Giang Sơn Mĩ Sắc

chương 410: 410: chuyển cơ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiêu Bố Y vừa ra quyết định, so với Đại Miêu Vương tuyên bố đề nghị còn làm cho mọi người kinh ngạc cùng giặt mình hơn.

Nhưng ngoại trà người Miêu ngoại, huyrih đệ, thúc phụ.

thủ hạ của hắn lại không một ai ngoài ý muốn.

Cho dù là Tiêu Vũ.

cũng chi là lắc đẩu, không nhiều nói.

Bọn họ bởi vì hiểu rò Tiêu Bố Y, cho nên mới đi theo Tiêu Bố Y, bởi vì đi theo Tiêu Bố Y, mới có thể vì hắn bày mưu tính kế.

tuv rất nhièu chuyện, Tiêu Bố Y làm hết sức trôi chảy, nhưng mà có một số việc, hắn đánh chết cũng sẽ không đi làm.

Bởi vì hắn là Tiêu Bổ Y.

Tiêu Bố Y độc nhất vô nhị trên đời nàv!

Nghe được Tiêu Bố Y trả lời thuyết phục, ba người con của Miêu vương lại không hẹn mà cùng thờ phào một cái, vô luận từ góc độ nào xem ra, bọn họ cùng không thích họp tác cùng Tiêu Bố Y.

Ảnh hưởng của Lý Hiếu Cung những ngày này.

sao Tiêu BÓ Y một ngày có thể trà khử.

Miêu vương đầu óc suy xét mấy chục năm, nhưng người như vậy thì có mấv?

Rất nhiều người, có thể an bài chuyện vài ngàv.

đã vỗ tay tụ khen.

Lý Hiếu Cung cũng nỡ nụ cười, tuy rất nhạt rất nhẹ.

nhưng mà hắn cũng cảm thấy đúng như vậy.

Hắn không có nhin lầm Tiêu Bổ Y, cũng không có đoán sai, Tiêu Bố Y quả nhiên cự tuvệt Đại Miêu Vương.

Có những con đường, cũng không phải là ai cũng có thể đi, Lý Hiếu Cung hắn quvết định đi con đường cầu hôn.

Tiêu Bố Y lại tuyệt đối không cách nào bắt chước.

Trong lúc này bị đả kích nhất hẳn là Vân Thủy, nhưng nàng vẫn không ngừng cười khanh khách, Tiêu Bố Y tiếng nói vừa dứt.

nàng đã vượt lên trước hòi: “Vi sao rất khó làm theo, là vì ta sao?”.

Đại Miêu Vương trầm giọng nói: “Vân Thủy, không được vô lễ”.

Vân Thủy bĩu mòi nói: “Gia gia, hiện tại, vô lễ là Tiêu Bố Y, người tận tâm tận ý kết minh như thắ vì kết minh đà ra tav thanh trừ tất cả chướng ngại, nhưng cằn hắn khi biểu đạt thành ý.

hắn chi nói một câu không thể làm theo, cái này sao có thể làm cho người ta hài lòng? Nói toạc ra.

bọnhọ là xem thường chúngta.

xem thường người Miêu.

Xem chúng ta là người đê tiện! vẫn giống như trước đây!”

Đại Miêu Vương than nhẹ nói: “Ta chi muốn Tây Lương vương cho ta một lời giải thích”.

Hắn ngóng nhìn Tiêu Bổ Y, nhiều ít có chút mất mát.

nhưng lại không có phẫn nộ.

Có lẽ trải qua nhiều năm mưa gió.

Lão nhản đà thấy nhiều tang thương trẽn thể gian.

Tiêu Bố Y đứng ở đó.

ánh mắt phục tạp.

hồi lâu mới nói: “Vừa rồi bổn vương cũng nói qua.

Bồn vương xuất thân hèn mọn.

Không thể làm theo.

Tuyệt không phải bởi vì xem thường người Miêu.

Sự khác biệt là trong mắt bồn vương, chúng sinh ngang hàng.

Vân Thủy thân là quận chủ Miêu trại, thật sự mỹ lệ.

quả thật là cô gái linh tú mà bổn vương ít có gặp qua...”

Vân Thủy nghe đến đó.

muốn nói cái gì.

rốt cục vẫn quay đầu đi, hừ lạnh một tiếng.

Tiêu Bố Y lại cười nói: ‘‘Bồn vương không thể làm theo, đon giản là bổn vương mẩy năm trước đã sớm nhận lời phải cưới một người con gái làm chính thất.

Việc này cả thiên hạ đểu biết.

Nếu có nói sai trời người đều tức giận! Cho nén nếu bởi vì việc nơi này mà hủv lời hứa lúc trước.

Thứ cho bổn vương không thể làm được!”

Đại Miêu Vương lẳm bẩm nói: “Quả thật như thế..Hắn nói cục kỳ nhò.

người bên ngoài có lè không có nghe được.

Tiêu BÓ Y tai thính lại nghe rò ràng, thẩm nghĩ trong lòng, quả thật như thế là có ý gì?

Chi là tình thế trói buộc, khiến cho hắn không rảnh nghĩ nhiều.

Tiêu Bổ Y lại nói: ‘‘Bổn vương chinh phạt nhiều năm.

từ khi dựng nghiệp bẳng hai bàn tav trắng, cho tới hiện tại tranh hùng thiên hạ.

Người đối địch càng đền càng ít.

người đi theo càng đền càng nhiều.

Tai sao vậy? Chẳng lẻ muốn tin bồn vương, thi phải dùng hôn ước mới có thể? Cũng không phải! Bọn họ tin bổn vương, đơn giản là tin bồn vương thành tàm.

không vứt bò thiên hạ! Nghĩ đến đàn ông kiến công lặp nghiệp, cần làm chính, là chính nghĩ, trừ hạng người gian tà.

Bổn vương kết minh, đương nhiên cầu kết minh tại tàm, kết minh tại nghĩa.

Nếu như cẩu kết minh ở trên người phụ nữ.

Chẳng những bắt công đối với cô gái này, cùng là đối với kết minh không có lòng tin.

Bổn vương tin Miêu vương hiểu rò đại nghĩa, cùng mong Miêu vương tin bổn vương nói là làm.

Lời đã tậỉL vô luận kết minh thành hay không.

Kính xin Miêu vương cùng ba Tư tin tường lòng thành của bổn vương”.

“Lấy cớ quá nhiều” Đan Ba Cửu rốt cuộc lẩm bẩm một càu.

Đại Miêu Vương lại khoát tay, người Miêu sau lưng tình lặng một mảng.

Lý Hiếu Cung một bên thầm than một tiếng, thẳm nghĩ Tiêu Bố Y này nói ngược lại vô cùng có tính mê hoặc, trách không được không muốn nhận lời.

Mọi người trầm mặc thật làu.

trong lòng thấp thòm.

Đại Miêu Vương mắt nhìn lên chén trà thứ sáu trước mặt.

trầm giọng nói: “Ba Tư, bảy trà kểt minh, nếu có một lv không thể thành, bảy trà kết minh phủ định sè như kiểm củi ba năm thiêu một giờ?”

Tiêu Bố Y vốn đà cảm thấy sự tình không có khả năng tiếp tục chuyển cơ.

nhưng nghe câu hỏi này, ngược lại hy vọng lại bùng lên.

Lý Hiếu Cung khè giặt minh, sắc mặt khè biến.

Hắn mặc dù đối với phong tục Ba Thục vô cùng hiểu rò, nhưng dù sao cùng không phải sinh trưởng ờ địa phương, chi biết là bãv trà kết minh, nhất định phải uống xong bảv trà mới có thể thành.

Nếu thiếu một ly.

minh thệ sẽ bò.

nào đàu nghĩ đền còn có cách nói khác.

Nghĩ tới đâv.

trong lòng thầm hận.

rồi lại không hiểu lắm.

thẳm nghĩ Miêu vương cùng Tiêu Bố Y vốn không liên quan, lại là vì người Miêu, là người cực kỳ cần thận.

Hắn và Tiêu Bố Y vì sao chi gặp mặt một lần.

đà không thể chờ đợi mà kết minh, chẳng lè trong đó.

còn có ẩn tinh gì sao?

Hắn mặc dù thòng minh bách biến, nhưng mà đánh vỡ đầu cùng muốn không rò vì sao Đại Miêu Vương đối với chuvện Đòng Đô lại có chú ý!

Nhưng mà vô luận như thế nào.

chi cẩn Đại Miêu Vương cùng Tiêu Bố Y kết minh, tắt cả những gi hắn làm trước kia đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

lúc nàv đâv đang tìm cách phá hoại, không từ thủ đoạn, quay đầu về phía Lang Đô Sát Sát nhin qua.

Lý Hiếu Cung khóe miệng mang theo nụ cười.

Tư Mà tiến lên một bước nói: “Hồi Miêu vương, nghĩ tới trí giã ngàn lo.

tất có một mất; Kè ngu ngàn lo.

tắt có một được.

Tổ tiên sớm rõ ràng đạo lý này.

bảv trà kết minh như thế.

sao phải kính bảy chén? Chi vi chuyện kết minh, quan hệ đến con cháu, chi cầu cẩn thậiL suy xét rất nhiều, lúc này mới cần nghĩ trước làm sau.

