Giang Sơn Mỹ Sắc

chương 292: hậu nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Tiêu Bố Y nói nhận được Áo Xạ Thiết làm đồ đệ, phụ tử đều A Sử Na mừng rỡ.

Áo Xạ Thiết lập tức lại quỳ xuống, hiển nhiên cũng rõ ràng đại lễ bái sư của Trung Nguyên.

A Sử Na cũng muốn quỳ xuống như con mình, lại bị Tiêu Bố Y giữ lại, "A Sử Na, không cần hành đại lễ. Ngươi và ta đều là bằng hữu".

A Sử Na trịnh trọng nói: "A Sử Na đa tạ ân công xem như là bằng hữu. ân công trước cứu tính mạng phụ tử ta, có thể nhận Áo Xạ Thiết làm đồ đệ. Ta thật sự không biết làm thế nào cảm tạ người mới đúng".

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ngươi phá hủy đại sự của Khả Hãn, ở lại thảo nguyên không sợ hắn trả thù sao?"

A Sử Na do dự, "Nếu như thật có thể lấy tính mạng của ta đổi lấy tính mạng của người thảo nguyên, ta thấy cũng đáng. Trả thù quá nửa sẽ có, bất quá ở phụ cận Khả Đôn, nói vậy cũng sẽ có trở ngại. Chỉ là Áo Xạ Thiết tuổi nhỏ, ta chỉ sợ nó bị thương tổn…"

A Sử Na muốn nói lại thôi, Tiêu Bố Y đã hiểu được: "Cho nên ngươi mới cho Áo Xạ Thiết ở lại bên cạnh ta?"

"n công. Ta đúng là có ý này, Áo Xạ Thiết ở bên cạnh ân công, chung quy so với ở lại thảo nguyên thì an toàn hơn".

Tiêu Bố Y trong lòng thầm nghĩ, ngươi chỉ sợ không biết, ở bên cạnh ta, thật ra phong hiểm càng lớn hơn nữa. Bất quá hắn đột nhiên xuất hiện ra một chủ ý bằng trời, cho dù chính hắn ngẫm lại cũng cảm thấy lớn gan. Lúc này mới có suy nghĩ nhận Áo Xạ Thiết làm đồ đệ trong đầu.

Bên ngoài trướng đột nhiên truyền đến thanh âm của Mông Trần Tuyết, "Tiêu đại ca… ta tìm chàng có một số việc… không biết có quấy rầy mọi người không?"

A Sử Na hiểu chuyện đứng lên, mỉm cười nói: "Tuyết Nhi Tháp Cách tìm đến Mã thần, nói vậy là có chuyện quan trọng, ta sẽ không quấy rầy nữa".

Áo Xạ Thiết lại nói: "Sư phụ, khi người đi, ngàn vạn lần nhớ dẫn ra ta theo".

A Sử Na nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn, "Mã thần đã nói, một chữ ngàn vàng, tiểu hài tử lo gì".

Hai người đi ra khỏi chiên trướng, cũng cùng Mông Trần Tuyết bắt chuyện vài câu.

Mông Trần Tuyết khi tiến vào chiên trướng, trên khuôn mặt xinh xắn tỏa sáng như hoa xuân.

Nàng ít đi tưởng niệm, hơn nhiều phần triền miên, sau khi tiến vào trướng nhẹ nhàng ngồi ở bên người Tiêu Bố Y, rúc vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Tiêu Bố Y nhẹ nhàng ôm lấy Mông Trần Tuyết, không nói lời nào trong lòng lại có phần buồn bã. Hắn không thể rời khỏi Trung Nguyên, Mông Trần Tuyết không thể rời khỏi thảo nguyên, cho nên sau khi bọn họ gặp nhau thì nhất định là phải chia lìa.

Hắn biết điều này đối với Mông Trần Tuyết nhiều ít có chút tàn nhẫn, nhưng hắn thật sự nghĩ không ra phương pháp lưỡng toàn kỳ mỹ nào.

Có lẽ khi thiên hạ yên ổn, dân chúng an cư lạc nghiệp, bọn họ sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ? Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây, có chút phiền muộn.

"Mọi chuyện không như ý mười phần thì hết tám chín" Mông Trần Tuyết đột nhiên thấp giọng nói.

Tiêu Bố Y trong lòng khẽ chấn động, nhưng lại chỉ ôm chặt lấy Mông Trần Tuyết, nhìn thấy hàng mi thật dài của nàng buông xuống, dung nhan như ngọc, sắc mặt lại phi thường bình tĩnh, không nhịn được nhẹ nhàng hôn tới.

Mông Trần Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ hạnh phúc thỏa mãn, "Tiêu đại ca, chàng có cảm giác được, có chàng ở bên cạnh thiếp. Ông trời đã đối đãi với thiếp không tệ".

Tiêu Bố Y cười cười, "Ta cũng biết lão Thiên đối đãi với không tệ, nhưng với nàng…"

Hắn muốn nói lại thôi, Mông Trần Tuyết rốt cuộc lại ngồi thẳng lên, nhẹ giọng nói: "Tiêu đại ca, chàng phải đi về sao?"

"Thật ra cũng không cấp bách" Tiêu Bố Y cười khổ nói.

"Làm người cũng nên biết đủ" Mông Trần Tuyết khóe miệng cong lên, vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt, như vầng trăng trên bầu trời, "Tiêu đại ca… chàng ở với thiếp lâu như vậy sao, thiếp đã thấy rất đủ rồi, thiếp biết trong lòng chàng có thiếp, thiếp đã cảm thấy chờ đợi là đáng giá. Đối với chàng cũng biết nơi này không phải là bầu trời của chàng. Mau trở về, càng nhiều người đang mong chờ chàng".

Tiêu Bố Y một hồi lâu mới nói: "Tuyết Nhi, cảm ơn nàng".

Mông Trần Tuyết lại cười nói: "Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn sao?"

Tiêu Bố Y vươn tay ra, ôm chặt lấy Mông Trần Tuyết, một lúc lâu không nói gì, Mông Trần Tuyết dựa vào vai Tiêu Bố Y, trong đôi mắt nổi lên một tầng sương mù. Nàng thật không nỡ! Nhưng yêu có đôi khi cũng không phải là giữ lấy, mà phải buông tay, cấp cho Tiêu Bố Y một bầu trời rộng lớn, là nguyện vọng lớn nhất của nàng, từ khi nàng lần đầu tiên cùng Tiêu Bố Y bước vào thảo nguyên, thì đã có ý nghĩ như thế, đến hôm nay, cũng không chút thay đổi.

Không biết qua bao lâu, Mông Trần Tuyết lúc này mới nhẹ nhàng đẩy Tiêu Bố Y ra, trên mặt ửng đỏ, như ánh bình minh vậy.

"Được rồi. Bố Y, thiếp có việc muốn nói cùng chàng".

"Nàng cứ nói".

"A Sử Na thật cũng dã tâm bừng bừng, thiếp ở tại ngoài trướng nghe nói, chàng muốn nhận Áo Xạ Thiết làm đồ đệ. Thiếp chỉ sợ hắn muốn mượn thế lực của chàng, chàng quá thành thật, phải cẩn thận người khác lợi dụng chàng".

Tiêu Bố Y cười rộ lênm "Nàng nói ta thành thật? Chỉ sợ Khả Hãn sẽ không đồng ý!"

Mông Trần Tuyết nét mặt cười như hoa,"Đề phòng luôn không sai".

Tiêu Bố Y trầm ngâm nói: "Tuyết Nhi, thật ra điều nàng nói ta cũng đã nghĩ qua. Lúc này thế lực thảo nguyên chia làm mấy bộ phận. Khả Hãn nắm trong tay Đột Quyết là một bộ phận, Khả Đôn mượn sức Thiết Lặc là một bộ phận, Khế cốt là một bộ phận. Còn lại ví dụ như Khiết Đan, Thất Vi, Thổ Cốc Hồn, Cao Xương chờ nước cũng chỉ là phụ thuộc, đều chỉ như là ngọn cỏ đầu tường. Xem thế lực mà quyết định mà nương tựa người nào".

Mông Trần Tuyết dựa vào cánh tay Tiêu Bố Y, nhẹ giọng nói: "Chàng chớ quên, hiện nay Mã thần cùng Mông Trần tộc cũng xem như là một cỗ thế lực của thảo nguyên, Mông Trần tộc mặc dù thế lực nhỏ yếu, nhưng lần này cứu tính mạng của cả thảo nguyên, ai cũng không dám xem nhẹ xâm phạm, hơn nữa có Mã thần phù hộ, có lẽ thế lực thì không đủ để đối kháng, nhưng danh vọng chỉ có hơn chớ không kém".

Tiêu Bố Y gật đầu, "Điểm ấy ta đương nhiên cũng nghĩ tới, nếu không cũng không yên tâm mà trở về Trung Nguyên. Bất quá Khả Hãn mặc dù hạ minh thệ, nên là sẽ không trực diện xuất binh, nhưng động tác âm thầm tuyệt đối là không ít. Các nàng cũng phải coi chừng. Khi A Sử Na tìm ta, ta thật ra cũng đã biết ý tứ của hắn, hắn đơn giản là muốn mượn danh vọng của ta, để mà chấn hưng thế lực mà đối kháng với Khả Hãn. Ta nghĩ việc này Khả Đôn cũng đã ngàm hứa, Khả Hãn cùng Khả Đôn bây giờ đã là thế nước lửa, cấp bách bây giờ là cần có một cỗ thế lực khác, đợi đến khi Khả Hãn, Khả Đôn, A Sử Na hình thành thế kiềng ba chân. Khả Hãn có muốn mưu đồ Trung Nguyên, thì chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực".

Mông Trần Tuyết nhẹ thở ra một hơi, "Thì ra chàng đã sớm nghĩ tới, hại thiếp phải lo lắng, nhưng chàng cũng không nên có lòng dưỡng hổ vi hoạn. Trong trực giác của thiếp, A Sử Na này cũng không đơn giản, nếu nói về tâm cơ, cũng không nhất thiết là thua kém Thủy Tất Khả Hãn".

Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi íchvĩnh viễn, dưỡng hổ vi hoạn cũng có thể có, ai mà biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, càng không biết vài năm sau rốt cuộc sẽ như thế nào, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Bất quá ta có giá trị lợi dụng, hắn đương nhiên sẽ không trở mặt, ngược lại sẽ kiệt lực mà nịnh hót, đem con mình đưa đến bên người ta quá nửa chính là ý tứ này".

Mông Trần Tuyết lẩm bẩm nói: "Ai mà biết chuyện xảy ra ngày mai? Thiếp lại biết, mặc kệ ngày mai như thế nào. Bố Y, thiếp đều cùng chàng ở chung một chỗ, thiếp chỉ hy vọng thảo nguyên cũng tốt, Trung Nguyên cũng được, cứ hòa bình với nhau chẳng phải là tốt sao? Nhưng cứ luôn ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, không có đình chỉ. Thiếp chỉ hy vọng lại trở lại như trước đây, nhưng nếu trở lại thời Khải Dân Khả Hãn, thiếp quá nửa sẽ không được gặp chàng… thiếp làm sao mà chịu được?"

Nàng thì thầm, Tiêu Bố Y lại cảm nhận được tình ý miên man trong đó, không khỏi cảm động.

Hai người trầm mặc xuống, ngoài rướng lại truyền đến tiếng bước chân. Mạc Phong ở ngoài trướng nói: "Thiếu phu nhân, Văn Vũ Chu đợi đãt lâu".

Mông Trần Tuyết phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng lên, đỏ mặt nói: "Ai da. Thiếp quên mất. Văn Vũ Chu muốn tới đây gặp chàng, thiếp tới nơi này, vốn là để thông báo cho chàng…"

Tiêu Bố Y trầm ngâm hỏi: "Hắn tới tìm ta để làm gì?"

"Chúng ta cứu người của bọn họ. Hắn đương nhiên muốn lại đây cảm tạ" Mông Trần Tuyết chăm chú nói.

Tiêu Bố Y liếc nhìn Mông Trần Tuyết nói, "Nàng chuẩn bị cùng ta đi gặp hắn? Sau đó…"

Mông Trần Tuyết gật đầu, "Bố Y, thiếp đúng là có ý này".

Tiêu Bố Y cười cười, cũng rõ ràng dụng ý của Mông Trần Tuyết, cùng nàng đứng dậy đi ra ngoài. Thì ra ôn dịch hoành hành trên thảo nguyên, phụ cận Phó Cốt chính là ngọn nguồn của ôn dịch. Vô luận Phó Cốt, Bạt Dã Cổ hay Xích Tháp đều tránh không khỏi bị ôn dịch lan đến, đến khi Khả Hãn xuất binh, cả chung quanh Phó Cốt có thể nói là tình hình dịch bệnh nghiêm trọng nhất.

