Dưới tác dụng đồng hồ sinh học, Giang Nguyên đã thức dậy từ sớm.
Khi mặc quần áo, Phùng Sướng từ phía sau ôm lấy anh, Giang Nguyên hạ giọng thật khẽ:
– Sáng nay anh có khóa học. Em ngủ tiếp đi.
Sau hai tiết học, Giang Nguyên không nghe vào được bao nhiêu.
Anh quá rối loạn.
Từ sau khi quyết định cùng Phùng Sướng ở bên nhau thì không có một chuyện nào là đi theo quỹ đạo như anh dự liệu cả.
Hình thức ở chung mà anh dự liệu là, anh thiết lập lá cờ kiểm duyệt của mình, sẽ hóa giải mọi đủ mọi chiêu trò của Phùng Sướng.
Tối hôm qua từ huyền quan đến cửa phòng chỉ vài chục bước, Giang Nguyên đã nghĩ tới cô muốn chơi trò đa dạng gì, anh khi ấy cảm thấy mình có thể thong dong ứng phó, kết quả cuối cùng là anh quá xem nhẹ Phùng Sướng và đánh giá bản thân quá cao.
Chỉ có cách xa cô thì anh mới có thể bình yên, mới có thể bình tĩnh được.
Phùng Sướng là người giỏi nhất theo cách của riêng cô, hiển nhiên là cô đã có chuẩn bị.
Trên lớp học trong giảng đường, trong đầu Giang Nguyên tràn ngập hình ảnh ướt át sống động ngày hôm qua.
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến cho cõi lòng anh cuồn cuộn sóng, chẳng trách đêm qua anh đã binh bại như núi đổ.
Thôi cứ thế đi. Giang Nguyên không đấu tranh nữa.
Nghĩ nhiều nữa cũng không có ý nghĩa. Anh không muốn lãng phí thời gian.
Giang Nguyên thu sách cất bút đi ra ngoài, bất ngờ trông thấy Tưởng Dương Đào cùng Phùng Sướng sóng vai đứng ở bên cửa sổ.
Tưởng Dương Đào vẫy tay với anh, Phùng Sướng lại cười như không cười mà nhìn anh.
Cô buộc tóc đuôi ngựa lỏng lẻo, môi tô một lớp son mỏng.
Giang Nguyên đi thẳng đến giữa hai người, cầm tay Phùng Sướng.
– Sao em lại đứng đây?
Tưởng Dương Đào mắt trợn tròn mồm há hốc mồm.
Phùng Sướng rút tay ra.
– Đi ngang qua. Em đi trước đây.
Giang Nguyên nhìn cô rời đi, quay sang hỏi Tưởng Dương Đào:
– Cậu với cô ấy nói gì thế?
Tưởng Dương Đào:
– Tôi mới đầu óc choáng váng đây này, được chưa? Giang Nguyên này, cậu như này hình như không đúng. Chả phải cậu nói…
– Tôi sai rồi. Là tôi suy nghĩ không kỹ. – Giang Nguyên thừa nhận một cách thẳng thắn, – Hiện tại bọn tôi đang ở bên nhau, cậu cũng đừng có ý nghĩ gì nữa.
Tưởng Dương Đào kêu lên:
– Cậu có nghiêm túc không đới?
– Đương nhiên.
– Thôi được thôi được. Giang Nguyên, tôi có thể hiểu cậu. Tôi chờ một thời gian cũng được.
Giang Nguyên dừng bước lại:
– Cậu chờ cái gì?
Thấy sắc mặt Giang Nguyên không vui, Tưởng Dương Đào không dám làm gì quá trớn, anh ta hạ giọng nói nhỏ:
– Tôi chỉ đợi thôi.
– Tôi cảnh cáo cậu Tưởng Dương Đào, đừng có ý nghĩ gì với bạn gái tôi đấy.
Tưởng Dương Đào cứng họng, sao có người lại trở mặt nhanh hơn lật sách thế.
Giang Nguyên không để tâm chút nhạc đệm này ở trong lòng, anh đến lớp tự học như thường lệ.
Cậu bạn cùng phòng Dư Phàm vẫn đi hẹn hò cho đến lúc sắp đến thời gian đóng cổng mới trở về. Tai nghe trong hốc tai của anh ta dường như là bán cố định, Giang Nguyên chưa từng thấy anh ta tháo ra bao giờ cả.
Dư Phàm là nhân vật huyền thoại trong miệng các nam sinh, là bạn trai thập tứ hiếu trong miệng các nữ sinh. Anh ta cùng ví bạn gái cùng lớp trong vòng ba ngày đã yêu nhau kể từ ngày nhập học, trong hai tháng, dù mưa hay nắng, ngày nào cũng như ngày nào anh ta cũng dậy sớm, cầm theo bữa sáng đứng chờ dưới khu ký túc xá nữ đều như vắt chanh. Hai người dính lấy nhau như hình với bóng, mỗi đêm lúc nào đều trò chuyện nấu cháo điện thoại đến nóng rực mới thôi.
– Anh về đến rồi. Ừ. Vừa rồi lại quên mua nước, có thì vẫn có, nhưng chắc không nhiều lắm. Không sao đâu, ngày mai em nhớ nhắc anh nhé. Ừ, anh cũng sẽ nhắc em…
Giang Nguyên có thể nghe được loáng thoáng giọng nói rời rạc của Dư Phàm. Anh dừng tay đang gõ phím lại, nhìn thoáng qua di động ở trên mặt bàn.
Di động rất yên tĩnh, cả một đêm chưa từng có động tĩnh gì. Sau khi nhìn nó vài lần, Giang Nguyên chuyển sang cài chế độ tắt tiếng, không để tâm đến những chuyện vụn vặt nữa.
Nhạn Thành vào tháng đã là cuối thu, sau hai đợt hạ nhiệt độ, hàng cây ngô đồng ven đường đã rơi rụng lá đầy đất.
Phùng Sướng hai tay đút túi, nhảy lên nhảy xuống bên cạnh bậc đá, lá cây ngô đồng cuộn lại bay múa đảo quanh mũi chân cô, rồi lại đung đưa mà rơi xuống.
Giang Nguyên đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Anh còn chưa đến gần thì đã bị Phùng Sướng phát hiện ra trước, cô đứng tại chỗ, nhìn anh đi nhanh đến, bắt lấy eo cô, hôn lên môi cô một cái.
Phùng Sướng khá là bất ngờ, cô nhón chân hôn đáp lại mãnh liệt, Giang Nguyên đã ôm lấy cô đi phía trước:
– Đi. Mình đi ăn cơm.
Sẩm tối gió lớn, con đường hàng cây xanh không một bóng người. Hai người bước lên con đường trải đầy lá vàng rực, vừa đi vừa hôn nhau.
Nhân viên căn tin của trường dì Hoàng lén hỏi Giang Nguyên:
– Tiểu Nguyên, đây là bạn gái cháu à?
Khi ông ngoại Giang Nguyên lần đầu tiên đến Nhạn đại giảng dạy thì dì Hoàng đã làm đầu bếp ở căn tin trường rồi. Dì Hoàng là người nói nhiều và nhiệt tình, có mối quan hệ tốt với ông ngoại Giang. Từ nhỏ Giang Nguyên đã theo chân ông ngoại đến căn tin và ăn ở đây rất nhiều lần, đã coi dì ấy như bậc trưởng bối.
Giang Nguyên đáp:
– Vâng ạ.
– Xinh lắm.
– Cháu cám ơn dì ạ. – Phùng Sướng rất tự nhiên nói cám ơn.
Dì Hoàng vui sướng bật cười lên.
Giang Nguyên kéo người đi.
Trước khi đến tìm Giang Nguyên, Phùng Sướng đã đi ăn uống với Kim Lang rồi, bởi vậy mà không gắp mấy đũa thì đã đặt xuống.
Giang Nguyên ăn rất nhanh, nhưng lối ăn rất lịch sự, thức ăn trên đĩa đã giảm đi một chút, nhưng bàn vẫn sạch sẽ.
Phùng Sướng bỗng nhiên nói:
– Tối nay mình đi xem phim nhé.
– Khụ… – Giang Nguyên bị sặc.
– Đừng gấp đừng gấp. – Phùng Sướng vỗ lưng cho anh.
Giang Nguyên đẩy cô ra, uống nửa bình nước mới ổn định lại được.
Phùng Sướng vẫn như không có việc gì,
– Thế anh có đi không?
– Buổi tối anh còn phải về phòng thí nghiệm.
– Ờ. – Phùng Sướng đứng dậy, – Vậy em đi trước đây.
Giang Nguyên túm cô lại:
– Em đi đâu?
– Tìm người xem phim cùng nha. Hôm nay có chiếu bộ phim khoa học viễn tưởng đấy.
Giang Nguyên ấn cô ngồi xuống:
– Tên phim là gì?
Phùng Sướng nói tên ra, Giang Nguyên vẫn nửa tin nửa ngờ, Phùng Sướng bừng tỉnh ngộ.
– Ờ…thì ra là anh hiểu sai.
Cô hứa hẹn với anh:
– Anh yên tâm, hôm nay tuyệt đối không có tiết mục phụ đâu. Lần trước làm hơi quá sức, giờ em vẫn còn đau đây nè.
Giang Nguyên không thể ngồi nổi nữa, anh vừa đi ra ngoài vừa nói với cô:
– Phùng Sướng à, em có thể nói nhỏ chút có được không.
Phùng Sướng:
– Em nói vậy còn chưa đủ nhỏ ạ. Giang Nguyên, anh đang nghĩ gì đó, nghĩ gì mà tai đỏ thế?
Giang Nguyên bước nhanh đi phía trước, cách cô rất xa.
Lần xem phim này thật sự chỉ là xem phim theo đúng nghĩa đen.
Khi sắp kết thúc, Phùng Sướng dựa sát tới:
– Đến nhà em nhé?
– Không đi.
– Ờ. Vậy đưa em lên tầng đi.
Giang Nguyên cười cười, Phùng Sướng lấy lui làm tiến, từ từ mưu tính, anh đã được nếm đủ rồi.
Anh nói nhẹ bên tai cô:
– Em lại chuẩn bị bày trò gì vậy?
Phùng Sướng bị hơi thở của anh làm cho ngứa ngáy, cô nghiêng đầu hôn lên môi anh:
– Anh nói đi.
– Không được. Mê muội mất cả ý chí, em hiểu không?
– Em không. Chưa từng học, em chỉ biết ngăn không bằng khai thông, khai thông không bằng dẫn dụ.
– Chả phải em nói còn đau à.
– Anh thổi là hết đau ngay.
Hình ảnh quá mức sinh động, Giang Nguyên không cách nào nghĩ tiếp được nữa.
Khi phụ đề hết phim hiện lên, rạp chiếu sáng lên, người xem tốp năm tốp ba đứng lên, Giang Nguyên kéo Phùng Sướng cách một khoảng cách, cố giữ giọng được bình thường.
– Đi thôi, anh đưa em về nhà.
Thang máy chậm rãi đi lên, Phùng Sướng kéo tay Giang Nguyên, trong lòng đang yên lặng tính toán nên không để ý Giang Nguyên bỗng đưa một cái tay khác, sau khi con số nhảy qua số “” trên bảng điện tử thì ấn xuống số “”.
Con số “” vừa sáng lên, vân tay Giang Nguyên được ghi lại thành công.
Lần này Phùng Sướng đúng là không dự liệu được.
Có trùng hợp như vậy không?
Cô nhìn Giang Nguyên.
Giang Nguyên mặt đầy thản nhiên,
– Muộn quá rồi, không về ký túc xá nữa.
Căn hộ ở tòa Thiên Duyệt này được ông ngoại anh mua ngay phiên giao dịch đầu tiên khi bắt đầu mở bán, chủ yếu là để mẹ anh thỉnh thoảng đến nghỉ ngơi. Nhưng mà bà Hạ Linh rất ít khi tới đây, bà thích sống ở viện tử cổ kính đầy hoa trên phố Kim Ngân hơn.
Cửa thang máy mở ra, Phùng Sướng đứng yên không chịu đi ra. Giang Nguyên hỏi:
– Sao vậy em, đưa đến đây còn chưa đủ à?
Phùng Sướng:
– Anh khát không? Hay là vào trong uống chén nước nhé.
Giang Nguyên nén cười, siết chặt eo cô hôn ngấu nghiến một lúc rồi lại buông ra,
– Hôn rồi, được rồi đó, đi đi.
Phùng Sướng nào có chịu, anh càng như vậy cô càng không thể từ bỏ.
– Em không tin anh không muốn. – Phùng Sướng nhào vào trong lòng anh, – Giang Nguyên ơi, anh giả bộ quân tử làm gì.
Giang Nguyên ôm lấy cô:
– Có camera, em ngoan một chút được không.
– Em không. – Phùng Sướng nói, – Anh có thể thành thật chút được không.
– Anh đủ thành thật rồi. – Giang Nguyên thấp giọng nói bên tai cô, – Nhưng mà em đó, Phùng Sướng à, đừng nghĩ cách mà lừa anh nữa.
Phùng Sướng:
– Em muốn làm.
Giang Nguyên miệng lưỡi khô khốc:
– Anh đi lên tầng tắm rửa.
– Thế thì phiền phức lắm, tắm ở nhà em đi.
Cuối cùng Giang Nguyên chỉ tạt qua căn hộ của mình một chuyến.
Anh tắm rửa xong đi ra, Phùng Sướng đang ngồi xếp bằng ở trên sô pha, chăm chú xem TV.
Những tiếng rên rỉ đứt quãng vang lên ở trong phòng, vẻ mặt anh tức thì đen như đáy nồi đi đắt phụt TV đi.
Phùng Sướng kêu lên:
– Anh làm gì vậy?
Giang Nguyên hỏi ngược lại:
– Thế em đang làm gì?
Phùng Sướng:
– Anh chưa từng xem à? Em không tin.
Giang Nguyên:
– Anh chưa từng xem.
Phùng Sướng:
– Thật á? Không thể nào, vậy làm sao anh biết đây là cái gì?
Giang Nguyên:
– Anh có ý thức.
Tất nhiên khi bạn anh xem anh vô tình nhìn thấy vài lần đương nhiên không tính vào.
Phùng Sướng:
– Vậy thì chúng mình cùng nhau xem đi.
Giang Nguyên phớt lờ cô, anh cầm lấy điều điều khiển từ xa ném đi.
– Học tập một chút cũng không được à? Giang Nguyên ơi, anh có biết câu nói đứng ở trên vai người khổng lồ và nhìn ra thế giới không, anh có biết ý nghĩa của việc học tập từ nhiều trường khác nhau và chọn lọc không?
Giang Nguyên không thể nhịn được nữa, đành phải tự thể nghiệm lấp kín miệng cô.
Hai người triền miên hôn nhau, Phùng Sướng thì thầm vào tai anh:
– Giang Nguyên ơi, của bọn họ không đẹp bằng anh, của ngươi sao lại hồng nhạt?
Giang Nguyên nóng mặt lên chỉ có thể làm ngơ giả như không nghe thấy.
Hết chương