Giang Sơn Mĩ Sắc

chương 330: 330: vô gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Bố Y nhìn đại trung thần Vương Thế Sung ngang trời đánh ra này, mặt mang nụ cười.

Đã kinh qua sinh tử giết chóc rất nhiều, hắn đã biết làm thế nào thể bảo trì sự trấn tĩnh ở tình thế bất lợi, Vương Thế Sung tuy là lão hồ ly, nhưng nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười cũng giật thót trong người, bởi vì lúc trước Tiêu Bố Y cũng chính là mỉm cười mà từ thành Dương Châu đem bảo tàng của Thái Bình đạo đi, làm cho hắn cho tới nay vẫn buồn bực thống hận.

Tiêu Bố Y đoán một điểm cũng không sai, Vương Thế Sung không thể chờ đợi được mà chạy tới Đông Đô chính là bởi vì Tiêu Bố Y hôm nay uy vọng tăng cao.

Hắn sau khi xuất binh rời Giang Đô, cũng không nóng lòng chạy tới Đông Đô, xuất đầu chỉ tổ lãnh gạch trước, hắn so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng đạo lý này hơn.

Quân Hoài Nam trên tay là tiền vốn để mưu đồ thiên hạ, có thể nào dễ dàng để tổn hại?

Lúc này Vô Thượng Vương đã cho hắn lý do để trì hoãn, hắn đơn giản là án binh bất động, nghĩ thầm trước để cho người khác tiêu hao binh lực cái đã.

Nhưng không nghĩ tới Tiết Thế Hùng lại bị Đậu Kiến Đức đánh bại, tin tức này làm cho Vương Thế Sung chấn động.

Hắn biết đây là cơ hội cùng bước ngoặt, trong năm lộ đại quân, Tiết Thế Hùng là Hành quân thống lĩnh, Vương Thế Sung hắn bất quá chỉ là diễn viên phụ mà thôi, nhưng Tiết Thế Hùng một khi bại, Vương Thế Sung hắn rốt cuộc đã có thể chính thức tranh đoạt làm diễn viên chính!

Hắn khổ tâm kiến tạo Giang Đô, chỉ tưởng rằng có thể xưng hùng Giang Nam, thật không ngờ bị hoàng đế lão nhi đoạt đi địa bàn, trong lòng buồn bực không cần nói cũng biết.

Đông Đô đã trở thành cơ hội tranh bá cuối cùng của hắn.

Có đôi khi, cơ hội lựa chọn của con người thật sự rất ít! Đánh bại Lô Minh Nguyệt cũng không có hao phí của hắn nhiều khí lực, dù sao tinh binh Hoài Nam của hắn cũng không phải là chỉ biết ăn cơm, trên đường tiến quân Đông Đô, tin tức không ngừng truyền đến, Lý Mật tiến công Đông Đô, tấn công Hồi Lạc Thương, rồi lại lui về thủ Lạc Khẩu, Tiêu Bố Y như mặt trời giữa trưa!

Mấy tin tức này truyền đến, Vương Thế Sung lòng nóng như lửa đốt, hắn không kịp chờ đại quân theo vào, phân phó hai con trai thống quân, mấy huynh đệ phụ trợ.

Đám người Quách Thiện Tài mở đường từ từ mà đi, bản thân thì dẫn theo nghĩa tử Vương Biện, cùng các thân vệ ngày đêm đi đến Đông Đô.

Khi đến Đông Đô lại bày ra một trò nhỏ, giả trang vào thành, không trước làm cho Tiêu Bố Y biết mà có sự phòng bị.

Hắn mang theo thủ hạ đến đây chỉ ôm một mục đích, Đông Đô này tuyệt đối không thể tặng cho Tiêu Bố Y.

Tiêu Bố Y nếu có thể độc thân đến đây kiến tạo thanh thế to lớn, Vương Thế Sung hắn cũng có thể làm được!

Hiện tại thoạt nhìn hắn đã thành công đi được bước đầu tiên, lấy được tín nhiệm của Việt vương, cũng lấy được sự tán thưởng của Hoàng Phủ Vô Dật.

Hắn hiện tại cần phải làm là át chế xu thế của Tiêu Bố Y, từ từ đoạt lại quyền khống chế của Đông Đô.

Nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười, Vương Thế Sung không nhịn được hỏi: "Không biết Tiêu tướng quân cười cái gì?"

Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ta đang suy nghĩ… Vương đại nhân có phải là một người vẽ tranh rất giỏi hay không?"

Hắn đột nhiên nói ra một câu này, quần thần đều không hiểu được ý nghĩ.

Vương Thế Sung cũng nghĩ không được nhiều, không biết ý của Tiêu Bố Y, thầm nghĩ chẳng lẽ hắn xem thấu tâm tư của mình, lúc này mới dùng vẽ tranh đểẩn dụ chỉ thế cục của Đông Đô?

Cuống quít lắc đầu.

Vương Thế Sung thô lỗ cười rộ lên, "Tiêu tướng quân cứ nói đùa, ta là một người thô bỉ, may mắn nhận biết được mấy chữ to, làm sao mà biết vẽ vời gì?"

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Thì ra là thế" Hoàng Phủ Vô Dật lại nói: "Hôm nay Vương đại nhân đã đến đây, mấy ngày nữa gần năm vạn quân Hoài Nam do Vương đại nhân dẫn cũng sẽ đến Đông Đô.

Trước đây Lý Mật thế mạnh, ta vì cầu ổn thỏa, nên phải cố thủ thành trì.

Nhưng hôm nay quân ta thế lớn, nên làm là chuyển thủ thành công, không biết Vương đại nhân có diệu sách gì?"

Hoàng Phủ Vô Dật mặc dù không tính là thông minh, nhưng dù sao cũng không quá ngu ngốc, biết vô luận như thế nào, cũng phải mượn sức một phương.

Vương Thế Sung khiêm nhường thấp kém, đúng là đối tượng để hắn mượn sức hắn tốt nhất để đối phó Tiêu Bố Y.

Hắn coi thường Vương Thế Sung, cũng không biết mình chỉ là kẻ khoác da hổ, lúc nào cũng có thể bị kẻ thấp kém này ăn đi.

Vương Thế Sung lặng yên đến đây, dụng ý đúng là như thế.

Hoàng Phủ Vô Dật tuy là nguyên lão, nhưng gần đây Tiêu Bố Y như mặt trời giữa trưa.

Vương Thế Sung liếc mắt qua là đã nhìn ra Hoàng Phủ Vô Dật không địch lại Tiêu Bố Y.

Hắn nếu lựa chọn đầu nhập vào, đương nhiên sẽ lựa chọn Tiêu Bố Y, nhưng hắn cũng mưu đồ thiên hạ, không hề nghi ngờ sẽ liên thủ cùng Hoàng Phủ Vô Dật.

Hai người ăn nhịp với nhau, nhưng trong lòng đầu có dấu diếm, bất quá Hoàng Phủ Vô Dật vẫn kiêu căng như trước, Vương Thế Sung lại kinh nghiệm phong phú, bên ngoài chẳng những không đắc tội Tiêu Bố Y, lại càng đối với Hoàng Phủ Vô Dật tất cung tất kính.

Nghe được Hoàng Phủ Vô Dật hỏi, Vương Thế Sung cuống quít khoát tay nói: "Ta bất quá chỉ là người thô lỗ, nào so được với hai vị tướng quân bày mưu nghĩ kế, chỉ xin mời hai vị tướng quân bảo cho biết, ta làm theo là được".

Hoàng Phủ Vô Dật lúc này mới nhìn về phía Tiêu Bố Y, "Không biết Tiêu tướng quân có diệu sách gì?"

Tiêu Bố Y thoáng trầm ngâm, nhìn thấy quần thần đều nhìn về phía mình, biết mặc dù không cần thiết phải làm, nhưng sách lược cũng phải đề ra, nếu không cứ luôn thoái nhượng, khó tránh khỏi làm cho mất đi uy tín trước quần thần.

"Ta vẫn là câu nói kia, cương không thể lâu, nhu không thể thủ.

Ngõa Cương thế mạnh, chúng ta cô thủ Đông Đô chỉ có thể ngồi đợi chết, hôm nay các quận huyện tinh thần sa sút, chỉ trông mong Đông Đô phấn phát kháng phỉ, dẫn người trong thiên hạ hưởng ứng, chúng ta làm nên là đường đường chính chính xuất binh đánh một trận, chỉ cần thắng vài trận, các tùy thần ở các quận huyện lân cận Đông Đô quá nửa sẽ xuất binh hưởng ứng, đến lúc đó đừng nói là thắng Ngõa Cương, cho dù muốn bình định đạo phỉ trong thiên hạ thì có gì khách khí?"

Quần thần đều động tâm, Tiêu Bố Y sau khi đi tới Đông Đô, thật ra mỗi lần đề nghị đều có lý có tình, lần này cũng không ngoại lệ.

Từ sau khi đánh lui đạo phỉ Ngõa Cương mãnh công Hồi Lạc Thương, thật ra trong lòng mỗi người đều cũng có cân nhắc, nếu như cho mọi người lựa chọn mà nói, Tiêu Bố Y đã có được đại đa số mọi người ủng hộ, dù sao người hiện tại còn ở lại Đông Đô, gia quyến thân gia đều cũng ở chỗ này, cũng phải lựa chọn người có thể chiếu cố ích lợi cho bọn họ.

Nhưng thường thường quyền lợi đều nắm giữ trong tay một số ít người, tuy động tâm, nhưng cũng chỉ có thể nhìn Hoàng Phủ Vô Dật, hy vọng hắn có thể nghe theo lời Tiêu Bố Y.

Hoàng Phủ Vô Dật thoạt nhìn cũng có chút động tâm, trầm ngâm nói: "Vậy theo ý của Tiêu tướng quân, Đông Đô nên xuất binh như thế nào?"

Tiêu Bố Y bình tĩnh nói: "Đạo phỉ hoành hành, trải rộng các quận Hà Nam, chỉ là vì đã chiếm cứ hai kho lúa Lạc Khẩu, Lê Dương.

Muốn nói xuất binh, không bằng trị cho dứt điểm, nếu theo ý ta, Đông Đô nếu đã xuất binh, nên dùng trọng binh lấy thế lôi đình đoạt lại Lạc Khẩu, ta nghĩ đoạt lại Lạc Khẩu, quần đạo Ngõa Cương tất tự sụp đổ!"

Hoàng Phủ Vô Dật nghiêng đầu nói: "Vậy theo ý Tiêu tướng quân, thì nên phái người nào đi?"

Đám người Đoạn Đạt, Lưu Trường Cung hai mặt nhìn nhau, không nhịn được lui về phía sau một bước, Tiêu Bố Y nghiêm nghị nói: "Nếu là Việt vương cho phép, Tiêu Bố Y nguyện đi".

Hắn trầm giọng nói, quần thần phấn chấn, thầm nghĩ trước đó đám người Đoạn Đạt tuy đại bại, nhưng Tiêu Bố Y dù sao cũng không giống người thường, do hắn xuất binh, đoạt lại Lạc Khẩu Thương cũng rất có khả năng.

Việt vương thoáng trầm ngâm, nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Dật nói: "Không biết ý của Hoàng Phủ tướng quân như thế nào?"

Quần thần lòng đều lạnh lẽo, đều biết Hoàng Phủ Vô Dật nhất định sẽ phản đối, âm thầm chửi mắng, hôm nay con mẹ nó đây chỉ là thứ heo giả hổ, Hoàng Phủ Vô Dật này trong mắt quần thần chỉ có cuồng ngạo tự đại, bại sự có thừa.

Quả không ngoài dự liệu, Hoàng Phủ Vô Dật cười nói: "Tiêu tướng quân nói cực kỳ đúng, bất quá có một chỗ không ổn".

Tiêu Bố Y không ngoài dự liệu, mỉm cười hỏi, "Không biết Hoàng Phủ tướng quân có cao kiến gì?"

Hoàng Phủ Vô Dật nghiêm mặt nói: "Tiêu tướng quân dụng binh như thần, ta thật ra cũng bội phục.

Nhưng Đông Đô dù sao cũng là căn cơ của chúng ta, ta được Thánh thượng tín nhiệm, trấn thủ Đông Đô, không dám một ngày trễ nãi.

Tiêu tướng quân cũng không thể dễ dàng rời Đông Đô, nghĩ tới Lạc Khẩu Thương tuy trọng yếu, nhưng Hồi Lạc cũng là mệnh mạch của Đông Đô, Ngõa Cương nếu thừa dịp Đông Đô xuất binh phản công Hồi Lạc, chúng ta cũng không thể không phòng ngự.

Đã như vậy, có Tiêu tướng quân ở tại Đông Đô, là bảo đảm Hồi Lạc không mất, xuất binh Lạc Khẩu này, không thể do Tiêu tướng quân đi được".

Quần thần đều thở dài, biết hắn sợ Tiêu Bố Y đoạt công lao, âm thầm dậm chân, Tiêu Bố Y cũng không động thần sắc, "Vậy theo ý Hoàng Phủ tướng quân, thì nên cho ai đi?"

Hoàng Phủ Vô Dật ra vẻ trầm ngâm, lẩm bẩm nói: "nên cho ai đi đây?"

Lưu Trường Cung đột nhiên tiến lên nói: "Việt vương, Hoàng Phủ tướng quân, mạt tướng bất tài, cả gan tiến cử một người".

"Lưu Lang tướng mời nói" Hoàng Phủ Vô Dật mỉm cười nói, Việt vương lại nhíu mày, trong lòng cũng bất mãn, thầm nghĩ Hoàng Phủ Vô Dật này trước đây còn cung kính mời mình định đoạt, nhưng hiện tại đã bắt đầu tự chủ trương!

Lưu Trường Cung trầm giọng nói: "Ta nghĩ Vương Quận thừa bách chiến bách thắng, hôm nay lại vừa chém Vô Thượng Vương, nếu theo dư uy mà đi công Lạc Khẩu, cũng không lý nào mà không thành".

Hoàng Phủ Vô Dật mặt lộ nụ cười, xoay người hướng tới Việt vương nói: "Việt vương, vi thần cũng có ý này, cũng mong Việt vương định đoạt".

Việt vương trầm ngâm một lúc lâu, "Vương Quận thừa, ý của ngươi thế nào?"

Vương Thế Sung vội vàng cung kính thi lễ nói: "Nếu nói về lãnh binh, vi thần đương nhiên không bằng hai vị tướng quân, nhưng nếu Việt vương, hai vị tướng quân đã có lệnh, vi thần có nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không do dự".

"Vậy ý của Tiêu tướng quân như thế nào?" Việt vương lại hỏi.

Tiêu Bố Y nói: "Vi thần không có dị nghị".

Việt vương rốt cuộc hạ quyết tâm, tuyên bố nói: "Vậy bổn vương quyết định, sẽ do Vương đại nhân dẫn ba vạn tinh binh Đông Đô đi công Lạc Khẩu, tùy ý xuất binh!"

Quần thần lĩnh chỉ, nhưng đều hoài tâm tư, mỗi một lần như vậy trong lòng bọn họ đều hy vọng cùng thất vọng hỗn loạn, tình thế đã ở không để cho bọn họ lựa chọn.

Tiêu Bố Y cũng không muốn nói nhảm, trực tiếp rời Long Quang điện.

Vương Thế Sung lại hướng tới Hoàng Phủ Vô Dật nháy nhó, Hoàng Phủ Vô Dật gật đầu, Vương Thế Sung lúc này mới sải bước đuổi theo, "Tiêu tướng quân xin dừng bước".

Tiêu Bố Y xoay người lại, mỉm cười nói: "Vương đại nhân có gì phân phó?"

Vương Thế Sung nở nụ cười, "Tiêu Bố Y người cứ hay đùa với bằng hữu.

Tiêu đại nhân, có còn nhớ rõ, chúng ta lúc đầu gặp nhau cũng là ở chỗ này?"

Tiêu Bố Y xem xét bốn phía, trên mặt có cảm khái, "Không phải nơi này, nhưng cách cũng không xa" Nhớ tới lúc đầu khi thấy Vương Thế Sung, chỉ như mới hôm qua, khi đó hắn cũng chủ động đi ra ngoài tìm mình.

Chỉ cách mấy năm, hai người lại thành địch thủẩn giấu tâm cơ, không khỏi cảm khái ông trời trêu người.

Vương Thế Sung đưa mắt nhìn mọi nơi, cười khổ nói: "Tiêu đại nhân, thật ra ta đối với người vẫn đều là khâm phục có thừag, lần này đi công Lạc Khẩu, Tiêu đại nhân vốn là lựa chọn tốt nhất".

"Vương đại nhân quá khiêm nhượng" Tiêu Bố Y lên tiếng thở dài, "Thật ra ngươi và ta đều là vì Thánh thượng mà suy nghĩ, ngươi đi ta đi chẳng phải cũng giống nhau sao?"

Vương Thế Sung vỗ mạnh vai Tiêu Bố Y, lớn tiếng nói: " Lời ấy của Tiêu đại nhân rất hợp ý ta! Ta vừa nghĩ đến người và ta đều trung thành vì Đại Tùy, chỉ biết Tiêu đại nhân tuyệt đối sẽ không trách tội ta".

Hắn làm bộ lạm dạng, cũng rước lấy không ít triều thần nhìn qua, Vương Thế Sung lại áp thấp thanh âm, "Tiêu đại nhân, không biết khi nào rảnh rỗi, xin mời tới phủ một chuyến, tại hạ có chút lời tri kỷ muốn cùng Tiêu đại nhân nói một chút".

"Vậy sao?" Tiêu Bố Y thoạt nhìn có chút hứng thú, "Vậy khi nào rãnh rỗi nhất định phải đi".

"Một lời đã định" Vương Thế Sung lại cười rộ lên, "Đến lúc đó chúng ta sẽ nói chuyện, Tiêu đại nhân nếu từ chối, như vậy cũng là không để cho ta mặt mũi".

"Không dám không dám" Tiêu Bố Y cũng ý cười dư dật, cáo từ rời đi, Vương Thế Sung nhìn thấy Tiêu Bố Y xoay người, gương mặt lại trầm xuống.

Hoàng Phủ Vô Dật đi ngang qua bên người hắn, nhẹ giọng nói: "Buổi tối tới phủ ta chơi".

Vương Thế Sung lập tức lại xuất hiện vẻ tươi cười, "Tạ ơn tướng quân, nhất định nhất định".

Hai người gặp thoáng qua, giống như người xa lạ.

Nhưng trên mặt hai người đều xuất hiện nụ cười đắc ý, thoạt nhìn cũng là độc nhất vô nhị.

Tiêu Bố Y quay về phủ tướng quân, ngồi còn chưa nóng đít, đã có khách bái phỏng, Tiêu Bố Y khi nhận được bái thiếp, có chút ngạc nhiên, đứng dậy ra ngoài đón, Đổng Kỳ Phong nhìn thấy, vội vàng bước nhanh tới nói: "Không dám nhọc công tướng quân ra nghênh đón".

Tiêu Bố Y sau khi tới Đông Đô, cũng không có liên lạc với Đổng Kỳ Phong.

Nhìn thấy hắn đến bái phỏng, nhiều ít có chút ngoài dự tính.

Sau khi đưa Đổng Kỳ Phong vào trong nội sảnh, lúc này mới hỏi: "Không biết Đổng đại nhân đến đây có gì chỉ giáo".

Đổng Kỳ Phong nhìn sắc mặt của Tiêu Bố Y, đột nhiên thở dài nói: "Thật ra ta lần này đến đây, là cầu Tiêu tướng quân".

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Lại nói cũng xấu hổ, lần trước đã cầu, ta cũng không có nửa phần xuất lực".

Đổng Kỳ Phong nghiêm mặt nói: "Về phần Vô Ưu, ài… đó cũng đều là số mệnh, không thể cưỡng cầu.

Tiêu tướng quân tuy không nói, nhưng lão phu mắt lão cũng không hoa, làm sao mà không biết hôm nay Vô Ưu còn có thểở lại trong cung, quả thật là do Tiêu tướng quân xảo kế an bài.

Nếu không có Tiêu tướng quân đi cùng, Vô Ưu nói không chừng đã để mạng lại thảo nguyên rồi, đại ân đại đức, không dám quên".

Tiêu Bố Y lần này là thật xấu hổ, cười khổ nói: "Có lẽ cũng là thành ý của lão gia tử cảm động thiên địa, cũng có lẽ Vô Ưu nhất định là chưa tới kiếp nạn…" Cũng không muốn nói chuyện về việc này, Tiêu Bố Y nói tránh đi: "Không biết Đổng đại nhân có chuyện gì phân phó?"

Đổng Kỳ Phong lại đứng lên thi lễ nói: "Lão phu lần này đến đây, là vì dân chúng Đông Đô cầu Tiêu tướng quân".

Tiêu Bố Y nhíu mày, "Đổng đại nhân mời ngồi rồi nói chuyện".

Đổng Kỳ Phong lại vẫn đứng thẳng, trầm giọng nói: "Hiện tại người nào cũng đều biết, có thể cứu dân chúng Đông Đô chỉ có Tiêu tướng quân, ai cũng có thể biết, Hoàng Phủ Vô Dật có ý đồ uy hiếp thiên tử để lấy thiên hạ, hắn bài xích Tiêu tướng quân dụng ý không cần nói cũng biết, chính là muốn nắm trong tay đại quyền Đông Đô, để chuẩn bị cho sau này xưng vương.

Nhưng Tiêu tướng quân đối với Hoàng Phủ Vô Dật vẫn nhẫn nại, thật sự làm cho các lão thần chúng ta trong lòng sốt ruột".

Tiêu Bố Y thầm nghĩ, các ngươi trong lòng sốt ruột làm cái rắm gì, lão tử cần cầu ổn mà làm việc, sẽ không bị các ngươi nói mấy câu thúc dục mà lòng đầy căm phẫn.

Bất quá Đổng Kỳ Phong nói như vậy đối với hắn mà nói, tuyệt đối là một tin tức tốt.

Điều này ít nhất cho thấy, trong triều thần, đã có người đối với việc trừ đi Hoàng Phủ Vô Dật đã không thể chờ đợi được!

"Đổng đại nhân sao lại nói ra lời ấy, nghĩ đến ta cùng Hoàng Phủ tướng quân một điện xưng thần, có lẽ có chút mâu thuẫn, nhưng nghĩ đến Hoàng Phủ tướng quân cũng là một lòng trung thành, hẳn là không có hai lòng, Đổng đại nhân thật sự đã nói quá lời rồi".

Đổng Kỳ Phong ngạc nhiên, "Tâm của Hoàng Phủ Vô Dật, người qua đường cũng đều biết, Tiêu tướng quân người…"

"Việt vương có biết không?" Tiêu Bố Y nở nụ cười, tràn đầy vẻ châm chọc.

Đổng Kỳ Phong đột nhiên đưa tay rút ra chủy thủ, hàn quang lóe sáng.

Tiêu Bố Y nhướng mày, lại không chút úy kỵ, chỉ hỏi: "Đổng đại nhân là có ý gì?" Đổng Kỳ Phong cười khổ nói: "Ta biết Tiêu tướng quân thật ra cũng không tin ta! Nhưng nếu nghĩ cho dân chúng Đông Đô, lão phu nguyện chặt tay để tỏ rõ tấm lòng" Hắn vừa nói xong, chủy thủ hướng tới cổ tay trái mà chém tới, Tiêu Bố Y sắc mặt khẽ biến, cũng không đứng dậy, chỉ là chung trà đã bay ra, trúng giữa cổ tay Đổng Kỳ Phong.

Đổng Kỳ Phong cổ tay chấn động, chủy thủ leng keng rơi trên mặt đất, không khỏi kinh ngạc biến sắc.

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Đổng đại nhân có muốn chặt tay, cũng không cần ở chỗ này chặt, máu tươi của người chảy ra ngoài như vậy, ta có trăm miệng cũng khó mà ăn nói".

Đổng Kỳ Phong sắc mặt lộ vẻ sầu thảm nói: "Tiêu tướng quân phải như thế nào mới có thể tin tưởng ta là đứng ở về phía người?"

Tiêu Bố Y cau mày nói: "Không phải là có tin hay không, mà là Đổng đại nhân hẳn phải biết, Việt vương ít nhất cũng không đứng về phía ta, nếu không cũng không để hôm nay ở trên miếu đường, tùy ý cho Hoàng Phủ tướng quân chuyên quyền độc đoán".

Đổng Kỳ Phong thở dài nói: "Lão phu mặc dù cùng Tiêu tướng quân chỉ có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng lại biết rõ Tiêu tướng quân là người thế nào, rất nhiều chuyện cũng sẽ không làm, nếu không hôm nay cũng không tới đây đi thẳng vào vấn đề như vậy.

Việt vương tuổi nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không thể làm chủ, nhưng lão phu lại là người được Thánh thượng giao trọng trách bảo vệ Việt vương, phụng chỉ hành sự! Mắt thấy Hoàng Phủ Vô Dật càng ngày càng kiêu ngạo, ta chỉ sợ… chỉ sợ ngày hắn động thủ cũng không xa nữa".

"Phụng chỉhành sự?" Tiêu Bố Y nhấp ngụm nước trà, "Cái phụng chỉ hành sự này là có thể muốn làm gì thì làm sao?"

Hắn mơ hồ có ám chỉ, Đổng Kỳ Phong làm sao mà nghe không ra, cười khổ nói: "Tiêu tướng quân cũng biết, lão phu dù sao cùng Thánh thượng cũng có mối quan hệ thân thuộc, Thánh thượng nam hạ, trách nhiệm thủ vệ Đông Đô có lẽ giao cho Hoàng Phủ Vô Dật tướng quân nắm giữ, nhưng chuyện hộ vệ Việt vương là giao cho chúng ta xử lý.

Lão phu cùng Độc Cô Cơ cũng tính [là người mà Thánh thượng tín nhiệm, mắt thấy Đông Đô càng ngày càng suy sụp, ngày Thánh thượng trở về còn xa mới thấy, không khỏi lòng nóng như lửa đốt.

Cuộc sống trước đây, Hoàng Phủ Vô Dật đối với Việt vương còn cung kính có thừa, nhưng mấy ngày gần đây, lão phu vẫn cảm thấy Hoàng Phủ Vô Dật có âm mưu muốn phát động, lúc này đối với Việt vương cung kính không bằng trước đây.

Nếu như thật để cho Hoàng Phủ Vô Dật đoạt Đông Đô, chúng ta thà rằng Đông Đô rơi vào tay Tiêu tướng quân".

Hắn nói rất thẳng thắn, Tiêu Bố Y lại cau mày nói: "Nếu như ta chưa có tới, các người chế hành Hoàng Phủ Vô Dật như thế nào".

Đổng Kỳ Phong do dự, "Ài… thật ra cái này một lời cũng khó nói hết.

Thánh thượng lòng nghi ngờ rất nặng, cho dù đối với người thân cũng không ngoại lệ… cái này nói vậy Tiêu tướng quân cũng biết".

Tiêu BốY thầm nghĩ cái này cũng là chuyện thường, cha của Dương Quảng từ trên tay của ngoại tôn mà đoạt quyền, hắn làm sao mà có dũng khí mà tín nhiệm người thân?

"Thánh thượng cái gì cũng thích nắm ở trên tay, khi rời Đông Đô thì đem quyền lợi lưu thủ Đông Đô cấp cho mọi người.

Ta, Độc Cô Cơ bởi vì cùng Thánh thượng có quan hệ, nên phụ trách hộ vệ Việt vương, kiêm lĩnh binh quyền nội cung.

Sự vụ ngoại bộ là do Việt vương cùng các đại thần xử lý, nơi này lấy Hoàng Phủ Vô Dật cầm đầu, có Đoạn Đạt, Nguyên Văn Đô, Vi Tân, Lô Sở các đại nhân cùng chế hành.

Điều này vốn không có vấn đề gì, bởi vì Việt vương vốn chỉ là tạm thời xử lý sự vụ, không quan hệ đại cuộc, Thánh thượng hoàng ân rộng lớn, mọi người chỉ trung tâm làm việc mà thôi.

Nhưng chuyện lại bị phá hủy ở chỗThánh thượng vẫn không trở về, hơn nữa căn bản không biết khi nào thì mới có thể trở về!"

"Vậy Hoàng Phủ Vô Dật hẳn là cũng sẽ không làm phản" Tiêu Bố Y cười nói: "Hắn hiện tại có thể cầm quyền, còn nói tới tạo phản, chỉ sợ Đông Đô người đi theo hắn cũng không nhiều lắm".

Đổng Kỳ Phong lắc đầu nói: "Giờ đã khác trước, những lời này của Tiêu tướng quân nếu đặt ở một năm trước, thì tuyệt đối chính xác.

Nhưng trong thời gian một năm này, Hoàng Phủ Vô Dật đã từ từ đem rất nhiều triều thần mượn sức bên người.

Đoạn Đạt chính là một trong số đó, Nguyên Văn Đô chỉ cầu tự bảo vệ mình, Vi Tân không có thực quyền, duy nhất có thể cùng Hoàng Phủ Vô Dật kháng cự chỉ có một mình Lô Sở đại nhân mà thôi.

Hoàng Phủ Vô Dật nếu như lúc này có dị tâm, đột nhiên phát động, ta chỉ sợ Đông Đô rất nhanh sẽ rơi vào gió tanh mưa máu.

Nhưng Hoàng Phủ Vô Dật lại chỉ là kẻ tham lam ích lợi, không biết nguy cơ gần trong gang tấc.

Đông Đô nếu rơi vào tay hắn, không tới mấy tháng, quá nửa sẽ bị Ngõa Cương lấy đi, cho nên lúc này vô luận như thế nào, lão phu cũng phải khẩn cầu Tiêu tướng quân chớ có do dự.

Đông Đô chỉ có ở trong tay tướng quân thì mới có thể kháng cự lại được với Ngõa Cương".

Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, "Việc này ngươi sao không nói cùng với Việt vương?"

Đổng Kỳ Phong lắc đầu, "Chỉ cần Tiêu tướng quân đồng ý gật đầu, lão phu cho dù xuất ra tính mạng cũng sẽ liên lạc với đám người Độc Cô Cơ, dụ sát Hoàng Phủ Vô Dật, sau đó mới bẩm báo Việt vương.

Lão phu không dám nói với Việt vương chuyện này, chỉ sợ hắn tuổi nhỏ giấu không được tâm sự, bị Hoàng Phủ gian tặc thừa dịp nắm bắt".

"Nói như vậy, hiện tại tất cả những điều này đều là chủ ý của ngươi?" Tiêu Bố Y mỉm cười hỏi.

Đổng Kỳ Phong gật đầu, "Đích xác là như thế".

Tiêu Bố Y khẽ thở dài, "Ta biết rồi, Đổng đại nhân mời quay về trước đã, để ta suy nghĩ vài ngày có được không?"

Đổng Kỳ Phong có chút thất vọng, rốt cuộc than nhẹ một tiếng, "Cũng tốt, chỉ xin Tiêu tướng quân sớm có quyết định!"

Đổng Kỳ Phong đi rồi, Tiêu Bố Y ngồi ở trong sảnh suy nghĩ một lúc lâu, cho đến khi nửa đêm thắp đèn lúc này mới thở ra một hơi dài, lẩm bẩm nói: "Nếu ta là Hoàng Phủ Vô Dật, lúc này nên làm như thế nào?"

Bên ngoài phòng có tiếng bước chân vang lên, Biển Bức tiến vào bẩm báo, "Lão Đại, Đoạn Đạt cầu kiến".

Tiêu Bố Y trên mặt có vẻ cổ quái, "Mời hắn tiến vào".

Đoạn Đạt khi đi vào trong sảnh, cả người trên dưới thoạt nhìn đều là giả trang, nếu không phải Biển Bức nói tên họ, Tiêu Bố Y cũng thật nhận không ra đây là Đoạn Đạt.

Xốc lên tấm che mặt lên, Đoạn Đạt có chút cười khổ nói: "Tiêu tướng quân, ta giả trang như thế này thật sự tình thế bất đắc dĩ, nửa đêm đến đây, cũng mong người thứ cho tội chậm trễ".

Tiêu Bố Y cũng không đứng dậy, trên thực tế, hắn cùng Đoạn Đạt không tính là bằng hữu, thậm chí còn có chút quan hệ đối địch, cho nên hắn nhất thời không biết Đoạn Đạt đến đây gây chuyện gì nữa.

Lúc này đang là thời kỳ phi thường mẫn cảm, Tiêu Bố Y biết, cũng như hắn ở trước phủ của Hoàng Phủ Vô Dật phái người giám thị, Hoàng Phủ Vô Dật khẳng định cũng đã sớm phái người theo dõi những quan viên lui tới phủ đệ của hắn.

Có thể tự thân đến phủ đệ hắn cũng đã là một loại dũng khí, cũng cho thấy một loại lập trường, Đoạn Đạt lúc này đến đây, chẳng lẽ cũng muốn thể hiện điều gì?

Nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm mặc, Đoạn Đạt cười khổ nói: "Ta biết lúc này tới gặp Tiêu tướng quân đích xác là có chút đường đột, nhưng bởi vì chuyện gấp gáp, ta cũng chỉ có thể mạo muội đến đây".

Tiêu Bố Y rốt cuộc cười cười, "Mời ngồi, còn chưa biết Đoạn đại nhân đêm khuya viếng thăm, là có chuyện gì?"

Đoạn Đạt chậm rãi ngồi xuống, do dự một lúc lâu, "Thật ra ta tới nơi này, là muốn đầu nhập vào Tiêu tướng quân!"

Tiêu Bố Y cười không nổi, "Đầu nhập vào ta? Đoạn đại nhân sao lại nói lời ấy, nghĩ tới chúng ta đều một điện xưng thần, vì Thánh thượng mà làm việc, tại sao lại nói là đầu nhập vào?"

Đoạn Đạt khẽ thở dài: "Ta biết Tiêu tướng quân đối với thành ý của ta cũng sẽ có hoài nghi, cái này cũng khó trách, dù sao ta cùng Tiêu tướng quân vài ngày trước cũng có xung đột.

Nhưng đúng là bởi vì trận xung đột nọ mới làm cho ta ý thức được, Tiêu tướng quân nhân nghĩa hơn người, đáng giá đầu nhập vào.

Nghĩ tới Đoạn Đạt ta cho tới nay vẫn đều vì Hoàng Phủ Vô Dật mà bán mạng, nhưng thật không ngờ đơn giản là muốn thoát khỏi quan hệ, người người đầu tiên muốn dồn ta vào chỗ chết lại chính là Hoàng Phủ Vô Dật.

Nếu không có Tiêu tướng quân lúc ấy đồng ý cho ta một con đường, Đoạn Đạt lúc này đã sớm đầu rơi xuống đất.

Thật ra ta từ ngày ấy, cũng đã đối với Hoàng Phủ Vô Dật ghét cay ghét đắng, quyết tâm đầu nhập vào Tiêu tướng quân".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Cái đó cùng ta cũng không có quan hệ gì, ngươi muốn cảm tạ, thì tốt nhất là cảm tạ Việt vương tấm lòng nhân hậu.

Bất quá ta nghĩ… Hoàng phủ tướng quân cũng là xử lý công bằng, chỉ là tình thế cấp bách mà thôi.

Mọi người đồng điện xưng thần, hòa khí là quan trọng nhất".

Đoạn Đạt thở dài nói: "Đến bây giờ Tiêu tướng quân còn vì Hoàng Phủ Vô Dật mà nói chuyện, như vậy cũng quá mức nhân hậu rồi.

Tiêu tướng quân chẳng lẽ không biết, người không làm hổ bị thương, hổ vẫn có tâm ăn thịt người sao?"

Tiêu Bố Y nhíu mày, "Đoạn đại nhân, người rốt cuộc là muốn nói cái gì?"

Đoạn Đạt nghiêm nghị nói: "Vô luận Tiêu tướng quân có tin tưởng ta hay không, ta đều phải nói một câu, Tiêu tướng quân hôm nay đã lâm vào nguy hiểm rồi!"

Tiêu Bố Y nghe đến đó, ngược lại nở nụ cười, "Ta không biết Đoạn đại nhân đang nói cái gì".

Đoạn Đạt lo lắng gấp rút nói, "Nói lời thật cùng Tiêu tướng quân, Hoàng Phủ Vô Dật đã sớm định ra độc kế đối phó với Tiêu tướng quân, ta hiện tại mặc dù không phải là người thân tín của hắn, nhưng trong lúc vô ý đã biết được quỷ kế của hắn.

Nửa tháng sau, Việt vương sẽ tế tổ tế trời, đến lúc đó quần thần đều phải trình diện.

Vốn hộ vệ nội thành đều là thân tín của Việt vương, nhưng Hoàng Phủ Vô Dật đã sớm mua được một số người, chuẩn bị dẫn trọng binh từ Hàm Gia môn mà vào, tru sát tất cả đại thần không theo hắn, Tiêu tướng quân nếu còn không phản kháng, chỉ sợ đến lúc đó đao phủ trùng trùng, có hối cũng đã muộn!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio