Ngõ Quỳnh hoa cạnh Lưu Tô hà là nơi phồn hoa nhất Dương Châu, có chút giống như Đông Đô.
Ngõ Quỳnh hoa nhạc phường đông đúc, Nguyệt Ảnh phường cùng Hồng Đậu phường đều là nhạc phường nổi danh ở ngõ Quỳnh hoa, cũng là nơi ôn nhu nam nhân rất lưu luyến. Bất quá Nguyệt Ảnh phường gần nhất làm ăn cũng không tính là tốt, chính là bởi vì có hơn mười đại hán to cao ngang tàng đi tới thủ vệ, chẳng những không ai dám đến làm loạn, cho dù người đến mua vui cũng không nghĩ đến.
Đến nhạc phường tiêu tiền đều là đến tìm vui, cả ngày nhìn thấy đám cấm vệ mặt mày hầm hầm, ai mà thoải mái cho được.
Bà chủ ngoài mặt thì cười, nhưng trong bung lại sầu, cũng may đầu tháng năm, lại có chuyện tốt phi thường cổ quái, Tiêu đại nhân chuyên tìm người uống rượu lại không thấy nữa. Nhưng khi bà ta nghĩ đến Tiêu đại nhân đã biến mất, Tiêu đại nhân lại cưỡi bạch mã đến trước Nguyệt Ảnh phường.
Bà chủở trên lầu lộ ra bộ mặt như quả khổ qua, phát hiện lần này Tiêu đại nhân không có mang theo hộ vệ đến, thoáng có chút kỳ quái. Không đợi bà ta tránh né, Tiêu Bố Y đã ngẩng đầu cười nói: "Trương má má, ta ngày mai đã phải rời khỏi Dương Châu, đa tạ ngươi mấy ngày nay đã chiêu đãi".
Bà chủ không thể không tiếc hận nói: "Nhanh vậy sao?"
"Không nhanh" Tiêu Bố Y trả lại một câu rồi giục cương mà đi, bà chủ nhìn thấy Tiêu Bố Y đi thẳng đến Hồng Đậu phường, rất nhanh tiến vào trong Hồng Đậu phường, không khỏi trong lòng thầm hận, cân nhắc Tiêu đại nhân này không lẽ chính là Hồng Đậu phường mời đến phá rối? Cũng may tổn thất cũng không tính là quá lớn, chẳng qua chỉ là làm ăn thanh đạm vài ngày mà thôi, lòng của bà ta, thật sự kỳ vọng Tiêu Bố Y có thể đại náo Hồng Đậu phường.
Tiêu Bố Y khi đi vào Hồng Đậu phường, thoạt nhìn người như ngọc, ngựa như rồng, tuổi trẻ nhiều vàng, đúng là đối tượng mà các cô nương tranh nhau mượn sức, trong phút chốc hương phong tràn ngập, vài cô nương đã chủ động tiến lên đón.
Một nàng nũng nịu cười nói, "Vị công tử này từ nơi nào đến, sao lại đẹp trai như thế?"
"Vị công tử này trông rất giống người quen của thiếp" Một cô nương khác làm ra vẻ xấu hổ kéo vạt áo Tiêu Bố Y, giây lát lại làm như buồn bả nói: "Thật sự là giống mà".
"Tiên sinh xem ra rất thân thiện, chắc là người có nhã hứng. Tiểu nữ tử không bằng đàn cho tiên sinh nghe một khúc?" Một nữ tử khác nói.
Tiêu Bố Y nhìn thấy các nữ tử nhạc phường xuất đủ các chiêu thức, vẫn không chút lay chuyển, chậm rãi ngồi xuống, trầm giọng nói: "Tìm nà chủ đến đây".
Bà chủ khi đi ra đón, đã nhíu mày, mụ cùng bà chủ Nguyệt Ảnh phường xem như là đồng đạo, cũng là đối thủ, đương nhiên là có việc hay không cũng đều phải nghe ngóng. Mụ đương nhiên biết Tiêu Bố Y không dễ chọc, hơn nữa xem ra còn rất là phiền toái.
"Là Tiêu đại nhân sao?" Bà chủ vung khăn tay, tươi cười nghênh đón, "Cơn gió nào đã thổi người tới đây?"
"Ngươi biết ta là ai sao?" Tiêu Bố Y cười lấy ra một đỉnh vàng đặt ở trên bàn.
Bà chủ không thể không cảm khái tiền là thứ tốt nhất, "Tiêu đại nhân đương nhiên là tài thần, không biết Tiêu đại nhân thích dạng gì, Nguyệt Ảnh phường có, chúng ta cũng có".
"Ta chỉ cần hai cô nương đi tây cùng ta uống rượu" Tiêu Bố Y cúi đầu nhìn đỉnh vàng kia, ai cũng nhìn không thấy ánh mắt của hắn.
"Không biết là hai vị cô nương nào có vinh hạnh này?" Bà chủ hiếu kỳ hỏi.
"Tình Ti cùng Vọng Thu" Tiêu Bố Y không nhanh không chậm nói.
Bà chủ sắc mặt khẽ biến, gượng cười nói: "Tiêu đại nhân, thực trùng hợp. Hai vị cô nương này tối nay đều đã có khách".
"Ồ?" Tiêu Bố Y ngẩng đầu hỏi: "Ngươi có biết ta là ai không?"
Bà chủ khi trông thấy ánh mắt của Tiêu Bố Y, trong lòng giật thót, mụ đã nhìn người vô số, nhưng từ trong mắt của Tiêu Bố Y cũng nhìn không ra bất cứ điều gì.
"Người không phải Tiêu đại nhân sao chứ?" Bà chủ nụ cười rất miễn cưỡng.
Tiêu Bố Y đưa tay rút ra một thanh đoản kiếm tinh quang lập lòe, cầm lấy cái chén trà, nhẹ nhàng xắn xuống. Bà chủ nhìn thấy bảo kiếm chớp động, chén trà giống như đậu hũ bị xắn thành vài miếng, con mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
"Ngươi nếu không muốn biến thành chén trà, thì đi gọi Tình Ti cùng Vọng Thu ra đây" Tiêu Bố Y buông bảo kiếm xuống, "Chén trà cùng vàng, ngươi chọn cái nào là tùy ngươi".
Bà chủ xoay người bước đi, rất nhanh không thấy bóng dáng, Tiêu Bố Y vẫn vững vàng ngồi ở trong đại đường, cũng không có cô nương nào dám tiến lên.
Bảo kiếm chói lọi đặt ở trên bàn, hào quang lập lòe làm cho người ta lạnh người, Tiêu Bố Y trai giới ba ngày, cả người sau khi đi ra, đã thay đổi rất nhiều.
Bà chủ khi quay trở về, bên người không có cô nương, chỉ đi theo một người sắc mặt tái xanh.
Vũ Văn Hóa Cập xem ra rất là phẫn nộ, tuy nhìn thấy bảo kiếm trên bàn, cũng hoàn toàn không sợ, "Tiêu Bố Y, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ngươi muốn làm cái gì, ta muốn làm cái đó" Tiêu Bố Y ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng rực.
Vũ Văn Hóa Cập khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Bố Y, trong lòng không biết vì sao, lại cảm thấy lạnh lẽo. Hắn rốt cuộc phát hiện Tiêu Bố Y này đã khác xa với Tiêu Bố Y hồi ở Mã ấp, Hiển Nhân cung, khi đó Tiêu Bố Y tuy thông minh, cũng có thể tự bảo vệ bản thân, nhưng hôm nay gặp, lại cảm thấy hắn như là từ trên cao nhìn xuống?
"Ta muốn làm cái gì?" Vũ Văn Hóa Cập bất giác hỏi một câu, đột nhiên cảm giác hỏi như vậy đã rơi vào hạ phong.
Tiêu Bố Y nở nụ cười, quay đầu về nhìn phía bà chủ nói: "Vọng Thu còn chưa đến sao?"
Bà chủ có chút sợ hãi liếc mắt nhìn Vũ Văn Hóa Cập, "Vũ Văn công tử nói không được".
"Hắn nói không tính" Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Nơi này ta nói mới tính".
Vũ Văn Hóa Cập tuy muốn nhẫn nhịn, nhưng lập tức bị chọc giận, đột nhiên bùng nổ nói: "Tiêu Bố Y, ngươi không khỏi quá kiêu ngạo đó chứ, ngươi nghĩ ngươi là cái gì vậy?"
Tiêu Bố Y đưa tay cầm kiếm, nhẹ nhàng quét qua một đường, Vũ Văn Hóa Cập chỉ cảm thấy trước mắt tinh quang thoáng hiện, dưới hàm chợt lạnh, hoảng sợ lộn một vòng ra sau. Hắn tuy cũng có chút thân thủ, cũng có một hai miếng, nhưng dù sao so với Tiêu Bố Y còn kém quá xa, lộn một vòng đứng không vững ngã ngồi dưới đất, đưa tay sờ soạn dưới hàm, phát hiện râu ria đã bị một kiếm của Tiêu Bố Y gọt sạch.
"Ta là người, lại không biết ngươi là cái gì vậy?" Tiêu Bố Y thu hồi đoản kiếm, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.
Hắn tựa hồ không có đứng dậy, nhưng ra tay một kiếm đã khiến cho Vũ Văn Hóa Cập không thể ngăn cản, Vũ Văn Hóa Cập đã thay đổi sắc mặt.
Vũ Văn Hóa Cập chống tay, chậm rãi đứng lên, "Tiêu Bố Y, cái nhục một kiếm này ta sẽ nhớ kỹ".
Tiêu Bố Y cười cười, "Ngươi nhớ kỹ đâu chỉ là cái nhục một kiếm này, cái gọi là chịu nhục của ngươi hôm nay, chính là bởi vì ngươi nhớ kỹ quá nhiều. Bất quá thực đáng tiếc, ngươi không có cơ hội báo thù, ngươi kém quá xa. Ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là một tên áo vải, ta thân là Thái Phó Thiếu Khanh, trên quan chức ngươi không đè được ta, võ công lại không bằng ta, ngươi lấy cái gì đấu cùng ta, ngươi có tư cách gì đấu cùng ta?"
Vũ Văn Hóa Cập nắm chặt nắm tay, sắc mặt tái xanh, nhưng ngậm miệng không nói gì.
"Ta trai giới ba ngày, thanh tâm quả dục, rốt cuộc phát hiện vì sao có nhiều người như vậy tìm ta gây phiền toái" Tiêu Bố Y giương mắt hỏi Vũ Văn Hóa Cập, "Ngươi có muốn nghe nguyên nhân?"
Vũ Văn Hóa Cập cắn răng nói: "Vậy còn không phải bởi vì ngươi làm chuyện xấu quá nhiều? Bằng không làm sao mà mọi người lại nhìn ngươi không vừa mắt?"
Tiêu Bố Y lắc đầu nói: "Ngươi nói hoàn toàn trái ngược, nhiều người như vậy tìm ta gây phiền toái, không phải bởi vì ta làm chuyện xấu nhiều, mà là bởi vì ta quá nhân từ nương tay".
Bà chủ thầm nghĩ, người như thế nếu còn gọi là nhân từ nương tay, vậy trên đời sẽ không còn ác nhân.
Vũ Văn Hóa Cập cũng nhíu mày không nói. Hắn cũng thấy ngày hôm nay, Tiêu Bố Y thay đổi quả thực khó có thể tưởng tượng.
"Ta bởi vì nhân từ nương tay, cho nên người khác luôn cảm thấy dể dàng khi dễ mà không ảnh hưởng gì" Tiêu Bố Y nghiêm túc nói: "Vũ Văn Hóa Cập, động lòng với người lương thiện thì trời không khinh, ông trời cấp cho ta một cơ hội làm người lương thiện, dùng để trừng phạt những người làm ác trước kia. Hôm nay ta muốn ngươi cút, chiếm nữ nhân của ngươi, chẳng qua chỉ là một cảnh cáo cho ngươi, bắt đầu từ hôm nay, đến phiên các ngươi đề phòng ta mới đúng".
Vũ Văn Hóa Cập hít sâu một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt, Tiêu Bố Y lại cười nói: "Ngươi còn chưa cút đi?"
Không khí trong đại đường có chút ngưng kết, các cô nương trong nhạc phường đã sớm nép sang một bên, nam nhân đã bắt đầu chuồn ra ngoài, bà chủ kêu khổ không ngừng, hiểu được Tiêu Bố Y này là tìm đến gây phiền toái, đối phó với người tìm tới gây phiền toái mụ không phải không có biện pháp, nhưng đối với quan gia tìm đến gây phiền toái thì là chuyện làm cho mụ rất đau đầu, Tiêu đại nhân này cho dù là Vương Quận thừa cũng đều tất cung tất kính tiếp đãi, còn một bà chủ nhạc phường như mụ hiện tại điều duy nhất có thể làm chính là tránh sang một bên.
Nhưng mụ chân mới di chuyển được một bước, Tiêu Bố Y đã gọi lại, "Một khi chánh chủ đã không có ý phản đối, ngươi đã có thể kêu Vọng Thu cô nương đến đây. Vũ Văn Hóa Cập, ngươi còn không đi, chẳng lẽ chuẩn bị xem kịch?"
Vũ Văn Hóa Cập phẫn nộ dậm chân, xoay người rời đi, bà chủ cũng thở phào một hơi, cười bồi nói: "Tiêu đại nhân, ta đi tìm Vọng Thu cô nương cho người".
Vọng Thu lần này đến rất nhanh, có chút lo sợ đi đến bên cạnh Tiêu Bố Y, nhẹ nhàng thi lễ, thấp giọng nói: "Tiêu đại nhân".
Tiêu Bố Y liếc mắt nhìn Vọng Thu, cười nói: "Vọng Thu cô nương quả nhiên danh bất hư truyền, đến đây ngồi đi".
Vọng Thu bộ dáng cũng tính không tầm thường, chỉ là trang điểm cực nhạt, ngũ quan cũng tinh xảo, eo thon như dương liễu, trông rất yêu kiều, nghe được Tiêu Bố Y nói ngồi xuống, nhẹ nhàng ngồi ở một bên, Tiêu Bố Y cũng đem nàng ta kéo về phía mình cười nói: "Vọng Thu cô nương không cần câu nệ, Vũ Văn Hóa Cập có thể cho nàng bao nhiêu tiền, ta cũng như vậy".
Vọng Thu cúi đầu, thoáng giãy dụa, trên mặt cũng có chút đỏ lên, "Tiêu đại nhân, chúng ta không bằng không bằng trước tiên uống chén rượu?"
"Vậy uống chén rượu giao bôi nhé?" Tiêu Bố Y hỏi.
Vọng Thu có chút xấu hổ, sau khi uống cạn chén rượu, hai tay kính đưa lên cho Tiêu Bố Y: "Tiêu đại nhân, thiếp trước kính người một ly, còn về rượu giao bôi, Vọng Thu thẹn không bằng trở về phòng sẽ cùng đại nhân uống có được không" Nàng ta nói tới đây, áp thấp thanh âm nói: "Thật ra rượu giao bôi cũng không có gì, đại nhân thích, thiếp mời đại nhân uống băng hỏa nhị trùng thiên cũng được".
"Băng hỏa nhị trùng thiên? Không biết là cái gì vậy?"
"Đại nhân cứ uống hết chén rượu này trước đã, trở về phòng thiếp sẽ nói cho người" Vọng Thu khẽ cười nói.
"Được rồi, ta sẽ uống hết ly này" Tiêu Bố Y nâng chén rượu một hơi uống cạn, giây lát lại ôm bụng cười nghiêng ngả, đợi khi ngẩng đầu lên, giống như nhớ tới cái gì, "Băng hỏa nhị trùng thiên, chính là cái đó…"
Hắn còn chưa nói rõ, Vọng Thu lại tràn đầy vẻ xấu hổ nói: "Đại nhân nói cực kỳđúng".
Tiêu Bố Y xem ra có vẻ đắc ý nói: "Còn không biết Vọng Thu cô nương có loại kỹ nghệ này, như thế là tốt nhất, chỉ là Tình Ti sao còn chưa đến?"
"Tiêu đại nhân có một Vọng Thu còn chưa đủ sao?" Bà chủ chỉ nhíu mày.
"Chỉ có một đương nhiên là không đủ, nữ nhân mà, chính là càng nhiều càng tốt," Tiêu Bố Y cười nhìn bà chủ nói: "Bà chủ mở nhạc phường làm ăn, có đạo lý nào mà đẩy khách ra khỏi cửa?"
Bà chủ sắc mặt có chút trắng bệch, vẫn không chịu dời chân, xem ra mười phần khó xử, Tiêu Bố Y có chút bất mãn nói: "Bà chủ, làm sao vậy? Tình Ti chẳng lẽ so với Vọng Thu giá còn muốn cao hơn sao, ngươi không đi tìm, chẳng lẽ ta không tự mình đi được chắc?"
Bà chủ còn chưa kịp nói chuyện, phía sau một thanh âm trầm thấp nói: "Tiêu Bố Y, làm khó một nữ nhân thì tính là anh hùng hảo hán gì?"
Sau khi thanh âm kia vang lên, trong nhạc phường chợt tĩnh lặng, một đại hán dáng người khôi ngô đứng ở đó, phía sau đi theo hai thủ hạ, tay đều đặt lên chuôi đao, đang trợn mắt nhìn Tiêu Bố Y.
Hai thủ hạ đều tuổi không lớn, xem ra giống nghé mới sinh vậy.
Tiêu Bố Y khép nhẹ hai tròng mắt, cẩn thận nhìn đại hán hồi lâu, lúc này mới cười nói: "Cho dù hôm nay là tiết đoan ngọ, Lý Tử Thông ngươi cũng không nên đem bản thân mình dâng tặng như vậy chứ?"
Bà chủở một bên chợt chạy đi, Lý Tử Thông lẫm liệt đứng ở trước mặt Tiêu Bố Y.
Hắn trên cổ quấn băng thật dày, mơ hồ như có máu tươi chảy ra, tuy dáng người vãn khôi ngô, nhưng trên mặt lại tràn đầy vẻ tiều tụy.
"Tiêu Bố Y, ta nghĩ ngươi là trang hảo hán, không nghĩ đến biểu hiện hôm nay lại làm cho ta thất vọng" Lý Tử Thông hai mắt sáng ngời.
"Lý Tử Thông ngươi mà dám cùng ta nói hảo hán?" Tiêu Bố Y cười lớn, "Ngươi đương nhiên hy vọng ta là hảo hán, như vậy các ngươi có thể tiến hành ám toán đối với ta như ở phú Quý đổ phường có đúng không?"
Lý Tử Thông sắc mặt ửng đỏ, trầm giọng nói: "Tiêu Bố Y, hôm nay cũng không phải là ta đến tìm ngươi, mà là ngươi đến gây khó xử cho ta".
"Ta tìm đến ngươi, hay ngươi tìm đến ta đều như nhau mà thôi" Tiêu Bố Y ánh mắt xẹt qua hai người phía sau Lý Tử Thông, đưa tay cầm lấy bảo kiếm trên bàn nói: "Lý Tử Thông, từ một khắc khi ngươi muốn giết ta thì cũng nên biết, ta cũng sẽ giết ngươi. Trên đời này, không có đạo lý chỉ có ngươi ám toán ta. Chẳng qua ngươi có thể tự mình đi ra, chứ cũng không để nữ nhân ra mặt, nói như thế cũng tính là có chút cốt khí".
Hai người phía sau Lý Tử Thông rút đao nửa đoạn, đột nhiên đi tới trước, Vọng Thu sợ tới mức mặt mày thất sắc, không ngừng run rẩy, muốn chạy lại không dám, mà lưu lại chỉ sợ gặp họa sát thân, Lý Tử Thông lại khoát tay ngăn hai thủ hạ lại, "Tiêu Bố Y, ai nói cho ngươi ta ở nơi này?"
Tiêu Bố Y đoản kiếm trong tay nhẹ nhàng hoạt động trên mặt bàn, "Ngươi đoán không được sao?"
"Có phải là Trương Kim Xưng?" Lý Tử Thông nghiến răng nói.
"Thì sao?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lý Tử Thông căm hận nói: "Nếu là hắn, ta hận không thể chém hắn ra làm hai đoạn".
"Ngươi chỉ sợ không có cơ hội này" Tiêu Bố Y cổ tay vừa lật, trầm giọng nói: "Hôm nay quan phủ bắt giặc, không liên quan thì tránh sang một bên, ai ngăn cản, giết không tha".
Hắn trầm giọng quát lên một tiếng, bốn vách nhạc phường đều ông ông rung động, cả nhạc phường mọi người đầu tiên là không một tiếng động, giây lát sau ồ lên một tiếng, rồi tranh nhau ùa ra ngoài cửa, bà chủ liên tục dậm chân, cũng đi theo xông ra ngoài, còn có mấy người tránh né không kịp bị đạp ra trên mặt đất, xương cốt cũng không biết có gãy đoạn nào không, khóc cha gọi mẹ, nhưng cũng giãy dụa hướng ra cửa mà lết đi. Mấy cô nương không biết bị dọa ngây người ra hay sao mà run run ngồi ở dưới đất, đến khí lực để nhúc nhích cũng không có.
Không ai chú ý tới cô nương, Tiêu Bố Y chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Tử Thông, Lý Tử Thông cũng rút chủy thủ từ trong tay áo ra, lạnh giọng nói: "Tiêu Bố Y, hôm nay không phải ngươi chết, thì chính là ta mất mạng, chỉ là ngươi và ta thanh toán ân oán ở đây, không cần để vạ lây đến người vô tội, các ngươi đều đi ra ngoài đi".
Hai thủ hạ đều lắc đầu, cùng kêu lên: "Mọi người đồng sanh cộng tử, không bằng liều mạng cùng hắn" Hai người rút đao nơi tay, cùng quát lên một tiếng, đã vọt tới. Hai người dưới chân nặng nề, xem ra giống như là lưu manh đánh nhau ở đầu đường xó chợ mà thôi, không biết Lý Tử Thông đã quá sa cơ hay không mà thủ hạ thu vào cũng kém đi rất nhiều.
Tiêu Bố Y đứng dậy xuất kiếm, trong giây lát đã đâm ra hai nhát, hai thủ hạ vốn muốn tiên phát chế nhân, nhưng không nghĩ đến Tiêu Bố Y phát sau mà đến trước, bảo kiếm tuy ngắn, Tiêu Bố Y cánh tay vươn ra, đoản kiếm đã đến trước mặt hai người.
Hai người trong lòng hoảng hốt, hồi đao ngăn cản, chỉ nghe "xẹt xẹt" hai tiếng, trường đao đã bị Tiêu Bố Y chém thành hai đoạn! Lý Tử Thông cũng đột nhiên vọt lên không, lăng không đâm tới.
Lý Tử Thông vừa động, hai thủ hạ đả quẳng đoạn đao gãy vào Tiêu Bố Y, một người trở tay ra bên hông tìm kiếm, rút ra nhuyễn kiếm, lăng không vung ra thẳng tắp, lại đâm về phía Tiêu Bố Y, một người khác cánh tay coi lại, cùi chỏ lộ ra hai mũi nhọn, lăn xuống đất, nhằm phía than dưới của Tiêu Bố Y mà công tới.
Hai thủ hạ này đột nhiên phát lực, võ công lại cực kỳ cao, hơn nữa người thi triển nhuyễn kiếm, cổ tay nhẹ rung, hàn quang lóe lên nhiều điểm, làm cho người ta phân không được hư thực.
Binh khí đều nói ngắn một tấc là một tấc hiểm, dài một tấc mà một tấc mạnh, Lý Tử Thông dưới sự liều mạng, hoàn toàn không để ý đến an nguy bản thân, cho dù là Tiêu Bố Y cũng không thể tranh phong, hơn nữa ba người phối hợp cực tốt, trong giây lát hắn thượng trung hạ ba lộ đều bị chiêu thức của đối phương ảnh hưởng. Tiêu Bố Y người lui về phía sau, dưới chân liên tục đá ra, mấy cái ghế cũng liên tục bay ra, đánh thẳng vào Lý Tử Thông ở trên không trung, cổ tay vừa lật, cái bàn mới vừa rồi bị bảo kiếm của hắn xẹt qua lại đột nhiên phân thành nhiều mảnh, bay thẳng về phía đối diện mà đánh tới.
Tiêu Bố Y nương theo địa thế mà ngăn địch, ngươi lại lăng không nhảy lên, không tiến mà lùi, sau khi quát lên một tiếng, bảo kiếm lóe lên, trong không trung máu me tung tóe, một bàn tay đã bay ra giữa không trung, tinh tế giống như bàn tay của nữ.
Mấy cái ghế bị chân của Tiêu Bố Y đá lên, tiếng gió vù vù, thế trầm lực lớn, Lý Tử Thông ở không trung tránh không kịp, chủy thủ rời tay bay ra, hai nắm đấm vung lên, đã đem mấy cái ghế đánh nát.
Người sử nhuyễn kiếm cổ tay lật ra, nhuyễn kiếm đã đánh thành vòng tròn, gạt bay cái bàn, ánh mắt ngưng trụ cũng không tiến lên nữa.
Người quay cuồng dưới đất mất đi hành tung của Tiêu Bố Y, biết không ổn, hai cùi chỏ hộ thân, người lại lăn trở về, Lý Tử Thông rơi xuống, thần sắc cũng hồ nghi bất định.
Tiêu Bố Y lúc này lại còn cao minh hơn cả lúc tháng trước tại sòng bạc, nhưng làm cho người ta kinh ngạc không phải là võ công của hắn tiến triển thần tốc, mà là cảnh giác cực kỳ cao. Hắn làm sao mà biết được mình bố trí giết hắn?
Tiêu Bố Y chỉ nhìn Vọng Thu, trên đoản kiếm không nhiễm một hạt bụi. Vọng Thu lại đang ôm cổ tay, máu tươi ròng ròng không ngừng chảy xuống. Nàng ta sắc mặt trắng bệch, trên mặt đất ngoài một cánh tay rơi ra, còn có một thanh nhuyễn kiếm mỏng bén nhọn phát ra hào quang lấp lánh.
"Ngươi là ai?" Tiêu Bố Y hỏi.
Vọng Thu cắn chặt răng nói không ra tiếng, máu tươi từng giọt tí tách chảy xuống, dưới chân nhiễm hồng một mảng.
"Ngươi đương nhiên không phải là cô nương nhạc phường" Tiêu Bố Y nhìn cánh tay ở trên mặt đất, nhớ tới lúc trước khi chém đứt tay của Lý Tử Hùng, thời gian chẳng qua chỉ chừng một năm, nhưng lúc trước hắn xuống tay là tự vệ, hôm nay hắn cũng coi như là tự vệ, chỉ là hiện tại hắn càng độc càng ổn hơn. Kẻ muốn mạng hắn, hắn sẽ không lưu tình mà phản kích. Chỉ là Vọng Thu hiển nhiên võ công cũng không kém, lại né được một kiếm trí mạng của hắn, hắn vốn muốn giết chết nàng ta!
"Tiêu Bố Y, ta không tin ngươi mỗi lần đều tính kế tốt như vậy," Lý Tử Thông nhìn mọi nơi, "Có phải là Trương Kim Xưng bán đứng chúng ta, Trương Kim Xưng, ngươi lăn ra đây cho ta".
Tiêu Bố Y cũng nhíu mày, "Trương Kim Xưng không có cùng một chỗ với các ngươi?"
Lý Tử Thông sắc mặt khẽ biến, đột nhiên lên tiếng cười lớn nói: "Tiêu Bố Y, ngươi xem ra cũng thông minh, nhưng không nghĩ đến Trương Kim Xưng lừa chúng ta, cũng lừa cả ngươi. Hắn chỉ muốn ta và ngươi giết lẫn nhau mà thôi".
"Không phải tự giết lẫn nhau," Tiêu Bố Y mỉm cười cải chính: "Ta tới nơi này, chính là muốn giết ngươi" Hắn liếc nhìn Vọng Thu nói: "Cô muốn giết ta, ta chặt tay của cô, mọi người không thiếu gì lẫn nhau, cô đi đi".
Vọng Thu đau đến mặt mày run rẩy, nhìn thấy Tiêu Bố Y bộ dáng vẫn bình thản, cắn răng nói: "Ngươi nói thì thoải mái rồi, ngươi chặt một tay của ta, ta há có thể không tính sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Tiêu Bố Y ánh mắt chợt lạnh, "Còn muốn đem đầu lưu lại nơi này sao?"
"Ngươi có biết ta vì sao nói chuyện cùng với ngươi?" Vọng Thu thấp giọng nói.
"Chắc là cảm thấy nói chuyện cùng ta rất khoái trá?" Tiêu Bố Y không vội không gấp nói.
Hai người nói chuyện với nhau, chẳng những Lý Tử Thông cũng không có mất kiên nhẫn, cho dù là hai thủ hạ kia cũng chờ đợi, Vọng Thu cười lạnh nói: "Ta chỉ chờ độc tính trong cơ thể ngươi phát tác!" Nguồn tại ệnFULL.vn
"Ồ?" Tiêu Bố Y nhướng nhướng mày, "Ngươi nói là chén rượu kia sao?"
"Ngươi hiện tại phát hiện thì đã chậm rồi" Vọng Thu cười độc ác, "Hiện tại độc đã đến ngũ tạng lục phủ của ngươi rồi, không có thuốc nào có thể cứu được".
Nàng vốn nhìn không tệ, chỉ là cố cười dưới sự thống khổ, có sự dữ tợn nói không nên lời, Tiêu Bố Y cũng cười, "Ngươi có biết ta vì sao nói chuyện cùng với ngươi không?"
Vọng Thu nhíu mày nhìn Tiêu Bố Y, nàng đối với công phu hạ độc của mình cũng rất tự tin, nhưng theo lý thuyết thì hiện tại độc tính cũng nên phát tác, Tiêu Bố Y sao lại giống như không có việc gì?
"Ta cùng ngươi nói chuyện với nhau, chính là muốn cho ngươi biết, ngươi muốn giết ta, ta đương nhiên cũng muốn giết ngươi. Chỉ là ta nghĩ ngươi còn có thuốc cứu, không nghĩ đến ngươi vẫn chấp mê bất ngộ. Ta hiện tại đương nhiên không có trúng độc, bởi vì ta cho tới bây giờ cũng chưa từng uống chén rượu kia".
"Ngươi nói dối, ta chính mắt nhìn thấy ngươi uống" Vọng Thu the thé la lên.
Tiêu Bố Y thản nhiên nói: "Ngươi nhìn thấy ta uống, nhưng lúc ta ôm bụng cười, cũng đã ói ra hết rồi" Vọng Thu sửng sốt, khó có thể tin. Tiêu Bố Y thở dài nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã biết ngươi không phải là ca kỹ, ca kỹ mà có loại bộ dáng như ngươi chẳng khác nào là sát thủ giả trang ra? Khi ta cười nói cùng ngươi, ngươi đã vài lần đo mặt, nhưng ca kỹ cùng với loại người như Vũ Văn Hóa Cập ở chung một chỗ, còn có thể ngượng ngùng như thế sao? Điểm quan trọng nhất chính là, khi ta kéo ngươi ngồi xuống, đã lấy tay thăm dò qua trên người ngươi một lần, đã cảm thấy trên eo của ngươi có giấu nhuyễn kiếm, hiển nhiên trong lòng có quỷ, một khi đã như vậy, ta làm sao mà uống chén rượu cua ngươi?"
Vọng Thu sắc mặt như tro tàn, Tiêu Bố Y không để ý tới nàng ta nữa, quay đầu nhìn về phía hai thủ hạ kia nói: "Một khi ta đã không có trúng độc, xem ra chúng ta bay giờ phải bằng vào bản lãnh thật sự mà phân sinh tử. Chỉ là các ngươi đương nhiên không phải thủ hạ của Lý Tử Thông, phải chết, cũng phải làm một con quỷ rõ ràng?"
Người sử nhuyễn kiếm trên mặt lộ ra vẻ khâm phục, "Nghe nói gần đây triều đình xuất hiện một Tiêu Bố Y, một đường nam hạ, Từ Thế Tích, Đan Hùng Tín, Địch Nhượng, Trương Kim Xưng, Lý Tử Thông đều không phải là địch thủ, đều bị đánh cho chạy về, Đỗ Phục Uy bất tài, cũng muốn gặp Tiêu đại nhân".
Tiêu Bố Y đồng tử hơi co lại, "Ngươi chính là Đỗ Phục Uy?"
Người trẻ tuổi cười nói: "Thì ra Tiêu đại nhân đã nghe qua tiện danh".
Tiêu Bố Y trong lòng thật ra cũng khiếp sợ, Đỗ Phục Uy khởi nghĩa cực sớm, khi hắn mới đến thời đại này, đã nghe nói qua đại danh của Đỗ Phục Uy, Địch Nhượng, Vương Bạc. Ba người này tại Giang Hoài, Hà Nam, Sơn Đông đều xem như là bá chủ. Tiêu Bố Y thật ra cũng không nghĩ tới Đỗ Phục Uy lại trẻ như thế.
"Cái tên Đỗ Phục Uy ta thật ra như sấm động bên tai" Tiêu Bố Y trấn tĩnh lại, trầm giọng nói: "Chỉ là gặp mặt, mới biết không bằng danh tiếng".
Đỗ Phục Uy nhướng mày, "Tiêu đại nhân lời ấy là sao?"
"Lấy tên nhân nghĩa, lại đi làm chuyện ám toán, thực làm ta thất vọng" Tiêu Bố Y tay cầm kiếm chậm rãi nói: "Ngươi vốn là đạo tặc triều đình truy nã, hôm nay lại dám nhập thành Dương Châu, không sợ quan binh đến bắt sao?"
"Người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, được làm vua thua làm giặc, quản chi thủ đoạn" Đỗ Phục Uy cười nói: "Thì ra đại nhân cũng cố ý kéo dài thời gian chờ đợi cứu binh, chỉ là tính kế của ngươi chỉ sợ thất bại, Vương Thế Sung hiện tại cũng chỉ tự lo cho bản thân mà thôi".
Tiêu Bố Y thầm nghĩ Vương Thế Sung phỏng chừng cũng sẽ không muốn đến, quay đầu nhìn về phía một người khác nói: "Còn không biết vị anh hùng này, cao tính đại danh là gì?"
"Tây Môn Quân Nghi" Người nọ lạnh như băng nói: "Đỗ đại ca, cùng hắn dông dài làm gì, hắn chỉ đợi cứu binh mà thôi, chúng ta có ba người, chẳng lẽ còn giết không được hắn?"
Đỗ Phục Uy xua tay nói: "Đại nhân, Đỗ Phục Uy mười sáu tuổi khởi nghĩa, ba năm qua tụ hội hào kiệt thiên hạ vô số, nhưng người trầm ổn dũng cảm như Tiêu đại nhân cũng là hiếm thấy. Lý huynh cùng ta đều là cùng dưới ngọn cờ nghĩa, tới cầu ta trợ giúp, vì một chữ nghĩa, sẽ phải ra tay. Tiêu đại nhân thông minh như thế, làm sao mà nhìn không ra Đại Tùy hôm nay đã mưa gió phiêu diêu, lấy thân thủ tâm cơ như Tiêu đại nhân, gia nhập với chúng ta, làm đại sự. Chỉ cần Tiêu đại nhân gia nhập với chúng ta, chuyện vừa rồi xem như xóa bỏ có được không?"
Lý Tử Thông sắc mặt âm tình bất định, Vọng Thu lành lạnh nói: "Đỗ Phục Uy, ngươi bỏ qua còn ta thì không".
Đỗ Phục Uy khẽ nhíu mày, Tiêu Bố Y cũng cười lạnh nói: "Đỗ Phục Uy, ngươi nói cũng thoải mái lắm, mới vừa rồi ta nếu không tránh được, thì lúc này đã sớm nằm xuống rồi. Ngươi nói xóa bỏ cũng được, trước tiên để ta chém đầu của ngươi, sau đó sẽ cùng ngươi bàn điều kiện có được không?"
Đỗ Phục Uy nhướng mày, Tây Môn Quân Nghi cũng giận dữ nói: "Tiêu Bố Y, ngươi chớ có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đỗ đại ca cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần, chết cũng đừng oán hận người khác".
Tiêu Bố Y lên tiếng cười dài nói: "Hay cho một câu rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta một đường nam hạ, có người vì tài, có người vì lợi, đều muốn lấy mạng của ta. Hôm nay ngươi Đỗ Phục Uy cũng tốt, hôm nay ngươi đến giết ta, chính là vì nghĩa, chính là các ngươi tài nghĩa đều có, lại xem tính mạng của người khác là thứ bỏ đi? Tiêu mỗ không vì tài không vì nghĩa, lại muốn vì mình là tìm một công đạo!"
Đỗ Phục Uy thở dài một hơi, "Công đạo?"
"Không sai, chính là công đạo" Tiêu Bố Y cười lạnh nói: "Giết người thì cũng bị người giết, Lý Tử Thông hai lần hại ta, hôm nay ta có thể nào tha cho hắn? Đỗ Phục Uy ngươi cũng tốt, Tây Môn Quân Nghi cũng thế, đều cút ngay đi, Tiêu Bố Y tha cho các ngươi lần này, các ngươi nếu không đi, hôm nay Đỗ Phục Uy ngươi chính là kẻ địch của Tiêu Bố Y ta! Cứ đi theo con đường mà các ngươi lựa chọn".
Tây Môn Quân Nghi giận dữ nói: "Tiêu Bố Y, ngươi không khỏi quá cuồng vọng".
Đỗ Phục Uy cũng cau mày, thầm nghĩ Tiêu Bố Y này không ngu ngốc, những lời này là hư trương thanh thế, hay là đã có chuẩn bị?
Lý Tử Thông nhìn thấy Đỗ Phục Uy nghi hoặc, lớn tiếng nói: "Đỗ huynh, một khi đã như vậy, ngươi cứ tránh ra, Lý Tử Thông một mình cùng hắn giao đấu, sống hay chết, đều theo mệnh trời".
Đỗ Phục Uy hít sâu một hơi nói: "Lý huynh cần gì nói như vậy, Đỗ mỗ một khi đã ra tay, đương nhiên sẽ cùng Lý huynh sóng vai kháng địch, Tiêu đại nhân, đắc tội".
Hắn lời vừa nói ra, Tiêu Bố Y không hề do dự, thân hình phóng tới, đoản kiếm đâm vào ngực Đỗ Phục Uy, thế như sấm sét. Hắn đã nhìn ra võ công cao minh nhất trong này chính là Đỗ Phục Uy, bản thân ngang tay giao đấu, cũng chưa chắc thắng được hắn, hôm nay một đánh ba, thực có chút dữ nhiều lành ít. Đỗ Phục Uy quát lên một tiếng, nhuyễn kiếm cấp tốc huy lên, quấn lấy đoản kiếm của Tiêu Bố Y, cổ tay xoay chuyển, nhuyễn kiếm đã cuốn lấy bảo kiếm của Tiêu Bố Y.
Hai người giằng co, Tiêu Bố Y cổ tay dùng sức, lại cắt không được nhuyễn kiếm của Đỗ Phục Uy, biết nhuyễn kiếm trong tay của Đỗ Phục Uy cũng là lợi khí, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Lý Tử Thông Tây Môn Quân Nghi nhìn thấy Tiêu Bố Y thúc thủ, làm sao bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, một trái một phải, nhằm thẳng vào chỗ yếu hại của Tiêu Bố Y.
Tiêu Bố Y biết Đỗ Phục Uy tuy tuổi còn trẻ, nhưng cũng lão mưu thâm tính, vừa ra tay liền khóa lấy bảo kiếm của hắn, quả thật đã có tính toán. Hắn kinh nghiệm thực chiến phong phú, lập tức quăng kiếm lui về phía sau như điện xẹt.
Hắn lui ra sau cũng vừa đến trước mặt Vọng Thu, Vọng Thu vốn lảo đảo muốn ngã, nhưng cũng cắn răng tiến lên, trong tay trái không biết từ khi nào đã có một ngọn chủy thủ, đâm thẳng vào lưng của Tiêu Bố Y.
Nàng ta ra tay tuy mau, Tiêu Bố Y lại như sau lưng có mắt, đưa tay chụp lấy cổ tay của nàng, đột nhiên vận kình, đem cả thân hình của nàng ta quẳng ra ngoài.
Hai người Lý Tử Thông một kích thất bại, mới muốn xông lên, không nghĩ đến có một người bay ngang tới, Đỗ Phục Uy cau mày, nghiêng người né tránh, Lý Tử Thông trong lòng thầm mắng, biết Tiêu Bố Y cầm cái gì cũng đều là ám khí, ứng biến cực nhanh, đúng là hiếm thấy.
Vọng Thu cũng tính là đồng lõa của bọn họ, Lý Tử Thông mới do dự có đỡ hay không, bên tai đã nghe mấy tiếng "tặc tặc" vang len không dứt, dưới thân Vọng Thu đột nhiên bắn ra hai phát nỏ tiễn, đâm thẳng vào vai hắn, đau tận xương cốt.
Lý Tử Thông kêu to một tiếng, bất chấp đuổi giết Tiêu Bố Y, người đã liên tục thối lui, nhìn thấy Tiêu Bố Y hai tay đều vung ra thì hiểu được, Tiêu Bố Y lấy Vọng Thu che mắt để bắn ra ám khí, chiêu này cực kỳ khó thấy, cho dù là hắn cũng né tránh không kịp.
Tiêu Bố Y hai nỏ bắn trúng Lý Tử Thông, hai tay lại vung ra, tại "tặc tặc" vang lên, bóng đen chợt lóe, Tây Môn Quân Nghi xoay người ngã quỵ, bụng đùi đã cắm hai mũi nỏ tiễn.
Đỗ Phục Uy kinh hãi thất sắc, chỉ thấy trước mắt bóng đen cực mạnh, vội lăn ra đất, chụp lấy Tây Môn Quân Nghi, ra sức quẳng ra ngoài Hồng Đậu phường. Hắn tuy võ công cao cường, nhưng huynh đệ đã bị thương, Lý Tử Thông cũng bại mà chạy, ám khí trên tay Tiêu Bố Y nhanh và mạnh thật sự chưa bao giờ gặp qua, trong lòng cũng có chút khiếp đảm, chỉ có thể đem huynh đệ bỏ chạy.
Lý Tử Thông dũng mãnh không phải đệ nhất, nhưng chạy trốn lại là hạng nhất, cơ hồ cùng Đỗ Phục Uy đồng thời vọt ra cửa, Tiêu Bố Y không buông tha, mũi chân vận sức, đã vọt đến phía sau hai người, cánh tay giương lên, một mũi nỏ tiễn đã bắn thẳng đến hậu tâm Lý Tử Thông.
Đỗ Phục Uy cũng kêu to một tiếng, cả người bổ nhào vào sau lưng Lý Tử Thông, dùng sức đẩy hắn đi, lại ném Tây Môn Quân Nghi đi, lớn tiếng nói: "Lý huynh dẫn người đi trước".
"Xẹt" một tiếng vang lên, nỏ tiễn đã bắn vào lưng của Đỗ Phục Uy, Đỗ Phục Uy lảo đảo nhưng vẫn xoay người thủở trước cửa, ngưng thần đối địch. Tiêu Bố Y đứng cách đó không xa, chỉ nhìn Đỗ Phục Uy, ánh mắt phức tạp.
Nỏ tiễn xuyên thấu ngực Đỗ Phục Uy, lộ ra trước ngực phải hắn, mang theo máu chảy ra. Đỗ Phục Uy nắm nhuyễn kiếm, ho ra máu nói: "Ám khí của Tiêu đại nhân thật độc".
"Ám khí có độc cũng không độc hơn lòng người" Tiêu Bố Y lạnh lùng nói: "Ám khí chỉ có thể giết một hai người, lòng người lại có thể giết cả ngàn vạn người".
Đỗ Phục Uy lấy tay om ngực phải, quay đầu lại nhìn ra sau, thấy Lý Tử Thông dẫn theo Tây Môn Quân Nghi lẫn vào trong bóng đêm, không tức giận mà còn vui mừng, "Đỗ Phục Uy nghĩ tới ngàn vạn lần cách chết, nhưng không nghĩ đến sẽ chết ở trên tay Tiêu đại nhân".
Tiêu Bố Y than nhẹ một tiếng, cũng xoay người thu bảo kiếm trở về, quay đầu lại nhìn Đỗ Phục Uy vẫn thủở tại cửa, lắc đầu nói: "Ngươi còn không đi?"
Đỗ Phục Uy ánh mắt phức tạp, thật lâu sau mới nói: "Ta thiếu ngươi một mạng, ngày sau nhất định sẽ trả cho ngươi".
Hắn thu nhuyễn kiếm, thân hình nhoáng lên, đã lẫn vào trong bóng đêm, Tiêu Bố Y cũng thở dài một hơi nói: "Huynh vẫn không chịu ra tay, không sợ ta chết ở trên tay bọn họ sao?"
Một người ở trong bóng đêm đi ra, râu lởm chởm, vỗ vỗ vai Tiêu Bố Y nói: "Ngươi làm rất tốt, chỉ đáng tiếc, Đỗ Phục Uy hôm nay trọng thương, không chết ở trên tay ngươi, quá nửa cũng sẽ chết ở trên tay Lý Tử Thông, chuyện này, ai có thể nói cho rõ ràng?"
Người nọ dáng người khôi ngô, khuôn mặt xấu xí, trong mắt có sự cảm khái, đúng là đại ca kết bái của Tiêu Bố Y - Cầu Nhiêm Khách!