Khả Hãn đường xa dẫn binh đến, còn chưa bị ôn dịch lây lan, nhưng Thập Bát Đạt, Sất Cát Thiết gần đây cũng thường lui tới ở phụ cận, cho nên mới trước sau nhiễm bệnh. Thập Bát Đạt vốn đi phụ cận Xích Tháp làm bộ tấn công Hắc ám thiên sứ, sau đó nhân cơ hội diệt thế lực của Khả Đôn, thật không ngờ mưu kế lại bị Tiêu Bố Y phá hỏng. Khả Đôn không chút nào tổn hao, Thập Bát Đạt lại nhiễm ôn dịch, còn đem dịch đến lân cận Xích Tháp. xem tại TruyenFull.vn

Bất quá cho dù không có Thập Bát Đạt, trong thảo nguyên nơi mà có chuột thường lui tới, nói không chừng cũng sẽ lây bệnh. Hắc ám thiên sứở phụ cận Xích Tháp, cũng có mấy người trước sau nhiễm bệnh, Tiêu Bố Y, Khả Hãn, Khả Đôn liên thủ, cuối cùng khống chế được tình hình dịch bệnh, nhưng nhiễm bệnh quả thực không ít, lệ quỷ rất lợi hại, cho dù thiên sứ có hắc ám cũng không thể may mắn thoát khỏi! Hắc ám thiên sứ biết mã thần có thể xua đuổi lệ quỷ, biết tính mạng nguy ngập, lúc này mới làm mặt dày đi tìm Tiêu Bố Y chữa bệnh.

Tiêu Bố Y cùng với Tôn Tư Mạc, thời gian ngắn ngủi, y thuật mặc dù không có cao minh bao nhiêu, nhưng trị liệu ôn dịch thật ra cũng học tốt, đối với thỉnh cầu của Văn Vũ Chu, cũng không có từ chối, lập tức bản thân đi tới chỗ của Hắc ám thiên sứ, vừa chữa bệnh vừa tặng thuốc. Hôm nay Văn Vũ Chu lại đây, đương nhiên là muốn cảm tạ, mà Tiêu Bố Y đã biết Văn Vũ Chu cùng Mông Trần Tuyết từng có gặp gỡ, Văn Vũ Chu đối với Mông Trần Tuyết cũng có chút ý tứ. Mông Trần Tuyết hôm nay muốn cùng Tiêu Bố Y đi gặp, tự nhiên là muốn hướng tới Văn Vũ Chu cho thấy rõ tâm ý.

Hai người sóng vai vào doanh trướng, Văn Vũ Chu đang ngồi ở trong doanh trướng, có chút cô đơn.

Ba Nhĩ Đồ đang cùng hắn nói chuyện. Văn Vũ Chu trong tay nắm một cây sáo bằng ngọc bích xoay xoay, khi nhìn thấy Mông Trần Tuyết tiến vào trướng, hai mắt sáng ngời, mới đứng lên lại thấy Tiêu Bố Y cùng Mông Trần Tuyết nắm tay tiến vào, một khắc nọ vẻ mặt rất là cổ quái.

Mông Trần Tuyết lúc này mới buông tay xuống, nghĩ rằng Văn Vũ Chu đã sớm thấy rõ, mỉm cười nói: "Văn công tử, ta đưa Bố Y tới gặp người".

Nàng xưng hô Văn Vũ Chu là công tử, gọi tên của Tiêu Bố Y, thân sơ rất rõ ràng.

Tiêu Bố Y lại cười nói: "Không biết Văn công tử tìm ta có chuyện gì?"

Văn Vũ Chu trong nháy mắt vẻ mặt biến chuyển liên tục, nhưng rốt cuộc lại tươi cười, "Thật ra là cô mẫu muốn đối với Tiêu… Mã thần giáp mặt tạ ơn, lúc này mới phân phó ta đến đây mời một lời. Mã thần, cũng không phải là cô mẫu bất kính, mà là…"

Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Ta hiểu mà, ta cũng nên đi tới, chỉ là các người thật sự quá khách khí".

Lúc đầu nhiễm ôn dịch có cô mẫu của Văn Vũ Chu, Tiêu Bố Y khi chữa bệnh đã biết, người này hai chân tàn tật, không thể đi động, hơn nữa rất là già nua, mình đương nhiên không thể để cho bà ta đến đây.

Văn Vũ Chu rất là vui mừng. ôm quyền nói: "Như vậy cảm ơn Mã thần".

Mông Trần Tuyết giúp Tiêu Bố Y sửa sang lại áo, nửa đùa nửa thật nói: "Văn công tử, ngươi đưa Bố Y đi, cũng phải phụ trách đưa về đó".

Nàng cùng Tiêu Bố Y cử chỉ thân mật, người mù cũng nhìn ra. Văn Vũ Chu lại làm như không thấy, trên mặt cũng không có bất cứ biểu hiện gì, lại nghe ra Mông Trần Tuyết có ý bất an, chỉ gật đầu nói: "Đó là hiển nhiên".

Hai người rời lều, lên ngựa một đường hướng bắc. Mông Trần Tuyết nhìn hai bóng người ở xa xa, nhiều ít có chút bất an.

Mạc Phong tiếp cận thấp giọng hỏi, "Thiếu phu nhân, Văn Vũ Chu này có lai lịch gì? Thiếu đương gia có thể gặp nguy hiểm hay không?"

Mông Trần Tuyết lắc đầu, "Ta cũng không biết, bất quá nguy hiểm hẳn là sẽ không, Hắc ám thiên sứ cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa".

Mạc Phong lắc đầu, lầm bầm một câu, "Ta thấy cũng chưa chắc".

Tiêu Bố Y cùng Văn Vũ Chu phóng ngựa khá nhanh, tới Xích Tháp chuyển hướng Đông Bắc, nơi này quần sơn liên miên, tuy là đầu mùa xuân nhưng đây là cực bắc, đưa mắt nhìn qua vẫn là một màu xám xịt, trên đỉnh núi vẫn thấy ẩn hiện tuyết trắng ngần, ánh mặt trời chiếu tới hắt lên màu trắng chói mắt.

Văn Vũ Chu lúc này mới xuống ngựa, quay đầu nhìn về phía Tiêu Bố Y, "Mã thần mã thuật cao siêu, ta cũng bội phục sát đất".

Tiêu Bố Y cười cười, "Điêu trùng mạt kỹ, có gì đáng khen".

Văn Vũ Chu đột nhiên hỏi, "Còn không biết Mã thần sao lại quen với Tuyết Nhi Tháp Cách?"

"Lúc trước khi nàng quay về thảo nguyên, gặp phải đạo phỉ. Do đó mà quen biết".

Văn Vũ Chu lẩm bẩm nói: "Chắc là Mã thần gặp chuyện bất bình lúc này mới cứu trợ nàng. Trách không được nàng đối với người ái mộ như thế".

Hắn liên tưởng thật ra cũng bình thường, chỉ tưởng rằng anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, đạo phỉ chính là Tiêu Bố Y, Tiêu Bố Y không phải cứu, mà là bắt Mông Trần Tuyết đi, Mông Trần Tuyết ái mộ lại là chuyện sau này.

"Không biết ngươi sao lại quen với Tuyết Nhi?" Tiêu Bố Y hỏi.

Văn Vũ Chu nghe được hắn xưng hô thân mật, trong lòng ít nhiều ít cũng có chút cảm giác chua xót cùng mất mác, một hồi lâu mới nói: "Ta thuở nhỏở tại thảo nguyên. Tuyết Nhi Tháp Cách khi nhỏ cũng ở tại thảo nguyên…"

"Nói như vậy các người là thanh mai trúc mã?" Tiêu Bố Y thuận miệng hỏi một câu.

Văn Vũ Chu lắc đầu, "Mã thần, người chớ hiểu lầm, cũng không tính là thanh mai trúc mã, sau đó nàng theo phụ thân đi Tây Kinh, chúng ta thật ra cũng đã lâu không có gặp mặt. Mã thần, thật ra người không chỉ đã cứu tính mạng của cô mẫu ta. Còn bởi vì làm cho Khả Hãn rút binh, lại đã cứu huynh đệ trong núi của chúng ta, ta đối với người chỉ có cảm kích. Tuyết Nhi Tháp Cách là cô nương như vậy, cũng chỉ có đi theo người mới có hạnh phúc. Ta mấy năm nay… thật ra… ài… ta chúc phúc cho các người".

Hắn sau khi nói xong những lời này, hứng thú rã rời, xoay người đi nhìn về phía núi xa nói: "Chúng ta tới rồi".

Tiêu Bố Y cũng có chút không biết nên khóc hay cười, thầm nghĩ nếu Văn Vũ Chu biết Thập Bát Đạt chính là do hắn dẫn tới, thì không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Hai người trong khi nói chuyện đã đi vào núi, đường núi khúc chiết gập ghềnh, đều là đường nhỏ ruột dê, cũng may hai người thuật cỡi ngựa đều không kém, rất nhanh đã đến trong núi.

Lại qua một hạp cốc, lội qua khe suối nhỏ, lúc này mới tới trước một vách đá.

Tiêu Bố Y cũng không kinh ngạc, bởi vì lúc đầu Văn Vũ Chu mời hắn đến trị bệnh, chính là đi vào từ chỗ này.

Hắn biết nơi này mặc dù nhìn như tuyệt lộ, nhưng lại có đường ngầm, chỉ là công trình bên trong to lớn, người thường khó có thể tưởng tượng. Lúc đầu Văn Vũ Chu mời hắn lại đây, cũng dẫn hắn thẳng tới chỗ này, cũng làm cho Tiêu Bố Y rất là kinh ngạc.

Văn Vũ Chu xuống ngựa rút đao ra, đảo ngược chuôi đao, gạt các cây cỏ dại ở trước vách đá, trên một cái vòng tròn vẽở trên vách đá gõ ba lần, thoáng qua lại gõ tiếp bốn lần.

Chuôi đao đập trên vách đá, vang lên những tiếng "cộc cộc", có chút ánh sáng.

Đợi chỉ chốc lát, vách đá kẽo kẹt hé ra một cái cửa động, âm u có chút làm cho người ta sợ hãi.

"Mã thần xin mời" Văn Vũ Chu tuy là nói như thế, nhưng vẫn tiến vào trước. Dù sao nơi này hoàn cảnh có chút quỷ dị, đây mới là đạo mời khách.

Tiêu Bố Y tùy ý để ngựa bên ngoài ăn cỏ cây, bản thân đi theo vào.

Đường đi là đục vào trong vách núi, công trình to lớn, trên mặt đất là đá xanh, liếc mắt nhìn qua, vô cùng vô tận, cực kỳ rộng rãi.

Vách núi hai bên đường không có thắp đèn, nhưng gắn những viên dạ minh châu to bằng trứng ngỗng, mấy bước một quả. Cho nên mặc dù là trong bung núi, nhưng ánh sáng lại nhu hòa, không chút nào cảm thấy áp lực.

Chỉ với số dạ minh châu này, cũng đã là một số tài phú to lớn, chỉ riêng con đường này, cũng phải cần một lượng nhân lực khổng lồ. Tiêu Bố Y đi đến nơi đây, thật ra trong lòng cũng khiếp sợ.

Hắn biết nơi này quá nửa cũng có cơ quan bẫy rập. Bất quá có Văn Vũ Chu dẫn đường, thì cũng sẽ không phát động. Nếu là người ngoài, tuyệt không thể tiến vào dễ dàng như thế.

Đi được chừng hơn hơn mười trượng, phía trước bỗng nhiên sáng sủa, là một thạch thất rộng lớn, đỉnh thạch thất có mười hai viên dạ minh châu, chiếu sáng thạch thất như ban ngày.

Khi thấy mười hai hạt châu, Tiêu Bố Y đột nhiên nghĩ tới vương miện trên đầu Dương Quảng, ở trên hình như cũng có mười hai viên hạt châu.

Thạch thất không có một bóng người, chỗ cuối cùng có một cái ghế đá, trên phủ da hổ, đơn giản mà uy mãnh.

Văn Vũ Chu nhìn cái ghế, ánh mắt lộ ra điểm cổ quái, thoáng qua lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng, lại mời Tiêu Bố Y ngồi xuống, bản thân lại đi tới trước một vách đá, gõ ba cái, vách đá rẽ ra, một nha hoàn đi ra, nhẹ giọng nói: "Công tử".

Nha hoàn sắc mặt có chút tái nhợt, bộ dáng thật lâu không có nhìn thấy ánh mặt trời, trông cũng xinh xắn, Văn Vũ Chu phân phó: "Đi mời lão phu nhân đến đây, nói có khách quý mà bà muốn gặp đã tới".

Nha hoàn có chút kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Bố Y, gật đầu rời khỏi, Văn Vũ Chu ngồi đối diện Tiêu Bố Y, nhìn thạch thất trống không nói: "Mã thần…"

"Cứ gọi tên của ta là được rồi" Tiêu Bố Y cười nói.

"Ta cũng lớn gan gọi một tiếng Tiêu huynh" Văn Vũ Chu đôi mắt nhìn Tiêu Bố Y, "Ta cuối cùng cảm giác được đã gặp qua Tiêu huynh ở nơi nào đó".

Tiêu Bố Y bất động thanh sắc, "Lần trước khi ta đến trị bệnh, chúng ta đã gặp qua một lần".

Văn Vũ Chu lắc đầu, "Lần trước trị bệnh không tính, trong lòng ta luôn có một loại ảo giác, chung quy cứ cảm thấy trước khi đến trị bệnh thì đã gặp Tiêu huynh rồi".

Tiêu Bố Y mặt không đổi sắc, "Có đúng không? Ta lại không nhớ rõ" Khi hắn bắt Văn Vũ Chu, tự tin không có bị hắn thấy mặt. Không có thừa nhận thì dù sao Văn Vũ Chu cũng không có chứng cứ.

Văn Vũ Chu nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Bố Y, nhìn thấy hắn trấn tĩnh tự nhiên, rốt cuộc thở dài một hơi, "Tiêu huynh, huynh là người mà ta đã thấy trầm ổn nhất".

"Đó là bởi vì ngươi vẫn ở tại thảo nguyên. Phải biết rằng Trung Nguyên địa linh nhân kiệt, người giống như ta có vô số" Tiêu Bố Y âm thầm cân nhắc dụng ý mà lão phu nhân mời hắn đến đây.

Văn Vũ Chu nhìn hắn một hồi lâu, "Nếu Trung Nguyên ai cũng là nhân vật như Tiêu huynh, vậy thì Trung Nguyên hiện tại cũng không loạn như thế" Nhìn thấy Tiêu Bố Y cười mà không nói, Văn Vũ Chu đột nhiên nói: "Tiêu huynh, Trung Nguyên đi chơi có vui không?"

Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, "Ngươi không phải muốn nói với ta, ngươi chưa từng đi qua?"

Văn Vũ Chu trên mặt có chút khổ ý, "Cả đời này của ta, trừ luyện võ thì chính là tập võ, chỉ tiếc, văn không uy võ không thành. Ta đối với bản thân cũng có chút thất vọng. Ta không có hữu dụng như người khác chờ mong… ta nghe nói, Trung Nguyên rất là phồn hoa, nhưng lại chưa từng có cơ hội được đi…"

Hắn nói tới đây, đột nhiên đứng lên, bước nhanh tới trước một ngăn cửa ngầm, nơi đó vô thanh vô tức đi ra một chiếc xe lăn, một lão ẩu ngồiở trên đó, phía sau đẩy xe chính là nha hoàn nọ.

Văn Vũ Chu phất tay, cho nha hoàn lui ra, bản thân tự mình đưa lão ẩu lại, nhẹ giọng nói: "Cô mẫu, Mã thần uy chấn thảo nguyên, con đã mời tới cho người".

Lão ẩu đầu đầy tóc bạc, trên mặt bị chém một đao, mũi lật lên, vốn có lẽ trông cũng không tệ, nhưng hiện nay xem ra rất ghê tởm khó nói nên lời.

Tiêu Bố Y đứng dậy thi lễ, nhẹ giọng nói: "Lão nhân gia, không biết người tìm ta đến đây, là có gì phân phó?"

Lão ẩu nhìn chằm chằm vào Tiêu Bố Y, hai mắt trông rất cổ quái, đột nhiên nói: "Rất giống… ất giống…"

Tiêu Bố Y khó hiểu hỏi, "Lão nhân gia, người nói cái gì?"

Lão ẩu chậm rãi lắc đầu, "Mã thần… ngươi là Tiêu Bố Y? Họ Tiêu?"

Tiêu Bố Y gật đầu. Lão ẩu lại chuyển ề tài, nhẹ giọng nói: "Lần trước ta nhiễm bệnh, lại được ngươi cứu giúp, ta còn chưa kịp ói tiếng cảm ơn".

"Chỉ là chuyện nhấc tay thôi, có đáng gì đâu, lão nhân gia không nên đểở trong lòng" Tiêu Bố Y không thể làm gì khác hơn là khiêm tốn nói.

Lão ẩu nhếch miệng cười, trông càng ghê tởm, "Đối với ngươi mà nói, đương nhiên là không cần đểở trong lòng. Nhưng mạng là của ta, ta vẫn muốn cảm ơn".

Tiêu Bố Y mỉm cười không nói. Lão ẩu đưa tay vẫy Văn Vũ Chu nó: "Vũ Chu, khách quý đến, sao không đem rượu ngon Ba Tư mang lên đãi khách?"

Văn Vũ Chu cau mày nói: "Cô mẫu, người chân không tốt, luôn đau nhức, không thể uống rượu".

"Ngươi có thể tiếp khách quý mấy chén, hôm nay ta cho ngươi uống rượu" Lão ẩu trầm giọng nói.

Văn Vũ Chu chỉ có thể xoay người đi ra ngoài, lão ẩu nhẹ giọng hỏi: " Mã thần… Tiêu Bố Y… không dám thỉnh giáo danh húy của lệnh đường?"

Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc, " Gia mẫu… tên của gia mẫu không tiện đề cập" Hắn lúc này mới nhớ tới, hắn chưa từng hỏi qua Tiêu Đại Bằng mẫu thân họ gì, Tiêu Đại Bằng dĩ nhiên cũng chưa bao giờ đề cập tới!

Lão ẩu có chút thất vọng, lại cất tiếng nói, "Vậy… xem như ta chưa nói… thật ra ta lúc đầu khi nhiễm bệnh, thì cảm thấy ngươi giống như một cố nhân, lúc này mới cho Vũ Chu mời đến đây".

"Ta giống ai?" Tiêu Bố Y tò mò hỏi.

Văn Vũ Chu cũng đã mang theo một cái thùng gỗ tiến vào, thùng gỗ hình thức cổ xưa, trên gỗ còn có sáp phong ấn, ở trên viết những văn tự cổ quái. Tiêu Bố Y âm thầm suy nghĩ, rượu Ba Tư ngàn dặm xa xôi vận chuyển đến thảo nguyên. Loại tài lực thế lực cũng không thể khinh thường, một Văn Vũ Chu này chẳng lẽ thật là hậu nhân của hoàng thất? Chỉ là mình lúc đầu từ hai chữ Thiếu chủ suy đoán ra hắn rất có thể là hậu nhân của Bắc Chu. Chẳng lẽ đã lại đoán trúng?

Lão ẩu lắc đầu nói: "Ta quá nửa là nhìn lầm rồi, lão hồ đồ mà. Vũ Chu, vì Tiêu công tử mà cạn chén, ta cho tìm hắn đến, thật ra là muốn cho hắn nghe một câu chuyện xưa".

Văn Vũ Chu không có kinh ngạc, cũng hết sức nghe theo lão ẩu phân phó, mở nút gỗ, cả phòng nhất thời hương rượu thơm mát tràn ngập. Tiêu Bố Y mặc dù không có rành vềrượu, nhưng cũng biết rượu này danh quý phi thường, Văn Vũ Chu lấy ra ba cái chén đặt ở trên bàn, rót đầy ba chén rượu, sắc rượu đỏ sẫm như máu,… Kỳ quái nhất là cách chén cũng có thể chứng kiến màu sắc. Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện chén rượu cũng không tầm thường, trên chén có chạm hình rồng, làm cho rượu ánh lên, lưu chuyển vô chừng, giống như là vật sống vậy.

"Rượu là rượu ngon, chén cũng là chén đẹp" Tiêu Bố Y khen một tiếng.

Lão ẩu lặng lẽ cười, giơ một chén lên, "Vậy ngươi phải uống cho tốt mới được. Ta ở chỗ này hơn mười năm… hôm nay mới cùng người khác uống một chén".

Bà nâng chén rượu lên, ngóng nhìn Tiêu Bố Y. Văn Vũ Chu lại kêu lên một tiếng: "Cô mẫu…"

Lão ẩu khoát khoát tay, "Vũ Chu. Ta không sao đâu, ngươi cũng uống một chén đi".

Bà nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch, nước mắt đột nhiên chảy xuôi xuống, lẩm bẩm nói: "Đều nói Mã thần trừ việc hộ về hòa bình thảo nguyên, còn có thể trừ ác giúp thiện. Hôm nay ta muốn kể cho mã thần nghe một chyện cũ, không biết mã thần muốn có nghe… hay không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio