầu xuống đất, Bạch phu nhân kéo tà áo của người đó lên, lau sạch máu từ ngực xuống mặt.
Thì ra nạn nhân là chồng bà ta!
Hoa Vô Khuyết kêu lên:
- Bạch Sơn Quân chết?
Bởi hắn đang cười lớn, tiếng nói của hắn bị tiếng cười át đi, thành ra Bạch phu nhân không nhận ra sự kinh ngạc bộc hiện nơi hắn.
Đồng thời hắn cũng thất vọng vô cùng.
Hắn muốn gặp Bạch Sơn Quân, cùng hắn tử chiến, hắn muốn tự tay mình diệt trừ Bạch Sơn Quân. Tuy hắn thấy y chết rồi, hắn không cao hứng chút nào. Y chết là hắn phải hả dạ chứ, nhưng hắn lại thất vọng, bởi mối thù phải được hắn báo thù mới sướng chứ.
Bạch phu nhân thốt:
- Ngươi muốn trông thấy tận mắt y chết, vì ta biết mình có lỗi với ngươi, nên ta...
Hoa Vô Khuyết lại kêu lên:
- Ngươi giết y?
Bạch phu nhân thở dài:
- Phải! Chính ta hạ thủ.
Hoa Vô Khuyết lùi lại ngay, không nói được tiếng nào.
Bạch phu nhân tiếp:
- Ta giết y, chắc ngươi kinh ngạc lắm?
Hoa Vô Khuyết nào chỉ phải kinh ngạc mà thôi? Thực sự thì hắn khó tin có việc như vậy.
Bạch phu nhân lại tiếp:
- Tuy nhiên, ngươi cũng nên tìm hiểu tại sao ta giết y. Ta có trăm ngàn lý do để giết y, đáng lẽ ta phải giết y từ sớm hơn, từ lâu rồi.
Hoa Vô Khuyết nổi giận:
- Bất cứ ai trên đời này đều có thể giết y, trừ ngươi. Ngươi không thể giết y được, y có làm điều gì lỗi với ngươi đâu.
Bạch phu nhân thở dài:
- Ta biết, y hẳn có nói với ngươi rất nhiều lời dối trá, y phác họa ta như một con yêu tinh, song...chẳng lẽ ngươi tin tưởng nơi sự bịa đặt của y?
Hoa Vô Khuyết hừ một tiếng:
- Tại sao ta không tin?
Miệng tuy nói thế, chứ tâm thì hơi động rồi.
Bạch phu nhân ảm đạm tiếp:
- Nếu ta là mẫu người như y phác họa, thì làm sao y sống chung với ta hai, ba mươi năm dài? Với cái tính khí của y, y đã giết ta từ lâu rồi, chứ làm gì gã chịu đựng ta cho đến ngày nay nổi?
Bà nhìn len lén sang Hoa Vô Khuyết xem thần sắc của hắn như thế nào.
Rồi bà lại tiếp:
- Sở dĩ ta bày cái trò như vậy đối với ngươi, là ta mong mỏi cảm hóa y, cho y hồi tâm, ta vì y chẳng hề do dự hạ thủ thảm hại người khác, ta vì y không từ bỏ một hành động nào, ta làm tất cả cho y, không hề tiếc hận việc nào...
Lệ thảm rơi từng hạt, từng hạt liên tục.
Bà khóc, cơ hồ ngất đi, không bật thành tiếng nổi.
Bà có vẻ thành thật quá, lời nói thành thật, thái độ thành thật, vừa tạo niềm tin, mà cũng vừa tạo sự thương hại nơi đối tượng.
Sự thống thiết của bà có một nhiệm màu biến những lời tố cáo của Bạch Sơn Quân thành hoang đường.
Nếu có một người nào ở đó cứ tin tưởng nơi Bạch Sơn Quân, mà phủ nhận những lời phân trần của bà, thì thật là một quái sự, và người ấy phải là một quái nhân.
Hoa Vô Khuyết hỏi:
- Ngươi một mực vì chồng, sao bỗng nhiên lại giết chồng?
Bạch phu nhân ngưng khóc:
- Ta là một nữ nhân, mạng vận có tốt xấu thế nào, cũng phải cúi đầu tiếp thọ, ta vận dụng tận sở năng, thi hành mọi biện pháp, cố lôi kéo chồng ta về, mãi mãi một bên ta. Ngờ đâu...ngờ đâu...
Bỗng, bà vọt tới, nhào vào lòng Hoa Vô Khuyết, khóc rống lên, đồng thời gào thản:
- Y không mảy may nghỉ ngợi về tình nghĩa vợ chồng, y... y... lại còn muốn giết ta.
Hoa Vô Khuyết không xô bà ra khỏi lòng.
Trong tình cảnh đó, hắn nỡ nào có cử động phũ phàng đối với Bạch phu nhân?
Người ta đang đau khổ, nếu không an ủi thì thôi, chứ đành lòng nào chạm tự ái của người ta?
Đúng là một cảnh quái dị, một nữ nhân khóc thê thảm, cuốn mình trong lòng một thiếu niên mà khóc, còn thiếu niên thì cười vang. Cả hai nam nữ cùng cười cùng khóc, bên cạnh một xác chết dộng đầu, máu me bê bết.
Hoa Vô Khuyết nhẹ giọng:
- Cho nên ngươi giết y?
Bạch phu nhân rên rỉ:
- Thực ra, ta không tiếc gì khi chết nơi tay y. Nhưng ta chẳng biết, lúc y toan giết ta, thì đột nhiên ta cảm thấy không còn nhẫn nhục được nữa. Niềm thống khổ, uất hờn chất chứa từ hai mươi năm qua, vụt bừng lên, ta như mất cả lý trí, chụp đao đâm tới liền...
Dừng lại, thở ra lấy hơi, khóc tỉ tê mấy tiếng, đoạn tiếp:
- Thoạt đầu, ta chỉ muốn gây thương tích nhẹ cho y thôi, không ngờ y cứ tưởng là ta nhưng ày nào, chẳng bao giờ phản kháng dù y làm dữ, do đó y không đề phòng.
Thành ra nhát đạo tuy nhẹ, song trúng đích, lại đâm sâu, gặp chỗ yếu nhược!...
Y chết!
Hoa Vô Khuyết chỉ cười chứ không nói gì.
Hắn còn biết nói gì.
Quàng tay ra sau lưng hắn, Bạch phu nhân ghì mình sát ngực hắn, ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt của bà nhòa lệ.
Bà hỏi:
- Ngươi nghĩ sao? Ta có nên giết y chăng? Ta giết y như vậy là phải hay quấy?
Hoa Vô Khuyết không đáp, song hắn thầm nghĩ:
- Không quấy đâu, dù ai ở trong trường hợp ngươi cũng phải giết y. Một người dù có sức chịu đựng đến đâu, đều cũng chẳng còn chịu đựng nổi nữa, và dĩ nhiên là phải hạ thủ.
Hắn không đáp, song vẫn cười, và âm thinh của hắn yếu dần, và đôi chân bắt đầu rung, không còn kềm vững xác thân nữa.
Bao nhiêu khí lực trong người đều theo tiếng cười thoát đi. Kẻ nào khác, công phu phù bạc hơn hắn, tất không chi trì với tràng cười vô tận đó đến bây giờ.
Bạch phu nhân nhìn hắn một lúc, rồi cúi mặt xuống, tiếp:
- Ta biết, ngươi đồng tình với ta lắm, cho nên ta mới bộc lộ bao nhiêu nỗi niềm với ngươi. Trên đời, dù không ai đồng tình với ta, ta cũng chẳng màng, bởi có ngươi, nhất định là ngươi đồng tình hẳn. Chỉ vì, chỉ vì...
Bà nhếch nụ cười thảm, tiếp luôn:
- Ta từng thấy nhiều nam nhân, song chỉ có ngươi là người ôn nhu, hiền hòa hơn hết, nếu tất cả nam nhân nào đều giống ngươi, thì làm gì mỹ nhân phải khổ?
Bởi cái tính khí quái dị đó, mà thành ra Hoa Vô Khuyết dễ bị nữ nhân lừa.
Chứ hắn không phải là kẻ ngu đần, dại dột.
Cho nên, cái tâm mềm yếu thường làm cho con người hỏng cả những việc lớn, và người ta thích cứng, bạo hơn, vì có cứng, có bạo, mới thu thập thành công nhanh chóng.
Nếu trên đời, tất cả nam nhân đều giống hắn, thì chẳng hóa ra cái thế giới này là thế giới của nữ nhân? Bởi, những nam nhân, nếu không bị biến thành nữ nhân vì cái tính yếu mềm đó, thì cũng đến tự tử mất, vì luôn luôn bị lừa gạt, rồi tức uất, tức uất song chẳng dám động đến nữ nhân, chỉ còn có cách chết thôi.
Bỗng, Hoa Vô Khuyết thốt:
- Cái gì đã qua, hãy cho qua luôn, đừng bao giờ nhắc lại, ngươi cứ tin là ta không còn hận ngươi nữa.
Bạch phu nhân hỏi gấp:
- Ngươi lượng thứ cho ta?
Hoa Vô Khuyết gật đầu:
- Ngươi đã nói hết chưa?
Bạch phu nhân cũng gật đầu:
- Những gì cần nói, ta đã nói hết rồi. Còn ngươi, chẳng lẽ ngươi không có gì để nói với ta?
Hoa Vô Khuyết thốt:
- Ta chỉ mong ngươi...
Hắn muốn Bạch phu nhân hòa giải cái nhột cười cho hắn, nhưng dù đang lâm vào cảnh khốn khổ, hắn cũng không thể mở miệng mà van cầu nơi nữ nhân.
Dù bị lừa trăm ngàn lần, dù bị nữ nhân đưa vào tròng suýt mất mạng, hết tròng này đến tròng khác, hắn cũng không thể mở miệng van cầu trước một nữ nhân! Hắn không để cho nữ nhân thương hại hắn.
Cái mẫu người như hắn, dù cho bị nữ nhân lừa, thứ để nữ nhân lừa, nhất định không để nữ nhân hận.
Hắn buông mấy tiếng lơ lửng, rồi bỏ câu luôn.
Bạch phu nhân nhìn sững hắn một lúc, rồi u buồn tiếp:
- Thực ra thì không cần gì ngươi phải nói, ta cũng nghĩ là đáng lẽ ta phải rút mũi châm nơi tiếu huyệt của ngươi sớm. Rất tiếc là tại ngươi vừa rồi dụng lực mạnh quá, làm cho mũi châm lún vô sâu quá, bây giờ thì ta đành chịu, không còn cách gì giúp ngươi được...
Hoa Vô Khuyết nghe đau nhói toàn thân, thế là hết hy vọng rồi.
Bất giác, hắn đẩy mạnh Bạch phu nhân văng ra ngoài xa, đoạn quay mình bước đi.
Cái số!
Số của hắn là vậy, cái số phải chết vì cười, cười mãi để rồi chết khi kiệt sức.
Nếu phải chết thì trốn đâu cho khỏi chết? Hắn không muốn chết tại đó, bởi có mặt Bạch phu nhân.
Hắn phải muốn chết trước mặt nữ nhân, bởi chết mà còn lưu một ấn tượng khôi hài nơi tâm tư nữ nhân thì thật là khó chịu cho hắn lắm. Sau này, mỗi khi nữ nhân nhớ lại việc hôm nay, sẽ cười dài, thì hồn hắn nơi âm cảnh phải nhói đau theo.
Hắn cũng muốn lưu lại một ấn tượng nơi lòng mọi người chứ, có điều ấn tượng đó phải là ôn nhu hiền hòa, trang nhã, thanh lịch, chứ không thể là ấn tượng của một kẻ cười điên.
Ngờ đâu Bạch phu nhân chận trước mặt hắn.
Bà nói:
- Hiện tại ngươi không thể đi đâu.
Giận lắm, song Hoa Vô Khuyết cố dằn lòng, hỏi:
- Ngươi còn cầm chân ta ở lại đây làm gì?
Bạch phu nhân đáp:
- Tuy ta không cứu được, trên đời này, cũng phải có người cứu được ngươi. ta biết người đó.
Hoa Vô Khuyết ngẩng mặt lên không, bật cười, lần này thì chính hắn muốn cười:
- Chẳng lẽ ta mang cái tình trạng này vượt đường trường mà đi cầu cứu người à?
Bạch phu nhân gằn từng tiếng một:
- Ta cứ tưởng là ngươi có đầy đủ dũng khí. Không ngờ ngươi yếu quá. Không, cái dũng khí cầu sanh mà ngươi cũng chẳng có luôn. Thì nói gì đến dũng khí cầu thắng.
Hoa Vô Khuyết cúi đầu.
Bạch phu nhân đánh luôn đòn thứ hai:
- Tuy ta vô lực cứu ngươi, song ta có thể giúp ngươi sống thêm ba ngày nữa.
Trong ba ngày đó, ta đưa ngươi đến gặp một người.
Chính người này có năng lực cứu ngươi. nếu ngươi còn phần nào dũng khí, thì nên cố gắng sống thêm ba hôm nữa, để tìm đến đó mà cầu cứu với người ấy. Cầu cứu nơi người trong khi mình đang lâm vào cảnh khó, đâu có phải là một cái nhục? Hà huống ngươi còn nhỏ tuổi? Nhỏ tuổi mà cầu người, chưa phải là vô sỉ, trái lại nhỏ tuổi mà trốn sống mới là cái nhục, vì trốn sống lúc còn nhỏ tuổi là trốn tránh trách nhiệm.
Hoa Vô Khuyết mỉm cười:
- Dù ta có gượng sống thêm mấy ngày, để đi tìm người cầu cứu, vị tất người ấy đã sẵn sàng cứu ta? Không biết chắc mà cứ đi, tội gì phải đi cho thêm khổ ba ngày thòng đó?
Bạch phu nhân trấn an:
- Ta hiểu rõ con người đó. Nếu ngươi bằng lòng đến, thì ta bảo đảm là người đó sẵn sàng cứu ngươi.
Bà tiếp luôn:
- Huống chi, thực sự thì ngươi đâu phải cầu cứu? Ngươi đi chửa bịnh mà. Ai cấm một người có bịnh tìm y sư để chữa bịnh? Có y sư nào từ khước chữa bịnh cho bịnh nhân đâu? Trừ một lý do nào đó, mà ngươi và người ấy, vốn không thù không oán, vốn chẳng tị hiềm, ta nghĩ, ngươi sẽ được hài lòng.
Hoa Vô Khuyết hơi động tâm.
Con người, đành là không sợ chết, song lúc sắp chết mà có cơ hội sống lại, thì có ai bỏ qua cơ hội đó được chăng?
Bạch phu nhân lại khuyên, dụ, rồi khích, rồi van cầu hết sức ân cần.
Cuối cùng, Hoa Vô Khuyết bằng lòng đi với bà.