Ở Nauru Atoll phía bắc của Maldives có một hòn đảo tư nhân hàng đầu.
Có một số con đường ván gỗ kéo dài ra biển lẻ tẻ ở rìa đảo, nối bãi cát trắng và mềm với những biệt thự trên mặt nước.
Phùng Sướng thong thả thức dậy trong ánh mặt trời tĩnh lặng đến khó tin.
Cô đi chân không trên mặt đất pha lê, kéo mở rèm ra, đứng ở trong phòng ngủ hướng ra boong tàu rộng lớn kéo dài ra ngoài. Vùng biển không bị che khuất trong tầm nhìn có một nửa bóng râm và một nửa ánh sáng mặt trời, mặt biển lấp lánh dường như được lát bằng màu ngọc lam trong veo, Phùng Sướng ngắm nhìn một chốc, từ bậc thang nhảy vào trong đó.
Nước biển dưới nhà bóng che phủ vẫn hơi lạnh, Phùng Sướng bơi quanh cột một vòng.
Sau khi cơ thể được tắm trong ánh nắng mặt trời trở nên ấm áp, Phùng Sướng chuyển động linh hoạt dưới làn nước, sau đó nhắm mắt thả trôi mình đầy thư thái.
Nhưng mà chỉ mấy chục giây ngắn ngủi, Phùng Sướng mở choàng mắt ra, nhìn Lý Đại Tranh đứng bên lan can bảo vệ cách đó không xa.
– Chào buổi sáng.
Lý Đại Tranh khẽ mỉm cười, vẫy tay với cô. Như là anh ta đã chờ giờ khắc này đã lâu rồi.
Phùng Sướng xoay người, đôi chân dài đạp một cái, nhanh chóng trôi đi.
Nửa giờ sau, Phùng Sướng từ cửa chính đi ra.
Lý Đại Tranh đang chơi với chiếc xe đạp của mình dưới hiên nhà, trông thấy cô đi ra thì huýt sáo.
– Lâu rồi không gặp, Phùng Sướng.
Phùng Sướng:
– Anh biết từ khi nào?
– Sớm hơn em mấy chục giây.
Lý Đại Tranh khoanh tay trước ngực:
– Thảo nào anh thấy năm nay sao lạ vậy, tự dưng lão Lý đích thân dẫn anh tới đảo trăng mật, thì ra là có em gái ở đây.
– Họ đâu hết rồi anh?
– Đi đánh golf từ lâu rồi. Em đói không? Anh dẫn em đi ăn gì đó.
Lý Đại Tranh vỗ vỗ lên thanh ngang xe đạp.
– Không cần đâu.
– Không lên thật à?
Lý Đại Tranh khoan thai nói,
– Thế chắc cũng đói bụng rồi.
Anh ta chắc chắn cô ngày ngày xe đưa xe đón, sẽ không biết đi xe đạp.
– Trùng hợp quá. – Phùng Sướng cũng đẩy ra một chiếc, – Đói rồi.
Lý Đại Tranh chậc một tiếng:
– Ai dạy em vậy?
– Nói nhảm gì đấy, anh có đi không?
Lý Đại Tranh làm động tác mời:
– Ưu tiên phụ nữ.
Phùng Sướng bước chân ngồi lên, làm quen một lúc, cầm lấy đầu xe đạp đạp ra ngoài.
Lý Đại Tranh đi theo sau, duy trì khoảng cách không xa không gần với cô.
Trên đảo có bốn nhà hàng với phong cách khác nhau ở các khu vực khác nhau, Phùng Sướng bước vào tòa kiến trúc lộng lẫy ẩn mình dưới rặng cọ dừa.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người họ vào bàn và đưa cho họ một tập menu đóng khung đẹp mắt.
Không lâu sau, tiếng cười nói quen thuộc vang lên từ lối vào bên hông của nhà hàng. Phùng Nhất Đường, Lý Nhuận Dương, cùng với một người đàn ông thân hình cường tráng cao lớn, làn da ngăm đen đi đến.
– Sướng Sướng!
Phùng Nhất Đường bước nhanh đến bên Phùng Sướng.
Lý Đại Tranh đứng dậy chào hỏi:
– Bố, chú Phùng, chú Lệ.
Lệ Văn Hành vỗ vỗ bả vai anh ta, lực mạnh đến mức vai anh ta tê buốt, Lý Đại Tranh cắn răng mỉm cười, Lệ Văn Hành khen ngợi anh ta.
– Nhóc con khá lắm, chịu giỏi hơn so với lần trước gặp.
Lúc Phùng Sướng nghe Lý Đại Tranh chào “chú Lệ” thì đã đứng lên rồi.
– Bố, bố nuôi.
Phùng Nhất Đường giới thiệu.
– Đây là chú Lệ Văn Hành của con.
Lại ôm lấy cô,
– Đây là Sướng Bảo nhà tôi.
– Cháu chào chú Lệ ạ.
– Ngoan. Ngồi đi.
Lệ Văn Hành lật xem thực đơn,
– Các con gọi gì rồi?
Lý Nhuận Dương:
– Bọn trẻ chọn gì kệ chúng, bọn mình ăn uống theo kiểu bọn mình, có phải không, Nhất Đường?
Phùng Nhất Đường nói:
– Đương nhiên rồi.
– Đừng hối hận nhé. – Lệ Văn Hành cười cười, – Hiện tại tôi không thể so với hai cậu được, tôi chỉ là một ngư dân quèn, quen với màn trời chiếu đất, dựa vào trời thưởng cơm rồi, nay hiếm khi được hưởng phúc từ hai ông chủ lớn, trong mắt chỉ toàn nhìn thấy món đắt đỏ thôi.
– Cứ chọn đi, chọn thoải mái vào. – Phùng Nhất Đường rất vui vẻ, – Dù sao thì có người thanh toán rồi.
Lý Nhuận Dương vung tay lên:
– Vô tư đi, cứ xõa đi.
Phùng Sướng từng nghe Phùng Nhất Đường nhắc đến Lệ Văn Hành. Thời trẻ chú ấy từng là một thanh niên tốt cần cù hăm hở tiến lên trong thể chế, về sau theo dòng chảy của thời cuộc ông đã ra biển làm ăn và trở thành một doanh nhân nổi tiếng ở Hải Thành.
Lý Nhuận Dương cùng Lệ Văn Hành đã va chạm đụng độ nhau rất nhiều lần trên thương trường, cuối cùng thưởng thức lẫn nhau mà trở thành bạn tốt chi giao.
Nhưng mà khi đến tuổi trung niên rồi, Lệ Văn Hành đột nhiên bứt ra khỏi thương trường, cho rằng cho rằng cuộc đời quá ngắn ngủi, cả đời chỉ tập trung vào việc tích lũy tài sản sẽ rất nhàm chán nên đã bán công ty cho Lý Nhuận Dương, chuyên tâm với sở thích của mình là câu cá biển.
Các kiểu món ăn đắt đỏ như Đông tinh ban, quan đao hồng đều lần lượt được bưng lên. Lệ Văn Hành nói chuyện từ tập tính phân bố khu vực cùng sinh hoạt của chúng nó rồi lại nói về kinh nghiệm sưu tập tem trên khắp thế giới của mình, ví dụ như câu cá kiếm Arapaima ở Amazon thú vị như thế nào, và xui xẻo thế nào khi nhìn chằm chằm vào con mồi cả tiếng đồng hồ trên đảo Christmas và bị cá mập cướp giữa chừng.
– Tháng năm ngoái, tôi đi Canada bắt cá ngừ vây xanh, dẫn cả A Tranh đi cùng, thằng nhóc này vượng thuyền lắm, câu được con cá vây xanh cân, làm mấy người bọn tôi lúc thu dây về cánh tay gần như sắp gãy luôn rồi. Nhưng mà, cực kỳ đáng giá! Món bụng cá ngừ chua đơn giản là hương vị của cả thế giới——- Chú ấy cười nhìn Lý Đại Tranh, – A Tranh, cháu còn nhớ hương vị đó không?
– Có ạ. Giờ vẫn còn thòm thèm ạ.
Không chỉ nhớ hương vị của món cá ngừ đại dương, còn nhớ khi chiến đấu cùng với nó ngày đó, chú Lệ yêu cầu anh ta tự mình thu một đoạn dây, anh ta không có kinh nghiệm suýt nữa thì bị nó kéo rơi xuống biển.
– Chẹp chẹp…- Lệ Văn Hành làm động tác rất khoa trương, – Ăn vào cực kỳ ngon luôn, chất thịt non mềm tươi mới…
– Thôi thôi cho xin. – Lý Nhuận Dương buông dao nĩa xuống. – Ông mà nói thêm nữa là tôi tính tiền chia đều đấy, cảm giác thèm ăn bị dập tắt rồi, món ăn vào miệng chả có ý vị gì nữa.
Lệ Văn Hành sảng khoái bật cười hà hà:
– Nguyên liệu nấu ăn ở chỗ này còn thiếu, ngày mai chúng ta ra biển tự lực cánh sinh đi.
Chú ấy hỏi hai người thanh niên trẻ tuổi,
– Hai cháu có đi không?
Phùng Nhất Đường nói:
– Sướng Bảo không đi đâu. Nó bị say tàu. Lúc nó còn nhỏ tôi đưa nó đi một lần, say quên trời đất làm tôi xót hết cả ruột gan.
Lý Nhuận Dương nói:
– Con trai tôi cũng không đi đâu.
Lệ Văn Hành không hiểu:
– Con trai ông có say tàu gì đâu.
Lý Nhuận Dương nói:
– Sao để một mình Sướng Sướng trên đảo được.
Chú trợn mắt với Lệ Văn Hành.
Lệ Văn Hành ra vẻ không hiểu.
– Sao mà không được. Ở đây tình hình an cực siêu an toàn, là nhân gian tiên cảnh, làm một chút SPA, uống một chút rượu, sung sướng vô ngần. Đúng không hả Sướng Sướng?
Chú ấy cho rằng hai người trẻ tuổi đang yêu nhau mặn nồng, không muốn tách nhau ra cho nên cố tình nói vậy, muốn trêu chọc Phùng Sướng mở miệng giữ người ta lại, ai ngờ Phùng Sướng hùa theo mình.
– Đúng vậy. Con cũng thấy ở một mình rất thoải mái. Bố nuôi ơi, bố cứ dẫn anh Đại Tranh đi cùng đi ạ. Anh cũng rất muốn đi, phải không anh trai?
– Tất nhiên là muốn đi rồi. – Lý Đại Tranh cười, ung dung nói:
– Nhưng mà ở bên em gái vẫn quan trọng hơn.
Lệ Văn Hành nghe vậy thì lắc lắc đầu, người trẻ tuổi bây giờ không biết kín đáo và giữ ý chút nào, xưng hô anh trai em gái với nhau nghe mà ngấy. Chú quay sang nâng chén với Lý Nhuận Dương cùng Phùng Nhất Đường.
– Tốt lắm. Không ngờ hai người các ông cuối cùng lại tiêu hóa nội bộ. Nhưng mà A Tranh cũng trưởng thành rồi, hai người tính khi nào cho hai đứa nó đính hôn thế?
Phùng Nhất Đường chỉ cười không nói gì, bụng nghĩ, ánh mắt Lệ Văn Hành nhìn nam nữ vẫn chẳng ra gì như trước đây, không nhìn ra được trái tim của con gái mình không ở đây, tính cách thô như trâu như này, thảo nào bao nhiêu năm qua vận đào hoa ít ỏi như vậy.
Lý Nhuận Dương nghe thế thì lại rất vui vẻ, ông nói:
– Lệ Văn Hành này, con người ông chẳng có ưu điểm gì cả, chỉ được mỗi cái là mở miệng ra nói gì là chỉ có nói trúng, giờ tôi sẽ ngồi chờ xem lời ông nói có ứng nghiệm không.
Hết chương