Tiêu Bố Y nói ra tin tức tốt, cho dù trầm ồn ngưng luyện như Trương Trắn Chu.
cẩn thận như Trình Giảo Kim.
cũng đều lộ ra vẻ vui mừng.
“Hay cho môt Lý Tĩnh, hay cho môt Lý tướng quân!” Trương Trắn Chu ít khi khen người khác, nhưng lúc này cũng nhịn không được tán thường không thôi.
Thật sự là bời vì Lý Tĩnh làm nên, thật sự không phụ hai chữ tướng quân!
Trình Giảo Kim cười mắng: “Con mẹ nó, ta cuộc đời này rất ít phục người, Lý tướng quân lại làm cho ta tâm phục khầu phục!”
Hắn vốn xưa nay cẩn thận, nhưng cũng vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
thật sự đó là một tin tức khiến cho tất cà quân Tây Lương quân đều phấn chấn.
Lĩnh Nam tất bình!
Ngắn gọn bốn chữ, không biết bao hàm bao nhiêu gian khồ trí tuệ cùa Lý Tĩnh! Lĩnh Nam sau khi bình, thì chỉ cần xuống nữa là Giang Hoài Giang Đô hai vùng, có thể nói một nùa núi sông Tùy triều đã roi vào trong tay Tiêu Bố Y.
Hành động lần này cùa Lý Tĩnh có thể nói là công lao cực lớn.
ảnh hưởng sâu xa
Thật ra Khi Lý Tình chủ động xin lệnh đi thu phục Lĩnh Nam, Tiêu Bố Y đà có tính toán lâu dài, Lĩnh Nam địa vực rộng lớn, đa số là hạng người man di, thay đổi thất thường, không hiểu lẽ thường, làm soa mà dể thu phục như vậy.
Hắn không biết Lý Tình có kế mưu ra sao, nhưng cũng biết Lý Tũứi tuyệt đối có đại trí tuệ Thu hàng Tùy thần, chém Cao Pháp Trừng.
Thẳm Bảo Triệt, liên tục hạ chín mươi sáu châu Lĩnh Nam, Lý Tình dùng không đến hai tháng thòi gian!
Tiêu Bố Y nhìn xa về phía nam, thổn thức nói: “Lý tướng quản không phụ sự mong đợi của mọi người, là may mắn của quốc gia” Vừa rồi hắn nói với Tư Nam, nếu là cầu Nhiêm Khách, Lý Tĩnh muốn núi sông cùa hắn, hắn sẽ hai tay dâng lên.
thật ra cũng không phải là hư tình giả ý.
Thật sự là bời vì hai huynh đài này hoàn toàn cải biến cả đòi hắn, nếu không có Bùi Minh Thúy, Tiêu Bố Y không thể nhập chù triều đình, nếu không có cầu Nhiêm Khách, Tiêu Bố Y có lẽ chỉ là một tên đạo phỉ tầm thường, nhung nếu không có Lý Tĩnh, hắn tuyệt không có được thảnh công như trước mắt.
Có lẽ, hắn sớm đà bị Lý Mật đánh ra khỗi Đông Đô, có lẽ.
hắn căn bản cũng khỏng có tiền vốn có thể chống lại cùng Quan Trang.
Lý Tĩnh vì hắn huấn luyện ra hắc giáp thiết ky thiên hạ vô song.
Lý Tình âm thẳm làm việc, vi hắn đánh tan trăm vạn đại quân Ngòa Cương, Lý Tĩnh xông pha trước chiếm Lê Dương, lực áp Đồng Quan.
Lý Tĩnh chuần bị hon tháng, trong vòng một đêm diệt thủy sư Bà Dương Lâm Sĩ Hoẳng.
Giết Trương Thiện An, chém đạo phỉ Lĩnh Nam, thu phục cương thồ phía nam.
Lý Tĩnh chiến công hiển hách, có thể coi như là đệ nhất công thần dưới tay Tiêu BỐY!
Nếu là loại công thần này.
quá nùa công cao hơn chù, Tiêu Bố Y lại biết tuyệt đối không phải.
Lý Tĩnh chi cầu chiến, chỉ cầu thắng!
Hắn muốn chiến ra danh hiệu chiến thần đệ nhất Đại Tùy.
hắn muốn thắng được nhất thống núi sông Đại Tùy.
Có lẽ sau thiên cổ, ngoại trừ người đứng đầu nhất thống núi sông khai quốc ra, có thể muôn đòi lưu danh còn có Lý chiến thẳn nồi danh thiên hạ kia!
Chờ hưng phấn hơi bình, Trương Tĩắn Chu hòi, “Lý tướng quàn bình định Lĩnh Nam, công lao hiển hách, không biết bước tiệp theo sẽ định như thế nào?”
Thì ra thù hạ của Tiêu Bố Y, cho dù Từ Thế Tích, hay lão thần như Trương Trấn Chu mỗi lần động binh.
Đều phải cùng Tiêu Bố Y tiến hành thương nghị, chỉ có Lý Tình dẫn binh bình phía nam, lại là tiền tiãm hậu tấu, cho nên ý đồ chiến lược ít có người biết.
Vốn Lý Tĩnh sau khi chém Trương Thiện An, mưu đồ vùng Giang Đô không nghĩ tới Lĩnh Nam đột nhiên làm loạn, thanh thế to lớn, nguy hiểm cho Kinh Tương hậu phương của Tiêu Bố Y, càng làm cho Lý Tĩnh không thể chuyên tâm đối phó Giang Đô tam đạo.
cho nên Lý Tĩnh trực tiệp bình Lmh Nam trước.
Tiêu Bố Y cấp cho Lý Tĩnh tín nhiệm tuyệt đối, Lý Tĩnh cũng không có phụ tín nhiệm của Tiêu Bố Y, bằng thời gian nhanh nhất giải quyết Lĩnh Nam.
Tuy Lý Tĩnh dụng binh kỳ quỷ, nhưng mà hiện tại rất hiền nhiên.
Mục tiêu kế tiếp của hắn chính là Giang Đô!
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Lý tướng quân đã trấn an vùng Lình Nam, trước mắt đà nhanh chóng đi Thước Đầu trấn.
Lý tướng quân đến Thước Đầu trấn, Bùi Tướng quân sẽ tạm thòi rút khòi, cũng sẽ có nhiệm vụ khác, cái này không thể nghi ngờ cũng là tin tức tốt”.
Trương Trấn Chu trước mắt sáng ngời, “Tiêu Tướng quân, nếu như Bùi Tướng quân có thể không cằn thù ở Thước Đầu trần, chuyện dẫn binh đi công Lang Tà, có thể do hắn toàn quyền phụ trách”.
Bùi Hành Quảng cũng là tướng tài, tài năng chỉ huy cùa hẳn là trong chiến tranh tỏi luyện ra.
Nhưng Đỗ Phục Uy, Phụ Công dù sao cũng là thân kinh bách chiến, cũng khỏng đơn giản.
Hành Quảng khi đánh Lý Mật, từng xuất binh bắc thượng, hiệp trợ Tiêu Bố Y.
Nhưng sau khi quân Ngoà Cương tan tác, Bùi Hành Quảng một lằn nữa quay lại Thước Đầu trấn, mật thiết giám thị động tĩnh của Đỗ Phục Uy.
Tiêu Bố Y sau khi tọa trấn Đông Đô, mặc đù trước phong Đỗ Phục Uy làm Đại tồng quản đông nam đạo.
để cho hắn tiêu diệt đạo phì đông nam.
nhung ai cũng biết, loại phong tặng này, cùng tính chất cũng giống như kết minh, ai cũng không biết khi nào thi sẽ xé rách da mặt.
Lý Tĩnh nếu như có thể thay thế Bùi Hành Quảng, đương nhiên sẽ có kế đối phó với quản đạo GiangĐô tốt hơn!
Mà đùng Bùi Hành Quảng đánh chiếm Lang T à, cũng là một nước cờ hay.
có thể nói là theo tài mà sừ dụng.
Trinh Giảo Kim đã có ý ngượng ngùng ý, cũng không tính là tự tại.
Thật ra từ khi quy thuận Tiêu Bố Y, Trình Giảo Kim một mực vẫn cẩn thận làm việc.
Hắn biết mình mấy lần đổi chù, khó tránh khỏi dẫn phát quân vương nghi kỵ.
Nếu lại có phản loạn, quân vương không chút do dự sẽ hoài nghi hàng tướng trước.
Nhưng Tiêu Bố Y lại có sự khác biệt, đối với chuyện trước đây.
hắn cũng không có nhắc lại.
Trình Giảo Kim được hắn tín nhiệm, từ từ hiển lộ tài hoa, trong lòng tất nhiên vui sướng.
Hắn cản thận dung nhập vào hoàn cảnh, kế sách nếu như là hắn đưa ra, hắn đương nhiên là có ý dẫn binh đi công, hơn nữa hắn có nắm chắc rất lớn đảo loạn Lang Tà.
Nhưng cái này dù sao cũng quan hệ trọng đại, Bùi Hành Quảng thân là màrih tướng đáng tín nhiêm nhấ dưới tay Tiêu Bố Y, xem như là một trong những người đầu tiên đi theo Tiêu Bố Y, Trình Giảo Kim dù sao cũng không
dám cùng hắn tranh công.
Tiêu Bố Y ánh mắt quét qua, nhìn thấy vẻ khó xử của Trình Giảo Kim.
mỉm cười nói: “Bùi Tướng quân còn có việc cùa hắn, thật ra Trương đại nhân không cần tim kiếm ở chỗ hắn, người đánh Lang Tà không phải là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt sao?”
Hắn chỉ ngón tay vào Trình Giảo Kim.
Trình Giảo Kim vừa mừng vừa sợ.
Trương Trấn Chu có chút do dự, ho nhẹ nói: “Cái này..
“Không cần do dự, nghĩ tới Trinh Tướng quân lần này diệu kế ngăn chặn Từ Sường, có thể thấy được có dũng có mưu, đi công Lang Tà, đù để đảm nhiệm”.
Trương Trấn Chu nói: “Tây Lương vương có lệnh, vậy là tốt rồi”.
Tiêu Bố Y, Trương Tiắn Chu không tiệp tục dị nghị.
Trình Giảo Kim thi lễ nói: “Được Tây Lương vương tín nhiệm, mạt tướng sẽ đem hết khả năng, không phụ sự phó thác của Tây Lương vương!” nói xong rồi nhận lệnh lui ra ngoài.
Đọi sau khi Trìrih Giảo Kim đi khuất, Trương Tĩắn Chu mới nói: “Tây Lương vương, không biết lão thần có câu có nên nói hay không”.
“Mòi nói” Tiêu Bố Y tôn kírih nói.
“Trình Giảo Kim trước theo Trương Tu Đà tướng quân, lại hàng Lý Mật.
về sau mới đằu rihập Tây Lương vương, để cho hắn dẫn hơn ngàn thiết giáp kỵ binh, chì sợ không phải là chuyện ổn thỏa.
Lào phu tuyệt không phải đối với Trình Tướng quân có thành kiến, thật sự là bời vì cảm thấy Bùi Tướng quân đáng tin tường hơn người này”.
Tiêu Bố Y ngồi xuống, mỉm cười nói: “Trương đại nhân thay bổn vương lo lắng, đó là một lòng trung thành.
Nhưng mà Trình Tướng quân này là người thông minh, chỉ là trước kia không được trọng dụng, mới không thể thi triển hết kỳ tài.
Ta và người cùng hắn giao chiến mấy lẩn, đã biết hắn trong thô có tinh, có thể nhận được trách nhiệm.
Nghĩ tới dưới tay Lý Mật, thì hắn và Tần Tướng quân hai người lĩnh quân rất có tài năng.
Người cứ yên tâm, lần này hắn xuất binh.
Cho dù vô công, cũng sẽ không có sai lầm gì.
về phần Bùi Hành Quảng, ta lại muốn để cho hắn làm hậu thuẫn, thuận tiện giám thị động tĩnh Lý Từ Thông.
Trinh Giảo Kim dẫn binh đi công Lang Tà, giáp giới cùng quận Đông Hải; Lý Từ Thông này là tiểu nhân chân chính, thay đổi thất thường, không thể không phòng’.
Trương Trấn Chu mỉm cười nói: “Thì ra Tây Lượng vương đã có tính toán, lào phu ngược lại quá lo lắng”.
Tiêu Bố Y trầm giọng nói: “Nhưng mà để cho Trinh Giảo Kim ngàn dặm xa xôi tấn công, vẫn có nguy hiểm.
Trương đại nhân, chúng ta mặc dù cùng Từ Viên Làng đối chọi, trong lúc nhất thời không thể quyết ra thắng bại.
lại phái mấy lộ kỵ binh nhẹ theo đường mòn ẩn hiện tại Lỗ Quận, dùng kế nghi binh, giữ chân đại quân Từ Viên Làng.
Để cho Trình Tướng quân thuận lợi đi công quận Lang Tà”.
“Lão phu đang có ý này”.
Hai người nhìn nhau cười, ăn ý không cần nói.
Lại có quàn sĩ vào trướng, đưa qua công văn nói: “Khỏi bầm Tây Lương vương, Trương đại nhân, công văn gấp của Thái Nguyên”.
Tiêu Bố Y mờ ra xem xét, hoi nhíu mày, Trương Trắn Chu bất an nói: “Chẳng lẽ Lưu Vũ Chu thay đổi?”
Trương Trấn Chu không lo lắng về hai người Đan Hùng Tín, Trương Công cấn, cũng không lo lắng Đường quân cường đại, lo lắng nhất chính là Lưu Vũ Chu ờ Mà Ắp kia.
Lưu Vũ Chu là người cực kỳ âm trầm, cho dù tính toán Tiêu Bố Y cũng khỏng có gì lạ.
Huống chi lúc trước bị vây ờ Nhạn Môn, Lưu Vũ Chu đà dẫn quân Đột Quyết xuôi nam, đà từng ám toán Tiêu Bố Y một lần, bọn họ cùng Lưu Vũ Chu kết minh, chẳng khác nào là bảo hổ lột da.
Nhưng mà bọn họ lại không có lựa chọn nào khác.
Tiết Cừ bại vong, hiển nhiên có thể chế trụ tiến độ cùa Đường quàn cũng chỉ có Lương Sư Đô, Lưu Vũ Chu hai người.
Tiêu Bố Y hiện tại đang chạy đua cùng thời gian.
Vô luận như thế nào.
trước khi Lý Uyên mưu định Quan Lũng, hắn phái tận quét sạch tất cả chướng ngại.
Đại Tùy gió lừa liên miên, nhưng mà căn cơ Đại Tùy còn đó.
căn cứ theo căn cơ của Đại Tùy mà tái khởi núi sông cũng không khó khăn!
Ngăn chặn tiến độ cùa Lý Uyên, là chuyện mà Tiêu Bố Y trước mắt cần làm.
Đương nhiên Tiêu Bố Y cũng nhạy cảm cảm giác được, âm thẳm có cỗ thể lực, đã có ý đồ ngăn cản tiến độ đi tới cùa hắn!
“Lưu Vũ Chu quyết địrih xua birih nam hạ, đánh chiếm Hà Đông”.
“Đây là tin tức tốt, Tây Lương vương vì sao phải nhíu mày?” Trương Trấn Chu khó hiểu
“Tin tức là tin tức tốt.
nhưng không phải là thòi cơ tốt, ta thấy Trương Công cẳn trên thư nói, Lưu Vũ Chu cơ hồ dốc sức xuôi nam, được ăn cả ngã về không, ta chỉ sợ hắn giẫm lên vết xe đổ.
vết xe đổ cùa Tiết Cừ, không thể không phòng’ Tiêu Bố Y khẽ thờ đài: “Hôm nay đà đến đầu mùa đông.
Lưu Vũ Chu từ Mà Ấp xuôi nam, nếu toàn lực đánh Thái Nguyên, phá được Thái Nguyên mà nói, không thể nghi ngờ sẽ cho Lý Uyên một đòn cảnh cáo.
Nhưng mà hắn nếu như chuần bị ờ mùa đông mà đánh tới Hoàng Hà độ khẩu, chiến tuyến kéo quá dài, chỉ sợ lương thào không đù.
Đường quân mới bại Tiết Cử.
sĩ khí tăng vọt, kinh nghiệm phong phú.
nếu là như lại áp đụng kế sách tường dày lũy cao, Lưu Vũ Chu chỉ sợ bại là chuyện sớm muộn”.
“Chúng ta vốn sẽ không có chuẩn bị đề cho hắn thắng” Trương Trển Chu cười nói.
“Nhưng...! dựa vào tìrih hình trước mắt của chúng ta.
muốn bại Từ Viên Lãng chỉ sợ còn cẩn một đoạn thời gian, muốn công Đậu Kiến Đức, càng phải chờ tới tới sau đầu xuân, thậm chí là lâu hơn, Lưu Vũ Chu nếu nhưbại, Lương Sư Đô, Lý Quải cũng không đù để ngăn chặn bước chân của Lý Uyên, đến lúc đó chúng ta sẽ mất hết nước tiên” Tiêu Bố Y cau chặt chân mày, “Một điểm quan trọng hơn là, Trương đại nhân, Tiết Cừ chết, rất là kỳ quái!”
Trương Trển Chu ngược lại có chút ngạc nhiên, “Tiết Cừ chẳng phải bệnh chết sao?”
Tiêu Bố Y lắc đầu.
đem kết quả mà mình điều tra giản lược nói ra, đương nhiẻn ở đây là nói vắn tắt, tránh đi chuyện của Thái Bình đạo.
Nghe xong Tiêu Bố Y thuật lại, Trương Trấn Chu cũng trợn mắt há hốc mồm nói: “Tây Lương vương, người nói Lý Đường đối với Tiết Cử cũng không có nắm chắc tất thắng, lúc này mới dàn xếp âm thẳm hại chết Tiết Cử?”
Cái này có chút không thể tường tượng nổi, nhưng mà cùng khỏng phải khỏng có khả năng.
Trương Trấn Chu đánh trận mấy chục năm, đương nhiên hiểu rằng hai quân đối chọi, chuyện kỳ lạ cổ quái gi cũng đều có khả năng phát sinh, thoáng qua đà hiểu được.
“Người cảm thấy...!bọn họ sẽ dùng thù đoạn như vậy đối phó với Lưu Vũ Chu sao?”
“Loại mưu kế này, ngẫu nhiên sừ dụng thi được, nhung sử dụng nhiều lằn sẽ mất linh, nhưng chúng ta không thể không phòng bị” Tiêu Bố Y nói: “Đầu tiên, chúng ta phải đem chuyện Tiết Cừ chết cổ quái nói cho Lưu Vũ Chu, với sự lão mưu thâm tính cùa Lưu Vũ Chu, nhất định sẽ đề phòng gấp bội.
Tiệp theo, chúng ta có thể xem xét chuyện dụ ra để giết thích khách kia..
Trương Trấn Chu cười nói: “Lưu Vũ Chu nếu như hiểu rằng chúng ta vì hắn suy nghĩ như vậy, có thể đăng môn bái tạ hay không?”
Tiêu Bố Y cũng cười nói: “Bái tạ thi không cần, nhung chúng ta quả thực không muốn hắn bại nharih như vậy.
Chúng ta cùng hắn, tuy xưng không thể môi hở răng lạnh, nhung dù sao ích lợi cũng quan trọng.
Muốn dụ ra để giết thích khách kia, cũng không phải là chuyện đơn giản, Lưu Vũ Chu cao thù không ít, uất Trì Cung.
Tống Kim Cương.
Mà bản thân Lưu Vũ Chu cũng không kém.
chúng ta nếu như có thể phái qua mấy cao thủ hiệp trợ.
Chờ đợi cơ hội, cũng không phải là không có khả năng”.
“Nhưng chúng ta...!căn bản không biết hắn khi nào thì ra tay” Trương Trán Chu cau mày
“Sớm có chuẩn bị, so với chuyện đến ngay đầu vẫn tốt hơn, huống chi..Tiêu Bố Y muốn nói lại thôi.
Thẳm nghĩ cầu Nhiêm Khách khẳng định đà theo dõi Phù Bình Cư giả, nhưng cổ quái là, với thân thù của cầu Nhiêm Khách, muốn bắt người nọ cũng không khó khăn, vì sao hai lần để cho hắn đào thoát?
ở trong đó, hiển nhiên còn có điểm mấu chốt gì.
“Chúng ta hiện nay cũng không có cao thủ gì, Tây Lương vương đương nhiên tính là một, nhưng mà người khẳng định không thể đi” Trương Trẩn Chu nói: “ở đây căn bản không có ngưai nào có thể đi”.
Tiêu Bố Y gật đầu.
lấy ra darih sách thủ hạ.
Phù Bình Cư giả so với Bùi Củ, hiển nhiên vẫn kém chút ít.
lúc trước một trận chiến ờ Thước Sơn, mình là do quá cần thận, đụng tâm phòng bị TưNarn.
ngược lại bỏ lờ cơ hội giết hắn.
Cao thủ cũng không phải là muốn làm gì cung được, đùng nhiều hảo thủ, cộng thêm binh sĩ, lợi khí muốn giết Phù Bình Cư Thước Sơn cũng khỏng phải là không có khả năng.
“Ta lại có một nhân tuyển” Trương Tĩấn Chu đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y rất kinh ngạc, “I^à ại?”
“Cô gái áo đen kia võ công không kém.
nếu như có thề...!có thể phái nàng tiến đến” Trương Trấn Chu đề nghị, Trựong Trần Chu kinh nghiệm già dặn, đà sớm nhìn ra Tư Nam võ công rất cao, hắn rùng nhạy răm rõ ràng.
Tư Nam không nẻn ở lại bèn người Tiêu Bố Y, thẳm muốn đem nàng phái đi ra.
Tiêu Bố Y hồi lâu mới nói: “Ta đáp ứng phải giúp nàng một việc, nàng cũng phải đợi một người.
Chỉ sợ không ồn.
Chuyện này...!để ta nghĩ lại cái đã!”
Lý Nguyên Cát đang không vui, rất không vui.
Dù sao trên đời này.
cũng không phải tất cả mọi người đều muốn trarih bá thiên hạ, nhất thống núi sông.
Cũng có người muốn nhân tháng năm ngắn ngùi mà tận hưởng lạc thú trước mắt
Lý Kiến Thành trầm ổn, Lý Thế Dân thông minh, nhưng nếu muốn hình dung Lý Nguyên Cát, chỉ có thể nói hắn hoang dâm vô năng, không biết không sợ.
Thật ra khi ờ Đông Đô, Lý Nguyên Cát ờ trong mắt Lý Uyên, còn là một đứa nhỗ khỏng tệ, tuy Lý Nguyên Cát vẫn đối với Lý Huyền Bá, Lý Thế Dân rất không hài lòng, nhung đối với lời nói của Lý Uyên, hắn xưa nay bào sao nghe vậy.
Lý Nguyên Cát cho dù có chút trẻ con, cho dù không hiểu chuyện, nhưng dù sao vẫn là con cùa Lý Uyên.
Đối với mấy người con này, Lý Uyên vẫn luôn có sự yêu thương khó nói nên lời.
Lý Uyên cảm thẩy.
hắn đã tầiếu đứa con này quá nhiều, nhất là Lý Nguyên Cát, mẫu thân chết sớm, hắn lại tuổi nhò.
không có vận khí như Lý Huyền Bá, Lý Thế Dân, có thể nói là trong bốn người con của Lý Uyên, là người bất đắc chí nhất.
Chiến tranh thân huyrih đệ, xuất trận phụ từ binh, Lý Uyên cho đù đa mưu túc trị vẫn rất ít khi tính, toán lên trên đầu con mình, mà đa phẳn, hắn đối với con chỉ có tha thứ.
cũng hy vọng các con có thể cảm nhận được sự nhân hậu cùa hắn, trong tôi luyện mà phát triển.
Cho nên Lý Thể Dân cho dù thảm bại tại Thiển Thủy Nguyên, Lý Uyên vẫn muốn cho hắn cơ hội.
Lý Nguyên Cát cho dù hoi không hiểu chuyện, hắn hãy để cho Lý Nguyên Cát trấn thù Thái Nguyên.
Thái Nguyên là căn cơ khởi nghĩa của Lý Uyên, càng là cố hương cùa rất nhiều binh sĩ, không thể để mất, Lý Uyên đem cái trách nhiệm này giao cho Lý Nguyên Cát, chỉ hy vọng hắn giống như Kiền Thành, Thế Dân đồng dạng, có thể thành châu báu.
Lúc này chức vị cùa Lý Nguyên Cát cũng không kém gì hai vị huvnh trưởng, hắn thản là Tồng quản Thái Nguyên.
Đương nhiên Lý Uyên cũng biết, Lý Nguýên Cát không có bất kv kinh nghiệm thủ thành gì, cho nên phái Khiển Điện Nội Giám Đậu Đản, Hữu Vệ Tướng quân Vũ Văn Hâm hỗ trợ Lý Nguyên Cát trấn thù Thái Nguyên.
Đậu Đản là con rể Lý Uyên, Vũ Văn Hâm kinh nghiệm tác chiến phong phú.
đo hai người này phụ tá Lý Nguyên Cát, Lý Uyên lúc này mới có thể đủ an tâm xuôi nam.
Đương nhiên khi Lý Uyên tiến lấy Quan Trang, chính giữa cũng phát sinh một sổ việc, chính là Lưu Vũ Chu tại Tấn Dương cung náo loạn một vòng, có ý đồ tiến công Thái Nguyên.
Đậu Đản, Lý Nguyên Cát cuống quít xin chỉ thị Lý Uyên, lúc ấy quân tâm di động, cơ hồ khiến cho đại nghiệp tiến lấy Quan Trang của Lý Uyên sắp thành lại bại.
Cũng may Lý Thế Dân dùng kế lập lại quân tâm, lúc này mới khiến cho Lý Uyên có thể thuận lợi xuôi nam.
Chính là vì việc này, khiến cho Lý Uyên cảm thấy, đứa con trai Nguyên Cát này, còn rất nghe lời, sẽ có tiền đồ!
Lý Uyên không cần con có nhiều có khả năng, nhung mà một điểm quan trọng nhắt chính là nghe lời.
Bời vì hắn vì mấy người con này đều lo lắng toàn diện.
Bời vì rất nhiều khi.
Lý Uyên mới là người khống chế đại cuộc, chỉ cần Lý Nguyên Cát làm từng bước, Thái Nguyên có mấy vạn cường binh, đủ lương ăn mười năm, bảo vệ Thái Nguyên, không có khó khăn gi quá lớn!
Nhưng Lý Uyên dù sao không có thiên lý nhàn, hắn cũng không biết, trước mắt thành Thái Nguyên, đã nguy cơ bốn phía!
Đứa con biết nghe lời Lý Nguyên Cát này, trước mắt đang tác chiến.
Nhưng mà tĩận chiến dịch này không phải cùng Lưu Vũ Chu, mà là một hồi chiến địch mô phỏng.
Đà không có Lý Uyên ở bên người, Lý Nguyên Cát rốt cuộc đà xé bỏ sự ngụy trang của mình ờ trước mặt phụ thân, thống thống khoái khoái ngang ngược kiêu ngạo xa xì, vô câu vô thúc.
Trong khu vườn lớn, tiếng chém giết vang lên, người mặc giáp trụ.
chẳng những có nam nhân, còn có nữ nhân.
Tất cả mọi người đều cầm trong tay binh khí mặc chiến bào.
các nữ nhân vốn là thản thể yếu ớt, sau khi mặc khôi giáp, thờ phi phò, đi còn đi không nổi.
đừng nói chi là huy vũ binh khí Lý Nguyên Cát thân mặc giáp trụ, tay cầm trường thương, đi đến đâu.
đều tan tác tới đó! Lý Nguyên Cát một khắc này ý khí phấn chấn, cảm giác minh so với Lý Thế Dân cũng không thua kém gì.
Tin tức đại thắng tại Thiển Thủy Nguyên truyền đến.
thành Thái Nguyên hoan hò như sấm dậy.
Chi có một người mất hứng, đó chính là Lý Nguyên Cát!
Lúc trước khi nghe được Lý Thế Dân thảm bại, thành Thái Nguyên tiếng kêu than dậy khắp trói đất, chỉ có một người hưng phấn, đó chính là Lý Nguyên Cát!
Lý Nguyên Cát cùng Lý Thế Dân, chưa bao giờ như là huynh đệ.
mà càng giống là cừu địch.
Hắn hy vọng Lý Thế Dân bại, hắn hy vọng Lý Thế Dân chết.
Hắn chưa bao giờ hy vọng Lý Thể Dân thù thắng.
Hắn cảm thấy phụ thân bất công, bời vì hắn hiểu rằng, tắt cả mọi chuyện đều là phụ thân an bài, Lý Thế Dân chỉ là chờ đợi hường thụ hào quang vinh quang là tốt rồi!
Vì sao phụ thân không đem cái hào quang này gắn lên trên đằu của hắn?
Mỗi lần nhớ tới điều này, Lý Nguyên Cát đều nhịn khỏng được thống hặn, hắn không phục! Hắn không phục loại vận mệnh an bài này!
Lý Nguyên Cát khi nghĩ tới đây.
trường thương trong tay hung dữ đâm đi ra ngoài, phảng phắt binh sĩ đối diện chính là Lý Thế Dân.
Hắn hận không thể một thương đảm chết Lý Thể Dân! Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, một người binh sĩ bị hắn đảm trúng bụng, té ngà trên đất.
Mọi người cả kinh, không khỏi dừng binh khí trong tay lại.
Bọn họ thật ra đang choi trò choi chiến tranh, Thái Nguyên yên ổn đà lâu, Lý Nguyên Cát ngược lại khát vọng chiến tranh, nhưng Đậu Đản, Vù Văn Hâm đương nhiên sẽ không để cho hắn đơn giản phạm hiểm, nói đến cũng không có trận chiến gi để đánh.
Lý Nguyên Cát đà nghĩ ra chủ ý này.
để cho binh lính, hạ nhân, tỳ nữ mặt khôi giáp ở trong hoa viên tác chiến.
Trong này.
hắn đánh đâu thắng đó; là Đại tướng quân không gi cản nổi, có thể hường thụ khoái cảm chiến thắng, ở trong này, hắn đũng mãnh vô địch, cũng không bị thương, đương nhiên cũng không người nào dám đả thương hắn.
Nhưng mà trò choi này trước đây đều có chừng có mực.
lần này Lý Nguyên Cát ra tay nhưth cũng là lần đầu.
Nhìn binh lính ôm bụng, trở mình lăn đi, sớm có người tiến lên.
nhưng chỉ một lát sau, người nọ đã duỗi chân, dĩ nhiên đà chết, mọi người đều im lặng.
Lý Nguyên Cát lại quơ trường thương quát: “Tiệp tục, chết một người thi có gi là to tát.
chiến trường sao có thể không chết người?”
Nhìn thấy mọi người bất động, trường thương của hắn một lần nữa hướng về phía một người bên người đâm tới, phi thường hung ác.
Người nọ tất nhiên sẽ không cam lòng chết, cuống quít tránh né, Lý Nguyên Cát lại như nổi điên, đâm loạn bốn phía.
Tin tức Lý Thế Dân đại thắng kích thích lừa giận cùa hắn, hắn muốn phát tiết lừa giận ngập trời này.
trong khi trường thương huy vũ, Lý Nguyên Cát thoáng qua lại đánh bị thương hai người.
Nhìn thấy máu tươi tóe ra, lại kích phát tính hung tàn của Lý Nguyên Cát, ờ trước mắt hắn, chi có cừu nhân.
Hắn ra sức chém giết, hung phấn bành trướng, đột nhiên đầu vai đau đớn, cánh tay vô lực, trường thương rơi trên mặt đất.
Trong hoa viên tĩnh lặng một mảng, tất cả mọi người khó có thể tin nhìn sang Lý Nguyên Cát.
Một người binh sĩ mũi thương mang máu, sắc mặt tái nhợt.
Thì ra vừa rồi khi loạn chiến tự bão vệ mình, hắn một thương đảm trúng cánh tay Lý Nguyên Cát!
Lý Nguyên Cát nhìn thấy cárih tay mình chảy máu.
kinh hãi kêu to lẻn.
thanh ảm cao vút.
Sớm có binh sĩ tiến lên, đè người hành hung kia xuống.
Đậu Đản vội vã đuồi tới.
nhìn thấy Lý Nguyên Cát bị thương, cũng bị dọa cho nhảy đựng.
Lý Nguyên Cát hét lớn: “Giết hắn.
giết hắn!”
Chúng binh sĩ làm như không nghe thấy lệnh, có loại bi ai thỗ chết cáo buồn.
Đậu Đản nhíu mày, “Trước đem hắn nhốt vào đại lao, các ngươi tất cả lui ra” Nhưng Lý Nguyên Cát không nghe, điên cuồng xông lại, đoạt lấy đao của binh; sĩ.
chém đầu người nọ.
Máu tươi văng ra bốn phía, tất cả mọi người đều hoảng sợ không nói gì, Đậu Đản cũng không phải là ngạc nhiên, hiển nhiên đà nhìn quen lắm rồi, chi phản phó cácg binh sĩ đem hoa viên thu thập sạch sẽ, sớm có nha hoàn giúp Lý Nguyên Cát băng bó vết thương, lại bị Lý Nguyên Cát đẩy ra.
Hắn vọt tới bàn, nâng bình rưọu lên, ừng ực ưống xuống.
Đậu Đản cũng không có ngăn trở, trên thực tế, chuyện quá phận hơn Lý Nguyên Cát cũng đà làm ra.
Một vò rượu không đủ, Lý Nguyên Cát rất nhanh lại dội xuống vò thứ hai.
hắn không phải uống rượu, càng giống như dùng rượu để tắm.
Chờ rót tới vò thứ ba, Lý Nguyên Cát mặt đỏ lên, dù sao hắn cũng đà uống không ít.
hắn không phải là người tửu lượng cao.
Hắn hai mắt đỏ lên, dưới chân lảo đảo.
nhìn sang Đậu Đản, đột nhiên nở nụ cười, cười rất quỷ dị, xen lẫn thần bí, “Tỷ phu.
ta cho ngươi biết một bí mật...!bí mật kinh thiên...!bí mật này, chỉ có ta biết được!”
Đậu Đản ồ một tiếng, hòi hợt hói.
“Là bí mật gì?”
Lý Nguyên Cát đi về phía trước hai bước, đặt mông ngồi trên mặt đất.
lầm bẳm nói: “Bí mật này chính là, Lý Thế Dân tuyệt đối không phải là con của cha ta, tuyệt đối...!không.