Nhưng đáng buồn cho thế nhân, gian nan khồ cực rất nhiều, bảy trà chi cẩu chồ trọng điểm, khó tránh khỏi có chồ không cách nào làm được, trong đó nếu có một không cách nào làm được, thi do ba Tư tế tự cùng thánh nữ cộng đồng hiệp thương, nếu như cảm thắv đối phương giải thích hợp lý, cũng có thể càn nhắc yêu cẩu! Lsuc này đây Tâv Lương vương mặc dù từ chối yêu cẩu của Đại Miêu Vương, nhưng vẫn còn có đường hồi lại”.

Tiêu Bố Y nghe vậy mừng thầm, Tiêu Vũ thở phào một hơi, Lý Hiếu Cung sắc mặt lại khẽ biển.

Mà Chu nghe được Tư Mà cho giải thích, hợp tình hợp lý, mặc dù trước kia chưa từng nghe qua, nhưng cũng cảm thấy người Miêu cũng thông tình đạt lý.

Chi là nghe Tư Mã nói văn vè nho nhà.

không khỏi rất là kinh ngạc, vốn Tiêu Bố Y tuy nói chúng sinh ngang hàng, nhưng tại người Trung Nguyên xem ra, người Miêu vẫn đều là người man di.

không thông lễ tiết, nhưng mà Tư Mã nàv dẫn chứng phong phú; nói năng hùng hồn đẩv lý lê.

lí do không thua gi bọn họ.

ngược lại cùng là chuvện cực kỳ cổ quái.

Đại Miêu Vương nghe Tư Mà giải thích xong, ung dung thản nhiên nói: “Ta vừa rồi nghe Tây Lương vương xác thực là thành tàm.

đà có quy củ này, xin mời Tây Lương vương đến thánh nữ tế tự trước.

Lại định việc kết minh, không biết Tâv Lương vương định như thế nào?”

Tiêu Bố Y mừng thầm, nghiêm mặt nói: ‘‘Bồn vương đa tạ Miêu vương đại nghĩa’.

Đại Miêu Vương trầm ngâm một lát.

“Chi là muốn gặp thánh nữ, còn cằn tại mười ngàv sau.

không biết Tây Lương vương có thể chờ được không?"

Tiêu Bổ Y hơi ngạc nhiên, không biết vì sao còn muốn chờ mười ngày mới có thể gặp thánh nữ.

nhưng xây gò chín nhặn (một nhận là ,m), đương nhiên không mong thắt bại vì chi thiếu một sọt đát.

Chi cằn có hy vọng, hắn đương nhiên sẽ không dể dàng buông tha, ‘Bồn vương chờ được!”

Đại Miêu Vương gật đẩu nói: “Đã nhu vậy, tát cả đợi sau khi gặp thánh nữ tế tự thì mới ra quvết định! Tây Lương vương.

Miêu trại Thương Khê phi thường đơn sơ.

nếu như Tâv Lương vương không chẻ giãn đơn vỏ lễ.

không bẳng ờ trong nàv tạm thời nghi ngơi thế nào?”

Tiêu Bố Y cảm kích nói: “Cung kính khôngbẳng tuãn mệnh!”

Lý Hiếu Cung lại hận đến tận xương cốt, Đại Miêu Vương đem Tiêu Bố Y an bài tại Miêu trại Thương Khê.

bản thân có muón động thủ.

cũng là vô cùng khó khăn.

Chẳng lẽ nói Đại Miêu Vương sớm đã có ý cùng Tiêu Bố Y kết minh.

Lúc nàv mới cho nhiều tiện lợi như vậy?

Oán hận ra khòi Miêu trại, Quán Tập sớm nghênh đón, “Quặn vương.

Tiến triển như thế nào?”

Thật ra không cẩn hỏi.

nhìn thấv Lv Hiếu Cung trong nụ cười có ý lạnh, Quán Tập đà rõ ràng tất cả, Lý Hiếu Cung xưa nay bình tĩnh tự nhiên, nhưng ra khòi Miêu trại, mặc dù vẫn cười, nhưng nắm tay đã nắm chặt, cái này nói rõ sự tinh rất là không thuận.

Nghe Lý Hiếu Cung đem chuyện bảy trà kết minh nói xong, Quán Tập cũng hít một ngụm khỉ lạnh, hồi làu mới an ủi nói: “Quặn vương, chuyện bảv trà kết minh tuyệt không phải dễ dàng, ba quan cuối cùng một cửa cũng khó mà qua, Tiêu Bổ Y tại chén thứ sáu đã bị ngăn trờ, cho dù nhắc lại.

hắn cũng chưa chắc có thể thông qua”.

Lý Hiếu Cung thu liễm nụ cười, ngửa mặt lên trời thở dài nói: “Quân Tập lời ấy sai rồi.

Đại Miêu Vương đà chịu thu hổi yêu cẩu.

theo ta thấy, chuyện kết minh này, thật ra đã sớm không có chướng ngại.

Cái gì thánh nữ, tế tự mà nói.

cùng chi là ngụv trang mà thôi.

Nghĩ tới thánh nữ là Đại Miêu Vương lặp ra, tế tự lại đi theo Đại Miêu Vương nhiều năm, Đại Miêu Vương cổ ý kết minh như thế.

hai người bọn họ sao có thể khó xử?”

Tập cau mày nói: “Quặn vương, chẳng lè...!chúng ta vất vả đà lâu.

vẫn phải không công mà lui sao? Đại Miêu Vương này, cho dù Tiêu Vũ đến, cũng không thể động đến tâm kết minh của Đại Miêu Vương, vì sao Tiêu Bổ Y vừa đến, hắn đã chạy tới Thương Khê?”

Lý Hiếu Cung cau mày nói: “Việc này ta cũng trăm mối vẫn không có cách giải, ta vừa rồi mới hòi Lang Đô Sát Sát.

theo hắn nói.

Đại Miêu Vương mấy ngày nàv xác thực chưa bao giờ cùng người bên ngoài tiếp xúc, về phẩn chuyện lập thánh nữ.

lại càng làm cho người ta khó hiểu”.

Quán Tập cũng thờ dài một tiếng, “Quặn vương...!chẳng lẽ chúng ta không còn lực hoàn thủ sao?”

Hắn thật sự có điểm thua mà không cam lòng, nghĩ tỡi mấv ngày trước, bọn họ vẫn chiếm hết thượng phong, Tiêu Bố Y vẫn hoảng sợ mà chạv.

nhin như không có nửa phẩn đường sống để vàn hồi, nào đâu nghĩ đến kỳ phong nổi lên.

chi trong một ngàv.

hoảng sợ khó có thể bình an lại biến thành bọn họ!

Lý Hiếu Cung thỡ một hơi dài.

trên mặt lại lộ ra nụ cười khó dò, ‘‘Quân Tập, ngươi có nhớ ta đã nói, không đến phút cuối cùng, thắng bại vẫn khó liệu”.

Quản Tập tinh thần chấn động, “Quận vương chẳng lè còn có kỳ chiêu chưa ra?”

Lý Hiếu Cung lầm bẳm nói: “Không đến cuối cùng, ta cũng thật sự không muốn ngọc thạch cảu phần (ngọc đá cùng tan).

Ta chi trông mong lv trà cuối cùng.

Tiêu Bố Y đúng là vẫn không uống được, nhưng nếu người Miêu không biết tốt xấu.

quả thực không phàn biệt được nặng nhẹ.

để cho Tiêu Bố Y uống mà nói, thì chi có thể nói là bắt hạnh lẫn nhau”.

“Ngọc thạch càu phẩn?" Quán Tập lẩm bẩm tự nói.

trong lòng có ý lạnh.

Mấv ngày này, hắn một mực vẫn đi theo bên cạnh Lý Hiếu Cung, hiểu rõ hắn cũng khôngphải nói bậy.

hắn đã nói là ngọc thạch càu phần, chi sợ người Miêu thật sẽ có tai nạn thật lớn.

Nhưng mà vì để phòng Đại Miêu Vương bất màn, bọn họ chi đem mấy trăm tinh nhuệ đền đây.

những người nàv đổi phó người Miêu, vẫn còn xa mới đủ.

Nói đến hiện tại Tiêu Bố Y cũng tương trợ người Miêu, hắn thật sự không thể tường được LÝ Hiếu Cung còn có thể có thủ đoạn gi.

Lý Hiếu Cung lại không nói gì.

thật lâu mới hỏi: ‘‘Phía Đường vương có tin tức gì không?”

Quản Tập phục hồi lại tinh thần.

‘Khởi bẩm Quận vương, Đường vương có tin tức truyền đến.

hòm nay đă là đầu xuân, Tâv Tần Bá vương Tiết Cử tự mình dẫn mười vạn đại quân đến đánh Quan T rung, hôm nay đã đến Kính châu...”

LÝ Hiếu Cung gặt gặt đầu.

cùng không nói gì.

hắn còn đang suy nghĩ chuvện Ba Thục.

Quân Tập mỉm cười nói: “Lần trước Tiết Nhân Quả dẫn vạn đại quản kịch chiến Phù Phong, kết quả vẫn đại bại mà về, lần này Tiết Cừ chỉ đem mười vạn người...”

“Từ từ” Lý Hiếu Cung phục hồi lại tinh thần, sắc mặt khẽ biến nói: “Lằn này dẫn binh là Tiết Cử sao?”

Quân Tập gật đầu nói: “Đúng vậy, con hắn năm trước đánh một trận đại bại, cha đương nhiên muốn lấy lại mặt mũi.

Nhưng mà Tiết Nhân Quả dẫn vạn đại quân vẫn quăng mũ cời giáp, lần này chắc hẳn cũng là như thế”.

Lý Hiểu Cung lại cau mày nói: “Chẳng lẽ Tiêu Bố Y thẳn cơ diệu toán như thế sao?”

Quân Tập khó hiểu nói: “Quận vương nói cái gi?”

Lý Hiếu Cung ngưng trọng nói: “Lúc trước khi ta thấy hắn, hắn nói tính ra vào đằu xuân, Tiết Cừ sẽ đến công, bảo cho ta chuyển cáo cho Đường vương cẳn thận”.

“Hắn còn có lòng tốt vậy sao?” Quân tập cười lạnh nói.

Lý Hiếu Cung trầm ngâm nói: “Hắn đương nhiên không có ý tốt đó, nhưng mà người này lại đoán đúng Tiết Cừ sẽ công.

Chẳng lẽ nói...!hắn và Tiết Cừ có liên hệ gi?”

Quân Tập thay đổi sắc mặt, “Tiêu Bố Y nếu thật cùng Tiết Cừ liên thủ.

Đường vương chỉ sợ hai mặt thụ địch!”

Lý Hiếu Cung ngược lại trấn tĩnh lại, “Tiêu Bố Y muốn công Quan Trung, trước mắt chỉ có Đồng Quan, Võ Quan hai đường.

Đề phòng Tương Dương đánh lén.

Đường vương sớm phái Lý Thần Thông Đại tướng quân canh phòng nghiêm ngặt đường Vò Quan, về phần Đồng Quan quả thật một người trấn thù vạn người khó qua, Tiêu Bố Y muốn phá được, quả thực là tuyệt không khả năng.

Đường nhò còn lại cũng có, nhung mà đường dài tập kích, hặu kế không có lực, Tiêu Bố Y sao lại chịu mạo hiểm mà đến công? Trước mắt Tiêu Bố Y không cách nào xuất binh tương trợ Tiết Cừ, chắc hẳn vẫn chỉ là đe dọa” Quân Tập lộ ra vẻ khâm phục, “Tiêu Bố Y cho dù gian xảo như quỷ.

nhưng đụng phải Quận vương, vẫn vô kế khả thi”.

Lý Hiếu Cung không có chút nào đương dương tự đắc.

chỉ là thở đài nói: “Quân Tập, ngươi nếu là nghĩ như vậy, thi mười phẳn sai rồi.

Tiêu Bố Y quỷ kế đa đoan.

Cho dù là ta, cũng không biết nước cờ tiệp theo của hắn sẽ đặt ở đâu.

Trước mắt vùng Ba Thục.

Yến Triệu là trọng điểm chúng ta trarih đoạt, hắn sớm đánh tan Lý Mật.

chiếm cứ nước tiên đánh Yến Triệu, thật sự vượt quá dự kiến nhiều người.

Đường vương còn phải đối kháng Tiết Cử, thiên thời đã kém rất nhiều, vốn Đường vương mặc dù khởi nghĩa sau.

nhung lại có được thiên thời địa lợi nhân hòa, đã cùng Tiêu Bố Y ngồi ngâng hàng, nhưng trước mắt Tiết Cử chưa trừ diệt.

Khó có thể tính tới chuyện khác, thật ra đà roi vào hạ phong.

Đường vương đối với ta coi trọng có thừa, chỉ mong ta tại Ba Thục lốy được nước tiên, nào đâu nghĩ đến kỳ phong đột xuất, chẳng lẽ ông trời thật đối với chúng ta cũng không chiểu cố, để cho Tiêu Bố Y một lần nữa đắc ý sao?”

Quân Tập lần đầu cảm thấy Lý Hiếu Cung có chút chán nản, khỏng khỏi hoảng sợ.

Nghĩ hắn đi theo Lý Hiếu Cung đà lâu, cho tới hiện tại chỉ thấy được hắn hăng hái.

chỉ trích đối phương.

Lại không nghị đến hắn và Tiêu Bố Y lần đầu tiên chính diện giao phong thì đã ý thua kém, thật sự khiến cho hắn khó có thể tường tượng.

Lý Hiếu Cung trầm hồi lâu, tạm thòi không để ý tới Tiêu Bố Y, quan tâm nói: “Lằn này Đường vương phái Lũng Quốc công xuất mã sao?” Lũng Quốc công chính là Lý Kiến Thành, Lý Hiếu Cung cùng hắn xưa nay có quan hệ rất tốt.

Quân Tập lắc đầu, “Không phải, vẫn phái Đôn Hoàng Công”.

Lý Hiếu Cung nhíu mày, “vẫn là Thế Dân, cái này...!chỉ sợ có điểm nguy rồi, Trưởng Tôn Thuận Đức chưa từ thào nguyên trờ về sao?”

Quân Tập khó hiểu, “Quận vương sao lại nói như vậy?”

Lý Hiếu Cung tiếc hận nói: “Trường Tôn Thuận Đức nếu ở đó.

tuyệt sẽ không đồng ý Đôn Hoàng Công lĩnh quân”.

Quân Tập kirih ngạc nói: “Quận vương vì sao nói như vậy? Nghĩ đến Đòn Hoàng công không lâu trước đó đà đánh bại vạnđại quân của Vạn Nhân Địch Tiết Nhân Quả, nhuệ khí đang lên, lần này lại đánh Tiết Cừ, còn không phải chỉ như nhắc tay sao?”

Lý Hiếu Cung lạrih nhạt nói: “Đường vương nếu thật suy nghĩ như ngươi, chỉ sợ đại bại đà sắp tới”.

Quân Tập trên mặt hồng lên, hắn không thể không thừa nhận, dù là hắn tàm cao ngạo, nhưng mà so với Lý Hiếu Cung, vẫn còn kém rất nhiều, nẽn khiêm tốn hòi: “Không dám thỉnh giáo cao kiến của Quận vương”.

Lý Hiếu Cung ngóng nhìn về núi xa, “Trong nhũng người con cùa Đường vương, tuổi nhò tạm thời không đề cập tới.

Lý Nguyên Cát ít trải việc đời.

khó làm nên chuyện, Đường vương một lòng muốn bồi dưỡng Lũng Quốc công.

Đôn Hoàng công thành lương tướng.

Lũng Quốc công, Đôn Hoàng công xác thực cũng không phụ trọng trách.

Nếu bàn về thông minh, Đôn Hoàng công hoi thắng, nhưng nếu nói trẳm ổn, thì Lũng Quốc công hơn một chút.

Tiết Cừ tuyệt không thể so sánh với Tiết Nhân Quả, Tiết Nhân Quả được xung Vạn Nhân Địch, chỉ là một thất phu hữu dũng vô mưu thôi, nhưng mà Tiết Cử đa mưu túc tri cũng sớm muốn nhập chù Quan Trang.

Đơn giản chỉ là không chiếm địa lọi, lúc này mới bị Đường vương đi trước một bước.

Lần này hắn tự mình dẫn tiiih biiili tiến đến.

tuy là hơn mười vạn, ta nghĩ tuyệt đối không kém vạn đại quân của Tiết Nhân Quả lúc trước.

Hơn nữa Trường Tôn Thuận Đức tài trí hóa giải quan hệ giữa Tiết Cử cùng Đột Quyết.

Tiết Cừ một lần nữa đến đánh, chắc hẳn đà cùng Đột Quyết thương lượng tốt.

Đột Quyết tới tới lui lui, điềm ấy không chút nào kỳ lạ.

Tiết Cừ nếu như được người Đột Quyết trợ giúp, hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, Đôn Hoàng công đều là mọi chuyện thuận lợi, mới gặp đã thắng, khó tránh khỏi kiêu địch..

‘Tuy là Đôn Hoàng công lĩnh quân, nhưng Đường vương lại trù tính chung đại cuộc, đã sớm định ra diệu sách phạt địch” Quân Tập không đồng ý nói: “Lằn trước cũng như thề.

cho nên trong mắt cùa ta, lằn này cùng Đường vương thân chinh cũng không có gi khác nhau”.

“Tướng ờ bên ngoàỊ quân lệnh có chỗ không chịu, ta chi sợ Đôn Hoàng công còn trẻ ttLiéa suy nghĩ khi làm việc, không tôn hiệu lệnh của Đường vương” Lý Hiếu Cung nụ cười có chút phát khổ, “Nếu như dựa theo ta đề nghị, vẫn do Lũng Quốc công xuất mà thi càng thêm ổnthòa”.

“Quận vương nếu đã lo lắng, sao không xin Đường vương hoán soái? Hiện tại chỉ sợ còn chưa giao binh” Quân Tập đề nghị.

Lý Hiếu Cung trầm mặc thật lâu.

“Lâm trận hoán soái, là tối kỵ của binh gia.

Huống chi kể từ đó.

Đôn Hoàng công nhất định đối với ta ghi hận trong lòng.

Hơn nữa cử động lần này là Đường vương sở định.

Ta tranh việc làm thay sẽ bị Đường vương nghi kỵ.

chỉ sợ không

Ổn”.

Quân Tập nhìn Lý Hiếu Cung hồi lâu, “Ý Quặn vương là?”

Lý Hiếu Cung trẳm ngâm hồi lâu, “Quân Tập, ta viết một phong thư.

ngươi phái người ra roi thúc ngựa đưa cho Đường vương, chi trông mong chớ gây thành sai lầm lớn.

về phần viết phong thư này như thế nào.

Ta còn phải nghĩ..

Trong khi Lý Hiểu Cung trầm ngâm suy nghĩ, thì đám người Tiêu Bố Y cũng đang thương lượng đối sách.

Mọi người nhiều ít có chút phấn chấn, vốn cho rằng sơn cùng thủy tận, không ngờ vẫn còn hi vọng, Tiêu Bố Y cự tuyệt cầu hôn của Đại Miêu Vương, ai cũng cho rằng kết minh đă hòng, lại không nghĩ rằng trên đường còn có biến số.

Tiêu Vũ trẳm ngâm nói: “Tây Lương vương, ta chưa từng nghe qua cự tuyệt còn có thể xét lại.

nhung Đại Miêu Vương lại nói còn có loại quy củ này, ta cơ hồ cho là hắn đã vì ngươi mà đặt ra”.

Mã Chu ờ bên cạrih cũng nói: “Xác thực là như thề.

Bời vậy có thể thấy được Đại Miêu Vương xác thực là thật lòng kết minh”.

Sừ Đại Nại lớn tiếng nói: “Đúng đó, con mẹ nó, đi tới đất Ba Thục này.

vốn khắp nơi đều khó thờ, cảm thấy Đại Miêu Vương già nua ngu ngốc, không ngờ nhìn thấy thuận mắt nhất lại chính là Đại Miêu Vương này.

Miêu Vương tuy già cả.

nhưng một chút cũng không hồ đồ.

Không được hoàn mỹ là, luôn luôn có nha đầu kia làm cho vướng bận!”

Hắn nói nha đầu đương nhiên chính là Vân Thủy, mọi người đều cười.

Vân Thủy không đem tất cà mọi người xem ở trong mắt, nhưng người khác xem nàng là quận chù, vẫn phải chịu đựng, duy nhắt dám cùng Vân Thủy khiêu chiến địa có SừĐại Nại này.

Mọi người cười xong, chỉ thấy được Tần Thúc Bảo tay có chút phát run, không khỏi lại trong lòng khổ sờ.

Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Hôm nay chi còn lại một cừa gặp thánh nữ, nếu có thể thông qua, yêu cầu đầu tiên cùa chúng ta là vì Tần huynh cằu được giải dược Thất Tìrih cổ”.

Mọi người đối với cổ độc một chút cũng không thông, nên đều gặt đầu.

Sừ Đại Nại lằm bẵm nói: “Nha đằu nếu không chịu cho, xem ta cho nàng đẹp mắt!” Hắn nắm chặt nắm tay thị uy, Tần Thúc Bảo nhưng lại cắn răng nói: “Cái này không vội.

Bất quá ta cảm thấv trong chuyện này có chút không đúng”.

“Có gi không đúng?” Mọi người đồng thanh hỗỊ

“Ta cuối cùng vẫn cảm thấy có chút quá thuận lợi, chỉ sợ trong đó có trá” T ần Thúc B ảo cười khổ nói.

Sừ Đại Nại lắc đầu nói: “Cái này nếu thuận lợi, thì trên đời này cũng không có gi gọi là thuận lợi cả.

Tiêu Thượng Thư t>ị người chế trụ, chúng ta đường xa mà đến, Lô lãoTam, Chu Mộ Nho ở đâu không rõ.

Chúng ta hàm sâu trùng vây, cơ hồ xuýt chết, nếu không phải Tây Lương vương ra tay, chỉ sợ mạng sống khó giữ.

Nói đến tuy giải được cổ độc cùa A Tú cùng lão Tứ, Tẳn huyrih lại mội ngày đều bị Thất Tình cổ tra tấn, cái này cũng gọi là thuận lợi sao?”

Mọi người ảm đạm, thẳm nghĩ lần này đi đất Ba, thật sự là khó khăn trùng trùng.

A Tú đột nhiên nói: “Tẳn huynh, ta tình nguyện...!trúng Thất Tình cổ là ta!”

Lão Tứ cũng gật đầu nói: “Đại ân cùa Tẳn huynh, lão Tứ ta suốt đòi khó quên”.

Hai người này mặc dù đều là cảm ơn, hàm nghía trong đó lại khác nhau, lào Tứ thẳm nghĩ ân cứu mạng, lúc này lấy tính mạng hồi báo.

A Tú nhung lại nghĩ, ta tình nguyện chính mình trúng Thất Tình cổ, ánh mắt cùa nàng mới có thể chú ý tới trên người cùa ta

Tần Thúc Bảo mỉm cười nói: “Nhấc tay mà thôi, cần gi nói đến.

Ta nói thuận lợi.

đương nhiên không phải cùng Lý Hiếu Cung giao thù.

Thật ra Lý Hiếu Cung này tâm cơ sâu.

ngẫm lại cũng làm cho người ta hoảng sợ.

nếu không có Tây Lương vương tự thân xuất mã, quả thực khó có thể ứng đối.

Nhưng mà ở phía Đại Miêu Vương lại thuận lợi quá nhiều, cho dù cự tuyệt cầu hôn, ta ờ một bên chứng kiến, có cảm giác cũng là trong dự liệu của hắn”.

Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, “Tần huynh, ngươi nói hắn cầu hôn là thừ?”

“Xác thực là như thế” Tẳn Thúc Bảo trầm ngâm nói: “Lúc ấy cảm giác của ta chính là như vậy.

hắn cầu hôn chỉ là cá ngụy trang, cự tuyệt đối với ngươi, sớm đà có chuần bị.

Hơn nữa bảy trà kết minh, trà này uống cũng có chút nhanh, ta chỉ sợ trong đó có trá”.

Mọi người ngạc nhiên, “Có âm mưu gì?”

“Ta cũng chỉ là suy đoán” Tẳn Thúc Bảo cười khổ nói: “Không người nào muốn làm hồ bị thương, hổ vẫn có tâm ăn thịt người, nhưng không biết bọn họ còn muốn chuần bị cái gì, mà cần tới mười ngày? Quả thực muốn gặp thánh nữ, còn có tế tự thần bí, ba Tư, hơn nữa một Đại Miêu Vương cùng Vân Thủy, thi cổ thằn bí khó lường, chúng ta một khi không lưu ý, chi sợ sẽ là toàn quân bị diệt tại đó”.

“Nếu thật động thủ, bọn họ đã sớm có thể động thủ, không cần phải đi gặp thánh nữ” Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: “Nhưng mà mọi người cẩn thận chút luôn không sai.

Ta sẽ bảo Biển Bức, lão Ngũ âm thẳm lưu ý”.

Tất cả mọi người đều gật đầu.

trong lòng kinh sợ.

thầm nghĩ Đại Miêu Vương phải chuần bị mười ngày mới có thể gặp thánh nữ, không biết có hành động kinh hồn gì nữa đây?

Mười ngày không ngắn, nhưng trong sự lo lắĩíg, thì chỉ chớp mắt là qua Người Miêu chỉ cung cấp lương thực nước uống cần thiết, nhựiig chuyện còn lại tự nhiên muốn làm gi cũng được.

Tiêu Bố Y lại ước thúc binh sĩ thụ hạ, không thể tùy ý đi lại.

Đại Miêu Vương cũng không có xuất hiện, thậm chí Vân Thủy cùng đám người cốt Lực Da cũng không có lộ điện.

Thời gian chờ đợi cùng thấp thỏm đã qua, vào ngày thứ mười, ánh dương mới lên, tiếng kèn đà vang lên, ngay sau đó là tiếng khèn du dương.

Lang Đô Sát Sát sớm tiến đến gặp Tiêu Bố Y, cung kính nói: “Tây Lương vương, Đại Miêu Vương đã cùng ba Tư chờ tạiNguyệt Lượng hồ, mời Tây Lương vương dẫn ba thủ hạ đi tới Nguyệt Lượng hồ, sau đó lên Nguyệt Phong...!gặp thánh nữ”.

“Ba thù hạ?” Tiêu Bố Y quay đầu lại nhìn lại.

Sừ Đại Nại đà đóng ra trước.

“Ta tính là một” Tần Thúc Bảo ngay sau đó cũng nói: “Ta cũng coi như là một”.

Mọi người mấy ngày nay càng nghĩ càng lo lắng, cảm thấy việc này nhìn như bình thản, lại ẩn chứa họa ngầm thật lớn.

đương nhiên không muốn để cho Tiêu Bố Y độc thản phạm hiểm.

Mã Chu muốn tự đề cừ mình, rốt cục lại nhịn xuống, trước mắt cằn phải có là người có võ công, tay hắn trói gà không chặt, đi cũng vướng víu.

A Tú muốn tiến lên, rốt cuộc lại lui ra phía sau một bước, “Lão Tứ, ngươi đi đi” Trong lòng hắn cũng giãy dụa, không phải là sợ chết, mà là biết lão Tứ so với chính mình võ công cao minh hơn, để hắn đi theo, nắm chắc càng lớn hơn một ít.

Lão Tứ gật đầu, trầm giọng nói: “Được!”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio